sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13: Đi Tìm Trái Tim Của Biển

Lọ Lem đến bìa rừng khi trời vừa đứng bóng. Chưa bao giờ cô hấp tấp đến như thế. Cô đi như chạy trên lối mòn. Trong chiếc túi hình ống quen thuộc của cô chỉ có một bộ quần áo, vài thứ lặt vặt, một chùm nho, vài chiếc bánh galette, một gói trà.

Khi còn cách ngôi nhà sàn chừng mười thước cô nghe bên trong có tiếng bước chân và lòng cô rộn lên niềm vui. Cô chạy nhanh đến cầu thang dự định sẽ làm Vua Mèo bất ngờ. Nhưng khi bước lên được ba bậc thì cô nhìn thấy một con rắn cạp nong nằm khoanh ở đó. Thấy cô, nó thụp đầu xuống nằm im, cô cứ để mặc nó nằm đó và bước tiếp. Ở ban công, cô gặp một lúc ba con hổ đất đang bò trườn đi, đầu ngẩng cao, nhưng chúng cũng vội khoanh tròn lại khi nhận ra sự có mặt của cô gái. Lọ Lem lấy làm lạ, cô dừng lại ở ngưỡng cửa và gọi nhỏ:

-Vua Mèo ơi! Em về đây.

Bên trong có tiếng đáp lại:

-Lọ Lem! Lọ Lem!

Và con sáo đen từ đâu sà xuống, đậu ngay khung cửa sổ. Lúc này cô nhận ra trong nhà đang đầy rắn. Một con hổ mang chúa to lớn nằm khoanh trên bàn, bên cạnh cái giỏ mây và lọ hoa.

Lọ Lem lạnh người. Cô bước vào nhà. Ðàn rắn sợ hãi trườn đi rất nhanh. Con hổ mang chúa phóng vụt qua cửa sổ mất dạng. Cái phóng nhanh và mạnh mẽ ấy làm cho con sáo đen hoảng hốt bay lên.

-Lọ Lem! Lọ Lem!

Nhưng cô gái không để ý gì đến những tiếng kêu ấy. Cô đứng bên chiếc bàn nhỏ thường khi cô và Vua Mèo vẫn ngồi trò chuyện. Cái giỏ mây nhỏ nhắn, xinh đẹp đã được đan một cách tỉ mỉ, lồng vào những hoa văn lạ mắt. Cô mở nắp giỏ ra, ngạc nhiên trước những nhánh san hô rực rỡ và những vỏ ốc lộng lẫy, cô chưa từng thấy bao giờ. Nhưng lúc ấy lòng cô tê tái vì một nỗi sợ hãi ngấm ngầm. Dường như quanh quất đâu đây, ẩn dấu trong im lặng, trong vẻ đẹp của những con ốc biển, những hình hoa văn trên giỏ mây, những đóa tường vi lẻ loi cắm trong chiếc cốc thủy tinh, là một sự bất hạnh lớn cho cô và cả cho người đàn ông lạ lùng kia. Lọ Lem chạy vô buồng, mở cái rương gỗ Vua Mèo thường dùng đựng quần áo, tất cả còn nguyên vẹn, hai bộ đồ cô mua cho ông, cái đồng hồ cũ và một tấm ảnh bán thân của cô không biết Vua Mèo đã lấy được ở đâu. Lọ Lem cầm cái áo lên, áp mặt vào trong đó. Chiếc áo được giặt sạch quá, không để lại một chút hơi hướng gì.

Lọ Lem chạy ra cửa sau nhìn xuống vườn bắp nhưng cô không thấy gì ngoài những con sóc nhỏ đang chuyền cành. Buổi trưa rừng im lặng lạ thường. Tiếng con chim gõ kiến khua lốc cốc từ ở đâu rất xa vọng lại.

Lọ Lem thẫn thờ trở vào nhà, cô nhặt một vỏ ốc lên xem, rồi lại đặt vào giỏ. Những đóa hoa tường vi đã bắt đầu héo, cánh rũ xuống như đôi mắt sắp nhắm lại.

Lọ Lem ra ngoài ban công rồi bước xuống thang gác. Cô đi ra vườn rắn. Khu vườn vẫn im lặng nhưng nhìn kỹ mới thấy dấu cỏ bị dày nát. Một cái vỏ rắn nằm nhẹ tênh nơi đó. Lọ Lem bước vào túp lều, chiếc bàn thấp vẫn còn đó nhưng những lồng rắn đã được mở ra, rỗng không. Lọ Lem lại bên khóm tường vi, thấy hoa nở rực rỡ, nhưng vẻ đẹp ấy dửng dưng đến độ làm cô sợ hãi. Cô lại bỏ đi. Một con gà rừng đứng trên lối mòn trong vườn nhìn cô rồi vụt bay, đôi cánh vỗ nặng nề mất hút trong những đám lá.

Bếp lửa ở ngoài sân đã tắt ngấm, một con kỳ nhông đứng im lặng trên que củi giương mắt nhìn cô. Con sáo đậu xuống bất ngờ làm con kỳ nhông hoảng hốt bỏ chạy. Lọ Lem hỏi:

-Vua Mèo đâu?

Nó quẹt mỏ, không đáp. Bỗng nhiên cô nghĩ đến ngôi mộ trong rừng và thấy Vua Mèo đang nằm chết nơi đó. Cô kêu lên một tiếng thảng thốt và đứng bật dậy.

Cô bước nhanh trên lối mòn, dẫm trên lá khô và nghe rất rõ tiếng gãy răng rắc của những cành nhỏ dưới chân. Cô đi quanh bờ hồ một vòng dù không hy vọng gì gặp Vua Mèo ở đó. Cô biết rằng mình đang chịu một sự bất hạnh mà chỉ có phép lạ mới mong cứu vãn nổi. Cô dùng hai tay vẹt lá ra mà đi. Trên vạt cỏ xanh, hoa tường vi nở rực rỡ khắp nơi. Nấm mộ vẫn nằm lẻ loi và bình yên nơi đó, không một dấu chân người, không một vết tích nào xa lạ. Lọ Lem ngồi xuống cỏ và khóc.

Bây giờ thì cô biết Vua Mèo đã đi đâu rồi. Nỗi bất hạnh đã tràn ngập trong cô. Cô nghĩ đến trái tim lớn của biển đang đập. Nó ở đâu vậy, nó tồn tại hay không dưới lòng biển sâu thăm thẳm và giá lạnh kia?

Không bao giờ, sẽ không bao giờ có một trái tim như thế, chỉ có luồng nước khủng khiếp chảy quanh đảo chim sẽ nhận chìm đi tất cả mà thôi.

Bây giờ thì cô không có gì phải vội vàng. Chàng trai đang nằm dưới mộ này đã vì cô mà chết, cô đã tạ ơn chàng bằng những đóa hoa, nhưng cô sẽ tạ ơn Vua Mèo chỉ bằng những giọt nước mắt, giọt nước mắt nhỏ nhoi sẽ mất tăm giữa muôn trùng sóng nước, sẽ khô se trong gió biển. Giống như ngày xưa, khi dòng nước hung hãn ấy cuốn cha cô đi, cô không thể quên cái cảm giác lẻ loi cô độc khủng khiếp giữa trời và biển, giữa rừng và gió… Về sau này cô vẫn tưởng rằng đời mình sẽ không bao giờ trải qua sự cô đơn như thế nữa.

Xế chiều Lọ Lem ra đến ghềnh đá. Ở đó cũng vắng lặng, chỉ có gió và biển rì rầm. Chim đã bay đi đâu hết, bầu trời sáng chói lòa và trống không. Cô leo qua những mô đá, đến những chỗ Vua Mèo thường ngồi, tình cờ nhặt được chiếc sáo trúc. Cô đưa lên miệng thổi, âm thanh thoát ra, vô nghĩa, lạc điệu, buồn tẻ. Lọ Lem nhận ra một con chim đang đậu lẻ loi trên mỏm đá cao. Nó nhìn cô mà im lặng. Nó đứng làm gì một mình như thế khi bầy đàn đã bay đi hết rồi. Cô đến gần con chim lớn. Nó bay vụt lên không.

Cô ngồi ôm gối, đăm đăm nhìn cái vệt xanh sẫm màu ngoài kia. Nó vẫn nằm đó từ bao nhiêu năm nay, hiền lành và thơ mộng đến thế, sao bao người đã phải trả bằng mạng sống của mình mà không tới được? Sao cái vẻ đẹp thần tiên bí ẩn kia lại được vây bọc bởi sự tàn nhẫn?

Sẫm tối, Lọ Lem trở về ngôi nhà sàn của mình. Bây giờ cô lại sống một mình giữa rừng đêm như ngày cô chưa gặp Vua Mèo. Nhưng cô không sợ. Cô cứ đinh ninh rằng đêm nay Vua Mèo sẽ hiện về, cô sẽ ngồi đợi ông bên chiếc bàn gỗ kê gần khung cửa sổ mở ra khu vườn đầy những con sóc dơi có cánh.

Lọ Lem thắp ngọn đèn mỡ trăn và ngồi chờ. Trời không có trăng nhưng ánh sao làm cho khu vườn sáng lên một chút. Cô săm soi từng cái vỏ ốc. Tất cả đều lạ lùng, chúng như trong cổ tích hiện ra. Cô đã từng sống suốt tuổi thơ trên vùng biển này nhưng chưa từng thấy có những vỏ ốc nào đẹp như thế. Cô biết Vua Mèo đã tìm chúng ở đâu rồi. Những cái vỏ ốc to lớn có hình dáng của những lâu đài ngọc bích dưới đáy biển, có cái chỉ nhỏ như một đóa hoa. Những nhánh san hô đỏ tía thì rực lên vẻ sáng kiêu kỳ trong bóng tối. Cả cái kho tàng ấy bỗng sáng lên long lanh và đầy sức sống trong đêm. Chúng trò chuyện với cô, chúng chớp mắt, mỉm cười, chúng phả vào cô ánh sáng lạnh lẽo của mình. Cô vuốt ve chúng, nước mắt cô long lanh trên những vân đá rồi tan biến đi. Cô khóc và ngủ quên giữa đêm khuya.

*

Lọ Lem đến ghềnh đá khi nắng đã chan hòa trên mặt biển. Chẳng hiểu sao chim vẫn không bay về. Bầu trời vẫn hoang vu, mây vẫn xa. Cô sẽ nói lời nào để từ giã những đám mây kia?

Ðứng ở đây cô có thể nhìn thành phố lô nhô xa. Những mái ngói ẩn hiện trong vòm cây, những bức tường trắng của các cao ốc và cột ăng-ten đài truyền hình mọc lên từ ngọn đồi trọc, bên dưới ngọn đồi ấy là khách sạn Hải Âu.

Lọ Lem xách cái giỏ mây leo xuống. Ðá chồng chất ngổn ngang chung quanh. Ðá của một trăm ngàn năm lặng thinh. Không biết ai đã đem chúng đến bày trên bờ biển này để hôm nay nghe cô nói lời từ biệt. Lọ Lem đặt bàn tay mảnh dẻ của mình lên vách đá ẩm ướt. Cô sờ soạng nó không rời, cô men theo nó, chui qua một cái hang trống dâm dấp nước để đi xuống biển.

Có lẽ hôm trước Vua Mèo cũng ra biển bằng lối này. Ðá lạnh toát, sần sùi và lặng thinh.

Lọ Lem cứ để nguyên quần áo lội xuống nước. Nước lên tới ngực cô, nước ấm và vẫn nồng nàn như ngày nào. Cô dừng lại ở độ sâu ấy để hít một hơi dài rồi lặn xuống. Cái giỏ mây nặng lôi cô đi rất nhanh. Cô đạp chân để lướt đi qua những đám rong, những chùm nắng long lanh, những đàn cá nhỏ sặc sỡ. Biển rực rỡ, trẻ trung và xinh đẹp. Xưa nay biển đối với cô vẫn hiền lành độ lượng và chân thật.

Hai tay cô giữ chắc cái giỏ mây trước ngực. Biển sáng đến nỗi cô có thể nhìn thấy những hạt cát nhỏ, những lá rong li ti và những đường vân tinh tế của vỏ ốc. Cô nằm sát đáy biển, giữa một rừng san hô màu hồng nhạt. Một con cá phướng màu xanh đen bơi đến gần cô, nhìn cô và lại gần cái giỏ mây. Cô mở nắp giỏ ra. Những vỏ ốc của Vua Mèo sáng lên khác thường. Chiếc giỏ nằm vững vàng trên nền san hô như một chiếc rương đựng đầy châu báu.

Lọ Lem bơi quanh nó một vòng, vẫy tay chào rồi vươn người ngoi lên mặt nước.

Ðảo chim hiện rõ hơn bao giờ hết trong nắng sớm. Biển êm ả và ấm áp. Cô bơi những sải dài ra khơi. Có những lúc cô lặn xuống lướt đi thật nhanh. Biển xanh ngắt ở ngoài sâu và cô mơ hồ nghe tiếng sóng vỗ ở đâu đó trong lòng biển. Cô hình dung ra trái tim lớn đang đập. Nhưng khi cô ngoi lên thì tiếng đập ấy tắt ngấm chỉ còn nghe tiếng bọt nước vỡ rào rào quanh mình.

Cô bơi thong thả. Ðảo chim mỗi lúc một gần hơn. Những con hải âu lác đác xuất hiện kêu quang quác trên đầu cô, chúng bay quanh và tụ lại thành một đám mây lớn. Chúng có vẻ hoảng hốt và rối rít.

Nhưng lòng cô thì bình thản. Cô vẫn tiếp tục bơi. Ðàn chim vẫn bay theo cô cho đến khi cô tới gần sát vùng nước xoáy. Thực ra nó không ghê rợn như cô tưởng. Ở chỗ ấy, nước sẫm màu hơn và hoàn toàn không có sóng. Một chỗ lõm sâu xuống như cái rốn và từ đó mơ hồ vang lên tiếng hú của gió.

Ðảo chim ở ngay trước mặt, lô nhô những chòm cây thấp mọc rải rác trên thảo nguyên mênh mông, thanh bình.

Chim đã kéo đến rất đông, chúng bay vần vũ trên đầu cô: cồng cộc, cốc đế, cò, sếu, hải âu, yến trắng… rợp trời. Chúng kêu rối rít, không biết chúng muốn ngăn cô hay đón mừng cô. Dẫu sao bầy chim cũng làm cho cô thêm can đảm. Cô bơi quanh quanh một lúc để quan sát chỗ nước xoáy, càng lúc cô càng thấy nó có vẻ hiền từ hơn. Thế là cô quyết định bơi thẳng vào.

Nhưng cô đã chạm phải một sức mạnh khủng khiếp. Nó cuốn cô đi nhanh đến không ngờ. Mọi cố gắng cưỡng lại để bơi theo hướng của mình đều vô ích. Nỗi sợ hãi tràn ngập cô và rất nhanh cô nghĩ đến cha cô, đến Vua Mèo, những người cũng đã trải qua cái giây phút khủng khiếp này. Nhưng cô không kêu lên được một tiếng. Cái sức mạnh tàn nhẫn ấy cuốn cô vào rốn của nó, hút cô vào cái lòng chảo ghê rợn ấy.

Thoạt đầu là bóng tối dày đặc. Cô mở to mắt vẫn không nhìn thấy gì cả, đến khi cô ngộp thở và sắp ngất đi thì bỗng ánh sáng ở đâu chói lòa. Lọ Lem dùng hết sức mình đạp nước phóng về hướng vệt sáng ấy. Cái sức mạnh ghê gớm lúc nãy cũng đẩy cô về hướng đó, người cô bắn đi như mũi tên.

Ðột nhiên khí trời tràn ngập lồng ngực. Cô thấy mình đang nằm trên mặt nước hoàn toàn phẳng lặng và xa lạ. Bầu trời trên đầu cũng xa lạ.

Cô đã trải qua bao nhiêu ngày đêm hay chỉ trong chốc lát? Cô không biết mình còn sống hay đã chết rồi. Bỗng nhiên cô tỉnh dậy trong hoàng hôn tím ngát giữa thảo nguyên mênh mông trống trải.

Trời trong và mây xa quá. Những đám mây phớt hồng ở tận cuối trời cũng lặng im như hoàng hôn.

Lọ Lem trở mình ngồi dậy và cô nhận ra ngay rằng mình vừa làm vỡ những vật gì dưới chân.

Ðó là những trứng chim lớn như trứng vịt mầu trắng có vân xám. Những trứng chim vỡ nằm lẫn trong cỏ. Cô hoảng hốt lùi lại và làm vỡ thêm những trứng chim khác sau lưng mình. Cuối cùng cô phải ngồi xuống, thận trọng quan sát mặt đất.

Ẩn dưới lớp cỏ cao là vô số ổ chim được bện bằng cỏ khô, rong rêu hay cọng tranh. Cô nhặt một trứng lên xem, thấy có cả những đường vân màu nâu sẫm trông rất đẹp. Cô trả trứng vào tổ và gom các trứng vỡ lại. Cô ăn những lòng đỏ trứng và vùi những thứ còn lại dưới lớp cỏ khô. Cô thấy tỉnh táo hơn và bước chân cũng chính xác hơn giúp cô có thể tránh được những tổ trứng gặp trên đường đi.

Áo quần cô đã khô nhưng những cơn gió nhẹ lúc hoàng hôn cũng làm cô thấy gai gai lạnh. Cô nghĩ không biết mình sẽ qua đêm ở đâu và như thế nào. Chiều xuống làm cô lo sợ hơn. Cô nhìn khắp chung quanh nhưng không tìm thấy một mái nhà nào. Ðồng cỏ trải dài mút mắt, thỉnh thoảng mới có vài đám cây thấp điểm trang cho cái nền xanh êm ả của cỏ.

Nắng tắt dần, gió càng lạnh hơn. Cô vừa đi vừa gom cỏ khô để chui vào đó ngủ qua đêm.

Nhưng trời hãy còn sáng. Trên đồng cỏ đã nghe lác đác tiếng lũ chim non kêu chiêm chiếp. Một đàn cò trắng vừa từ biển bay vào nghiêng cánh đáp xuống trên những cây chồi. Tiếng chim non kêu huyên náo hơn.

Lọ Lem gom được một ôm cỏ khô và xăm xăm đi đến chỗ rừng chồi vì cô hy vọng nơi đó sẽ kín gió hơn. Bỗng nhiên cô nhận ra một ánh lửa nhỏ tận đằng xa, cô mừng quá chạy băng tới. Trong ánh sáng bập bùng của ngọn lửa, hiện ra một căn lều cỏ trơ trọi giữa đồng trống. Lọ Lem đi chậm lại.

Cô nhìn thấy một cái bóng thấp thoáng bên ánh lửa và cô ngồi thụp xuống quan sát. Dường như đó là một con người, người ấy đang ngồi sưởi ấm. Nhưng Lọ Lem vẫn còn sợ. Cô cúi khom người, chạy giữa đám cỏ cao và đến gần sát bếp lửa. Nhưng khi dừng lại, ngước nhìn thì cô rú lên, đứng chết lặng giữa trời.

Người đang ngồi sưởi vụt đứng dậy, chạy đến. Ông bế cô lên, đem đến bên đống lửa định đặt cô nằm xuống cỏ khô nhưng Lọ Lem không chịu rời ông. Cô cứ ôm lấy ông, vùi mặt mình trong ngực ông và khóc nấc lên.

Ðàn chim đi ăn đã trở về. Chúng bay rợp trời, kêu quang quác, lũ chim non trong tổ đáp lại bằng những tiếng lảnh lót hơn. Cả một rừng tiếng động chợt dấy lên rộn rã, cuống quýt và say đắm.

Viết xong ngày 19 tháng 7 năm 1988

ÐÀO HIẾU


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx