sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

Rốt cuộc cũng tìm được đường về nhà cơ đấy, Pia! – Mẹ mở toang cửa với vẻ mặt không vui vẻ tẹo nào. – Mẹ và em đang nóng lòng được nghe lời giải thích của con đây!

Pia cố chùng chình khi cởi giày. Có chuyện gì vậy nhỉ? Marcella thì đang khóc rống lên, còn mẹ thì đứng dó, trông như có thể nổ tung bất kì lúc nào vậy. Pia thở dài. Bây giờ không chỉ có gã thợ săn nguy hiểm chết người bám đuôi nó, mà đích thị ở nhà ai cũng ba máu sáu cơn cả. Nhưng mà… lí do là gì cơ chứ?

– Pia, tại sao? – Mẹ hỏi Pia như hụt hơi. – Sao con lại làm như vậy? Pia chưa kịp mở mồm thì đã bị Marcella đấm túi bụi.

– Pia, em ghét chị. Em ghét chị! Em ghét chị!

– Có chuyện gì vậy, mọi người làm sao thế? Con đã làm gì cơ chứ? – Pia lắp bắp.

Lập tức mẹ tóm tay Pia lôi xềnh xệch về phía căn phòng mới của Marcella. Pia đứng khựng lại trong khung cửa, chỉ một thoáng nhìn là nó hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nó nhìn tấm thảm mới, những bức tường mới dán giấy và đồ gỗ mới mua. Rồi nó nhìn thấy một bức tường đã được sơn hồng một nửa. Rõ ràng hôm qua mẹ vẫn chưa sơn xong. Và lại còn ngớ ngẩn để thùng sơn tơ hơ ở đó nữa chứ. Và hình như sáng nay Yoko chán chường một cách cực cực kì ngớ ngẩn. Có lẽ nó đã nghĩ rằng mình thật sự có thể quậy tưng bừng với cái thùng sơn ở đây. Và giờ thì phòng của Marcella trông thế này đây: Các đốm sơn, vệt màu nhem nhuốc ở khắp nơi, trên thảm, đồ gỗ, cả ở ga trải giường nữa. Pia ôm đầu. Ôi, không!

– Chị rất t-t-tiếc. – Nó lúng búng trong miệng. – Thực sự, mọi người phải tin con, con không hề muốn thế… – Nó ôm đứa em gái đang giàn giụa nước mắt vào lòng và xoa đầu con bé. Ánh mắt mẹ đã dịu dàng hơn một chút.

– Pia. Mẹ hiểu tâm trạng của con đang bất ổn, có những lúc con không biết làm gì cho phải. Bố mất đi, đó thực sự là cú sốc với cả nhà.

Pia cúi nhìn sàn nhà. Đúng vậy, nó ngẫm nghĩ.

– Nhưng Pia à, đã bao giờ con thử suy nghĩ xem vì sao mẹ biết rõ cảm giác của con chưa? Mẹ cũng có những cảm xúc y hệt con thôi. Mẹ cũng nhớ bố từng giây từng phút chứ.

Mẹ mệt mỏi ngồi xuống giường của Marcella và buồn bã nhìn Pia.

– Con không nghĩ là hoàn cảnh của mẹ cũng khổ sở lắm sao? Nhưng mẹ có thể vì thế mà buông xuôi được ư? Để cho cảm xúc của mình bộc phát như vậy ư? Không được, mẹ còn phải lo cho các con. Mẹ phải lo cho văn phòng du lịch. Mẹ phải kiếm tiền nuôi cả nhà. Và thế tức là ngày nào mẹ cũng phải vui vẻ. Vui, vui, và vui.

Mẹ nói như bắn ra từng chữ.

– Có ai lại đi đặt chuyến du lịch nơi kẻ suốt ngày ủ rũ, não nề không? – Mẹ nghẹn ngào, và nói thêm: – Con có biết việc đó khó khăn thế nào không hả Pia?

Pia thấy mắt mẹ ậng nước, nhưng mẹ vẫn kìm được để nói tiếp và không để người ngoài nhận ra cảm xúc đó. Pia nhẹ nhàng rời tay khỏi Marcella và ngồi vào lòng mẹ. Nó vòng tay qua cổ mẹ và ôm mẹ thật chặt. – Giờ thì mẹ cũng khóc được rồi.

Thật khó để tránh cho màu sơn không lem vào quần áo. Pia đã ngồi cả tiếng trong vương quốc mới của Marcella và kì cọ như điên. Mẹ quay lại văn phòng du lịch và đem cả Marcella theo.

Đột nhiên Pia ngước lên: Tiếng gì thế nhỉ? Rồi một nụ cười vụt lên trên khuôn mặt nó. Nó thấy chổi đang cọ bên cạnh. Hoàn toàn tự nó. Lập tức Pia làm bộ giận dữ và nghiêm nghị nói:

– Là cậu chứ gì!

Cây chổi càng quét mạnh hơn.

– Cậu có điên không đấy? Cậu lại gây loạn à? Cậu nghĩ cái gì vậy chứ? Có nhất thiết cậu muốn bị phát hiện không? Hay muốn tớ bực mình hả?

Cây chổi cọ chậm dần rồi dừng lại – cuối cùng Pia cảm thấy hai cánh tay lông mượt ôm lấy cổ nó từ sau và cọ đầu vào vai nó.

– Đây là lời xin lỗi chứ gì? – Giọng Pia đã trìu mến hơn.

– Yo!

– Tốt, chấp nhận lời xin lỗi. Vậy thì cậu có thể hiện hình lại được rồi đấy.

Và ngay sau đó, cả hai cùng cật lực bắt đầu công việc. Pia cắm iPod vào máy của Marcella và bật to điệu nhạc yêu thích. Theo nhịp nhạc, cả hai cọ sạch mọi chỗ tới khi không còn trông thấy một vết bẩn nào. Và sau đó – sau đó Pia mới thực sự ra tay. Nó hát to theo điệu nhạc và lăn sơn hết bức tường.

Vui quá! Khi vừa định lăn sơn bức tường thứ hai, nó nảy ra một sáng kiến. Nếu thế thì bức tường thứ hai sẽ trở thành một kiệt tác của Pia và Yoko. Với những vết in hình bàn chân trông như đường diềm nghệ thuật, và những bông tuyết tinh xảo lơ lửng trên tường. Trần nhà phía trên giường, Pia sẽ vẽ cả bầu trời sao màu hồng và cuối cùng nó còn viết nắn nón lên cửa phòng chữ “Marcella”.

Mệt phờ, nhưng đầy kiêu hãnh về tác phẩm, Pia thả phịch người xuống ghế đệm phòng khách. Nó lấy một cây kem từ tủ đông lạnh và mút ngon lành. Yoko nhảy nhót trên lưng ghế và tập nhảy xa từ lưng ghế xuống tấm đệm ngồi. Pia cầm điều khiển và bật tivi. Nó chuyển vài chương trình và cuối cùng dừng lại ở kênh địa phương đang phát bản tin về sở thú trong thành phố Pia đang sống. Cô phát thanh viên đưa tin sở thú sắp đem tới một mục hấp dẫn đặc biệt: Từ hôm nay du khách sẽ được chiêm ngưỡng những động vật quý hiếm từ Himalaya. Máy quay chuyển hướng tới một người đàn ông nhếch nhác, đeo kinh gọng sừng, tóc dài bù xù, được giới thiệu là giám đốc sở thú Kellermann. Kellermann? Pia nín thở – đó không phải người Van Sneider nói chuyện qua điện thoại sao! Nó bị kích động tới nỗi hoàn toàn không để ý gì tới những lời sáo rỗng, kiêu ngạo của gã ta. Máy quay hướng tới khu nuôi gấu và người ta nhìn thấy một con gấu nâu to mắt viền trắng đi loanh quanh buồn bã trong cái chuồng chật hẹp. Giờ thì Yoko cũng nhìn thấy hình ảnh đó. Ngay lập tức nó dừng nhảy và nhìn chòng chọc như bị cuốn vào màn hình. Cô phát thanh viên kết thúc bản tin bằng một lưu ý, có một số con vật vẫn chưa quen với việc thay đổi nơi ở và cả tình trạng con gấu Tây Tạng cũng đáng lo ngại. Hình như nó nhớ nhà và bỏ ăn uống hoàn toàn. Quả là rất nguy hiểm sau chuyến đi mệt mỏi.

Yoko chăm chú lắng nghe, và nó nhảy lên. Vừa hét “Yo-Yo-Yo” nó vừa giật tung cửa và biến mất. Pia không phải cân nhắc một giây nào: Nó biết ngay Yoko định làm gì.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx