sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2: Chiếc Áo Cà Sa

Trời tối như hũ nút. Mảnh trăng lưỡi liềm gầy ốm và nhợt nhạt vừa ló lên khỏi Thát luông thì đám mây đen dầy đặc từ Cảnh đồng Chum kéo tới, với những trận gió phũ phàng, làm giòng sông Cửu Long nối sóng cuồn cuộn như muốn trào lên bờ, ùa vào thành phố Vạn Tượng ngủ say.

Con đường dẫn ra ngoại ô chìm trong sự tĩnh mịch buồn thảm. Người ta không nghe tiếng động nào hết, ngoại trừ tiếng gió từ cánh rừng lân cận xoáy vào thành phố từng hơi khắc khoải, xen lẫn tiếng thú dữ ăn đêm.

Cách tháp Thát luông một quãng ngắn, đứng sừng sừng một ngôi chùa, sau rặng cày lớn đen sì, ban đêm được những con cú có cặp mắt xanh biếc một cách dữ tợn dùng làm nơi hò hẹn. Khách thập phương ít đến vãn cảnh chùa, vì gần đấy, chùa Phonsai ngoạn mục hơn. Phần khác, khách bị lôi cuốn bởi vẻ đẹp hùng vĩ và cổ kính của Thát luông, thắng cảnh bậc nhất của thủ đô Lào.

Ban ngày du khách sẽ nhìn thấy nhiều mảng ngói đã bay trên mái, và nhiều vết tròn lỗ chỗ trong tường rêu xanh rậm rạp. Đó là những thương tích của trận kịch chiến trong thành phố giữa quân đội của tướng Phoumi Nosavan và đại úy nhảy dù Kông Lê.

Trong chùa, leo lét một ngọn hồng lạp. Dưới lùm sáng yếu ớt, như sắp tắt, một nhà sư nét mặt đăm chiêu, ngồi tham thiền trên chiếu giữa phương trượng, mặt cúi gầm xuống quyển kinh bằng tiếng Lào, tay lần tràng hạt.

Nhà sư có dáng dấp vạm vỡ, cân đối của người quen với vận động trường. Thoạt trông, người ta phải sửng sốt vì nhà sư rất khôi ngô, và rất trẻ. Nhưng đến khi lưu ý nếp răn ở đuôi mắt, trên trán, người ta có thể phỏng đoán nhà sư đã trên ba mươi. Tuy nhiên, tấm cà sa vàng và quang cảnh Phật đài trang nghiêm vẫn không át được sự ngờ vực của khách trước khuôn mặt đẹp trai thích hợp với trà đình, tửu quán.

Thật vậy, khuôn mặt của nhà sư toát ra một vẻ quyến rũ khác thường, còn quyến rũ hơn diễn viên thượng thặng màn bạc. Đặc điểm của nó là luồng mắt sáng như điện. Chiếu vào ai, luồng nhỡn quang siêu phàm này sẽ làm kể ấy run lên cầm cập, hoặc mê mẩn tâm thần, tùy theo ý muốn của nhà sư.

Nhà sư trẻ ngồi tham thiền rất lâu, toàn thân bất động, trông như pho tượng lực sĩ cổ Hy Lạp. Ở gian bên, hòa thượng trụ trì đã lên giường từ nãy. Bất giác, nhà sư vén cà sa nhìn đồng hồ. Trên cườm tay trái nở nang, chỉ còn một vòng da trắng toát trên nền bánh mật. Vòng da trắng toát này chứng tỏ nhà sư quen đeo đồng hồ, và là người thận trọng từng giây, từng phút. Món đồ văn minh từng theo nhà sư nhiều năm như bỏng với hình không còn nữa.

Từ 8 tháng nay, nhà sư đã bỏ hết lạc thú trên đời, để vào trú chân trong ngôi chùa hoang vắng vô danh này. 8 tháng trước, một buổi chiều mưa như trút nước, gió thổi ầm ầm, một thanh niên áo quần sốc sếch dừng chân trước cổng chùa. Chàng không định vào chùa vì chương trình của chàng là phiêu lưu không định hướng, cho đến ngày mỏi chân,

Núp mưa dưới cây bồ đề khổng lồ, chàng nhìn về phía rừng. Hồi nhỏ, chàng theo phụ thân khắp rừng núi Ai Lao, săn bắn thú dữ. Tuy mới trên 10 tuổi, chàng đã nổi danh về cây ná thần. Không bao giờ chàng phải bắn đến mũi tên thứ nhì. Chàng có thói quen kỳ quặc, một mình một túi tên lang thang trong rừng già, mon men đến gần thú dữ, rồi mới giương cung.

Chàng định trở vào rừng cũ, song một sức mạnh vô hình níu chân chàng lại. Hồi chuông chiều ngân vang, trùm lên tiếng mưa và tiếng gió gầm thét.

Một giọng nói tha thiết bên tai chàng:

- Kể thủ Tây phương an lạc quốc...

Tiếp dẫn chúng sinh đại đạo sư...

Đó là giọng nói của mẹ chàng. Hồi chàng còn nhỏ, mẹ chàng thường dạy chàng đọc kinh sám hối... Chàng sực nhớ đến 3 người đàn bà vừa thiệt mạng... Trong đời ngang dọc, chàng đã phạm nhiều tội lỗi. Chàng phải sám hối.

Bất chấp mưa gió, chàng tiến vào chùa. Mùi trầm thơn ngát đập vào mũi chàng, khiến chàng quên hết mùi thơm trần tục ngửi hít từ bao năm nay, mùi huý-ky phưng phức, mùi bạc hà của thuốс Salem, mùi da thịt say sưa của mỹ nhân...

Trong khoảnh khắc, chàng cảm thấy tâm hồn lâng lâng, như được cánh bướm chở lên chín từng mây, xa lìa cõi tục. Chàng thanh niên tuyệt vọng được nhận làm sa di. Từ bấy đến nay, 8 thảng lạnh lùng trôi qua...,

...Cơn gió mạnh ập vào phương trượng trống trải. Bên ngoài, mưa đổ xuống ào ào. Nhà sư thở dài nhìn ra trời mưa tối om. Trong một phần tích tắc đồng hồ, nhà sư đột nhớ lại cuộc đời hồ hải. Nhà sư lắc đầu, đứng dậy.

…Kế thủ Tây phương an lạc quốc.

Tiếp dẫn chúng sinh đại đạo sư...

Nhà sư muốn quên, quên hết, quên không bao giờ nhắc lại nữa. Tuy nhiên, nhà sư không quên được mảnh giấy màu vàng. Chàng đã xé nát mảnh giấy, đốt đến mẫu cuối cung bằng lửa hồng lạp, song vẫn không đốt nổi những giòng chữ viết tay run run, ngoằn ngoèo đã in sâu vào tâm tư. Bức thư được một bàn tay bí mật gửi tới ba tuần trước của một người bạn già thân nhất đời.

Người bạn già khả kính ấy chưa hề viết tay cho ai. Hàng ngày, thư từ gửi đi khắp năm châu đều do nhân viên đánh máy và ký thay. Phải là một việc thập phần quan trọng người ấy mới sửa đôi kính cận thị, rút mực vào bút máy, và nắn nót bức thư tâm sự.

Lời thư như sau:

“Anh bạn vong niên yêu quý.

Thế là anh khoác áo cà sa. Chúng ta hiểu nhau nhiều nên tôi không muốn nhắc lại sự đau buồn từ ngày anh vắng mặt. Tuy nhiên, tôi chỉ muốn nhắc lại đây là bức thư thứ hai tôi gửi cho anh. Bức thứ nhất sau ngày chúng ta gặp nhau ở nước ngoài. Đọc xong, anh đã trả lòi, và thư của anh, tôi còn giữ. 8 tháng nay, tôi để thư anh trên bàn, để được thấy anh luôn luôn trước mặt, và để dối lòng rằng anh không rũ ảo ra đi.

Sau bao năm hoạt động, chúng ta đã thất bại nhiều, và thành công cũng nhiều. Song điều làm tôi hãnh diện nhất là được làm bạn với anh. Tình bạn giữa chúng ta đằm thắm như ngày sơ kiến. Anh ra đi, tôi theo anh từng giờ, từng phút. Tôi biết anh ở Vạn Tượng, nhưng tôi không muốn phá rối cuộc đời phẳng lặng của anh, mục dầu số mạng đã định rõ lã chúng la phải ở bên nhau cho đến ngày vĩnh biệt.

Tôi già rồi, chẳng sống bao lâu nữa. Anh còn trẻ, đời còn dài. Nhân loại đang cần anh. Riêng tôi, và bè bạn anh đang cần anh như dưỡng khí để thở. Tôi viết thư này hỏi thăm sức khỏe của anh. Tôi giữ kín nên tòa đại sứ ở Vạn Tượng không biết. Những người thân nhất của anh cũng không biết anh ở đâu. Tôi sẽ thu xếp công việc để lên Lào ở lại chơi với anh ít ngày.

Thân mến”

Bức thư không ký tên, song nhà sư đã biết tên người gửi. Người ấy có thể làm trái đất tan vỡ thành mảnh vụn. Bình sinh người ấy không xin xỏ ai, quỳ lụy ai. Tuy nắm trong tay hàng chục tỉ bạc, người ấy không tơ hào một xu, quanh năm ăn uống rau cỏ, nước lạnh, ngủ giường gỗ, mặc bộ áo cũ mèm, gia tài thu gọn trong cái cặp da xách tay, không có lấy trăm bạc trong nhà băng.

Bức thư ngắn ngủi của người ấy làm nhà sư xúc động. Song nhà sư quyết giữ vững ý định. Ý định không về...

Dáng điệu chậm rãi, nhà sư gài then cửa, rồi bước vào phòng ngủ. Hòa thượng thương yêu nhà sư như con đẻ. Mặc dầu đèn tắt, đêm đã khuya, hòa thượng còn lâm râm đọc kinh.

Trong bóng tối, vọng lên tiếng hỏi thân mật:

- Con chưa đi nghỉ ư?

Nhà sư cung kính đáp:

- Bạch thầy, chưa.

Hòa thượng nói:

- Thầy biết con không có căn duyên tu hành nên không muốn ép con, tuy con rất thông minh và tài giỏi. Từ nhiều năm nay, thầy chưa gặp ai thông minh và tài giỏi bằng con. Thầy rất tiếc phải xa con, song giá con trở về quê nhà thì hơn.

Nhà sư đáp, giọng cay đắng:

- Con đã nghĩ chín. Xin thầy tin ở con.

Hòa thượng thở dài:

- 8 tháng nay, thầy chưa bao giờ hỏi con về cuộc đời dĩ vãng. Thầy biết con mang trong lòng một tâm sự u buồn. Thày không hỏi vì thầy biết con không nói. Tuy nhiên, thầy linh tính rằng tâm sự của con cũng như tâm sự của thầy xưa kia. Năm nay, thầy đã 76, chẳng bao lâu nữa sẽ về cõi Phật. Gần 50 năm nay, thầy giữ bí mật trong lòng. Giờ đây, thầy tiết lộ cho con biết.

Vị hòa thượng gầy ốm từ từ ngồi dậy trong bóng tối. Đằng hắng một tiếng để lấy hơi, hòa thượng nói tiếp:

- A di đà Phật... đấng Từ phụ sẽ tha tội cho thầy. 50 năm trước, thầy là một vị hoàng thân Thái Lan. Thầy cầm quân dẹp loạn, đem lại an bình cho vương quốc. Lẽ ra, thầy lên ngôi báu, nhưng mối hận lòng thầy phải ra đi. Người bạn trăm năm của thầy đã thiệt mạng trong một cuộc hành quân. Cuộc hành quân do thầy gây ra. Cuộc hành quân tàn sát do thầy điều khiển. Thầy cảm thấy có tội. Thầy phải sám hối trong cửa Phật. Toàn thể triều đình đổ sô đi tìm thầy, song thầy quyết định không về. Sợ họ khám phá ra, thầy vượt sông sang Lào. Thầy lu trong chùa này đã được 35 năm. Chùa của thầy rất nghèo, ngoại trừ môt tượng Phật toàn vàng, nặng đúng 150 kílô. Tượng Phật là của gia bảo. Vua cha đã tặng thầy làm di vật. Tượng Phật này được để ngoài phương trượng, ngoài bọc đồng hun để đánh lừa gian phi. Không giấu gì con, Vạn tượng là nơi có nhiều gian phi... Thầy trao tượng Phật lại cho con...

Hòa thượng ngồi im. Gian phòng trở lại yên lặng. Nhà sư rón rón đặt mình trên sập gỗ phẳng phiu. Khi xưa, nhà sư từng ngả lưng trôn đệm cao su dày một tấc trong những căn phòng trang trí tối tân, mát rợi, không khí được điều hòa, sực nức mùi nước hoa Ba Lê thượng hạng, và mùi da thịt quyến rũ của đàn bà đẹp.

Giấc ngủ vẫn không chịu đến với nhà sư. Như mọi đêm, nhà sư không xua được khỏi tâm trí những hình ảnh thân thiết. Trong quá khứ, nhà sư có biệt tài về ngủ, hễ nằm xuống là ngủ say, và định ngủ bao lâu là đúng giờ tỉnh dậy như trong óc có đồng hồ báo thức. Ban ngày, nhà sư có thể tự chủ, tìm quên quá khứ bằng công việc nặng nhọc, nhưng ban đêm một mình giữa bốn bức tường vôi loang lổ rêu mốc, ảm đạm, giữa cánh đồng đất xứ người, sặc mùi thuốc súng, nhà sư không ché ngự nổi tiềm thức.

Nghe tiếng cựa mình, hòa thượng hỏi:

- Con vẫn còn thức ư?

Nhà sư lồm cồm bò dậy. Tay nhà sư quờ bật lửa, và lúi húi đốt đèn cầy. Hòa thượng sửng sốt:

- Con đốt nến làm gì?

- Bạch thầy, con linh tính một cái gì lạ lắm. Dường như gian phi lẻn vào chùa.

Giác quan thứ sáu của nhà sư trẻ rất bén nhậy. Trong quá khứ vùng vẫy, ít khi nhà sư đoán sai.

Ánh hồng lạp bập bùng dưới gió làm tăng thêm vẻ trống trải và thê lương của căn phòng xiêu vẹo. Hòa thượng khua chân xuống đất tìm giép, giọng lo âu:

- Con nói đúng. Ruột gan thầy cũng nóng như lửa đốt. Từ 35 năm nay, lần đầu thầy sốt ruột. Không khéo...

Hòa thượng nin bặt. Hình ảnh bức tượng Phật bằng vàng nặng 150 kílô bọc đồng hun ngoài tam bảo vừa hiện lên trong trí. Tục truyền rằng pho tượng này có phép màu nhiệm nên được dâng lên quốc vương. Từ ngày vua cha băng hà, nhiều hoàng thân và triều thần sai người tìm lại, sẵn sàng trả một món tiền khổng lồ.

Hòa thượng không kịp nói hết câu. Cửa phòng ngủ bị đạp toang. Ánh đèn bấm sáng quắc chiếu vào, kèm theo tiếng quát gay gắt:

- Biết điều nằm yên, không thì chết.

Bọn cướp nói tiếng Thái, Từ nhiều tháng, gian phi hoành hành ngang nhiên ở vùng ngoại ô. Ăn hàng xong, chúng điềm nhiên rút xuống đò, kéo sang Thái. Ban đêm, gian phi lũ lượt vào những nhà có máu mặt trong thành phố để khảo của là thường.

Nghe tiếng quát, nhà sư trẻ không biến sắc mặt. Trong đời, nhà sư từng nghe hàng ngàn tiếng quát kinh hồn. Tiếng quát của của võ sĩ kiai-jutsu có thể làm mái đổ, tường xiêu, còn chưa làm nhà sư xúc động, huống hồ tiếng quát tầm thường của bọn giặc cỏ...

Một toán đàn ông lực lưỡng cởi trần, xâm rồng phượng và đầu lâu đầy mình, hùng hổ kéo vào. Hầu hết đều mặt mũi dữ tợn. Đèn cầy được thắp sáng. Nhà sư nhận thấy tên chánh đảng thủ khẩu tiểu liên đen ngòm, còn bọn đàn em lăm lăm đoản kiếm và mã tấu còn tanh mùi máu.

Trong chớp mắt, già trẻ lớn bé đều bị lùa vào phương trượng. Ngoài lão hòa thượng, còn 10 tu sĩ từ chú tiểu đến sư bác. Tất cả đều phải quay mặt vào tường, tay úp lên đầu.

Hòa thượng vẫn ngồi yên trên giường gỗ, mắt nhắm nghiền:

- A di đà Phật. Nhà chùa không có tiền bạc gì hết.

Tên đầu mục trợn mắt:

- Chúng tôi không lấy tiền. Hòa thượng có một trăm ngàn kíp do thập phương cúng đường để đúc chuông, song đã gửi ngân hàng.

- Vậy các ông vào chùa làm gì?

- Để đòi lại pho tượng Phật bằng vàng.

Hòa thượng mở choàng mắt. Nhỡn quan dịu dàng của hòa thượng đột nhiên tóe lửa. Tác phong lẫm liệt của viên tướng xông pha tên đạn 50 năm trước vùng dậy trong tia mắt phi thường. Giọng hòa thượng sắc như lưỡi kiếm báu:

- Bần tăng đã biết ai phải các ông đến chùa. Sau ngày xuất gia, bỏ hết tiền bạc, danh vọng, bần tăng nghèo lắm, gia tài chỉ gồm tủ sách kinh và luống khoai mà thôi. Nếu có tiền, bần tăng đã trả cho các ông. Phiền các ông nói giùm lại là bần tăng đã nguyền sống chết với pho tượng.

Tên đầu mục lia khẩu tiểu liên một vòng, như muốn khạc đạn:

- Hòa thượng là người hèn. Không dám đấu một hiệp với chúng tôi. Nghe nói sức hòa thượng có thể địch lại trăm người. Nếu bị hòa thượng đánh ngã, chúng tôi sẽ không tơ hào pho tượng nữa.

Hòa thượng chép miệng:

- Bần tăng đã ăn mày cửa Phật gần nửa thế kỷ. Gần nửa thế kỷ, bần tăng không phạm giới. Thà chết, bần tăng không thể đấu võ. Xin các ông giết bần tăng và tha cho mọi người trong chùa.

Tên đầu mọc tiến lại, nắm vạt cà sa của hòa thượng. Chú tiểu trạc 16 tuổi đứng bên chặn lại, giọng quyết liệt:

- Nhà ngươi không được hỗn với thầy ta.

Tên đầu mục cười ha hả, xô chú tiêu ngã xuống. Song chú tiểu chỉ mất thăng bằng, rồi đứng lên hươi quyền đánh trả. Một tên lâu la nổi xung chém nhàu một phát mã tấu. Vết thương nhuộm máu đỏ lòm trên cánh tay trần của chú tiểu.

Hòa thượng nhắm mắt tham thiền. Tên đầu mục thuận tay tát vào gò má răn reo của hòa thượng. Ông già thất tuần ngã chúi xuống nền đất ướt át. Một cái đá như trời giáng bắn tiếp vào giữa bụng. Hòa thượng lồm cồm bò dậy, không rên la một tiếng.

Cuộc phản công của nhà sư khôi ngô diễn ra trong vòng một phần mười tích tắc đồng hồ. Không ai ngờ dưới lớp cà sa bạc thếch, nhà sư là tay quyền thuật tuyệt luân.

Từ nãy đến giờ, nhà sư đóng vai bàng quan, không muốn can thiệp. Vì can thiệp là phải đổ máu, phạm giới nhà chùa. Tuy nhiên, thái độ tàn bạo của bọn cướp bắt buộc nhà sư phải nhảy vào vòng chiến. Nhà sư không coi toàn bọn vào đâu, duy sợ khẩu tiểu liên trong tay gã đầu mục. Việc đầu tiên, muốn chuyển bại thành thắng, là chế ngự khẩu súng bén nhậy. Hồi còn dọc ngang trên đường phiêu lưu, nhà sư tham dự hàng trăm trận đấu kinh hồn, trận nào cũng thắng. Lâu lắm, nhà sư chưa dùng lại ngón atémi bất hủ, nên đường gân không còn mềm mại như xưa, nhưng sự tức giận đã làm nhà sư phục hồi sự dẻo dai của thuở tung hoành.

Ngọn cước thứ hai của tên đầu mục chưa kịp phóng ra, nhà sư đã nhoài người chặn lại. Khẩu tiểu liên rơi xuống, kêu lên tiếng động khô khan. Nhà sư đứng thẳng, hai tay vung ra một đường quyền diễm ảo. Tên đầu mục còn luống cuống thì phát atémi đầu tiên đã vèo vào người hắn. Nhà sư cố tình đánh xa các tử huyệt. Tên đầu mục loạng choạng lùi lại. Phát atémi thứ hai vút tới.

Bọn cướp đứng sững như chiêm bao: Đến khi chủ tưởng bị đánh ngã, chúng mới biết là nhà sư phản công. Cậy khí giới trong tay, chúng ùa lại, mã tấn sáng loáng chém xuống. Nhà sư đếm được 6 tên. Theo nghệ thuật cận chiến, không phải đông người là chiếm được ưu thẽ. Rút kinh nghiệm, nhà sư áp dụng phương pháp tỉa dần.

Ngoài tên đầu mục, nổi đình dám nhất là một tên trạc bốn mươi, mặt choắt như ngón tay tréo, đen thui như nhọ nồi, ngực để trần xâm một cô gái cởi truồng ôm con rắn quẫy khúc. Hắn khoa mã tấu, dáng dấp tự tin và nhanh nhẹn của người được hấp thụ tinh hoa của kiếm thuật.

Nhà sư vụt bước sang trái để tránh lưỡi dao to bản, nặng trên 15 cân. Lưỡi mã tấu nhắm vào đầu nhà sư bị trượt ra ngoài. Nhà sư sắp phóng ra ngọn cước thì đối phương đã xoay mã tấu lại, đâm vào yết hầu trong một thế cực hiểm. Song nhà sư mỉm cười, nghiêng đầu tránh nhẹ nhàng, đập sống bàn tay cứng như thép vào xương bả vai của địch.

Hắn thét lên một tiếng kinh hoàng rồi xỉu xuống. Ngón atémi thần sầu của nhà sư cố tình rớt xa huyệt tsien-tsing mà tay chân hắn đã co rúm lại. Theo Thiếu Lâm quyền, đòn điểm huyệt này làm đối phương đau nhói châu thân, tứ chi tê bại trong chớp mắt.

Hạ xong tên cướp nguy hiểm, nhà sư quay ra đồng bọn. Lưỡi mã tấu thứ hai gíáng xuống, nhà sư đã bắt như chơi. Nhà sư cúi dầu tránh ngọn dao thứ ba, và cặp luôn vào nách. Tên cướp phồng mang, trợn mắt, mặt đỏ bừng, cũng không rút ra được. Chân xoạc ra, nhà sư đá một lưỡi dao lên cao, cắm vào mái chùa. Nhà sư mở nách, tên cướp ngã bắn vào tường, nằm lăn chiêng trên đất.

Chỉ còn trơ lại ba tên. Ba lưỡi mã tấu tầm thường này không phải là đối thủ đáng kể. Chúng xếp hàng một, ùa vào một lượt. Trổ tài độc đáo, nhà sư đứng yên, không né, miệng thét lên tiếng kiai.Tiếng thét nhu đạo của nhà sư đã lên tới trình độ thượng thừa, cuồn cuộn như sóng réo ngoài khơi, như gió gào đỉnh núi, như thú dữ rú trong rừng rậm, như binh khi chạm nhau reo loảng xoảng, như quỉ sứ than vãn, khóc lóc dưới âm ty lạnh lẽo.

Nghe tiếng kiai ghê gớm, ba tên cướp hồn phi phách tán, chôn chân trên đất. Tên đầu mục vừa nhỏm dậy thì tiếng kiai làm ngã chúi vào chân giường.

Nhà sư cười ha hả:

- Các anh chịu thua chưa?

Tên đầu mục mục mặt sưng húp, thở dài:

- Chúng con xin lỗi Hòa thượng và sư bác.

Toàn bọn quì xuống lạy nhà sư như máy. Nhà sư xua tay:

- Không được. Các anh phải ra túc trực ngoài tam bảo, hòa thượng sẽ ra làm lễ. Các anh sám hối xong mới được ra về.

Một tên cướp hỏi:

- Thầy không bắt chúng con nộp cho nhà chức trách ư?

Nhà sư lắc đầu:

- Oán thù chỉ cởi mà không nên buộc. Vả lại, tôi với các anh không oán thù nhau. Chẳng qua các anh xâm phạm đến hòa thượng nên tôi phải ra tay.

Tên thủ lãnh quỳ xuống lạy hòa thượng. Lão Hòa thượng đỡ hắn dậy, giọng nhân ái:

- Bần tăng chẳng có tài cán gì. Nếu cần, các ông khấu đầu với sư bác.

Nhà sư xua tay:

- Con không dám.

Hồi nãy dữ tợn bao nhiêu, giờ đây bọn cướp lại hiền lành bấy nhiêu. Dưới ánh hồng lạp sáng trưng, quyện mùi nhang thơm uy nghi, bọn cướp quì mọp xuống đất, xì xụp khấn vái, trong tiếng cầu kinh của hòa thượng. Người lạ chứng kiến phải cho là khách thập phương đến vãn cảnh chùa, không thể tưởng tượng đây là toán cướp nguy hiểm vừa bị đánh bại.

Đối với nhà sư, thái độ phục tòng của bọn cướp là việc thường. Theo tập quán lục lâm, kẻ thắng thường dương dương tự đắc, coi thiên hạ bằng nửa con mắt, nhưng đến khi thua lại nhũn nhặn và ngoan ngoãn trong khoảnh khắc. Một lát sau, cả bọn đứng dậy. Rồi theo lệnh đầu mục, chúng quỳ rạp xuống lễ nhà sư trẻ. Nhà sư tươi cười nói:

- Các anh về đi. Tôi không giận đâu.

Tên đầu mục nói:

- Thủ thật, tôi ngang dọc từ nhiều năm nay trên sông Cửu Long, khắp ba nước Lào, Miên, Thái, được coi là thiên hạ vô địch. Tôi chưa hề thua ai. Võ sĩ bực nhất Vạn Tượng không đấu nổi với tôi nửa hiệp. Toàn thể anh em lục lâm đều tôn tôi làm anh cả. Lần đầu tiên, tôi gặp một tay võ nghệ thần thông là sư bác. Sư bác chỉ cần nửa phút để đánh tôi xiểng liểng và nửa phút để khuất phục đàn em của tôi, Tài ba xuất chúng như sư bác mà khoác ao cà sa kể cũng lạ.

Nhà sư sa sầm nét mặt. Đôi mắt sáng quắc của nhà sư phóng vào màn đêm xa xa...

Bọn cướp cung kính đi lùi ra sân chùa. Tiếng cú cứ vọng vào não nuột. Mải hồi tưởng quá khứ, nhà sư không để ý tới lão hòa thượng đang nhìn mình chăm chú, nửa thương yêu,. nửa khâm phục.

Chúng tăng lần lượt rút lui, trong thiền trượng chỉ còn lại lão hòa thượng và nhà sư trẻ. Hòa thượng bùi ngùi:

- Ta đã biết mà... Con không phải là người thường. Tài của con không thể nương nhờ cửa Phật. Con phải xuất thế để cứu vớt nhân loại.

Nhà sư kính cẩn chấp tay trước ngực:

- Vâng, con cũng biết như vậy, nhưng con chán ngan tục lụy rồi. Bạch thầy, con muốn được yên tâm tu hành. Lúc thí phát qui y, con nguyền không bao giờ sử dụng quyền thuật nữa, nhưng vì thấy bọn cướp vô lễ với thầy, con phải ra tay. Con lo lắm, con đã lỡ lời nguyền, không biết trong tương lai còn giữ được không.

Hòa thượng bâng khuâng lần tràng hạt:

- Ngày xưa, thầy cũng khét tiếng trong võ lâm, tuy là hoàng thân cao cấp. Quan sát phép đánh của con, thầy đoán con phải là vô địch nhu đạo, kiêm quyền Anh. Phương pháp xử dụng atémi của con thật phi thường, đai đen đệ ngũ vị tất địch nổi. Ngọn cước của con cũng lạ lùng, thầy có cảm, tưởng con học nhiều môn phái, kết hợp Thiếu Lâm, Mai hoa với nhu quyền, quyền Anh với Nhu đạo, võ samba của Nga Xô với savaté Pháp quốc. Tuy nhiên, thầy ngạc nhiên nhất khi thấy con giỏi Kiai- jutsu, một môn võ thất truyền.

- Bạch thầy, từ nay con sẽ không dùng võ thuật nữa.

Hòa thượng lắc đầu:

- Không được đâu. Loài người đang gặp nhiều khổ ải, bất công, con không thể lãng quên trong kinh kệ. Từ nửa thế kỷ, thầy cất giấu một bí mật ghê gớm trong lòng, sống để dạ, chết đem đi. Nhờ căn duyên, thầy được gặp con. Cũng nhờ căn duyên, quân cướp đến phá chùa đêm nay, khiến con phải biểu diễn võ công. Thầy muốn truyền lại cho con một bộ võ công thần bí.

Ngày xưa, thầy kết bạn với nhiều võ sư hữu danh châu Á. Được vua cha nuông chiều, thầy tung tiền bạc, mua sách vở, tài liệu võ thuật. Thầy cử một phái bộ Thái sang Trung Quốc sưu tầm những thế võ huyền bí. Sau 6 năm lục lọi, phái bộ này đem về Vọng Các một bộ sách kỳ lạ, gọi là Thần Ảo công. Thần Ảo công gần giống Ninjutsu Nhật Bản, dậy về tàng hình, khinh công, gỡ trói và vận chân khí chống gươm dao. Song Thần Ảo công lại cao hơn Ninjutsu một bực. Môn võ này bị thất truyền từ lâu, và sau ngày Cách mạng Tân Hợi thành công, nhà Thanh bị lật đổ, trên lục địa chỉ còn từ 5 đến 10 võ sư thuộc môn Thần Ảo công. Học giỏi Thần Ảo công có thể chạy mấy trăm cây số một giờ không mệt, nhảy lầu xuống đất cao 10 thước nghe như lá rụng, tấn công đối phương nhanh bằng điệu xẹt, da thịt cứng rắn hơn phép gồng ngải cổ truyền Thái Lan. Biết con là thiên tài ta nhường bộ Thần Ảo công cho con. Bộ sách quí này được cất trong lưng pho tượng. Sáng mai, thầy sẽ làm lễ mở tượng. Thôi, khuya rồi, thầy đi nghỉ...

Lão hòa thượng gầy ốm lặng lẽ trở lại phòng ngủ. Nhà sư thổi tắt hồng lạp, mở cửa ra sân.

Trời cao vút, không gợn mây. Trận mưa tối như gột rửa vũ trụ, làm cảnh vật gọn gàng và mát mẻ. Vầng trăng lưỡi liềm lơ lửng trên cao. Bất giác một giọt lệ rưng rưng trên khóe mắt nhà sư.

Nhà sư tự biết không thể giam hãm trọn đời trong câu kinh, tiếng mõ. Như cuốn phim quay chậm, cuộc sống xông pha đầu gươm mũi súng lần lượt diễn qua trí.

Cũng như thanh niên cùng tuổi, yêu đời tha thiết, nhà sư vốn là đệ tử si mê của thần nhan sắc. Trong tay chàng, hàng trăm thân thể nóng hổi yêu đương ngã vào. Sống cạnh tử thần, chàng nhủ lòng không mềm yếu trước sắc đẹp quyến rũ. Nhưng định mạng éo le bắt chàng gặp nhiều đàn bà đẹp, và chứng kiến nhiều vĩnh biệt thảm thương.

Cuộc vĩnh biệt trên tình đảo Hồng Kông làm trái tim tự hào sắt đá của chàng rớm máu. Họ là 3 người đàn bà khác nhau, mang tên ngọt ngào như mật ong, Y-von, Nancy và Bét-ty, cả 3 đều đẹp như tiên nữ giáng trần. Y-von yêu chàng, và xả thân cứu chàng khỏi chết. Yêu chàng, nàng nhận lời lao đầu vào công tác hiểm nghèo, dầu biết không được chung sống cùng chàng đến ngày răng long, đầu bạc. Trước khi sứ mạng thành công, nàng từ trần vì bệnh ung thư tàn bạo, và vùi nông một nấm ở đất khách, quê người. Khi chết, nàng không được gặp chàng.

Nancy là tay sai của địch. Nghiễm nhiên, nàng trở thành bạn lòng thắm thiết của chàng. Nàng chết, lưỡi dao oan nghiệt, cắm ngập vào bụng. Nàng chết vì định cứu chàng thoát chết.

Bét-ty là người đàn bà đẹp nhất trong số những người đàn bà đẹp. Ngay từ buổi sơ kiến, chàng đã yêu nàng đắm đuối. Tới lúc hai người có thể tận hưởng hạnh phúc thì bị rẽ thúy, chia uyên. Nàng chết vì chàng. Nàng chọn cái chết cho chàng sống.

Ba người đẹp chết cho chàng sống, sự hy sinh cao cả ấy không làm chàng dửng dưng như thường lệ được nữa. Chàng cảm thấy hối hận, và chán ghét nếp sống bạc bẽo của nghề điệp báo quốc tế.

Đột nhiên, trong đêm khuya thanh vắng, một tiếng nói cất lên:

- Văn Bình?

Tiếng nói thanh tao từ một lùm cây vọng lại. Phải, nhà sư bất đắc dĩ là Tống Văn Bình, tức Z.28, điệp viên lỗi lạc của sở Mật vụ Việt Nam, tên tuổi vang dội khắp năm châu.

Vòm trời vẫn trong vắt. Ngọn gió trinh nguyên từ rừng bên kéo tới lướt thướt, mang theo mùi hương huyền bí của vương quốc Ai Lao. Vành trăng lưỡi liềm e thẹn đang lủi trốn trên nền mây trần truồng trắng nõn.

- Văn Bình? Em đây mà.

Văn Bình ngồi thụp xuống theo phản ứng nghề nghiệp, để phòng ngừa bất trắc. Nhận ra giọng đàn bà, và là giọng đàn bà quen thuộc, chàng đứng dậy, nhìn vào lùm cây đen ngòm.

Một thiếu phụ mặc toàn đen bước ra.

Suýt nữa chàng rú lên. Giai nhâu đến thăm chàng giữa đêm hôm khuya khoắt, trong ngôi chùa hoang tịch mịch này là Thu Thu, tinh hoa của ngành điệp báo Đông Nam Á, hiện là nhân viên tin cậy của ông Hoàng, dưới bỉ danh FR - 34.

Bộ đồ đen của nàng không gây ra cảm tưởng ảm đạm, trái lại làm tăng vẻ đẹp phi phàm cùa nàng. Da nàng trắng muốt, màu trắng nõn nà tương phản với màu đen y phục, may chẽn, khiến tượng đá cũng sinh thèm muốn. Thân hình nẩy nở tột độ cua nàng lại được nẩy nở thêm dưới làn vải đen mỏng dính, may bó cái bụng nhỏ xíu, và bộ ngực tròn trĩnh, căng cứng, nở phồng, như nũng nịu, như trêu ngươi, như mời mọc.

Dưới ánh trăng bàng bạc, cặp mắt đen láy và linh động phóng ra những tia sáng ấm áp và ranh mãnh. Văn Bình đứng lặng, tâm thần bâng khuâng. Chàng chưa biết xử trí ra sao. Khoác áo cà sa trên đất Lào đèo heo hút gió, chàng đinh ninh lìa bỏ được cuộc đời hoạt động, lánh xa sự lôi cuốn của đàn bà, ngờ đâu ông Hoàng vẫn theo chàng như bóng với hình.

Thu Thu ôm chầm lấy chàng. Nàng định hôn mỏi chàng, song chàng nhè nhẹ gạt ra, giọng ôn tồn lẫn chua sót:

- Thu Thu đừng quen tôi là người tu hành.

Nàng lắc đầu:

- Em quên sao được. Vì vậy, em lặn lội lên đây tìm anh.

Nhớ lại bức thư của ông Hoàng, chàng thở dài, ngao ngán:

- Ông Hoàng nhờ em tới triệu anh về phải không? Anh không chối cãi cảm tình đặc biệt với em, nhưng em ơi, cảm tình riêng của anh đã thuộc về quá khứ. Quá khứ của anh đã chết, chết hẳn rồi. Anh đã quen với cuộc sống tu hành. Dầu em khẩn khoản, anh cũng không về. Anh quyết sống ở đây cho đến hơi thở cuối cùng.

Thu Thu cười chua chát:

- Anh có thể cho biết vì sao anh xuất gia, đầu Phật không?

Câu hỏi đột ngột của nàng như mũi dùi nóng xuyên vào tim chàng. Thờ thẫn một phút, chàng đáp giọng nhát gừng:

- Anh cũng không hiểu... nguyên nhân.

Nụ cười của nàng đượm vẻ chua chát hơn:

- Không, em không có ý định mời anh về. Thật ra, ông Hoàng muốn anh về, cần anh về. Ông Hoàng dặn em cố thuyết phục anh, nếu cần ở lì lại trong chùa, than vãn, khóc lóc cho anh mủi lòng. Em trái lệnh ông tổng giám đốc vì em biết anh sẽ từ chối. Bình sinh em chưa từng lạy van ai. Lần thứ nhất trong đời, em đã lạy van anh để được anh yêu. Em thề chỉ lạy van một lần thôi, từ nay lòng em sẽ đóng chặt mãi mãi. Dầu anh yêu người khác, em cũng vẫn yêu anh như xưa...

- Đừng nhắc tới tình yêu, nữa em...

- Anh sợ ư? Vâng, em biết anh sợ. Anh sợ em, sợ mọi người, sợ đêm khuya vắng lặng, sợ tiếng còi xe lửa báo hiệu viễn du, thậm chí sợ cả lòng anh nữa. Ông Hoàng giỏi thật, song còn thua đàn bà chúng em trong việc xét đoán đàn ông, nhất là người đàn ông ấy là anh. Em định ngậm miệng suốt đời, với vết thương lòng không bao giờ bình phục, nhưng vì anh nhắc lại cảm tình đặc biệt của dĩ vãng, buộc lòng em phải nói, em phải nói, em không được quyền nín lặng nữa...

- Anh xin em, anh van em, cho anh được yên.

- Anh giết, em cũng nói, huống hồ van xin. Anh đi tu là để trốn nợ đời. Anh đi tu là để khỏi thẹn với lương tâm. Nhưng anh ơi, lương tâm sẽ theo dõi anh mãi. Anh bảo là có cảm tình đặc biệt với em, tại sao sau ngày Bét-ty thiệt mạng, anh lại bỏ Hông Kông về đây đi tu? Nghĩa là anh yêu Bét-ty.

- Không đúng.

- Hừ, em biết anh sẽ phản đối. Anh phản đối là không yêu Bét-ty, mà chỉ thương hại nàng, như anh đã thương hại Nancy, thương hại Y-von. Nhưng em, em biết. Anh dối được lòng, anh không dối được em.

Hai người ngồi trên phiến đá lớn nhẵn thín, trước cổng chùa. Ánh trăng xuông vờn bóng trên bờ vai trắng muốt, đều như nặn của nàng. Mùi thơm da thịt tiết ra, quyện vào hơi gió đêm thâu huyền diệu. Văn Bình đáp, giọng buồn rầu:

- Em trách, anh không dám cãi. Anh chỉ cầu mong em không hiểu lầm anh.

Nâng chép miệng:

- Anh không thể trốn tránh thực tại một cách quá giản đơn và dễ dàng như vậy. Anh yêu Bét-ty. Anh khoác áo nhà tu để tỏ lòng chung thủy với nàng. Bét-ty thật tốt số. Còn Thu Thu chẳng qua là cái bóng mờ, Thu Thu chẳng qua là món đồ chơi tầm thường, dùng xong ném vào sọt rác.

- Trời ơi, em tàn nhẫn quá.

- Cũng chưa tàn nhẫn bằng anh. Anh đã tàn nhẫn chạy theo người chết mà bỏ quên người sống. Biết vậy em chết trước cho rồi. Chết trước để được anh hối hận và đi tu.

Nàng lại thở dài, long lanh nước mắt:

- Vị tất. Vị tất anh đi tu vì em.

- Em đừng nói gở.

- Trước khi lên đây, em đã nghĩ nhiều. Em muốn giúp anh nhìn thẳng vào sự thật. Dầu anh giận, em cũng cam chịu, xét kỹ, anh yêu Bét-ty, song thật ra anh chẳng yêu nàng.

- Khổ quá, em mất trí rồi.

- Trí em vẫn sáng suốt. Anh mới là người mất trí. Nếu anh thật tình yêu nàng, tại sao lại đến ngôi chùa này thí phát qui y? Phải chăng anh thích tu gần Thát Luông để được cơ hội nhớ lại sự hy sinh cua hai thiếu phụ Lào tuyệt đẹp, nàng Leuam và nàng May (1) đã yêu anh tha thiết?

- Thu Thu. Ruột anh nát như tương. Nếu còn yêu anh, em nên về đi.

Bất giác, nàng òa lên khóc. Văn Bình ngồi như pho tượng, đôi mắt nhắm nghiền. Chàng tự biết lòng còn yêu. Thu Thu nói đúng: chàng yêu Bét- ty, nhưng không phải vì nàng đẹp. Mà vì nàng đã tổng hợp nhiều nhan sắc phi thường. Trong Bét-ty, chàng đã tìm thấy những người yêu tuyệt đối: Thu Thu, Nguyên Hương, Katy, Thúy Liễu, Rôsita, Luz... Chàng yêu Bét-ty, song vẫn nhớ đất Lào thơ mộng, nơi nàng Leuam và nàng May thiệt mạng thảm thương.

Văn Bình ngồi đăm chiêu rất lâu. Một con vạc ăn đêm từ đỉnh cây cao đen sì buông xuống tiếng quang quác cộc lốc rùng rợn. Thu Thu từ từ đứng dậy:

- Chào anh, em đi đây.

Chàng sửng sốt:

- Ơ kìa, em chưa kịp nói gì cả.

Nàng gượng cười:

- Lúc rời Sài Gòn, em hoài bão gặp anh sẽ nói thật nhiều. Nói suốt đêm để phỉ lòng mong nhớ. Nhưng anh đã biến thành con người khác. Con người sợ tất cả. Nếu anh còn sáng suốt như hồi chưa đi Hồng Kông, anh sẽ cho em ghen. Có lẽ em ghen thật, anh ạ. Dầu ghen với cái bóng.

Không hiểu sao chàng nắm tay nàng:

- Thu Thu, em sắp đi đâu?

Nàng nép vào vai chàng:

- Em nói ra, anh lại nghi là lập kế dụ anh về, trong khi anh cầu nguyện cho Bét-ty, nàng Leuam, và nàng May yêu dấu của anh. Nhưng anh đã hỏi, em phải đáp. Em lên đây gặp anh để từ biệt, trước giờ lên đường ra Bắc Việt. Sáng nay, trong một phiên họp tại tổng hành doanh, ông Hoàng nhắc đến một công tác hỗn hợp giữa sở và CIA, và tìm người xung phong. Lẽ ra Lê Diệp tình nguyện, nhưng vào phút chót bị té ngã, gãy tay. Ông Hoàng ra lệnh cho em lên Vạn Tượng mời anh về. Song em tình nguyện thay anh. Dĩ nhiên, tài em còn thua anh một vực, một trời. Dĩ nhiên, chuyến đi này của em khó hy vọng trở về... Biết vậy, em vẫn đi... Nếu em chết, anh sẽ hối hận... Vì anh, mà еm chết... May ra, hình ảnh em chiếm được một chỗ trong lòng anh...

- Đừng đi nữa, em ạ. Em hãy điện về cho ông Hoàng, chọn người khác.

- Không được. Em trót hứa rồi. Anh ơi, cách đây không lâu, chúng mình sánh đôi nhau trong thành phố Vạn Tượng. Em đội lốt nữ thông tin viên Cuba.. Chính anh đã hy sinh cho em. Em bị nàng Leuam lừa bắt, anh gặp nàng và nói như sau “Cô đặt điều kiện nào, cũng chịu. Cả điều kiện chết thay cho Thu Thu...”. Anh còn nhớ không?

- Còn.

- Vì em, anh phải lên phi cơ trở về Sài Gòn. May thay, phi cơ sắp cất cánh thì đại bác rót vào sâu bay. Hai đứa mình hút chết. Anh lại cứu em lần thứ ba: chúng mình bị vây bốn mặt, anh đầu hàng với điều kiện địch cho em thoát thân. Em nhìn anh trước khi đi rồi hỏi: “Liệu em còn hy vọng gặp lại anh không?” thì anh đáp: “Em đừng lo, số anh còn dai lắm. Tuần tới, hai đứa mình lên Đà Lạt nghỉ ngơi cho bõ lúc phong trần. Em đừng quên lời anh dặn…”. Anh ơi, em còn nhớ mãi... Mãi mãi, em không quên lời dặn của anh...

Nghị lực của Văn Bình tiêu tan như viên đường bỏ trong ly nước. Chàng đột nhiên nhớ lại thời kỳ Thu Thu là điệp viên thượng thặng của sở Phản gián MI-6, Anh quốc, Ở cổ chân thon thon, xinh xẻo của nàng, chàng còn thấy sợi giây vàng nhỏ xíu gắn 6 cái khánh lủng lẳng, mỗi khi nàng rón bước là thánh thót reo lên. Sau chuyến công tác ở Vạn Tượng, hai người mang nhau lên Đà Lạt ở lì trong khách sạn một tuần, mặc thiên hạ rủ nhau đi xem hoa anh đào nở...

Vì hoa anh đào đẹp nhất nhân gian đã nở đầy khách sạn, nở đầy lòng chàng. Chàng còn nhớ một đêm rét ngọt, nàng rúc đầu vào nách chàng, hỏi ngây thơ:

- Anh yêu mấy trăm người rồi?

Chàng cười đáp:

- Không nhớ nữa. Tuy nhiên, em là người anh nhớ nhất.

- Thật không?

- Đừng bắt anh trả lời. Duy anh có thể hứa chắc với em một điều: nếu vì lẽ nào chúng ta không thể thành vợ, thành chồng, anh sẽ là người anh ruột thịt của em. Anh nguyện ở bên em khi nào em cần. Anh nguyện xả thân để bênh vực em trong cơn hoạn nạn.

Mẫu ký ức đầy ý nghĩa hiện rõ trong trí chàng. Chàng đã hứa, chàng phải giữ lời. Ông Hoàng ghê thật! Ông Hoàng đưa Thu Thu vào cảnh hiểm nghèo để bắt chàng tới cứu. Tuy khám phá ra ý nghĩ thầm kín của ông Hoàng, chàng đành bó tay chịu trận. Mùi da thịt diễm ảo của Thu Thu tạt vào mũi chàng. Trong khoảnh khắc, chàng quên hết. Chàng quên là nhà tu. Chàng quên đang ngồi trước công chùa.

Dường như nàng có biệt tài nhìn thấu ruột gan chàng nên ngồi sát thêm nữa, rồi bất thần ôm choàng lấy, tìm môi chàng. Đê mê, chàng cúi xuống hôn nàng.

Nửa chừng, nhớ ra, Văn Bình lạnh người. Chàng lẩm bẩm một mình:

- Lạy ngài... Nam mô a di đà Phật!

Thu Thu ngồi xuống phiến đá. Văn Bình đứng dậy, dường như sợ mùi da thịt của nàng làm chàng điên dại lần nữa:

- Anh vừa phạm giới. Em tha lỗi cho anh.

Nàng cười ròn rã:

- Em cầu mong anh phạm giới như thế mãi.

Văn Bình đánh trống lảng:

- Trời khuya rồi. Em về khách sạn kẻo sương xuống nhiều.

- Tại sao anh biết em ngụ ở khách sạn?

- Ngày trước, em nói với anh là khi nào lên Vạn Tượng sẽ lấy phòng ở Souboun.

- Không. Em ở Vieng Vilay. Trong phòng cũ của anh.

- Cảm ơn em. Anh phải vào, vì hòa thượng không cho phép. Phiền em thưa với ông Hoàng là anh không thay đổi ý kiến.

- Dầu em mắc nạn?

- Em đang ở Vạn Tượng, sao mắc nạn được.

- Nhưng em sắp đi rồi.

- Đừng vào Hà Nội. Dạo này, Phản gián kiểm soát rất nghiêm ngặt.

- Thoạt tiên, em cũng ngần ngại, Song em cảm thấy không được đặt quyền lợi cá nhân trên quyền lợi Tổ quốc. Em đã chọn con đường hoạt động trong bóng tối, em phải theo đuổi đến cùng. Cái chết đối với em không có nghĩa gì hết. Đời em càng trở nên vô nghĩa khi em mất anh.

Nghe nàng nói, Văn Bình tê tái cả lòng. Chàng muốn ôm ghì nàng hôn lung tung vào má, vào tóc, tận hưởng hạnh phúc thần tiên mà hai người khao khát từ lâu. Trên trời áng mây đen đã che kín mảnh trăng ngơ ngác. Lờ mờ dưới ảnh điện yếu ớt ngoài xa, chàng nhận ra tháp Thát Luông nhọn hoắt, nhọn hoắt như mũi dao đâm vào trái tim rớm máu. Gió đêm thổi rì rào, hòa với tiếng nhạc buồn của sông Cửu Long.

Chàng hỏi:

- Bao giờ, em đi?

Nàng đáp, ủ dột:

- Ngay bây giờ.

- Trời còn sớm quá.

- Gần sáng rồi, không sớm đâu. Lâu ngày không dùng đồng hồ, anh mất hẳn ý niệm về giờ giấc. Đây này, anh xem, đồng hồ em đã chỉ 4 rưỡi. Từ chùa, em đi bộ về khách sạn. Giờ này, tắc xi chưa chạy, đường sá còn tối, đầy nhóc kẻ cướp.

- Khổ quá. Ông Hoàng dặn em nói với anh gì nữa?

- Ông Hoàng muốn anh cùng đi với em.

- Không được đâu.

- Không được thì thôi. Chào anh.

- Để anh đưa em về trung tâm thành phố.

Nàng cười, cai đắng:

- Bắc Việt là nơi nguy hiểm. cái chết rình rập từng giây, từng phút, em còn dám tới một mình, huống chi một quãng đường dài hai cây số.

Thu Thu quày quả quay đi. Nàng đi được mấy bước, Văn Bình vội gọi giật:

- Thu Thu.

- Dạ.

- Em đừng giận anh. Một lần nữa, anh xin hứa nếu em gặp nguy bất cứ ở đâu, em cho anh biết.

- Khi ấy, em làm cách nào thông báo cho anh được.

- Ừ nhỉ! Em nhờ ông Hoàng liên lạc với anh. Nhưng chỉ cửu em rồi thôi, anh không chịu về Sở đâu.

- Vâng.

- Bao giở, em gửi điện cho ông Hoàng?

- 5 rưỡi sáng.

- Phiền em điện về là anh cực lực phản đối việc cử em ra Hà Nội.

- Em không dám. Vì em tình nguyện, ông Hoàng không bắt buộc em. Vả lại, em là nhân viên thường, không dám chống lại ông tổng giám đốc. Anh công kích được vì ông Hoàng nể anh.

- Thôi được. Anh sẽ gửi qua nhà Bưu điện bằng mật mã.

Thu Thu kiễng chân, hôn môi chàng lần nữa. Chàng tê mê như người say rượu cần. Đã lâu chàng không nâng được ly huýt ky và hút thuốc Salem bất hủ. Cuộc gặp gỡ với Thu Thu đã làm sống lại trong lòng chàng hương vị say sưa của thời chọc trời khuấy nước.

Nàng bước thoăn thoắt trên thảm cỏ ướt sương. Nàng đi lúc nào, chàng không biết nữa. Trong chớp mắt, nàng khuất sau rặng cây lớn. Tiếng giày cao gót, rỏng rẻng khánh vàng, chìm dần trong đêm khuya êm lặng.

Nàng đã đi rồi.

Ngẩn ngơ như mất đồ quí, Văn Bình đứng sững bên phiến đá còn phảng phất hương thơm ngây ngất của nàng. Trong đời, chưa đêm nào chàng bị vò xé tâm tư bằng đêm nay. Chàng cảm thấy chưa đoạn tuyệt nổi với nếp sống vào sinh ra tử của nghề điệp báo quốc tế. Tuy nhiên, chàng chưa thể cởi áo cà sa.

Lặng lẽ chàng trở vào chùa. Ngọn nến trên bàn mộc đã cháy gần rụi. Xa xa, vẳng lại tiếng tiểu liên tacata... tacata...Chàng bàng hoàng nhìn pho tượng Phật bằng vàng, vẻ mặt bao dung kỳ lạ. Chàng lẩm bẩm:

- Thần Ảo công! Nhờ đức từ bi vô lượng của Ngài, con quyết tập luyện Thần Ảo công.

oOo

Thu Thu dừng lại, quay nhìn ngôi chùa lần chót. Nàng chỉ thấy một bóng đen khổng lồ, chìm ngập trong sương muối.

Nàng sực nhớ ra bộ đồ chẽn màu đen đã ướt dẫm sương. Song nàng không lanh. Thái độ của Văn Bình đã sưởi ấm lòng nàng. Chàng chưa chịu trở về, nhưng nàng vững tin ngày ấy chẳng còn xa nữa. Giờ đây, trong công tác hiểm nghèo, nàng chỉ có một mình. Nàng chỉ có một mình, đối phó với mưu mô thần sầu của địch, như trước kia còn hoạt động trong tổ chức quân báo Anh Quốc.

Vả lại, nếu chàng chịu trở về, nàng vẫn phải tung hoành một mình trong giai đoạn mở màn. Theo kế hoạch của ông Hoàng, chàng chỉ có thể xuất hiện vào phút chót.

Con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn ra Thát Luông. Tuy trời chưa sáng, Thu Thu đã nhìn thấy màu đỏ của đất. Đường sá ở Vạn Tượng nhuộm màu đỏ thê lương, đôi khi nàng có cảm tưởng đó là màu máu của hàng vạn người đã chết.

Nàng đưa ngón tay lên môi vẫy Văn Bình, tuy chàng đã lẫn vào bóng tối. Xe hơi của nàng đậu khuất bên đường. Hồi nãy, nàng giả vờ than thở là phải đi bộ để dò phản ứng của chàng. Chàng đã ngỏ ý đưa nàng về khách sạn. Nghĩa là chàng còn cảm tình nồng nhiệt với nàng.

Nàng lục xắc lấy chìa khóa. Ngoại ô Vạn Tượng đầy gian phi nên nàng đã cẩn thận khóa cửa xe trước khi lên chùa. Đó là một chiếc Opel màu xanh lá cây. đeo số thường, của tòa đại sứ. Hồi trưa phi cơ thương mãi chở nàng từ Sài Gòn lên, hạ cánh xuống Vạn Tượng. Lát nữa, nàng sẽ rời trường bay Wattay đi Hà Nội, dưới căn cước một du khách Lào.

Từ ngày chính phủ liên hiệp dọn về thủ đô, một số người Lào trung lập hoặc thân Cộng được cấp chiếu khán thông hành ra Hà Nội. Thu Thu không hiểu ông Hoàng vận động với ai để lấy được thông hành cho nàng. Nàng chỉ biết là ông Hoàng đã có sẵn giấy tờ cần thiết khi gặp nàng trong căn phòng lịch sử không có cửa sồ gần Tân Sơn Nhất.

Nàng tra chìa khóa vào ổ. Cửa xe chưa kịp mở ra, nàng nghe tiếng quát sau lưng bằng thổ âm Lào, ra lệnh cho nàng đứng yên, nếu không sẽ bị giết. Nàng cắn môi, bực bội. Bị khuấy phá vào giờ này, nàng có thể lỡ chuyến phi cơ Hà Nội.

Nàng quay lại. Hai người đàn ông Lào mặc áo kaki, đội cát kết che kín nửa mặt, lù lù tiến tới. Người thứ nhất, bé nhỏ, thủ trong tay khẩu côn, 6 phát. Lại gần nàng, chúng líu lo một hồi.

Lõm bõm tiếng Lào, nàng biết chúng là quân cướp đường, bắt nàng nộp nữ trang và tiền bạc. Nàng bắt đầu yên tâm, vì một phút trước nàng tưởng hai người lạ là nhân viên của địch.

Theo kinh nghiệm, bọn cướp đường thường cưỡng hiếp phụ nữ sau khi ăn hàng. Thu Thu cười thầm. Nhìn khóe mắt, nàng đã đoán biết sự thèm muốn cực độ của chúng. Nàng lắc đầu, ra dấu không hiểu. Một lên phê bình:

- Không phải người Lào rồi. Càng hay. Con bé đẹp quá. Bọn mình thật tốt số.

Tên thứ hai nói với nàng bằng tiếng Pháp nhát gừng. Hắn ra lệnh cho nàng lên xe, lái ra ngoại ô. Nàng phản đối thì hắn cười hề hề, mùi rượu phà vào mặt nàng, khiến muốn lộn mửa:

- Đâu được, cô bé yên quí của tôi ơi! Biết điều, cô lên xe lái khỏi Thát Luông. Chúng tôi không làm gì đâu. Một lát thôi. Nếu không...

Hắn không có thời giờ nói nốt. Nàng đã tấn công như chớp. Nàng ra tay trước để triệt hạ khẩu súng. Tên cầm súng đã phạm một lỗi lầm không thể tha thứ trong nghề võ. Lỗi lầm của hắn là đứng sát đối phương. Từng được huấn luyện về môn đoạt súng, nàng hành động nhẹ nhàng và thần tốc, địch không kịp trở tay. Bàn tay trái mềm mại của nàng vung ra. Mất thăng bằng, tên cướp đánh rớt khẩu súng.

Nàng phóng luôn tay phải. Quyền thuật của nàng không mạnh mẽ bằng đàn ông, song nàng lại hơn đàn ông ở 10 móng tay nhọn hoắt. Biết sử dụng móng tay một cách khôn ngoan, đàn bá chưa học nhu đạo có thể gây thương tích, loại khỏi vòng chiến những đàn ông vạm vở, khỏe mạnh, huống hồ Thu Thu đã được tập luyện thuần thục.

Trong trường MI-6, nàng được dạy 2 miếng atémi đặc biệt. Miếng thứ nhất, võ Nhật là shihon- nikitê, đánh bằng bốn ngón tay chụm lại, ngón cái quặp vào lòng bàn tay. Miếng thứ hai, nishi- ken sử dụng hai ngón duỗi thẳng, hoặc ngón trỏ với ngón giữa, hoặc ngón đeo nhẫn với ngón út.

Từ vai lên đầu có 23 huyệt, chạm mạnh có thể bị ngất hoặc tử thương. Từ bụng xuống bắp đùi, có ít ra 4 huyệt khác. Nữ điệp viên phải am tường bộ phận cơ thể đàn ông, và thuộc làu yếu huyệt ở hạ bộ, vì hạ bộ là bộ phận dễ chết nhất. Trong phòng kín, nữ điệp viên có thể hạ sát một võ sĩ cao cường không cần khí giới. Chỉ cần lừa ân ái, rồi dùng móng tay thọc đúng 1 trong 4 yếu huyệt sau lưng (2) hoặc dưới bụng (3).

Riêng Thu Thu được học thêm phương pháp điểm huyệt diên trì (4). Bí thuật này được dùng để hạ sát những người mà nàng không thể hạ sát công khai. Sau nửa năm thực tập ở Đài Bắc, nàng mới biết tấn công một huyệt ở bụng: huyệt Mao. Huyệt Mao được khai thông từ 3 đến 4 giờ sáng, giờ ân ái của đàn ông. Chỉ đụng nhẹ vào là nạn nhân thiệt mạng một tuần, hoặc hai tuần sau, ruột đen thui, như bị thư. Nguyên tắc căn bản của phép điểm huyệt diên trì là đánh đúng huyệt, và đánh đúng giờ (5).

Móng tay Thu Thu được tô hóa chất riêng, màu đỏ đốm bạc, hệt như sơn móng tay của các tiệm mỹ phẩm danh tiếng. Hóa chất này làm móng tay cứng như thép. Mỗi khi gọt sửa, nàng phải rửa móng bằng thuốc cho móng mềm đi, nếu không dao kéo không cắt được.

Trong trường nàng sử dụng atémi hàng vạn lần cho quen tay trên hình nộm đàn ông đủ cỡ lớn nhỏ, gầy béo bằng lát-tich. Mỗi huyệt được nối vào bóng đèn gắn trêu tường: chạm đúng huyệt, đèn sẽ bật cháy. Nàng được chấm ưu hạng vì trong kỳ thi tốt nghiệp nàng điểm huyệt 30 lần thì 25 lần đỏ đèn.

Dấn thân vào cuộc đời ngang ngửa, nàng đã nhiều lần vung 10 ngón tay nhọn triệt hạ những đối thủ to lớn, dữ tợn, và giỏi võ. Một lần nữa, ngón atémi độc đáo của nàng đã thành công. Bị đâm vào mắt, tên cướp rú lên một tiếng kinh khủng, rồi ngã vật xuống.

Tên còn lại hoảng hốt rút dao đâm nàng. Nàng co chân nhảy ra đường. Nàng tiếc Văn Bình không có mặt để thưởng thức tài nghệ của nàng. Lúc gặp chàng lần đầu, dưới lốt nữ điệp viên MI-6, nàng đã am tường nhiều thế võ bí hiểm nhưng so với hiện tại vẫn là một vực một trời. Gia nhập hàng ngũ của ông Hoàng, nàng được gửi sang Đông Kinh và Đài Bắc, theo lớp huấn luyện đặc biệt của một vô địch atémi, đệ bát đẳng, và một vô địch điểm huyệt Thiếu Lâm.

Lưỡi dao đầu tiên xẹt qua tóc nàng như làn chớp. Lâm trận, phụ nữ bị bất lợi vì tóc dài, dễ làm mục tiêu cho đối phương tấn công. Yếu điểm của nữ giới là mặt và tóc. Họ sợ bị thương ở mặt mất đẹp. Họ lại quí mái tóc hơn vàng. Vì vậy, đánh dao với đàn bà, đối phương thường đâm vào mặt, và chém nhàu vào tóc. Nhưng chỉ đâm giả vờ, và xuất kỳ bất ý phóng vào tim.

Thu Thu được dạy cách tránh né nhanh nhẹn và tài tình. Vừa tránh nhát dao qua đầu, nàng đã hoành thân tránh nhát vào ngực. Tên cướp Lào không đến nỗi kém cỏi về nghệ thuật dùng dao, tuy trên phương diện tinh thần, hắn là kẻ hèn nhát, vì phải dùng dao tấn công phụ nữ tay không.

Hắn tiến sát người nàng, đâm ngược từ dưới lên trên. Thế võ này rất lợi hại. Nàng nín thờ, bụng thót lại, mũi dao lướt xoẹt qua ngực nàng. Trong khi ấy, hai ngón tay lập thành thế nishi-ken của nàng đã cắm vào mặt hắn. Đau đớn, hắn buông tay dao. Nàng bồi thêm một atémi vào cuống họng. Hắn lăn xuống đất như bị cát.

Thu Thu rút mù-soa lau tay. Trèo lên xe, sắp nổ máy, nàng chợt nhớ ra, và bước vội xuống đường. Trong 15 phút, hai tên cướp sẽ hồi tỉnh. Sáng sớm, vào bệnh viện, chúng sẽ làm thiên hạ ngạc nhiên. Dầu chúng nói dối, y sĩ - nhất là Công an - cũng biết vết thương do móng tay phụ nữ gây ra. Vai trò của nàng sẽ bại lộ.

Nàng không được quyền nhân đạo nữa. Nàng phải giết hai tên cướp, hầu trừ hậu hoạn. Dầu sao, chúng đã biết mặt nàng. Rút găng trong ví ra, nàng đeo vào tay, đoạn cầm súng, bắn cho mỗi tên một phát vào tim.

Tiếng súng nổ xé tan bầu không khí im lặng. Xong xuôi nàng lái xe về trung tâm thành phố.

oOo

Phi trường Wattay đông nghẹt. Thu Thu trả tiền tắc xi, nhanh nhẹn bước vào phòng đợi. Quang cảnh ở đây vẫn như hồi đại úy Kông Lê kiểm soát thủ đô, duy khác ở điểm có nhiều máy bay, nhiều người, nhất là nhiều quốc tịch hơn trước.

Nàng nhoẻn nụ cười ngoại giao với người trung sĩ có trách nhiệm kiểm soát giấy tờ. Hắn ngẩng đầu ngắm nàng bằng cặp mắt thèm khát. Nước da ngăm ngăm, bộ tóc húi cua lởm chởm, tay chân thô ráp, cái miệng cá ngão của hắn không thể làm nàng rung động. Dầu hắn đẹp như tài tử màn ảnh, nàng vẫn dửng dưng. Đã lâu, nhỡn tuyến chiêm ngưỡng đàn ông biến thành băng lạnh đối với nàng. Nàng coi sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng như là khí giới nghề nghiệp để quật ngã địch thủ, hơn là món hàng trang sức kiêu hãnh. '

Gã trung sĩ cất tiếng:

- Cô đi Hà Nội?

Nàng gật đầu. Lời nói không mất tiền mua, nàng ban cho hắn một cái liếc say mê. Hắn xum xoe:

- Trong 10 phút, phi cơ cất cánh. Đến Khang Khay, cô sẽ thav máy bay khác.

Nàng đáp:

- Cám ơn ông.

Nàng lễ mễ xách hành lý ra ngoài. Hắn chạy theo, đon đả:

- Cô để tôi xách giùm.

Nàng ấn cái va li nặng chĩu cho hắn, Tuân theo chỉ thị của ông Hoàng, nàng chỉ mang đủ áo quần thay đổi, và mẫu hàng. Nàng biết là ở Wattay nhân viên chỉ kiểm soát lấy lệ, song ở Khang Khay, sự kiểm soát sẽ chặt chẽ hơn, và chặt chẽ nhất là sự kiểm soát ở Gia Lâm. Lần này, nàng đội lốt thương gia. Nàng đi Hà Nội điều đình bán lâm sản và mua hàng hóa về Lào. Trong đời điệp báo, nàng đã thủ nhiều vai trò khác nhau, khi mặc áo choàng y sĩ, đeo máy ảnh phóng viên, lúc cải trang công nhân, khi lăn lộn trong xóm yêu hoa, lúc giả dạng làm nữ bác học, song đây là lần đầu, nàng đóng trò thương gia.

Nàng cười một mình. Vai trò nào nàng cũng xuất sắc, duy việc đi buôn. Nàng vụng về đến nỗi không biết tính toán lời lãi. Hồi còn đi học, bè bạn đã cười nàng nhiều lần. Ghét của nào, trời trao của ấy, nàng gặp ông Hoàng. Dầu nàng van vỉ, ông Hoàng không đổi ý kiến. Mặt nghiêm nghị, ông bảo nàng:

- Nghề điệp báo khác mọi nghề trên thế giới. Nhân viên điệp báo phải như con dao pha, làm gì cũng được, làm gì cũng giỏi. Nhân viên điệp báo phải như nước, đựng vào chai, vào hộp đều được. Nhân viên điệp báo phải biết thích những cái không thích, biết ghét những cái không ghét.

Phi cơ rú lên ầm ỹ. Ánh nắng ngập đầy sân bay. Qua ô cửa phi cơ, phi trường Wattay rộn rịp khác thường. Hàng chục phi cơ chiến đấu đen sì mũi nhọn hoắt, và phi cơ vận tải đủ kiều, đủ quốc tịch, sơn màu bạc óng ánh, thân dài lêu nghêu, đuôi vểnh lên kiêu căng, nằm thưỡn từng dãy dài lê thê dưới mặt trời buổi sáng bắt đầu gay gắt.

Phi cơ rùng mình thật mạnh. Trong giây phút, hoa tiêu kéo cần lái, con chim sắt khổng lồ rời sân nhẹ nhàng như chiếc lá. Thu Thu nhìn hành khách. Toàn là quân nhân, nét mặt dày dạn và lì lợm. Một sĩ quan Lào, đeo cấp hiệu đại tá, tới bên nàng, đon đả:

- Bà buộc giây lưng chưa?

Tuy đã buộc chặt, nàng đã tìm cách làm quen anh chàng si tình, bằng cái lắc đầu nũng nịu, và giọng nói tha thiết:

- Thưa đại tá, tôi không biết buộc nên còn lỏng lắm.

Viền sĩ quan quì xuống thắt lại cho nàng. Nàng cảm thấy choáng váng khi phi cơ cất cánh. Gã đại tá lặng lẽ ngồi xuống bên nàng. Thấy mắt hắn dán vào người nàng, Thu Thu sực nhớ ra bộ y phục Lào gợi cảm, nàng mới mặc lần đầu. Cái sơ mi trắng tinh, hở tay hở ngực, như muốn phô bày núi của tròn trĩnh, khiêu khích và làn da ngó sen trắng muốt. Cái xiêm thêu ngũ sắc xòe ra trong dáng điệu mời mọc. Thoang thoảng mùi da thịt say sưa.

Nàng cũng dận xăng đan như phụ nữ Lào. Thường lệ, nàng ưa xăng đan hơn giày, nhất là giày cao gót, có lẽ vì thân nàng cao hơn độ trung bình, mặc khác vì xăng đan làm tôn vẻ đẹp quí phái của bàn chân thon hồng, và của móng chân gọt rũa mỹ thuật, óng ánh màu đỏ pha bạc.

Đôi xăng đan gồm hai quay tréo này, nàng đã dùng lần đầu trong vụ Lý Biên, hồi nàng gia nhập tổ chức buôn lậu theo lệnh của tình báo Anh Quốc (6), Nàng gặp Văn Bình. Và lần đầu, trái tim khô khan của nàng rung động. Trên đường đi Hà Nội, nàng không được phép đeo sợi giây vàng gắn 6 cái khánh tí xíu, kêu thảnh thót ở cổ chân. Địch đã được báo cáo đầy đủ về nàng và nàng bị liệt vào loại điệp viên nguy hiểm, bắt được là giết tức khắc. Đeo giây chuyền ở cổ chân là tự tố cáo một cách dại dột, nên nàng phải tuân lệnh ông Hoàng. Tuy nhiên, nàng đã đeo giây vàng ở cổ chân tới Thát Luông gặp Văn Bình để nhắc chàng nhớ lại dĩ vãng êm đềm. Còn lâu, nàng mới có hy vọng gặp chàng. Nàng bặm môi để khỏi thở dài.

Viên đại tá hào hoa rút thuốc mời. Nàng lắc đầu từ chối. Hắn hỏi nàng, giọng ngọt ngào:

- Thưa bà, tôi hút thuốc được không?

- Xin mời ông.

Gã đại tá trạc 30, tuổi sung sức nhất của đàn ông trong trường tình ái. Thân hình vạm vỡ, cân đối, trán cao, mắt sáng, hàm răng đều đặn, trắng bóng, hắn tỏ ra có lễ độ, và học thức, nhất là có sức khỏe để làm đàn bà đa tình thỏa mãn.

Thở khói thơm lên trần phi cơ, hắn vui vẽ tự giới thiệu:

- Thưa bà, tôi là Sisumang. Đại tá Sisumang, trong bộ tham mưu của tướng Kông Lê.

Khi đàn ông tự giới thiệu phương danh và chức vụ với đàn bà lạ, điều này có nghĩa là tâm thần đã xao xuyến, muốn được lọt vào mắt xanh của mỹ nhân. Sẵn sàng mua chuộc cảm tình của hắn, Thu Thu cười:

- Hân hạnh, tôi là Thao My.

- Chà Thao My, cái tên đẹp quá.

Ngừng một phút, hắn hỏi gặng:

- Thưa ông nhà là...

Nàng cắt ngang bằng cái cười ròn rã:

- Ông thất vọng rồi. Tôi chưa lập gia thất.

Mạt Sisumang tươi hẳn:

- Như vậy, sao lại gọi là thất vọng. Thưa bà, à xin lỗi thưa cô, lời nói này làm tôi nuôi thêm hy vọng, dầu là hy vọng mong manh. Cũng như cô, tôi còn độc thân.

- Đàn ông độc thân sướng hơn đàn bà độc thân rất nhiều.

- Tại sao?

- Đại tá biết rồi, còn hỏi tôi làm gì.

Chợt nhớ ra nàng dùng tiếng Pháp. Sisumang hỏi:

- Thưa, cô là người... Lào.

- Vâng, người Lào cũng như đại tá. Đúng ra, tôi mới được 50 phần trăm Lào. Tôi học từ nhỏ ở Sài Gòn nên quen nói tiếng Pháp.

- Tôi cũng thích nói tiếng Pháp. Cô về Khang Khay phải không?

- Không, tôi đi thẳng Hà Nội.

Sisumang reo lên như đứa trẻ được ăn kẹo:

- Ồ, thế còn gì bằng. Tôi cũng ra Hà Nội.

Thu Thu cũng mừng rơn như người thất nghiệp vừa nghe tin trúng số độc đắc. Song nàng vẫn giữ nét mặt thản nhiên:

- Chắc, đại tá đi công vụ?

- Vâng, tôi ra Hà Nội nghiên cứu cách tổ chức và chỉnh đốn ngành an ninh.

Thu Thu cười thầm... Một lần nữa, nàng nhận thấy sách vỡ dạy đúng. Sắc đẹp phụ nữ còn mạnh hơn nhu đạo và súng đạn nhiều lần. Không cần giỏi võ, và giỏi nghề gươm đao, Mata Hari đã làm Âu châu quỳ mọp dưới chân. Van Hintzen, ông vua do thám Đức, đã phải thán phục nàng, Dưới bí danh H-21, nàng bị hành quyết về tội làm gián điệp Đức, song ngàn sau vẫn nhắc tên nàng. Sisumang mờ mắt trước sắc đẹp nên đã phun ra những bí mật lẽ ra hắn phải giấu kín. Với Sisumang một bên, nàng tha hồ hoạt động trong vùng địch.

Hắn nhanh nhẩu hỏi nàng:

- Còn cô…

Nàng cười, ranh mãnh:

- Lần này, ông sẽ thất vọng hoàn toàn. Vì tôi không đi công vụ.

- Cô đi du lịch?

- Không, tôi là nhà buôn.

- Trời nhà buôn mà đẹp đến thế ư?

- Ông có thành kiến rồi. Phụ nữ Lào vẫn nổi tiếng đẹp nhất nhì châu Á. Ông không hãnh diện khi thấy phụ nữ Lào đẹp ư?

- Dĩ nhiên là hãnh diện. Song thú thật tôi thấy cô đẹp quá nên không thể tưởng tượng được cô là nhà buôn, chân lấm tay bùn. Người đẹp như cô phải được ở nhà bằng vàng, ngày đêm kẻ hầu người hạ.

- Gia đình tôi thuộc giòng hoàng phái, song được hấp thụ văn hóa phương Tây, tôi muốn sống tự do. Tôi thích đi buôn hơn làm việc trong bốn bức tường chật hẹp.

- Chắc cô ưa cuộc sống phiêu lưu?

- Vâng. Tôi đã đi nhiều. Càng đi nhiều, tôi càng thấy dốt. Ra Hà Nội chuyến này, tôi đi buôn nhưng cũng đi để học hỏi nữa.

Sisumang ngây ngất nhìn nàng. Nếu không có hành khách, bắn đã ôm bừa lấy nàng hôn. Nàng đáp lại bằng nụ cười lơi lả, khiến ruột gan hắn lộn lên, lộn xuống như người đáp máy bay một ngày bão lớn.

Phi cơ đã bớt tốc độ. Thu Thu ngó qua khung cửa ra ngoài. Thành phố Khang Khay của phe trung lập thấp thoáng giữa rặng núi chập chùng, sương mù chưa tan hết bay từng mảnh trắng xóa. Lẽ ra, một nhân viên của Sở đón nàng ở phi trường. Không hiểu sao, kế hoạch này bị ông Hoàng bãi bỏ vào phút chót.

Sisumang xoa tay:

- Đến Khang Khay rồi.

Nàng hỏi:

- Ông làm việc ở đây phải không?

- Phải. Tôi chỉ huy an ninh đặc biệt trong thị trấn.

- Nghĩa là ai cũng biết tiếng ông?

Mũi nở phồng, hắn gật gù:

- Vâng. Song được cả nước Lào biết tên cũng chưa bằng cô. Quen cô là vinh hạnh lớn lao nhất cho tôi. Lát nữa, mời cô vào phi cảng. Nửa giờ sau mới có máy bay Hà Nội. Chúng mình sẽ đáp phi cơ vận tải Illyouchine Xô Viết. ‘

Nàng để ý đến danh từ “chúng mình” cố tình của Sisumang, nghĩa là hắn đã mê mệt. Đột nhiên, nàng thương hại Sisumang. Với những sĩ quan cao cấp hớ hênh và dại gái như hắn, ông Hoàng chỉ cần huy động một toán nữ điệp viên đặc biệt là khám phá được hết bí mật trong vòng 48 tiếng đồng hồ, bí mật ghê gớm mà một sư đoàn điệp viên, và hàng chục vệ tinh do thám không thể phăng ra.

Bánh xe cao su chạm vào phi đạo. Thu Thu nhún vai, định phê binh hoa tiêu vụng về. Sau tiếng rầm dữ dội, phi cơ nhảy lên, dằn xuống như muốn té ngã. Tuy là hoa tiêu tài tử, Văn Bình còn giỏi hơn nhiều.

Sisumang cúi xuống cởi thắt lưng ghế giùm nàng. Ngón tay hắn rua run như bị điện giật. Nàng vội vàng đứng dậy, xách vali. Sisumang đỡ lấy.

- Cô để tôi mang giùm.

Toàn thể hành khách đều xuống Khang Khay. Thu Thu vừa đặt chân lên tấm sắt dày mắt cáo lót sân bay thì một chiếc xe díp quân sự lao tới, thắng gấp một bên. Sisumang đỡ nàng lên, giọng thân mật:

- Mời cô vào nghĩ một lát.

Tài xế phóng như bay ra ngoài trường bay. Qua một dãy phi cơ, Sisumang nói:

- Lát nữa chúng mình sẽ đi chiếc này.

Hắn chỉ chiếc phi cơ vận tải khổng lồ đang nổ máy ầm ầm ở cuối sân bay bê tông. Thân máy dài ngoằng, sơn màu xám lấp lánh dưới ánh nắng gay gắt.

Sisumang nhanh nhẹn nhảy xuống, dẫn nàng vào ngôi nhà ở góc phi trường, lắp máy điều hòa khí hậu mát rợi. Bâng khuâng, Thu Thu liên tưởng đến Đà Lạt nơi nàng nghỉ hè cách đây không lâu với Văn Bình. Hôm ấy, trời cũng cao và trong như ở Khang Khay. Nàng bỏ giép, khua chân xuống suối. Nước suối lành lạnh như hòa cái lạnh từ lòng nàng tỏa ra. Nàng thấy lạnh lòng, vì hai người sắp chia tay, lên đường cát bụi. Văn Bình vuốt tóc nàng:

- Lần sau, mình sẽ nghĩ mát ở nơi khác. Em thích đi đâu?

Nàng thở dài: .

- Em không dám tính trước.

Thật vậy, lần sau hai người gặp nhau trong ngôi chùa quạnh hiu gần Thát Luông. Chàng đã khoác áo cà sa, nàng sửa soạn hành trang đi Hà Nội.

Sisumang kéo ghế:

- Mời cô ngồi. Tôi đã dặn bưng thức ăn cho cô.

Nàng lắc đầu:

- Cám ơn đại tá, tôi không đói.

Sisumang xum xoe:

- Đúng ra, tôi không đói. Song tôi thích được ngồi ăn với cô. Tôi sợ mai kia, mỗi người đi một ngả. Dĩ nhiên, cô không buồn vì hàng ngàn đàn ông sẵn sàng hầu hạ cô. Còn tôi, tôi sẽ trở về cuộc đời quân nhân buồn tẻ.

Nàng nhìn hắn bằng cặp mắt dò xét. Trong phòng chỉ có Sisumang với nàng. Thì ra hắn mời nàng vào đây để tỏ tình. Nhưng nàng giả vờ như không biết:

- Ông bi quan ghê. Ở Hà Nội, tôi còn gặp ông nữa.

Rồi nàng chỉ ra cửa, đánh trống lảng:

- Ta ra ngoài cho thoáng khí.

Sisumang phản đối:

- Ngoài ấy nóng lắm.

Nàng cười:

- Người Lào mà sợ nóng ư?

Ánh nắng chiếu vào mặt nàng, làm tăng vẻ trắng hồng say đắm của làn da kỳ diệu. Sisumang hỏi:

- Tới Hà Nội cô ở đâu?

- Tôi về khách sạn.

- Khách sạn nào?

- Tôi cũng chưa biết. Vì đây là lần đầu tôi ra Hà Nội.

- Nếu cô cho phép, tôi sẽ làm hướng đạo giùm cô.

- Cám ơn ông trước.

Chiếc vận tải cơ khổng lồ lăn bánh ra giữa sân bay ngập nắng. Loại phi cơ Xô Viết này hàng ngày chở khí giới và quân nhu từ Hà Nội đến khu vực đông Lào. Tuy hoạt động nhiều lần trong vùng địch, Thu Thu chưa bao giờ được nghênh ngang trèo lên máy bay vận tải Xô Viết. Nàng lấy làm khoan khoái vì sắp được tận hưởng cảm giác kỳ lạ ấy.

Sisumang kéo nàng ra khỏi con mơ:

- Kìa, phi cơ sắp cất cánh. Chúng mình lên thì vừa.

Quả Sisumang là một nhân vật quan trọng ở Khang Khay. Gặp hắn ai cũng chào hỏi hoặc cung kính, hoặc vồn vã, tùy theo là nhân viên trường bay hoặc cố vấn ngoại quốc. Trước khi rời Sài Gòn, Thu Thu được ông Hoàng dặn kỹ về cách xử trí tại phi trường. Theo ông Hoàng, phút lên máy bay là thời khắc quan trọng và hiểm nghèo nhất, chỉ một sơ sót nhỏ mọn là nàng bại lộ và mất mạng.

Theo thông lệ, du khách được dẫn vào một khu nhà riêng để kiểm soát giấy tờ, hành trang, và trả lời những câu hỏi tò mò của phản giản. Nàng không sợ hớ hênh, mà là sợ bị nhận diện. Lần trước, nàng hoạt động tại Vạn Tượng dưới lốt nữ ký giả Cuba, và đã gặp gỡ nhiều yếu nhân công an và điệp báo Cộng sản. Biết đâu trong một phút tình cờ, người ta khám phá ra thương gia Thao My là nữ điệp viên hữu danh Thu Thu, bí hiệu FR-234.

May thay, nàng được Sisumang làm quí nhân phù trợ. Hắn ra lệnh cho công an không xét giấy nàng. Thậm chí nàng được đàng hoàng lên phi cơ không phải xuất trình gì hết, ngoại trừ nụ cười đổ quán xiêu đình trên cặp môi đỏ chót.

Hành khách đều là người Tây phương, mặc thường phục. Nghe giọng nói và cử chỉ cứng nhắc, nàng biết là sĩ quan Xô Viết. Thu Thu thốt ra tiếng thở dài nhè nhẹ. Chỉ riêng việc đáp máy bay Xô Viết ra Hà Nội, nghe lỏm sĩ quan Hồng quân trò chuyện, cũng đáng tiền, không cần phải làm gì khác.

Sisumung thân mật dựa vào vai nàng. Nàng để mặc, nhắm mắt lại. Sisumang ân cần:

- Cô muốn nghỉ ư?

Nàng đáp, uể oải:

- Vâng, tôi muốn chợp mắt một lát. Mệt quá.

Sisumang dụi thuốc lá, miệng nói:

- Cô ngủ đi. Khi nào đến Hà Nội, tôi đánh thức. Loại phi cơ này bay rất cao, để tôi đắp mền cho cô kẻo lạnh.

Tuy mắt nhắm nghiền, nàng không ngủ. Nàng cần tĩnh trí để kiểm điểm công việc sắp làm. Trí nhớ của nàng đột nhiên tối sầm như người ngoài nắng bước vào căn phòng đóng kín mít. Rồi ở giữa phòng hiện ra một khung trắng mờ mờ. Những hình ảnh đậm nét bắt đầu nổi bật trên nền vải. Câu chuyện xảy ra cách đây một ngày.

Và cũng xảy ra ở một nơi ồn ào động cơ máy bay. Phi trường Tân Sơn Nhất.

(1) Nàng Leuam và nàng May là hai nhân vật chính trong tiểu thuyết “Vạn Tượng khói lửa” của Người Thứ Tám, đã xuất bản trong hạ tuần tháng 11- 1966.

(2) 4 huyệt sau lưng, ở gần mông là bitei, ko-đenkô, và tché-tché. Bitei (huyệt nhu đạo) nằm giữa xương cụt (coccyx) sát hậu môn, đụng vào là chết. Ko-đenkô (huyệt nhu đạo) ở cuối xương sống, gần huyệt Bitei, đánh vào gây ra mê man. Còn huyệt tché-tché gồm 2 huyệt song hành với xương sống ở ngang đốt xương sống thứ ba (từ mông đếm lên, và cách 6 phân tây). Huyệt tché-tchế của Thiếu Lâm quyền chạm vào là bất tỉnh.

(3) 4 huyệt ở bụng thuộc hạ bộ Kintéki, Ya kô, và Tanden (hoặc Myojô). Kintéki (nhu đạo) ở giữa dịch hoàn (testicules), đụng vào làm mê man. Yacô (nhu đạo) ở hai bên háng, gần bộ phận sinh dục, đụng vào làm mê man. Tanden (nhu đạo) ở gần rốn, đụng vào làm mê man.

(4) Phương pháp điểm huyệt diên trì đã được tác giả trình bày tronq cuốn Gián điệp Nhị trùnq, đã xuất bản.

(5) Môn võ này có thật không phải hoang đường. Võ sư Oh Hsin-yang, hiện sống ở Đài Bắc rất giỏi về môn này.

(6) Xin đọc “Z28 Buôn súng lậu”, đã xuất bản trong tháng 12-1966.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx