sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Rũ bóng nghiêng chiều - chương 20

Buổi sáng, Đạt đi mà không vui vẻ gì, bằng cặp mắt của người từng trải, bà Chung thấu hiểu được phần nào, bà kêu Liên lên nhà nói chuyện.

- Liên à, cha con mất cũng lâu rồi, con Cúc đã trở lại trường, con cũng mau thu xếp mà về nhà chồng đi con.

Liên ngước lên nhìn má mình, bà Chung đoán được ý cô nên vỗ vỗ lên tay cô nói tiếp.

- Má biết là con lo cho má nhưng má cũng quen rồi, hơn nữa, con đâu thể ở đây với má hoài được. Cha má chồng con không lên tiếng là vì người ta hiểu chuyện nên thông cảm, nhưng nếu vì vậy, mà con ở miết bên này, khác gì mình là kẻ không biết điều hay sao. Con cứ về, khi nào tới ngày cúng thì qua cũng đặng. Như vậy, cha má chồng con sẽ không trách gì mà nhà mình cũng không phải mang tiếng.

- Còn chuyện của má anh Đông thì sao?

- Chuyện đó thì để tính sau cũng được, chuyện cũng đã lỡ, để bận sau con về rồi mần luôn cũng được.

Liên cắn môi suy nghĩ, lát sau cô nói với bà Chung.

- Má cứ để con ở đây vài ngày nữa, con sẽ nhanh chóng đem tro cốt của má anh Đông về chôn cất, rồi bận sau con về sẽ tính chuyện làm mã mồ cho chá má ảnh luôn. Bây giờ mà không làm liền thì con thấy không yên lòng.

- Liên, chuyện của cha má, con đừng day dứt, đừng vì cha má mà buồn khổ, chuyện cha má làm, cha má chịu, má không muốn con vì má mà buồn rầu.

Bà Chung nắm tay Liên an ủi, chuyện bà muốn nói với Liên đâu chỉ có vậy. Nhìn Liên với Đạt bà cảm nhận có điều không ổn, nó làm bà bất an.

- Má thấy con với thằng Đạt cưới nhau cũng lâu rồi mà sao hai đứa lâu có tin quá vậy con?

- Tin gì hả má? – Liên không hiểu bà muốn hỏi gì.

- Chuyện con cái đó. – Bà nhìn Liên rồi nói thẳng.

- Chỉ hơn nửa năm thôi mà má. – Liên rụt tay lại rồi cúi mặt.

- Người ta cưới hơn một tháng là có tin rồi. Đàn bà khổ lắm đa, không đẻ được con trai đã khổ, mà nếu không có con thì càng khổ hơn. Vợ chồng sống với nhau không có con thì khác gì bạn bè, tình cảm vì đó dễ sanh lợt lạt. Nếu con có khúc mắc gì thì cứ nói với má để má đi kiếm thầy chạy thuốc chớ đừng có giấu rồi khổ thân con à.

- Không cần đâu má, thực ra, con với anh Đạt chưa ngủ chung.

- Trời đất, sao kì vậy, là tại thằng Đạt không thương con hả?

- Không phải đâu má, là tại con.

Liên kể bà Chung nghe chuyện cô đi lầm phòng, nghe xong thì bà lắc đầu.

- Vậy mà nó cũng chịu sao?

Liên gật đầu, Bà Chung trầm ngâm.

- Má biết, gả con trong hoàn cảnh đó thì chính là đã ép con. Con buồn, con sợ là phải. Nhưng mọi chuyện cũng không thay đổi được nữa, con đã lấy chồng thì phải làm vợ, làm dâu rồi còn làm mẹ, dù là gả cho ai thì con cũng phải sống như vậy, nó là điều tự nhiên của trời đất. Hơn nữa, má thấy thằng Đạt cũng thương con, đàn bà không mong gì hơn ở điều đó. Chuyện không vui trong quá khứ, cứ bỏ qua hết đi con. Con cứ như vầy, lỡ nó giận, nó hết thương rồi nó cưới vợ khác thì khổ lắm đó đa. Thôi, không nói nhiều nữa, con đi làm xong chuyện của thằng Đông thì về nhà chồng đi, nghe chưa.

- Dạ. Nhưng mà, má à, còn không tới mười ngày nữa là hai mươi mốt ngày của cha, nếu con về thì không mấy bữa lại phải xuống tiếp, hay là…

- Con cứ về, tới lúc đó, nếu cha má con với chồng con cho phép thì con lại về, còn như không thì thôi, đằng nào con cũng đã về đây quá lâu rồi. Liên à, con đã được gả đi rồi thì không thể nào không nghĩ tới nhà chồng, không thể nào để chồng một mình như vậy hoài được, cái đó là mình quấy rồi đó đa.

Dù bà Chung không nói những lời này thì Liên biết mình cũng không thể nào né tránh thêm được nữa và bây giờ cô cũng không hề muốn tránh, điều tự nhiên đã tới thì cứ mặc nhiên cho nó tới. Lúc này, trong cô chỉ có một điều đơn giản, cô là vợ thì phải làm bổn phận của người vợ, chuyện quá khứ cô khép lại, cô sẽ giữ mãi tình yêu cũng như hình bóng Đông trong trái tim mình, coi như đó là điều duy nhất mà cô có thể làm cho anh để mình không hổ thẹn, để anh dù có còn hay đã mất cũng có chút niềm an ủi. Còn Đạt, mỗi lần nhớ tới tên anh là cô thấy bồi hồi, cô sẽ cùng anh xây dựng một gia đình. Có lẽ đây chính là duyên số.

Liên lưu lại nhà thêm ba ngày, trong mấy ngày đó, Đạt không xuống, theo như bình thường thì anh đã có mặt từ chiều hôm qua, Liên nghĩ có lẽ anh còn giận cô chuyện mấy đêm trước. Nghĩ tới chuyện anh giận cô thì cô thấy hơi buồn nhưng lại không biết vì sao, cô cho rằng cô có cảm giác đó là vì cô đã không đúng với anh chăng. Lòng Liên cứ thấy bồn chồn nên cô quyết định về nhà chồng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx