sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4: Tai Nạn Bất Ngờ

Về gần đến biệt thự, Lisa cho xe chạy chậm lại. Qua vọng gác, người hầu gái bóp kèn inh ỏi, như trêu tức. Viên trung úy Hồng quân từ trong vụt ra. Dưới ảnh đèn pha, Lisa thấy mặt hắn nhăn nhó. Lisa ló đầu qua cửa, giọng dịu dàng:

- Cảm ơn trung úy.

Viên trung sửng sốt:

- Tại sao Lisa cám ơn?

Lisa gật gù:

- Trung úy chưa biết ư? Tôi cám ơn vì trung úy cho một toán lính võ trang chỉnh tề đi sau xe. Nếu tôi nhớ không lầm, trung úy đã cam kết là không cho nhân viên rượt theo.

Viên trung úy nuốt nước bọt:

- Vâng.

Lisa chép miệng:

- Tôi sẽ nhớ mãi lời hứa của trung úy. Chúc trung úy và các vệ sĩ của trung úy ngủ ngon.

Chiếc Tchaika từ từ khuất vào bóng đêm. Xe chạy được một quãng xa mà hai người còn nghe tiếng gắt ầm ỹ của viên trung úy. Toán lính hộ tống vụng về đang bị mắng một trận nên thân.

Lisa lái vào ga-ra. Môna vẫn ngồi yên, dường như không quan tâm đến sự việc xảy ra. Thái độ lầm lì này làm người hầu gái xốn xang. Vào đến phòng khách, Lisa hỏi:

- Bà mệt ư?

Môna gật đầu, uể oải. Lisa nói:

- Lỗi tại tôi cả. Đêm nay trời lạnh, tôi không đưa bà đi dạo là hơn.

Môna cươi chua chát:

- Trời lạnh ở đây chưa bằng phần mười ở Mạc Tư Khoa. Không hiểu sao, tôi lạnh phát run lên.

Nàng ngồi bệt xuống ghế sô-pha, Lisa đon đả:

- Để tôi rót rượu hầu bà.

Môna xua tay:

- Cám ơn Lisa, cổ họng khô rát, tôi không thèm rượu. Nếu có thể, phiền Lisa tắt đèn. Tôi muốn nghỉ ngơi cho khỏe.

Môna có hai thói quen: uống rượu và thức khuya. Nàng uống rượu như hũ chìm. Nhiều đêm trời lạnh, nàng uống cả chai vốt-ka đến khi say mèm, ngủ luôn trên đi-văng chờ người hầu gái vực lên giường. Bệnh thức khuya của nàng đã trở thành kinh niên. Không đêm nào nàng ngủ trước 3 giờ sáng, mọi thứ thuốc ngủ thành vô hiệu đối với nàng. Có lẽ vì hồi còn ở trường đại học, nàng thức khuya với bạn bên đống vỏ chai vốt-ka, đĩa đựng tàn thuốc cao ngút, và cái máy hát kích động. Lấy chồng, nàng càng thức khuya hơn vì bác sĩ H. quá già nua, quá cổ hủ, không hiểu nổi tâm trạng một thiếu nữ đang thời xuân sắc.

Bác sĩ H. từ trần, Môna nghiện rượu nặng thêm. Đêm đêm, nàng trằn trọc trên giường, mắt sâu trũng mà không tài nào ngủ được. Thương hại, Lisa phải kể truyện cổ tích cho nàng nghe, như mẹ giải trí cho con. Rồi nàng ngoan ngoãn ngủ thiếp trong tay người hầu gái đảm đang và nhân hậu.

Tại sao đêm nay nàng thay đổi thái độ? Lisa lặng lẽ tắt đèn, rón rén trên thảm cói ra ngoài. Môna chờ Lisa khép chặt cửa, rồi gieo mình xuống giường khóc nức nở. Nàng cảm thấy cần khóc thật nhiều, vì nước mắt sẽ làm nàng vợi bớt ưu tư.

Đột nhiên, ruột nàng đau thắt. Nàng cố xua đuổi hình bóng chồng cũ ra khỏi tâm trí song báс sĩ H. lụng thụng trong áo choàng trắng sặc mùi hóa chất, ngón tay cáu bẩn ít khi được rửa, hiện ra trước mặt nàng. Nét mặt bác sĩ H. buồn thảm một cách lạ lùng. Ông cất tiếng gọi:

- Môna, em Môna?

Nàng trợn mắt, nhìn xuyên qua bóng tối u uất. Giọng nói khàn khàn quen thuộc của người chồng luống tuổi từ cõi xa xăm vọng lại:

- Môna quí yèu, anh rất buồn phải bỏ em ở lại một mình trên dương thế. Em ơi, dầu ở xa nhau về thể xác, hồn anh vẫn ở bên em. Đêm nay anh muốn nhắc lại với em rằng anh là đảng viên Cộng sản, trọn đời trung thành với Đảng. Một thời gian dài, anh cố gắng quên công cuộc phát minh ghê gớm của anh, phát minh một vũ khí tuyệt đối, khả dĩ đốt cháy quả địa cầu với mấy ngàn triệu con người trong chớp mắt.

Em ơi, anh phải trung thành với Đảng, song anh lại ghê sợ chiến tranh. Chiến tranh đã cướp của nhân loại hàng chuc triệu sinh mạng vô tội rồi. Chiến tranh không thể tái diễn nữa. Nếu anh còn sống, anh sẽ cố gắng bảo vệ cho công trình khoa học của anh được dùng vào mục đích hòa bình. Anh sẽ không thể nhắm mắt nếu công trình này bị quân sự hóa. Môna, em hãy giúp anh tìm ra lối thoát...

Nàng bịt chặt hai tai. Song tiếng nói đều đều của bác sĩ H. vẫn gióng lên:

- Môna, em bịt tai làm gì, vì anh không nói vào tai em, mà là nói trong lòng em. Sự thật phũ phàng lắm, em ạ... Anh biết khi anh còn sống, em không yêu anh, em chưa hề yêu anh... Nhưng anh không bắt buộc em dâng hiến trọn vẹn thể xác và linh hồn. Dầu sao anh cũng già cằn, anh gắp đôi tuổi еm, em đang ở độ nẩy nở nhất của người đàn bà... Em có quyền sống vội vàng, sống tham lam vì tuổi trẻ vụt qua như ánh sáng… Hồi chúng mình còn sống bên nhau, anh không hề đả động tới tâm sự của em, vì anh kính trọng em… Mối tình giữa hai ta như sợi tơ sương diễm ảo ban mai, anh không dám chạm vào sợ tan thành nước...

Hình ảnh bác sĩ gày gò, đạo mạo mở dần, mờ dần, rồi một thanh niên khỏe mạnh, khôi ngô trùm lên. Tay chân Môna run lẩy bẩy. Nàng đột nhiên nhớ lại dĩ vãng. Dĩ vãng lạ lùng trong thành phố Thượng Hải.

Hồi ấy, nàng là cô gái thơ ngây, thích tung tăng đuổi bướm trong vườn để phơi khô, tiêm chất phọt-môn rồi ướp trong sách. Nàng sưu tập bướm đủ loại, đủ màu. Có những con bướm xòe cánh vàng, chấm đen như viên dạ ngọc nằm trên nền nhung láng mượt. Lại có những con bướm trắng tinh cũng trắng tinh như tuổi dậy thì thơ mộng và mối tình đầu bất diệt của nàng.

Chàng cũng là đệ tư của thú chơi bướm. Chàng thường tặng nàng những con bướm khô màu xanh mà chàng bảo là màu của hy vọng, màu của ái tình chung thủy.

Một hôm, hai đứa đuổi bướm trong khu vườn rộng, giữa tiếng lá tình tự xì xào, và tiếng nước róc rách mời mọc trong hồ nuôi cá vàng. Quá ham con bướm trắng, Môna trượt ngã. Chàng hốt hoảng chạy tới, đỡ nàng lên. Da thịt nàng cọ vào má chàng. Nàng muốn hất chàng ra mà không được. Một mãnh lực kỳ lạ hút nàng vào người chàng. Lần đầu chạm cơ thể nóng hổi của đàn ông, nàng tê mê như kẻ không biết uống rượu đã nhắp một chai bồ đào thượng hạng.

Trèn con đường cỏ xanh êm ái, nàng rút vào vòng tay cứng chắc của chàng. Nhìn lên, nàng không sao cầm lòng trước đôi mắt sâu và rộng như thu hồn. Miệng nàng hé mở, lộ hàm răng đều và trắng bóng. Run rẩy, chàng cúi xuống. Nàng nghe rõ hơi thở gấp gáp của nàng. Rồi nàng chẳng biết gì nữa.

Cái hôn đầu tiên làm nàng ngây ngất như hít mê hồn hương, Nàng duỗỉ dài trên thảm cỏ xanh rờn. Chàng lại hôn nữa. Hôn thêm nữa. Nàng có cảm giác như toàn thân tan ra nước.

Hạnh phúc hai người sớm tàn như hoa phù dung Chàng phải về Mỹ. Chàng gửi thơ cho nàng. Nàng vội vã trả lời. Sau đó, gia đình nàng đổi chỗ ở. Người ta không muốn hai người liên lạc với nhau. Thời gian tàn nhẫn trôi qua.

Bức thư ngắn ngủi của chàng do Lisa giao tận tay, nàng còn nhớ kỹ dấu chấm, nét phảy. Nàng có thể đọc làu làu bất cứ lúc nào.

Bỗng Môna đứng vụt dậy trong gian phòng tối. Nàng vừa nghĩ tới một chi tiễt hệ trọng. Nàng rú lên một tiếng ngắn:

- Trời ơi!

Môna phăng ra sự thật. Trời ơi, sự thật dễ dàng như vậy mà nàng không thấy. Trong tối, nàng lần mò lại tủ buýp-phê. Máy điện thoại được đặt trên tủ. Trong giây phút, nàng nhớ lại bác sĩ H., chồng nàng, nhà khoa học vật lý nổi tiếng Liên Xô. Nàng gia nhập quốc tịch Liên Xô từ lâu. Chính phủ Liên Xô đang biệt đãi nàng. Bác sĩ H. đã khuyên nàng trung thành... Nàng không thể phản bội...

Nàng phải hành động ngay, kẻo muộn. Nàng không dám suy nghĩ thêm nữa, sợ lòng mềm yếu.

Môna đặt tay vào điện thoại. Điện thoại là nhu cầu thường ngày của con người tân tiến. Tuy vậy, đêm nay nàng có cảm tưởng như từ nhỏ đến lớn chưa được cầm máy điện thoại. Cũng may điện thoại ở Hà Nội không phải tự động. Nàng nhấc lên, đầu giây sẽ nổi tiếng nói lễ phép:

- Đây là tổng đài an ninh. Bà xin số nào?

Tổng đài An ninh, bốn tiếng này vang dội trong trí Môna như bốn hồi chuông lanh lảnh. Con số nàng định gọi sẽ định đoạt tương lai của nàng.

Môna rụt tay lại. Một bức tranh chói lòa màu sắc vừa sáng rực trong óc nàng. Nàng thấy một cửa biển rộng, tràn ngập gió mặn và ánh mặt trời vàng loé, nàng nằm gọn trong lòng một thanh niên đĩnh ngộ và cường tráng. Ngoài khơi, những con thuyền buồm trăng trắng trồi lềnh bềnh trên làn nước xanh xanh.

Nàng được tự do sống theo sở thích. Tự do vào hộp đêm tối lù mù, khiêu vũ cuồng loạn với chàng cho đến khi thành phố ngủ dậy. Thú giải trí thần tiên này nàng chưa được tận hưởng trong chuỗi ngày dài lê thê ở Mạc Tư Khoa rầu rĩ. Tự do uống rượu mạnh, không phải mua chợ đen, và không phải uống một thứ vốt-ka tầm thường cháy họng.

