sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Pia nức nở chạy băng qua vườn. Nó chợt đứng sững lại dưới cây. Nó nghe thấy tiếng nhạc khe khẽ. Âm thanh rất nhỏ, như có ai đang nghe iPod bằng tai nghe. Tiếng nhạc này rõ ràng phát ra từ ngôi nhà cây của nó. Ngay lập tức Pia ngừng khóc và lắng tai nghe. Đứa nào dám cả gan đột nhập vào chốn riêng tư nhất, yêu quý nhất của nó? Marcella? Hay Lukas?

Pia giận sôi người, đu mạnh thang dây và đẩy mạnh cửa sập lên. Rồi nó sững lại như bị dính vào nấc thang trên cùng, mồm há hốc đầy kinh ngạc. GÌ - THẾ - NÀY? Một sinh vật lông lá màu trắng bé nhỏ đang đứng quay lưng về phía nó, trên tai cắm iPod, nhảy nhót điên cuồng theo điệu nhạc rock.

Hai búi tai vung vẩy, cả người lắc lư, nó hát theo to hết mức: “Yo-Yo-Yo”.

Pia thả tay khiến cánh cửa rơi sầm xuống làm rung cả căn phòng.

– Yo! Sinh vật đó hoảng hốt rú lên và quay lại. Nó trợn tròn mắt nhìn Pia chòng chọc. Pia cũng chòng chọc nhìn lại.

– Cậu là ai? – Cuối cùng Pia hỏi.

– Yo. – Sinh vật trông như cục bông trả lời.

– Cậu đã lấy trộm iPod của tớ!

– Yo.

– Lại còn thú nhận nữa hả? – Pia hỏi.

– Yo. – Vẫn câu trả lời ấy.

Pia bất giác bật cười. Nó đáng yêu quá đi mất, cái anh chàng bé nhỏ đó. Thấy Pia có ý thân thiện với nó, sinh vật cục bông mỉm cười và lắc lư đầu. Cứ như nó muốn nói: “Cậu không thể nào giận tớ được, đúng không?”.

Pia nghĩ ngợi: Đây có phải chú chó đang được tìm kiếm không nhỉ? Nhưng trông nó chẳng hề giống chó tẹo nào. Nó đi bằng hai chân, như con khỉ hay là … à, như con người. Nó cũng đâu có sủa mà nói được những âm thanh khá lạ tai đấy chứ. Liệu nó có nói được gì khác ngoài “Yo” nữa không?

Theo tờ rơi thì con chó màu trắng (nó cũng màu trắng), giống lai (đúng vậy) và thích chạy bằng hai chân (nó đang làm thế thật!). Pia cầm tờ rơi mà lúc trước nó vứt cẩu thả trên nệm và đọc lướt qua một lần nữa.

– Sẽ hậu tạ rất nhiều. – Pia lẩm bẩm một mình. Khi ngước nhìn lên, nó thấy sinh vật ấy cầm lọ hoa trên giá, vứt hoa ra ngoài cửa sổ rồi uống cạn nước trong bình.

– Cậu khát lắm hả? – Pia hỏi.

– Yo. – Sinh vật nhỏ bé đáp và khẽ ợ.

Pia nhe răng cười.

– Đợi một chút nhé, tớ xuống tầng hầm lấy đồ uống cho cậu.

Từ cầu thang Pia ngoái nhìn lại lần nữa.

– Mà này, cậu tên là gì vậy?

– Yo. – Cục bông nói. – Yo-ko-ko-ko-ko…

– Tớ sẽ gọi cậu là Yoko. – Pia quyết định.

Lúc này Pia không muốn gặp mẹ – thật may là cánh cửa từ bên ngoài xuống hầm đang mở. Trong lúc mò mẫm tìm công tắc đèn, nó nhận ra Yoko đã bám theo ngay sau lưng. Cả hai cùng mò mẫm đi qua chiếc cầu là quần áo, mấy thùng quần áo, đống đồ gỗ thải và các giá chất đầy lọ thủy tinh đựng mứt.

Yoko nhảy nhót loanh quanh, tò mò nhìn vào từng thùng các tông, mở tủ đựng đồ nghề địa chất của bố và moi ra một củ khoai tây từ trong thùng. Nó cắn một miếng rồi nhổ phụt ra. Pia cười khúc khích. Rồi Yoko nhảy lên bám vào dây phơi quần áo. Khi định đu sang bên kia như một nghệ sĩ đu dây thì nó túm chặt một chiếc áo phông đang phơi ở đó và giật xuống. Nó rơi bụp xuống đống quần áo chưa là trong giỏ. Lúc Yoko nhổm dậy thì cái quần lót hoa màu hồng của Marcella trùm lên đầu nó. Pia bật cười, còn Yoko cười điệu cười Yo-Yo-Yo dễ thương của nó. Xong xuôi Yoko cúi chào cứ như nó đã mang đến cho khán giả một màn xiếc tuyệt vời. Trong lúc Pia đang tìm nước khoáng thì Yoko đã khám phá ra cái tủ đông lạnh. Ngay lập lức nó nhảy lên nắp tủ và cố gắng mở ra. Tất nhiên là không thể mở được, chừng nào chính nó còn ngồi trên đấy. Nó vặn vẹo đủ kiểu điên khùng nhất và cuối cùng ngã rầm xuống, lôi theo cả bộ ván trượt tuyết dựng ở tường. Tất cả rơi đánh ầm đè lên nó và Yoko ngồi đằng sau những thanh gỗ như đang ngồi trong nhà tù. Pia cười phá lên, nhất là bộ mặt đần thối của Yoko khiến Pia ôm bụng cười lăn.

Lâu lắm rồi cô bé không được cười như thế!

Nhưng Yoko không bỏ cuộc, cái tủ đông lạnh quyến rũ nó quá chừng. Nó trèo lên một cái kệ từ đấy kéo tay nắm tủ và mở ra. Nó nhìn chằm chằm vào bên trong. Một làn sương nhè nhẹ tỏa ra phả quanh chân Yoko. Nó tận hưởng không khí mát mẻ rồi thở ra khoan khoái “Yo-Yo”. Rồi nó vươn tay lên giống như vận động viên nhảy cầu. Và Pia chưa kịp nói gì đó thì Yoko đã nhảy cắm đầu vào tủ lạnh và biến mất.

Pia hốt hoảng, con bé định lao tới thật nhanh xem Yoko có bị đau không. Nhưng nó trượt đúng vào miếng khoai tây cắn dở của Yoko và hạ cánh ngay trước tủ lạnh. Yoko nhoài người qua mép tủ, cười toe với Pia vẻ sung sướng. Nhưng chỉ một thoáng thôi, nó ngấu nghiến nhét liên tục vào miệng mấy con cá đông lạnh.

Ôi trời ơi, Pia nghĩ. Lại đúng những con cá hảo hạng siêu đắt mà khách hàng ở phòng du lịch tặng mẹ mới chết chứ. Còn Yoko lúc này đã vớ được món rau chân vịt trộn váng sữa, quăng bừa vỏ gói ra sau lưng và gặm cả tảng rau xanh to bự như cục gạch.

Pia cố nhổm dậy. Không thể tin được. Con chó này thật sự ăn đồ đông đá. Và nó còn rất thích lạnh nữa. Giờ thì Pia chắc chắn nó không phải là chó. Nhưng, thế thì Yoko là gì?

Pia rên rỉ cố đứng đậy. May mà không đau ở đâu vì nó đã ngã lên một chồng thảm cũ. Pia nhặt đống thảm bị đổ lên và cẩn thận gấp cái trên cùng vào, xếp gọn cái thảm lông Hy Lạp quăn queo. Nhìn thấy thế, Yoko nhảy khỏi tủ đông lạnh, ôm chầm cái thảm và bắt đầu hào hứng nói chuyện với cái thảm bằng ngôn ngữ “Yo-Yo” của nó. Rồi lúc phát hiện ra cái thảm chẳng hề trả lời hay phản ứng gì cả, nó rú lên một tiếng ai oán.

Pia nhanh chân lại gần Yoko.

– Đấy không phải là một con vật đâu! – Con bé dỗ dành. – Nhà mình không giết con vật nào cả! Đấy chỉ là một cái thảm thôi! Thật mà! Nó không phải bằng lông thật…

Ngay lúc ấy có tiếng chân ở cầu thang dẫn xuống hầm và Pia nghe thấy mẹ gọi:

– Pia, con vừa hét đấy à? Con làm sao thế?

– Không, mẹ ơi, không có chuyện gì đâu. – Pia vội trả lời, hoảng hốt cố dẹp đống lộn xộn của Yoko và giấu nó vào một chỗ nào đấy. Yoko nhận ra sự tình, nhảy tót vào trong tủ đá rồi đậy nắp lại.

Khi mẹ vừa xuống thì Pia dã đứng đấy với hộp đựng rau chân vịt rỗng tuếch trên tay.

– Con làm gì ở đây thế? – Mẹ hỏi.

– Kh-kh-không có gì ạ. – Pia lúng túng giấu hộp rau đằng sau lưng.

– Con đói hay có chuyện gì? – Mẹ ngạc nhiên.

– Con biết chuyện gì rồi. – Cái loa phóng thanh Marcella chạy xộc như bay xuống cầu thang. – Chị ấy đã tìm thấy con chó! Và chị ấy giấu nó ở đây! – Marcella ngồi thụp xuống: – Ra đây, chó con, ra đây, ra đây với Marcella nào. – Con bé dụ dỗ bằng cái giọng the thé.

Pia đảo mắt.

– Ở đây làm gì có con chó nào.

Liếc mắt thấy nóc tủ hơi bị kênh lên, Pia bí mật ra hiệu cho Yoko đóng chặt lại.

Marcella giơ lên củ khoai tây bị cắn dở:

– Con đã bảo mà! – Nó nhìn Pia đang ngồi trên tủ đông lạnh, vẻ đắc thắng. – Hay là chị định bảo chính chị đã gặm củ khoai tây này?

Mẹ ngó nghiêng tìm kiếm. Pia cảm thấy cái nắp tủ dưới mông bị đẩy lên.

Lại còn thế nữa! May mà lúc đó mẹ và Marcella không nhìn về phía này.

– Thôi đi. – Pia suỵt Yoko.

Marcella đã nghe thấy.

– Em không thôi, cho đến lúc tìm được con chó. – Marcella tuyên bố và tiếp tục sục sạo trên sàn nhà. – Ra đây, chó con, ra đây đi… – Rồi nó chỉ vào giỏ đồ giặt đầy vẻ trách móc. Đống quần áo chưa là bị xới tung, nhìn rõ cả những dấu móng vuốt trên ấy.

Bấy giờ mẹ mới nghiêm khắc nhìn Pia:

– Pia, giờ thì con nói đi. Con chó đâu?

Pia lúng túng không biết nói gì. Làm sao thoát khỏi tình cảnh này bây giờ?

-À, con, ừm, con… thả nó rồi. – Pia chỉ vào cửa sổ tầng hầm đang mở toang. Bố vẫn hay nói là không nên bắt giữ động vật. Chúng cần được tự do…

Mẹ không hiểu ý Pia.

– Nhưng chó thì khác. – Mẹ nói. – Mà con cũng biết con chó ấy đang bị lạc. Mẹ lắc đầu và kéo Marcella lên cầu thang. Mẹ nói vọng lại sau lưng. – Chủ của nó sẽ rất biết ơn nếu được nhận lại con vật… Dạo này con lạ lắm đấy, Pia.

Rồi Pia chỉ còn nghe thấy mẹ và Marcella quyết định sẽ bắt tay cải tạo căn phòng ra làm sao. Nó ước gì được chạy theo và cản hai người lại. Nhưng bây giờ nó phải chăm lo cho Yoko trước đã.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx