sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

05. Một bữa cơm chiều

MỘT BỮA CƠM CHIỀU

Mới sáu rưỡi sáng, tiếng đập cửa ầm ầm.

“Dậy, dậy mau ba bảo”. Người cha vừa đập cửa vừa gọi to.

Cô con gái lớn uể oải mở cửa phòng cùng với cái ngáp dài.

“Ba gọi sớm vậy?”.

“Chiều con về sớm không?”.

“Dạ. Con chưa biết. Nhưng có chuyện gì ạ?”.

“Thì chiều nội và bác cả lên chơi, con chịu khó về sớm nấu cơm nhé”.

Câu nói của người cha như gáo nước lạnh dội xuống đầu cô con gái lớn, choàng tỉnh cơn buồn ngủ, cô gái làm như chợt nhớ ra gì đó, hai mắt mở to, lắc đầu nguây nguẩy:

“Dạ không, không được rồi, chiều nay con học tới sáu giờ, tối lại học Anh văn đến chín giờ, sau đó con đi họp nhóm tình nguyện đến mười một giờ đêm mới về đến nhà”.

Người cha tỏ vẻ khó chịu định nói gì đó rồi lại thôi, quay về phòng. Bà vợ ngồi ở bàn trang điểm, bôi bôi, trét trét nhưng miệng vẫn nói liên hồi:

“Tôi đã bảo ông rồi, cứ dẫn ông bà ra nhà hàng cho tiện, chứ ai thời gian đâu mà chợ búa cơm nước hầu các cụ. Đấy ông xem, lịch làm việc của tôi kín luôn cả tuần, thậm chí, tôi không còn thời gian để đến spa chăm sóc da mặt”. Bà vợ bóp một ít kem che khuyết điểm ra tay để bôi lên mặt. Ông chồng thở dài ngồi xuống sofa, nhìn bà vợ vẻ ngao ngán:

“Nhưng khổ nỗi chiều nay tôi có một cuộc họp quan trọng với đối tác, sau đó còn phải mời họ đi nhậu nữa”.

Bà vợ ném cái chổi trang điểm xuống mặt bàn, quay lưng về phía ông chồng, giọng đanh đá:

“Tôi biết mà! Ông thì có gì bận ngoài nhậu nhẹt”.

Ông chồng vừa mặc áo sơmi vừa quát bà vợ:

“Tôi đi nhậu vì công việc, không như cô suốt ngày lê lết hết spa lại trung tâm mua sắm”.

Bà vợ hùng hổ đứng dậy một tay chống nạnh một tay chỉ vào mặt ông chồng:

“Này, ông đừng tưởng chỉ có đi nhậu mới là công việc nhé. Đàn bà đi spa, đi mua sắm cũng đều là công việc hết. Mà ai bảo tự nhiên ông cho con bé ô-sin về quê, để giờ người nhà ông lên không có ai chăm, rồi ông quát tháo vợ con ầm ĩ hả?”.

Ông chồng như biết cái sai của mình nên cố hạ giọng xuống.

“Thì bố mẹ nó ốm thì phải cho nó về chăm chứ”.

“Chăm chăm cái gì? Chừng nào bố mẹ nó chết hẵng hay. Đấy ông xem cả tuần nay ô-sin nghỉ việc, nhà cửa như cái chợ, cha con ông đi tối ngày, tôi thì hàng đống việc ở công ty chưa làm xong, giờ bố mẹ ông lên ông bắt tôi ở nhà lo cơm nước”.

Tiếng gào thét của bà mẹ khiến thằng bé đang trong nhà vệ sinh phải bịt tai lại, ngoài kia cuộc cãi vã đã đến hồi gay cấn, kẻ nhiếc mắng, người chỉ trích. Thằng bé nhìn qua khe cửa đầy sợ hãi, nó co rúm người lại khi thấy cha ném cái ly, mẹ đáp trả bằng cái bình hoa trên bàn trang điểm. Nó nhìn qua khe cửa chừng một lúc biết sẽ chẳng còn trông chờ được gì nên quay chạy lại bên cái la-va-bo rửa mặt. Cố với mãi vẫn không thể với tới vòi nước, thằng bé bèn lấy cái chậu nhỏ úp xuống và đứng lên đó. Vậy là tự nhiên nó cao thêm một khúc, hí hửng soi mình trong gương, nó cười lộ nguyên hai cái hố răng, hai cái răng lung lay mãi không chịu rụng đó cuối cùng đã bị ông nội nhổ đi hôm nó về quê.

Nó vẫn nhớ lúc đó nó khóc ghê lắm, khóc to đến mức chắc ba làng cũng nghe thấy như nhận xét của bà nội. Nó cũng còn nhớ, lúc đó ông nội bế nó đang nước mắt giàn giụa lên nựng:

“Bo ngoan, xem ông nội làm phép cho cháu ông mọc ra răng mới đẹp hơn này”.

Ông ném cái răng dính đầy máu, miệng đọc câu thần chú: “Hú hú chuột chuột, ta ném cho ngươi cái răng cũ, ngươi trả cho ta cái răng mới”(*). Mải xem ông nội làm phép, nó nín khóc lúc nào không biết.

(*) Một câu thần chú của người xưa khi nhổ răng sữa của trẻ con, để mong nó mọc ra răng mới.

Hí hửng nghịch vòi nước mãi nó mới chịu lấy bàn chải đánh răng ra quẹt kem đánh răng lên. Bình thường những công việc này đều do chị giúp việc làm, thậm chí chị còn đánh răng cho nó luôn! Đang soi mình trong gương chăm chú nhìn cái miệng dính đầy kem đánh răng cười, bất chợt nó nhớ ra điều gì đó liền thả bàn chải xuống, cố kiễng chân với tay lên lấy bộ dao cạo râu cho bằng được.

Thằng bé hét váng lên và cửa phòng tắm nhanh chóng bật mở.

“Trời ạ, sao con để nước chảy lênh láng thế hả Bo?”.

Người mẹ quát lớn.

Người cha vội bế thằng bé từ nền đá lên, xoa xoa:

“Thôi nào, ngã có tí mà khóc to quá!”.

Rồi ông chồng quay sang trừng mắt nhìn bà vợ lớn giọng:

“Con ngã không chịu lo còn quát tháo ầm ĩ. Bà là mẹ nó mà việc chăm nó cứ giao hết cho ô-sin. Không có ô-sin thì mặc kệ nó loay hoay một mình trong nhà tắm!”.

Tiếng quát của ông chồng làm đứa bé như khóc to hơn. Đứa con gái từ phòng bên chạy sang nhìn hiện trường, lí nhí:

“Mẹ lo cho mình còn chưa xong thì lấy đâu ra thời gian lo cho con cái!”.

Cánh cổng sắt hé mở, đứa bé từ trong nhà vội chạy ào ra, trên vai là chiếc cặp trĩu nặng. Nó chạy ù một mạch sang nhà hàng xóm. Hai đứa trẻ gặp nhau hí hửng khoe chuyện.

“Bo ơi, chiều nay mẹ tớ lại nấu canh bí hầm xương, bạn qua ăn nữa nhé!”.

“Thích quá. Cả tuần nay chị giúp việc về quê, nhà tớ có ai nấu cơm chiều đâu. Ba mẹ và chị gái toàn về trễ, chiều nay ông bà tớ lên cũng chẳng có cơm để ăn nữa đó!”.

Giọng buồn tênh của thằng bé khiến ba mẹ nó đứng sau muốn mất hồn. Người mẹ bỗng nhìn vào cái thùng rác trước cổng nhà chất đầy vỏ hộp đồ ăn sẵn.

“Nào con trai, đi học ngoan, chiều còn về đón ông bà”. Tiếng ông bố vang lên.

Trong giây lát người mẹ như bừng tỉnh vội nói với cô con gái đang chuẩn bị rú ga lướt đi:

“Hôm nay học xong nhớ qua công ty đón mẹ đi siêu thị mua thức ăn nhé”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx