sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7: Chuyến Xe Tử Thần

Càu nhàu, Tôkarin vứt điếu Lucky mới hút xuống đất, lấy đế giày dẫm lên trên. Hồi còn ở Mạc Tư Khoa, hắn thèm hút thuốc lá Mỹ thơm tho. Nhưng sau khi hút thuốc lá Mỹ thỏa thích, hắn tại chán phèo, và đâm ra tương tư thuốc lá đầu vàng Ai Cập đắt nhất thế giới, trên một đô la 10 điếu (1).

Trước mặt, ban nhạc Phi Luật Tân trỗi lên điệu tuýt cuồng loạn. Âm thanh kích động làm Tôkarin nhăn mặt. Hắn nhăn mặt lần nữa khi bồi bàn mang ly rượu mùi tới. Tôkarin xua tay, ngỏ ý không uống, rồi quăng tờ bạc 200 lên bàn. Tôkarin bực bội vì vừa đọc báo. Trên trang nhất, cái tít bằng chữ đậm nằm chềnh ềnh, như cái tát giáng vào má Tôkarin: Một nhà bác học siêu hình danh tiếng bị ám sát hụt tại Sàigòn.

Tôkarin cầm tờ báo Anh ngữ nhẩm đọc lần nữa. Nội dung gồm những giòng chữ giản dị, ngắn ngủi song đầu óc Tôkarin choáng váng như nghe sét đánh bên tai.

Hồi trưa nay, một nhà bác học hữu danh súyt bị quân gian ám sát bằng súng trên đườnq từ sân bay về trung tâm thành phố. Nhà chức trách không tuyên bố gì về vụ này. Sau khi phỏng vấn một số người có mặt gần chỗ xảy ra tai nạn, bản báo phóng viên được biết nhà bác học này mới từ phi cơ bước xuống, và chiếc xe Ford sơn đen bị trúng đạn khi chạy qua ty quan thuế.

Dường như bọn gian đã trốn thoát trên một chiếc xe díp đậu sẵn ven đường. Mặc dầu các cơ quan an ninh không chịu công bố chỉ tiết, lấy cớ là cuộc điều tra đang tiến hành, bản báo đã được tin đích xác là nhà bác học nói trên đã bị thương.

Hiện nay, nhà bác học đã tới một nơi an toàn. Nếu chúng tôi không lầm, ông là một danh tài về siêu hình học, sinh trưởng ở Miến Điện. Hôm qua, ông đã bị một tổ chức gián điệp địch bắt cóc hụt tại Hồng Kông. Ông từ đâu tới? Ông dừng lại Hồng Kông làm gì? Ai định bắt cóc ông ở Hồng Kông? Ai bắn ông gần Tân Sơn Nhất? Bản báo hy vọng trả lời những câu hỏi này trong một số tới.

Tôkarin thở dài, gập tư tờ bảo, đút vào túi vét- tông. Hắn lẳng lặng bước ra, không thèm lưu ý tới một thiếu phụ mặt trát đầy phấn hồng, mặc áo quần mỏng dính và khêu gợi, cố tình đi sát vào người hắn, phà vào mũi hắn một mùi da thịt quyến rũ. Thiếu phụ nháy mắt một cách âu yếm:

- Kìa, anh vế sớm thế?

Tôkarin chưa gặp thiếu phụ lần nào. Nhưng nghe giọng nói thân mật, ai cũng có thể lầm hai người quen nhau từ lâu. Tôkarin chắt lưỡi:

- Hẹn em lần khác. Lần này anh bận lắm.

Thiếu phụ cười, đĩ thõa:

- Vậy mà người ta bảo em rằng anh hào phóng và rất có cảm tình với đàn bà.

Giật mình, Tôkavin nắm cánh tay tròn trịa của thiếu phụ, miệng hỏi:

- Ai bảo em?

Thiếu phụ làm vẻ thẹn thò, rụt tay lại:

- Bạn của anh.

Lối nói nửa nạc nửa mỡ của thiếu phụ làm Tôkarin nghi ngờ thêm. Hắn nhìn tận mắt nàng, dằn từng tiếng:

- Người bạn ấy đâu?

Thiếu phụ phá lên cười khanh khách:

- Trời ơi, có thế anh cho là quan trọng được ư? Giản dị lắm, có người đang chờ anh ở ngoài.

- Chờ có việc gì?

- Em không biết. Thôi, anh căn vặn em làm gì. Ảnh nói dối tài thật. Ra nhanh lên kẻo nàng nóng ruột.

Nếu không phải là tay gián điệp giàu kinh nghiệm, Tôkarin đã bật lên tiếng kêu sửng sốt.

Ngoài Rô-din, hắn chưa gặp hoặc quen người đàn bà nào ở Sàigòn. Hắn định bước rảo ra ngoài cửa thì thiếu phụ gọi giật lại. Hắn gắt lên:

- Anh đã hẹn em lần khác rồi mà!

Thiếu phụ bĩu môi:

- Anh trở lại hay đi thẳng, em cũng không cần. Điều em cần là anh cho em vài tờ đô la tiêu chơi.

Tôkarin lắc đầu:

- Em lầm rồi, anh không có đồng đô la nào trong túi.

- À, thế thì thôi, anh ra một mình. Nếu không gặp họ anh đừng quay vào, nhờ em dẫn nữa.

Tôkarin biết là nàng muốn đòi tiền công. Có lẽ nàng tưởng hắn là đại úy Mỹ chính hiệu. Tôkario bèn nhún vai, đặt lên bàn tay xòe ra của thiếu phụ một tờ bạc 5 mỹ kim. Nhanh như điện, tờ bạc được cất vào cái túi kín đáo trước ngực, đoạn thiếu phụ đi trước, ra hiệu cho Tôkarin theo sau. Loanh quanh mấy phút, Tôkarin ra tới đường bằng lối đi riêng băng qua sân sau tiệm ăn.

Một chiếc xe hơi sơn trắng mới tinh hảo đậu sát lề đường, thấp thoáng bên trong có hai người, người đàn ông và người đàn bà. Thấy Tôkarin, người đàn bà ngồi băng sau vội mở cửa.

Tôkarin thọc một tay vào túi. Khẩu súng đeo dưới nách, được hắn đút vào túi quần từ nãy. Gặp biến, hắn có thể bắn ngã địch thủ một cách dễ dàng. Nhưng hắn thận trọng vô ích. Vì người đàn ông đã thò đầu ra ngoài xe, cốt cho Tôkarin nhận diện. Không cần được mời, Tôkarin bước lên xe. Chiếc Simca phóng bon bon trên con đường nhựa thẳng tắp, lắp loáng ánh điện.

Chạy một quãng xe rẽ ra bờ sông. Gió mát buổi tối thổi vào phần phật. Tôkarin lên tiếng:

- Anh lái đi đâu? Tái xế ngoái cổ đáp:

- Tôi sắp đậu lại.

Lờ mờ dưới ánh điện từ còn tàu lớn đậu trên sông Sàigòn hắt lại, diện mạo của gã tài xế trông gớm ghiếc và đáng ghét lạ lùng, vết thẹo dài 5 phân trên gò má xương xẩu làm tăng thêm vẻ dữ tợn của đôi mắt ti hí, và cặp lông mày chổi xể. Tuy xấu như hủi, hắn lại mang cái tên thật đẹp: Lê Ái, phóng viên một đại nhật báo.

Tôkarin gặp Lê Ái lần đầu, đúng 7 giờ rưỡi tối. Tuy vậy, Tôkarin có cảm tưởng như đã quen hắn từ lâu. Vì trong thời gian ở Mạc Tư Khoa, hắn đã nghiên cứu hồ sơ. Lê Ái tỉ mỉ. Lê Ái là giám đốc trú sứ R.U. Trước giờ lên phi cơ, Tôkarin đã nhận được chỉ thị rõ rệt.

...Trước sự lùng bắt gắt gao của Phản gián địch, ta phải thu hẹp hoạt động tại Sàigòn. Về phương diện tư tưởng, ta có thể tin vào Lê Ái, tuy nhiên, theo báo cáo của Smerch (2), dường như Lê Ái đang bị địch nghi ngờ. Nguyên do là đàn bà. Lê Ái mê một thiếu phụ tên là Kiều Diễm. Trung ương đã cứu xét kỹ lưỡng quá khứ cùa Kiều Diễm và kết luận rằng nàng có thể giúp ích cho tổ chức, song sự gắn bó quá trớn với Lê Ái sớm muộn sẽ mang lại hậu quả tai hại.

Vì tính chất vô cùng quan trọng của công tác. Trung ương cho phép đồng chí tiếp xúc với Lê Ái trong hoàn cảnh tắc nghẽn, việc móc nối phải tuân theo nguyên tắc sau đây:

1 - xong việc, phải đua Lê Ái và Kiều Diễm ra Bắc Việt.

2 - nếu cần, đồng chí có toàn quyền định đoạt bằng cách hạ sát để bảo vệ bí mật...

Với bản chỉ thị của Trung ương in sâu trong óc, Tôkarin đến tận nhà Lê Ái, một căn phòng sang trọng ở đại lộ Nguyễn Huệ. Cửa phòng vừa mở, Tôkarin dí vào mắt Lê Ái nửa tờ giấy bạc. Tờ bạc này được cắt làm đôi từ trước theo đường răng cưa riêng, Lê Ái giữ một nửa, với bổn phận triệt để giúp đỡ người nào đưa ra nửa thứ nhì làm mật hiệu liên lạc.

Lê Ái biến sắc mặt:

- Khổ quá, tại sao anh đến đây? Anh không biết như vậy nguy cho tôi sao? Là điệp viên lão luyện, Tôkarin thừa rõ đó là cuộc tiếp xúc thiếu kín đáo. Song hắn bắt buộc phải coi thường nguyên tắc an ninh vì không thể trì hoãn. Hắn bèn đáp:

- Việc này cần lắm, mong anh thông cảm. Nếu anh làm xong việc, tôi sẽ đề nghị Mạc Tư Khoa thưởng công cho anh. Tòi muốn biết một điều quan hệ. Bác sĩ U Myen hiện thời ở đâu? Đúng 9 rưỡi, ta gặp nhau lại.

Lê Ái xám mặt:

- Chỉ có 2 tiếng đồng hồ, tôi sợ không tìm ra.

Tôkarin lắc đầu:

- Đó là bốn phận của anh, tôi không cần biết. Anh cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa đủ. Đúng 9 rưỡi. Yêu cầu anh đúng giờ, không được đến sớm hay đến chậm.

Nói đoạn Tôkarin tất tả đi liền.

Mọi chi tiết vụn vặt từ lúc gõ cửa căn phòng lộng lẫy đến khi nắm chặt bàn tay khẳng khiu, lạnh ngắt của Lê Ái, đột ngột diễn lại trong trí Tôkarin như cuốn phim quay nhanh. Một cơn gió lớn từ bờ sông quạt vào, đem theo mấy chiếc lá vàng xào xạc.

Lê Ái đậu xe trước một tòa nhà đóng kín, dưới bóng cây bàng xum xuê. Tuy nhiên, hắn chưa tắt máy. Cặp mắt cú vọ của hắn vẫn dán vào kính chiếu hậu. Tôkarin hỏi:

- Bị theo à?

Lê Ái đáp, giọng hơi run:

- Không. Dầu sao ta cũng nên cẩn thận.

Từ nãy đến giờ, người đàn bà ngồi cạnh Tôkarin không thốt lời nào. Nhờ tia sáng trên vọng gác tình cờ chiếu lại, Tôkarin nhận thấy một sắc đẹp phi thường. Tôkarin có con mắt quan sát tinh đời. Liếc nhìn, hắn có thể biết nàng còn xuân nữ. Miệng nàng thỉnh thoảng cười tủm tỉm, tạo cho khuôn mặt dài một vẻ quý phái. Trong bóng tối, đôi mắt đen láy của nàng luôn luôn mở rộng, chứa đầy trìu mến và ấm áp.

Lê Ái quay lại, giới thiệu:

- Cô Kiều Diễm mà tôi nói với anh hồi nãy. Kiều Diễm là cộng sự viên thân tín nhất của tôi. Còn đây là đại tá...

Tôkarin đáp:

- Vilốp.

Kiều Diễm khoe hàm răng đều đặn và trắng ngà trong cái cười tương kiến. Lê Ái chết mê, chết mệt là đúng. Vì tình yêu mù quáng, hắn coi thường điều kiện an ninh. Với những nhân viên đa tình như Lê Ái sớm muộn tổ chức sẽ tan vỡ. Tuy nhiên, Trung ương đã ra lệnh cho Tôkarin đưa Lê Ái ra Hà Nội. Tôkarin bèn nghiêm, sắc mặt:

- Anh gặp tôi một mình đủ rồi, còn rủ cô Kiều Diễm theo làm gì. Địch khám phá ra thì chết cả nút.

Kiều Diễm thỏ thẻ:

- Xin lỗi đại tá. Chúng tội đã bàn bạc kỹ trước khi tới đây. Lê Ái và tôi là một. Vả lại, chúng tôi đã bố trí chu đáo.

Tôkarin hỏi:

- Cô cùng đi với Lê Ái trên xe sợ ai nghi ngờ không?

Lê Ái cười hềnh hệch:

- Cái đó lại càng không nghi ngờ được. Vì lẽ giản dị, Kiều Diễm là vị hôn thê của tôi.

Tôkarin cảm thấy nghèn nghẹn ở cuống họng. Hắn không hiểu nổi nguyên nhân khiến cô gái mặt hoa da phấn như Kiều Diễm lại có thể nhận lời làm vợ chưa cưới một thanh niên cục mịch, miệng hẹp, môi mỏng, mũi cà chua, mắt nhỏ, mắt to, tay chân đen đủi. Đã xấu người, Lê Ái còn xấu nết. Khi nói, hắn thường văng tục, nếu không cũng tuôn ra những câu cộc lốc.

Tuy nhiên, khi nhìn cái xe bóng loáng, cái cà vạt toàn tơ, cái quẹt máy xài hơi mạ vàng, Tôkarin đã tìm ra giải đáp. Kiều Diễm chạy thẹp gã đàn ông thô lỗ kia vì tiền. Làm việc cho gián điệp R U. Lê Ái đã được trả hàng tháng một món tiền lớn. Bất giác, Tôkarin ghen tị với Lê Ái. Trong thời gian nghỉ xả hơi bên bờ Hắc Hải, hắn đã cặp kè với nhiều người đàn bà đẹp, nhưng cái đẹp của phụ nữ Nga không có những nét dịu dàng, và sâu sắc như Kiều Diễm. Buổi sáng thức dậy hắn thường lợm giọng bởi mùi bồ hôi muối của người bạn gái tạm thời, một mùi khó tả mà nước hoa và phấn đắt tiền không át nổi. Tôkarin lại chán ngấy cái cảnh sánh đôi, dầu chỉ một vài đêm, với người đàn bà sộc sệch, lông mày được cạo sắc lẻm, và vẽ chì loạn xạ, và nhất là khuôn mặt lởm chởm những lổ chân lông to tướng, tảng sáng ngủ dậy chưa kịp trang điểm.

Trên người Kiều Diễm, hắn không nhận thấy vẻ sỗ sàng và ngoa ngoắt, trái lại, bộ ngực phập phồng, cân đối, và luồng mắt nũng nịu của nàng đã tỏa ra một làn hơi ấm, một hương thơm dìu dịu, như muốn van xin và mời mọc. Tôkarin nuốt nước miếng ừng ực. Được ôm kho tàng ấy vào lòng thì sướng biết bao!

Tiếng nói của Lê Ái làm hắn tỉnh mộng:

- Tôi đã tìm ra những điều anh hỏi. Mọi chi tiết được viết rõ trong mảnh giấy này.

Lê Ái đưa cho Tôkarin một mẩu giấy nhỏ. Chưa đọc vội, Tôkarin cất vào túi áo trên. Lê Ái hỏi:

- Anh cần gì nữa không?

Kể ra, Tôkarin đang cần rất nhiều. Đối với hắn, Lê Ái là cộng sự viên quý báu. Tuy nhiên, Tôkarin có linh tính là Lê Ái không thể đáp tàu ngầm ra Hà Nội. Vì lẽ giản dị Tôkarin không muốn để mất Kiều Diễm. Không hiểu vô tình hay hữu ý, luồng mắt ươn ướt của nàng xoắn lấy Tôkarin một cách chân thành và tha thiết. Mạch máu căng thẳng, hắn định nói vào mặt Lê Ái:

- Tôi chỉ cần anh đi khuất mắt, và nhường Kiều Diễm cho tôi. Nếu không, bắt buộc tôi phải giết anh.

Nàng lại mỉm cười với hắn. Cái cười dịu dàng và đằm thắm. Cái cười bí mật khác thường. Khuôn mặt và nụ cười lạ lùng của nàng bắt Tôkarin liên tưởng đến bức họa nổi tiếng nhất thế giới, được hàng trăm triệu người chiêm ngưỡng (3). Kiều Diễm hao hao giống ngưòi đàn bà trong tranh, giống nhất là nụ cười phảng phất, và kín đáo, tuy nhiên, nàng trẻ hơn nhiều.

Máu sôi trong huyết quản, Tôkarin muốn vồ lấy nàng, ngoạm một miếng vào miệng. Song hắn cố dằn lòng. Dầu sao hắn là thiếu tá R.U. Hắn có thể chiếm đoạt người đẹp bằng mưu mô xảo quyệt. Hắn bèn vỗ vai Lê Ái, giọng thân mật:

- Anh vừa giúp một việc quan trọng. Tôi cần gặp anh luôn, tuy nhiên...

Tôkarin cố tình bỏ lửng câu nói. Vô tình Lê Ái mắc mưu:

- Tôi hiểu rồi. Vấn đề chính là làm cách nào bảo vệ an toàn.

- Đúng. Tôi đích thân đến nhà anh rất nguy hiểm. Ngược lại, anh tới chỗ tôi cũng bất tiện. Vì chúng ta đều là nhân vật quan trọng...

Trong thâm tâm, Tôkarin coi Lê Ái không bằng muỗi tép. Chẳng qua hắn tâng bốc để xô Lê Ái vào tròng. Quả nhiên Lê Ái bị sa bẫy dễ dàng. Sau một phút nghĩ ngợi, Lê Ái nói:

- Nếu anh ưng thuận, tôi đề nghị dùng Kiều Diễm làm liên lạc giữa hai ta. Nàng là vị hôn thê của tôi nên lại nhà tôi là chuyện thường, về phần anh, tiếp xúc với Kiều Diễm cũng dễ. Nàng bán hàng tại quán Long Thành xế buyn đinh tôi ở. Quán này chuyên bán dụng cụ nhiếp ảnh, khách khứa rộn rịp suốt ngày.

Tôkarin mừng rơn. Giá phải giảm thọ 10 năm để được săn đón người đẹp. hắn cũng ký hai tay„ phương chi nàng được đặt trên khay vàng, dâng mời tận miệng. Nhờ tiền bạc và bộ mã khôi ngô, hắn sẽ chinh phục được nàng. Song hắn xoa cằm, giả vờ nghĩ ngợi. Hắn sợ thái độ vồn vã sẽ làm Lê Ái ngờ vực.

Kiều Diễm xen vào:

- Chỉ lo đại tá chê tôi không đủ khả năng chứ làm liên lạc, hoặc làm việc khó hơn, tôi cùng sẵn sàng.

Lê Ái khẩn khoản:

- Tôi xin bảo lãnh cho nàng.

Chỉ chờ có thế, Tôkarin nói:

- Nể anh, tôi bằng lòng. Từ nay, hễ có việc cần, tôi sẽ tới quán Long Thành.

Lê Ái lái xe qua những con đường vắng ngắt. Đến khi biết chắc không bị theo, hắn hỏi Tôkarin:

- Anh xuống đâu?

Tôkarin nhún vai:

- Gần chợ Bến Thành.

Tiếng động cơ nổ ròn. Tôkarin sát đùi vào người Kiều Diễm. Làn da mát rượi của nàng làm hắn tê mê. Đột ngột, nàng nhìn thẳng vảo mắt hắn, hơi thở rồn rập. Trong cơn say sưa hắn định ôm ghì lấy nàng. May thay Lê Ái cất tiếng:

- À, tôi còn quên chi tiết này nữa. Hiện giờ anh ở đâu?

Tôkarin đáp:

- Tôi không có địa chỉ nhất định.

- Nếu xảy ra chuyện quan trọng, tôi báo tin cho anh bằng cách nào?

- Khỏi lo. Tôi sẽ cho anh biết sau.

Xe hơi ngừng lại, Tôkarin nắm chặt bàn tay mềm mại của Kiều Diễm. Nàng để yên, không rút ra, miệng cười duyên dáng và xuồng xã. Tôkarin rệu nước miếng. Còn lại một mình trên con đường lấp loáng ánh điện, hắn bâng khuâng như vừa đánh mất cái gì quí giá.

Như cái máy, hắn vẫy tắc xi. Giọng lạnh lùng, hắn nói:

- Tân Sơn Nhất.

Qua trạm xăng Can-tếch, hắn đậu xe, đoạn bách bộ lại nhà Rôdin. Vượt qua ngôi nhà quen thuộc, hắn không ngạc nhiên khi thấy đèn sáng. Theo lời hẹn, Rôdin mở đèn ngoài hành lang đợi hắn. Hắn đã dặn nàng chu đáo: để đèn ngoài hành lang có nghĩa là nàng ở nhà, tuy nhiên, nếu nàng có khách, nàng phải vặn đèn trong phòng ngủ. Phòng ngủ bên trái tối đen. Nghĩa là nàng ở nhà một mình.

Tuy vậy, Tôkarin chưa yên tâm. Bác sĩ U Myen vừa bị mưu sát gần sân bay, nếu Phản gián Sàigòn biết Rôdin là người yêu của U Mven, họ phải canh phòng nhà nàng. Song nàng đã nói rõ: sự liên lạc giữa nàng và nhà khoa học Miến điện được giữ kín, còn kín hơn bí mật quốc phòng. Nàng tin là nhà chức trách Sàigòn không biết.

Tới đầu đường, Tôkarin lộn lại. Con đường vắng tanh. Một quân xa mở đèn chói mắt vụt qua, đầy nhóc binh sĩ. Hai con bẹt-giê đua nhau sủa ầm ỹ. Một cặp trai gái ôm cứng lấy nhau như sợ té ngã từ từ đi sát hàng rào dâm bụt. Tôkarin chắt lưỡi, ném điếu Lucky xuống vệ đường, thản nhiên tiến lại cổng.

Như chủ nhà, hắn luồn tay kéo then, cánh cửa mở ra, hắn bước vào. Rôdin chờ hắn trong sa-lông, vẻ mặt tư lự. Nụ cười vui vẻ trên môi không còn nữa. Nàng đang ngôi rũa móng tay trên đi-văng Trong bộ đồ trắng, may chẽn, Rôdin đẹp một cách sắc xảo và già dặn.

Tôkarin lẳng lặng ngồi xuống ghế. Rôdin lại đứng vụt dậy, giọng run run:

- Trời ơi, tôi đợi đại úy mãi. Tôi sợ đại úy không đến nữa. Đại úy biết tin U Myen bị ám sát hụt chưa?

Tôkarin thở khói thuốc lá thành những vòng tròn đều đặn:

- Xin cô đừng buồn nữa. U Myen chỉ bị thương nhẹ.

- Hiện U Myen ở đâu?

- Lát nữa, tôi đưa cô tới.

Nét mặt tươi hẳn, nàng giơ cổ tay lên xem giờ. Tôkarin nói:

- Đã tới lúc tôi phải tiết lộ hết sự thật cho cô hiểu. Chắc cô không lạ tính mạng U Myen hiện bị hăm dọa ghê gớm. Địch đã tìm cách ám hại ông hai lần ở Cửu Long và Tân Sơn Nhất. Theo chỗ tôi biết nội đêm nay có thể xảy ra vụ mưu sát thứ ba.

- Trời ơi, đêm nay người ta định giết U Myen ư?

- Phải, đêm nay. Nhưng cô yên tâm. U Myen sẽ chẳng bị hề hấn, miễn hồ cả cô lẫn U Myen phải làm đúng chỉ thị của tôi. Ngoài U Myen ra, địch định hại cả cô. Và nhất là cháu bé.

Rôdin bất giác nhìn vào buồng trong, rồi đưa tay bịt miệng. Nàng nghĩ tới đứa con mũm mĩm đang nằm trong giường, con búp bê Nhật đôi mắt trong vắt và làn da hồng hào ôm ghì vào lòng. Nàng cố kìm hãm xúc cảm để khỏi khóc òa.

Đánh dấu cuộc sống bềnh bồng của mình, nàng đặt tên con là Hải Hồ. Bị xã hội lường gạt và ruồng rẫy, nàng dành hết tình yêu cho con. Hải Hồ đầy tuổi tôi ở Cao Ly, trong thời gian Rôdin múa nhảy trong các hộp đêm ở Hán Thành. Lời nói của Tôkarin bắt nàng nhớ lại buổi lễ đầy ám ảnh lo sợ ấy.

Theo phong tục, lễ đầy tuổi tôi đươc tổ chức trọng thể trong các gia đình Cao Ly. Hải Hồ được bế tới một cái bàn tròn, khá rộng, trên rải thóc, và những vật lạ lùng như bút, giấy, thỏi mực, giấy bạc và một cuộn chỉ dài. Tùy theo đứa trẻ lựa chọn món gì, người ta có thể tiên đoán tương lai của nó.

Nếu nó đòi cuộn chỉ, nó sẽ sống lâu trăm tuổi. Đòi tiền hay thóc, nó sẽ giàu, đòi bút giấy, nó sẽ thành nhà thông thái. Song Hải Hồ không chọn gì hết. Nó nhìn đồ đạc trên bàn hồi lâu rồi khóc ré lên. Mỗi lần được bế lại bàn, nó đều đạp chân và khóc.

Là người tin dị đoan, Rôdin lo sợ. Nàng lo sợ Hải Hồ sẽ sống như nàng, sống cuộc đời phiêu bạt, không biết đến ngày mai. Thời gian qua, Rôdin đang quên dần quá khứ. Đột nhiên, U Myen trở lại. Đột nhiên, quang cảnh buổi lễ sinh nhật ở Hán Thành hiệu lại trong trí nàng. Nàng bấu lấy thành ghế cho khỏi choáng váng. Tôkarin lặng lẽ nhìn nàng:

- Cô mệt ư?

Nàng gượng cười:

- Thưa đại úy, không.

Tinh thần tự lập của người vũ nữ giang hồ, tình thương con vô bờ bến của người mẹ vùng dậy trong lòng, đột ngột Rôdin ngẩng đầu lên, giọng cả quyết: - Bây giờ, đại úy muốn tôi làm gì?

Tởkarin đáp chậm rải:

- Cô giúp tôi bảo vệ cháu bé và U Myen.

Mắt Rôdin trở nên sáng quắc:

- Con tôi là lẽ sống của đời tôi. Một ngàn cái vương trượng, gắn hạt soàn của nữ hoàng Anh (4) cũng không đổi được nó. Tôi sẵn sàng giúp đại úy một tay. Nếu phải chết cho con, tôi cũng sẵn sàng.

Tôkarin rót một ly huýt-ky, bưng tận miệng Rôdin, rồi nói, giọng an ủi:

- Sự việc chưa đến nổi bi quan đâu, cô đừng ngại. Tôi đã có kế hoạch loại trừ bọn gian, U Myen đang ngụ trong một biệt thự lớn, ba tầng, ở góc đường Đinh Tiên Hoàng - Phan Đình Phùng, số chẵn. Đó là biệt thự ba tầng độc nhất trong khu vực này nên cô có thể tìm ra dễ dàng.

- Đai úy muốn tôi tới đấy?

- Vâng.

- Sợ người gác không cho vào.

- Cô xưng tên là vị hôn thê của U Myen, tất họ không dám ngăn cản. Tòa nhà này của bộ Ngoại giao dành riêng cho các nhân vật ngoại quốc đến thăm cư ngụ. Vào trong, cô hãy trò chuyện 15 phút với U Mven, rồi lựa lời mời về nhà thăm cháu bé.

- U Myen rất yêu tôi nên thế nào cũng đi. Tuy nhiên...

- Cô sợ bọn gác phản đối phải không? Tôi cũng đoán trước như vậy. Song cũng tùy tài cô. Tôi tin cô có đủ tài thuyết phục U Myen.

- Nến U Myen bị thương không đi được?

- Tôi biết đích xác U Myen chỉ bị thương nhẹ ở mặt, và sau khi được làm thuốc đã khoẻ mạnh như thường. Điều tối hệ là U Myen phải tới thăm cháu bé. Cô cứ nói là cháu bé đang đau nặng.

- Trong khi ấy, đại úy làm gì?

- Tôi chờ cô ở nhà. Gặp U Myen, tôi sẽ phanh phui âm mưu của bọn sát nhân. Tôi đã nắm giữ được đủ tài liệu cần thiết. Chỉ cần U Myen cho biết ý kiến là tôi sẽ hành động.

- Đại uý đích thân tới gặp U Myen có phải giản dị và nhanh chóng hơn không?

Tôkarin cười thương hại:

- Cô biết một mà không biết hai. Lẽ ra tôi giữ kín, nhưng cô là chỗ thân tín tôi mới nói ra. Sở dĩ tôi chưa xuất đầu lộ diện vì địch nghi ngờ Trung ương Tình báo Mỹ nhúng tay vào nội vụ. Bọn tay sai của địch chẳng lạ gì tôi. Thấy mặt tôi, chúng sẽ biết là âm mưu bị bại lộ. Và một khi không hại đưjc U Myen, chúng sẽ dùng cô và cháu bé làm vật hy sinh. Chi bằng tôi núp bên trong, chờ địch ló ra là thộp cổ.

Lời giải thích của Tôkarin có một sức hấp dẫn khác thtrờng. Rôdin nín thinh, ra vẻ thán phục. Tôkarin nhìn đồng hồ rồi nói:

- Nào, mời cô đi.

Rôdin tất tả ra xe. Trần Hinh đậu chiếc tắc xi giá sát hàng rào từ nãy. Mải suy nghĩ, Rôdin không nhìn thấy hắn. Tôkarin thò đầu vào xe cười khoái trá. Trần Hinh cất tiếng:

- Chào đại úy Côlin.

Nghe giọng nói quen thuộc, Rôdin giật mình thắng lại. Nàng reo lên:

- Kìa anh.

Trần Hinh đưa một tay lên chào. Tôkarin nghiêm mặt dặn Rôdin:

- Tôi đã tính toán cẩn thận. Từ nhà cô tới góc Định Tiên Hoàng tôi muốn cô đi trong 5 phút. Muốn thế, cô phải phóng nhanh. Lúc về cũng vậy. Từ nhà U Myen ra, cô hãy lái xe dọc đường Phan Đình Phùng. Hết Phan Đình Phùng nối dài, cô rẽ sang tay mặt, rồi lộn lên Phan Thanh Giản, và trở về nhà bằng đường Pasteur và Công Lý.

- Tại sao phải theo một lộ trình phiền phức như thế, thưa đại úy?

- Để chúng tôi có thể bố trí bảo vệ cô dễ dàng. À, tôi còn nhắc cô một điều quan trọng nữa. Dọc đường, đi cũng như về, cô không được dừng xe ở đâu. Dẫu là dừng trong một phút. Cô biết vì sao không? Vì địch có thể núp bắn cô.

Rôdin rùn mình, giọng lo sợ:

- Liệu chúng tôi mệnh hệ gì không, đại úy?

Tôkarin cười xòa:

- Tôi xin bảo đảm với cô trăm phần trăm.

Chiếc xe 4 ngựa của Rôdin biến vào đêm tối. Tôkarin quay sang Trần Hinh:

- Đúng hẹn lắm. Tôi thành thật ngợi khen anh. Bây giờ, anh lái theo xe Rôdin. Bổn phận của anh là hộ vệ nàng đến tòa biệt thự đầu đường Phan Đình Phùng. Tuy nhiên, anh đậu xe, chờ nàng ở ngoài, cách biệt thự một trăm thước. Khi nàng trở ra, anh lại chạy theo như cũ.

Trần Hinh nghếch mũi lên, giọng thắc mắc:

- Nàng vào biệt thự ấy làm gì?

Tôkarin gắt:

- Lần nầy là lần chót tôi cảnh cáo anh. Nhân viên C.I.A. không được quyền chất vấn cấp trên. Anh phóng nhanh cho kịp. Đêm nay, tôi sẽ thưởng 50.000!

Lời nói của Tôkarin như tấm băng keo bịt kín miệng Trần Hình. Hắn gật đầu ra vẻ tuân lệnh rồi gài số 2 rượt theo chiếc xe 4 ngựa như tên bắn.

Tôkarin khoan thai trở vào nhà. Người vú già từ bếp đi lên, bưng khay cà phê, khói bốc nghi ngút. Tôkarin lẳng lặng nhìn thiếu phụ đặt cái khay bằng nhom xuống bàn. Thiếu phụ trạc 50, vẻ mặt hiền lành và chất phác. Tôkaria đột ngột hỏi:

- Vú sửa soạn xong chưa?

Người bõ già ngơ ngác:

- Thưa, sửa soạn gì ạ?

Số vốn tiếng Việt của Tôkarin còn nghèo nàn nên hắn không thể giải thích dài giòng. Hắn giơ hai tay lên trời, như để phàn vua:

- Khổ quá, sửa soạn mang em đi bệnh viện.

U già khựng người:

- Thưa, em bé có đau ốm gì đâu.

- Nó mới lên cơn xong.

- Thưa, tôi dọn giường cho em ngủ xong mới xuống bếp pha cà phê. Cách đây 5 phút, nó vẫn ngủ say, và không có triệu chứng đau ốm.

Tôkarin gắt:

- Vú hay cãi lắm. Nếu vú từ chối, để tôi đưa cháu bé đi một mình.

Người u già đáp, giọng cương quyết:

- Thưa, cô chưa dặn nên tôi không dám, xin ông tha lỗi.

Tôkarin à một tiếng, rồi gằn giọng:

- Lát nữa, cô Rôdin về, vú sẽ biết.

Người u già thản nhiên:

- Thưa, không phải như vậy. Cô đã ra lệnh rõ rệt là không cho ai mang cháu bé đi trong khi cô vắng nhà. Không giấu gì ông, bọn gian có thể bắt cóc cháu bé để đòi tiền chuộc.

Tôkarin thở dài sườn sượt. Hắn biết không còn cách nào thuyết phục được u già, ngoại trừ vũ lực. Nghĩ vậy, hắn tiến lại cửa phòng ngủ. Như bị nam châm hút, u già theo sau. Cửa phòng mở ra nhè nhẹ, Tôkarin ngửi thấy một mùi thơm dịu dàng, mùi thơm của phấn rơm trẻ em. Trong cái giường nhỏ kê sát tường, một đưa bé mặt mũi hồng hào, đang nằm ngủ, thái độ hồn nhiên và khả ái.

Người vú già vén mùng lên, nhìn đứa bé. Rồi quay lại, vẻ sợ hãi hiện rõ trên đôi mắt một mí kèm nhèm, thiếu phụ la lên:

- Trời ơi, ông định...

Tôkarin tát bốp vào mặt u già. Năm ngón tay chuối mắn của hắn in hằn trên má răn reo. U già loạng choạng, ngã ngồi xuống. Tôkarin quắc mắt:

- Đánh thức nó dậy, bồng ra xe.

Thiếu phụ lắc đầu:

- Thưa, thưa...

Cái tát thứ hai mạnh như trời giáng hạ. U già dập đầu vào tường, nước mắt ràn rụa. Võ lực tàn nhẫn đã đạt được kết quả: u già run rẩy đứng dậy. Tôkarin giục:

- Nhanh lên.

Ba phút sau, đứa bé được bồng ra xe. Trên vai u già, nó vẫn ngủ say sưa. Nó không biết mẹ nó đang lao đầu vào chỗ chết. Nó cũng không biết tử thần đang lởn vởn trên đầu nó. U già ôm chặt đứa bé vào lòng, gò má sưng húp. Tôkarin khoan thai cho máy chạy. Trong đời gián điệp, hắn đã quen với cảnh giết người, nên không hề xao xuyến trước khi ra tay đối với đứa bé măng sữa.

Bóng tối hãi hùng bao phủ con đường dẫn ra sân bay Tân Sơn Nhất.

*

* *

Văn Bình nghe văng vẳng như có ai gọi chàng. Chàng định thần, song không phân biệt được tiếng ai, tuy chàng biết là của người thân.

Chàng mở choàng mắt. Thì ra, không có ai gọi chàng. Chàng vừa thoát khỏi giấc mơ dữ dội. Nhìa sang bên, chàng nhận ra cái áo choàng trắng toát của một nữ điều dưỡng. Lúc ấy, chàng mới nhớ ra đang nằm dài trên giường.

Miệng chàng đắng như vừa liếm mật gấu. Chàng khát nước lạ lùng. Chàng định lên tiêng, thì người nữ y tá quay mặt lại, nhìn chàng bằng cặp mắt ấm áp:

- Ông tỉnh dậy rồi ư?

Văn Bình nhăn nhó:

- Cám ơn cô, tôi đã khỏe lại.

Vừa nói, Văn Bình vừa ngắm hai bàn tay thon thon và trắng ngần của cô điều dưỡng. Truyện cổ Trung Hoa ca tụng bàn tay tuyệt xảo mỹ nhân được chặt đứt dâng cho tráng sĩ Kinh Kha, nhưng theo ý Văn Bình, bàn tay của cô y tá xinh đẹp hơn nhiều. Ngón tay của nàng dài và tròn như tháp bút, móng cong cong, gọt rũa tươm tất và tô màu hồng nhạt. Có lẽ tạo hóa nặn hai bàn tay độc nhất vô nhị này để đặt trên phím đàn, không phải để cắt bông băng, sực nức mùi thuốc sát trùng lợm giọng.

Chàng buột miệng:

- Trời, bàn tay cô đẹp quá!

Cô điều dưỡng rút vội tay lại, song, chàng đã nắm chặt, mơn trớn một cách nghệ thuật. Nàng phản đối:

- Ông đừng làm thế.

- Tại sao?

Nàng thở phào ra:

- Vì ông đang mệt.

Lặng lẽ, Văn Bình ngồi nhỏm dậy, kéo thiếu nữ vào người. Chàng nghe rõ tiếng hơi thở rồn rập của nàng. Như hôn đóa hoa quý mới nở, chàng nhẹ làn môi vào cổ thiếu nữ. Một phút sau, chàng nâng cằm cho mặt nàng ngửa ra, và trong khi mắt nàng lim dim, cánh mũi phập phồng, chàng cúi xuống hôn đắm đuối.

Lát sau, chàng mới buông nàng. Thiếu nữ ngồi xuống giường, không nói nửa lời. Vặn Bình cất tiếng:

- Đây là đâu hả cô?

- Là biệt thự dành riêng cho tân khách.

- Còn cô là ai?

- Tôi ấy à, tôi làm nghề điều dưỡng.

- Tôi đau ốm gì mà cần y tá?

- Sau khi bị ám sát hụt, ông bất tỉnh trên xe. Được đưa về đây, ông ngủ li bì. Trời đã tối rồi. Ông thiếp đi gần nửa ngày.

Văn Bình mỉm cười:

- Nhờ hào quang của cô, tôi mới tỉnh dậy.

Nàng cười lại:

- Ông lầm rồi. Y sĩ vừa tiêm thuốc cho ông.

Văn Bình bước xuống giường. Thiếu nữ hỏi:

- Ông đi đâu?

Văn Bình đáp:

- Tôi gọi điện thoại.

Thiếu nữ xua tay:

- Không được. Ông phải nằm trên giường.

Văn Bình sỏ chân vào giầy, cột giây lại, và rút cái sơ mi vắt trên giá, sửa soạn khoác vào người.

Người nữ điều dưỡng nhắc lại, giọng nghiêm nghị:

- Tôi yêu cầu ông lần nữa. Nếu không...

Văn Bình cắt ngang, giọng riễu cợt:

- Nếu không, cô sẽ phạt tôi bằng cái hôn thứ hai chứ gì?

Thiếu nữ phá lên cười:

- Gớm, ông chủ quan quá! Vừa rồi, tôi để ông ôm hôn vì ông là bệnh nhân. Làm nghề y tá chúng tôi phải biết đối xử dịu dàng, và nếu cần... dễ dãi với bệnh nhân đàn ông. Nhất là bệnh nhân được kính trọng như ông. Vả lại, dầu ông không là bệnh nhân, tôi vẫn sẵn sàng chìu theo ý muốn miễn ông đừng đi xa quá. Trước khi bước vào phòng này, tôi đã được nghe người ta nói nhiều về ông.

- Ai nói hả cô?

Thiếu nữ nói lảng:

- Ông đang mệt nên nghỉ cho lại sức.

Sốt ruột, Văn Bình khẩn khoản:

- Tôi khỏi hết rồi. Phiền cô nói sự thật cho tôi biết. Nếu cô nói đúng, tôi xin hứa không quấy rầy cô nữa.

Nàng cười, giọng thân mật đột ngột:

- Trời, anh nói dối thành thần, đàn bà chúng em không tin anh được.

Chột dạ, Văn Bình quay mặt vào tường. Chàng bỗng sợ cặp mắt soi mói của cô y tá rí rỏm và bí mật. Nàng đặt bàn tay mềm mại lên vai chàng:

- Anh cần hỏi nữa không?

Văn Bình thở dài:

- Không.

- Đúng. Nếu không, em sẽ mách ông Hoàng,

Người nữ y tá có thân hình làm chảy nước miếng là nhân viên của ông Hoàng. Nàng đã biết hết bí mật về chàng. Cái hôn lúc nãy chỉ là cái hôn hghề nghiệp.

Thiếu nữ nói tiếp:

- Ông Hoàng dặn em nên cẩn thận mỗi khi gần anh. Ông ấy còn nói thêm nếu có xảy ra chuyện gì đáng tiếc sẽ không chịu trách nhiệm.

Văn Bình thở dài:

- Thôi, tôi hiêu rồi. Bao giờ tôi được gặp ông Hoàng?

Thiếu nữ vỗ vai chàng lần nữa:

- Trong 5 phút.

Văn Binh hỏi:

- Tên cô là gì?

- Em ấy à? Tốt hơn anh đừng hỏi tên em. Nếu anh căn vặn, bắt buộc em phải bịa ra tên giả. Thật ra, em không muốn nói dối anh.

- Cô bất công quá. Tôi không được hân hạnh biết cô là ai, còn cô, cô lại biết rõ tên tôi.

- Anh là bác sĩ U Myen nổi danh khắp thế giới. Đứa trẻ cũng biết, huống hồ là em.

Sau một phút bấn loạn, Văn Bình bắt đầu hoàn hồn. Nàng chưa biết chàng là Z.28. Ông Hoàng chỉ dặn dò nàng đề phòng tính tình trai lơ của nhà khoa học Miến Điện. Chàng bèn tán tỉnh:

- Khi nào tôi được hân hạnh gặp cô lại?

Nàng chối phắt:

- Em không thể hẹn trước.

Văn Bình chưa nghĩ ra cách phản công thì cánh cửa sang phòng bên xịch mở. Ong Hoàng, tổng, giám đốc Mật vụ, bước vào. Cô y tá đứng vụt dậy như mông được gắn lò so thép. Nàng đứng nép một bên, thái độ cung kính. Cách phục sức của ông Hoàng làm chàng ngạc nhiên. Lần đầu tiên, ông cất bộ âu phục bất hủ ở văn phòng, và choàng áo bờ-lu trắng y sĩ rộng thùng thình.

Áo choàng thầy thuốc làm ông Hoàng già thêm, vết răn in rõ trên trán, và đuôi mắt. Văn Binh suýt reo lên một tiếng nhỏ: lần đầu tiên, ông Hoàng không đeo kiếng cận thị. Đôi mục kính của ông Hoàng đã được toàn thế giới nghe danh: nó được làm bằng kính dày cộm, viền vàng tây móng dính, mỗi khi nói chuyện, ông Hoàng có thói quen rút ra, tẩn mẩn lau bằng miếng da trừu tí hon cất trong túi áo trên.

Nhận ra vẻ sửng sốt của Văn Bình, ông Hoàng mỉm cười:

- Tôi không thể đeo kiếng vì địch bám sát. Nhưng anh yên tâm: tôi vẫn thấy đường như thường, nhờ loại kính riêng bỏ trong mắt (5).

Đoạn ông ra lệnh cho cô điều dưỡng:

- Cám ơn cô. Tôi cần ở trong này l5 phút.

Thiếu nữ lí nhí hai tiếng «chào cụ», rồi mở cửa ra ngoài. Trước khi biến dạng, nàng còn nhìn chàng, nhoẻn miệng cười tình tứ. Cái cười của Văn Bình bị lọt vào mắt ông Hoàng.

Văn Bình phải đánh trống lảng:

- Chà, mệt quá!

Ông Hoàng nhìn thẳng vào mặt chàng, giọng chuyển sang trách móc:

- Hừ, anh kêu mệt cũng không ở lì trong phòng này được. Đây không phải là dưỡng dưỡng Z.005. Nếu anh muốn ốm, tôi sẽ nhờ Nguyên Hương đưa anh xuống bệnh viện Bình Dân, và dặn ban giám đốc cắt cử nam y tá săn sóc cho anh.

Văn Bình giả vờ húng hắng ho. Mỗi khi lâm bệnh, chàng sợ nhất bệnh viện đàn ông. Nhìn những y tá đực rựa, râu ria xồm xoàm, vẻ mặt nghiêm nghị, Văn Bình mất hết khoái cảm. Chàng có cảm tưởng chứng bệnh dễ khỏi hơn nếu được phụ nữ, và là phụ nữ tuyệt đẹp săn sóc.

Không quan tâm đến bệnh ho khan của chàng, ông Hoàng tiếp:

- Ở vào địa vị anh, tôi đã chừa rồi. Nếu không chừa được suốt đời, ít ra cũng vài ba năm. Không ngờ anh vừa bị sưng tay, nằm bệnh viện. Z.005 một tháng vì đàn bà, anh lại quấn quít đàn bà nữa.

Văn Bình gãi tai:

- Thưa...

Ông Hoàng gạt ngang:

- Tôi là người bạn, người chỉ huy cùa anh, không phải là vợ hoặc tình nhân để ghen tuông. Tuy nhiên, lần sau, nếu tán tỉnh bừa bãi, xin anh quan sát căn phòng cẩn thận hơn nữa. Phòng này được gắn máy vô tuyên truyền hình, bất cứ hành động nào cũng bị thu vào phim nhựa, Từ nãy đến giờ, ngồi trên lầu hai, tôi thấy hết. Và không riêng tôi, còn một vài người khác nữa.

- Xin lỗi ông.

- Anh đã xin lỗi ngàn lần rồi. Vả lại, anh không cần xin lỗi tôi. Hồi còn trẻ, tôi cũng si mê, song khôn ngoan, kín đáo hơn anh nhiều. Tôi hoàn toàn đồng ý với anh rằng đàn ông thiếu đàn bà là đồ bỏ, cũng như nam vô tửu sánh với kỳ vô phong, song đàn ông quá nhiều đàn bà lại rất nguy hiểm. Thức ăn ngon nhất thế giới như yến, caviar, sẽ hết ngon, nếu người ăn bị bội thực. Anh đang bội thực về đàn bà...

- Thưa ông...

- Anh để yên tôi nói. Lần sau tôi khuyên anh bỏ tính bờm sờm đối với nhân viên ban Biệt vụ.

- Trời, cô y tá là nhân viên Biệt vụ.

- Phải. Và là nhân viên cao cấp. Về võ thuật, nàng không vừa đâu. Tôi báo anh biết, nàng là đệ tam đẳng karaté.

- Bàn tay nàng mảnh khảnh, và mềm mại thế kia mà là đệ tam đẳng karaté ư?

- Bệnh hiếu sắc đã làm trí thông minh của anh suy kém rõ rệt. Hơn ai hết, anh phải biết rằng người giỏi karaté không cần có bàn tay sần sùi, thô lỗ. Nếu còn nghi ngờ, lát nữa anh thử xem. Tuy võ nghệ siêu quần, vị tất anh hạ nỗi nàng, vì tài anh chỉ có thể đánh ngã đàn ông. Phụ nữ đệ tam đẳng karaté thường học những thế tấn công mà đàn ông khó gỡ. Ngoài ra, nàng còn là đai đen nhu đạo.

- Thưa ông, tên nàng là gì? Tôi quen hầu hết các nữ điệp viên hữu danh của ông, thế mà tôi chưa biết tên nàng.

- Anh không biết là phải, vì nàng mới ở Đông Kinh về. Nàng sang bên ấy để học thêm nhu đạo. Tên thật của nàng tôi chưa thể tiết lộ được. Nhưng thôi, thời giờ gấp rút lắm, chúng ta không có hoàn cảnh nói chuyện phiếm nữa. Giờ đây, là bác sĩ U Myen, anh phải cố gắng mới có hy vọng đánh lừa được đối phương.

- Ông nói, tôi chẳng hiểu gì cả.

- Thú thật với anh, nhiều khi tôi cũng không biết là tôi làm gì. Nghề tình báo vẫn oái oăm như vậy.

- Tôi có cảm tưởng ông còn giấu tôi nhiều điều. Bằng chứng là ông bố trí phục kích tôi gần Tân Sơn Nhất, mà ông không báo trước. May sao tôi tránh được lằn đạn. Nếu không, thì đâu còn hân hạnh ngồi hầu chuyện ông nữa?

- Hừ, anh bắt đầu nói mát rồi đấy. Lệ thường, trong nghề gián điệp ít khi nhân viên hành động được am tường mọi sự. Đối với anh vì tin cậy và trọng tài, tôi vẫn cố gắng cho anh biết nhiều chi tiết. Tôi khen anh đã khám phá ra thủ phạm vụ mưu sát gần sân bay là tôi. Nhưng xin thú thật với anh là mãi đến sáng nay, sau khi anh rời phi trường Kai Tak tôi mới hoạch địch chương trình phục kích, hầu thúc giục địch bắt cóc anh, tức là bác sĩ U Myen, nội đêm nay. Sau vụ bắt hụt ở Hồng Kông, địch có thể cho rằng một cơ quan do thám khác đã phăng ra tung tích của bác sĩ U Myen. Vụ ám sát hụt gần Tân Sơn Nhất càng làm địch tin rằng nếu họ trì hoãn bác sĩ U Myen sẽ bị kẻ khác cướp mất.

Quen với cách thức tự vệ anh đã cúi rạp xuống đệm xe khi nghe súng nổ. Nếu anh không né tránh những loạt đạn kia cũng chẳng làm anh bị thương. Miễn cưỡng tôi phải sai tiêm thuốc mê cho anh. Vì vậy đến tối anh mới thức dây.

- Tại sao ông lại dàn cảnh cho tôi bị ngất? Xin ông hiểu cho nổi thắc mắc và bực bội của tôi. Tuy là vai trò chính tôi chẳng biết gì hết, ngoài việc đội lốt một anh bác sĩ Miến Điện. Tôi chán lắm rồi. Ông giận thì tôi phải chịu, chứ tôi không thể đóng tiếp vai tuồng trào lộng này nữa.

Thái độ bất bình của điệp viên Z.28 không làm ông Hoàng thay đổi sắc diện. Giọng ông đượm vẻ ôn tồn và thân mật:

- Nếu anh định bỏ tôi giữa đường, tôi cũng không van nài anh. Song anh chỉ nên đoạn tuyệt trong trường hợp tôi xử tệ với anh. Đằng này trước sau tôi không giấu anh điều gì, ngoại trừ một vài chi tiết anh chưa cần biết. Bắt đầu là vụ bắt cóc hụt ở Hồng Kông.

Văn Bình gằn giọng:

- Ngay sau khi xảy ra, tôi đoán là có bàn tay của ông. Tôi giận ông vì lẽ ra ông cần báo trước cho tôi. Thái độ bí mật triệt để của ông làm tôi tủi thân, vì dầu sao tôi và ông còn hơn ruột thịt trong nhà.

Ông Hoàng vẫn tươi cười trước nét mặt cau có của điệp viên thượng thặng và bướng bỉnh Văn Bình. Thở khói xì-gà Ha-van, ông nói:

- Theo mật ước với các cơ quan bạn, tôi không được quyền tiết lộ. Ngược lại, Tình báo Mỹ cũng không cho 2 nhân viên FBI cùng đi với anh biết.

Nghe ông Hoàng giải thích, Văn Bình mất hẳn hờn giận. Nụ cười bất hủ trở lại trên môi chàng. Ông Hoàng nói tiếp:

- Theo kế hoạch, anh bị giữ lại ở Hồng Kông. Sở dĩ Hồng Kông được chọn làm địa điểm vì tay sai của địch ở đó rất đông, họ lại có đủ phương tiện liên lạc nhanh chóng với cơ sơ trung ương.

- Thưa, cảnh sát Hông kống được biết kế hoạch này không?

- Không. Nếu biết, họ đã không làm phiền anh. Bọn gian quấy rầy anh tại khách sạn là ngưòi của tôi. Cả anh chàng làm nghề thông tín viên báo chí nữa. Tôi muốn anh ngụ trong khách sạn ấy vì cách cửa khách sạn mười thước là trạm cảnh sát. Hễ có việc bất trắc cảnh sát can thiệp được ngay. Tôi muốn anh bị lôi thôi ở Hồng Kông để báo chí đăng tin rùm beng, gián tiếp báo cho địch biết.

- Nghĩa là địch không biết trước ngày U Myen về Sàigòn?

Ông Hoàng thở dài:

- Thoạt tiên, chúng tôi tưởng vậy. Cho nên chúng tôi bố trí vụ bắt cóc hụt ở Hồng Kông. Đến sau, chúng tôi phăng ra là bị lầm. Lầm một cách ngây thơ và tai hại.

Văn Bình mải nghe ông Hoàng, quên điếu thuốc cháy gần tới môi. Từ bao năm nay, chưa khi nào ông Hoàng lầm. Chưa khi nào ông Hoàng nhận khuyết điểm của mình trước mặt thuộc viên, dầu là thuộc viên thân tín và quí mến. Sự chân thành của ông tổng giám đốc làm Văn Bình cảm động. Chàng cảm thấy không được quyền dứt tình với ông Hoàng.

Giọng ông Hoàng vẫn đều đều:

- Ông Sì Mít cũng bị lầm khờ khạo như tôi. Suýt nữa, công việc hỏng hết. Trên thực tế, địch đã biết.

Văn Bình buột miệng:

- Thưa ông, tôi cũng nghĩ vậy. Nếu không biết rõ, địch phái riêng một tiềm thủy đĩnh tới Sàigòn làm gì?

Tiếng thở dài của ông tổng giám đốc não nuột hơn:

- Lời nói chí tình của anh vừa dạy tôi một bài học vô giá. Sau hơn 30 năm trong nghề, tôi đinh ninh học hỏi được nhiều, nhất là học hỏi về phương pháp nghiên cứu và suy luận. Giờ đây, tôi mới biết là già rồi. Tre già măng mọc, đã đến lúc tôi trao nhiêm vụ nặng nề này lại cho những người trẻ tài ba và sáng suốt như anh.

- Thưa ông...

- Tôi nói thật đấy. Từ lâu, tôi coi anh như con đẻ. Trong tương lai gần, tôi sẽ ủy thác cho anh và Triệu Dung (6)...

Ông Hoàng đột nhiên im lặng. Khói xì-gà bay thành vòng tròn xanh xanh trong phòng, có lẽ ông đang nhớ lại thuở hoa niên, tung hoành khắp năm châu, ra vào chỗ chết như đi chợ. Lát sau, ông nói:

- Thành ra, vụ bắt cóc hụt ở Hồng Kông hoàn toàn vô ích. Địch lén đưa tàu ngầm và nhân viên ưu tú tới Sàigòn vì đã nắm đưọc yếu tố thành công. Trong đời, nhiều chi tiết bề ngoài tầm thường và nhỏ nhặt thường thay đổi cuộc diện thế giới. Chẳng hạn, cái mũi của nàng Cléopâtre. Và trong vụ này là bệnh đa tình của bác sĩ U Mven. Tình báo Mỹ biết rõ nếp sống của U Mven song lại không biết U Myen có nhân tình người Việt.

- Trời!

- Đàn bà là trung tâm của vũ trụ, câu nói này rất đúng. Rắc rối đều do đàn bà mà ra. Sau khi anh rời đất Mỹ, nhân viên F.B.I. tới thu xếp đồ đạc tại nhà riêng của U Myen đã ngẫu nhiên tìm thấy một mảnh giấy vò nhàu ném dưới đáy sọt đựng rác. Đó là bản nháp một bức thư mà U Myen gửi cho cô bạn ở Việt Nam. Bức thư này chuyển ngay đến Trung ương Tình báo. Và họ khám phá ra một bí mật tai hại: U Myen đã viết thư cho tình nhân báo tin sẽ về Sàigòn, về ngày nào, về trên chuyến máy bay nào.

C.I.A. liên lạc ngay với U Myen, song nhà bác học Miến thoái thác không chịu nói. Hiện U Myen sống ở một trung tâm nghiên cứu bí mật gần Hoa Thịnh Đốn. U Myen không biết anh đội lốt để về Sàigòn. Giờ chót, người ta tiêm cho U Myen một thứ thuốc riêng, tạo ra bệnh cúm. U Myen phải điều trị một tuần mới lên máy bay được. Nói ngọt thất bại, CIA dùng đến sẵng, viện cớ an ninh quốc phòng để cậy miệng U Myen song y vẫn nín lặng. Anh còn lạ gì tính ương gàn của một số khoa học gia trong thế giới tự do. Họ coi đời tư quý nhất, không sức mạnh nào thâm nhập vào được. Họ chỉ nói ra khi họ muốn, nếu họ từ chối, chúng ta không có cách nào bắt họ nói. Cực chẳng đã, ông Sì-Mít từ Hoa Thịnh Đốn báo tin bằng điện thoại riêng cho tôi.

Được tin, tôi ra lệnh cho nhân viên kiểm duyệt thư tín ở Sàigòn điều tra. Hầu hết thư từ của người bị tình nghi, hoặc của nhân vật hữu danh ở ngoại quốc gửi tới đều được bí mật chụp vào phim vi ti, chuyên đến văn phòng tôi để nghiên cứu. Nhân viên phụ trách nghiên cứu của Sở cho lá thư tình thông thường nên không trình lên tôi. Đến khi lục ra, đọc kỹ nội dung, tôi bật ngửa. Bức thư này đúng với bản nháp tìm thấy trong nhà U Myen. Và bưu tá đã trao tận tay cho người yêu của U Myen. Vì là thư bảo đảm nên người nhận phải ký tên vào sổ.

Gần sáng, tôi phăng ra ngọn ngành, nhưng anh và hai nhân viên FBI đã bị cảnh sát Hồng Kông tống giam từ buổi trưa hôm trước. Nghĩa là đã chậm hơn một ngày.

- Tôi hiểu rồi. Bức thư của U Myen đã làm kế hoạch của ông xáo trộn từ đầu đến cuối.

- Đúng. Hai hậu quả bất thường đã xảy ra, thứ nhất, địch đã biết rõ ngày về, giờ về của U Myen, thứ hai, sự có mặt của cô nhân tình Việt làm vai trò của anh trở thành khó khăn, và vô cùng nguy hiểm. Đành rằng anh hóa trang khá giống U Myen, song mái tóc bạc và bộ râu mép lún phún kia chỉ đánh lừa được đàn ông, hoặc những kẻ mới thấy U Myen trong hình. Đối với phụ nữ, sự cải trang của anh hoàn toàn thất bại. Nhất lại là bạn gái đầu gối, tay ấp. Ngoài ra, nàng lại có con với U Myen. Nàng không thể nào lầm anh là nhà bác học Miến.

Văn Bình thở dài:

- Sự việc lỡ rồi, ông định sao?

Ông Hoàng nhún đôi vai gầy gò:

- Những việc xảy ra là khuyết điểm của CIA và của riêng tôi. Song le, trong hoạt động điệp báo, khuyết điểm là chuyện cơm bữa. Điều quan trọng là lợi dụng thời cơ, biến khuyết điểm thành ưu điểm. May mà ông Sì-Mít liên lạc kịp thời với tôi, nếu không kế hoạch sẽ hỏng bét, và anh phải hy sinh tính mạng vô ích. Trước tình thế oái oăm này, tôi chỉ còn thủ đoạn sau đây: làm cách nào cho nhân tình của U Myen không thể nào khám phá ra anh là U Myen giả hiệu.

Văn Bình phá lên cười:

- Thảo nào.

Ông Hoàng cũng cười theo, giọng vui vẻ:

- Bây giờ, anh đã hiểu lý do vụ phục kích gần sân bay. Là để bác sĩ U Myen bị thương. Đúng hơn, tạo cơ hội cho tôi tung tin U Myen bị thương. Sau khi anh bất tỉnh, được chở lên xe Hồng thập tự về đây, tôi nhờ người tiết lộ cho địch biết rằng bác sĩ U Myen bị thương nhẹ ở mặt. Chẳng qua tôi muốn băng kín nửa mặt anh để đánh lừa cô bạn của U Myen.

Văn Bình hỏi đùa:

- Chắc nàng đẹp lắm!

Không đáp, ông Hoàng đặt cái cặp da dày cộm lên bàn, mở khóa rút ra một xấp tài liệu đánh máy đầy chữ li ti. Loay hoay trong 5 phút, ông chọn riêng một tập hồ sơ mỏng, đọc liếc qua rồi đưa cho Văn Bình:

- Nàng là Hoàng Thị Nguyệt Nga, thường gọi là Rôdin. Đây là lý lịch của nàng.

Văn Bình đỡ lấy, lẩm nhẩm đọc:

«Rôdin Nguyệt Nga sinh năm 19... tại... Cha nàng là người Pháp, nên Rôdin theo gia đình sang Pháp từ hồi nhỏ. Vì là người lai nên nàng rất đẹp. Cha nàng từ trần trong khi nàng học dở dang. Để mưu sinh, Rôdin học nghề nhảy múa và ca hát. Thất bại ở Ba Lê, nàng sang Nam Mỹ kiếm ăn. Dường như nàng ký khế ước với một công ty ở Nam Mỹ về việc trình bày các kiểu áo ngủ và áo đầm, nhưng sau đó người ta đánh lừa nàng và xô đẩy nàng vào vòng trụy lạc. Rôdin rời châu Mỹ La tinh, lộn lên Bắc Mỹ, sống băng nghề vũ nữ. Nghề này cũng không mang lại một mức sinh hoạt khả quan, rốt cuộc nàng phải làm kiểu mẫu khỏa thân cho một nhà in lịch và tạp chí ái tình, trước khi làm vũ nữ thoát y tại các hộp đêm. Giấy phép lưu trú không được nhà cầm quyền Mỹ gia hạn, nàng phải trở về Pháp năm...

Nàng lại tiếp tục làm kiểu mẫu và vũ nữ thoát y trong khu Mông Mác. Nàng kiếm được khá nhiều tiền. Song không hiểu sao nàng xin giấy hồi hương về Sàigòn. Người ta đồn Rôdin đắm say một sinh viên người Việt, và sau khi thề non, hẹn biển, nàng theo người ấy về nước để xin cha mẹ làm lễ thành hôn. Gia đình người sinh viên khám phá ra Rôdin có một quá khứ và nghề nghiệp không đẹp, việc cưới xin bị ngăn cản và bất thành. Người sinh viên lấy vợ khác, Rôdin đâm ra thất tình.

Nàng có một đứa con gái riêng. Nàng là vũ nữ đắt khách của tiệm Văn Cảnh...

Văn Bình ngẩng đầu lên. Ông Hoàng nói:

- Theo chỗ tôi biết, căn cứ vào một tin của C.I.A., đứa con gái nhỏ kia là con của U Myen. Về đây, tiền bạc không được dồi dào như trước Rôdin đã nghĩ tới người tình cũ bên kia bờ biển Thái Bình. Nàng bèn viết thư cho U Myen. U Myen hứa khi về Sàigòn sẽ chu cấp cho đứa con.

Văn Bình hỏi, giọng lo lắng:

- Thưa ông, liệu địch mắc mưu mình không?

Vẻ mặt ông tổng giám đốc trở nên đăm chiêu:

- Tôi hy vọng 50 phần trăm. Giờ này, trú sứ GRU ở Sàigòn đã biết địa chỉ tòa nhà đường Phan Đình Phùng. Họ phải ra tay trong đêm nay, vì theo chương trình của chính phủ, sáng mai bác sĩ U Myen sẽ lên đường tới trụ sở bí mật.

Cảnh cửa xịch mở. Cô y tá kiêm võ sư karaté nhẹ nhàng bước vào, ghé tai ông Hoàng thì thầm. Mắt sáng rực, ông Hoàng nói với Văn Bình:

- Rôdin đã tới trình diện tại trạm gác ngoài cửa. 5 phút nữa, nàng sẽ lên lầu gặp anh. Bây giờ, phiền anh ngồi yên cho y tá băng mặt.

Ông Hoàng chìa tay, thân mật:

- Chào anh.

Ông Hoàng đi thẳng ra cửa. Người nữ điều dưỡng đặt hộp đồ nghề xuống giường. Chẳng nói, chẳng rằng, Văn Bình chìa má ra. Thiếu nữ quấn bông băng nhanh thoăn thoắt. Văn Bình khôi hài:

- Không ngờ nhà vô địch đai đen như cô lại kiêm luôn nghề quấn bông băng cho bệnh nhân.

Thiếu nữ đáp, vui vẻ:

- Anh đừng vội khinh em. Em tốt nghiệp thủ khoa của lớp cứu thương trong Sở. Tuy nhiên, em xin thú nhận là tay chân vụng về. Em chỉ quấn bông băng cho bệnh nhân giả thì được. Vả lại, em học cứu thương để săn sóc những chàng thanh niên nghịch ngợm như anh bị em đánh đau.

Văn Bình hôn phớt vào làn da tay mát rợi của nàng:

- Cô đánh ai chưa?

- Nhiều rồi.

- Tôi mong được cô đánh thật đau.

Không đáp, người nữ điều dưỡng kéo khăn trải giường lại cho ngay ngắn, đoạn mời chàng nằm lên. Văn Bình ôm bừa, định hôn. Nàng gạt ra nhè nhẹ:

- Đừng anh. Người ta sắp vào đến nơi rồi. Bại lộ thì khốn.

Văn Bình nằm dài trên giường. Thiếu nữ đắp chăn lên tận cổ cho chàng. Chàng thờ dài, giọng não nuột:

- Thế này chẳng biết đến bao giờ mới mong gặp cô lại.

Thiếu nữ cúi xuống hôn trán chàng:

- Tháng sau, em gặp anh.

Văn Bình ngồi nhỏm dậy:

- Gặp ở đâu?

Nàng nheo một mắt, rí rỏm:

- Để em xin phép chị Nguyên Hương trước.

Văn Bình lạnh toát người. Chết rồi! Cô y tá là bạn của Nguyên Hương. Chàng bèn nhắm nghiên mắt, quay vào tường:

- Thôi, cô cho tôi ngủ một lát.

Thiếu nữ đập vai chàng:

- Anh phải mờ mắt thật to nhìn em. Dầu anh nhắm mắt, anh vẫn nhìn thấy Nguyên Hương.

- Vâng, tôi biết rồi. Tôi sợ rồi.

- Sợ mà anh không chừa.

- Từ nay, tôi xin chừa, không dám lăng nhăng với phụ nữ lạ nữa.

- Giỏi lắm. Em sẽ không mách lại với Nguyên Hương đâu. Nào, em đền cho anh.

Văn Bình không đợi nàng mời hai lần. Chàng cần hành động nhanh sợ nàng đổi ý kiến. Chàng hôn nàng một cách say sưa và tham lam, khiến nàng nghẹt thở.

Bỗng có tiếng giày lộp cộp, rồi tiếng gõ cửa. Hoảng hốt, thiếu nữ buông chàng ra, sửa lại mái tóc, rồi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế. Cửa mở, Rôdin hiện ra.

Cùng vào với Rôdin là một người lính mặc đồ dã chiến, tay cầm tiểu liên. Người nữ y tá đứng lên, nghiêng đầu chào. Liếc nhìn Rôdin, Văn Bình thấy nàng không lấy gì làm đẹp lắm, ngoại trừ thân hình vô cùng cân đối và gợi cảm. Nàng được các nhiếp ảnh viên chụp khỏa thân, và kiếm ăn bằng nghề thoát y vũ cũng không phải là chuyện lạ.

Thấy chàng nằm dài trên giường, mặt che kín sau đống bông băng trắng xóa, nàng đứng khựng lại, hai má hồng hồng chuyển sang màu tái. Cuộc gặp gỡ bất ngờ sau nhiều năm xa cách làm nàng xúc động mãnh liệt. Đợi nàng đến gần, Văn Bình buột ra một tiếng ngắn ngủi:

- Rôdin.

Chàng không dám dài giòng vì chưa biết U Myen trò chuyện với tình nhân bằng tiếng Miến, tiếng Pháp hay tiếng Anh. Chàng cũng không biết U Myen thường gọi nàng là gì. Giữa tình nhân, người ta gọi nhau bằng những danh từ thân mật đặc biệt, như cưng, mình, em, “con mèo nhỏ của tôi ơi”.

Nàng ùa lại, nắm chặt bàn tay chàng, giọng run run:

- Trời ơi, U Myen của em. Anh còn nhớ em ư?

Hú vía! Nàng dùng tiếng Anh. Nàng nói trôi chảy, đúng mẹo luật, chứng tỏ một trình độ khá chuẩn về ngoại ngữ. Chợt nhớ ra, nàng reo lên:

- Ồ, tại sao anh không gọi em là “Con chim Họa mi” như hồi ấy?

Văn Bình có cảm tưởng như người ăn mặc bảnh bao bị bắt quả tang ăn cắp trong tiệm buôn lớn. Chàng không ngờ mới phút đầu đã bị hớ hênh.

May thay, Rôdin đã gỡ rối bằng nụ cười hồn nhiên:

- Anh nhớ hay quên rồi? Hồi ấy, em còn làm cho Quán Họa Mi ở Lát Vê-gát. Em gặp anh lần đầu một đêm em vừa múa, vừa hát. Nửa đêm, em nhận được bó hoa của anh, kèm theo tấm danh thiếp và mấy chữ “mến tặng Con chim Họa mi của tình yêu”. Từ đó, anh cứ gọi em là Con chim Họa mi.

Văn Bình cười gượng:

- Ừ nhỉ!

Rôdin chăm chú nhìn chàng. Dường như nàng còn ngờ ngợ. Văn Bình hỏi liều:

- Anh đổi khác nhiều không?

Nàng quan sát một giây rồi đáp:

- Vâng, khi xưa anh gầy ốm, không đẫy đà như bây giờ. À, con mắt anh lạ quá! Anh thay mắt mới bao giờ thế?

Thật rầy rà! Ồng Hoàng chưa hề nói cho chàng biết U Myen có một mắt giả. Mắt bèn phải hay bên trái, Văn Bình không thể đoán ra. Vì nếu biết rõ bên nào chàng đã nhắm lại, hoặc giữ tròng mắt bất động vài ba phút để gây cho nàng cái ấn tượng đó là mắt giả.

Nàng nói tiếp, giọng bâng khuâng:

- Xa anh mới có mấy năm mà suýt nữa em không nhận được anh. Nhìn mắt trái của anh bây giờ đố ai dám cho là mắt giả. Chẳng bù với hồi chúng mình sống với nhau, con mắt giả của anh dễ nhận ra quá. Anh mua mắt giả bên Pháp phải không? Dạo ấy, anh nói với em là sẽ đặt mua bên Pháp, vì họ chế tạo mắt giả tinh vi hơn.

Văn Bình đáp nho nhỏ:

- Mua ở Ba Lê.

Chàng phải tập trung nghị lực để khỏi thốt lên những tiếng bực bội “Ồ, ông Sì-Mít và ông Hoàng, tài giỏi ghê!”. Suýt nữa, chàng bị lột mặt nạ. Và chàng linh tính nội đêm nay Rôdin sẽ phăng ra chàng là U Myen giả hiệu.

Rôdin nói thêm làm chàng toát bồ hôi:

- Anh khác lạ lùng... Không những khác giọng nói, cả đến cách nói cũng khác. Ngày trước, tiếng Anh của anh rất kém. Hiện thời, anh nói trơn tru, em theo không kịp.

Văn Bình đờ người trong giây phút. May sao ông Hoàng đã kịp thời che kín nửa mặt chàng, nếu không Rôdin chỉ cần một phút là khám phá ra sự lộn sòng. Trong lòng, chàng lo ngay ngáy. Tuy nhiên, ngoài mặt chàng vẫn giữ thái độ hoàn toàn thản nhiên.

Chàng âu yếm hỏi nàng:

- Con đâu?

Dường như nàng chỉ chờ Văn Bình hỏi tới đứat con nhỏ là tuôn nước mắt rào rạt. Nàng đáp trong cơn thổn thức:

- Nó đang ngủ ở nhà. Trời, nó giống anh quá! Thoạt trông, ai cũng biết là con anh.

Văn Bình rủa thầm. Mai đây, công tác xong xuôi Rôdin đinh ninh chàng là cha đứa bé mà bám riết lấy thì thật là đại họa. Không những bị mất tự do, chàng còn bị hàng chục người đàn bà khác làm khó dễ. Rôdin cúi xuống gần mặt chàng:

- Anh tới thăm con không? Như anh hẹn trong thư, hôm qua em đăng rao vặt trên báo nhưng em ngồi chờ anh suốt đêm không thấy, tủi thân quá. Ngờ đâu anh tới Sàigòn chậm một ngày. Khiếp, hết bị lôi thôi ở Hồng Kông, lại bị mưu hại ở Sàigòn. Nếu anh đi được thì sung sướng cho mẹ con em biết bao!

- Khuya rồi. Em đợi anh đến mai.

Nhớ lại lời căn dặn của đại úy Côlin, nàng nói một hơi như học trò đọc bài thuộc lòng:

- Có lẽ sáng mai em đi rồi. Em sẽ đi xa có việc cần. Anh chỉ bị thương nhẹ nên chắc đi được. Vả lại, em được tin sáng mai anh cũng rời Sàigòn. Xe hơi của em đang đậu ngoài cổng. Anh về thăm con nhé!

Văn Bình cắn môi, ra dáng suy nghĩ. Rôdin nói thêm:

- Chúng mình xa nhau đã lâu, không hiểu lòng anh ra sao, riêng em vẫn nhớ anh tha thiết. Nhớ anh có thể chết được. Em vẫn ở một mình đợi anh về.

Văn Bình tung mền, bước xuống đất. Rôdin lấy cái cà vạt màu vàng lấm chấm đen đưa cho chàng. Người nữ điều dưỡng đứng tựa lưng từ nãy vào cửa sổ bỗng lên tiếng:

- Bác sĩ đi đâu?

Văn Bình đáp:

- Nếu không có gì trở ngại, tôi đi dạo mát một lát.

Thiếu nữ đáp:

- Lệnh trên yêu cầu ông không được đi đâu.

Văn Bình nhún vai:

- Cô đừng làm phiền tôi vô ích. Tôi đã nhất quyết.

Người lính chĩa khẩu tiểu liên về phía chàng, giọng hăm dọa:

- Nếu bác sĩ không nghe, miễn cưỡng tôi phải dùng sức mạnh.

Văn Bình phá lên cười ngạo nghễ:

- Dùng sức mạnh! Anh định dùng sức mạnh với tôi ư? Tôi chỉ nhấc điện thoại lên là anh bị thuyên chuyển ra mặt trận biên giới, hoặc giải ngũ trong vòng 24 tiếng đồng hồ.

- Thưa bác sĩ, là quân nhân tôi có bổn phận tuân lệnh thượng cấp. Cá nhân tôi không bao giờ dám vô lễ với một nhân vật quan trọng như bác sĩ.

- Vậy, anh phải tuân lệnh tôi.

- Không thể được, xin bác sĩ lượng thứ.

Văn Bình nhăn mặt, rút khẩu súng lục trong người ra. Người lính la lên:

- Chớ. Xin bác sĩ thận trọng. Đạn lạc thì nguy.

Văn Bình cố nắm khẩu súng trong tay một cách vụng về. Chàng ướm cò nhè nhẹ rồi cười gằn:

- Anh yên tâm. Tuy không giỏi bằng anh, tôi vẫn biết cách bắn. Vả lại, tôi không bắn vào người anh đâu. Tôi sẽ quay miệng súng vào ngực tôi.

Người lính hỏi, giọng hốt hoảng:

- Tại sao bác sĩ làm vậy?

Văn Bình đáp:

- Vì anh cấm tôi được làm theo sở thích.

Người nữ điều dưỡng xen vào:

- Đó không phải cấm, mà là bảo vệ tính mạng cho bác sĩ. Hơn nữa, bác sĩ chưa được khỏe.

Văn Bình chắt lưỡi:

- Tôi không muốn ai khuyên bảo. Dầu sao tôi cũng là nhà khoa học tên tuổi. Tôi đi đâu, tùy tôi.

Người lính thở dài:

- Bác sĩ du tôi vào một hoàn cảnh khó xử. Nếu bác sĩ một mực không nghe, tôi đành phải chiều ý bác sĩ. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể đồng ý nếu được phép theo sau bằng xe hơi để phụ trách an ninh.

Giả vờ suy nghĩ một phút, Văn Bình gật đầu:

- Được. Với điều kiện không cản trở tự do của tôi.

Người lính đứng yên, không đáp. Văn Bình nhận thấy một vết thẹo dài ngang má, cái mũi cao su, và cặp mắt sáng quắc, chứng tỏ người lính đã quen với đời sống võ đài. Chàng không biết y thật tâm ngăn cản hay là đóng kịch. Dầu sao, chàng phải nhìn nhận là cô y tá đóng kịch rất tài. Công việc xong xuôi, chàng quyết mời nàng ra Cấp tắm biển.

Rôdin khoác áo vét tông lên người Văn Bình. Chàng chỉ còn ê ẩm ở vai, phần vì Lê Diệp đánh khá mạnh, phần vì thuốc ngủ do ông Hoàng tiêm cho chàng chưa tan hết.

Đoàn người lặng lẽ xuống vườn bằng lối riêng. Rôdin mở cửa trước của chiếc xe 4 mã lực cho Văn Bình trèo lên. Chiếc quân xa chở một tiểu đội binh sĩ mặc thường phục vừa nổ máy êm ru. Hai chiếc xe phóng nhanh ra đường.

Đứng trên gác phía sau khung cửa tối om, ông Hoàng mỉm cười một mình. Đợi cho đoàn xe khuất vào bóng đêm tịch mịch, ông tổng giám đốc xoa hai bàn tay vào nhau:

- Thế là xong!

Trong xe, Văn Bình ngồi sát Rôdin. Nàng thắng gấp ở ngã tư trước một chiếc bình-bịch phóng ngược chiều. Văn Bình giả vờ ngã vào người nàng. Tiện thể, chàng luồn tay sau lưng nàng, hôn thật mạnh vào môi. Nàng nhắm mắt, tứ chi bủn rủn như bị đánh atémi.

Lâu lắm, nàng mới được đàn ông ôm hôn say sưa và nóng bỏng. Cái hôn đúng nghệ thuật của U Myen làm nàng ngạc nhiên. Trước kia, chàng thường hôn từ tốn và rụt rè, tưởng như nàng có thể tan thành nước.

U Myen ôm hôn nàng lần đầu một đêm đông, tuyết phủ trắng xóa. Chàng đậu xe chờ nàng ngoài cửa hộp đêm. Chiếc Cadillac lộng lẫy, sưởi ấm bằng điện, đánh thức sự thèm thuồng mơn trớn. Rôdin muốn sà ngay vào lòng chàng chìa môi cho chàng hôn. Song nhà bác học Miến chẳng làm gì hết. Dọc đường - từ hộp đêm về nhà dài 60 cây số - chàng chỉ dám nhìn trộm nàng bằng đuôi mắt. U Myen thuộc vào hạng đàn ông yêu đam mê, song nhút nhát vô cùng.

Thời gian trôi qua, U Myen đổi khác nhiều quá. Chàng hôn dạn dĩ và thành thạo như người lăn lộn lâu năm trong chốn giang hồ. Đột nhiên, nàng đỏ mặt ghen tuông. Nàng chợt nhớ tới đạo binh phụ nữ tứ chiếng có một nghệ thuật cao siêu về ân ái đã mê hoặc chàng từ nhiều năm nay.

Rôdin há miệng toan nói, Văn Bình đưa bàn tay bịt lại, rồi hôn phớt vào mi mắt nàng. Hai khuy áo gần cổ nàng tuột ra, để lộ làn da trắng ngần. Bên trong, nàng không mặc gì hết. Nếu ở nhà riêng, trong căn phòng gợi cảm đóng kín, Văn Bình còn kéo dài thời khắc đê mê hàng giờ nữa. Nhưng đây là cái xe hơi 4 ngựa chật chội. Vả lại phía sau còn một đoàn xe dài ngoằng, và hàng chục cặp mắt soi mói đang hướng vào chàng.

Cử chỉ âu yếm khác thường của Văn Bình làm Rôdin quên hết ghen tuông. Nàng thỏ thẻ rất nhỏ, dường như chỉ muốn chàng nghe:

- U Myen ơi, em yêu anh lắm.

Văn Bình lại hôn nàng, lần này hôn mái tóc óng ả:

- Anh cũng yêu em hơn mọi vật trên đời.

Rôdin trố mắt nhìn chàng. Trước thái độ ngạc nhiên ấy, Văn Bình chột dạ.

Nàng bóp mạnh vào vai chàng, giọng thúc giục:

- Thật không? Thật anh yêu em không?

Câu hỏi đầy thắc mắc của Rôdin làm Văn Bình bàng hoàng. Chàng nhìn gương chiếu hậu. Một chiếc xe hơi tắt hết đèn bám sát phía sau. Đó là xe của địch hay của sở Mật vụ, Văn Bình không biết.

Chàng xích lại gần Rôdin. Hơi thở nóng hổi của nàng phà vào mũi chàng. Nàng hỏi lại, giọng van lơn:

- Thật anh yêu em không?

Văn Bình sửa soạn đặt cái hôn nữa vào làn da cổ trắng mịn của nàng thì cảm thấy sau lưng một vật cồm cộm và lành lạnh. Một tiếng quát nổi lên:

- U Myen. Hãy ngồi yên.

Văn Bình giả vờ kêu lên tiếng «trời ơi» rồi run như cầy sấy. Thật ra, chàng đủ bản lãnh triệt hạ giọng nói bí mật. Giọng nói tiếng Anh lơ lớ này là của người Tây phương chính cống. Chiếc xe 4 ngựa của Rôdin quá chật chội, trừ phi là đứa trẻ lên 5 mới núp phía sau được. Phương chi địch là người Tây phương...

Văn Bình chợt nhớ ra...

Tiếng quát của ngưòi lạ làm Rôdin hồn phi, phách tán. Trong một phần trăm giây đồng hồ mất bình tĩnh, nàng lái sang bên trái, suýt đâm vào lề đường. Người lạ rít lên:

- Bình tĩnh. Bình tĩnh, bà Rôdin. Đại uy Côlin cử tôi đi theo hộ vệ bà.

Nhớ đến người đàn ông khôi ngô, nhã nhặn tự xưng là đại úy Mỹ Côlin, nàng đâm ra sợ hãi. Linh tính phụ nữ vừa thầm thì vào tai nàng một điều quan trọng: hắn không phải là đại úy CIA. Phải rồi: làn da trắng bệch, tròng mắt xanh biếc và cử chỉ lạnh lùng ấy không phải là đặc tính của dân tộc Mỹ.

Bồ hôi toát đầm đìa, Rôđin nãy ra ý định cứu Văn Bình. Cùng khi ấy, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng nàng, U Myen đang ngồi cạnh nàng hoàn toàn khác với U Myen ngày xưa, dè dặt, yếu đuối. Toàn thân chàng tỏa ra một chất hơi kỳ lạ, pha lẫn men quyến rũ với tác phong quắc thước, lì lợm của người phiêu bạt nhiều năm nơi chân trời góc biển. Chất lôi cuốn kỳ lạ ấy thích hợp với tâm trạng hồ hải của nàng.

Rôdin nhìn sang bên. Văn Bình ngả đầu vào đệm xe, vẻ mặt bình thản. Chàng đã bất tỉnh mà nàng không biết. 10 giây đồng hồ trước, một mũi kim nhỏ xíu đâm nhói vào lưng chàng. Đó là kim thuốc mê – thứ thuốc mê chứa trong ống nhỏ, lắp kim tự động ở đầu, và chỉ dùng được một lần. Gián điệp Nga Xô sử dụng loại khí giới thầm lặng này để bắt cóc các nhà khoa học ở thị trấn Tây Bá Linh.

- Tắt đèn và lái sang trái.

Giọng nói bí mật dõng dạc ra lệnh. Rôdin tuân theo như máy. Gió lạnh ùa vào trong xe. Nàng ôm cua vội vã nên xe hơi lạng một bên, Văn Bình ngã chúi vào lòng nàng. Khi ấy, nàng mới nhận ra người bạn trai thân yêu đã biến thành cây thịt mềm nhũn.

Sợ hãi, nàng thét lên một tiếng.

Tiếng thét của nàng được tiếp theo bằng chuỗi cười ha hả từ băng sau cất lên.

Tiếng cười rùng rợn như quỷ sử dưới âm ty. Tiếng cười của một người lùn như con nít 5 tuổi, râu ria xồm xoàm, mắt xanh biếc.

Ha, ha ha, ha...

Chiếc xe 4 ngựa lọt thõm vào đêm khuya tịch mịch.

-------------------------------

Chú thích:

(1) Đó là thuốc lá Royal Dragoons do Công ty Simon Arzt chế tạo tại Port Said, Ai Cập. Giá bán 10 điếu thuốc này ở Âu châu là 1 đô la 12 xu. Nghĩa là chừng 17 đồng Việt Nam một điếu. Tưởng cần nói thêm thuốc lá Camel của Mỹ là thuốc lá được nhiều người hút nhất thế giới, mỗi năm 65.200.000 điếu, còn điếu thuốc dài nhất thế giới là thuốc Head Plays, dài gần 30 phân tây, chế tạo năm 1930.

(2) SMERCH là cơ quan Phản gián Xô Viết.

(3) Đó là bức họa La Joconde của Léonard de Vinci (1452-1519) hiện trưng bày tại bảo tàng viện Louvres, Pháp quốc. Bức họa này vẽ một thiếu phụ đẹp cười mỉm. Trong 11 tuần lễ triển lãm tại Hoa Kỳ, bức họa này được các chuyên viên trị giá trên 100 triệu Mỹ kim, ngĩa là 17 tỷ bạc Việt Nam. Năm 1517, vua Francois đệ nhất của Pháp phải mua bằng giá tiền tương đương 300.000 đô la.

(4) Vương trượng của Nữ hoàng Anh được gắn một hột kim cương nặng 530 cara, gồm 74 mặt. Đó là hột kim cương lớn nhất thế giới. Nó được cắt trong khối kim cương 3.106 cara (750 gờ ram), được tìm thấy trong một mỏ kim cưong ở Nam Phi năm 1905. Chinh phủ Nam Phi mua năm 1907 để biếu quốc vương Anh Edouard đệ thất.

(5) Verre de contact - Loại kiếng này, Tây Phương rất thông dụng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx