sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 28.3: Sự Thật Về Cuộc Gọi!

P/s: Đáng ra đăng từ lúc nãy rồi....Bây giờ mình gần đi học vẫn phải cố viết lại,chắc là được 1 đoạn ngắn thôi,nhưng mình sẽ cố,còn có 10 phút,xin lỗi vì sự chậm trễ,do sự cố nên........toàn bộ nội dung đang viết bị mất hết trơn luôn:(((...Xin m.n thông cảm =((

--------------------

Tiếng reo từ chiếc máy điện thoại vang lên,tuy nó nhỏ,nhưng cũng đủ để hắn và nó nghe thấy,sau đó âm thanh ấy bị dập tắt bởi đôi tay của mẹ hắn cầm lên,như thường lệ,thì bà mỉm cười,và alo trước:

'' Có chuyện gì vậy mình ''?

'' Xin lỗi,tôi không phải chồng bà đâu,bà Huệ My à..'' - Tiếng đầu dây bên kia đáp lại,trông như đang cười cợt bà,là ai vậy? Mà dám cầm máy của ba hắn chứ?

'' Cái gì?...Cậu...cậu là ai ''?- Lúc này mẹ hắn đã tái mặt lại,hỏi...rồi nhìn sang bên nó và hắn,nó và hắn mà biết chuyện này thì không tốt đâu,cho nên bà chỉnh tiếng nhỏ lại...

'' Tôi là ai,bà không cần biết,chỉ cần biết,chồng bà đang nằm trong tay tôi,nếu muốn ông ta sống,thì giao tiền mặt qua cho tôi'' - GIọng nói ấy vẻ hăm dọa,nói

'' Cậu...muốn...bao..nhiêu..''?- Bà my run run,và cố rặn từng chữ hỏi tiếp,mặt ngày càng xanh....

'' 90 tỷ,cũng khá là nhỏ đó,không vấn đề với bà mà nhỉ ''? -Lời nói khinh bỉ ấy,lại đập vào tai bà lần nữa...

'' Được,tôi....sẽ...sắp xếp,đừng có để chồng tôi bị gì đó,nếu không tôi sẽ không tha ''....

Nói xong,bà dập máy, môi run run,mặt trắng bệch ra,mồ hôi lã chã chảy xuống....rồi ngất lịm đi....do bà quá sức sốc và sợ...

*****Bệnh viện *****

Minh Anh mặt tái nhợt,khoanh tay lại vẻ mong đợi kết quả sau khi bác sĩ cấp cứu xong,đi lui đi tới,nhìn đến chóng cả mặt,lâu lâu nó còn nhìn vào trong để xem,nhưng không thấy gì,ngoài tấm màn che.hắn thì không kém gì nó,còn điên cuồng hơn cả nó nữa,đứng ngồi không yên cắn môi nhìn vào phòng mẹ hắn đang nằm mà xót cả ruột.

Riêng chú quản gia thì đang ngồi trên dãy ghế đợi của người nhà,đang chầu chực bác sĩ đi ra để xem tình hình thế nào,chú ấy cũng rất là lo cho bà chủ,vì bà đối xử rất tốt với mình,nên bà có chuyện,thì chú phải giúp đỡ và quan tâm....

Không khí lúc này thật là khác thường,không còn yên tĩnh với những cảnh người ngồi chờ,mà là tiếng bước chân nhẹ cộp cộp đi qua đi về trên dãy hành lang trước cửa phòng cấp cứu,ai cũng nóng ruột cả.

Năm phút sau,cánh cửa ''định mệnh'' ấy mở ra,một đoàn gồm bác sĩ và 2 y tá bước ra,ông bác sĩ trông vẻ già rồi,nhưng đầy sức sống mở cái bịt mặt,nhìn và hỏi:

'' Ai là người nhà của bệnh nhân ''?

'' Là tôi''-Hắn vừa nghe thấy đã chạy đến,mắt hết sức lo lắng,rồi hỏi tiếp:'' Tình hình mẹ tôi sao rồi ''?

'' Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch,do sốc quá nên mới ngất đi,cần cho bệnh nhân tĩnh dưỡng,tránh tạo áp lực cho bệnh nhân ''- Bác sĩ chân thành nhìn hắn,rất thương xót đưa ra lời khuyên và đầy đủ những điều cần thông báo với người nhà...

'' Vậy sao...'' - Hắn đờ người ra,sau đó đợi bác sĩ và y tá đi hết,thì mới quay sang nhìn chú quản gia đang đứng cạnh mình,nói:

- Chú Đức,chú đi mua ít thức ăn ẹ tôi đi

'' Vâng cậu chủ,tôi đi ngay ''- Nghe xong,chú vội gật đầu rảo bước quay đi,như là đang làm theo lệnh của 1 bậc tối cao,vĩ đại,trông đó dường như còn mang sự kính trọng dành cho hắn nữa...

Sau đó,hắn mới quay sang nó,cười mà như cười không nổi,cố gượng nói:

'' Vào thăm mẹ với anh nha,Minh Anh ''

****

'' Mẹ đã tỉnh rồi sao....khoan cử động đã mẹ à '' - Hắn vào,thấy mẹ đang cố ngồi dậy thì ngăn lại,lo lắng nhìn bà...

'' Mẹ ổn mà,con đừng lo quá '' - Bà My cười hiền từ,xoa đầu hắn,mà thấy lòng nhẹ nhõm hơn....

'' Bác gái...'' - Nó nhìn mẹ hắn,chợt nhớ ra đến chuyện cuộc gọi,thì hỏi:'' Cuộc gọi đó,có gì...mà bác phải sốc như vậy...hả ''?

''Ơ...bác....'' -Mẹ nó nhăn mặt,tự dưng nhớ lại chuyện đó,chợt đầu lại đau điếng,ôm đầu không nói lên lời....

'' nếu cháu đã nói điều không nên,cho cháu xin lỗi''__ Minh Anh nhăn mặt,hoảng hốt bào chữa....

Nhưng chưa được nói tiếp câu thứ 2,đã bị hắn chen vào,giọng vẻ như rất là bực bội,nhíu mày lên tiếng:

'' MInh Anh,em về đi''

'' Nhưng mà...bác...ấy...''

'' Về đi,mẹ anh cần nghỉ ngơi,em không cần quan tâm '' Hắn lạnh giọng,như ra lệnh và tát một gáo nước vào nó....

Nó chợt đưng người lại,tim chợt đau nhói,và nhìn hắn:

'' Thôi được,em sẽ về ''

'' Chào bác,con về đây ''- Nó quay sang mẹ hắn,cúi đầu vòng tay lễ phép,rồi không từ mà biệt hắn đi ra ngoài.Hắn tự dưng cảm thấy mình sai,nhưng mà nó đã đi rồi còn đâu...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx