sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

06. Như chưa hề có cuộc chia ly

NHƯ CHƯA HỀ CÓ CUỘC CHIA LY

Tiếng nhạc hiệu kết thúc chương trình vang lên, trên ti vi hình ảnh người mẹ ôm người con sau nhiều năm thất lạc, xa cách, tưởng chừng như không bao giờ tìm thấy nhau. Họ khóc, người nhà họ khóc, cô MC khóc và cả trường quay, cả nước cũng đều khóc khi nhìn thấy sự đoàn tụ của hai mẹ con. Đó là những giọt nước mắt chia vui sau một cuộc thất lạc dài. Còn Ngân cũng khóc, nhưng không phải khóc cho niềm vui của hai nhân vật trong ti vi, mà cô khóc cho chính sự bất hạnh của mình, vì thà người ta bị mẹ bỏ rơi, bị thất lạc để rồi còn tìm lại được nhau, còn cô… khi người mẹ ở ngay cạnh mình. Nhưng lại chưa một lần ôm cô vào lòng, chưa một lần thủ thỉ vào tai Ngân những lời dạy dỗ về công, dung, ngôn, hạnh như vô vàn những bà mẹ khác.

Ngân khóc, những giọt nước mắt tức tưởi, vỡ òa, những giọt nước mắt tủi giận… Ghìm chặt đầu con gấu bông ướt sũng. Trên màn hình ti vi cảnh hai mẹ con đang ôm lấy nhau. Trong đầu Ngân lại lởn vởn những câu hỏi tại sao và tại sao? Và những câu hỏi đó cứ chồng chất, nối dài hơn hai mươi năm qua, không lời giải đáp…

Tùng bước vào, anh vội tắt ti vi. Dường như lần nào cũng vậy, thậm chí có những lúc anh ghét cay ghét đắng cái chương trình truyền hình đó, ghét cả người nào đã sáng tạo ra chương trình ấy để rồi những tối thứ bảy nào khi vợ anh xem xong cũng khóc nức nở, người cứ đờ đẫn như cái xác không hồn tới mấy hôm liền, đến nỗi anh không còn đủ sức để dỗ dành an ủi nữa. Và cách tốt nhất là ôm cô vào lòng và để cho cô khóc chừng nào nín thì thôi. Những lúc như vậy hình ảnh người mẹ ruột của Ngân lại hiện về trong tâm trí Tùng. Đó là cái ngày trước ngày cưới một tuần, khi Ngân dẫn Tùng về nhà mẹ ruột để báo tin lấy chồng và mong có sự hiện diện của bà ấy trong ngày cưới. Đó là lần đầu tiên sau hai mươi năm ba mẹ Ngân chia tay, Ngân mới dám tìm đến nhà mẹ ruột của mình. Nhưng vẫn nguyên thái độ lạnh lùng người mẹ chỉ nhả ra một câu:

“Xin lỗi hôm đó tôi đi công tác chưa về kịp”.

Kể từ lúc đó Tùng không bao giờ dám nhắc đến người đàn bà ấy trước mặt Ngân. Tùng vẫn âm thầm dò la từ những người họ hàng của Ngân để tìm hiểu xem vì sao người phụ nữ ấy lại lạnh lùng bỏ mặc đứa con dứt ruột đẻ ra nhưng chỉ nhận được câu trả lời: “Bà ấy hư nên bị mẹ chồng đuổi khỏi nhà”.

Không ai biết nguyên nhân thật sự nhưng ai cũng biết chuyện ngày Ngân lên xe hoa bà mẹ cũng không thèm có mặt. Thỉnh thoảng người vợ mới lại chì chiết bố Ngân:

“Đấy ông xem, dù ông lấy tôi không phải bởi tình yêu nhưng tôi đã sinh cho ông hai thằng con trai, tôi đã chăm sóc con gái riêng của ông từ khi nó mới có năm tuổi cho tới ngày nó về nhà chồng. Còn mẹ nó, người đàn bà mà ông ngày đêm yêu dấu thì lại không một lần đoái hoài xem con gái mình sống như thế nào”.

Những lúc như vậy Ngân lại càng thương bố hơn đồng thời càng oán giận người mẹ ruột. Trong cuộc sống không hiếm gia đình tan vỡ nhưng trong trường hợp ấy đại đa số người mẹ đều giành quyền nuôi con. Mẹ kế của Ngân dù trước mặt mọi người, nhất là trước mặt bà nội luôn tỏ ra yêu thương, xem Ngân như con đẻ nhưng sau lưng bà ta luôn dành cho Ngân những câu nói độc địa: “Mày là đồ không ai thương hết. Ngay cả mẹ ruột mày cũng bỏ mặc mày”.

Đến bây giờ Ngân vẫn không thể quên những lời ấy, mẹ mày cũng bỏ mặc mày… Cho tới lúc Tùng nói với Ngân:

“Mẹ mất rồi. Ba quyết định chôn cất mẹ trong nghĩa trang của dòng họ”.

Ngân trợn mắt quát lớn:

“Mẹ nào?... Sao bà ấy lại được chôn trong nghĩa trang nhà mình?”.

Họ hàng cũng bất ngờ khi bố Ngân đưa ra quyết định đó.

Ngân chỉ đứng im nhìn cái xác nằm đó, không khóc, không quỵ ngã. Là mẹ mình ư? Là người đàn bà đã bỏ mình ra đi suốt hai mươi năm qua? Người đàn bà mà ngày xưa bà nội hay kể là người hư hỏng, bỏ chồng bỏ con để theo người khác ư? Là người đàn bà mà trong suốt thời đi học mình luôn bị ám ảnh khi những bài tập làm văn có viết về người mẹ. Giờ chết lại được về đây trong ngôi nhà thờ tổ ư? Trong khi bên cạnh là những tiếng xì xào.

“Lạ nhỉ, cô ấy chết mà nét mặt tươi tỉnh mãn nguyện chứ không u sầu như hồi còn sống”.

“Chắc cô ấy mãn nguyện vì được đem về nhà chồng làm đám tang”.

Sau khi những lớp đất cuối cùng đã đắp lên ngôi mộ, bố Ngân cầm hương thắp lên hai ngôi mộ bên cạnh, giọng nghẹn ngào: “Thưa ba mẹ, lúc còn sống vợ con đã phải diễn một vai tàn nhẫn nhất, cô ấy phải cố tình bỏ theo người khác, bỏ người chồng mà cô ấy yêu thương nhất và bỏ đi đứa con gái mà cô ấy đã đứt ruột đẻ ra, để làm hài lòng ba mẹ chồng, để chồng được công thành danh toại. Giờ đây cô ấy đã chết và khi chết cô ấy mới có thể được sống với con người thật của mình. Vậy nên con xin chôn vợ con cạnh mộ ba mẹ để ba mẹ hiểu hơn sự hi sinh của cô ấy hai mươi năm qua. Xin ba mẹ hãy đón nhận cô ấy nơi suối vàng”.

Ngân chạy tới gào thét: “Như vậy là sao… là sao hả ba? Con không hiểu?”.

Bố Ngân vẫn quỳ trước mộ bình tĩnh: “Ngày xưa ba mẹ yêu nhau nhưng bị cả hai bên gia đình phản đối. Sau khi sinh con xong mới phát hiện ra mẹ con bị bệnh và không thể sinh con được nữa. Trong khi ba là con độc đinh. Ông bà nội đi xem bói, thầy nói tuổi mẹ và ba không hợp nếu ở bên nhau sẽ có thêm rất nhiều chuyện xấu xảy ra và có thể ảnh hưởng đến tính mạng của ba nữa. Mặc dù ba đã tìm mọi cách để giải thích với ông bà nội, nhưng nó vẫn đến tai mẹ con và mẹ con đã phải sắm một vai diễn tàn nhẫn là đi ngoại tình với người khác để bị đuổi ra khỏi nhà”.

Xung quanh lặng đi, Ngân quỳ sụp trước ba ngôi mộ. Gục đầu vào người chồng giọng cô thều thào:

“Mẹ đã về hả anh. Mẹ đã được đoàn tụ với chúng ta”.

Cố kìm ném cơn xúc động Từng cố bật lên câu nói:

“Con người đến lúc chết họ vẫn còn linh hồn mà em. Mẹ đã được trở về rồi đó!”.

Sài Gòn 04/01/2012


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx