sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5: Đảo Lộn Kế Hoạch

Tiếng rú hãi hùng của người thiếu phụ lâm chung lọt vào tai Lisa. Lisa chưa ngủ như thường lệ. Người nữ tỳ kiêm điệp viên CIA đang cặm cụi bên tủ buýp-phê bằng gỗ quý kê ngoài phòng khách. Tủ này là cái máy thu thanh 20 đèn, kèm theo máy quay dĩa âm thanh nổi. Bên trong được giấu bộ loa ghi âm đặc biệt của Phản gián KGB.

Lisa bấm nút. Cuộn băng nhựa nhỏ xíu phát ra thành tiếng. Lisa nghe đi nghe lại nhiều lần, trước khi tra lại cuộn băng vào máy, và cất trong tủ.

Đột nhiên, tiếng thét của Môna từ buồng ngủ phát ra. Tuy đã quen với hoàn cảnh bất ngờ, người tớ gái vẫn rợn tóc gáy. Lisa chạy vội tới. Cửa phòng ngủ đã bị khóa chặt. Thường lệ, Môna ngoan ngoãn trèo lên giường cho Lisa đắp mền và đóng cửa. Chi tiết khác thường này báo hiệu một cơn giông tố.

Nhanh nhẹn. Lisa rút trong túi áo tạp-dề ra một chìa khóa dẹt, hình thù kỳ dị. Loại chìa đặc biệt này mở được mọi ổ khóa trong biệt thự. Lisa chỉ mất 3 giây đồng hồ là quay tròn được ống khóa. Ba giây trôi qua rất nhanh song Lisa lại cảm thấy rất dài như 3 phút.

Đèn phòng ngủ được Môna vặn sáng rực. Nửa giờ trước, nàng thèm chết. Giờ đây, nàng lại thèm sống. Nàng ráng kêu to cho Lisa nghe. Nàng mở đèn để khỏi đụng đầu vào bóng đêm dầy đặc, lạnh lẽo và rùng rợn, gây cho nàng cảm giác ghê sợ của kẻ còn sống thoi thóp bị trói nghiến tay chân bằng giây ni-lông trong vuông vải trắng, nguyên mùi hồ bột sột soạt, ngạt mũi, và nhét trong quan tài gỗ tạp hôi hám, nằm dưới đất ngoài nghĩa trang.

Môna thiếp đi rồi tỉnh lại. Linh hồn nàng chơi vơi như đốm lửa lẻ loi, yếu ớt trên biển rộng mù mịt.

Nhìn thoáng, người nữ tỳ quyền biến đã hiểu rõ tình hình. Tuy nhiên, Lisa phải thu nghị lực vào cổ họng mới ngăn được tiếng kêu sửng sốt. Lisa đã trù tính hết, song không thể ngờ nhà nữ bác học yêu đời tha thiết lại quyên sinh một cách khiếp đảm như vậy. Bình sinh. Môna rất lạc quan. Ngay cả những lúc khó khăn nhất, nàng vẫn tỏ ra yêu đời mãnh liệt.

Nàng ngoẹo đầu trên cái gối trắng đã biến thành đỏ tươi. Khăn trải giường, chăn mền, áo ngủ, tất cả đã nhuộm máu bê bết. Đôi mắt tuyệt đẹp của Môna bắt đầu nhắm lại. Song cánh mũi nàng còn phập phồng.

Như vậy nghĩa là nàng còn sống. Nhẹ nhàng, người hầu gái nâng bàn tay trái của Môna đặt lên gối. Vết thương rộng hoét vẫn tuôn máu phần phật. Vầng trán của người nữ điệp viên CIA cau lại. Trong một phần trăm tích tắc, Lisa đã tìm ra kế hoạch đối phó. Mắt sáng rực, Lisa chạy xuống bếp. Cái va-li hình bầu dục vẫn nằm ngoan ngoãn trong hộc tủ, phía trên tủ lạnh, Lisa lấy xuống, xách lên nhà trên.

Nhà nữ bác học đã tỉnh. Có lẽ đây là những phút sáng suốt trước khi thở hơi cuối cùng. Nhác thấy Lisa, nàng thều thào:

- Em xin lỗi.

Lisa mỉm nụ cười đau đớn, Môna lại nói, giọng nhẹ như gió thoảng:

- Hối hận lắm... chị ạ... Em chết mất,... Chị cứu em được không? Chị ơi, gọi người ta tới sang máu cho em...

Người tớ gái đáp, giọng hiền từ và chan hòa tin tưởng:

- Môna, em yên tâm, chị sẽ cố gắng cứu em.

Lần đầu tiên, hai người gọi nhau bằng chị em thân mật. Lisa dán kín vết thương ở cườm tay bằng băng keo. Da mặt Môna trắng bệch, tim đập yếu ớt, tuy nhiên tính mạng nàng chưa đến nổi nào. Dáng điệu thành thạo, người nữ tỳ băng tay cho Môna. Sự kiện này chứng tỏ Lisa là chuyên viên y khoa. Đọc tập hồ sơ lý lịch của Lisa tại tổng hành doanh CIA, người ta còn khâm phục hơn nữa. Vì Lisa đã biết đủ nghề. Từ nghề bắn súng, mở khoá trộm, đầu độc đến giải phẫu cấp cứu và điều khiển trực thăng…

Lisa lặng lẽ nhìn bếp cồn reo sè sè, ngọn lửa xanh biếc liếm quanh cái hộp dựng kim tiêm. Chờ nước sôi sùng sục, Lisa nhấc xuống, gắp xơ-ranh.

Mũi kim cắm vào da thịt Môna rất ngọt. Có lẽ vì Lisa khéo tay nên CIA chọn đóng vai nữ tỳ để ám sát bác sĩ H. bằng độc dược. Lisa đã tiêm thuốc giết người chồng. Giờ đây, Lisa tiêm thuốc cứu người vợ. Nghề gián điệp thường là nghề chứa đầy oái oăm.

Những giọt huyết thanh đầu tỉên chảy vào máu làm Môna tỉnh táo. Nàng mở choàng mắt, nhoẻn nụ cười sung sướng:

- Em thoát chết rồi, phải không chị?

Lisa gật đầu:

- Phải. Em không hề gì. Bây giờ em ngủ đi.

Lời nói Lisa như có ma lực lạ lùng bắt mí mắt nhà nữ bác học nhíu lại. Giấc ngủ đến với Môna một cách êm ái cũng êm ái như cái chết vừa ghé thăm nàng.

Lisa ngồi yên bên giường, chắp tay trên đùi, nhìn Môna ngủ. Đến khi biết chắc Môna ngủ say, người nữ tỳ bắt đầu dọn dẹp trong phòng.

Đồng hồ treo tường chỉ 4 giờ rưỡi sáng. Dưới áp lực của thuốc an thần, Môna còn ngủ đến trưa mới dậy. Còn nhiều việc phải làm, Lisa lẻn ra vườn. Tuy suốt đêm không ngủ, Lisa vẫn không mệt mỏi. Đối với nhân viên CIA hoạt động ở hậu phương địch, thức đêm là thường.

4 giờ rưỡi sáng đối với thành phố khác là sớm. Song Hà Nội đã dậy từ lâu. Lisa vượt qua tường biệt thự. Trời còn tối mù. Bọn gác đang ngủ say sưa. Lisa băng qua ngõ hẻm ra Cửa Đông. Từng đoàn xe bò, xe cút-kít, và xe ngựa kẽo kẹt và lộp cộp trên con đường nhựa lồi lõm và đọng nước. Hàng quán đã mở cửa dưới ánh đèn tù mù.

Lisa rảo bước về đường Phan Bội Châu. Sợ mọi người nhận ra khuôn mặt Tây phương của mình, Lisa chùm khăn kín mít. Lisa lại giả vờ khập khễnh và còng lưng. Đến Lữ quán Viên Chan, Lisa dừng lại. Tứ phía không một bóng người. Hẻm này rất vắng. Chắt lưỡi. Lisa đẩy cửa. Giờ này, khách trọ phải ra ga Hàng Cỏ nên cửa nhà dưới đã mở hé.

Thu Thu đã dặn dò kỹ lưỡng: bên dưới chỉ có một thiếu nữ thường trực. Lisa không thể vào nhà bằng lối khác, nếu gặp thiếu nữ sẽ tùy cơ ứng biến. Dầu sao Lisa cũng không thể lùi nữa. May thay, thiếu nữ tiếp tân còn ngủ vùi trong góc.

Lisa lên cầu thang, dáng điệu quen thuộc, tuy lần đầu vào lữ quán Viên chan. Đến phòng Thu Thu, người nữ điệp viên CIA đứng lại nghe ngóng. Vì tiết kiệm điện, đèn hành lang bị tắt ngúm. Một phút sau, khi biết chắc không có ai rình trộm, Lisa gõ cửa nhè nhẹ.

. Trong phòng, Thu Thu đã thức. Nàng chỉ chợp mắt được nửa giờ rồi sực tỉnh. Đêm thứ nhất trên đất địch nàng cảm thấy nao nao như cô gái đồng trinh về nhà chồng trong đêm hợp cẩn xa lạ và bỡ ngỡ. Đang ngồi gỡ tóc, nàng bật đứng lên. Cộc, cộc, cộc, cộc, 4 tiếng ngắn ngủi và khô khan. Nàng nhận ra ám hiệu của Lisa.

Tuy vậy, đề phòng bất trắc, nàng lên tiếng:

- Phải đồng chí Dôdếp không?

Lisa đáp:

- Không. Ôlếch.

Thu Thu mở cửa. Trong bóng tối mờ mờ, Thu Thu nắm cánh tav Lisa. Hai người dìu nhau ra cửa sổ nhìn xuống đường. Ánh đèn đầu phố hắt lên nhợt nhạt. Lisa hỏi:

- Nói được không?

Thu Thu đáp:

- Được. Không hề gì. Chị cứ nói đi.

Tiếng loa đánh thức dân phố dậy tập thể dục tập thể đã vang rân trong hẻm. Quang cảnh ồn ào rạng đông sẽ ngăn vành tai tò mò định nghe trộm câu chuyện thầm kín của đôi bạn gái. Bằng giọng đều đều, không lộ xúc động, Lisa thuật lại vụ Môna tự sát. Thu Thu dựa vào cửa sổ lắng nghe, nét mặt đăm chiêu.

Nàng hỏi:

- Chị tính sao?

Lisa thở dài:

- Chuyện đã lỡ rồi. Chẳng qua vì tôi cẩu thả và tính lầm phản ứng của Môna. Chúng mình đành liều vậy. Yêu cầu chị trở lại biệt thự ngay bây giờ.

- Còn công việc của nữ thương gia Thao My?

- Đành phải bãi bỏ.

Chợt nhớ ra, Lisa hỏi:

- Chị ghi tên vào sổ vãng lai của lữ quán chưa?

- Rồi.

- Vậy thì...

Giọng Thu Thu đượm vẻ quả quyết:

- Chị mặc em lo liệu. Em sẽ giải quyết êm thấm.

Lisa khép cửa sổ:

- Tôi phải về trước, vì sắp đến giờ liên lạc với vệ tinh. Thật không may cho chị và tôi. Sở dĩ tôi yêu cầu chị hành động vì Môna không thể đội lốt thương gia Thao My qua Vạn Tượng được nữa. Phải mất nhiều thời giờ Môna mới có thể bình phục. Vả lại, nàng đang bấn loạn tinh thần. Trên phi cơ, nàng có thể thay đổi ý kiến làm hỏng việc. Điều tôi tha thiết mong mỏi là chị đối phó cách nào cho địch không thể nghi ngờ. Chị hiểu ý tôi rồi chứ?

Thu Thu xiết chặt bàn tay chai xạn của người nữ tỳ bí mật:

- Hiểu.

Lisa xách va li quần áo xuống cầu thang. Thu Thu lẳng lặng theo sau. Nàng sắp phải thi hành một kế hoạch tàn nhẫn.

Lisa vượt qua nhà dưới ra đường. Thu Thu dừng lại ở chân cầu thang, quan sát tứ phía. Từ khi vào lữ quán, nàng chưa chạm trán một ai. Lần nào gặp cô gái tiếp tân, nàng cũng bước nhanh. Vả lại, cô gái còn chúi mũi vào cuốn tiểu thuyết tình, không có thời giờ ngẩng đầu lên để quan sát Thu Thu.

Ngược lại, Thu Thu đã quan sát rất kỹ. Quan sát là đức tính thiết yếu của nghề gián điệp. Hồi còn ở trường MI-6 ở miền bắc Anh Quốc, nàng đã thụ huấn 6 tuần lễ trong ban căn cước. Huấn luyện viên đưa cho khóa sinh 10 tấm ảnh khác nhau, mỗi tấm ghi tên người rất khó nhớ. 5 phút sau, thứ tự của các tấm hình bị xáo trộn, huấn luyện viên lấy từng cái cho khóa sinh gọi tên. Ai gọi tên sai phải học lại. Học đến khi nào nói hoàn toàn đúng mới thôi.

Tài quan sát tinh tế và thần tốc phải phát triển song song với tài tác xạ. Học xong môn căn cước, khóa sinh được học bắn. Khóa sinh được dẫn tới cái sân rộng bằng sân túc cầu. Đối diện khóa sinh, trong khoảng xa 10 thước là một dãy cửa đóng mở bằng nút điện. Cả thảy có 10 cánh cửa. Sau cửa là hình nộm, y phục giống hệt như người. Trong số 10 hình nộm, 3 tên là gián điệp địch tối nguy hiểm, gặp ai cũng bắn.

Cửa điện mở hé, hình nộm vụt ra, khóa sinh phải đối phó cấp tốc. Khóa sinh đeo súng dưới nách hoặc đút vào thắt lưng đối với đàn ông, còn đàn bà cất trong túi, hoặc trong xắc tay. Khi nào cửa mở, hình nộm tiến ra, khóa sinh mới được phép rút súng.

Phần đông sinh viên điệp báo đều hỏng về môn này. Hỏng vì họ không thể rút súng nhanh bằng hình nộm, rút súng bằng máy. Hỏng vì nếu rút súng nhanh hơn hình nộm mà bắn lầm thì cũng như không. Vì vậy khóa sinh phải biết quan sát thật giỏi. Trước hết, phải nhận xem hình nộm là điệp viên địch hay là một trong bảy người lương thiện. Nếu đúng là điệp viên địch mới được nhả đạn.

Thu Thu đã tốt nghiệp ưu hạng về môn bắn hình nộm tại trung tâm huấn luyện riêng của MI-6. Tài quan sát tinh tường và thần tốc của nàng đã làm các giảng sư thán phục. Nhờ tài quan sát này, nảng thuộc lòng mọi chi tiết trong lữ quán.

Cô gái tiếp tân vẫn ngủ vùi ở góc tường. Giờ này, khách trọ đi chuyến tàu sáng đã ra ga Hàng Cỏ. Thu Thu có thể rảnh tay hành động. Nàng đập vào mông cô gái, gọi dậy.

Cô gái dụi mắt, giọng khê nặc:

- Gì thế?

Thu Thu lôi cô gái đứng dậy, xô vào buồng xép cạnh đi-văng. Thấy lưỡi dao sáng loáng trong tay Thu Thu, thiếu nữ run lẩy bẩy, miệng há hốc, nói không ra hơi. Thu Thu gằn giọng:

- Chào cô. Hẳn cô còn nhớ tôi?

Thiếu nữ tiếp tân lắp bắp:

- Thưa... cô là Thao My, từ Lào tới.

Thu Thu nói:

- Phải, cô nhớ dai đấy. Vì nhớ dai, cô sẽ lụy vào thân. Bức điện thuê phòng tôi gửi từ Vạn Tượng cho cô được cất ở đâu?

- Ngoài kia.

- Ngoài kia là ở đâu?

- Trong ngăn kéo bàn, dưới cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp.

- Còn sổ vãng lai?

- Cũng trong ngăn kéo.

- Đêm qua, công an lại khám chưa?

- Chưa. Ba đêm mới khám hộ khẩu một lần.

- Cô làm báo cáo hàng ngày lên công an chưa?

- Chưa. 8 giờ sáng mới làm.

Thu Thu gật đầu:

- Được rồi. Yêu cầu cô quay mặt vào tường.

Cô gái vẫn run như cầy sấy:

- Thưa cô... cô sinh phúc cho tôi. Tôi chẳng biết gì hết. Tôi không dám làm trái lời cô.

Thu Thu cười nhạt:

- Vậy cô ngoảnh mặt vào tường. Nếu cô bưởng bĩnh, tôi sẽ có thái độ cứng rắn.

Cô gái sùi sụt:

- Thưa cô...

Thu Thu không muốn kéo dài tấn kịch tình cảm này nữa. Nàng phải ra tay cấp tốc. Cất dao vào túi, nàng chém atémi bằng sống bàn tay vào ngực cô gái. Phát atémi từ sau lưng đánh vào tim rất khó đánh đối với địch thủ thuộc nữ giới vì bộ ngực đầy có tác dụng như tấm giáp trụ cản đòn.

Nạn nhân gục đầu vào tường. Ra phòng ngoài, Thu Thu mở ngăn kéo lôi ra cuốn số vãng lai vả tập hồ sơ. Nàng tìm thấy bức điện do nàng đánh từ Vạn Tượng cho nhà trọ Viên chan. Tên nữ thương gia Thao My và số thông hành được ghi bằng mực xanh, nét chữ bay bướm và khả ái.

Cạnh cầa thang, kê sát tường, xe đạp dựng la liệt. Thu Thu mở nắp thùng xăng một chiếc xe vét-pa, xô ngã xuống cho nhiên liệu đổ tung tóe. Nàng lục trong phòng xép lấy một bi-đông đựng đầy ét-xăng, thong thả xách lên gác.

Nàng phải nín thở để khỏi lợm giọng. Mùi xú uế từ hầm cầu thang bẩn ỉu, hàng năm không dọn dẹp, xông lên. Lên gác, nàng tưới xăng vào chăn mùng rồi châm diêm ném vào. Lửa bốc lên rần rằn. Nàng chạy vội xuống nhà.

Thu Thu khựng người khi thấy một thanh niên cao lớn đang quỳ xuống bên cô gái bất tĩnh. Đèn điện trong phòng được bật sáng trưng. Nghe động, hắn ngẩng đầa, mẳt phóng rа tia sáng dữ tợn:

- À, chị là quân sát nhân!

Hắn vụt dậy, xòe hai bàn tay kếch xù ra. Trống ngực Thu Thu đập mạnh. Nàng sợ lửa cháy trên lầu bị bên ngoài nhìn thấy, thiên hạ đổ xô vào chữa lửa, và nàng sẽ bại lộ.

Trong nháy mắt, nàng nhìn tứ phía đề đo lường địa thế. Đối phương nặng gần 90 kilô, vạm vỡ như con bò mộng, nàng khó thể đánh ngã, dầu bằng độc thủ nhu đạo. Đứng với nàng, hắn gây ra cảm tưởng người khổng lồ King Kông cạnh chú lùn.

Tuy nhiên, nàng không lo sợ. Lấy nhỏ chọi lớn, yếu chống mạnh là bí quyết của nhu thuật và là nguyên tắc hành động căn bản của nghề nữ gián điệp. Gả đàn ông bị thịt có lẽ là ý trung nhân của cô gái tiếp tân. Vì tình, hắn sẽ chiến đấu tận tâm và tàn bạo.

Hai bàn tay lớn bằng quả phật thủ hạ xuống định chộp đầu nàng. Nàng lách mình, và thụp xuống tránh. Thu Thu chột dạ, vì thấy hắn tiến thoái nhanh nhẹn mặc dầu thân hình to lớn.

Hắn đấm một thoi trời giáng vào mặt nàng. Dùng quả đấm trăm cân để hạ một thiếu phụ mảnh khảnh, hắn là kẻ không biết lịch sự. Hoặc giả hắn cố ý giết nàng. Trúng đòn, nàng có thê vỡ sọ. Song Thu Thu không phải là người đầu hàng dễ dàng. Một lần nữa, nàng hạ tấn xuống để tránh đòn chí tử.

Gả ác ôn co đầu gối, dùng xương bánh chè húc vào mặt nàng. Nàng vội nghiêng người sang bên phải, rồi nằm dài trên nền nhà, cuộn tròn trong một thế võ tinh xảo. Gã đàn ông gầm lên như sấm, nhảy vọt về phía nàng. Bản tâm hắn là lấy thịt đè người. Song hắn đã lầm tai hại. Nàng ngã nhoài để sử dụng thế đà đao cổ điển. Con dao mỏng bản, bấm nút là lưỡi bật ra, nằm gọn trong tay nàng như trò quỷ thuật.

Hắn vừa chạm người nàng thì nàng quay lộn lại, lưỡi dao lấp lánh dưới ánh điện. Hoảng hốt, hắn cố lách mình, nhưng nghệ thuật đâm dao của Thu Thu đã tiến đến trình độ tinh vi nên lưỡi dao bám lấy hắn như bóng với hình.

Nhát đầu tiên đã kết liễu đời hắn. Lưỡi dao trúng tim, rung lên nhè nhẹ, gã dài lưng tốn vải thét một tiếng kinh thiên động địa ròi ngã vật. Thu Thu thản nhiên lấy khăn lan sạch dấu tay ở chuôi dao. Nàng kéo thi thể còn nóng hổi lại cạnh cô gái nằm thiêm thiếp, rồi đặt dao trong tay cô gái. Nàng dàn cảnh cho công an tưởng lầm là án mạng vì tình.

Nàng quẹt diêm, vứt vào cuốn sổ vãng lai, ướt nhèm ét-xăng. Trong phút chốc, loa cháy đỏ rực. Nàng không quên châm lửa vào quần áo gã đàn ông thiệt mạng. Hắn phựt cháy như cây đuốc tẩm nhựa thông. Bùi ngùi, Thu Thu nhìn cô gái tiếp tân. Hơi lửa nóng rát sẽ đánh thức nàng dậy. Thu Thu không mnốn nàng đau đớn, nên cúi xuống hạ atémi vào đỉnh đầu nàng. Dưới miếng đòn dộc hiểm này thiếu nữ sẽ lịm luôn, lặng lẽ bước sang thế giới bên kia.

Lửa trên gác bắt đầu liếm xuống cầu thang. Dưới nhà biến thành lò lửa sáng ngời. Tiếng kêu cứu vang lên thất thanh. Nàng đẩy cửa ra sân sau. Sân này dựa lưng vào một ngôi nhà trống, chủ nhân đi công tác xa.

Nàng trèo lên hồ nước hình chữ nhật. Từ lâu bể không đựng nước nên rêu phủ chằng chịt. Nàng trượt chân suýt ngã. Sân nhà bên cũng trơn như mỡ. Nàng phải bíu ngón chân vào giép, đè thật mạnh xuống đất mới giữ nổi quân bình.

Nàng mở cưa hông ra đường. Bên ngoài, trời còn tối. Lệ thường, trước khi sáng rõ, trời tối sầm lại. Tiếng hô cứu hỏa phía sau vẫn nghe rõ mồn một. Nàng cảm thấy toàn thân nóng ran.

Nàng thản nhiên bước ra vỉa hè, cúi xem đồng hồ. Trong vòng 10 phút, Lisa sẽ đậu xe gần Cửa Nam đón nàng.

Nàng đi lộn lại lữ quán Viên chan. Cảnh sát đã dựng hàng rào chắn ngang đường. Dân chúng gọi nhau tíu tít. Nhờ trận gió dưới sông thổi lên, ngọn lửa hoành hành dữ dội. Tàn đỏ bốc lên cao, rồi rơi xuống mái nhà lân cận, người đứng lố nhố.

Căn gác xiêu vẹo của lữ quán Viên chan bị cháy gần hềt, khói tuôn đen kịt, Thu Thn tối tăm mặt mũi. Chứng kiến đám cháy, Thu Thu không thốt nửa lời. Trong thâm tâm, nàng không muốn gây chuyện. Song nàng bị du vào tình thế bắt buộc. Nàng bắt buộc phải đốt nhà để bảo vệ bí mật công tác, một công tác liên quan đến vận mang của hàng trăm triệu người trên thế giới. Đốt một ngôi nhà, giết một cặp tình nhân vô tội, chứ phải đốt một thành phố, giết một đoàn quân mà cứu sống được nhân loại, nàng cũng không từ chối...

Kèn xe cứu hỏa thét inh ỏi. Mọi ngưởi dạt sang bên. Chiếc xe sơn đỏ dẫn đầu vừa đậu xịch ở ngõ hẻm, đội lính nón đồng chưa kịp nhảy xuống thì một tiếng ầm kinh khủng nổi lên trong lữ quán Viên chan. Toàn căn nhà đổ xụp, gạch ngói đen thui và tàn cháy đỏ bẳn tung tóe.

Thở dài nhè nhẹ, Thu Thu bước về vườn hoa Cửa Nam. Tha hồ điều tra, công an Hà Nội sẽ không thể tìm ra thủ phạm là nữ thương gia mảnh khảnh Thao My từ Lào tới. Vả lại, một thời gian sau, nếu họ khám phá ra, nàng cũng đã từ giã Hà Nội dưới lốt bác sĩ Môna. Biết đầu khi ấy nàng đã hoàn thành công tác, trên đường trở lại Sài Gòn thân yêu, với nếp sống thân yêu và điệp viên Z.28 thân yêu.

Chiếc Tchaika sơn đen chùi chũi phóng như mũi tên từ đường Tuyên Quang tới vườn hoa Cửa Nam. Vượt qua Thu Thu, Lisa thắng gấp, kêu rét một tiếng kinh hồn. Thu Thu nhảy vọt lên. Lisa đạp mạnh chân ga. Chiếc xe khỏe mạnh rú lên rồi lao đầu trên con đường nhựa gập ghềnh.

Xe chạy một quãng, Thu Thu mới lên tiếng:

- Lisa, liệu địch có theo sau như hồi đêm không?

Lisa lắc đầu:

- Không, giờ này họ còn ngủ say. Dầu sao tôi cũng đã bố trí chu đáo. Chị đừng lo, cứ ngồi yên bên tôi. Nếu họ nhìn thấy, họ cũng tưởng lầm là Môna đi hóng mát buổi sáng.

Đột nhiên Thu Thu kên lên:

- Trời ơi!

Lisa quay đầu lại:

- Gì thế chị?

- Khổ quá, em đang mặc quần áo Lào.

Thu Thu vừa nhận ra sự hớ hênh của mình. Bộ quốc phục Lào là chi tiết quan trọng giúp địch phăng ra sự liên quan giữa Thao My và Môna. Lisa cười mỉm:

- Tôi đã mang sẵn áo khoác cho chị. Chị mặc cái măng-tô màu xanh nước biển này vào người.

Thu Thu giật mình cảm phục. Tuy hoạt động lâu năm, khét tiếng khôn ngoan, nàng cảm thấy còn thua Lisa quá nhiều.

Haj người không gặp nhân viên KGB gác ngoài. Lisa lái vào ga-ra. Thu Thu định mở cửa bước xuống thì Lisa gạt đi:

- Thong thả, để tôi đóng cửa nhà xe. Đứng ngoài, nhìn bằng viễn kính hồng ngoại, họ có thể thấy cái xiêm Lào sặc sở của chị. Môna thường mặc váy rất ngắn.

- May quá...

- Còn chi tiết nầy nữa. Môna không khi nào mở cửa xe. Đậu xe, tôi thường vòng ra sau, và mở cửa, khi ấy Môna bước xuống. Chị đừng quên Môna là nữ bác sĩ danh tiếng, và tôi là đầy tớ.

Cửa ga-ra được đóng lại. Thu Thu cúi xuống, vén xiêm lên và giắt vào lưng. Lisa quay lại:

- Chị tập cách đi của Môna chưa?

Thu Thu đau nhói nơi ngực. Nàng đã hứa với người nữ đồng nghiệp CIA là thức suốt đêm để học lối đi ẻo lả của Môna. Đúng ra, bước đi của nàng đẹp hơn Môna nhiều: mỗi lần nàng rún bước, những cái chuông vàng tí hon ở cổ chân đỏ chót như son của nàng reo lên thánh thót làm đàn ông phải ngoảnh lại, nín thở chiêm ngưỡng. Dáng đi của Môna tuy ẻo lả song lại pha vẻ mệt mỏi và chậm chạp.

Thu Thu đặt chân lên hành lang. Lisa đợi nàng lên gần tới nhà trên mới rảo bước theo. Người hầu gái giả vờ đánh rơi chùm chìa khóa để cúi nhặt, và nhân tiện đảo mắt tứ phía.

Khu vườn vắng lặng lạ thường. Chung quanh không một bóng người. Vào phòng khách, Lisa vặn đèn, kéo riềm cửa sổ, rồi đặt đĩa hát âm thanh nổi vào máy. Điệu nhạc giật gân nổi lên giục dã và cuồn loạn. Đó là một bài ca thời trang của giới thanh niên tóc dài, thoa son như phụ nữ, chui rúc trong các hầm cống trụy lạc của Ba lê ban đêm.

Đã vào đến phòng ngủ, Thu Thu vội quay lại, nhăn mặt:

- Lisa không vặn đĩa hát êm dịu được ư?

Lisa nhìn thẳng vào mặt nàng, giọng nghiêm trang:

- Thưa bà, hồi còn ở Mạc Tư Khoa, mỗi khi tôi vặn nhạc tăng-gô và luân vũ, bà từng khiển trách là quá buồn. Nếu tôi không lầm, bà vốn, ghét nhạc êm dịu, và chỉ thich nhạc kích động.

Giọng nói trầm trầm của người hầu gái lạ lùng làm Thu Thu bàng hoàng như cô gái ngây thơ bị tình nhân thoái hôn. Nàng sực nhớ lại vai trò hiện tại. Lisa đã bắt đầu gọi nàng bằng bà một cách kính trọng.

Thu Thu là đệ tử của nhạc tình du dương trầm bổng, còn Môna lại say sưa loại nhạc ồn ào. Dầu không muốn, nàng cũng phải muốn. Nàng không hiểu phải sống trong bầu không khí hỗn tạp này đến khi nào nữa. Thật ra, không phải lần đầa nàng đội lốt người lạ. Trong thời gian ở Vạn Tượng với Văn Bình, nàng đã cải trang làm nữ phóng viên Cuba.

Bỗng nhiên, nàng hồi tưởng đến Văn Bình. Giờ này, trong ngôi chùa quạnh quẽ ở ngoại ô Vạn Tượng, chàng đang làm gì? có lẽ chàng đang lần tràng hạt, cầu nguyện cho nàng tai qua nạn khỏi. Trong đời điệp viên, chàng đã thủ hàng chục vai trò khác nhau, vai nào chàng cũng thắng. Chàng không hổ danh đệ nhất điệp viên châu Á. Lần này, chàng bỏ tất cả, lẩn trốn dưới tượng Phật, để nàng lẻ loi trong vùng địch... Chàng còn yêu nàng như xưa không?

Đĩa hát đang chạy bỗng ngừng lại, lôi Thu Thu ra khỏi cơn mộng dĩ vãng. Nàng trố mắt nhìn người tớ gái.

Lisa nhoẻn miệng cười chỉ tay vào phòng ngủ. Thu Thu hỏi:

- Môna?

Lisa gật đầu:

- Đang nằm trong ấy.

Thu Thu rón rén đi vào. Môna đang ngủ say. Môi nàng mím lại trong dáng điệu buồn rầu. Lisa kéo chăn đơn lên cổ cho Môna. Thu Thu lại hỏi:

- Nàng hề gì không?

Lisa đáp:

- Không sao. Tuy nhiên, phải dưỡng sức một thời gian. May tôi cứu kịp. Chậm 5 phút nữa thì nguy. Từ lâu, tôi trữ sẵn máu, đề phòng bất trắc. Máu tôi đồng loại với máu của nàng. Vạn nhất không đủ máu dự trữ, tôi vẫn có thể truyền máu tôi cho nàng.

- Chắc chị đã học lớp điều dưỡng đặc biệt ở Trung ương?

- Tôi đã học đến năm thứ tư trường đại học Y khoa. Chán nghề thầy thuốc, tôi gia nhập CIA.

Thu Thu ngồi xuống đi-văng:

- Chị định mang Môna đi bằng cách nào?

- Chưa biết. Tôi đang đợi chỉ thị của Sài Gòn. Cách đây nửa giờ, tôi đã đánh điện cho ông Hoàng. Tuy là nhân viên CIA, tôi được lệnh hoạt động cho ông Hoàng.

- Em đã rõ điều này khi còn ở Sài Gòn.

Hai người tiến xuống bếp. Lisa loay hoay trong hai phút, rồi lấy ra cái hộp vuông lớn bằng cuốn tự vị La-rút của Pháp. Chỉ cái hộp màu đen, người nữ điệp viên CIA giảng nghĩa:

- Hẳn chị đã am hiểu phương pháp truyền tin đặc biệt này. Thường lệ, điện đài ít khi được giấu troug bếp, sợ hơi nóng làm hỏng hệ thống thu phát tinh vi. Điện đài này được bọc kỹ bằng kim khí nhẹ, bền, có tác dụng không co rãn, không bắt lửa. Đó là chất titanium được cơ qnan không gian Hoa Kỳ dùng để chế tạo vỏ ngoài hỏa tiễn.

Thu Thu buột miệng:

- Thảo nào!

Lisa cười:

- Trong thời gian ở Mạc Tư Khoa, tôi giấu điện đài dưới lò qnay thịt. Nhiều nhân viên mật vụ Xô Viết đã đến tận lò quay để thưởng thức món kavkaski shashlik bất hũ (1) của tôi. Nguyên tắc phát tuyến của điện đài này cũng đặc biệt: nó chỉ dùng làn sóng lên thẳng. Theo lý thuyết vô tuyến điện, luồng sóng phải tản thành vòng tròn, như vòng tròn do hòn đá gây ra trên mặt nước. Từ 3 năm nay, CIA không dùng loại điện đài cổ điển phát tuyến thành vòng tròn nữa, vì địch đã phát minh dụng cụ tầm đài tân tiến. Nhờ luồng sóng lên thẳng, ta tha hồ liên lạc với Trung ương.

Thu Thu nói:

- Nghĩa là điện đài của ta liên lạc với vệ tinh, đang bay trên trời?

Lisa đáp:

- Chị nói đúng. Cơ quan không gian Mỹ vừa bắn lên thượng tầng không khí một vệ tinh riêng, đồng loại với Samốt. Cứ 87 phút đồng hồ, nó bay qua Bắc Việt một lần. Mỗi lần bay qua, bộ phận thu tuyến của nó tự động mở ra, và tiếp nhận luồng sóng do tôi đánh từ dưới đất lên. Nó có thể thu được trong vòng 4 phút, mỗi phút tôi có thể gửi đi một bức điện đài dài 20 trang giấy. Thường lệ, không bao giờ bức điện dài dài đến 20 trang nên mỗi lần truyền tin chỉ kéo dài đúng một giây đồng hồ. Và 87 phút sau, vệ tinh chuyển phúc điện xuống cho tôi.

Thu Thu hỏi:

- Sắp có phúc điện chưa?

Lisa đáp:

- Còn ba phút nữa. Tôi đã thông báo cho Sài Gòn biết Môna không thể đội lốt Thao My đáp máy bay về Vạn Tượng được nữa. Tôi yêu cầu Sài Gòn đưa Môna ra khỏi Hà Nội bằng phương tiện khác.

Lisa đeo mũ nghe vào tai. Bàn tay người hầu gái chạy thoăn thoắt trên máy. Dùng điện đài là việc cơm bữa của người gián điệp, tuy vậy mỗi khi đứng trước điện đài Thu Thu vẫn không ngăn được bồi hồi. Vì nó là giây liên lạc duy nhất giữa điệp viên lẻ loi trong lòng địch.

Điện đài của Lisa khác hẳn các điện đài cổ điển trong Đại chiến Thứ hai. Vì tất cả bộ phận đều tự động. Lisa bấm nút xanh, giây ăng-ten lòi ra, từ từ vươn lên không, dài một thước. Bấm nút đỏ, bức điện sắp đánh được thu vào băng. Bấm nút vàng, bức điện được truyền lên không gian. Nút trắng điều khiển bộ phận thu tuyến. Mỗi nút đỏ, xanh, vàng, trắng được ăn thông với một ngọn đèn đỏ, xanh, vàng, trắng.

Ngọn đèn trắng được vặn lên do sự điều khiển vô tuyến của vệ tinh. Thu Thu nghe tiếng lè sè nho nhỏ trong điện đài. Lisa bấm nút vàng. Ngọn đèn tím ở góc máy bật cháy rồi nháy 2 lần. Chi tiết này có nghĩa là vệ tinh đẫ nhận được bức điện của Lisa…

Bức mật điện do Sài Gòn gửi ra đã được vệ tinh truyền xuống và tức thời được ghi âm vào băng kim khí đặc biệt. Lisa bấm nút đen: băng ghi âm từ từ phát ra những con số mật mã. Bút chì nguyên tử trong tay Lisa thoăn thoắt trên tờ giấy trắng.

Đèn trong điện đài đã tắt. Lisa chậm rãi cất cái hộp vuông vào bếp, rồi lấy cuốn tự điển Nga ngữ bỏ túi để trên nóc tủ lạnh. Cuốn tự điển này là chìa khóa giúp Lisa dịch bức mật điện (2)

5 phút sau, bức điện được dịch xong. Đọc qua, Thu Тhu giật mình:

HH phúc đáp FR. 234.

Đã trù liệu xong xuôi. Nội đêm nay, Z.30 sẽ tiếp xúc.

Bức điện chỉ gồm một giòng chữ ngắn ngủi và cộc lốc. Nhưng đối với Thu Thu đó là một chuyển biến quan trọng. Z.30 là bí hiện của một điệp viên thương thặng của ông Hoàng, hiện điều khiển Phong trào yêu nước tại Bắc Việt.

Tuy mới gia nhập sở Mật vụ, Thu Thu đã nghe nói nhiều về Z.30, tức bác sĩ Triệu Dung. Được anh chị em dưới quyền kính cẩn gọi là Anh Cả, bác sĩ Triệu Dung là bạn nối khố của Văn Bình, và trong Đệ nhị thế chiến, hai người đã sát cánh tung hoành ở châu Âu trong hàng ngũ quân báo OSS của Mỹ (3).

Lisa nhận ra nét mặt thay đổi của nàng bằng câu hỏi đột ngột:

- Chị biết Z.30 không?

Thu Thu gật đầu:

- Biết. Có Z.30 tiếp tay, chúng ta bớt được nhiều lo ngại.

Dựa lưng vào đi-văng, nàng tiếp:

- Mệt quá, xin phép chị cho nghỉ một lát.

Lisa chắt lưỡi:

- Nữ bác sĩ Môna không bao giờ nghĩ buổi sáng. Tuy nhiên...

Người hầu gái ngừng bặt. Chuông điện thoại reo vang. Thu Thu nhìn Lisa bằng cặp mắt đầy ý nghĩa. Lisa nhấc máy lên nghe. Đứng gần, Thu Thu nghe rõ mồn một. Đầu giây là một người đàn ông. Một người Nga giọng nói hách dịch:

- Alô, ai đấy, Lisa phải không?

Lisa đáp:

- Vâng, chính tôi. Xin lỗi ông, bác sĩ Môna đang bận tay một lát.

Gã đàn ông nói oang oang:

- Không sao. Lisa nói giùm với bác sĩ rằng chúng tôi đến ngay.

Lisa gác điện thoại. Thu Thu hỏi:

- KGB à Lisa?

Lisa thở dài:

- Vâng. Tôi lo quá. Nếu như ở Mạc Tư Khoa thì nguy. Ở Mạc Tư Khoa, KGB chỉ cho Môna biết trước 2 giờ đồng hồ để sửa soạn lên phi cơ. Hiện ta chưa liên lạc được với Triệu Dung. Dầu sao, ta cũng phải đợi Triệu Dung đến đưa Môna đi rồi mới lên đường được.

Thu Thn mặc bộ xiêm y màn hồng gợi cảm của Môna. Ngắm nàng giây lâu, Lisa phê bình:

- Giống, giống quá. Chị không sợ bại lộ đâu. Duy còn một vài chi tiết... Tôi sẽ giúp chị| phục sức và trang điểm đúng như Môna.

Tha Thu ra dáng băn khoăn:

- Trăm sư nhờ chị. Theo chị, KGB nghi ngờ ta không?

Lisa nhún vai:

- Tôi cũng chưa biết. Tốt hơn, chị lánh mặt trong phòng tắm mặc tôi tiếp họ.

Thu Thu đẩy nhẹ cánh cửa phòng tắm. Mùi thơm hắc của một loại nước hoa chế tạo bên Nga xông vào mũi nàng. Vốn là người sành nước hoa, và là đệ tử trung thành của nước hoa Buộc-vin. Thu Thu lấy làm khó chịu khi phải hít đầy phổi một mùi hương quê mùa.

Nàng càng khó chịu hơn khi thấy chai hộp đựng đầy mỹ phẩm xếp ngổn ngang trong chậu sứ rửa mặt. Nàng là người ưa ngăn nắp, nhất là sự ngăn nắp trong phòng tắm, được coi là nơi làm đẹp của phụ nữ tân tiễn. Về dung mạo, Thu Thu giống Môna như tạc, nhưng về sở thích lại hoàn toàn khác.

Nàng vừa bước yào bồn tắm, và những tia nước âm ấm vừa chảy xuống da thịt thơm tho của nàng thì bên ngoài có tiếng động cơ xe hơi. Một chiếc Zis sơn đen đồ sộ phóng nhanh qua cổng, và đậu xịch trước thềm.

Lisa đeo kính cận thị lên mắt. Tiếng giầy đế da nện cồm cộp trên nền gạch hoa láng bóng.

Khách là người Nga vạm vỡ, cằm vuông, vầng trán rộng, mắt sáng quắc như đèn điện. Liếc qua, người nữ tỳ giàu kinh nghiệm nghề nghiệp đã biết đối phương là cáo già công an mật vụ.

Hắn hơi nghiêng đầu, giọng khô khan:

- Chào Lisa. Bác sĩ Môna còn bận không?

Người tớ gái cũng nghiêng đầu đáp lễ. Cử chỉ tự tin của người nữ điệp viên CIA già dặn đã biến mất, nhường cho sự ngoan ngoãn và nhũn nhặn.

- Thưa, bác sĩ đang trang điểm.

Gã người Nga ngồi xuống ghế bành:

- Hẳn Lisa đã rõ tôi là ai.

Lisa đáp:

- Thưa vâng. Tòa đại sứ đã cho bác sĩ Môna biết quí danh là đại tá Bun vích.

Bun vích xoa tay, dáng điệu hể hả:

- Đúng, tôi là Bun vich, phái viên của Sở An ninh Xô Viết tại Hà Nội. Tôi có nhiệm vụ tới mời bác sĩ Môna và Lisa lên đường.

Lisa giả bộ sửng sốt:

- Thưa, phải đi ngay bây giờ ư?

- Bun vích cười ngoại giao:

- Vâng, đi liền. Rất tiếc Ià không thể báo tin sớm hơn. Vì lẽ gì, Lisa đã đoán biết. Nói cho đúng, chính tôi cũng mới được lênh khởi hành cách đây nửa giờ. Yêu cầu Lisa thưa lại với bác sĩ rằng tôi không muốn như vậy.

Lisa toát bồ hôi. Nếu phải đi ngay, kế hoạch của CIA và ông Hoàng sẽ thành dã tràng xe cát. Người nữ gían điệp CIA bèn hỏi dò:

- Thưa ông, có thể hoãn được không?

Bun vích rít một hơi xì gà mới đốt:

- Hoãn à Lisa? Không được đâu. Bác sĩ cần lưu lại Hà Nội làm gì không?

- Thưa không. Từ đêm qua, tôi nhận thấy bác sĩ hơi mệt.

- Ồ, tưởng là chuyện gì quan trọng. Tiếng là đi ngay, cũng phải đến tối mới ra sân bay. Đề nghị Lisa để bác sĩ nghỉ ngơi đến chiều cho lại sức.

- Chắc là đi xa lắm?

Lisa đặt ra câu hỏi này để xem phản ứng của Bun vich. Người nữ tỳ đoán đúng: Bun vích là điệp viên lão luyện, biết giữ mồm miệng mỗi khi cần thiết.

Hắn nhe răng cười:

- Tôi không biết.

Và không đợi Lisa trả lời, hắn đứng dậy:

- Bây giờ là 10 giờ sáng. Đúng 8 giờ tối, tôi sẽ mang xe lại. Thôi, chào Lisa.

Lisa khom lưng một cách lễ phép:

- Không dám. Kính chào đại tá.

Ra đến cửa, Bun vích quay lại, dặn người nữ tỳ khúm núm, giọng kẻ cả:

- À, này Lisa. Tôi đã ra lệnh tăng thêm lính gác ngoài biệt thự, kể từ phút này. Từ giờ đến chiều, tốt hơn Lisa đừng đưa bác sĩ đi đâu.

Lisa hỏi, giọng kinh ngạc:

- Tại sao, thưa đại tá?

Bun vích chép miệng:

- Đó là chỉ thị chung cho các cơ quan an ninh, không riêng gì cho tôi. Đêm qua, nhiều vụ án mạng lạ lùng xảy ra trong thành phố. Từ lâu Hà Nội chưa hề có người bị giết ban đêm. Cấp trên nghi ngờ tay sai của địch dính vào.

Nhìn tận mắt người nữ điệp viên CIA, Bun vích dằn từng tiếng:

- Biết đâu địch chẳng phăng ra bác sĩ Môna và bố trí bắt cóc.

Lisa giật nảy người:

- Ồ, làm gì có chuyện tày trời như vậy. Hà Nội nổi tiếng là thủ đô an ninh nhất thế giới.

Bun vích cười rộ:

- Tôi nói đùa đấy. Tổ chức phòng gian của ta ở đây rất đắc lực. Một con kiến cũng khó lọt vào.

Giọng Lisa đượm vẻ lo lắng:

- Những người bị giết đêm qua là ai, hả đại tá? Hồi sáng, tôi mở đài phát thanh, song không nghe nói tới.

Bun vích búng tàn xì gà xuống đất:

- Tin này không được công bố nên đài bá âm và báo chí không loan. Sở dĩ tôi nói với Lisa là để giải thích lý do áp dụng biện pháp an ninh chặt chẽ của thượng cấp. Tôi xin nhắc lại: từ giờ đến tối, Lisa không được phép đưa bác sĩ Môna đi đâu.

Lisa dáp:

- Tôi xin triệt để phục tòng mệnh lệnh của đại tá.

Đại tá Bun vích nắm chặt bàn tay răn reo của người tớ gái già nua:

- Tôi rất hài lòng vì Lisa.

Lisa cười, bộ điệu tự nhiên:

- Tuy nhiên, tôi sợ bác sĩ Môna không chịu nghe lời. Bà ấy thường thích tự do cá nhân, và nhiều khi rất bướng bỉnh. Xin đại tá thông cảm: dầu sao tôi chỉ là gia nhân. Giả sử bà ấy nằng nặc đòi ra đường dạo mát hoặc xuống phố mua sắm thì sao?

Mặt Bun vích cau lại:

- Phiền Lisa nhắc lại với bác sĩ. Dần bác sĩ muốn cũng không được. Toán canh phòng được lệnh cấm mọi người ra vào biệt thự.

- Kể cả bác sĩ Môna?

- Dĩ nhiên.

Thu Thu ẻo lả từ phòng tắm bước ra, khoác cái áo tắm bằng vãi bông màu hoàng yến của Môna. Nghe Bun vích nói, nàng xen vào, giọng khó chịu:

- Đại tá lầm rồi. Tôi không phải là tù nhân mà là nhà khoa học được chính phủ Xô Viết trọng dụng. Tôi luôn luôn trung thành với chính phủ song không thích tuân lệnh của nhân viên cấp dưới.

Người tớ gái ớn lạnh như bị cảm. Ớn lạnh vì kinh ngạc, không phải ớn lạnh vì sợ sệt. Lisa không ngờ Thu Thu bắt chước giọng nói của Môna thật đúng, đúng đến nỗi thoạt nghe ai cũng tưởng là Môna.

Đại tá Bun vích quay lại, trên miệng nở một nụ cười nửa khả ải, nửa ngạo nghễ:

- Hân hạnh chào bác sĩ.

Thu Thu nói:

- Nếu tôi không lầm, đại tá đã nghe lời phản đối của tôi.

Bun vích nhún vai:

- Thưa, tôi nghe rõ lắm. Song tôi không thể làm vừa ý bà.

Thu Thu cũng nhún vai:

- À, đó là quyền của ông. Còn tôi có quyền của tôi. Nếu người ta tạo ra cảm tưởng tôi là tù giam lỏng, tôi sẽ lên phi cơ về Mạc Tư Khoa lập tức.

- Bà đã hiểu lầm thiện chí của chúng tôi. Bà là nhà khoa học danh tiếng, chúng tôi phải bảo vệ an toàn. Nếu bà sa vào tay địch, Liên Xô và phe xã hội chủ nghĩa sẽ mất một vốn liếng tinh thần quan trọng. Vì vậy, bà cần tự hạn chế tự do.

- Hạn chế tự do là điều tôi ghét nhất. Tôi cần báo trước với đại tá, kẻo sau này lại trách. Bị chạm tự ái, tôi sẽ rời Hà Nội liền.

- Thưa bà, nói là một việc, làm lại là một việc khác. Lấy vé phi cơ về Mạc Tư Khoa không phải dễ, dầu bà là bác sĩ Môna. Hiện bà không mang giấy tờ căn cước trong người, sở hàng không sẽ không bán vé cho bà. Giả sử bà có thông hành đặc biệt, tôi chỉ nhấc điện thoại là vé bị hủy bỏ, và nếu bà đã ngồi trong phi cơ cất cánh, hoa tiêu sẽ được lệnh quay lại trường bay Gia Lâm cho bà xuống.

Thu Thu tái mặt vì giận:

- Ông là con người tàn nhẫn.

Giọng Bun vích vẫn ngọt lật như bích qui Hòa lan:

- Thưa bà, trong tôi có hai con người khác nhau. Con người thứ nhất là đại tá KGB, một cơ quan an ninh hùng hậu, luôn luôn tính toán khoa học, coi thường tình cảm vụn vặt. Con người thứ hai là gã si tình, sẵn sàng rung động trước sắc đẹp tuyệt vời. Bà đẹp như thần vệ nữ, họa là điên tôi mới dám tàn nhẫn.

- Tôi ghét ông hơn ghét người đàn ông nào hết.

Bun vích cúi đầu, cung kính một cách gả tạo:

- Đa tạ nhã ý của bà. Sơ kiến với mỹ nhân, thì bị ghét là triệu chứng tốt.

Thu Thu gài lại nút áo ở ngực vừa bị tuột để ngăn cản cái nhìn đói khát của gã đại tá Xô Viết, kèm theo lời nói thách thức:

- Đừng vội hợm mình, ông Bun vích ạ. Sau nầy, nếu cần yêu ai, tôi sẽ chẳng bao giờ yêu người cứng nhắc và tàn nhẫn của ông.

Đoạn nàng nguây nguẩy bước đi. Tươi cười, Bun vích chào Lisa rồi ra xe.

Chờ tiếng động cơ nhỏ dần, người nữ tỳ mới xô cửa phòng ngủ. Môna vẫn ngáy đều. Thu Thu ngồi bèn, thản nhiên rũa móng tay. Nghe động, nàng ngẩng đầu:

- Khiếp, bồ hôi chị thấm đầy cổ áo.

Lisa rút mù soa lau:

- Vâng, tôi lo lắm. Tài đóng kịch phi thường của chị đã làm tôi yên tâm. Bun vích là sĩ quan Phản gián cao cấp mà còn lầm chị thì ai cũng lầm. Song tôi vẫn lo vì...

- Môna phải không?

- Phải, vì Môna. Đêm nay Triệu Dung mới đến. Nếu biết rõ giờ giấc thì bố trí cho Triệu Dung vào đây, mang Môna đi, đã khó. Phương chi Triệu Dung không hẹn giờ. Đúng 8 giờ tối, Bun vích sẽ cho xe tới. Tới khuya, Triệu Dung lò dò tới, không gặp ta thì công việc hỏng bét.

Thu Thu đặt cái rũa móng tay xinh xắn xuống bàn phấn, mặt cau lại trong sự suy tư. Đúng như Lisa giải thích, hai người đang ở trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Không nghe lời Bun vích hai người sẽ bị nghi ngờ. Dầu không nghe lời hắn, tối nay cũng phải rời Hà Nội, để Môna bằng xương bằng thịt trong phòng ngủ. Chỉ còn một lối thoát... Lối thoát này, Thu Thu chỉ dám nghĩ tới trong hoàn cảnh bất khả kháng.

- Chị Lisa này...

- Chị tìm ra mưu kế nào chưa?

- Theo tôi, túng quá phải tính liều. Ta sẽ giết Môna, chôn trong biệt thự trước giờ khởi hành.

- Không xong. Nếu chôn trong nhà, phải gỡ gạch lên, để lại dấu vết. Chôn ngoài vườn thì không được, vì lính gác kiểm soát từng giây, từng phút. Vả lại, KGB có bẹt-giê được huấn luyện riêng. Sau khi ta đi, họ sẽ dắt chó vào trong này...

- Hay là thủ tiêu xác Môna bằng cường toan?

- Việc cần thiết là tìm ra cường toan vì ta không có sẵn. Dầu đổ át xit, biến thi thể ra nước bỏ vào cầu tiêu, giật cho trôi đi, cũng vô ích. KGB có thề dùng hóa chẩt để khám phá. Theo thủ tục sau khi ta lên đường, một đội chuyên viên của KGB sẽ vào nhà với chó bẹt-giê và dụng cụ khoa học khám xét từng tấc đất, từng lò so giường.

- Hay là đợi Bun vích tới, ta lập kế hạ thủ hắn và bọn lính gác bên ngoài, rồi đoạt xe hơi chở Môna đi.

- Kế này tạm được, song ta phải bỏ dở cuộc hành trình quan trọng.

- Đành vậy. Ông Hoàng cho ta được toàn quyền quyết định.

- Giết Bun vích rồi mang Môna đi đâu?

- Cũng chưa biết nữa. Nhưng thà liều mạng rời căn nhà này, còn hơn để địch tìm ra Môna

Hai thiếu phụ ngồi im, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Bỗng Thu Thu bật dậy:

- À tôi nghĩ ra rồi. Ta tháo 2 cái đinh vít cầu tiêu bằng sứ trong phòng tắm. Gỡ cái ống sành bên dưới là ta bỏ gì xuống cũng được. Sau này, mực nước trong ống sành sẽ ngăn cản hơi sình thúi bay lên.

Lisa thở dài:

- Thoạt đầu, tôi cũng tính như chị. Tuy nhiên, Môna còn sống sẽ giúp được nhiều cho thế giới tự do. Xin chị hiểu rằng tuy có thiện cảm sâu xа với Môna, nhưng không phải vì thiện cảm cá nhân mà tôi cứu nàng. Bao giờ tôi cũng đặt bổn phận người gián điệp lên trên hết.

Thu Thu thở dài tiếp theo:

- Chị tưởng tôi vui sướng lắm sao? Đàn bà giết người là chuyệu không nên. Đàn bà lại giết đàn bà càng không nên nữa. Huống hồ Môna là bạn. Song nếu ta trù trừ thì công việc bị thất bại.

Lisa trầm ngâm nhìn bình hoa pha lê trên tủ búyp-phê:

- Có lẽ đến phải hạ sát Bun vích rồi tẩu thoát.

Thu Thu đứng dậy, đi đi lại lại quanh phòng. Mân mê cánh hồng láng mượt trong bình pha lê, nàng nói:

- Tôi tin là giết hắn không khó. Khi hắn tới, tôi sẽ mời vào phòng. Hắn là gã si tình, bảo sao hắn cũng nghe. Phiền một điều hắn có thể phản công lại. Thân hình hắn vạm vỡ, cử chỉ nhanh nhẹn tỏ ra giỏi quyền thuật, chỉ có cách đâm sau lưng bất thần mới hạ nổi. Đâm sau lưng không thể giết hắn được ngay…

- Chị tin ở tôi. Trong giới giang hồ, thì đâm sau lưng là hèn nhát, song đối với phụ nữ yếu ớt như chúng ta thì làm gì có lợi là được. Tôi đã được huấn luyện thành thạo về kỹ thuật đâm sau lưng. Chỉ càn một nhát xuyên qua tim là hắn tắt thở.

- Còn tài xế và lính gác?

- Sau khi Bun vích chết, chị ra thềm dặn tài xế mời tên trung úy Hồng quân chỉ huy bọn gác vào. Rồi giết.

- Như vậy, tôi thấy chưa ổn. Ta lừa tên trung úy vào nhưng chưa giết. Ta sẽ dùng hắn lái xe ra ngoại ô. Đến nơi, ta mới giết hắn, ném xác xuống ruộng rồi quay vào thành phố, bắt liên lạc khẩn cấp với Triệu Dung.

Vẻ mặt Lisa tươi hẵn. Đặt một tay lên vai Thu Thu, người nữ điệp viên CIA nói:

- Có chị một bên, tôi cảm thấy yên tâm. Bây giờ, chúng ta tạm đồng ý về kế hoạch giết đại tá Bun vích. Lát nữa, chúng ta sẽ thảo luận lại.

Thu Thu cười, giọng thân mật:

- Chị ơi, em đói rồi.

Lisa vỗ trán:

- Ừ nhỉ, tôi quên bẵng. Chị chờ trong 15 phút. Có món cá mòi và ikra ngon lắm.

- Có rau và trái cây không, Lisa?

Khổ quá. Môna chỉ thích đồ biển, nhất là cá. Năm thì mười họa mới dung rau. Tôi biết chị ghét thịt cá lắm, nhưng không thể nào chiều được. Vì dầu sao chị là nữ bác sĩ Môna. Đặc biệt hôm nay mời chị ăn xúp schchi (4). Món cải bắp này rất dễ tiêu, chắc chị bằng lòng.

Thu Thu miễn cưỡng gật đầu. Sở dĩ nàng giữ được thân hình cân đối, nẩy nở là do biết chọn thực đơn thích hợp. Sinh sống ở xứ lạnh, Môna cần món khó tiêu hóa và nhiều nhiệt lượng. Vì công tác, Thu Thu đành phải tạm quên sở thích để tuân theo một nếp sống trái ngược. Ăn béo bổ trong vòng một tháng, nàng sẽ mập lên. Mặc dầu là điệp viên hành động, nàng vẫn là đàn bà, đúng hơn là đàn bà đẹp, đêm ngày lo lắng cho đường cong tuyệt diệu, không đễ gầy bớt hoặc nặng thêm một gờ-ram mỡ. Điều nàng sợ nhất là khi về Sài Gòn sẽ bị chị em chê cười.

Nhất là sợ Văn Bình.

Nàng tự hẹn thầm sau khi thành công ở Hà Nội sẽ sang Lào, gặp chàng lần nữa. Chàng vốn ghét đàn bà tham ăn, và đàn bà mập. Trời ơi, nụ cười dè bỉu của chàng sẽ làm nàng nghẹt thở!

Cửa phỏng ngủ khép lại nhè nhẹ, người hầu gái đã xuống bếp. Còn lại trong phòng với Môna ngủ say li bì, Thu Thu bỗng thấy tâm hồn trống trải. Rón rén, nàng bước lại gương.

Nhìn trong tấm gươmg lớn, cao bằng người, nàng nở nụ cười hãnh diện. Nàng vẫn trẻ đẹp đều đặn như dạo nào, khi còn là cò gái căng phồng nhựa sống ngây thơ. Vẫn mớ tóc lòa xòa một cách nũng nịu trên khuôn mặt dài, điểm đôi lông mày như vẽ hình cánh cung, trên cặp mắt rộng, đen láy luôn luôn ướt, như sắp tuôn ra giọt lệ thẹn thò. Vẫn làn da trắng như ngó sen, trắng từ cái cổ cao, tròn, đầy đặn, trắng đến bàn tay tháp bút, thuôn thuôn như được hóa công nặn ra để dạo phím đàn dương cầm. Vẫn bờ vai tròn trĩnh thỏa thuê, tỏa xuống một thân hình đầy rẫy đưòng cong tóe lửa, bụng thót lại, làm bộ ngực đong đưa, nhô ra như hai trái lê mơn mởn mọng nước rung rinh trên cành cây chĩu nặng dưới gió đầu xuân.

Bất giác, nàng mở áo tắm. Da thịt nõn nà của nàng lồ lộ trong gương. Tương thần vệ nữ cũng chỉ cân đối và khêu gợi đến như thế này là cùng. Nhờ kho tàng độc nhất vô nhị, nàng đã thành công trong những trường hợp khó khăn mà điệp viên thượng thặng đàn ông thất bại nặng nề. Năm tháng trôi qua, song nàng không thay đổi, vết răn thời gian không hề ghi dấu trên làn đa căng bóng và êm mát...

Toàn thân nàng rung động trong một xúc cảm kỳ lạ. Rồi người nàng nóng ran. Cảm giác nóng bỏng này thường bùng dậy mỗi khi tận hưởng hạnh phúc thần diệu trong tay Văn Bình. Nàng bỗng mường tượng lại, như mới xảy ra hôm qua, một trưa mùa thu bên hồ nước trong xanh, có thể nhìn thấy sỏi trắng dưới đáy, nàng nằm dài trên nệm cỏ mướt, gối vào đùi chàng.

Chung quanh hai người, cỏ cũng thơm mà gió cũng thơm. Một con hoàng anh, lông mịn như nhung tơ, đậu là là trên bông hoa gần đấy. Rồi tiếng chiêm chiếp dịu dàng nổi lên. Con cái bay vụt lên cành cây cao, nơi đó con đực đang chờ.

Thu Thu rùng mình. Văn Bình chờ đúng lúc đôi chim rỉa lông cho nhau để áp môi chàng vào môi nàng, da thịt chàng vào da thịt nàng. Rúc vào ngực chàng, nàng kể lại những chuyện sóng gió trong đời, từ lúc lớn lên, rời nhà trường, gia nhập ngành điệp báo Anh Quốc. Chàng ghì chặt nàng, giọng đê mê:

- Anh biết hết bí mật về đời em. Duy còn một điều. Tại sao em lấy bí danh Thu Thu?

Nàng phá lên cười như pháo nổ:

- Ồ, định nói nhiều lần mà quên mất. Thú vị lắm, anh ạ. Anh đã biết tên thật của em là Vĩnh Mỹ, Phan Thị Vĩnh Mỹ. Gia nhập tình báo MI-6 em mang số hiệu 234. Lần đầu tiên qua Viễn Đông hoạt động em được gọi tới văn phòng ông chánh sở Công tác, một cụ già lẩm cẩm nhưng hiền lành như đếm. Ông cụ hỏi em muốn lấy bí danh nào, em đứng ngẩn người suy nghĩ, ông cụ bèn mở một cuốn sách dầy bằng cuốn tự vị, yêu cầu em chọn. Bỗng em nhìn tấm lịch treo tường thấy con số 22. 22 là ngày sinh nhật của em. Chi bằng lấy hai con số 2 làm bí danh. Two Two... Two Two trong tiếng Anh cũng như Thu Thu trong tiếng Việt. Thấy tên này hay hay, em không đổi nữa. Về Việt Nam, em ghi tên Thu Thu trong sổ thông hành. Nếu anh cho là xấu, em sẽ lấy tên khác…

- Không, Thu Thu tình tứ lắm...

Chàng hôn thật lâu vào môi nàng. Buổi trưa mùa thu ấy xa rồi, Văn Bình đã khoác áo nhà sư ở ngoại ô Vạn Tượng. Còn nàng lao đầu vào sào huyệt của Tử thần...

*

* *

Trời xảm dần dần.

Nắng chiều vàng úa đã nhạt trên những ngọn bàng ngất nghểu ngoài sân rộng, thay vào bằng màu đen ảm đạm. Lisa rót rượu vào ly, bâng khuâng nhìn qua khung cửa.

Dưới ánh đèn nê-ông sáng xanh mát mắt. 5 cái va li lớn được đặt ngay ngắn trên thảm cói phòng khách. Hành trang đã được sửa soạn xong xuôi. Tì tay vào ghế, Thu Thu ngắm nụ hồng cuối cùng vừa nở lớn trong bình hoa pha lê trong vắt. Nàng nhìn lấy lệ vì trí óc nàng đang bận suy nghĩ. Suốt từ trưa đến chiều, nàng bàn bạc không ngừng với Lisa về cách đối phó với Bun vích. Và đôi bạn gái đã quyết định: hạ sát Bun vích rồi bỏ trốn.

Lisa quay lại:

- Chị dùng rượu nhé?

Thu Thu lắc đầu:

- Cám ơn chị. Tôi không ưa vốt ka.

- Chị lại quên rồi. Bác sĩ Môna mê vốt ka như trẻ con mê kẹo.

Thu Thu thở dài:

- Vâng, xin chị một ly.

Lisa chữa lại:

- Phái nói như thế này mới đúng: được, Lisa rót cho tôi một ly. Và tôi sẽ đáp: vâng, hôm nay bà uống hơi nhiều, chỉ một ly nữa thôi. Bà dùng thêm sợ mệt.

Pin, pin... pin, pin...

Kèn xe hơi réo vang ngoài đường. Hai lùm đèn pha sáng qnắc chọc thủng màn tối của những cây bàng lù lù trong vườn.

Thu Thu giật mình như chạm giây điện. Phút quyết liệt đã đến. Giả sử muốn lùi, nàng cũng không lùi được nữa. Nàng nắm chặt bàn tay, máu chạy rần rần lên thái dương. Trong khoảnh khẳc, nàng lấy lại sự bình tĩnh ghê gớm của người gián điệp chuyên nghiệp.

Liếc sang bên, nàng thấy người tớ gái đặt ly rượu xuống bàn rồi khoan thai đứng dậy. Vẻ đăm chiêu trên mặt đã biến mất. Lisa nhoẻn nụ cười tươi tắn, như thể nụ cười của thiếu phụ chưa đến ba mươi mà đàn ông la cà thường bắt gặp trong bóng tối của những quán rượu mạnh một đêm đông lạnh buốt. Nụ cười này tóe ra sức nóng có thể đun sôi ly rượu những chàng trai chưa vợ đang gục đầu trên bàn ngổn ngang đồ nhắm và huýtky.

Bàn tay phải của Lisa gạt về sau lưng. Ở đó, Lisa giắt sẵn một con dao lưỡi nhọn và cong. Người nữ tỳ chỉ cần kéo áo tạp dề là rút được khí giới.

Trong túi Thu Thu cũng có một con dao bấm nút. Loại dao bấm nút thường nhỏ xỉu, song sử dụng lại gọn gàng và đắc lực. Trong vòng một phần mười tích tắc, nàng có thể nắm chuôi dao, và tách một tiếng nhỏ, lưỡi dao kinh khủng nhảy ra, sẵn sàng phập vào tim đối phương. Lát nữa, Lisa giơ dao sau lưng Bun vích. Thu Thu sẽ công khai nhảy vào vòng chiến. Với hai nhát dao vào lưng... và ngực, đại tá Bun vích sẽ ngã gục, không kịp kêu lên tiếng “ối” cầu cứu.

Bất giác Thu Thu nhớ rа nàng đang mặc một bộ у phục vô cùng khêu gợi. Mặc áo quần mỏng dính, và may thật sát là thói quen cùa nàng, cũng như của đàn bà đẹp trên thế giới. Nàng không ngờ xiêm у của Môna lại vừa vặn như thế. Vòng ngực, vòng eo của Môna suýt soát một tám, một mười với nàng. Môna cũng là đệ tử của loại у phục phô trương đường cong, thắt chặt ở bụng, nở xòe trên ngực, bắt buộc người đàn ông khó tính nhất phải dán mắt vào và buông ra tiếng chắt lưỡi thèm khát.

Y phục của nàng gồm cái áо bằng lụa toàn tơ màu đỏ tươi, hở tay và cổ, xẻ rất sâu thành chữ V trên ngực, phía dưới ngắn trên đầu gối, trông như sường sám Thượng Hải. Một cái túi lớn đính tréo bên hông, gắn ở mép một bông hồng nhung cánh mượt như làn môi cô gái dậy thì mới được tình nhân hôn lần đầu.

Cửa xe hơi đóng xầm. Lisa nheo mắt ra hiệu cho Thu Thu rồi thoăn thoắt ra ngoài đón Bun vích. Nhìn theo, Thu Thu bặm môi. Gã đại tá Xô Viết vạm vỡ chỉ còn sống 5 phút nữa là cùng. Lisa sẽ gập mình chào, chào thật cung kính. Lisa vẫn có tác phong lễ độ của người nữ tỳ quý phái đã hầu hạ lâu năm trong tòa lâu đài cổ kính, rộng lớn và sang trọng mà chủ nhân là một gia đình quyền thế.

Rồi Bun vích xòe bàn tay kếch sù. Lisa sẽ nắm lấy, kèm theo tiếng chào lịch sự trước khi mở toang cửa phòng khách, né sang bên cho hắn khệnh khạng bước vào. Hắn sẽ nhắp một hớp rượu vốtka thượng hạng. Trong kế hoạch hạ sát, Thu Thu đã nhấn mạnh tới khoản mời hắn ly vốt-ka nguyên chất. Nàng muốn hắn thưởng thức mùi vốt-ka thơm ngon của quê hươg Xô Viết trước khi phải sang bên kia cõi thế.

Sau đó, nàng sẽ nhã nhặn kéo ghế cho hắn ngồi. Nàng sẽ cố tình chạm vào người hắn, và quan sát tia mắt hắn để đo lường phản ứng đam mê. Nếu hắn lì lợm, nàng sẽ nhoẻn miệng một cách đĩ thõa. Hắn sẽ cười híp mắt. Đợi toàn thân hắn nóng ran, nàng sẽ cọ vào tay hắn. Rồi nàng uyễn chuyển vào phòng ngủ.

Người ta thường tưởng lầm đườmg cong của mỹ nhân chỉ tập trung ở phía trước. Nữ minh tinh màn bạc qua cố Marilyn Monroe đã đảo lộn sự thưởng thức của đàn ông bằng cách phô vẻ đẹp sau lưng, cái rún rẩy man dại của đôi mông tròn trĩnh như theo điệu đàn thác loạn rumba. Phía sau củu Thu Thu không thua kém Marilyn Monroe. Ngắm nàng, đàn ông si tình có thể nổ tung tròng mắt.

Nàng được coi là Dương Quí Phi nguyên tử của làng nữ gián điệp. Ngày xưa, dưới ánh trăng rằm huyền dịu, và dưới nhỡn tuyến ngây dại của ông vua hảo ngọt Đường Minh Hoàng, bước chân của nàng phi sủng ái đã hiện thành cánh hoa vàng. Ngày nay, bước chân của Thu Thu có thể làm nhà võ sĩ vô địch về nội ngoại công phải đứt hơi thở.

Bun vích không thể điềm tĩnh trước dáng đi bốc lửa của nàng. Tuy là đại tá tình báo, hắn vẫn là đàn ông, và nhất là đàn ông có đôi mắt ướt. Hễ là đàn ông thì từ cổ chí kim, từ hoàng đế Nã Phá Luân thét ngã châu Âu đến quốc vương Anh tự ý bỏ ngai vàng theo người đẹp, chưa ai đủ bản lãnh cưỡng lại cơn mê loạn của tình yêu...

Nàng sẽ quyến rũ được hắn. Nàng ngoắt tay, hắn sẽ ngoan ngoãn theo nàng vào phòng ngủ kín đáo. Hắn sẽ có cử chỉ sàm sỡ trước khi gục xuống, mang trên người hai nhát dao chí tử...

Nghĩ thế, Thu Thu cảm thấy tin tưởng hẳn lên.

Cửa phòng khách được mở ra. Bao nhiêu ma thuật mà nàng thu góp trong thời gian lăn lộn giữa rừng tên, biển đạn bí mật được dồn lên làn môi và luồng mắt. Nàng hồi hộp chờ đợi. Linh hồn của đại tá Bun vích sắp bị giam giữ trong tay nàng.

Trống ngực nàng bỗng đập nhanh như ngựa phi. Tay nàng run lên. Nàng hơi chếnh choáng như đứng trên boong tàu tròng trành trên mặt biển sóng dữ.

May nàng có can đảm, lại sống quen với biến cố, nếu không nàng đã thét lớn để bộc lộ sửng sốt.

Thôi, thế là hết. Kế hoạch mà Lisa với nàng mất bao công phu đề ra, với đầy đủ chi tiết, với sự táo bạo ghê gớm, đã tan thành bọt xà phòng. Nguyên nhân của sự đổ vỡ này rất dễ hiếu. Dễ hiểu, nhưng hai người không ngờ tới.

Người đàn ông mới bước vào không phải là đại tá Xô Viết Bun vích, đặc phải viên KGB tại Hà Nội.

(1) Kavkaski shashlik là thịt cừu thái vuông đem nướng. Thịt cừu nướng thái nhỏ như con cờ là shashlik. Món shashlik này được người Nga mê thích cũng như thịt bò nướng lá lốt ở Nam Việt.

(2) Thể thức sử dụng điện đài đã được mô tả trong Ban Muốn Thành Gián điệp? Cùng một tác giả, xuất bản đầu năm 1967.

(3) Z.30 đã xuất hiện trong Z.28 Vượt Tuyến, cùng một tác giả đã xuất bản.

(4) Người Nga thường ăn cá mòi được nấu hàng chục kiểu khác nhau. Tuy nhiên, món ngon nhất của họ là ikra, tức là caviar tức là trứng cá chiên (estur geon) ướp muối. Còn schchi là bắp cải muối chua, tương tự như bắp cải chua Đại Hàn, hoặc dưa chua của ta.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx