Kim Ngọc đi lo công việc từ buổi trưa nên Lọ Lem phải coi hàng một mình, khách khứa đông đảo, buổi trưa bị quấy rầy liên tục nên đến chiều thì quá mệt. Lúc dọn hàng cô mới khám phá ra mất nguyên một lúc năm cái quần Hara. Lọ Lem ngồi ngẫm nghĩ mãi không biết chúng đi đàng nào. Cô gọi điện cho Kim Ngọc:
-Hồi sáng em có bán năm cái quần Hara không?
-Không. Sao chị hay để mất đồ thế?
-Có lơ đãng đâu. Chị ngồi suốt ở quầy hàng đây mà.
-Thế thì gọi điện lên bà Hồng Nhung xem.
Lọ Lem quay số điện bà Hồng Nhung. Quả nhiên khi sáng đi lấy hàng, lúc về cô bỏ sót một bao năm cái quần Hara. Lọ Lem gọi điện báo lại cho Kim Ngọc. Kim Ngọc bảo:
-Thôi, dọn hàng đi.
-Ðang dọn đây. Ðàng ấy xong chưa?
-Xong. Vợ chồng chị Kim Anh nói Lọ Lem không được vắng mặt. Nghe rõ chưa? Nên nhớ hôm nay là kỷ niệm mười lăm năm ngày cưới của anh chị ấy.
-Hôm nay mình mệt quá.
-Ðến đây vui lắm. Mệt mỏi sẽ tiêu tan hết.
Lọ Lem cúp máy. Khi cô kéo cánh cửa, chợt nhìn thấy bên kia đường một gã hành khất đang đứng tựa gốc cây, đầu đội cái nón lá rách sụp xuống che gần kín mặt, vai thì mang bị, quần áo vá chằng chịt. Hắn hướng mặt về phía cửa hàng của cô, sau lưng hắn thấp thoáng vài tên xì ke đi đi lại lại quanh các gốc cây. Lọ Lem nấp sau cánh cửa nhìn bọn họ. Thình lình tên hành khất đưa tay sửa cái nón lá, thế là cô chạm phải một ánh mắt trắng dã dễ sợ. Ánh mắt ấy làm cô nổi da gà. Cô quay mặt đi, lưng tựa vào tường, người run lên. Cách đây ba hôm, ở cửa hàng giày dép đầu ngã tư, đã xảy ra một vụ cướp táo bạo. Những tên cướp đột nhập rất nhanh lúc chiều xuống, nhét giẻ vào miệng, trói tay người bán hàng và mở tủ vét hết tiền.
Lọ Lem bóp ổ khóa bên trong và liếc nhìn về phía tên hành khất. Hắn đang đến, hắn bước xuống lòng đường và cứ băng qua không cần để ý đến xe cộ. Chiếc nón lá rách vẫn sụp xuống che nửa mặt. Lọ Lem không dám nhìn lâu, bỏ chạy vô trong, chụp lấy cái điện thoại.
-A lô! anh Hùng đó hả? Anh đem xe đến chở em gấp đi. Ừ, gấp lắm. Có mấy tên cướp cứ lảng vảng trước nhà.
Ngay lúc ấy tên hành khất lúc nãy đến sát cửa sắt. Hắn đứng xớ rớ một lát, dòm dõ, quan sát bên trong hồi lâu rồi nghĩ sao lại bỏ đi.
Lọ Lem trốn biệt trong nhà, độ mười phút sau, thấy êm cô mới bước ra cửa, lén nhìn ra đường. Tên hành khất đã biến mất. Mấy thằng xì ke bên kia đường cũng không còn nữa. Lọ Lem nhìn lên ổ khóa thấy có một vật gì mầu xanh. Ðó là cái kẹp tóc, hình dáng như hai cái lược đan vào nhau. Trời ơi, Vua Mèo! Cô mở khóa chạy ra đường ngó lên ngó xuống nhưng người hành khất đã biến mất giữa dòng người tấp nập. Ðường phố sáng choang ánh đèn, xe cộ dập dìu qua lại. Lọ Lem vội quay vào nhà dắt xe đạp ra sân. Nhưng ngay lúc ấy một chiếc Toyota mầu xám trờ tới và dừng lại trước cửa. Tiếng Kim Ngọc nghe chói tai:
-Chị định đi đâu vậy?
Kim Ngọc mở cửa xe bước ra. Lọ Lem đứng ngẩn ngơ trên hè phố.
-Chị định đi đâu vậy?
Lọ Lem cứ làm thinh, để mặc cho Kim Ngọc dắt xe đạp vô nhà. Hùng bước đến, anh nói:
-Chị có vẻ mệt, hãy vào nghỉ một lát rồi đi.
Lọ Lem bỏ vô toa lét rửa mặt nhưng khi đứng bên lavabo, soi gương, cô thấy mặt mình hoàn toàn xa lạ, dường như mình đang nhìn một cô gái nào đó vừa chạy qua một cơn bão và trở về đứng khóc dưới hiên nhà.
Cô ôm mặt khóc nấc lên. Người con gái trong gương cũng khóc, những giọt nước mắt long lanh hóa thành những giọt mưa rơi chậm chạp xuống thềm nhà. Cô thấy mình đang đứng bên gốc khế ra hoa đỏ tía lấm chấm khắp nơi. Cây khế mọc bên giếng nước đầy rêu phủ cô đã gặp ở đâu trong đời mình. Những quả chín vàng cam, những quả xanh mọng nước, những chùm quả lung liêng trên cao khi nắng lên, khi gió tháng Tám thổi qua rì rào. Lá khế nhỏ và mỏng như những miếng kính xanh lấp lánh giọt mưa ngâu. Cái cảnh đó ở đâu vậy? Một mùa Thu nào của tuổi lên mười? Một sáng nào đầy gió rì rào, con ong cánh đốm vàng bay vù vù nhấp nhô trên những chùm hoa đỏ tía kia. Lá khế vàng rung đầy thềm giếng. Mưa suốt đêm hôm ấy, chảy qua mặt đất nứt nẻ, chảy qua thềm giếng đầy rêu và cuốn đi những lá khế vàng rực.
Nước trong vòi bắn ra thành tia rất mạnh. Lọ Lem vốc nước lên mặt, cô mở nước hết cỡ cho nó bắn ra mạnh hơn, nước tung tóe khắp nơi mà cô vẫn chưa vừa lòng. Khi cô rửa mặt xong thì quần áo cũng đầy nước. Lọ Lem tắm dưới hoa sen và nhớ lại buổi chiều hai người chia tay ở bìa rừng. Ông cầm tay cô và hỏi:
-Về thành phố em có nhớ tôi không?
Ông hỏi làm gì câu ấy nhỉ? Tại sao một con người từng trải như ông lại không hiểu một cô gái đang muốn gì? Hóa ra ông cũng dại dột, ngớ ngẩn như một cậu học trò. Buổi chiều ấy khu rừng sau lưng ông âm u kỳ lạ, chính trong lúc chia tay ấy cô cũng phải sợ khi nhìn cái bóng tối dày đặc của khu rừng và cô vội vã bỏ đi.
Lọ Lem bước ra khỏi toa lét với một cái quần nhung đen và cái áo pull đơn giản, chiếc khăn tắm còn phủ qua vai, tóc còn ướt. Kim Ngọc la lên:
-Không được. Chị phải mặc đầm. Trời ơi! Chị không mặc đầm thì trên đời này ai dám mặc đầm.
-Ðừng nói quá. Mình mặc đầm cũng như mọi người.
Nhưng Kim Ngọc đã mở tủ lấy một chiếc rốp trắng trải lên bàn, xong cô cầm lấy cái máy sấy tóc. Lọ Lem cứ ngồi im để mặc cho bạn muốn làm gì thì làm. Phút chốt cô biến thành bà nữ bá tước và được hộ tống ra xe.
Tuy nhiên Lọ Lem rất khó hòa nhập vào cuộc vui của mọi người. Tối nay bà Kim Anh trang điểm kín đáo nhưng đẹp lộng lẫy. Chồng bà mặc côm-lê màu cà phê sữa thắt cà vạt màu rượu chát. Ông cao lớn, khỏe mạnh và tươi tắn. Trước đây ông ta đã là một dược sĩ nổi tiếng, đã từng là giảng nghiệm viên trường đại học dược khoa. Bà Kim Anh là học trò của ông vào hai năm đầu ở trường dược. Ở năm cuối bà quen với Vua Mèo. Mối tình của họ kéo dài không đầy một năm thì Vua Mèo trốn đi, bà gặp lại ông thầy cũ.
Lọ Lem đã nhiều lần đem nọc rắn đến cho ông và cô thấy ông có một đặc điểm nổi bật đó là sự ân cần, ân cần mà tuyệt nhiên không hề có sự chú ý. Thế mới lạ. Ông tiếp Lọ Lem chu đáo hết sức, lịch sự hết sức vậy mà lần sau gặp lại, ông không nhớ tên. Ðó có thể là người đàn ông duy nhất trên đời này gặp Lọ Lem mà quên ngay. Ðiều đó làm cô ngạc nhiên lắm. Cho nên khi ngồi vào bàn tiệc cô hay để ý đến những cử chỉ của ông đối với bà Kim Anh và có lúc cô tự hỏi không biết ông thực sự yêu bà hay đó chỉ là cái vẻ bề ngoài. Tuy nhiên chưa lúc nào cô thấy bà Kim Anh hạnh phúc như bây giờ. Bà uống nhiều sâm banh, mặt bà hồng lên và đôi mắt long lanh sáng.
Hai vợ chồng đi một lượt quanh bạn bè, uống với họ và nghe họ chúc tụng. Trong phòng thí nghiệm của bà Kim Anh có một vài bạn trẻ biết chơi nhạc, họ cầm cây đàn thùng và hát tự nhiên với nhau. Ban đầu nhóm ấy cũng thu hút được mọi người nhưng chỉ một lúc sau nó chìm mất trong tiếng ồn. Ðó là lúc mọi người đã ngà ngà say. Thấy Lọ Lem buồn ai cũng ép cô uống rượu. Cô chỉ uống sâm banh mà cũng thấy nóng bừng mặt. Tuy nhiên cảm giác lâng lâng say khiến cô thấy dễ chịu, nó làm cô quên đi nỗi buồn. Hùng mời cô thêm một ly rượu mạnh, cô cầm lấy uống ngay và nhăn mặt, tuy vật cô lại bật cười khiến mọi người cười theo.
Ở phòng bên nhạc “tua” đã nổi lên. Bà Kim Anh và chồng bước ra. Ðèn mờ ảo bật lên. Vợ chồng Kim Anh đưa tay mời khách xong ông dìu bà bước theo điệu passo mở đầu cho buổi khiêu vũ.
Lọ Lem vẫn ngồi yên, Hùng hiểu ý cô nên đến bên nói nhỏ vào tai:
-Ta ra ngoài vườn ngồi uống trà.
Ngoài vườn cũng có rải rác mấy cặp ngồi trò chuyện trên ghế đá dưới những cây hoàng lan, ngọc lan và những khóm hoa lài. Chỗ Hùng và Lọ Lem ngồi có đặt một cái bàn đá nhỏ. Người phục vụ đem trà đến. Hùng nói cám ơn và mời anh ta một điếu thuốc xong anh ném bao thuốc ra bàn ngửa mặt nhìn trời.
Bên trong nhạc chuyển sang pop, những cái bóng loáng thoáng sau bức màn, xoay vòng trên trần nhà và làm cho cỏ trong vườn cũng đổi màu, nhấp nháy.
-Hôm nay tôi uống nhiều quá. Lọ Lem nói.
-Chị đẹp chưa từng thấy. Mọi người sẽ bầu chị là hoa hậu của buổi tiệc này.
-Hôm nay bà Kim Anh rất đẹp, anh có thấy thế không?
-Có. Nhưng bà ấy chỉ đẹp còn cô thì lộng lẫy.
Lọ Lem cười khúc khích mặc dù cô thấy buồn ngủ ghê gớm.
-Anh gọi cho tôi một ly cam vắt.
Cô nói xong, ngã đầu lên thành ghế, nhắm mắt lại. Một lát sau Hùng đến và lay cô dậy. Lọ Lem nói:
-Chắc tôi phải về.
-Ðể tôi đưa chị về.
Lọ Lem gật đầu và đứng lên.
-Chị lại về xóm cá?
-Anh cho về cửa hàng.
Chiếc xe chạy chậm qua phố xá, đến một quãng vắng tự nhiên xe dừng lại. Lọ Lem mở mắt ra, hỏi:
-Sao vậy?
-Chưa rõ nguyên nhân.
Hùng nói và mở cửa xe bước xuống xem xét qua loa rồi trở lại ngồi sau vô lăng, lặng thinh. Lọ Lem lại hỏi:
-Xe sao vậy?
-Không sao cả.
-Sao không chạy?
Hùng quay người lại, ngây dại nhìn vào mặt Lọ Lem, anh nói:
-Lọ Lem ạ, tôi yêu em lắm. Em có bằng lòng làm vợ tôi không?
-Ðừng nói chuyện đó lúc này. Anh đưa tôi về đi. Dịp khác sẽ nói.
-Nhưng tôi không thể sống thiếu em được. Em hãy nói là em bằng lòng đi.
Rồi Hùng ôm cô gái, kéo cô vào lòng.
Lọ Lem không chống cự, cô chỉ nói:
-Anh làm gì thế? Nếu anh không biết cách chinh phục tôi thì anh không thể sống với tôi được đâu.
Nhưng Hùng rất lì. Anh ta luồn bàn tay ra sau lưng Lọ Lem, cố mở chiếc nịt vú. Lọ Lem đớp một phát vô vành tai của hắn, bật máu.
Hùng rú lên. Cửa xe bật ra. Lọ Lem thoát được ra ngoài. Cô vừa chạy vừa che ngực. Một chiếc giày đã bị kẹt trong xe hay văng đâu mất. Cô ném nốt chiếc còn lại và đi chân đất qua đường. Một chiếc xích lô đạp trờ tới.
-Cho tôi về đường San Hô.
Người phu xe già đẩy xe cho có trớn rồi nhảy lên đạp, không hề để ý đến thái độ hốt hoảng của cô gái.
@by txiuqw4