Một cuộc xung đột dữ dội diễn ra trong lương tâm nàng. Giọng nói nghiêm nghị của người chồng quá cố lại văng vẳng bên tai. Môna lắc đầu, đau khổ. Nàng phải quên, quên hết. Nàng phải ở lại Liên Xô với kỷ niệm xa xưa, dầu nàng không yêu bác sĩ H.

Nàng lại đặt tay vào điện thoại, cổ họng nàng khô đét như suốt ngày chưa được hớp nước. Mắt nàng loé ra tia sáng dữ tợn. Nàng áp ống nghe vào tai. Song nàng không nghe được gì. Tưởng cô gái ở Tổng đài còn ngái ngủ, hoặc còn nằm trong lòng một sĩ quan Xô Viết thô bạo, Môna đập mạnh vào cần máy nhiều lần.

Đợi giây lâu, không ai trả lời, Môna gào lên:

- Trời ơi, ai cứu tôi với.

Cửa phòng ngủ sau lưng Môna được mở toang không biết từ lúc nào. Người hầu gái già nua, chậm chạp bước vào. Trên mặt Lisa không còn vẻ hiền lành và khoan dung thường lệ nữa.

Như bị điện giật, Môna hoàng hốt quay lại:

- Lisa!

Lisa cười gằn:

- Chào bà. Bà gọi điện thoại cho ai?

Môna dựa lưng vào tủ buýp-phê, móng tay dài sắc bấu lấy gỗ, sợ té ngã. Mặt nàng trắng bệch như tờ giấy. Thốt nhiên, nàng òa lên khóc. Chờ nàng khóc xong, Lisa cất tiếng, mỗi tiếng giáng xuống như búa tạ:

- Bác sĩ Môna? Bà không thú nhận tôi cũng biết. Bà định gọi giây nói cho KGB. Bà muốn hại chúng tôi phải không? Bà lầm rồi, tôi luôn luôn ở cạnh bà, luôn luôn theo dõi hành vi của bà.

Môna chối:

- Không, không.

Lisa chắt lưỡi:

- Bà đừng quên tôi là gián điệp chuyên nghiệp. Nhất cử, nhất động đều không lọt qua con mắt quan sát thành thạo của tỏi. Biết bà muốn phản, tôi đã gỡ giây điện thoại. Bà đừng gọi nữa, mất công. Từ lâu, tôi vẫn có thiện cảm với bà. Song tôi không thể đặt tình riêng lên trên nhiệm vụ. Sinh mạng hàng trăm triệu con người trên thế giới tùy thuộc vào thái độ của bà đêm nay.

Môna trợn tròn mắt khi thấv người hầu gái rút trong tạp-dề ra con dao lưỡi dài nhọn hoắt, Bàn tay của Lisa cầm dao một cách quen thuộc và khéo léo.

Lisa gằn giọng:

- Bác sĩ Môna, bắt buộc tôi phải giết bà.

Lưỡi dao đảo một vòng trong không khí. Môna nhắm mắt chờ chết. Ngoài vườn, gió thổi rào rào. Mưa đêm lạỉ đổ xuống thành phố Hà Nội ngủ say.

oOo

Đèn bấm sáng quắc làm Thu Thu chói mắt. Nàng định nhảy tréo sang bên để tránh ngọn đèn thì một tiếng quát khô khan nổi lên:

- Đứng yên, kẻo chết.

Nàng thoáng nhận ra cái họng đen ngòm của khẩu tiểu liên Xô Viết. Đối phương là một quân nhân cao lêu nghêu, đội mũ sắt sùm xụm. Hắn từ đâu hiện ra nàng không biết. Có lẽ hắn là lính đi tuần.

Nghe tiếng quát, nhất là thấy khẩu súng gớm ghiếc, Thu Thu đành đứng yên. Lại gần, nàng thấy rõ bộ mặt tàn phá và cái mũi lỏng lẻo của nhà võ sĩ thượng đài nhiều lần. Nàng cảm thấy lo ngại: nếu không diệt được tên lính, nàng sẽ thất bại. Tuy nhiên, hạ thủ được một võ sĩ cao lớn cầm khí giới nguy hiểm trong tay không phải là dễ đối với phụ nữ yếu đuối.

Tên lính dằn từng tiếng:

- Chị núp ở đây làm gì?

Nàng bắt đầu yên tâm. Như vậy nghĩa là hắn tình cờ phăng ra nàng, không phải nàng bị Phản gián theo dõi. Nàng chưa tìm ra cách chống chế thì hắn đã tiếp:

- Chị phải ra ngoài xe với tôi.

Nàng lắc đầu:

- Ra xe với anh làm gì, tôi không đi.

- Chị đừng bướng bỉnh vô ích.

Nàng bèn đổi giọng lẳng lơ:

- Thanh niên dễ thương như anh mà nhẫn tâm bắt một người đàn bà đẹp như tôi ư?

Hắn thở dài:

- Nào, tôi đâu muốn bắt chị. Đồng chí thiếu úy ngồi ngoài xe thấy chị, sai tôi vào bắt.

Nàng giật mình:

- Anh gác ở đây lâu chưa?

Hắn đáp:

- Từ 10 giờ đêm. Chị không biết đây là tư thất viên trưởng đoàn cố vấn Trung Quốc hay sao?

Nàng chợt hiểu. Lisa và nàng đã tính toán kỹ càng, song lại quên không tính toán rằng cái nệm cỏ xanh rờn và êm ái ở ngã tư Phan Bội Châu là của Tòa đại sứ Trung Cộng được canh phòng chặt chẽ ngày đêm. Tên lính nhìn thẳng vào mặt nàng:

- Tôi hỏi thật chị. Chị lảng vảng trước nhà ông cố vấn làm gì?

Nàng đáp liều:

- Tôi có hẹn.

- Với ai?

- Tôi không thể nói được.

- Nghĩa là chị có gian ý.

- Khổ quá, anh bắt thì tôi phải nói. Tôi có hẹn với một người trong biệt thự.

Tên lính cười ha hả:

- Thế à?

Hắn dí súng vào lưng nàng. Nàng phản đối:

- Anh không được quyền bắt tôi. Tôi sẽ khiếu nại với ông cố vấn.

Hắn đẩy nàng ra đường:

- Chị sẽ giãi bày với đồng chí thiếu úy.

Nàng đành tuân lệnh. Đi được một bước nàng hỏi:

- Anh đứng ở đâu tôi không thấy.

- Tôi mới đến. Thiếu úy thấy chị núp dưới chân tường. Ban đêm con đường này bị cấm.

- Khổ quá, tôi không biết.

- Thế mới rầy rà. May ra thiếu úy không làm khó dễ chị.

Tên lính đi sát phía sau nàng. Nàng chỉ cần đảo nửa vòng là tóm được khẩu tiêu liên, và tặng cho tên võ sĩ quyền Anh hớ hênh này một bài học sâu cay về cận vệ chiến. Tuy nhiên, nàng sẽ bại lộ. Vì còn tên thiếu úy chờ bên ngoài. Chi bằng ra xe...

Đó là một chiếc díp kiểu Mỹ. Thu Thu hơi thất vọng vì gã đàn ông trên xe không phải là thanh niẻn như nàng đinh ninh. Nếu là thanh niên, nàng có thể dùng sắc đẹp lung lạc. Nàng khó thành công vì hắn là một ông già ngũ tuần, bộ mặt phẳng lì như phiến đá. Hắn ra lệnh giọng lè nhè:

- Đưa nó lên băng sau.

Tên lính đề nghị:

- Thưa thiếu úy, để em lái.

Gả sĩ quan già nua xua tay:

- Không, để tao lái. Mày ngồi sau với nó. Tao ghét giống hồ ly ban đêm này lắm. Còng đâu, sao mày chưa khóa tay nó lại.

Thưa...

Mày phiền lắm... Tao đã biết mà... Hàng chục lần bị kiểm thảo, mày vẫn chứng nào, tật ấy. Nếu con này là gián điệp dịch nguy hiểm thì khốn to.

- Thưa thiếu úy, em đâu dám xao lãng nhiệm vụ.

- Vậy còng tay nó lại.

Giờ đây, nàng mới cảm thấy dại dột. Phản công không kịp nữa vì gã thiếu úy mặt sắt đen sì đã chĩa súng lục vào ngực nàng. Nàng đành giơ tay lãnh cái mơ nốt lạ lạnh ngắt. Tên lính khóa lại, rồi bỏ chìa vào túi áo.

Xe nổ máy, Thu Thu hỏi:

- Thưa thiếu úy, tôi được đưa về đâu?

Lái xe ra giữa đường, hắn đáp:

- Lên vườn Bách Thảo.

Thu Thu chỉ cần biết có thế. Nếu về Công an gần ga Hàng Cỏ nàng khó có hy vọng thoát thân. Con đường từ Phan Bội Châu về ty RU trên vườn Bách Thảo khá xa, nàng còn đôi chút hy vọng. Thật ra, nàng không sợ chết. Cái chết trong nghề gián điệp là chuyện thông thường, cũng thông thường như thiên hạ nhức đầu sổ mũi. Nàng chỉ sợ chết vì một lý do không đáng chết. Nàng sợ mai sau nhắc lại tên nàng các đồng nghiệp sẽ bĩu môi, khinh bỉ:

- Trời, tưởng gì, té ra chưa làm nên cơm cháo đã sa lưới địch và chết mất xác. Tưởng FR 234 là điệp viên có hạng, ngờ đâu chỉ là tay tập sự. Đã bảo mà... không có Văn Bình là nắm chắc thất bại...

Thu Thu tức uất, bàn tay run run. Vốn giàu tự ái, nàng phải tỏ cho đồng nghiệp bên nam biết nàng không còn non dại trong nghề. Nàng phải tỏ cho Văn Bình biết nàng không đến nỗi quá kém cỏi.

Xe hơi phóng nhanh trên con đường lối om ra Cửa Đông. Đoàn xe lửa chạy rầm rầm trên cầu sắt, khiến Thu Thu có cảm tưởng là bom đạn đang rơi xuống thành phố. Tên lính cất tiếng:

- Thưa thiếu úy, tàu Phòng về sớm 15 phút.

Gã sĩ quan gắt to:

- Im cái miệng. Ý thức phòng gian, bảo mật của mày để đâu.

Tên lính câm lại như thóc. Nàng nhìn hắn một cách thương hại. Nàng không muốn giết hắn, song hắn đã biết khá nhiều về nàng.

Xe hơi lái vào đường hẻm. Thu Thu nín thở rồi từ từ đưa thán khí từ lồng ngực ra ngoài bằng miệng. Nàng từ từ hít dưỡng khí vào phổi. Động tác này sẽ làm cơ thể nàng sảng khoái và thần trí sáng suốt. Nàng biết cuối hẻm là đường rẽ. Gã sĩ quan có thói quen ôm “cua” thật gấp. Khi ấy sẽ là cơ hội bằng vàng cho nàng.

Phía trước thấp thoáng những ngọn đèn điện màu vàng rơm ảm đạm. Thu Thu biết là đại lộ Quan Thánh.

Sắp đến ngã ba. Nàng đã thở đầy hai phổi. Bắp thịt ở tay và chân nàng duỗi ra, như cành tre bị uốn tròn sắp bật lên một cách ngạo nghễ.

Gã sĩ quan lẩm bẩm một tiếng chửi rủa tục tằn. Hắn thường chửi rủa bâng quơ mỗi khi gặp một khúc quẹo gắt. Thu Thu nghe rõ đế giày đinh của hắn đạp thắng, và vô-lăng nghiến răng ken két. Qua ngã ba, tốc độ chưa giảm bớt kịp nên xe hơi bị nghiêng sang bên.

Thu Thu ngã vào lòng tên lính. Hắn càu nhàu:

- Ơ kìa…

Sức lực của Thu Thu được dồn vào cánh tay. Cây còng sáng loáng vung lên, đập mạnh vào màng tang tên lính khờ khạo. Cái nhẫn bạch kim sắc như dao đụng đuôi mắt, máu vọt tung tóe. Hắn chưa kịp kháng cự thì xe hơi vượt qua khúc quẹo, hất hắn ngã nhào xuống đường.

Nội vụ xảy ra trong vòng một giây đồng hồ. Nghe thủ hạ kêu thất thanh, gã sĩ quan quay lại, một tay lái xe, tay kia đặt vào bao súng ở thắt lưng. Song Thu Thu đã đối phó nhanh hơn. Tên lính đang loạng choạng, hai bàn tay bị còng của nàng đã lộn lại giáng ngang cổ gã sĩ quan.

Hắn gục xuống vô-lăng. Theo phản ứng tự nhiên. Chân hắn đạp thắng. Xe đang phóng nhanh bỗng rú lên tiếng két ghê hồn, rồi đứng khựng xô Thu Thu ra đằng trước. Nàng phải quỳ gối, tì vào ghế, để khỏi bị thương. Gã sĩ quan luống tuổi tỏ ra có sức khỏe khác thường. Tuy bị đòn đau máu đầm đìa vô-lăng, chỉ nửa phút sau hắn đã tĩnh lại.

Xe vừa dừng, hắn đã rút được súng. Vì phải cuộn người khi xe thắng gấp, Thu Thu đã bỏ phí nửa giây đồng hồ quý báu có thể giúp nàng đảo ngược tình thế dễ dàng.

Hắn chĩa súng vào ngực nàng. Miệng súng cách nàng 2 gang tay. Nàng thấy rõ ngón tay run run của hắn đặt vào cò súng. Biết đạn sắp nổ, nàng coi thường nguy hiểm, phóng luôn hai tay bị còng về phía hắn. Viên đạn thứ nhất kêu chát chúa. Vì mất bình tĩnh, hắn bắn ra ngoài. Lằn đạn xẹt qua thái dương, xém một sợi tóc lòa xòa của nàng.

Hắn không ngờ một thiếu phụ mảnh khảnh trói gà không chặt, lại có lối đánh vũ bão đúng qui tắc của con nhà võ lão luyện. Nhưng khi hắn hiểu sự thật thì đã muộn. Cái còng sắt rơi vào cườm tay cầm súng. Khẩu côn bị văng xuống đường. Tuy vậy, hắn vẫn chưa mất vẻ nhanh nhẹn. Hắn co chân nhảy ra khỏi xe. Thu Thu nhảy theo. Đế dép mỏng dính của nàng gieo xuống nền nhựa, nhẹ như lá mùa thu rụng.

Gã thiếu úy hươi quyền đánh nàng. Nàng hươi còng đỡ. Miếng đòn của hắn không làm nàng sợ. Nghệ thuật nhu đạo của hắn chỉ đến đai nâu là cùng. Nếu hai tay được thảnh thơi, nàng chỉ cần một phút là loại được hắn ra ngoài vòng chiến.

Dầu sao nàng cũng phải hạ thủ hắn thật nhanh. Nghe súng nổ, bọn tuần cảnh như diều hâu đánh hơi thấy xác chết sẽ ùa tới. Nghĩ vậy, Thu Thu bỗng thấy mạnh mẽ và dẻo dai thêm. Nàng mỉm môi, quật trái cái còng buộc xích dài lê thê vào mặt hắn lần nữa. Lần này hắn tránh không kịp, máu tuôn xối xả. Hắn ối một tiếng, rồi lảo đảo vịn thành xe. Nàng bồi thêm vào cuống họng. Thân thể khòng khoèo của gã thiếu úy già ngã nboài trên đất, khác nào con vật bị nằm mọp dưới nhát búa của người đồ tể lành nghề.

Nhanh như cắt, Thu Thu chạy lùi lại bụi cây um tùm. Nàng lục túi tên lính bị trọng thương đang rên xiết. Nàng đẩy hắn lăn một vòng mới rút được chìa khóa còng. Bị đau, hắn rống lớn. Nàng kéo lưỡi boa-nha hắn đeo ở thắt lưng, ướm vào da tay. Nếu được chở vào bệnh viện, tên lính sẽ bình phục sau vài tuần lễ săn sóc. Song nàng không thể nặng tình nhân đạo. Không rụt rè, nàng đâm xuống. Nàng chỉ có thề thi ân bằng cách không làm hắn hấp hối lâu.

Trước khi lên xe, nàng không quên rút mù soa lau kỹ cán dao. Nàng không thể lưu lại dấu vết nào khả dĩ dẫn địch tới nàng. Trong nghề điệp báo, hành động cẩu thả là đồng nghĩa của tự sát.

Động cơ xe díp rú lên một tiếng kinh hồn. Nàng đạp lút ga, bốn bánh xe nhảy chồm lên. Trong chớp mắt, nàng biến sâu vào bóng tối. Nàng tắt đèn xe, sợ đối phương đuổi theo.

Bất giác, nàng thở dài. Chân ướt chân ráo tới Hà Nội, nàng đã gặp toàn rủi ro. Trong một đêm, nàng gây ra 3 án mạng. Dầu sao Phản gián của địch cũng quan tâm tới. Nàng chưa tin bị lộ, nhưng nếu rủi ro tiếp tục xảy ra, địch sẽ khám phá được vai trò trà trộn của nàng.

Nàng đậu xe sát lề đường, dưới hàng cây xum xuê, rồi đi bộ một quãng, ném chìa khóa công tắc xuống cống nước, trước khi rẽ vào đường Phan Bội Châu. Đậu xe gần nhà trọ là điều hớ hênh song nàng không dám đậu xa hơn, sợ công an hỏi giấy tờ phiền phức. Theo nguyên tắc, kẻ gian thường đậu xa nơi trú ngụ. Thấy xe díp của gã thiếu úy bất hạnh trên đường Hàng Bông Ruộm, công an địch sẽ tưởng lầm hung thủ bỏ xe để đi bộ. Và họ sẽ không ngờ nàng ở ngay trước mắt.

Cửa nhà trọ còn khép hờ, nàng xô vào. Bên trong chỉ có ngọn đèn 5 nến lù mù như muốn tắt. Nàng nhún vai lên thang gác. Không gặp ai, nàng mở cửa phòng. Mùi ẩm mốc xông ra. Để nguyên quần áo, nàng lăn lên giường. Giấc ngủ đến với nàng rất nhanh.

*

* *

Khi Thu Thu nhắm mắt ngủ thỉ ngoài trời mưa rào rào trút xuống. Cách lữ quán Viên-chan một quãng đường, Lisa đang nắm chặt chuôi dao, nhắm Môna đâm tới.

Mắt người hầu gái đỏ gắt như rớm mán, tưởng như có thể ăn tươi, nuốt sống Môna. Song một mãnh lực vô hình đã cản tay Lisa. Trong khoảng không, hiện ra khuôn mặt nghiêm nghị và lo lắng của ông Sìmít, tổng giám đốc Trung ương Tình báo C1A:

- Lisa, bà có trách nhiệm theo sát Môna từng giờ, từng phút. Trong mọi trường hợp, bà phải bảo vệ mạng sống của Môna. Dầu phải hy sinh... Môna sẽ có lợi cho chính nghĩa tự do nếu được đưa ra khỏi bức màn sắt.

Môna mở choàng mắt. Nàng ngạc nhiên khi thấy mình còn sống.

Lisa quả là một diễn viên kịch nghệ kỳ tài. Thấy chủ mở mắt người hầu gái qưang lưỡi dao xuống đất rồi ôm mặt khóc. Môna đinh ninh là Lisa có cảm tình đặc biệt với nàng nên không nỡ giết. Nàng không thể hiểu được Lisa chỉ vâng lệnh ỏng Sìmít của CIA.

Thái độ của người tớ gái làm Môna mủi lòng. Nàng ôm chầm Iấy Lisa, rồi hai người cùng nức nở. Lát sau, lau nước mắt, Lisa nói:

- Bà tha lỗi cho tôi. Trong một phút nóng giận vô lý, tôi định giết bà. Song tôi không có can đảm giết bà. Thà rằng phản gián cộng sản đến bắt tỏi và mang đi hành hình…

Môna thở dài đau đớn:

- Tôi mới là người có lỗi. Lisa giết tôi là đúng. Nếu chết, tôi không dám oán thán. Vì tôi đã long trọng cam kết theo Lisa đến phút chót. Nửa chừng, tôi quá mềm yếu nên bị tình cảm tầm thường chi phối, Tôi hối hận lắm, Lisa ạ. Nhờ Lisa can thiệp, nếu không tôi đã dại dột gọi điện thoại cho KGB.

Người hầu gái mân mê những sợi tóc mềm mại vàng óng ả của nữ chủ nhân:

- Tất cả đều do Trời định đoạt. Chậm một phút nữa, tôi sẽ phải xa bà. Chắc chắn là tôi bị bắn bỏ. Có lẽ bà suy nghĩ nhiều nên thần kinh bị căng thẳng. Nội ngày mai, bà sẽ giã từ Hà Nội lên đường sang Hoa Kỳ, tái ngộ với ý trung nhân của bà...

Môna lại thở dài:

- Lisa ơi, tôi hết tin tưởng rồi.

Người tớ gái hơi đổi sắc mặt:

- Thưa... tôi không hiểu bà nói gì... Bà thấy trong người mệt mỏi phải không?

- Không, tôi không mệt mỏi chút nào. Chỉ nghĩ đến chàng là tôi tăng thêm sức khỏe. Nhưng Lisa ơi, tôi không tin là chàng còn sống

- Bà lâm bệnh thật rồi. Chàng đã tự tay viết thư cho bà... Hiện chàng sống ở Mỹ. Trung ương đã xác nhận với tôi như vậy.

Lisa trố mắt trong vẻ ngạc nhièn vô tận. Người hầu gái không biết gì hết. Ngưòi hầu gái không biết tình nhân của nhà nữ bác học Xô Viết đã chết. Chết tữ lâu. Và bức thư là... hoàn toàn giả mạo...

Môna đặt bàn tay lên đôi vai rung rung của người hầu gái:

- Lisa ơ, tình cờ tôi khám phá ra bức thư Lisa đưa cho tôi là giả mạo. Chàng chểt rồi, chết thật rồi, Lisa ạ... Lisa đừng ngắt lời tôi, hãy để tôi nói hết. Tôi không dám ngờ vực Lisa. Có lẽ cũng như tôi, Lisa chỉ biết một phần... Lisa ơi, chàng là người vô thần, mặc dầu chàng ghét chủ nghĩa mác-xít. Chàng không theo tôn giáo nào hết. Không bao giờ chàng cầu nguyện. Trước kia, chàng thường chế riễu mỗi khi tôi đọc kinh, xin Thượng đế ban ơn cho hạnh phúc lâu dài… Chàng thường bảo, hạnh phúc là do mình tạo ra, do mình bảo vệ. Chẳng lẽ một người như chàng lại viết thư là “từ ngày xa em, anh hằng cầu nguyện đêm ngày cho hai đứa mình được xum họp”.

Người nữ nhân viên CIA lặng người, như bị đánh vào đỉnh đầu. Lisa chợt hiểu tại sao Môna thay đổi thái độ khi đưa Thu Thu về nhà trọ. Có lẽ Môna nói đúng. Có lẽ CIA đã lầm. Hoặc có lẽ СIА viết thư giả. Nghề điệp báo ba đầu sáu tay, nhiều khi thất bại vì một sơ hở cỏn con. Tuy nhiên, Lisa vẫn cố gắng giải thích:

- Thưa bà, tư tưởng con người mỗi lúc một khác. Sau nhiều năm chờ đợi trong đau khố, chàng đã bỏ quan điểm vô thần. Biết đâu chàng yẻu bà nên theo đạo!

- Không, chàng là người cương quyết. Hoàn cảnh không hoán cải được tư tưởng của chàng.

- Xin bà đừng hiểu lầm tôi. Tôi không khi nào phỉnh gạt bà. Hẳn bà đã biết tôi là tín đồ ngoan dạo. Tôi xin thề trên cuốn Thánh kinh rằng…

Мônа gạt ngang:

- Tôi không muốn Lisa thề. Tôi hoàn toàn tin Lisa. Lisa đã mang lại niềm hy vọng to tát cho tôi. Lisa đã cứu sống tôi. Tôi chịu ơn Lisa quá nhiều. Đến phút này, tôi vẫn còn hối hận. Tôi không ngờ lại hèn hạ đến nỗi kêu điện thoại cho Phản gián đến bắt Lisa. Tôi không xứrg đáng tình bạn thắm thiết của Lisa nữa. Tôi đáng tội chết...

Lisa đứng sát vào người Môna, giọng cảm động:

- Môna, bà đừng nói gở. Nếu thương tôi, bà hãy lên giường ngủ đi. Ngày mai, chúng mình còn nhiều việc phải làm. Chiều mai, bà lên đường. Bà không nhớ tôi sao?

Một giọt lệ long lanh trong khóe mắt của nhà nữ bác học đa cảm. Nàng ôm ghì người nữ tỳ, hôn loạn xạ lên mái tóc bạc non nửa và đôi má bắt đầu in nếp răn thời gian. Lisa nhoẻn miệng cười:

- Bà lên giường nghỉ nhé!

Môna ngoan ngoản trèo lên giường. Người hầu gái kéo mền đắp tận cằm cho chủ. Môna nhắm mắt lại. Lisa cúi hôn vào trán nàng, dáng điệu thân ái và hiền từ như mẹ với con. Đoạn lặng lẽ ra ngoài, khép cửa lại nhẹ nhàng.

Chờ Lisa đóng cửa, Môna mở choàng mắt, nhìn vào bóng đêm u uất. Nước mắt nàng trào ra đầm đìa, ướt gối. Trong đêm khuya thanh vắng, nàng không nghe tiếng động nào, ngoại trừ tiếng máy điều hòa khí hậu chạy đều đều, và tiếng tim đập trong lồng ngực.

Nàng không thể nào lầm được. Người yêu của nàng đã sang thế giới bên kia. Tình báo Mỹ đã viết thơ giả mạo để dụ nàng ra khỏi lãnh thổ Xô Viết. Thật ra, nàng không lua luyến cuộc sống ảm đạm và trói buộc sau bức màn sắt, song cuộc sống dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ trên lãnh thổ Mỹ sẽ trở thành tối tăm nếu không có chàng một bên. Bao năm nay, nàng sống vì chàng. Nàng sống, vì tin chàng còn sống, còn có ngày tái ngộ. Chàng đã mệnh một, nàng không thích sống nữa.

Môna tung chăn ngồi dậy. Nàng cử động êm ái vì biết Lisa đang ở phòng bên. Có lẽ người hầu gái đang lâm râm cầu kinh. Mỗi đêm trước giờ ngủ, Lisa đều đọc kinh rất lâu. Lẽ ra, Lisa có quyền giết nàng. Lisa có bổn phận giết nàng để bảo vệ bí mật. Thế mà Lisa không giết. Nghĩa là Lisa có thiện cảm sâu xa với nàng.

Giòng nước mắt mằn mặn như pha muối thắm vào miệng Moona. Tần ngần mội lát nghe động tĩnh, nàng rón rén bước xuống đất, rón rén đi chân không lại tủ búyp-phê. Nàng từ từ mở ngăn kéo. Bàn tay lóng cóng của nàng vướng hộp phấn. suýt làm rớt xuống đất. Hú hồn, nàng chộp lấy, cất kỹ vào bên trong. Nàng sợ gây tiếng động, Lìsa sẽ tông cửa chạy vào.

Đột nhiên, Môna nhếch mép cười một mình. Máy lạnh chạy rì rầm, người hầu gái thính tai không thể nghe được tiếng động nhỏ trong phòng. Môna mở một cái gói nhỏ hình chữ nhật. Thong thả và nhẹ nhàng, nàng lấy ra một lưỡi dao cạo mới tinh, được gói kỹ lưỡng sau hai lần giấy xanh và giấy dầu.

Nàng quay lại giường, đắp chăn như cũ, giả vờ ngủ. Thường lệ, trước khi đi ngủ, người hầu gái vào phòng nàng xem nàng đã yên giấc chưa.

15 phút sau, cửa phòng mở ra êm ru. Lisa tiến vào. Đến bên giường Môna, người nữ tỳ dừng lại, nghe ngóng. Nghe tiếng ngáy đều đều, Lisa tưởng cô chủ ngủ say nên lặng lẽ bước ra.

Người tớ gái quyền biến đã thua trí Môna. Nàng hất chăn sang bên, mắt tóe ra tia lửa ghê gớm. Nàng quyết thi hành ý nghĩ táo bạo vừa nhú lên trong óc.

Nàng sẽ tự sát.

Là đàn bà đẹp, từng làm đàn ông trên hè phố phải quay ngoắt lại như bị điện giật, huýt sáo miệng để tỏ tình ngưỡng mộ. Môna rất sợ tử thần. Nàng sợ sau khi từ giã cõi đời, bọn đàn ông si tình không đoái hoài nữa, thân thể tuyệt trần của nàng biến thành mồi ngon cho lũ côn trùng độc ác trong quan tài kẽm chôn sâu trong lòng đất lạnh lẽo.

Nhưng đã đến lúc nàng không sợ chết nữa. Chết, nàng sẽ được đoàn tụ với chàng. Nàng bỗng vui lên, như đứa trẻ được quà. Hồi nhỏ được mẹ mua cho con ngựa gỗ và túi cá thia lia rực rỡ, nàng cũng chỉ vui đến thế là cùng. Trước giờ vĩnh biệt, nàng phải lưu lại mấy lời cho Lisa.

Tuy nhiên, nàng không dám vặn đèn sợ lộ. Nàng nằm nghiêng một bên, mở nắp bút máy, viết thảo vào tờ giấy trắng trải trên đệm. Nàng chỉ viết vẻn vẹn một câu:

“Thành thật tạ lỗi”.

Xong xuôi, nàng duỗi cánh tay trái lên gối. Nàng khoan thai tì lưỡi dao sắc như nước vào mạch máu ở cổ tay. Tia máu nong nóng phọt ra. Hồi đi học, nàng đọc nhiều sách nói về tự tử. Nàng nhớ rõ những đoạn thuật lại cảm giác của người tìm cái chết bằng cách cắt mạch máu tay. Trước kia, nàng không tin. Giờ đây, nàng mới thấy đúng. Thật vậy, tự tử như vậy không phải là điều đáng sợ. Lưỡi dao ấn vào, giòng máu phun ra, tức thì mội cảm giác khó tả cuồn cuộn dâng lên trong óc. Một hơi nóng kỳ dị lan ra khắp châu thân. Hơi nóng lạ lùng này, nàng chỉ cảm thấy mỗi khi chàng ôm nàng hôn, bàn tay thành thạo của chàng luồn vào áo, vuốt ve da thịt nàng…

Tuy máu tuôn ra có vòi, Môna không mệt mỏi, trái lại, trong những phút đầu tiên, nàng lại khỏe dội lên, dường như những nỗi ưu tư chồng chất trong lòng tờ lâu đã chảy theo máu ra ngoài. Từ lâu, nàng sống trong sự phập phồng lo sợ, hai lá phổi bị dồn ép, không được phép hút thở dưỡng khí đầy đủ. Vết thương ở cườm tay gây cho nàng cái ấn tượng ngực nàng không bị dồn ép nữa. Khí trời mát lành được thênh thang ùa vào huyết quản.

Dần dần, mắt nàng hoa lên. Tuy đèn trong phòng tắt ngúm, nàng vẫn thấy hàng trăm vòng đỏ quay cuồng. Nàng nhắm mắt lại, song những vòng đỏ lạ lùng tiếp tục nhảy múa. Tai nàng ù tịt, nàng tưởng như đang ngồi trên phi cơ siêu thanh hạ xuống trường bay, từ chín từng mây cao vút lao vào thực tại ồn ào.

Rồi cơ thể nàng run lên. Không phải run lên vì lạnh. Mà vì run lên dưới một sức xô đẩy vô hình. Dườmg như thần chết bắt nàng run lên để những lít máu còn sót lại trong người được tuôn ra ồng ộc, tuôn ra đến khi nào không còn gì nữa.

Hàng trăm kỷ niệm hỗn độn từ tiềm thức nàng trào ra. Nàng nhớ lại thời thơ ấu ở thàuh phố Thượng Hải, đầy tiếng nói phức tạp, sực nức mùi mỡ rán bánh và mùi á phiện được hơ nóng trên bấc dầu lạc thơm phức. Nàng nhớ lại những buổi tìm bướm với chàng trong vườn. Nhớ nhất là đêm đầu tiên, một đêm không trăng, le lói mấy vì sao thẹn thùng, hai người hẹn thầm bên lùm cây sột soạt, chàng áp môi vào bộ ngực trắng muốt, và căng cứng của nàng.

Nàng thét lên trong cơn đau đớn kinh hoàng của người trinh nữ khi chàng ghì chặt lấy nàng giữa tiếng gió ân ái rì rào. Một phút sau, toàn thân nàng đổi khác, lâng lâng như được hít bạch phiến. Từ đêm ấy, chàng thường rủ nàng ra bụi cây thân mật để tình tự. Cách chỗ hai người nằm một quãng ngắn là hòn giả sơn nước chảy róc rách trong hồ nước tròn róc rách. Tâm hồn nàng cũng chảy róc rách như nước trong hồ...

Những phút đào nguyên ấy, nàng không bao giờ gặp lại trong thời gian chăn gối với bác sĩ H. Có lẽ nhà khoa học nguyên tử già nua không có thời giờ để quan tâm đến những nguyên tắc sơ đẳng về hưởng thụ tình ái. Ông yêu nàng như người đói cần ăn, không cầu kỳ, không thắc mắc.

Nàng nhớ lại những buổi chiều thầm lặng dạo mát một mình trong cỏng viên, gần Hồng trường, giữa thủ đô Mạc Tư Khoa, với con chó lông trắng như tuyết. Con chó yêu quí đã chết từ lâu. Nó chết thảm thương giữa đường, vì mải mê chạy theo mối tình vô vọng. Một chiếc quân xa to lớn chạy hét tốc lực đã nghiến con chó nát ngướu, bộ lông trắng nõn nà nhuộm máu đỏ lòm...

Nàng nhớ lại những cặp mắt thèm khát của đàn ổng dán chặt vào thân thể cân đối và phồng nhựa của nàng. Hàng trăm lá thư thơm ngát được gửi tới nàng, dầu nàng đã có chồng, có những gã si tình đứng dưới mưa lạnh suốt đêm để được nhin nàng một phút… Cuộc đời đáng yêu, đáng sống làm sao!

Nhưng Môna không được hưởng lạc thú này nữa. Vì nàng sắp chết. Lát nữa, nàng sẽ thành người thiên cổ.

Đột nhiên Môna lo sợ, một nỗi lo sợ mênh mang ập vào huyết quản trống rỗng của nàng. Thu tàn lực vào miệng, nàng thét lên. Nàng không nghe rõ tiếng kên của chính mình, vì tai nàng điếc hẳn, môi nàng ríu lại. Trong giây đồng hồ cuối cùng сủа cuộc đời, nàng cố bám lấy hy vọng, dầu là hy vọng mỏng manh.

Rồi nàng thiếp đi.

Ngoài trời, mưa vẫn trút ào ào.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx