sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Rũ bóng nghiêng chiều - chương 19

Đạt vẫn thức chờ Liên, nhưng anh chờ tới tận khuya mà cô vẫn chưa trở lại phòng. Anh thấy nôn nóng nên đi tới đi lui trong phòng, anh lắng tai nghe từng tiếng bước chân, mong mỏi chờ một tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng. Nhưng không gian vẫn yên ắng. Đạt càng lúc càng sốt ruột. Hay là, Liên đã ngủ quên bên đó rồi cũng nên, rồi anh tự phủ định vì cô đã hứa với anh, chắc là cô đang còn nói chuyện với má mình, hay là, đi qua bên đó coi thử, nhưng làm như vậy thì lại thấy ngại. Nghĩ tới nghĩ lui, Đạt cũng quyết định ra khỏi phòng, anh nhẹ nhàng đi tới trước cửa phòng bà Chung, cánh cửa đóng kín, anh đứng trước cửa một hồi lâu mà không thấy cánh cửa động đậy, anh quay bước ra ngoài sân sau. Đạt đánh một vòng sân rồi bước qua bên hông nhà.

Nghe tiếng bước chân, Liên ngẩng mặt nhìn lên thì thấy Đạt đang đứng cạnh bên mình. Cô đưa tay lau nhanh dòng nước mắt rồi quay mặt qua một bên mà nói với anh.

- Anh chưa ngủ nữa hả?

Đạt không trả lời mà hỏi ngược lại cô.

- Sao em không về phòng? Em đã hứa với anh rồi mà.

- Em xin lỗi, tại em muốn được ở một mình.

Đạt nghe xong thì thấy giận, cô đã thất hứa với anh, để anh phải chờ mòn mỏi, bây giờ, cô chỉ nói có vậy thì với anh, đó không phải là lời giải thích thỏa đáng. Im lặng hồi lâu, anh bực dọc lên tiếng trước.

- Được, em cứ ở đó một mình, anh không làm phiền em nữa, anh vô phòng đây.

Nói xong là Đạt bước thẳng vô trong nhà, vừa tới phòng là leo lên giường nằm xuống nhắm mắt. Nhưng nằm không được bao lâu thì anh trở mình ngồi dậy và bước xuống giường. Cơn giận xông lên, Đạt không kiềm lại được nữa. Anh quyết định gặp Liên để nói chuyện cho rõ ràng. Anh không thể nhịn được nữa rồi, chẳng thà cô đừng hứa, chẳng thà, cô cứ việc từ chối thẳng nhưng lần đó mà anh thấy dễ chịu hơn, đúng hơn là, anh sẽ giận ít hơn. Đằng này, chính cô đã gật đầu đồng ý, còn thái độ của cô mấy ngày qua nữa, anh không thể nào lầm được, mà nếu, anh có lầm thật thì chính là do cô đã khiến anh lầm mà thôi. Rõ ràng, cô không hề tôn trọng anh, cô không coi anh là chồng thì cũng không sao nhưng cô không được phép đùa giỡn với anh như vậy. Có thể là cô đã coi nhẹ anh nhưng anh không chấp nhận việc mình bị coi nhẹ, dù chưa hẳn là chồng nhưng anh cũng là đàn ông đàng hoàng, anh có sự tự tôn của đàn ông đúng nghĩa, có sự tự tin của kẻ dày dạn tình trường, có cả kiêu ngạo của cậu công tử con nhà gia thế, vây thì, anh tự hỏi, tại sao anh phải bị đối xử như vậy chớ.

Đạt hùng hổ đi tới chỗ Liên. Không nói không rằng, anh nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh ra xa một khoảng để khi anh lớn tiếng, người trong nhà không bị thức giấc.

- Vậy là sao?- Đạt hỏi trống không.

- Sao là sao? – Liên ngơ ngác hỏi lại anh.

- Có chuyện gì mà em không chịu nói ra, sao em lại đối xử với anh như vậy, lúc lạnh lúc nóng, thiệt tình, anh không thể nào hiểu nổi. Đã mấy tháng qua rồi còn chưa đủ với em sao. Anh thấy mình giống như một thằng khờ, bị em quay như chong chóng, nhưng anh không muốn làm một thằng khờ, càng không phải thằng khờ nên em đừng có mà coi anh là thằng khờ mà muốn quay anh sao cũng được.

- Sao anh lại nói vậy, em có ý đó bao giờ, chỉ tại em thấy em cần thêm thời gian, anh đã hứa là cho em thời gian.

- Phải, anh đã hứa nhưng không có nghĩa là vô hạn định và bây giờ, anh nói cho em biết, thời gian đã hết. Anh nghĩ, em cũng không cần thêm thời gian nữa.

Đạt nói lớn, vừa nói vừa nắm mạnh cổ tay Liên kéo lại gần, tay còn lại choàng ra sau lưng Liên ôm sát cô vào người, mặt anh kề sát mặt cô. Liên vùng vẫy.

- Anh hứa mà không giữ lời, anh không phải là chính nhơn quân tử.

- Anh đâu có cần làm chính nhơn hay quân tử, em đã không giữ lời hứa của mình thì đâu có quyền bắt anh phải giữ lời hứa của anh.

- Em xin lỗi, em không muốn thất hứa với anh nhưng thực sự là em không biết phải làm sao lúc này, em không biết phải cư xử như thế nào cho phải, em là người mang nhiều tội lỗi, em đã gây khổ đau cho người khác, em không thể sống trong vui vẻ khi có kẻ vì em mà chịu khổ.

Liên vừa nói vừa khóc. Lời nói của cô chưa đủ để làm một lời giải thích, nhưng dù thế nào thì nước mắt của cô cũng như gáo nước lạnh dội vào đám than đang phừng lửa trong lòng anh. Cơn giận của anh đã được hạ nhiệt dù nó chưa hết nóng nhưng nó cũng giúp cho anh phần nào bình tĩnh. Đạt buông Liên ra. Tuy anh không hiểu là cô đang nói gì nhưng nhìn những giọt nước mắt kia thì biết ngay là cô đang có chuyện buồn, dù đó là chuyện gì thì anh không biết. Anh đang rất muốn biết nhưng không thể hỏi, vì anh nghĩ, giữa cô với anh bây giờ, nếu anh có hỏi thì cô cũng không chịu nói. Đạt chầm chậm quay lưng đi. Bước được vài bước thì anh quay lại, anh ôm chặt lấy Liên từ sau lưng.

Khi Liên đinh ninh rằng anh đã để lại cô một mình thì anh đột nhiên quay lại, còn vòng tay ôm chặt lấy cô, hành động của anh khiến cô bất ngờ quá đỗi. Nhưng cô không hề kháng cự, cô im lặng để anh ôm. Đạt kề sát má cô mà thì thầm.

- Em có chuyện gì buồn, nói cho anh nghe có được không?

Có sự thay đổi lạ kì của cảm xúc mà chính Liên cũng không thể nào hiểu được. Anh như tia nắng ấm áp chiếu rọi giữa mùa đông lạnh lẽo. Trong phút chốc cô muốn ôm anh mà kể lể nhưng cô lại không thể. Cô sẽ kể những gì, kể về Huệ, người đã gây ra cớ sự, kể về Đông, mối tình đầu dang dở, hay kể về những việc làm của cha má mình đã lỡ gây ra. Nếu chỉ kể về Huệ thì không thỏa đáng, kể về Đông, liệu Đạt có sẵn lòng nghe mà không hờn giận, kể về cha má thì liệu anh có coi thường, khinh khi hay thậm chí là ghét bỏ họ không. Liên chỉ biết im lặng nhưng cô vẫn tựa đầu lên vai anh. Đạt để yên cho Liên tựa đầu vào vai mình, cô không muốn nói thì anh không hỏi nữa, anh chỉ cần cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh, sự chân thành của anh, thế là đủ.

Một cơn gió thổi qua, hàng loạt lá cây bay loạn xạ đem theo vô số cát bụi như muốn làm xáo trộn cuộc đời và đổi thay cảm xúc. Đạt đưa tay che lên phía trước mặt cho Liên. Cơn gió đi qua, mắt anh thấy khó chịu, anh lấy tay dụi nhẹ. Liên thấy vậy thì ôm đầu anh ghì xuống, cô gỡ tay anh ra rồi kề môi thổi bụi cho anh. Thổi xong thì cô chăm chú nhìn anh để biết là anh đỡ hơn chưa. Mắt anh đã dễ chịu hơn, anh chớp chớp vài cái rồi mở lớn. Bốn mắt giao nhau thật gần. Tim Liên lại đập rộn ràng, là cái nhìn đó, lúc nào cũng cái nhìn đó, tại sao cảm giác của cô về cái nhìn đó càng lúc càng khác, dường như, sợi dây vương vấn từ cái nhìn đó càng lúc càng mạnh mẽ khiến cô khó lòng mà trốn thoát. Rồi cô không thấy được gì nữa, chỉ có đôi môi là càng lúc càng nồng ấm và vòng tay anh càng lúc càng siết chặt.

Một cảm giác xấu hổ dâng lên. Vừa lúc nãy, cô còn nhớ tới Đông, bây giờ cô lại trong vòng tay Đạt, điều đó là hoàn hoàn không đúng. Liên muốn đẩy Đạt ra và thoát khỏi vòng tay anh như thoát khỏi nỗi hổ thẹn mà mình trót vướng vào, nhưng cô không làm được, ý thức của lý trí là rất lớn nhưng sự phản kháng từ trái tim lại yếu ớt vô cùng. Cô đứng giữa sự chông chênh của cảm xúc, sao chỉ cảm thấy xấu hổ mà không hể tức giận khi Đạt ôm cô, là vì cô đang cần người chia sẻ hay vì anh là chồng cô nên cô chấp nhận anh có quyền được như thế.

Cô nhắm mắt để tìm khoảng lặng mà tự phân định đúng sai, nhưng cô không hề tìm thấy bất cứ gì trong sai và đúng, cô cảm nhận được một thứ duy nhất là anh đang ở bên cô. Liên mơ hồ nhận thức một điều, cô có thể đẩy Đạt cách xa cô vài bước nhưng không thể đẩy anh ra khỏi cuộc đời. Cô có lỗi với Đông nhưng Đạt lại hoàn toàn không có lỗi với cô. Đông là quá khứ còn Đạt là hiện tại, có lẽ đây là số phận.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx