sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4: Thanh Toán Đẫm Máu

Cáu kỉnh, Sisumang dằn ống điện thoại xuống bàn. Cái máy lăn xuống đất, và rạn làm hai. Sisumang thuận chân đá luôn vào tường. Cái máy vô tội vỡ nát thành nhiều mảnh.

Sisumang giận dữ vì điện thoại câm lặng. Hắn không biết rằng Lisa đứng bên đang cười thầm. Dầu muốn, dầu không, gã đại tá Lào si tinh mù quáng đã là cứu tinh của hai người. Nhờ hắn, hai nữ điệp viên sẽ đạt được mục đích, và trốn khỏi Trung tâm KX.

Bộ mặt hầm hầm. Sisumang bước ra ngoài. Lisa hỏi, giọng săn đón:

- Thưa, đại tá đi gặp bà Môna?

Sisumang lắc đầu:

- Không.

Hắn đứng khựng rồi lầm bầm một mình:

- Lạ thật, giây nói không bao giờ hỏng mà sáng nay lại hỏng! Lại thằng khốn kiếp Bun vích. Phải cho hắn bài học mới được.

Lisa giả vờ sợ sệt:

- Đại tá định xung đột với Bun vích ư? Nếu đại tá cho phép, tôi xin khuyên can lần nữa. Bà Môna nặng tình với đại tá. Chẳng may đại tá mệnh hệ nào...

Sisumang quay phắt lại, lông mày dựng ngược.

Hắn định sẵng giọng với người hầu gái phạm thượng. Nhưng đến khi bắt gặp cặp mắt đỏ hoe của Lisa, hán lại dịu xuống. Lisa phạm thượng vì trung thành với chủ.

Chẳng nói, chằng rằng, Sisumang đạp toang cửa. Bên trong, Lisa đang lấy khăn chấm nước mắt. Nàng khóc thật khéo, còn khéo hơn nữ diễn viên trên sân khấu. Người tỉnh táo còn lầm, huống hồ Sisumang, một thanh niên háo sắc, lương tri đã bị bả tình mê hoặc và bưng bít.

Sisumang đạp lút ga xăng.

Chiếc xe mảnh khảnh chồm bốn bánh trên con đường nghiêng nghiêng.

Hắn lái vun vút qua trạm gác. Bọn lính chép miệng nhìn nhau. Mỗi khi có việc gấp, Sisumang thường có thói quen phóng xe như tên bắn.

10 phút sau. thang máy đưa Sisumang xuống khu vực Đỏ. Văn phòng của Bun vích nằm khuất ở góc một dãy nhà dài và rộng. Trước khi tới cửa Sisumang phải qua hai trạm thường trực. Thấy hắn, nhân viên an ninh dứng đậy, nghiêm chào. Không cần hỏi Bun vích có mặt hay đi vắng, Sisumang vặn nắm cửa, mở tung ra.

Không khí trong phòng mát rợi. Đại tá KGB Bun vích đang ngồi sau bàn hình bán nguyệt, đối diện ba máy điện thoại đỏ chói, như nhuộm máu tươi.

Ngẩng đầu lên, Bun vích hơi cau mặt. Song nét bực bội chỉ phớt qua như gió thoảng. Hắn đã lấy lại diện mạo bình thản và lì lợm cố hữu. Rồi nhếch mép cười:

- Chào đồng chí. Chào đại tá Tchiao.

Sisumang buông thõng:

- Anh và tôi không lạ gì nhau. Tên thật của tôi không phải là Tchiao, quốc tịch Trung Hoa, mà là Sisumang, quốc tịch Ai Lao. Vả lại, chính anh cũng gọi tôi là Sisumang...

Bun vích đáp:

- À, Sisumang là tên một người bạn. Còn Tchiao là một đồng chí, một nhân viên cao cấp của Trung tâm KX. Đối với Sisumang, tôi có thể nói chuyện tâm tình, còn đối với Tchiao...

Sisumang gạt ngang:

- Tôi không đến đây để nghe anh giảng luân lý. Tôi chỉ cần nói với anh một câu, chỉ một câu thôi. Bun vích, anh là thằng tồi.

Nhữug đường gân máu trên tay Bun vích nổi cuồn cuộn. Bun vích nắm chặt mép bàn cho khỏi run. Tuy nhiên vẻ tức tối vẫn không lộ trên mặt.

Sành tâm lý học, hắn đoán sớm muộn Sisumang cũng sẽ gây sự. Song hắn không ngờ Sisumang khiêu khích táo bạo và nhanh chóng như thế.

Hắn bèn nghiêm sắc mặt:

- Đồng chí Tchiao! Yêu cầu đồng chí thận trọng ngôn ngữ, vì dầu sao chúng ta cũng là sĩ quan cao cấp.

Sisumang sẵng tiếng:

- Hừ, anh vẫn cố ý không hiểu ý định của tôi. Tôi nhắc lại lần nữa rằng anh là thằng tồi. Một thằng đàn ông rất tồi.

- Tại sao anh bảo tôi là đồ tồi?

- Hừ. lại còn đóng kịch nữa. Bình sinh tôi không muốn thiên hạ phá đám hạnh phúc.

- A ha, đại tá Tchiao, chuyên viên an ninh bắt đầu ghen ghen lồng lộn, ghen bóng, ghen gió như đàn bà.

- Câm miệng.

- Tôi khuyên anh lễ độ hơn nữa. Vấn đề giữa chúng ta và bà Môna hoàn toàn có tính cách riêng tư. Bổn phận của anh và tôi là nghĩ đến riệc chung do trung ương giao phó. Tôi vừa nhận tài liệu quan trọng do Hà Nội và Mạc Tư Khoa gởi tới về vụ bàMôna.

- Trước khi tới đây, tôi đã biết anh sẽ tìm cách vu cáo bà Môna và Lisa. Thủ đoạn gắp lửa bỏ tay người để thỏa mãn thú tính của anh, mọi người ở Trung tâm này đều có dịp thấy rõ.

- Anh nên bình tĩnh lại. Tôi chưa dám kết luận họ là nhân viên của địch, song bằng chứng đã bắt đầu xuất hiện. Mạc Tư Khoa ra lệnh điều tra gấp rút. Nội ngày nay phải hoàn tất.

Sisumang trọn tròn mắt:

- Yêu cầu anh để Môna sang một bên. Nếu nàng mệnh hệ nào, thì anh mất mạng.

Bun vích xô ghế đứng dậy:

- À, anh dọa giết tôi!

- Dĩ nhiên,

- Giết tôi để che chở cho địch.

- Hoàn toàn vu cáo.

- Đọc hồ sơ, anh sẽ thấy tôi không vu cáo.

- Đừng biện luận dài giòng nữa, tôi không thể tin lời anh.

- Vậy mời anh ra khỏi văn phòng tôi.

Sisumang quát to:

- Đồ khốn kiếp!

Quá tin vào tài nghệ tuyệt luân của mình, Sisumang không quan tâm tới bàn tay trái của đối phương. Biết Sisumang là võ sĩ nhu đạo đệ tứ đẳng đai đen, hơn mình một bực, Bun vích luồn tay vào ngăn kéo rút súng.

Đó là khẩu Tôkarép, 7,62, bắn 8 phát, trông hao hao như Bờraonin. Về võ thuật, Bun vích thua Sinumang, nhưng về bắn súng đấu dao, hắn là địch thủ đáng gờm.

Nhanh như cắt, khẩu súng lục bay ra khỏi ô kéo, và chĩa vào ngực Sisumang:

- Ha, ha, anh mắc mưu rồi. Đừng hòng thoát khỏi tay tôi. Tôi chờ dịp này đã lâu.

Mặt Sisumang hơi tái. Song hắn vẫn đáp lại, giọng thách thức:

- Tôi đoán không sai... Từ lâu, anh đã rắp tâm hại tôi. Chỉ vì tôi phê bình hạnh kiểm xấu của anh trong các phiên họp. Nhưng đại tá Bun vích ơi, anh không giết tôi nổi.

Bun vích cười nhạt:

- Khẩu súng này đã giết hàng chục người rồi. Tôi chỉ lẩy cò là anh gục xuống. Lát nữa, tôi báo cáo với thiếu tướng Luy xốp rằng anh thất vọng nên tự sát.

- Luy xốp không bao giờ nghe lời anh.

- Ồ, tôi sẽ bố trí vụ tự sát với đầy đủ chi tiết. Bắn xong, tôi lau dấu tay tôi, bỏ súng vào tay anh... Tôi là đại tá KGB... tôi đã dàn cảnh thì Trời cũng không biết.

Sỉsumang kéo dài thời giờ:

- Anh đừng quên tôi là đại diện của hoàng thân Suphanuvông. Sau khi tôi chết, hoàng thân sẽ yên cầu Trung ương KGB điều tra...

Bun vích cười ha hả:

- Chú em Sisumang ơi, lại bé cái lầm nữa rồi. Ở Mạc Tư Khoa, tôi có một nhân vật thế lực đỡ đầu. Hồ sơ về đến trung ương KGB sẽ bị xếp xó. Còn anh... ha, khi ấy anh sẽ là đống xương trắng hếu...

Sisumang phóng lại như vũ bão.

Phải súng đầu tiên được bắn ra.

Sisumang cong nguời tránh. Cách né đạn nhanh nhẹn và mềm mại của viên đại tá Lào chứng tỏ hắn là tay võ nghệ siêu quần.

Hắn phản công nhanh như chớp xẹt, song vẫn chưa nhanh bằng ngón tay bóp cò của Bun vích.

Đoàng… Viên đạn thứ hai bay khỏi nòng, khỏi tỏa khét lẹt. Viên đạn quái ác này cắm vào bả vai Sisumang, máu tuôn xối xả.

Mùi máu làm Sisumang hăng lên. Bun vích định bắn phát quyết định thì sống bàn tay của Sisumang đã chém xuống thật mạnh. Bun vích co súng lại không kịp. Bị trúng đòn vào hổ khẩu, hắn đánh rơi khẩu Tôkarép.

Tuy mất súng, Bun vích vẫn không hoang mang. Chuyển qua quyền Nga, hắn phóng một ngọn độc cước vào bụng đối phương.

Viên đại tá Lào hoành tay, gạt nhẹ, Bun vích ngã lộn ra phía sau. Song cái ngã của hắn chỉ là một biến thể của võ Nga sambô. Sisumang tiến lại, Bun vích lộn người lên, lăn xả vào đối phương.

Cuộc cận chiến khốc liệt giữa hai võ sĩ hữu hạng diễn ra trong phòng kín.

Vết thương ở bả vai làm Sisumang mất nửa sức lực, nên đường quyền của hắn không còn thiên biến, vạn hóa như mọi ngày nữa, Bun vích thừa cơ sát người Sisumang, vung cùi tay, hích nhanh vào ngực.

Bị đánh vào vết thương, Sisumang đau buốt đến óc. Hắn bặm miệng để khỏi thét lên một tiếng lớn. Ăn quen bén mùi, Bun vích bồi thêm cái nữa. Thu sức khỏe vào tay trái, Sisumang chờ đòn của đối phương giáng xuống thì hất lên.

Bun vích tê dại vì ngón phản công bất ngờ và kiến hiệu của Sisumang. Viên đại tá không bỏ lỡ cơ hội, tiến lên một bước múa tay hạ độc thủ. Nếu không bị thương, Sisumang không bao giờ dùng độc thủ. Trước khi tấn công, Sisumang đã nắm chắc trong tay tính mạng của Bun vích.

Hai người thù ghét nhau đã lâu.

Nhân dịp nghỉ hè ở Hà Nội, họ chạm trán nhau trong một hộp đêm trác táng. Bun vích bí mật tường trình cho thiếu tướng Luy xốp và Sisumang bị khiển trách. Một lần khác, hai người đã to tiếng vì một chuyện vô nghĩa: chuyện dành bàn trong câu lạc bộ.

Miếng đòn chí tử của Sisumang vút ra.

Sisumang tấn công thần tốc, chắc mười mươi quật ngã đối phương, song hắn không ngờ cái bàn chắn ngang đã cứu Bun vích khỏi chết. Lùi lại đỡ đòn, Bun vích vướng chân bàn bằng sắt. Hắn ngã chúi sang bên, vô tình thoát được ngón đòn ghê gớm.

Miếng atếmi của Sisumang là sự phối hợp tinh vi của nhu đạo, karatế và sam bô Xô Viết. Hai bàn tay phóng ra cùng một lúc, bàn tay phải hướng về phía đối phương. Mặt có 17 yến huyệt nên bị đánh vào mặt, đối phương phải tìm cách đỡ gạt.

Thật ra, đó là đòn gió. Đòn giết người nằm trong ba ngón của bàn tay trái, chĩa ra như ba mũi dùi bằng thép cứng.

Bun vích snýt chết khi ba ngón tay của Sisumang xỉa vào huyệt kyôtei ở gần tim. Đúng ra kyôtei gồm hai hnvệt, một ở bên trái, một ở bên phải. Nhưng trúng huyệt bên phải chỉ ngất đi. Còn trúng huyệl bên trái thì quả tim ngừng đập tức khắc, đối phương chết không kịp trối.

Sisumang buông tiếng càu nhàu vì cái chân bàn vô tri giác đã cứu mạng cho Bun vích. Không cho Bun vích có thời giờ ngồi dậy, Sisumang lao tới.

Nếu không tinh mắt, hắn đã thiệt mạng một cách đau đớn. Vì tương kế tựu kế, nhân khi té ngã, Bun vích đã rút dao ra tấn công.

Lưỡi dao mỏng bằng tờ giấy, ánh thép lóe sáng dưới đèn nê-ông xanh lè.

Vội vàng ngoẹo đầu tránh, Sisumang chỉ bị mũi dao kéo toạc cánh tay áo. Nhát dao thứ hai vèo qua tai, khiến hắn có cảm giác da mặt bị lột ra.

Hắn hoành tay bắt chuôi dao.

Thật là danh bất hư truyền! Tuy bị thương, và đối phương có khí giới nguy hiểm. Sisumang vẫn chuyển bại thành thắng dễ dàng.

Bàn tay sắt của người võ sĩ đệ tứ đẳng đã kẹp được cái cán ngà nhỏ xíu, và chỉ trong loáng mắt Sisumang đã giật Bun vích về phía trước, khiến lưỡi dao rớt khỏi tay, Bun vích mất quân bình, ngã xấp xuống nền nhà.

Sisumang quyết không chậm chạp để Bun vích phản công nữa. Bun vích vừa chống tay, sửa soạn vụt dậy thì Sisumang hươi quyền đánh vào mặt.

Phát atémi thần sầu quỷ khốc giáng đúng sống mũi. Máu mặt Bun vích tuôn ra đầm đìa.

Bun vích lảo đảo như người say rượu.

Sisumang lại đánh tiếp. Đánh vô hồi kỳ trận. Đánh tới khi Bun vích biến thành đống thịt nhầy nhụa hắn mới nghỉ tay.

Hắn thở dốc, vịn mép bàn.

Tình cờ mắt hắn chạm phải tờ giấy trên bàn. Đó là bản phúc trình của Bun vích.

Lục lọi một phút, Sisumang tìm ra hai bức điện. Không thèm đọc, hắn ném tất cả vào cái máy nghiến tài liệu ở góc phòng. Một mãnh lực kỳ dị thúc giục hắn tìm mọi cách bảo vệ người đẹp Môna.

Mãnh lực ấy là ái tình.

Trên sàn phòng, Bun vích còn thoi thóp. Trong một giây đồng hồ trắc ẩn, Sisumang định dùng phép kuatsu cứu sống đối thủ. Vì dầu sao hắn đang còn gia đình ở Mạc Tư Khoa. Bun vích là con một. Hắn chế, cha mẹ sẽ vô cùng đau đớn. Song đã tới lúc Sisumang không được quyền tình cảm vụn nữa. Còn sống, Bun vích sẽ báo cáo với Luy xốp.

Nghĩ vậy, Sisumang liền cầm lấy lưỡi dao nhỏ xíu, vung lên rồi cắm phập vào tim Bun vích.

Thế là hết. Đại tá Bun vích, tinh hoa hải ngoại của sở điệp báo Xô Viết KGB rẫy đành đạch rồi tắt thở.

Sisumang rút khăn lau trán. Trời không nóng mà hắn mướt bồ hôi. Nửa phút sau, hắn mở cửa ra ngoài. Đi đâu, hắn cũng không biết. Trong đầu hắn chỉ có một hình ảnh: Môna. Một danh từ: ái tình. Vì Môna, vì ái tình, hắn có thể làm mọi việc, kể cả những việc ghê gớm hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

*

* *

Họng súng đen ngòm cách Thu Thu hai thước.

Với khoảng cách hai thước, kẻ chưa biết bắn cũng có thể trúng đích, huống hồ đây là tay sành sỏi.

Thật vậy, lối cầm súng chứng tỏ cho Thu Thu biết nữ đối thủ không đến nỗi tầm thường.

Nàng buột miệng:

- Trời ơi, chị Mimi!

Phải, thiếu phụ đang uy hiếp nàng bằng súng là Mimi, nữ cộng sự viên mà tướng Kôrin giới thiệu hôm qua với nàng. Không ngờ con người có sắc đẹp trơ trẽn, đầy thèm muốn ấy lại là nhân viên điệp báo. Và nhất lại là nhân viên điệp báo của địch.

Mimi dằn giọng:

- Hừ, chị Mimi! Giọng nói thật thà, ngọt ngào thân mật ghê! Vâng, tôi là Mimi. Tuy nhiên, Mimi chỉ là tên giả. Nghề bác học vật lý của tôi cũng chỉ là nghề giả. Trong đời, tôi mang tên khác, và làm nghề khác. Không muốn chị mất thời giờ nên tôi tự giới thiệu ngay: tôi là cộng sự viên của tướng Luy xốp trong Trung tâm KX.

- À, chị là nhân viên an ninh. Nhưng dầu chị là ai, chị cũng không có quyền uy hiếp tôi bằng võ khí. Hơn ai hết, chị đã biết tôi là nhà khoa học, không hề phạm lỗi.

- Rồi chị sẽ thấy.

- Tôi không có thời giờ hài hước với chị. Yêu cầu chị cất đồ chơi giết người ấy đi để tôi được thảnh thơi làm việc.

Nói rồi Thu Thu thả tay xuống. Mimi quát lanh lảnh:

- Giơ tay lên kẻo mất mạng!

Từ phút này, Thu Thu biết Mimi không nói đùa. Nếu nàng cưỡng lại. Mimi sẽ không ngần ngại xỉa luôn băng đạn vào người. Nàng bèn giơ tay. Song giơ tay một cách chậm rải, cố ý kéo dài thời giờ để tìm cơ hội phản công.

Mimi hét lớn:

- Giơ tay lên, còn chần chờ gì nữa?

Thu Thu giả vờ đấu dịu:

- Tính tôi vốn chậm chạp. Vả lại, chị đi đâu mà vội, chúng ta còn nhiều thì giờ thảo luận với nhau.

Mimi cười nhạt:

- Chị không vội, nhưng tôi rất vội. Bây giờ tôi yêu cầu chị quay lưng lại, ngoảnh mặt vào tường. Hai tay cứ chắp trên đầu như vậy, còn chân thì chạng ra, chạng hết ra.

Tư thế này thường được giới điệp báo quốc tế áp dụug để ngăn đối thủ phản công. Thu Thu không thể nghe theo lời Mimi. Nàng phải tìm cách đoạt khí giới trước khi quá muộn.

Nàng bèn lắc đầu:

- Chị làm nhục tôi quá. Dầu sao tôi cũng là nhà khoa học. Tôi lại là phụ nữ cũng như chị. Hơn nữa, tôi là vợ góa của một nhà khoa học Xô Viết nổi tiếng. Tôi không làm điều gì bậy để sở An ninh phật ý...

Mimi ngắt lời, giọng ngạo nghễ:

- Chị đừng đóng kịch nữa. Bọn đàn bà chúng mình đóng kịch với đàn ông ngu xuẫn mãi rồi. May chị không khóc, giá chị khóc nức nở, những giọt nước mắt cá sấu của chị cũng chẳng làm tôi xúc động.

Thu Thu chống chế:

- Chị lầm rồi. Lầm một cách tai hại. Trong đời, tôi chưa hề biết đóóng kịch. Tôi xin thành thật cam đoan với chị...

Mimi cười rộ:

- Thề à chị? Có lẽ tôi lầm thật đấy. Nhưng chị ơi, chị thề thốt tôi cũng không tin, huống hồ cam đoan. Nào, phiền chị vén tay áo choàng lên. Vén tay áo bên trái lên một chủt.

Thu Thu ngạc nhiên:

- Vén tay áo bên trái lên làm gì?

Biết hỏi là thừa, nàng cũng cứ hỏi. Nàng phải làm đủ mọi cách để đánh lạc mối quan tâm của đối phương trong một giây đồng hồ. Trong vòng 10 sao quý báu, nàng có thể trổ tài cướp súng trên tay Mimi.

Mimi nói:

- Hừ, tôi tin là chị đã biết mà còn giả vờ. Chị cứ vén tay áo lên rồi tôi giải thích.

Cái đồng hồ vàng lấp lánh dưới ánh đèn.

Mimi hất hàm:

- Yên cầu chị tháo đồng hồ ra.

Thu Thu lắc đầu:

- Chị không có quyền đoạt đồ nữ trang của tôi. Cái đồng hồ vàng này là di vật do chồng tôi mua để kỷ niệm ngày cưới.

Mimi bĩu môi:

- Đến nước này mà còn tiếp tục giả dối! Tôi đã dặn chị là không nên làm trò nữa. Tấn tuồng của chị đã quá cũ. Chị cởi đồng hồ ra, hay là...

- Để chị cướp lấy phải không?

- Đừng vu cáo, tôi không thèm. Tôi đã có những đồng hồ vàng đắt gấp ba, gấp bốn. Này, tôi bảo thẳng chị biết, chị phỉnh gạt được Sisumang, thằng cha dại gái có một không hai trên cõi đất này, chứ không qua mặt được tôi.

Núp ở phòng bên, tôi đã thấy rõ hết, nghe rõ hết. Cái đồng hồ ở cườm tay chị thật ra là ống ảnh. Từ nãy đến giờ, chị đã lén chụp tài liệu mật. Người ta đã nghi ngờ chị là tay sai của địch, và ra lệnh cho tôi theo dõi. Giờ tôi đã bắt được quả tang...

- Chị báo cáo với Bun vích đi.

- Dĩ nhiên, vì đại tá Bun vích là thượng cấp của tôi. Bun vích yêu cầu tôi bám sát chị từng bước, không ngờ khôn ngoan, xảo quyệt như chị lại dại dột cho đầu vào xiếc. Âu là vận rủi cho chị.

Thu Thu bật cười một cách khinh bỉ:

- Đó cũng là vận rủi cho chị nữa. Vì Bun vích sẽ tin tôi hơn chị. Tôi sẽ nói là chị ghen tuông. Ghen tuông xuẩn động và mù quáng. Chị xấu nêu bị đàn ông rẻ rủng. Chính Bun vích tâm sự với tôi.

Thu Thu vừa áp dụng một chiến thuật mới. Chiến thuật khêu gợi tự ái của phải đẹp.

Trên lý thuyết, chiến thuật này thường mang lại thắng lợi dễ dàng. Dầu được huấn luyện chu đáo, nữ điệp viên vẫn không bỏ được thiên bẫm: lòng tự ái cực đoan, tự ái về sắc đẹp, tự ái về tình yêu. Trời sinh ra đàn bà để làm đẹp, và tự cho là đẹp. Từ cổ chí kim, chưa phái nữ nào lại nhận mình xấu xí, ngay những người xấu xí nhất là Chung Vô Diệm. Muốn trêu tức, không gì bằng liệt họ vào hàng Chung Vô Diệm.

Một lần nữa, Thu Thu đã thành công.

- Bàn tay Mimi run lên bần bật, miệng mím lại, hàm răng nghiến vào nhau kcn két.

- Bun vích nói với chị ra sao?

- Không riêng Bun vích, Sisumang cũng nói như vậy. Nhưng thôi, tôi không thích ngồi lê đôi mách.

Sự ngậm miệng của Thu Thu như gáo dầu dội vào lửa. Mimi thúc giục:

- Mời chị cho tôi biết.

Giọng Thu Thu trầm hẳn:

- Chị không tức giận, tôi mới nói. Bun vích chê chị dâm đãng như gái điếm. Vâng, Вun vích coi chị là gái điếm. Sisumang lại nói chị là gái điếm trơ trẽn và xấu xí nhất Trung tâm KX.

- Đồ nói láo!

- Chị không tin thì thôi. Lát nữa, hỏi lại Bun vích và Sisumang chị còn thất vọng hơn nữa. Sisumang nói rằng chị xấu mọi vẻ, thân thể sộс sệch như gái 10 con, gương mặt bự phấn hơn bọn điếm chờ khách, lời ăn tiếng nói lại vô cùng thô bỉ...

Mimi bị chọc tức tới mức độ mất lương tri. Mắt thiếu phụ đỏ ngầu, như người bị căng máu tột bực. Khẩu súng trên tay ruug rung, Mimi phải thu hết gân sức mới khỏi chệch ra khỏi ngực Thu Thu.

Trong khoảnh khắc, Mimi có cảm tưởng một trận địa chấn khủng khiếp xảy ra, trời đất nghiêng ngả, tường nhà, nền gạch, đồ đạc trong phòng méo mó, xiêu vẹo, húc vào nhau loạn xạ, rồi ầm một tiếng trời long, đất lở, toàn thể đổ sụp xuống.

Người đàn bà chạm lòng tự ái không có thời giờ đo đắn nữa. Trước mắt Mimi, tình địch đang cười nói nhởn nhơ. Nàng biết Susu đẹp hơn nàng nhiều. Hôm qua, gặp gỡ lần đầu, nàng đã giật mình vì phải đương đầu với một đối thủ lợi hại ghê gớm về nhan sắc. Sắc đẹp của nàng đượm vẻ trần truồng, tục tĩu, như cô gái bự phấn, thân thể sộc sệch ở nhà chứa, trong khi Susu như đóa hoa thơm, càng lại gần càng sực nức mùi thơm, khiến đàn ông rụt rè, và cung kính.

Nghĩ vậy, Mimi ghen lên sùng sục.

Nàng phải trả thù.

Trả thù cho bõ lức.

Nàng xấn tới, giơ cao bá súng lục.

Thu Thu chỉ sợ Mimi lảy cò. Đến khi thấy đối phương bị máu ghen làm quáng mắt, nàng mới không lo ngại nữa. Thái độ bình thản, nàng chờ miếng đòn của Mimi.

Dầu bộ mã đồ sộ, bắp thịt tròn và cứng, Mirni vẫn chưa phải là đối thủ xứng đáng của Thu Thu. Vì Thu Thu xuất thân từ một trường huấn luyện điệp viên hành động hữu danh: trường nữ điệp viên MI-6.

Nàng lại theo học nhiều khóa bổ túc trên đất Mỹ và Nhật. Trong nhiều năm phục vụ, nàng đã thu lượm được kinh nghiệm quý báu về võ thuật và mưu lược.

Bá súng sắp chạm vai thì nàng lách sang bên. Đồng thời, bàn tay nàng vung tròn.

Cái nhẫn bạch kim ở ngón tay Thu Thu là một võ khí vô cùng lợi hại trong các cuộc cận vệ chiến. Nàng định hướng đầu nhọn vào giữa mặt đối phương.

Trúng đòn, Mimi sẽ bị tàn tật trọn đời...

Không hiểu sao, Thu Thu trở bàn tay lại. Nàng không muốn mũi nhọn quái ác đâm vào da thịt người đàn bà đã bị hóa công hất hủi về nhan sắc.

Và động tác nhân đạo này làm Thu Thu suýt mất mạng.

Vì Thu Thu rụt rè nên Mimi có thời giờ tránh đòn. Song Thu Thu đã bồi một phát atémi từ trái sang phải.

Đưa tat lên đỡ, Mimi rên lên một tiếng đau đớn. Cánh tay lực lưỡng của nàng bỗng nhiên tê dại.

Bề ngoài, Thu Thu là một thiếu phụ mảnh mai, lả lướt, song võ công của nàng lại chững chạc và mạnh mẽ như nam giới. Nhờ được huấn luyện chu đáo. Mimi không bị xửng vửng.

Nghiến răng chịu đau, Mimi bước tréo sang bên, ngón tay đặt lên cò súng.

Thu Thu tức thời tấn công bằng ngọn cước thần tốc, nhanh bằng tốc độ ánh sáng. Khẩu súng bị đá văng xuống đất.

Mimi kêu the thé lăn xả vào người Thu Thu.

Lâm trận, đàn bà lợi hơn đàn ông vì móng tay dài. Hầu hết nữ điệp viên trên thế giới đều dùng móng tay làm võ khi. Nhìn lối đánh sát lá cà của Mimi, Thu Thu biết móng tay đối phương được luyện hóa chất cứng như thép. Cũng có thể móng tay được tô thuốc độc, chạm nhẹ vào da thịt là mất mạng.

Vì vậy, Thu Thu phải vận dụng phép đánh dài, không cho đối phương đến gần. Song Mimi đã nhảy xổ vào, nắm tóc Thu Thu, quên bẵng nguyên tắc lịch sự sơ đẳng. Đàn bà lợi vì móng taý dài, song lại bất lợi vì tóc dài.

Nắm tóc là lối đánh thiên bẩm của phụ nữ tầm thường. Né không kịp, mớ tóc ỏng ả của Thu Thu bị kẹp chặt trong bàn tay vạm vỡ của Mimi. Chỉ trong vài tích tắc nữa, Mimi sẽ xoắn tóc và giật mạnh.

Có thể Thu Thu sẽ bất tỉnh. Nếu không, nàng sẽ bị rách da đầu. Trong thời gian học nhu đạo tại Osaka, nàng đã biết rõ tác dụng ghê gớm của môn xoắn tóc.

Mimi nghiến răng, lấy trớn để xoay một vòng.

Người nữ điệp viên Xô Viết chỉ cần sử dụng một thế võ Nhật thông thường cũng đủ khuất phục đối thủ trong nháy mắt.

Khi ấy, bỗng nhiên Thu Thu khỏe dội lên.

Nhờ sức mạnh lạ lùng này - có lẽ vì nàng nghĩ đến người yêu ở ngoại ô Vạn Tượng - nàng không bị Mimi cõng lên vai, rồi quật ngã vào chân tường.

Bàn tay Thu Thu cứng lại, như vừa được bọc giáp sắt. Mimi sửa soạn giật tóc thì Thu Thu giáng sống bàn tay xuống.

Nàng phản công nhanh nhẹn và êm ả đến nỗi phát atémi rơi gọn vào cổ, Mimi gục xuống mà không biết ngón đòn từ đâu tới. Mimi loạng choạng một giây rồi trượt chân trên nền gạch bóng.

Thu Tha rượt theo bồi phát atémi nữa vào cái gáy trắng trẻo và nung núc.

Lần này, Mimi sóng soài trên đất, miệng sùi bọt. Rồi như bị điện giật, nàng cong người, tứ chi run bần bật. Tròng mắt nàng trở nên lờ đờ, đôi mắt hé ra rồi nhắm lại.

Mimi thở hơi cuối cùng.

Miếng atếmi thứ nhất vào cổ, trúng huyệt huyết quản lên óc, đã có thể làm nàng mất mạng. Phương chi còn phát thứ hai vào hnyệt kochu. Từ xưa đến nay, chưa võ sĩ nào trúng huyệt kochu mà thoát chết.

Nhìn nạn nhân ngoẹo đầu sám ngoẹt dưới ánh đèn nê-ông xanh mờ, Thu Thu động lòng trắc ẩn.

Thật ra, nàng không muốn giết người. Song Mimi đã dồn nàng vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nаn, miễn cưỡng phải hạ độc thủ.

Thu Thu nhìn sang phòng bên.

Tứ phía vẫn vắng lặng. Tôtô đi vắng. Thỉnh thoảng, lính gác mới gõ giầy cồm cộp ngoài hành lang.

Thu Thu cắn môi suy nghĩ.

Với xác Mimi nằm chènh ềnh giữa phòng, trong vòng nửa giờ cơ quan an ninh sẽ khám phá ra. Nếu lôi vào buồng tắm, khóa chặt cửa, ít ra Thu Thu có thể giấu kín đến chiều hoặc sáng mai, vì buồng tắm này được dành riêng cho nàng và Mimi.

Thu Thu bèn nắm cánh tay xác chết. Khi sống, Mimi đã là nữ hộ pháp. Lúc chết, thân thể nàng nặng thêm lên, khiến Thu Thu phải lấy gân sức mới kéo sềnh sệch được lại cửa buồng tắm.

Bỗng phía sau nổi lên một tiếng động khả nghi.

Nàng quay lại rất nhanh.

Một quân nhân Xô Viết, vai đeo tiểu liên, xô cửa vào.

Thu Thu sực nhớ cửa chỉ được khép hờ, không khóa. Sự hớ hênh nhỏ nhặt này đã dẫn tới hậu quả trầm trọng.

Gã đàn ông cất tiếng gọi:

- Mimi.

Nghe hắn gọi trống trơn, Thu Thu biết hắn là nhân tình của Mimi. Khổ người căng cứng như Mimi không thể sống đạo đức giữa một xã hội toàn đàn ông, nhất lại là đàn ông thèm đàn bà phát điên. Mimi kết bạn với gã quân nhân lực lưỡng này để thỏa mãn dục vọng thường ngày, cũng như nàng kết bạn với nhiều người đàn ông khác trong căn cứ.

Nhận ra xác chết nằm dài trên đất, gã quân nhân rú lên:

- Ai đấy, trời ơi!

Hắn nhận ra Mimi. Mặt hắn tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu ngước lên tìm Thu Thu.

Rồi hắn rít to:

- Đúng là Mimi... em Mimi. Trời ơi, quân sát nhân...

Thu Thu làm thinh. Nàng biết là phân trần vô ích, chỉ làm mất thêm thời giờ quý báu.

Trước khi giết Mimi, nàng còn rụt rè, giờ đây Mimi đã chết, nàng sẵn sàng giết người, không còn e ngại nữa.

Nàng thản nhiên quan sát gã đàn ông từ đầu хuống chần để tìm yến điểm. Hắn trạc 25, lưỡng quyền cao, môi mỏng, răng hở, cằm nhọn, chứng tỏ tâm địa hiểm độc và tàn bạo. Hạng người như hắn, Thu Thu hạ sát không sợ lương tâm cắn rứt.

Thấy nàng đứng yên, bắn biết là hớ. Nhanh như điện, hắn nghiêng vai cho khẩu tiểu liên tuột xuống.

Là quân nhân thuần túy, không phải điệp viên trí thức, hắn không thể biết được là muốn lấy súng trên vai xuống, cầm ngang bụng, nạp đạn, ngắm bắn, lảy cò phải mất ít nhất ba giây đồng hồ.

Ba giây ấy đối với người được huấn luyện thành thạo đã biến thành một thời khắc hữu ích.

Gã quân nhân nâng miệng súng lên ngực, chưa kịp nạp đạn thì Thu Thu đã nhảy tới.

Việc đầu tiên của nàng là đoạt khẩu súng trên tay địch. Mặc dầu bộ vó to lớn, cân nặng gần một tạ, hắn chưa phải là đối thủ đồng sức, đồng tài với nàng.

Nàng là mộl thiếu phụ yểu điệu, bề ngoài tưởng trói gà không chặt, nhưng lại có nghệ thuật cận vệ chiến sắc bén, già dặn, điềm đạm và thần tốc. Những võ sĩ trung cấp khó thể đấu với nàng một hiệp.

Khầu tiểu liêa bị đánh rớt xuống sàn nhà.

Ba ngón tay của Thu Thu chọc giữa mặt đối phương, máu bắn tung tóe. Gã đàn ông bị thịt thét lên một tiếng kinh hồn rồi ôm mặt, lảo đảo lủi vào tường.

Thu Thu bước theo, thuận tay rút con dao ở lưng gã quân nhân. Đó là loại dao đi rừng, mũi cong veo vù nhọn hoắt, có thể lôi ra từng mảng da thịt.

Gã quân nhân trợn tròn mắt nhìn nàng. Hắn biết nàng sắp giết hắn. Miệng hắn há to, muốn kêu cứu, song vì quá sợ hắn chỉ có thể lắp bắp.

Thu Thu ném lưỡi dao vào khoảng không. Tuy chưa phải là kẻ ném dao nhà nghề trong rạp xiếc như chàng sếu vườn Lê Diệp của Sở Mật vụ, nàng cũng đã đạt đến một trình độ phi thường. Cách xa 10 thước, Lê Diệp cũng như Văn Bình, có thể tiện nút chai bằng bấc làm đôi. Thu Thu chưa dám sánh với Lê Diệp và Văn Bình nhưng từ nhiều năm nay, hễ nàng ném dao là trúng đích trong phút đầu tiên.

Gã đàn ông hự một tiếng.

Hắn chỉ kêu được một tiếng độc nhất.

Mũi dao thăn sầu đã cắm vào tim. Chuôi dao rung rung một giây đồng hồ trước ngực, trước khi im lặng.

Và hắn gieo cây thịt nặng nề xuống sàn phòng. Lúc chết, mắt hắn vẫn mở thao láo, chứa đầy kinh ngạc. Có lẽ hắn không thể ngờ bị chết dưới tay một thiếu phụ yếu đuối, bị chết nhục nhã như con ruồi dưới chân cậu bé tinh nghịch.

Thu Thu tiếp tục kéo xác Mimi vào buồng lắm. Hoàn cảnh của nàng mỗi lúc một thêm phiền phức. Song nàng đã ở vào thế cưỡi đầu cọp dữ, muốn nhảy xuống cũng không được nữa.

Bồn tắm cao lêu nghêu, thi thể gã đàn ông Xô Viết lại nặng nên Thn Thu hì hục mãi mới kéo lên được và thả xuống.

Xong хuôi, nàng mở nước rửa tay. Nền nhà lấm máu cũng đã được lau sạch.

Nàng thở phào, trở lại bàn giấy.

Kinh ngạc xiết bao, một người đàn ông đã chễm chệ ngồi trên ghế của nàng.

oOo

Lisa định mở máy thu thanh nghe nhạc thì cửa phòng khách xịch mở. Nàng qnay lưng ra cửa, giả vờ không nghe thấy tiếng động.

Một tỉêng cộc lốc nổi lên:

- Bà Lisa!

Người hầu gái đáp:

- Tôi đây. Ông hỏi tôi về chuyện gì?

Khách là một thanh niên trạc 30, mặc quân phục, lưng đeo súng lục, nét mặt lầm lì, cái lầm lì ghê rợn của kẻ chuyên nghề bắt bớ, tra tấn và bắn giết.

Hắn chìa ra một mảnh giấy vuông, đóng triện son đỏ chóe:

- Lệnh của thiếu tướng Luy xốp. Mời bà lên văn phòng.

Lisa ớn lạnh dọc xương sống. Đúng là cơ quan an ninh Xô viết bắt đầu ngờ vực.

Trong khoảnh khắc, Lisa đã nghĩ ra mưa kế: ấy là tìm cách kéo dài thời giờ. Nàng bèn chắt lưỡi:

- Tôi đang bận việc. Lát nữa, bác sĩ Susu về, dùng cơm trưa xong, tôi mới đi được.

Gã đàn ông lắc đầu:

- Bà phải đi ngay.

Hắn nắm áo Lisa, định lôi ra ngoài. Người nữ tỳ phản đối:

- Thong thả.

Nàng giựt ra, đi vào trong nhà. Tên lính không dám níu lại khi thấy vẻ mặt hầm hầm của Lisa.

5 phút sau, người hầu gái mới trở ra. Dưới thềm, chiếc xe hòm sơn đen đã đậu sẵn.

Tài xế phóng nhanh trên con đường thẳng tắp.

Văn phòng thiếu tướng Luy xốp ở trong khu vực Đỏ. Lisa được đưa tới phòng giấy một đại úy đeo kíinh cận thị, trên má trái chạy dài một vết thẹo lớn.

Kéo ghế mời Lisa, hắn nói:

- Tôi được lệnh của thiếu tướng yêu cầu bà làm lại tờ khai tiểu sử. Xin bà viết ngay bây giờ.

Lisa khoát tay:

- Trời, chỉ có thế thôi mà đại úy sai lính đến áp giải tôi đến đây ư?

Viên đại úy cười nửa miệng:

- Phiền bà một chút thôi. Nếu viết nhanh chỉ 10 phút là xong.

Hắn đẩy tờ giấy và bút chì về phía Lisa. Trên tờ giấy đã có sẵn một số câu hỏi in rô-nê-ô mà Lisa nhắm mắt cũng có thể giải đáp dễ dàng, so với những bản khai trước không sai cái chấm hoặc dấu phẩy...

Từ ngày giả trang làm hầu gái, nàng đã khai tiểu sử hàng chục lần. Cũng như mọi công dân Xô Viết, quen với nếp sống phiền phức, nàng cúi xuống, cặm cụi viết, không nói nửa lời. Viên đại úy để ý quan sát nàng bằng đuôi mắt.

Mấy phút sau, Lisa ngẩng lên, hỏi hắn:

- Trước ngày rời Mạc Tư Khoa, tôi đã khai rồi. Khai 2 lần, với đầy đủ chi tiết. Đại uý có thể cho biết vì lẽ gì tôi phải khai lần nữa không?

Gã đại úy nhún vai:

- Tôi không rõ. Như tôi đã trình bày hồi nãy với bà, tôi mời bà đến hôm nay hoàn toàn theo lệnh của thiếu tướng Luy xốp.

Lisa lại dán mắt vào tờ khai. Ngòi bút của nàng chạy thoăn thoắt trên giấy, nhanh như máy. Nàng biết gã đại úy đang theo dõi nàng, và một cử chỉ ngần ngừ nhỏ nhặt của nàng sẽ làm hắn nghi hoặc thêm.

Viết xong, Lisa đẩy ghế đứng dậy.

Viên đại úy đứng dậy theo, giọng nhã nhặn:

- Mời bà về.

Lisa lặng lẽ ra xe.

Đến khi xe rồ máy, nàng mới lạnh toát châu thân, như bị trúng phong.

Mảnh giấy vô tri giác nàng vừa viết là cạm bẫy của KGB Xô Viết. Giờ đây, nàng mới nghĩ ra. Nàng đã rập đúng đời sống của người nữ tỳ mà nàng đội tên Lisa. Nàng đã tập viết đúng tuồng chữ gãy góc của người tớ gái. Song ở Mạc Tư Khoa nàng được mang tờ khai về nhà, và khai bằng máy chữ. Lần đầu, nàng viết tay. Dưới kính hiển vi của chuyên viên Phản gián, tuồng chữ giả mạo của nàng sớm muộn sẽ bị phơi trần.

Và KGB sẽ phăng ra nàng là điệp viên C. I. A.

Lisa rùng mình, bồ hôi ướt đầm. Nhưng chỉ một phút sau, bản năng gián điệp đã thắng thiên bẩm mềm yếu của phụ nữ. Nàng lẩm bẩm một mình:

- Hừ, đến đâu hay đến đó.

Tài xế quay lại:

- Bà cần gì?

Lisa lắc đầu:

- Không.

Tà xế cười ngất:

- Thế à? Tôi cứ đinh ninh bà kêu tôi.

Giọng nói ngạo nghễ, đượm vẻ bí mật của gã đàn ông làm Lisa chột dạ. Nàng lặng thinh không đáp.

Con đường trước mặt mờ dần dưới nắng chiều sắp xế. Tâm trí Lisa rối như tơ vò. Lát nữa, Thu Thu mới về. Nội đêm nay, hai người phải thoát thân.

Đột nhiên, tài xế bớt tốc lực, khi xe rẽ vào đường nhỏ dẫn vào khu cư xá.

Rồi hắn ngừng lại.

Lisa cất tiếng:

- Xe hỏng ư?

Tài xế buông thõng:

- Không.

- Vậy ông đậu lại làm gì?

- Có chuyện cần nói với bà, và tôi tin là bà sẵn sàng nghe.

- Chuyện gì?

- Bà sẽ biết.

- Vô lý quá. Ông phải biết rằng dừng xe dọc đường là trái với quy tắc an ninh.

- Thành thật ngợi khen tinh thần tôn trọng quy tắc an ninh của bà. Và hy vọng bà tiếp tục giữ tinh thần ấy mãi, mặc dầu đêm nay hoặc sáng mai nhân viên của thiếu tướng Luy xốp sẽ đến bắt bà.

Người tớ gái giả hiệun bặm môi để khỏi bật ra một tiếng sửng sốt. Những giờ đầu tiên của nàng trong Trung tâm KX chứa đầy bất ngờ, còn nhiều bất ngờ hơn loại phim toát mồ hôi lạnh của nhà sản xuất đại tài Hit-cốc.

Nàng không thể nào lầm được. Gã tài xế là con người bí mật, không phải chỉ là mội quân nhân tầm thường làm nghề lái xe. Đột nhiên, gương mặt hắn mất hẳn vẻ gớm ghiếc và đanh ác. Cặp mắt của hắn đang lờ đờ vụt sáng rực.

Lisa đáp:

- Cám ơn ông. Tôi không làm điều gì trái luật để có thể bị bắt. Có lẽ ông lầm tôi với người khác. Từ nhiều năm nay, tôi là công dân Xô viết gương mẫu, được chánh phủ ban cấp bằng tưởng lệ vì tinh thần phục vụ nghiêm chỉnh và cần mẫn.

Gã tài xế nhìn thẳng vào mặt Lisa, gằn giọng:

- Tôi yêu cầu bà thành thật hơn nữa. Bà đóng kịch rất tài, song không qua nỗi cặp mắt chuyên môn của tôi.

- Chuyên môn? Vậy ông làm nghề gì?

- Làm nghề như bà.

Lisa bàng hoàng như bị đánh vào đầu. Song, nàng vẫn giữ thái độ bình tĩnh:

- Thưa ông, tôi là nô tỳ của bác sĩ Susu.

Gã tài xế gắt:

- Hừ, bà sắp mất mạng mà còn tiếp tục đóng kịch! Không ỡm ờ nữa, tôi nói thẳng bà biết là KGB sắp khám phá ra vai trò nguy hiểm của bà. Bà không phải là nô tỳ. Không phải là Lisa...

Lisa lập lại như trong giấc mơ:

- Lạ thật, tôi không phải là Lisa thì là ai? Thì Lisa là ai? Không khéo tôi điên mất.

Giọng gã tài xế vẫn rắn rỏi:

- Bà không điên chút nào cả. Và bà đang làm nghề như tôi... nghề nhân viên điệp báo. Bà còn phủ nhận nữa không?

Một luồng điện chạy qua các thớ thịt của người hầu gái kiêm nhân viên điệp báo CIA. Nàng có cảm giác toàn thân rung chuyển dữ dội, mạch máu sôi sục rồi lạnh ngắt như ngâm trong thùng nước đá. Gã tài xế kỳ quái vừa thốt ra những lời ghê gớm, có thể đưa hắn vào cõi chết.

Hắn hỏi tiếp:

- Giờ đây, bà chịu tin tôi chưa?

Lisa đáp lưỡng lự:

- Ông lái xe về nhà rồi ta nói chuyện,

Ba phút sau, Lisa mở cửa phòng khách. Lòng nàng lâng lâng như say rượu. Nàng đã sống quen với cảnh huống bất ngờ, nhưng sự việc vừa xảy ra đã vượt qua ranh giới bất ngờ thông thường.

Tiến lại buýp-phê, nàng hỏi gã tài xế:

- Ông dùng rượu nhé?

Hắn gật đầu, thản nhiên:

- Vâng. Còn gì bằng.

Hắn khoan thai ngồi xuống ghế. Lisa lúi húi pha rượu. Ngoài vườn, trời bắt đầu chuyển sang màu tím.

Người tỳ nữ ngừng tay, giương đôi mắt hiền từ nhưng cương quyết về phía người lạ:

- Ông là ai?

Gã tài хế nhún vai:

- Là người cùng theo đuổi mục đích như bà.

Lisa hỏi, giọng lơ đãng:

- Vậy ông muốn tôi làm gi?

Hắn mỉm cười, tự đắc:

- Hẳn bà đã biết KGB bắt đầu nghi ngờ bà. Thiếu tướng Luy xốp gọi bà tới văn phòng để xét tuồng chữ. Theo tôi, nội đêm nay hoặc sáng mai, họ sẽ phăng ra tự sự. Việc này khó thể kéo dài, vì thưa bà, lát nữa, một phái đoàn điều tra đặc biệt sẽ từ Mạc Tư Khoa tới đây để kiểm nhận căn cước của bà. Bà chỉ có hy vọng thoát chết trong đêm nay. Vâng, chỉ trong đêm nay mà thôi.

- Ông biết rõ nhiều việc nên tôi sợ. Tôi chỉ yên tâm khi ông chịu giới thiệu ông là ai, ông thuộc tổ chức nào.

- Tôi chưa thể tiết lộ.

- Vậy thì thôi, tôi không dám nài ép.

- Bà nên nghe tôi.

- Nếu lý ông đưa ra đúng, tôi xin nghe theo.

- Bà phải rời Trung tâm nội đêm nay.

- Ông muốn tôi trốn bằng cách nào?

- Chúng tôi sẽ lo liệu cho bà.

- Chúng tôi? Ông nói vậy nghĩa là ở đây có cả một tổ chức đông đảo, không phải chỉ có mình ông.

Gã tài xế lặng thinh. Lisa hỏi gặng:

- Tổ chức này do ai cầm đầu ở đây?

Gã tài xế lắc đầu:

- Tôi không biết. Nếu biết, tôi cũng không được quyền tiết lộ. Vì sao, hẳn bà đã hiểu. Tôi chỉ có nhiệm vụ nói với bà rằng thời giờ gấp rút, bà không còn dịp nào nữа.

- Đa tạ lòng tốt của ông. Song tôi phải ở lại.

- Trời, ở lại thì chết.

- Dĩ nhiên.

Giọng gã tài xế trở nên khẩn thiết:

- Khuyên bà không nên ở lại. Không riêng bà cả chúng tôi cũng sắp bị lộ. Chúng tôi bố trí cho bà và bác sĩ Susu đi trước, rồi sẽ đi sau. Trung tâm KX được phòng thủ rất kiên cố, không thể thoát thân bằng đường bộ.

- Tôi biết rồi. Chỉ còn máy bay là phương tiện duy nhất.

- Bà nói đúng. Với trực thăng, bà có thể rời Trung tâm dễ dàng.

- Bao giờ lên đường?

- Đúng 10 giờ đêm nay.

- Nếu tôi không lầm, các ông đã sửa soạn đâu vào đấy.

- Vâng. Chúng tôi chỉ cần bà đồng ý nữa là xong.

- Giã sử tôi không đồng ý?

- Chúng tôi không hề nghĩ như thế. Bà hiện ở vào tình thế phải đồng ý. Vả lại, chúng tôi có thành tâm và thiện ý cứu bà trước khi bà bại lộ. Lương tâm chúng tôi sẽ cắn rứt nếu bỏ mặc đồng nghiệp mất mạng vô ích.

- Khi nào các ông đi?

- Có lẽ gần sáng.

- Tại sao chúng ta không đi cùng?

- Sự đối phương tìm ra.

Lisa cười gằn:

- Tôi chẳng giấu diếm gì nữa. Tôi đến đây để hoàn thành một công tác do thượng cấp giao phó. Dầu tính mạng bị đe dọa, tôi cũng không thể ra về. Tôi chỉ ra về sau khi thành công.

Gã tài xế chắt lưỡi:

- Bà không giấu diếm là đúng. Vì chúng tôi đã biết bà và bác sĩ Môna tới đây để đoạt tài liệu mật về phi thuyền Tia sáng Giết người.

- Vâng. Tài liệu này chưa đoạt xong nên chúng tôi còn phải ở lại.

- Khổ quá, bà không thể nào thành công. Bà đi ngay là hơn.

- Xin ông cho biết lý do.

- Giản dị lắm. Tài liệu vô giá ấy đang nằm trong tay chúng tôi.

- Tôi không tin.

- Không tin là tùy bà.

Lisa hỏi dò một cách khôn ngoan:

- Tôi không tin là vì ông đã tỏ ra thiếu thành thật. Vâng, thiếu thành thật, không phải là không thành thật. Cấp trên của ông ra lệnh tiếp xúc và hợp tác với tôi mà ông lại quyết định khác.

- Bà lầm rồi.

- Tôi không lầm chút nào. Vả lại, đây không phải lúc ngụy biện để xem ai đúng, ai sai. Một lần nữa, tôi nhắc lại điều kiện: tôi chỉ chịu lên đường với tài liệu.

- Bà bướng bĩnh quá! Tỏi sợ bà không còn được tự do đến khi ấy nữa. Xin bà quyết định ngay. Tôi phải trở về văn phòng. Vì thưa bà, tôi chỉ là một tài xế tầm thường.

Đang nâng ly vốt-ka, Lisa bỗng đặt xuống bàn. Trong óc nàng vừa lóe lên một mưu kế tài tình.

Nàng hỏi gã đàn ông:

- Ông đã biết tin Gary chết chưa?

Hắn đáp không suy nghĩ:

- Rồi. Gary là một nhân viên can đảm. Gary thà chết không khai, tôi có thể đoán chắc như vậy với bà.

Mắt người hầu gái kiêm điệp viên CIA phóng nhìn ra xa. Gã đàn ông thúc giục:

- Bà nghĩ sao?

Lisa chậm rãi rót rượu vào ly pha lê. Nàng bưng tận miệng gã đàn ông, kèm theo câu nói dịu dàng:

- Vâng, ông đã muốn, tôi cũng xin nghe lời. Tôi sẽ ở đây đợi các ông. Giờ đây, xin mời ông cạn chén vốt-ka để đánh dấu cuộc gặp gỡ lạ lùng này.

Lisa nâng ly rượu:

- Vạn tuế MI-6!

Mặt gã đàn ông hơi tái. Song hắn cố trấn tĩnh, và uống cạn ly vốt-ka nóng bỏng.

Lisa rót thêm ly nữa, giọng ngọt ngào:

- Mời ông ly thứ hai, mừng tổ chức của tôi.

Hắn cười tủm tỉm:

- Hân hạnh. Tôi xin uống mừng CIA. Và mừng riêng ông Sìmít khả kính.

Lisa cũng nhếch mép cười một cách vô cùng bí mật. Gã tài xế giả hiệu chìa bàn tay:

- Trân trọng chào bà. Nội một giờ nữa, ttôi sẽ trở lại.

Nói đoạn, hắn xăm xăm ra ngoài.

Người nữ tỳ đứng im như pho tượng, theo hắn bằng mắt đến khi hắn trèo lên xe phỏng như bay trong sương chiều bắt đầu đồ xuống, xóa mờ cảnh vật.

Bên ngoài, hoàng hôn sắp hết.

Chỉ còn mấy giờ nữa, nàng phải thoát khỏi Trung tâm KX. Nhưng thoát bằng cách nào, nàng chưa biết. Thu Thu đi từ sáng sớm chưa về. Thoát thân là việc khó, chiếm đoạt tài liệu, và phá hủy máy móc còn là việc khó gấp trăm lần. Nàng cũng chưa nghĩ cách chiếm đoạt tài liệu và phá hủy máy móc.

Bâng khuâng, Lisa tợp một ly rượu. Bỗng nhiên, nàng sinh ra uống rượu như hũ chìm, rồi nàng liên tưởng đến gã đàn ông kỳ dị, nhân viên của MI-6.

Khi ấy, chiếc xe sơn đen đã ra tới đường lớn.

Gã quân nhân giả hiệu tống hết ga xăng, phóng nhanhb như mũi tên bắn.

Tâm thần hắn bùng lên một niềm phấn khởi vô biên như người đau nặng được tiêm thuốc hồi sinh. Hắn sung sướng vì mục đích của hắn sắp đạt được. Nội đêm nay, công việc xong xuôi, hắn sẽ thành công vẻ vang như dự tính.

Thốt nhiên, hắn phá lên cười.

Từng nghe danh điệp viên CIA, giờ đây hắn mới biết là láo khoét. Người đàn bà già nua, và lẩm cẩm kia không có gì đáng sợ. Mai kia, trở về cơ quan, hắn sẽ viết báo cáo tỉ mỉ về mưu thần, chước quỷ mà hắn áp dụng tại Trung tâm KX để đánh lừa tình báo cùa ông Hoàng, và tổ chức СIA.

Cố nhiên, hắn là đồng nghiệp của Lisa. Các Cơ quan MI-6 và CIA đã ký kết mật ước trao đổi tin tức, và hợp tác trong mọi trường hợp. Song điều này không có nghĩa là hắn bắt buộc phải chia sẻ những điều hắn biết với Lisa.

Sự hiện diện của hai đồng nghiệp bất đắt dĩ tại KX làm hắn bực mình. Miễn cưỡng hắn phải bắt tay theo mệnh lệnh của Trung ương, còn trong thâm tâm hắn chỉ muốn hưởng thụ một mình.

Tổ chức MI-6 tại Trung tâm sắp bại lộ thì Gary bị bắt. Bao nhiêu công trình xây dựng gay go có thể tan thành khói trong khoảnh khắc. Hắn có đủ tài năng và phương tiện để đảo ngược tình thế nếu người tớ gái giả hiệu này không lù lù dẫn xác tới KX.

Nghĩ đến lúc ban chỉ huv MI-6 tại Luân Đôn kêu hắn tới văn phòng trung ương, gắn vào ngực một huy chương đặc biệt và ký cho hắn một tấm chi phiếu mang nhiều con số dêrô, hắn sướng run lên.

Lâu lắm, hắn sống trong cảnh thiếu thốn, đội lốt binh nhì Hồng quân ở Trung tâm KX, một căn cứ xa xôi, nằm khuất giữa núi rừng trùng điệp gần biên giới Việt-Lào...

Ở quê nhà, hắn có một cô gái đang chờ đợi. Nàng chưa lấy chồng tin tưởng sớm muộn hắn sẽ trở về. Lá thư cuối cùng, hắn gửi cho nàng cách đây 4 năm bằng phim vi ti...

Bốn năm trường đằng đẵng…

Hắn nhớ lại những con đường nửa tối, nửa sáng dẫn vào khu Sôhô nơi tụ tập các đệ tử của thần Mày Trắng trên đất Anh. Những buổi hoàng hôn lành lạnh như thế này, nếu được mơn man làn da ấm áp và thơm tho của một người đàn bà căng nhựa tình yêu thì hạnh phúc biết bao!

Hắn sẽ đóng kín cửa sổ cho tiếng động ngoài đường không lọt vào phòng, rồi đặt vào máy hát một đĩa âm thanh nổi, phát ra điệu nhạc nhè nhẹ... hai người sẽ ôm nhau nhảy, vừa nhảy vừa dính ngực, dính môi vào nhau.

Nàng sẽ rót huýt-ky mời hắn. Hắn sẽ vít đầu nàng xuống. Giữa phòng, hắn đã kê sẵn cái đi-văng màu hồng gợi cảm, đệm dày tấc rưỡi. Trên cái đi-văng tình tứ ấy...

Hắn lắc đầu thật mạnh để xua đuổi những hình ảnh thèm muốn vừa chớm nở.

Vì đột nhiên, hắn cảm thấy hai bên thái dương nhức nhối lạ thường. Hắn tưởng như mạch máu trong người đều căng thẳng. Trái tim hắn thường đập 60 lần trong một phút đã vọt gấp hai. Mặt hắn chuyển sang màu đỏ tươi dưới áp lực rồn rập của máu.

Rồi tai hắn ù dần, hắn chẳng còn nghe được gì nữa hết, ngoại trừ tiếng vu vu quái gở như thể ai đè sát tai hắn một con muỗi lớn đang đập cánh bay.

Hoảng hốt, hắn vội rút bàn chân ra khỏi bàn đạp ga xăng. Trong khoảnh khắc, hắn hồi tưởng lại nhữug lời thụ huấn trong trường điệp báo hễ mệt mỏi thì hãm xe, nghỉ ngơi đến khi khỏe lại mới tiếp tục cuộc hành trình.

Hắn muốn xuống số một cho xe chạy chậm song mười ngón tav hắn cứng hẳn, như bị ngâm hàng giờ trong thùng nước đá giữa trời lạnh buốt.

Chân hắn cũng bất động: hắn vận dụng gân cốt nhưng vẫn không sao nhấc nổi để đạp vào bàn thắng. Tứ chi hắn ngày thường rất dẻo dai, nhanh nhẹn, bỗng trở nên lừng khừng và bướng bĩnh, không chịu tuân theo mệnh lệnh sắc bén của thần kinh hệ nữa.

Hắn bắt đầu nhìn rõ sự thật.

Một sự thật phũ phàng và kinh khủng.

Sự thật ấy là hắn chẳng còn sống trên thế gian này bao lâu nữa. Máu chạy như ngựa phi nước đại, tai điếc, mắt hoa, tay chân bất động, đó là những triệu chứng sửa soạn cho sự mê sảng. Giỏi lắm, hắn chống cự được một, hai phút đồng hồ nữa. Rồi hắn sẽ gục đầu vào vô-lăng. Nếu hắn hãm kịp thì chỉ gầy ra một tai nạn tầm thường.

Bằng không hắn sẽ chết.

Chưa bao giờ hắn sợ chết bằng bây giờ. Chết là hết, hết được ôm những thân thề đầy đặn và ngào ngạt thơm trong vòng tay thèm khát. Hắn đành phủi bỏ người tình yêu dấu ở quê nhà, không bao giờ còn dịp tái ngộ nữa.

Hắn sẽ không còn cơ hội được thức thâu đêm, quàng vai bá cổ những trái bom nguyên tử của thiên đường Sôhô, trong phòng sực nức mùi phấn son, mùi huýt-ky nguyên chất, mùi da thịt ngất ngây, mùi thuốc lá sợi vàng tẩm mật ong và bạch phiến.

Chết là hết.

Con đường thẳng tấp trước mặt hắn bỗng mờ đi, và gãy làm nhiều khúc. Gần như vâng theo mệnh lệnh thần bíỉ, hắn tống mạnh ga xăng.

Xe hơi đâm nhào vào trụ bê-tông bên đường.

Đầu xe bị bẹp rúm. Tấm kính chắn gió vỡ nát từng mảnh vụn, bay tung tóe khắp đường.

Gã tài xế vận dụng tàn lực để lái xe ra khỏi tử lộ, song định mạng đã an bài, thần chết ác nghiệt đã gọi tên hắn.

Lúc sắp chết, hắn bỗng có sức mạnh ghê gớm như có thể giật phăng tay lái. Bộ mặt tròn trịa của hắn vập vào cây sắt tròn của vô-lăng.

Nhưng hắn chưa chịu tắt thở hẳn, tuy mặt mũi dập nát, và ngực rách tan. Trong một phần trăm giây đồng hồ tuyệt vọng, hắn bỗng nhớ rõ những chi tiết của cuộc đối thoại với Lisa.

Ngưởi hầu gái bặt thiệp đã rót rượu vốt-ka mời hắn. Vì ham rượu, hắn đã bị Lisa đánh lừa.

Hắn thấy Lisa quay lưng lại trong khi rót ly thứ nhì. Song hắn không để ý. Đến giờ mới biết thì đã muộn, quá muộn. Hắn đinh ninh lừa được người nữ tỳ, ngờ đâu hắn lại là kẻ bị lừa.

Vỏ quít dầy, móng tay nhọn... Hắn thét lên tiếng rên cuối cùng để bộc lộ nỗi câm tức vì thua trí đàn bà. Tuy nhiên, tiếng la vĩnh biệt ai oán này không thể bật ra ngoài, vì cuống họng hắn bị tiện làm đôi.

Chiếc xe phóng nhanh bị cột xi-măng đẩy lộn ngược ba vòng trước khi rớt xuống hố sâu bên đường chổng bốn bánh lên trời.

Trời đã tối hẳn.

Trên không dường như có tiếng quạ kêu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx