sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13

Pia và Lukas vắt óc tìm cách đưa Yoko yếu ớt tới kho lạnh. Khiêng nó đi thì không được rồi, đơn giản vì Yoko quá nặng. Lúc đó Lukas phát hiện ra một chậu sắt và nảy ra sáng kiến. Cậu ta trèo khỏi cửa sổ văn phòng để lấy ván trượt. Cậu lắp một xe chở từ chậu và ván trượt, chắc chắn có thể chở được Yoko đi tới kho lạnh. Pia lờ mờ nhớ vị trí kho lạnh. Hôm trước đến sở thú, nó thấy một xe lạnh đỗ gần khu chuồng gấu. Chắc kho lạnh gần đó…

Trên đường tới kho lạnh, Pia và Lukas ngạc nhiên thấy chiếc xe giao hàng có dòng chữ ĐỒ HÓA TRANG – đủ chủng loại. Buồn cười thật. Chiếc xe làm gì ở đây vậy? Ngay sau đó, một con đười ươi đi ngang qua đường. Hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau.

Sao nó không sống ở khu nuôi? Có lẽ nó xổng ra chăng? Kệ xác nó! Giờ còn hơi đâu mà quan tâm tới chuyện này. Phải khẩn trương đưa Yoko tới kho lạnh. Đó mới là việc quan trọng nhất!

– Anh chị đây rồi! – Chúng bỗng nghe thấy tiếng lí nhí quen thuộc sau lưng.

– Marcella! – Pia và Lukas đồng thanh. – Sao em tới được đây?

Marcella mệt đứt hơi.

– Mẹ bảo, họ đem Yoko tới sở thú. Vậy là dù mẹ cấm, thật lực em vẫn lướt xe trượt tới đây luôn.

– Rồi sao? – Pia không hiểu.

– Giờ em ở đây chứ sao! Em chui tọt qua thanh chắn. Ngon ơ! Không ai phát hiện ra em đâu. Em cũng định cứu con chó! – Nó hùng hồn giải thích. – À, ý em là Người Tuyết. Nó không phải là chó mà. – Cô bé đỏ mặt.

– Người Tuyết chứ. – Pia nói và vuốt đầu cô em gái. – Em dũng cảm thật đấy. Đúng là em của chị không trượt đi đâu được!

Marcella gật đầu và hãnh diện thông báo:

– Em còn mang đồ ăn cho Yoko nữa cơ. – Nó lôi một quả táo từ trong túi đeo ra rồi chỉ lên cao tít ngọn cây. – Không biết con trên kia có đói không nhỉ? – Marcella hỏi. Pia nhìn theo phía tay Marcelia chỉ. Một con đười ươi đang ngồi trên cây. Nhưng cái gì trên vai nó thế? Pia không tin vào mắt mình.

– Trixi!

Giờ cả Lukas cũng phát hiện ra hai kẻ trên cây, cậu hành động nhanh như cắt và không chần chừ lâu. Không thì sao cậu được ở trong đội bóng chày của trường chứ. Lukas cầm quả táo của Marcella, tung tung trong tay, lấy đà – và nhắm. Trúng phóc! Quả táo đập vào giữa trán Van Sneider lúc này đang chết lặng. Trong bộ đồ đười ươi, gã rơi từ cành cây xuống, kéo theo cả Trixi, và nằm choáng váng bất động.

Nghỉ khỏe nhé, đười ươi! Lũ trẻ đập mạnh tay vào nhau và tiếp tục kéo xe chở Yoko.

Kho lạnh không khóa, Pia và Marcella giữ cánh cửa nặng trịch, trong khi Lukas đẩy xe vào trong. Hơi ghê rợn một chút khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng chúng và cả lũ đứng trong sảnh lớn này – với rất nhiều giá trên tường và những tấm nâng hàng đặt trên sàn nhà. Cả lũ rùng mình. Rồi chúng đi qua một núi toàn chuối và xà lách, những chậu đầy cá, cả đống thịt gà. Đi tiếp vào trong chúng tìm thấy một chỗ trống khá rộng có thể đặt Yoko cùng cái chậu. Pia chạy đi, lấy đá từ tủ lạnh khổng lồ và đổ vào chậu. Marcella nắm tay Yoko.

Lukas tìm hệ thống điều khiển của kho lạnh. Nó trèo lên một bậc thang sắt sau ô kính – Đây rồi! Nó đã thấy phòng kỹ thuật.

Một bức vách, từ trên xuống dưới đầy những nút bấm. Lukas bật thêm đèn pha trong kho lạnh để nhìn rõ hơn. Rồi nó đọc kỹ bảng chú thích và chỉnh nhiệt độ giảm mười lăm độ.

– Chúng mình cần mùa đông Himalaya ở đây chớ không phải mùa thu Trung Âu. – Nó lẩm bẩm. Nó khám phá ra mấy chiếc áo bông chần trong tù, một mũ len và hai đôi găng tay. Pia thò đầu vào phòng điều khiển.

– Ôi, tuyệt vời, bộ đồ vùng cực! – Pia nói mỉa khi nhìn thấy mấy chiếc áo khoác cũ mèm của người chăm sóc động vật. – Nhưng còn hơn là chết cóng. – Nó nhanh nhẹn chui tọt vào một trong những chiếc áo quá khổ.

Không khí trong sảnh lạnh tái tê, khiến trên áo khoác nhanh chóng hình thành một lớp băng mỏng. Cả lông Yoko cũng phủ đầy sương muối. Bị đóng băng cậu bạn bé nhỏ lập tức hoạt bát trở lại. Nó tươi cười vươn đầu ra khỏi chậu. Tất cả đều mừng rỡ và cười vui vẻ vì Yoko khỏe trở lại.

Nhưng niềm vui không kéo dài lâu.

Từ nãy đến giờ, rõ ràng Van Sneider đã hồi phục sau cú ngã. Tiếng cười giòn giã của bọn trẻ đã dẫn dụ hắn đến kho lạnh. Giờ hắn lò dò tiến lại và kín đáo theo dõi chúng trong lốt đười ươi. Không ai để ý đến hắn. Nhưng khi Van Sneider phát hiện ra Yoko nằm trong máng đá thì gã quên phéng phải cẩn thận. Gã chỉ để mắt đến mỗi Người Tuyết. Với một cú bổ nhào, hắn toan lao vào tóm gọn anh chàng bé nhỏ.

Nhưng với Yoko thì còn lâu!

Anh chàng nhận thấy nguy hiểm, nhảy vọt ra khỏi máng và chạy cật lực với đôi chân ngắn tũn. Lukas nhanh trí giật vòi nước trên tường xuống. Pia mở vòi và hai đứa cùng xả nước vào kẻ săn Người Tuyết để chặn hắn. Dòng nước mạnh đến mức hất Van Sneider ngã ngửa vào chậu. Cái lạnh thấu xương trong kho lạnh khiến lưng và mông gã nhanh chóng đông cứng. Gã giãy giụa chân tay tuyệt vọng như một con bọ. Nhưng không được rồi! Hắn đã dính chặt vào băng.

Lũ trẻ thở phào nhẹ nhõm.

– Trước khi thức ăn cho động vật ở đây bị đông lạnh hết, tớ sẽ chỉnh nhiệt độ cao lên một chút. – Lukas đề nghị.

– Ừ, Yoko cũng khá hơn nhiều rồi. – Pia đồng tình. – Nó trốn đi đâu rồi nhỉ? – Trong lúc Lukas vào phòng kỹ thuật, Pia và Marcella sục sạo khắp căn phòng.

– Yoko, cậu ở đâu? – Pia gọi – Yoko? YOOOKOOOO…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx