sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Lũ trẻ lo lắng đi theo dấu chân ướt nhẹp mà Yoko để lại. Yoko chạy đi đâu được cơ chứ?

Dấu vết dẫn đến lối ra kho lạnh. Pia cẩn thận mở cửa và ngó ra ngoài. Nó phải lấy tay che mắt vì bị lóa. Mặc dù mặt trời đã lặn và biến mất sau chuồng gấu, nhưng ở ngoài nóng quá nên trước tiên Pia kéo phăng mũ len khỏi đầu và cởi áo khoác ra. Tất cả đều yên lặng, chẳng thấy một ai cả. Nhưng Pia phát hiện ra ngay dấu vết ướt từ nhà lạnh dẫn đến chuồng gấu. Nó ra dấu cho Marcella và Lukas đi theo.

Ba đứa chạy tới chuồng gấu, khẽ mở cửa sau, nơi dấu chân kết thúc, rồi lẻn vào. Ngay lập tức chúng thấy Yoko bên song sắt chuồng gấu Tây Tạng mắt viền trắng, Pia buột thở dài nhẹ nhõm. Chúng cùng đứng ở lối cửa sau, khuất sau một chậu cây cọ sum suê để không làm phiền Yoko và bạn của nó.

Giống như lần trước, dường như Yoko có thể khiến con gấu trở nên cực kì bình tĩnh. Bằng ngôn ngữ “Yo-Yo-Yo” của mình, rõ ràng nó thầm thì với các con thú đang buồn bã những lời an ủi. Pia thấy cứ như con gấu muốn trả lời, nó khẽ gầm gừ và Yoko đáp lại bằng những tiếng Yo-Yo-Yo dịu dàng. Một lát sau, chỉ khi con gấu ngừng run rẩy thì Pia mới ý thức được là nó run suốt buổi. Con vật dũng mãnh thế, mà giờ đây gầy xọp! Pia khẽ thở dài. Lúc đó Lukas huých vào sườn và chỉ cho nó cổng chính ở phía bên kia chuồng gấu đang chầm chậm mở ra. Marcella sợ hãi túm chặt lấy bàn tay chị. Pia nín thở. Kellermann lò dò tiến vào.

Trời! Lũ trẻ phải làm gì bây giờ đây? Mạo hiểm chạy tới chỗ Yoko để cả bọn bị tóm? Chắc chắn là Kellermann đã bố trí người của lão ở cả hai cửa rồi, vì lão ta sẽ không thể ngớ ngẩn đến mức lại quên cửa hậu lần nữa. Lukas và Pia nhất trí với nhau bằng ánh mắt: Phải đứng nguyên đây không được xuất đầu lộ diện, như thế có lẽ chúng có thể cứu được người bạn Yoko một lần nữa. Nhưng liệu chúng có thực sự giải cứu được Yoko lần nữa không? Hay mọi chuyện đã hỏng bét cả rồi?

Pia căng thẳng quan sát gã Kellermann đang lò dò bước từng bước tới gần Yoko.

Yoko bỗng im bặt. Cứ như thể bạn gấu đã nói với nó từ lâu rằng Kellermann đang đứng sau lưng nó, Yoko từ từ quay người lại. Giờ thì Kellermann đang sợ chết khiếp vì con gấu bỗng rống lên một tiếng đe dọa. Yoko thò tay ra sau và lại vuốt ve bàn chân to lớn để trấn tĩnh con gấu lần nữa. Cứ như nó muốn nói rằng: “Yên tâm đi, để tớ giải quyết". Bọn trẻ như bị thôi miên khi quan sát cảnh tượng dường như không tưởng đó. Lúc này Yoko đang từ tốn nắm lấy hai tay Kellermann.

Và rồi – Pia không thể nào tin nổi, nó bấu chặt lấy cánh tay Lukas vì kích động – Yoko thực sự đang nói với Kellermann bằng ngôn ngữ Yo dịu êm của mình.

Kellermann thoạt tiên đứng đờ ra, rồi chầm chậm, rất chậm, nét mặt gã trở nên thư thái và hiền từ. Yoko chỉ con gấu cứ như nó muốn kể cho Kellermann điều gì đó về vật đó hay có lẽ cả cho chú gấu về Kellermann.

Pia nắm chặt tay Marcella. Hai chị em nhìn nhau. Yoko cũng tạo ra hòa bình giữa hai đứa. Liệu nó có thể làm được điều đó lần nữa ở đây, tại vườn thú này không?

Lúc đó con gấu to lớn thò tay của nó qua song sắt và – Kellermann làm gì vậy? Pia cắn chặt môi vì hồi hộp. Gã rụt rè và thận trọng vuốt ve tay gấu và nhìn vào mắt nó. Rồi Kellermann quay lại phía Yoko và nắm lấy bàn tay nó.

– Làm thế nào cậu làm được chuyện đó vậy, Người Tuyết bé nhỏ? Nói chuyện với một con thú như thế này? Bác luôn mơ về điều đó…

Trong đầu Pia lóe lên tia ngờ vực. Kellermann á? Lão mà mơ về việc có thể nói chuyện với động vật ư? Không đời nào!

– Gã chỉ diễn trước mặt chúng ta thôi! – Nó thì thầm với Lukas. Trước khi Lukas kịp đáp lại, Pia đã nhảy ra chỗ Kellermann và hét lên: – Để Yoko yên, đồ sát hại động vật kia!

Kellermann giật bắn mình và buông bàn tay Yoko ra. Nhưng Yoko lại với lấy tay gã và nắm trìu mến.

Pia chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Chuyện gì xảy ra ở đây thế này?

Lúc đó Kellermann quay về phía nó và nói với giọng hiền từ, không giống giọng hiền từ giả tạo tý nào:

– Pia, cháu nói đúng lắm. – Gã xấu hổ nhìn xuống sàn và tiếp tục: – Kẻ sát hại động vật, đúng, rất tiếc điều đó không hẳn sai. Ta là một thằng điên, thằng ngu, một con quỷ dữ. Nhưng Người Tuyết của cháu đã giúp ta nhìn thấu mọi sự.

Pia ngạc nhiên. Kellermann đã nói “Người Tuyết của cháu".

– Nó đã giúp ta hiểu được chú gấu và cảm nhận được nỗi nhớ nhà của gấu. Ta sẽ đưa trả cả hai về Himalaya. Không ai phải chết ở đây với trái tim tan nát cả. – Kellermann gãi đầu và trông rất ăn năn. – Ta sẽ không bao giờ làm ăn với tên Van Sneider đó nữa. Hắn ta là đồ vô lương tâm. Hắn kiếm tiền từ động vật, nhưng chẳng yêu thương chúng gì cả.

– Nhưng chính ông cũng thế đấy thôi! – Lukas xen vào. – Ông nhồi các con thú và sống giữa những cái xác vô hồn. Chẳng có ai yêu động vật mà lại làm như thế cả!

Kellermann húng hắng. Giọng gã khản lại.

– Có lẽ với cách nhìn của cháu thì ta là kẻ không yêu động vật. Nhưng chuyện lại hoàn toàn khác. Ta không muốn xa chúng và muốn có những con vật ta yêu thích ở bên mình, cả khi chúng đã mất. Mãi mãi.

– Nhưng những con thú sống cần ông, chứ không phải những con đã chết! – Marcella chen vào.

– Điều đó đúng, cô bé, đúng thế. Ta thực sự đã quên mất điều đó.

Pia nhìn xuống mặt đất. Nó hiểu rõ những chuyện đó. Ngay cả sau khi một ai đó mất đi, ta vẫn muốn người đó luôn bên cạnh mình, và vì thế mà quên đi những người đang sống cũng cần ta. Chính nó cũng có trải nghiệm giống hệt. Thật tốt vì Yoko đã giúp tất cả mọi người hiểu thấu mọi việc.

Kellermann thề sẽ cải tà quy chính. Đầu tiên ông sẽ không để cho tên Van Sneider hại con thú nào nữa. Vì thế ông đã cử hai bảo vệ vườn thú đi tìm Van Sneider và để ý hắn.

– Con khỉ đó đã bị chúng cháu làm đông trong nhà lạnh rồi! – Marcella tự hào khoe.

Nhưng rủi thay, không lâu sau đó một người bảo vệ đã quay lại với bộ phục trang đười ươi rỗng không nhàu nhĩ.

– Nó nằm trong chuồng khỉ. – Anh ta giải thích. – Những con khỉ đã đánh đấm như điên bộ phục trang này. Nhưng chẳng thấy dấu vết nào của Van Sneider!

– Đã có người khác lo cho gã rồi! – Lukas cười khẳng định.

Lúc đó cửa bật mở rồi mẹ của Pia và Marcella ào vào.

– Các con đây rồi! – Mẹ hổn hển nói. – Mẹ lo thắt ruột! – Mẹ ôm chặt hai cô con gái vào lòng và vuốt đầu Lukas. – Và Người Tuyết… – Mẹ ngừng lại để nhấn mạnh chữ Người Tuyết – … Hay quá, Người Tuyết cũng ở đây. – Mẹ thoáng nhìn về phía Kellermann với vẻ nghi ngại. Nhưng ông Kellermann trông rất hiền hậu và… thật khó tin… ông bế Trixi đứng trên tay. Con Trixi ở đâu ra thế này? – Mẹ dẫn tới một người muốn đón Người Tuyết của con. – Mẹ nói tiếp và đặt ngón tay lên môi khi Pia nổi nóng định xen vào. – Mẹ tin hoàn toàn, lần này đúng là người thích hợp. – Mẹ mở cửa và một người đàn ông già mặt nhăn nheo, ánh mắt nhân từ, mặc áo cà sa đỏ sẫm của nhà Phật nghiêm trang bước vào khu chuồng gấu.

Pia nín thở. Thầy tu trong giấc mơ của nó! Yoko reo lên mừng rỡ “Yo” và cả chú gấu cũng rống lên vui sướng.

– Đây là thầy La Tạng đến từ Himalaya. – Mẹ giải thích. – Ông đã vượt qua một chuyến đi rất dài tới đây để đón Người Tuyết về nhà.

Thầy tu dừng lại trước Yoko và cúi rạp người xuống. Cả Yoko cũng cúi và cả hai giữ nguyên tư thế cứ như họ đang nói chuyện bằng ý nghĩ.

Rồi thầy tu quay sang Pia:

– Con đích thực là một cô bé đặc biệt. Con đã tìm thấy Người Tuyết.

– À vâng, thực ra Yoko đã tìm thấy con. – Pia ngần ngừ. Nó phân vân hết nhìn Yoko lại nhìn thầy tu.

– Thầy sẽ mang Yoko… – Giọng nó nghẹn lại, nó không hề muốn nói ra điều này. – Giờ thầy sẽ mang Yoko theo ạ?

– Nếu con cho phép? – Thầy tu đáp và chờ câu trả lời của Pia.

Trong thâm tâm, Pia nửa muốn trả lời “Không” nửa muốn trả lời “Có”. Nó cần Yoko mà. Yoko luôn khiến nó vui vẻ. Nhưng nó đã hứa sẽ để Yoko trở về Himalaya. Nơi đó mới thực sự dành cho Yoko.

Thầy tu kiên nhẫn nhìn Pia, để nó có thời gian quyết định.

Trong Pia hình thành câu trả lời. Lúc đầu rất lờ mờ, rồi ngày càng rõ rệt, cuối cùng không thể rõ hơn được nữa. Nó phải để Yoko đi. Trở về Himalaya. Trở về nhà.

Nhưng nó không thể nói thành lời. Pia chỉ nhìn thầy tu và gật đầu. Hai hàng nước mắt giàn giụa lăn trên má.

Lúc đó nó cảm thấy có gì mềm mại cọ vào nó. Pia ngồi xổm xuống nhìn Người Tuyết của nó, hít thật sâu và hấp háy để nước mắt trôi đi.

– Tớ muốn tặng cậu gì đó để tạm biệt. – Nó khẽ nói.

Yoko nhìn nó chờ đợi. Pia lôi cây sáo từ trong túi quần ra.

– Cậu và bố là những người duy nhất biết thổi cây sáo này.

– Yo. – Yoko đáp lại và người ta có cảm giác hình như Yoko cũng đang rưng rưng nước mắt.

– Liệu chúng ta có bao giờ gặp lại không nhỉ? – Pia hỏi nhỏ.

– Yo. – Yoko trả lời chắc chắn.

Pia mỉm cười trong làn nước mắt.

– Lúc nào mà cậu chẳng nói thế chứ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx