sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 1

Như thường lệ, Pia đạp xe như bay từ trường về. Nó phanh gấp ở lối vào trước ngôi nhà gỗ xinh xắn với những cửa chớp sơn trắng, quẳng xe vào một bụi cây rồi ném luôn cặp sách lên hiên nhà. Ô tô của mẹ không ở đây, vậy là mẹ vẫn còn ở phòng du lịch. Càng hay! Mẹ không biết hôm nay Pia được về sớm. Nó khoái chí vì như thế thì Marcella cũng chưa ở lớp học buổi chiều về để quấy quả nó nữa. Pia tót ngay ra vườn. Nhanh như sóc, nó đu thang dây lên căn nhà cây. Pia đẩy cánh cửa sập và thả phịch người xuống tấm đệm êm ái.

Pia nằm ngửa như thế một lúc, lấy lại nhịp thở đều dần. Nó gạt những sợi tóc nâu dài khỏi vầng trán đẫm mồ hôi và nằm quan sát những chiếc lá đung đưa trong gió qua cửa tò vò. Ánh nắng trưa ấm áp rọi xuống bụng làm nó thích thú. Pia rất khoái ở đây, ở vương quốc tràn ngập ánh mặt trời của nó.

Bố Pia đã xây căn nhà cây này theo thiết kế của cô bé. Nó treo lơ lửng tít trên ngọn cây, có một cửa sập nhỏ, một cửa tò vò và một ban công bé xíu. Pia tự khâu rèm cho hai cửa sổ, trên chiếc đệm êm ái còn những con thú bông yêu thích nhất và rất nhiều gối. Pia cất kẹo bánh trong chiếc tủ có khóa để đề phòng con bé Marcella háu ăn. Pia còn dành hẳn một ngăn riêng trong chiếc tủ bí mật để cất giữ cây sáo – báu vật quý giá nhất của mình.

Pia vươn người lôi từ sau bảng gỗ trên vách tường ra một chiếc chìa khóa. Rồi nó nhoài người mở tủ, thận trọng nhấc cây sáo ra khỏi chiếc hộp lót nhung và nhổm dậy tới bên cửa sổ. Bên vườn nhà hàng xóm, bác Helmfried đang tập cái gì đó rất kì quặc, có lẽ là karate. Bác làm bảo vệ và rất tâm huyết với nghề. Pia quay vào trong, cố lờ đi tiếng hét cha-ka rồi lại thả người xuống đệm. Nó đưa sáo lên môi, lướt ngón tay trên hàng lỗ ở thân sáo. Nhưng không chơi. Chẳng có âm thanh nào cả. Không ai biết thổi cây sáo này ngoài bố. Bố đã mua cây sáo này cho Pia ở tận Tây Tạng. Hồi còn làm nghề địa chất, bố rất hay đi công tác và biết nhiều câu chuyện cực hay về những đất nước xa lạ ấy. Lần nào bố cũng mang về cho công chúa quỷ sứ Pia của bố cái gì đó. Tất nhiên Marcella cũng có quà. Nhưng cây sáo này là món quà huyền bí nhất. Bố mua nó của một cậu bé người Tây Tạng và cậu đã chỉ cho bố cách thổi sáo. Bố quả quyết rằng cây sáo có sức mạnh thần kì, nếu thổi đúng giai điệu nó sẽ mang lại hạnh phúc. Mải suy nghĩ đến nỗi Pia giật bắn mình khi đột nhiên có tiếng đập cửa ầm ầm. Nó lật người lăn ra mở cửa sập.

Cậu bạn Lukas đang đứng phía dưới, tay cầm một cành cây to mà nó dùng để chọc cửa.

– Này, cậu nhét bông vào tai hả? Bắt tớ gọi mãi.

Thằng bé đứng dựa hờ vào gốc cây, mặc một bộ trượt ván và đang cố thổi mái tóc cắt ngang trên trán.

– Tớ định hỏi xem cậu có muốn đi trượt ván với tớ không, như lần trước ấy.

Pia nhìn bạn chằm chằm, tâm trí vẫn còn ở thế giới nào khác. Rồi nó khẽ lắc đầu.

Lukas rên lên:

– Thôi được, quý cô lại cần yên tĩnh đây mà.

Pia ra dấu định nói gì đó nhưng lại vụng về va phải cánh cửa sập đang mở. Cây sáo rơi tuột khỏi tay.

– Ối, sáo của tớ!

Lukas cúi xuống nhặt cây sáo nằm trên lớp cỏ mềm.

– Đưa đây! – Pia xẵng giọng.

Lukas ngạc nhiên nhìn rồi lên giọng chế giễu:

– Xuống đây mà lấy!

Nó khua cây sáo một cách khiêu khích trong không trung. Pia nhảy phốc từ ngôi nhà cây xuống, cố gắng lấy lại cây sáo.

– Lấy đi này, lấy đi này! – Lukas eo éo hát và khua vòng vòng báu vật của Pia trên đầu.

Pia tức phát điên lên. Nước mắt như sắp trào ra. Nó nhảy vội theo cây sáo, giật mạnh cánh tay của Lukas và đá thật mạnh vào xương ống đồng của bạn. Lukas hét lên và… làm rơi cây sáo. Thật không may, cây sáo đập mạnh vào mép bồn hoa bằng đá và gãy đôi.

Pia nhìn chằm chằm vào các mảnh vỡ nằm dưới đất.

– Úi… – Lukas lắp bắp. – T-t-t-ớ k-k-không cố ý…

Pia vẫn đứng đó như hóa đá.

– Tớ sẽ mua đền cậu một cái mới. Lukas hứa.

– Cây sáo này không dễ gì mua được, – bấy giờ Pia mới rít lên và quay đi để Lukas không thấy mắt nó đang ậng nước. – Đó là một vật đặc biệt.

– Dạo này đối với cậu cái gì cũng đặc biệt cả, – Lukas chống chế và nhìn nó sắc lẹm. – Cậu trở nên kiêu căng quá rồi đấy!

– Cây sáo này là của bố tớ. – Pia chỉ nói như vậy, không hề quay đầu nhìn lại, và trèo lên ngôi nhà cây của nó.

Ở đó, nó với lấy khung ảnh bố trên giá và áp chặt vào lòng.

Rồi nó nằm lăn xuống nệm, mặc cho nước mắt lặng lẽ tuôn trào.

Pia còn nghe thấy Lukas gọi một lúc nữa, nhưng nó chẳng để tâm.

Cô bé vẫn nằm ở đó khi nửa tiếng sau có ai đó cố gắng mở cánh cửa sập ra.

– Cút đi Lukas. Biến đi! – Nó nghiến răng nói.

– Ơ kìa, em đây mà. – Một giọng the thé lí nhí đáp. Thì ra Marcella.

Con bé hổn hển mở cánh cửa sập và vung vẩy một mẩu giấy trên tay:

– Chị Pia, nhìn này, có một con chó đi lạc. Hai má nó ửng đỏ như màu váy vì phấn khích. – Em sẽ bắt được nó. Rồi em sẽ nuôi nó. – Con bé cười rúc rích vì lấy hết sức vươn mình trèo vào trong ngôi nhà cây. – Lúc nào em cũng ước ao có một con chó. Bố cũng hay bảo khi em đủ lớn em sẽ được nuôi một con mà.

Pia miễn cưỡng cầm lấy tờ rơi và đọc.

Người tuyết CHÓ đi lạc!

Màu trắng, giống lai, thích chạy bằng hai chân

ĐẮT + HlẾM! Sẽ hậu tạ nhiều RẤT nhiều!

Yêu cầu Làm ơn khẩn trương liên lạc với:

Thor Van Sneider,

địa chỉ: Saturn 11A,

Herzheim

– Mẹ không cho nuôi súc vật trong nhà đâu, – Pia nói.

– Nhưng nếu em có phòng riêng…. Marcella vẫn tiếp tục líu lo và chẳng thèm để ý là Pia đã quay đi – … em có thể làm gì em muốn ở đó. Và thế tức là em có thể có một chú chó, chẳng ai có quyền cấm em được cả.

Pia chỉ làu bàu:

– Nhưng em làm gì có phòng riêng.

– Sắp rồi – Marcella đắc thắng và đung đưa chân chỗ cánh cửa sập đang mở. – Em chuẩn bị có một cái đấy. Mẹ với em đã mua giấy dán tường trắng rồi. Mẹ còn bảo em sẽ được phép vẽ lên đấy cơ.

Pia nhăn trán.

– Phòng riêng á? Ở đâu?

– Phòng làm việc của bố. – Marcella đáp. – Em và mẹ đã dọn hết đồ ra rồi. Và trang hoàng mọi thứ mới tinh.

Pia bật dậy.

– Nói lại xem nào.

– Trong… trong… phòng làm việc của bố. – Marcella ấp úng, luống cuống.

Pia nhảy đựng lên, đẩy Marcella sang một bên và lao xuống thang dây.

Mẹ đứng như trời trồng. Mẹ đang dỡ đồ ở ô tô đúng lúc Pia chạy xộc tới. Giờ thì mẹ đang bê một thùng các tông đầy những cuộn giấy dán tường ở giữa bếp và buộc phải nghe Pia la hét.

– Hai người không được làm như thế! Đấy là phòng làm việc của bố mà! Hai người không thể làm như thể bố chưa từng ở đó – và cứ việc xóa đi những vết tích của bố. Phải giữ nguyên căn phòng như mọi khi. Không được thay đổi gì hết! Cấm mẹ và em làm thế!

Pia tức điên lên và cứ lặp đi lặp lại những câu y hệt nhau. Mẹ đứng ngây ra. Mãi đến khi Pia òa lên nức nở rồi thả người xuống một chiếc ghế thì mẹ mới dặt thùng các tông xuống, chầm chậm đến bên Pia và vuốt tóc nó. Mẹ trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt xa xăm, mẹ nhẹ nhàng nói với Pia:

– Pia à, cuộc sỗng vẫn phải tiếp tục. Chúng ta không động gì đến căn phòng thì cũng không làm bố sống lại được. Bố vẫn luôn sống trong tim chúng ta, chứ không phải trong căn phòng bụi bặm đó, con yêu à. – Giọng mẹ nghẹn lại.

Cả hai im lặng và nghe thấy tiếng Marcella ở ngoài xa đang gọi con chó bị lạc. Nó dụ con chó bằng giọng the thé.

Thế là quá đủ với Pia. Nó nhảy phắt dậy làm chiếc ghế đổ rầm lật ngửa.

– Con không muốn! – Nó nói một cách xấc xược. – Không cho Marcella. Lại càng không cho con chó khốn kiếp nào hết. Đó là phòng của bố!

Mẹ giật bắn mình khi Pia đóng sầm cửa phía sau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx