sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6: Sét Đánh Ngang Tai

6

Sét đánh ngang tai

Ông Hoàng lặng lẽ xé mảnh giấy bóng bọc điếu xì gà Ha van loại đặc biệt. Loại xì gà này được thửa riêng tại Tây bán cầu. Từ 30 năm nay, ông Hoàng là bạn thân của thuốc lá Ha van.

Ngọn lửa xòe ra một màu hồng đẹp mắt. Ông tổng giám đốc Mật vụ kéo một hơi xì gà, rồi nhả khói thành vòng tròn xanh lam trên không. Khí hậu trong phòng được điều hòa bằng máy lạnh tối tân đã trở nên nghẹt thở.

Đang cúi đầu trên đống hồ sơ, Nguyên Hương bỗng ngẩng lên, ho bật ra một tiếng ngắn khô khan. Rồi nàng ho rũ rượi một cơn dài. Lê Diệp đặt con dao rọc giấy xuống bàn, giọng ái ngại:

- Cô bị cảm nặng rồi, để tôi làm nốt cho. Sức cô yếu mà đã thức tới đêm thứ ba rồi.

Thật vậy, tổng hành doanh Mật vụ đã chong đèn suốt ba đêm giòng dã để chờ tin tức của các điệp viên quan trọng gửi về. Nguyên Hương cười gượng:

- Tôi chỉ hơi mệt một chút mà thôi, anh đừng ngại. Tôi có thể thức hết đêm nay.

Lê Diệp định nói thêm, nhưng thấy ông Hoàng bâng khuâng với khói xì gà, vẻ mặt nghiêm trọng, chàng đành im bặt. Người cần nghỉ trong sở Mật vụ phải là ông tổng giám đốc. Từ nhiều tháng nay, ông Hoàng già khọm hẳn, nếp răn trên trán đã sâu hơn trước. Mái tóc húi ngắn, như muốn làm bớt tóc bạc,vẫn không che dấu được gánh nặng thời gian đang đè nặng trên đầu ông Hoàng. Cặp mắt cận thị của ông gần như nhắm chặt sau làn kính dày cộm, kết quả của nhiều đêm đọc báo cáo bằng chữ li ti dưới ánh đèn nê-ông.

Cửa phòng kẹt mở.

Người mới đến là một sĩ quan, mặc quân phục kaki vàng rơm, không đeo cấp hiệu, trên hông ngất ngưởng khẩu súng côn to tướng. Ông Hoàng hất hàm:

- Thế nào, đại úy Z.30 trả lời chưa?

Viên đại úy đáp:

- Thưa rồi. Ông Hoàng cầm lấy cái phong bì gắn xi. Tuy phòng mật mã ở trong tổng hành doanh, công văn mật đệ trình ông tổng giám đốc đều được bỏ vào phong bì, gắn xi riêng. Hồ sơ mật đặc biệt được cất trong va li xách tay, gắn 2 ổ khóa tối tân, chìa do chủ sự phòng Mật mã và Nguyên Hương giữ.

Ông Hoàng chậm rải lấy cái kéo vàng tây và cắt đầu phong bì. Bên trong là một tờ giấy gập tư. Đọc xong, ông Hoàng trở nên đăm chiêu. Không để ý tới tàn xì- gà khá dài, ông Hoàng ra lệnh cho viên đại úy ra ngoài, rồi đứng dậy, chắp tay sau lưng, bách bộ trong căn phòng rộng. Nguyên Hương rút mù soa chấm giọt nước mắt sống trên mắt.

Bỗng ông Hoàng quay lại:

- Tàu ngầm kịp tới địa điểm không?

Nguyên Hương liếc giòng chữ tốc ký trong sổ tay:

- Thưa, phòng Nhì Hải quân vừa cho biết. một tiềm thủy đĩnh SSK (1) đã vượt vĩ tuyến 17 từ 2 hôm nay, đang nằm dưới đáy biển trong hải phận quốc tế đối diện cửa bể Sầm Sơn.

- Họ liên lạc với Sài Gòn bằng cách nào?

- Mỗi đêm 3 lần: 10 giờ, 2 giờ và 5 giờ.

Nhìn đồng hồ tay, ông Hoàng gật gù:

- Bây giờ cô nhờ phòng Nhì liên lạc còn kịp. dặn hạm trưởng nổi lên ở tọa độ A-16, đúng 4 giờ đêm nay. Tàu ngầm sẽ chờ trong vòng 3 phút, nếu không nhận được mật hiệu tiếp xúc thì phải lặn xuống, đêm mai mới được nổi lên lại, nhưng sớm hơn 30 phút. Nguyên Hương ôm tập hồ sơ, xô ghế. Nàng vừa đứng dậy thì ông Hoàng gọi giật:

- À, tôi cần hỏi thêm điều này nữa.

Mặt ông tổng giám đốc đượm vẻ nghiêm nghị khác thường:

- Hạm trưởng trạc bao nhiêu tuổi?

Nguyên Hương không dấu được kinh ngạc. có lẽ ông già tổng giám đốc bắt đầu loạn trí. Lê Diệp đang mân mê bộ dao lá liễu cũng giật bắn như ngồi trên lò xo.

Nguyên Hương ấp úng:

- Thưa...

Ông Hoàng gắt:

- Hạm trưởng già hay trẻ?

- Thưa... già. Trên 45. Từng tham chiến trên Thái Bình Dương, có kinh nghiệm trong thời gian hợp tác với tình báo đồng minh chở điệp viên vào duyên hải Phi Luật Tân.

Ông Hoàng thở phào ra:

- May lắm. Vấn đề tuổi tác trong vụ này rất quan trọng. Tôi muốn một sĩ quan lớn tuổi và giàu kinh nghiệm chỉ huy tiềm thủy đĩnh ghé Sầm Sơn đêm nay. Cửa bể Sầm Sơn hiện nay không như cách đây một năm. Hồi tôi ra ngoài ấy đón Văn Bình và Thúy Liễu (2), Sầm Sơn chưa được canh phòng cẩn mật, và nhất là chưa có phương tiện điện tử. Giờ đây, địch đã lập xong một hàng rào hồng ngoại tuyến kiên cố dọc bờ bề. Khinh suất, tàu ngầm của ta sẽ bị con mắt hồng ngoại tuyến khám phá ra ngay. Tuy nhiên...

Ông Hoàng ngừng một phút, hút xì-gà. Ông Hoàng giống Văn Bình ở chỗ am tường nghệ thuật kể chuyện, biết cách nín lặng để người nghe nín thở.

Rồi ông tiếp, giọng khoan thai:

- Con mắt hồng ngoại của địch có một yếu điểm trầm trọng. Ấy là không nhìn khắp mặt biển được cùng một lúc. Tọa độ A-16, nơi tiềm thủy đĩnh của ta nổi lên, cách 7 phút lại bị con mắt hồng ngoại kiểm soát một lần. Vì vậy, tôi mới yêu cầu hạm trưởng chờ trong 3 phút rồi lặn xuống. Tôi đã tính toán cẩn thận với các chuyên viên hải quân. Nếu hạm trưởng là người lăn lộn nhiều, và tuân lệnh nghiêm chỉnh, không sai một phần mười giây đồng hồ, tiềm thủy đĩnh của ta sẽ nghênh ngang hoạt động trong tầm mắt của địch.

Lê Diệp xen vào:

- Thưa, tại sao lại chọn 4 giờ sáng làm giờ liên lạc?

Ông tổng giám đốc mỉm cười:

- Sự thành bại của nghề điệp báo luôn luôn gắn liền với những phát minh khoa học tân tiến. Cơ quan khí tượng Hải quân tiên đoán sa mù đêm nay sẽ vây kín Sầm Sơn từ 3 đến 5 giờ sáng. Trong vòng một tuần nay, Sầm Sơn bị nhiều sa mù. Đêm nay có lẽ là đêm nhiều sa mù nhất. Lúc tàu ngầm nổi lên, sa mù đã dầy đặc. Giả sử mắt hồng ngoại phăng ra tàu ngầm, địch cùng khó đối phó lại hữu hiệu.

Song le, con mắt hồng ngoại mới là một trong nhiều khó khăn mà chúng ta phải gặp trong việc chọc thủng bức màn sắt. Thật vậy, danh từ bức màn sắt được dùng theo nghĩa đen hẳn hòi, không phải nghĩa bóng thông thường. Từ 4 tháng nay, cửa bể Sầm Sơn được bao bọc trong một diện tích ba cây số vuông bằng lưới sắt kiên cố.

Lưới sắt đeo toàn thủy lôi, đụng vào là con tàu có vỏ thép dầy nhất cũng vỡ tan. Địch đinh ninh lưới sắt sẽ ngăn cản ta đổ bộ vào bãi cát. Không ngờ nhân viên của Sở đã tới Sầm Sơn như ra Nha Trang nghỉ mát. Sau khi lưới sắt được hoàn thành, tôi đã biết tin. Hơn thế nữa, tôi còn đoạt được bản họa đồ phòng thủ. Họa đồ được chụp lén trong văn phòng tùy viên hải quân Xô Viết tại Hà Nội. Do đó, tôi khám phá ra cái lưới được trổ một cánh cửa lớn, dành cho tiềm thủy đĩnh Xô Viết ra vào. Tiềm thủy đĩnh của ta sẽ đi nhờ hành lang an toàn này.

. Ông Hoàng lại yên lặng. Mùi xi-gà tỏa thơm ngào ngạt khắp phòng. Nguyên Hương ra đến cửa bị gọi giật lần nữa:

- Này…

- Dạ.

- À, trong điện gửi hạm trưởng, cô viết thêm là tôi chúc may mắn.

Nguyên Hương phải bặm miệng để khỏi bật ra tiếng ồ sửng sốt. Ít khi ông tổng giám đốc chúc nhân viên dưới quyền. Không phải vì ông lãnh đạm, mà vì ông coi thường mọi việc, kể cả sự chết.

Trong văn phòng còn lại ông Hoàng và Lê Diệp. Nhìn tận mặt người cộng sự thân tín và cừ khôi của mình, ông Hoàng thở dài nhè nhẹ:

- Tôi lo lắm, anh ạ. Z.30 xoay xở không kịp thì hỏng hết. Dầu sao cũng là tại tôi. Họp bàn nhiều lần với tôi, anh đã rõ kế hoạch Môna. Tôi đã tiên liệu nhiều điều, song không ngờ Môna tự tử, khiến ta phải thay đổi kế hoạch toàn diện, và đưa tàu ngầm ra đón. Đáng mừng là ta còn Z.30. Thu Thu và Lisa cũng là điệp viên xuất sắc, nếu không...

- Thưa ông, tôi tin Triệu Dung sẽ thành công. Anh em trong Sở rất mến phục tài ba của Triệu Dung.

Giọng ông Hoàng mơ màng:

- Sống bên tôi đã lâu, chắc anh đã biết rõ tâm trạng tôi hơn ai. Triệu Dung là điệp viên ưu tú, thật khó tìm ra người cân xứng. Kể về quyền biến và võ thuật, Triệu Dung còn thua Văn Bình, nhưng Văn Bình lại thua Triệu Dnng về khả năng lãnh đạo. Vì vậy, tôi đã nghĩ đến việc đưa Triệu Dung về đây, sửa soạn kế tiếp nhiệm vụ của tôi, nếu tôi không còn nữa.

Lẻ Diệp giật mình:

- Thưa, ông đã sao đâu?

Ông già mật vụ thở dài:

- Nhiều khi tôi cũng tự dối lòng như thế. Nhưng anh ạ, tôi chỉ có thể đánh lừa được đối phương, hoặc đôi khi đánh lừa được bản thân, song từ cổ chí kim chưa ai đánh lừa được thời gian. Dầu sao, tôi cũng đã luống tuổi. Bệnh cũ của tôi lại tái phát. Tôi không biết còn sống bao lâu nữa. Vả lại, nghề điệp báo không phải là nghề của hiện tại. Ngồi ở đây giờ này ta phải nghĩ đến ngày mai, tiên đoán việc gì sẽ xảy ra. Tôi đã tbất bại trong vụ Môna...

- Thưa, Môna tự tử không có nghĩa là kế hoạch của ông thất bại.

- Đành vậy, nhưng Thu Thu và Lisa sẽ khó khăn hơn nhiều. Giá có...

Lê Diệp nắm chặt con dao rọc giấy trong tay. Chàng đã đoán được câu nói bỏ lửng của ông tổng giám đốc. Trong giây phút, chàng cảm thấy vừa mất một cái gì vô cùng quý giá, quý giá đến nỗi trên trái đất không có cách nào chuộc được.

Đó là tình bạn, tình ruột thịt. Sự bỏ đi điên cuồng của Văn Bình đã làm sở mật vụ điêu đứng. Lê Diệp đã thức trắng nhiều đêm bên ly huýt-ky không bao giờ uống, để nhớ tới người bạn thân nhất đời. Sau nhiều năm phụng sự dưới quyền ông Hoàng, chàng coi ông như cha. Sở Mật vụ đã gẫy một cánh tay vì Văn Bình. Ông Hoàng, linh hồn của Sở, mất đi, Sở khó thể tồn tại.

Rít một hơi xi-gà, ông Hoàng bâng khuâng tiếp:

- Tôi hy vọng anh sẽ ở lại với Sở, vạn nhất tôi từ trần hoặc thiệt mạng vì công vụ. Anh không nói ra, song tôi đã đoán trước. Từ lâu, các anh sống với tôi như anh hùng Lương sơn bạc ngày xưa, với đủ nhân, nghĩa, lễ, trí, tín của kẻ hảo hán giang hồ. Các anh như cánh chim, nay đậu chỗ này, mai thuận gió bay đến khu rừng khác, không sức mạnh nào, kể cả tiền bạc, giữ lại được, trừ phi tình cảm. Cho nên, tôi không thất vọng khi thấy Văn Bình tự động bỏ Sở, thí phát quy y ở Vạn Tượng. Nghề điệp báo hành động như thuốc phiện, vướng vào là không rút ra được. Tôi tin nay mai Văn Bình sẽ trở về.

Chuông điện thoại reo trên bàn. Trước khi nghe, ông Hoàng hỏi Lê Diệp:

- Mấy giờ rồi anh?

Lê Diệp cúi xuống cổ tay:

- Thưa, đúng 12 giờ 3 phút.

Nét mặt ông tổng giám đốc tươi hẳn:

- À, giờ này Triệu Dung đã điện về. Anh xuống phòng mật mã, bảo họ dịch gấp.

Tiếng máy điều hòa khí hậu hòa với tiếng máy chữ điện IBM từ phòng bên lọt qua cửa hé mở hợp thành điệu nhạc ròn tan. Ông Hoàng kéo ghế bành, ngồi xuống, ngón tay răn reo bấm nút siêu tần số. Nút này dẫn tới một hệ thống điện thoại vô tuyến xuyên lục địa. Nhờ hệ thống đặc biệt này, ông Hoàng có thể điện đàm với mọi nhân vật trên thế giới, rõ ràng như trò chuyện trong phòng mà không sợ người ngoài nghe trộm.

Tuy trời đã khuya, giọng người nữ điện thoại viên vẫn tỉnh táo như không bao giờ buồn ngủ:

- Thưa, tổng đài Thiên mã, xin nghe.

Thiên mã là tên gọi tổng đài riêng của sở Mật vụ, phụ trách liên lạc với hải ngoại.

Ông Hoàng buông ra câu nói thản nhiên, cũng thản nhiên như thiên hạ gọi điện thoại để tán gẫu với nhau trong thành phố:

- Cô gọi Langley ngay cho tôi.

Người nữ điện thoại viên lập lại:

- Thưa, xin ai?

- Ông Sìmít. Giờ này, ông Sìmít còn ở văn phòng. Liệu trong 5 phút tôi nói chuyện được chưa?

- Thưa, có lẽ được. Khí tượng cho biết trời rất tốt.

Ông Hoàng nheo cặp mắt cận thị. Ông không lộ vẻ vui hay buồn trên mặt. Ông đã trở lại phong độ lầm lì quen thuộc.

Người ngoài cuộc không biết ông có thể lầm ông là người thư ký già đang cặm cụi dưới đèn cộng nốt sổ để sáng mai trình lên chủ nhân. Người trong cuộc sẽ phải nín thở khi được biết ông Hoàng gọi điện thoại cho Langley, tổng hành doanh của tổ chức điệp báo hùng hậu nhất thế giới, CIA. Còn Sìmít là bí danh của ông giám đốc Trung ương Tình báo CIA.

oOo

Trước đó 4 giờ, một gã đàn ông cao lớn nghênh ngang tiến vào phòng khách của tòa biệt thự rộng rãi gần đường Cửa Đông Hà Nội.

Mặt Thu Thu tái mét. Nàng liếc Lisa. Vốn nổi tiếng bình tĩnh, người hầu gái phải chớp mắt nhiều lần để lấy lại can đảm.

Người đàn ông mới vào không phải là đại tá Bun vích mà Thu Thu và Lisa chờ đợi từ trưa.

Hai thiếu phụ đinh ninh đúng 8 giờ Bun vích sẽ mang thân vào miệng cọp. Nhưng hắn không đến. Kẻ thay hắn là viên trung úy Hồng quân, phụ trách phòng vệ biệt thự.

Thường lệ, viên trung úy phục sức lố bịch với bộ quân phục may rộng, với bao da đựng súng đánh xi bóng loáng ở thắt lưng, với miếng vải đỏ- mội loại huân chương Xô Viết - nghễu nghện trên ngực. Đêm nay, hắn mặc âu phục, cắt khá đẹp, bằng nỉ đắt tiền.

Hắn nghiêng mình chào Thu Thu. Nàng cất tiếng:

- Chào trung úy. Đại ta Bun vích đâu?

Hắn lễ phép đáp:

- Thưa bà, đại tá bị mệt, lát nữa mới đến. Đại tá dặn tôi tới trước mời bà sửa soạn thì vừa.

Lisa hỏi:

- Trung úy có thể cho biết bác sĩ Môna đi đâu không?

Hắn lắc đầu, dáng điệu thành thật:

- Tôi không biết.

Đứng sau hắn, Lisa lừ mắt ra hiệu cho Thu Thu. Người nữ tỳ muốn nàng chuẩn bị hành động.

Thu Thu cũng đang nghĩ cách đối phó. Theo kế hoạch, nàng sẽ hạ thủ Bun vích, nhưng Bun vích không đến, nàng phải hạ thủ tên trung úy. Nàng rụt rè vì còn lo ngại: không thấy tên trung úy trở ra, toán lính gác bên ngoài sẽ kéo vào. Hai thiếu phụ võ trang bằng dao nhọn có thể đâm chết một hoặc hai gã đàn ông khờ khạo, không thể bịt miệng được một tiểu đội súng máy.

Tuy nhiên, nếu không giết tên trung úy, lát nữa sẽ không trừ khử được con cáo già Bun vích. Tiến thoái lưỡng nan, Thu Thu đành liều. Như thợ săn bị lạc trong sương dầy, tứ phía hổ beo gầm thét, đành chĩa súng bắn bừa vào nơi phát tiếng động, nàng không thể khoanh tay chờ đợi thêm nữa.

Thấy gã đàn ông dán mắt vào người nàng, Thu Thu sực nhớ nàng đang mặc một trong những bộ y phục khêu gợi nhất nhì thế giới. Nàng vội cười với hắn, một nụ cười đa tình ướt át.

Hắn híp mắt cười lại. Nỗi căm tức dâng ngùn ngụt, nàng muốn rút phăng dao nhọn, tặng một nhát vào bông hồng tí hon hắn khoe trên ngực. Trừ phi mặc áo giáp cản đạn bằng ni-lông riêng, hắn ít hy vọng thoát khỏi tay tử thần nếu nàng có đủ thời giờ bấm lưỡi dao khỏi cán.

Hắn khen nàng nức nở:

- Bà đẹp quá! Trên đời, thú thật tôi chưa gặp ai đẹp như bà.

Lời khen của hắn làm nàng giận thêm. Một tên sĩ quan quèn không xứng đáng thưởng thức một nhan sắc đổ quán xiêu đình...

Tuy nhiên, nàng sực nhớ lại nhiệm vụ. Nàng đành nắm tay hắn, sửa soạn mời hắn vào phòng ngủ để xem một bức họa vừa hoàn thành. Là sĩ quan an ninh, hắn đã biết Môna là nữ họa sĩ. Môna vẽ không xuất sắc, song có tật thích vẽ những khi không uống rượu, và thích rủ người khác thưởng thức nét bút của mình.

Tiếng giầy lại gõ cồm cộp. Thu Thu khựng người: một trung úy Xô Viết khác sồng sộc tiến vào. Tuy cùng cấp bậc, hắn có thái độ hách dịch hơn tên vào trước. Điều này chứng tỏ hắn là sĩ quan KGB. Hai quân nhân lực lưỡng theo hắn vào sau.

Giết một người đã khó, giờ đây địch gồm bốn người. Thu Thu cho tay vào túi, cán dao lành lạnh chạm da nàng. Viên trung úy KGB ra lệnh cho hai quân nhân:

- Các anh mang va li ra xe. Mau lên. Chậm rồi.

Thu Thu lạnh toát châu thân. Nàng tiến lại phía Lisa. Lông mày người tớ gái ríu lại. Thu Thua hỏi nhỏ:

- Làm được không?

Lisa đáp nhỏ:

- Thong thả.

Nếu Lisa không can ngăn, Thu Thu cũng không biết sẽ làm gì. Có khẩu súng trong tay nàng còn hy vọng khuất phục được bốn gã đàn ông vạm vỡ. Đằng này...

Một tên lính xấn sổ vào phòng ngũ. Bên trong, Môna vẫn li bì dưới áp lực thuốc mê. Lisa vội kêu giật lại:

- Này, đồng chí!

Tên lính đứng sững:

- Bà gọi tôi?

Lisa đáp:

- Phải. Đồ đạc trong phòng ngủ còn lộn xộn. Để tôi sắp đặt xong anh hãy vào.

Hắn phản đối:

- Trung úy vừa nói là gấp lắm. Tôi sẽ đóng va-li giúp bà một tay.

Lisa chưa kịp nói thì viên trung úy KGB thét lớn:

- Thôi được, anh khiêng cái rương lớn này ra xe.

Thu Thu nói:

- Xin lỗi trung úy. Phòng ngũ của tôi, tôi không muốn đàn ông lạ vào. Quần áo lót mình của tôi đang lung lung trên giường.

Tên trung úy phòng vệ xen vào:

- Hồi trưa, đại tá Bun vích đã yêu cầu bà chuẩn bị cho kịp khởi hành trước 8 giờ...

Thu Thu nhún vai:

- Vì tôi hơi mệt nên sửa soạn chậm trễ.

Tên trung úy KG8 hơi cau mặt. Hắn quay lại tên trung úy phòng vệ:

- Đồng chí ra xe trông nom giùm tôi.

Rồi hắn nói với Lisa:

- Lisa đưa bà bác sĩ ra xe trước. Để tôi thu xếp cho.

Thu Thu lắc đầu:

- Cám ơn ông. Chúng lôi làm một mình được.

Chẳng nói chẳng rằng, tên trung úy xăm xăm mở cửa phòng ngủ. Thu Thu toan cản song hắn đã nhanh hơn nàng. Đã thế, nàng không cần ngăn hắn nữa. Hắn sẽ được tự do vào phòng ngủ. Một mình hắn với nàng giữa bốn bức tường kín đáo, hắn đừng hòng sống sót. Lisa sẽ giữ chân 2 tên lính ngoài ха-lông. Giết tên trung úy KGB xong, Thu Thu sẽ đánh lừa từng tên lính bước vào. Nàng sẽ hạ thủ lần lượt một cách êm thấm.

Nàng thấy bồ hôi lóng lánh trên thái dương người nữ tỳ, dưới mái tóc muối tiêu lòa sòa. Nàng biết Lisa đang lo lắng như nàng, Bắt gặp luồng mắt của nàng, Lisa nói nhanh:

- Mời bà vào với trung úy. Tôi xin vào ngay.

Hiểu ý định của người hầu gái, Thu Thu đẩy cửa theo sau tên trung úy KGB.

Mùi hương gợi cảm phảng phất trong phòng ngủ. Ngọn đèn nê-ông gắn vào tường tỏa xuống làn sáng hiền dịu như bình hoa hồng cẩm nhung để gần cửa sổ. Trên giường thấp bằng gỗ vàng rộm, màu xanh êm ái của tấm khăn trải được kéo thẳng góc, hợp với màu đỏ cánh sen của đôi gối hình quả tim.

Tên trung úy KGB trầm trồ:

- Trời, phòng bà đẹp quá!

Vừa nói, hắn vừa đặt tay lên chìa khóa tủ. Khóa bị hóc từ sáng nên không thể đóng chặt tủ. Vả lại, Môna bị nhốt bên trong, cửa tủ được mở hé cho nàng khỏi ngạt.

Tủ áo gồm hai ngăn. Một bên, Lisa cất bỏ những đồ vấy máu dọn trong phòng sau khi Môna cắt cổ tay quyên sinh. Còn bên kia là Môna. Nhà nữ bác học Xô Viết ngồi khuất sau đống xiêm áo dài lê thê.

Tên sĩ quan KGB sửa soạn kéo cửa tủ. Thu Thu vội liếc Lisa. Người tớ gái rón rén vào từ hai phút trước, bàn tay đặt lên thắt lưng. Thu Thu run bần bật. Trong đời điệp báo, nàng ít khi biết sợ. Không hiểu sao lần này nàng sợ lạ lùng.

Nàng không sợ chết, mà là sợ phải giết người. Tuy gan dạ và bình tĩnh, nàng vẫn là phụ nữ đa cảm, không giấu được xúc động trước khi giết người, dầu là giết kẻ thù bất cộng đái thiên.

Lưỡi dao sáng loáng nhảy vào tay Thu Thu. Nàng sửa soạn phóng ra thì tên trung úy KGB quay ngoắt lại. Vừa khi ấy, ngọn dao sắc như nước từ tay Lisa vụt ra.

Nhìn hai lưỡi dao, lên trung úy bỗng phá lên cười. Tiếng cười kỳ dị của hắn như chứa ma lực làm gân tay hai thiếu phụ thành thạo chùn lại.

Nghiến răng, Thu Thu vung dao vào ngực hắn. Lạ lùng như trong truyện ma quái, nàng đã nhanh, hắn lại nhanh hơn, né sang bên, lưỡi dao chí tử xuyên qua dưới nách. Rồi hắn kẹp cánh tay, Thu Thu bị mắc kẹt trong nách hắn như con nhái bén.

Lisa xông tới.

Tên trung úv KGB nhếch mép cười:

- Khoan đã, Lisa.

Người hầu gái khựng lại như bị thôi miên. Hắn nới tay cho Thu Thu rút dao về. Hai thiếu phụ sửng sốt nhìn tên sĩ quan Xô Viết. Từ miệng hắn thốt ra một tiếng nói lạ lùng:

- TM 176... TM 176…

Thu Thu có cảm giác như tủy xương sống của nàng biến thành nước đá. Nàng lạnh ngắt người.

Tên trung úy Hồng quân tiếp theo, vẫn bẵng tiếng Nga cộc lốc:

- J33... A41… J33... A41…

Lisa đứng thẳng, hai chân như chôn xuống đất, không cất lên được nữa. Trong đời hoạt động, Lisa đã gặp nhiều trường hợp sửng sốt, song đây là trường hợp lạ lùng nhất.

Thu Thu bật ra như máy:

- Trời ơi, té ra...

Tên trung úy đã rút khẩu Nagan ra khỏi vỏ. Giọng hắn vẫn đều đều:

- TM 76... J33... A41...

Đối với người có kiến thức khoa học nguyên tử, những con số này không có gì bí hiểm. Là cộng sự viên của bác sĩ H. Môna phải hiểu nghĩa TM 76 là tên một hỏa tiễn nguyên tử của Mỹ có thể bắn xa 1.045 cây số, Allison được gắn trong hỏa tiễn TM 76. Thu Thu lại có điều kiện để hiểu nghĩa hơn ai hết vì ông Hoàng đã dặn nàng học thuộc.

Song Lisa đã lên tiếng hô giúp nàng:

- ASM N7.

ASM N7 là một loại hỏa tiễn Mỹ ngắn tầm. Tên trung úy hỏi dồn, khẩu Nagan lăm lăm trong tay:

- Còn gì nữa?

Tiếng Lisa lanh lảnh:

- SSM A 12.

Lại cũng là hỏa tiễn bắn xa 12 cây số do Mỹ chế tạo. Nghe Lisa đáp tên trung úy thở phào:

- Suýt nữa...

Lisa cũng thở phào:

- Chào anh, thật tôi không ngờ.

Hai người vừa nói với nhau bằng tiếng Anh. Tên sĩ quan KGB mà hai thiếu phụ sắp hạ thủ thật ra là một đồng nghiệp tin cậy. Một nhân viên đặc biệt của Trung ương Tình báo CIA hoạt động ở hậu địch.

Tên trung úy chìa tay bắt thân mật:

- Chào hai chị. Hiện thời, tôi là Bilết. Trung úy. Đặc phái của KGB ở Hà Nội. “Hàng” của chúng ta để đâu?

Thu Thu mở toang cửa tủ. Môna ngồi bó gối trên đống quần áo hỗn độn.

Bilết nói:

- Z.30 nhờ tôi đến đây, đưa người này đi. Xin hai chị đừng ngại.

Lisa hỏi:

- Tại sao đại tá Bun vích chưa đến?

Bilết cười nụ:

- Lẽ ra, đại tá đến rồi. Xưa nay, đại tá là cấp chỉ huy đúng hẹn không sai một giây. Tới thăm ai, chỉ chậm một, hai phút là đã xin lỗi rối rít. Bun vích sửa soạn lên xe thì trong người hơi mệt. Vì vậy, Bun vích yêu cầu tôi đi trước

Lisa hỏi gặng:

- Vì sao Bun vích bị mệt?

Bilết cười tươi hơn:

- Ồ, giản dị lắm. Trước đó, đại tá uống một ly vốt-ka. Như nhiều tay gián điệp quốc tế khác, Bun vích phạm một yếu điểm: lưu linh. Chính tôi rót rượu mời Bun vích.

Thu Thu hỏi, giọng lo âu:

- Liệu Bun vích có khỏe lại không?

Bilết đáp:

- Không sao cả. Viên thuốc bỏ trong rưựu chỉ làm Bun vích mệt mỏi trong vòng nửa giờ. Sau đó, hắn sẽ khỏe khoắn như cũ.

Thu Thu chỉ Môna trong tủ:

- Anh mang đi bằng cách nào?

Bilết chưa kịp đáp, thì một tên lính Nga thò đầu qua khe cửa phòng ngủ. Bilết quát, giọng hách dịch:

- Xong chưa?

Tên lính kính cẩn:

- Thưa trung úy, xong rồi.

Bilết ra lệnh:

- Anh ra xe, mang cái cặp da ở băng trước vào đây cho tôi.

Viên trung úy KGB giả hiệu ung dung đánh diêm châm thuốc lá. Sau làn khỏi xanh xanh, nét mặt hắn trở nên mơ màng lạ thường. Vẻ dữ tợn thường ngày của tên sĩ quan an ninh Xô Viết đã biến mất, nhường chỗ cho tia mắt đa tình, cái miệng duyên thầm, luôn luôn nhoẻn cười khả ái.

Tên lính lễ mễ mang cặp da vào, Bilết lại dõng dạc:

- Ra ngoài đợi một lát. Cả anh kia nữa.

Chờ tiếng giày của hai quân nhân Xô Viết nhẹ dần, Bilết mới mở khóa cặp da, rút ra cái hộp, bên ngoài hao hao như hộp bánh bich quy. Bàn tay Bilết nậy nắp hộp một cách nhanh nhẹn và thành thạo.

Bilết lấy ra một cái mặt nạ cao su. Một cái ống nhỏ cũng bằng cao su đen nối liền mặt nạ vào cái bình nhom nhỏ trắng xóa.

Lisa phê bình:

- Thật tôi không ngờ. Các anh thông minh quá.

Bilết đáp:

- Chị quá khen. Thông minh mà thiếu phương tiện cũng vô ích. Hẳn hai chị đã biết đây là mặt nạ dưỡng khí. Lệ thường, loại mặt nạ này rất cồng kềnh. Cồng kềnh nhất là bình dưỡng khí. Các chuyên viên của ta mới chế ra loại mặt nạ dưỡng khi bỏ tủi, hết sức giản dị. Nếu tôi không lầm, hai chị mới thấy loại này lần đầu.

Thu Thu đáp:

- Anh nói đúng.

Bilết tiếp:

- Chính tôi cũng mới thấy lần đầu. Z.30 vừa đưa cho tôi. Z.30 cho biết Sài Gòn mới gửi ra. Nhờ loại mặt nạ bỏ túi tối tân, chúng ta có thể giấu người trong thùng, đóng chặt mà không sợ ngạt thở.

- Bình dưỡng khí dùng được bao lâu?

- Hai chị đừng tưởng cái chai nhỏ xíu mà coi thường. Được chế tạo theo công thức đặc biệt, nguyên tử dưỡng khi nằm ép chặt, khi dùng mới nở xòe ra. Theo lời Z.30, bình dưỡng khí tí hon này có thể cung cấp hơi thở đầy đủ cho một người lớn trong vòng 7 ngày.

Bilết ôm Môna đặt ngay ngắn lên giường. Nàng vẫn ngủ ngon. Bilết quay về phía Lisa:

- Nàng sắp tĩnh chưa?

Nhìn đòng hồ, người hầu gái đáp:

- Trong vòng nửa giờ, thuốc mê sẽ nhạt.

Bilết nói:

- Tôi muốn nàng thiếp luôn đến sáng.

Lisa đáp:

- Dễ lắm. Mời anh chờ tôi một phút.

Lisa hí hoáy rút trong mình ra hai ống thuốc màu khác nhau. Lisa đặt cái đầu nhọn của một ống lên cánh tay trắng nõn nà của nhà nữ bác học Xô Viết, bấm nhẹ vào nút nhỏ ở đầu trên. Tia thuốc xuyên qua lỗ chân lông, chạy vào trong máu.

Người tớ gái trao ăm-pun còn lại cho Bilết:

- Đây là thuốc giải mê. Tiêm vào, trong hai phút là nàng tỉnh lại.

Bilết buộc mặt nạ cao su vào mặt Môna, đoạn mở đầu van ở bình dưỡng khí. Tiếng xè xè nổi lên, dưỡng khí bắt đầu tuôn theo ống cao su vào phổi Môna. Nửa phút sau, tiếng xè xè im bặt.

Bilết cuộn tròn Môna trong khăn trải giường. Thu Thu hỏi:

- Anh mang nàng ra xe hơi ư?

Bilết đáp:

- Vâng. Độ 5, hay 10 phút nữa, Bun vích tới. Tôi sẽ lái xe cho hắn lên phi trường với hai chị, trong khi ấy Môna nằm trong thùng xe. Máy bay cất cánh, tôi sẽ quay về trung tâm thành phố gặp Z.30.

Lisa hỏi:

- Anh hoạt động với Z.30 được lâu chưa?

Bilết dáp:

- Tôi mới nhận được chỉ thị cách đây mấy tiếng đồng hồ. Langley đặt tôi dưới quyền điều động đặc biệt của Z.30. Hoài của, đêm qua, theo sau hai chị, tôi chẳng biết ất giáp gì hết.

Thu Thu reo lên:

- Té ra anh!

- Vâng, tôi là phụ tá an ninh cho đại tá Bun vích. Nhân viên của tôi túc trực ở đầu đường Cửa Đông.

- Anh biết không? Đêm qua chúng tôi đã đánh lừa được anh.

Bilết cười ròn tan:

- Hai chị đánh lừa tôi ra sao?

Thu Thu đặt ngón tay lên môi:

- Suỵt, bí mật quốc phòng.

Bilết nói luôn một hơi, giọng đều đều và trầm trầm như người tụng kinh:

-... năm phút nữa, mình sẽ cho họ ăn bụi. Chị chuẩn bị xong chưa? Tôi sẽ quay ra khu Hàng Cỏ, đến góc đường Phan Bội Châu tôi lái chậm cho chị nhảy xuống. Dầu lái chậm cũng phải 60 cây số một giờ. Tôi tin là chị nhảy xe thành thạo. Chị nhớ nhảy xuống vệ đường, cỏ ở đây rất dầy, nhảy ra ngoài có thể gẫy xương...

Hai thiếu phụ do thám trố mắt nhìn Bilết. Giọng nói của người điệp viên CIA, đội lốt trung úy an ninh KGB, rập đúng giọng Nga của Lisa.

Đêm qua, Lisa đã nói như vậy với Thu Thu trên xe. Bilết nháy một mắt, dáng điệu rí rỏm, rồi xốc Môna lên vai. Thu Thu gọi giật:

- Anh Bilết. Té ra anh đã...

Bilết mỉm cười:

- Vâng, tôi thành thật xin lỗi chị. Trong xe Tchaika, tói đã gắn máy ghi âm bí mật.

Lisa thở dài:

- Vỏ quýt dày, móng tay nhọn! Tôi tưởng chỉ mình tôi khôn ngoan, ngờ đâu có người khôn ngoan hơn. Ngay sau khi tới biệt thự này, tôi đã mất bao công phu mới khám phá ra hệ thống ghi âm tối tân của KGB. Lần nào lên xe tôi cũng kiểm soát kỹ lưỡng. Không lẽ...

Bilết cắt lời:

- Chị đừng quên tôi là nhân viên CIA, chuyên về ghi âm. Tôi giấu máy ghi âm vào chỗ chị không thể ngờ tới. Đó là giấu trong máy thu thanh của xe hơi. Việc ghi âm này được thực hiện theo lệnh đại tá Bun vích. Song hai chị yên tâm, địch không biết gì hết. Cuộn băng nhựa đã được tôi tiêu hủy rồi.

- KGB sẽ nghi ngờ anh?

- Bun vích đã hỏi tôi tại sao không ghi âm được gì cả. Tôi đáp là máy bị hỏng.

Thu Thu nói:

- May anh là đồng nghiệp, nếu không chúng tôi đã mất mạng.

Bilết cũng nói:

- Và cũng may hai chị là đồng nghiệp, nếu không đêm nay tôi đã gục ngã trước hai lưỡi dao mỏng dính.

Thu Thu cười xòa:

- Có lẽ anh là đệ tử của Hít-cốc nên đợi đến phút chót mới nói mật hiệu. Làm chúng tôi đứt cả hơi...

Bilết vụt nghiêm nét mặt:

- Không phải đâu. Z.30 yêu cầu tôi thận trọng, vì sợ kẻ thù đội lốt. Đến lúc hai chị sửa soạn rút dao tôi mới hoàn toàn hết ngờ vực.

Nói đoạn, chàng tiến ra cửa, Môna nằm vắt trên vai, Thu Thu cản lại:

- Anh để tôi ra trước xem có ai không. Thấy cái gói lớn trên vai anh, bọn lính sẽ nghi ngờ.

Bilết lắc đầu:

- Tôi đã lái xe sát hàng hiên phòng ngủ. Nơi đậu xe bị cây che khuất, đứng ngoài không thấy gì hết. Cặp kính hồng ngoại tuyến nhìn xuyên màn tối mà KGB cấp cho đội tuần phòng tôi đã làm hỏng rồi.

Lisa khen:

- Anh lo chu đáo quá.

Bilết đáp:

- Cám ơn chị. Chẳng qua đó là thói quen nghề nghiệp. Thôi, tôi đi đây. Giả sử bọn lính bắt gặp tôi vác bọc lớn trên vai cũng chẳng sao. Sĩ quan KGB chiếm công vi tư là thường. Bọn lính sẽ ngậm miệng vì đinh ninh tôi mượn tạm đồ vật trong biệt thự. Lương bổng trong Hồng quân ít ỏi lắm.

Thu Thu tiến lại cánh cửa thông ra hàng hiên. Bilết vác Môna theo sau.

Bỗng Thu Thu quay lại hỏi:

- Nếu anh cho phép, tôi xin đặt một câu hỏi tò mò. Anh là người Mỹ phải không?

Bilết mỉm cười:

- Gần đúng. Tôi là người Gia Nã Đại. Tên thật của tôi không phải là Bilết cũng như Lisa không phải là Lisa, và chị không phải là Môna. Nghề của chúng mình là vậy. Cứ đi mượn tên tuổi và lý lịch của người khác. Thành công thì chẳng ai biết, nhược bằng thất bại thì riêng mình chịu đựng.

Bilết thoăn thoắt ra sân. Đèn ngoài hiên đã tắt ngúm. Tứ phía tối đen.

Chàng khom lưng mở thùng xe, đặt Môna nằm ngay ngắn. Đột nhiên, hai lùm pha sáng quắc của chiếc ZIS đồ sộ từ ngoài đường chạy vào, chiếu rực khu viườn.

Xe hơi của đại tá Bun vích.

Xốc lại cổ áo, Bilết rảo bước lại phía Bun vích. Nụ cười điếm đàng của viên đại tá KGB đã mất hẳn sắc thái thường lệ. Cặp mắt hắn còn chứa đầy ngơ ngác, vl thuốc mê chưa tan hết.

Bilết cất tiếng:

- Chào đồng chí đại tá.

Bun vích đon đả:

- À, trung úy. Mệt quá, tôi đến hơi chậm. Hành trang thu dọn xong chưa?

Lisa nói đỡ:

- Thưa đại tá, xong cả rồi.

Dưới ánh đèn đêm, Thu Thu đẹp dội hẳn. Nhìn kỹ, nàng không có vẻ đẹp sỗ sàng như Môna mà là vẻ đẹp ẩn hiện. Cái áo mỏng dính dán chặt vào tấm thân no tròn, làn xiêm ngắn xoắn lấy cặp đùi thon và trắng. Ngọn gió tọc mạch từ ngoài vườn thổi vào. Tóc nàng bay lòa xỏa, tỏa ra mùi thơm da thịt quyến rũ.

Lăn lộn nhiều năm trong nghề, người hầu gái của CIA biết Thu Thu đang trổ tài chinh phục viên đại tá KGB. Bun vích ngây ngất nâng bàn tay Thu Thu lên miệng hôn. Đoạn hắn thở phào, có vẻ tiếc nuối:

- Bà làm tôi nhụt hết tinh thần. Bà đẹp đến nổi tôi không dám tin bà là nữ bác sĩ Môna nữa.

Thu Thu cười duyên, lộ hàm răng đều đặn, trẵng bóng:

- Có lẽ ông nói đúng. Tôi không phải là Môna thật đâu. Tôi chỉ là người giả hiệu.

Câu nói đùa của nàng làm Lisa chột dạ. Người nữ tỳ liếc nhìn Bilết. Khuôn mặt của người đồng nghiệp CIA đội lốt trung úy an ninh Xô Viết vẫn lầm lì như tảng băng.

Nghe Thu Thu nói, Bun vích cười sằng sặc:

- Ồ, nếu vậy thì càng tốt. Thú thật với bà, trong thâm tâm tôi hằng hy vọng bà không phải là bác sĩ Môna thật thụ.

Thu Thu giả vờ kinh ngạc:

- Tại sao, thưa đại tá?

Bun vích nhún vai:

- Vì trong trường hợp bà là bác sĩ nguyên tử học Môna, tôi có bổn phận hộ tống đến nơi đến chốn. Dầu lòng tôi nghĩ ra sao, tôi vẫn nhắm mắt ngoảnh di. Còn như bà là người khác, tôi sẽ có thể xử sự dễ dàng hơn. Chẳng hạn, tôi...

Thu Thu cướp lời:

- Ông đa tình quá.

Bun vích nheo mắt:

- Thưa bà, đàn ông nhất là đàn ông Xô viết đều đa tình.

Thu Thu ưỡn ngực thách thức với Bun vích:

- Đại tá nhìn xem tôi giống Môna không?

Lisa gạt ngang:

- Bà đừng nói đùa nữa.

Bun vích xua tay:

- Không sao đâu. Tôi rất thích nghe bà Môna nói đùa... Đáng tiếc, bà giống quá... vì bà là bác sĩ Môna. Giá bà là nhân viên CIA đội lốt thì nhẹ nhõm cho tôi biết bao.

Giọng Thu Thu ỏn ẻn:

- Té ra đại tá sẵn sàng mềm lòng với nữ nhân viên của địch. Tôi không ngờ đại tá dễ nhu nhược trước nhiệm vụ như vậy. Dầu nhân viên của địch là thần Vệ nữ tái sinh, tôi cũng thẳng tay hạ sát...

Bun vích nghiêng mình trong cử chỉ lịch sự Tây phương:

- Bà là bác sĩ Môna nên không hiểu được lòng tôi. Dầu sao chúng tôi là con người bằng xương, bằng thịt, biết rung cảm trước sắc đẹp, không phải là gỗ đá vô tri. Thưa bà, trong đời hoạt động nguy hiểm, tôi gặp nhiều chuyện khó xử lắm...

Thu Thu định nói thì Bilết đã ngắt quãng khôn ngoan:

- Thưa đại tá, ta lên đường được chưa?

Bun vích trở nên đạo mạo:

- Sắp sửa rồi. Năm phút nữa, xe hơi của tôi sẽ nổ máy. Trung úy sửa soạn đoàn xe hộ tống thì vừa.

Trung úy Bilết đứng nghiêm, bàn tay giơ lên cát kết chào Bun vích, đoạn nện giày trên sỏi tiến lại xe hơi.

Chàng hơi biến sắc khi thấy thùng xe mở tung. Thấp thoáng dưới ánh đèn từ xa chiếu lại chàng nhận ra một tên lính, vai đeo tiểu liên, đang cúi lục trong thùng.

Bilết rón rén tới gần. Tên lính vẫn không nghe tiếng động. Bilết lên tiếng:

- Này...

Tên lính giật bắn người quay lại, khẩu tiêu liên tuột vào tay. Nhận ra Bilết, hắn đáp giọng run run:

- Thưa trung úy, em xếp lại đồ đạc cho ngay ngắn.

Hắn nói có lý vì hắn là một trong hai tên lính dọn dẹp trong nhà. Song Bilết vẫn hỏi vặn:

- Cách đây 10 phút, anh đã biết là đồ đạc được xếp có trật tự trong thùng xe. Anh phải nói thật đi. Đừng giấu quanh vô ích. Ai sai anh lục lọi trong thùng xe của tôi?

Giọng hắn ấp úng:

- Thưa... thưa... trung úy.

Bilết phóng bàn tay vào yết hầu tên lính. Bị quật bất thần, nạn nhân ngã vùi xuống cỏ. Bilết lôi hắn xềnh xệch vào bụi cây dầy đặc kế cận. Chàng tát mạnh, gằn giọng:

- Ai ra lệnh cho anh? Phải nói cho thật. Nếu không, tôi sẽ giết anh.

Tên lính thều thào:

- Thưa... không ai ra lệnh... đó là em tự ý. Hồi nãy, em thấy trung úy vác gói đồ lớn ra. Em tưởng lả...

Bilết hỏi:

- Mày mở ra xem chưa?

- Thưa...

Bilết không hỏi thêm nữa. Chàng biết là hắn đã mở gói, rờ làn da nong nóng của Môna. Tên lính lại lắp bắp:

- Trung úy... tha cho em.

Giọng Bilết đột nhiên nhỏ nhẹ:

- Thôi, tao bằng lòng tha cho mày. Ngoài mày ra, còn đứa nào biết nữa?

Tên lính lồm cồm đứng dậy:

- Thưa, chỉ có mình em. Em xin lỗi trung úy. Em cứ đinh ninh là đồ quý giá. Dạo này, em túng thiếu kinh khủng, chắc trung úy đã biết. Em lại nghiện rượu nên phải ăn trộm đồ đem bán. Nếu em biết cái bọc ấy không chứa đồ quý giá, em đã không dám mó tới. Em xin thề không thố lộ với ai.

- Thố lộ như thế nào?

- Là một người đàn bà ở trong thùng xe của trung úy.

Bilết chỉ đợi có thế. Sóng bàn tay chàng phạt tréo vào cuống họng thở của nạn nhân. Hắn gập người xuống, không kịp lên tiếng. Bilết bồi thêm phát atémi ghê gớm vào gáy. Cây thịt gần trăm cân của tên binh nhì Xô Viết sóng soài trên nệm cỏ ướt sương,

Bilết kiểm soát lại thùng xe. Cái mặt nạ cao su và binh dưỡng khí vẫn còn nguyên vị, trống ngực Môna vẫn đập đều đều. Chàng thở dài, xập thùng xe xuống, rồi trèo lên xe, cho động cơ nổ.

Lát nữa, chàng sẽ trở lại biệt thự, mang xác tên quân nhân tò mò ra ngoại ô, ném xuống sông Hồng Hà. Dạo này, cá lớn dưới sông thiếu mồi. Cái thi thể nung núc này sẽ biếu Hà bá một bữa tiệc sang trọng.

Bất giác Bilết mỉm cười. Chàng giết ugười một cách thản nhiên như người rút tiền trong túi đầy ắp giấy bạc ra mua gói thuốc trên hè phố. Trong đời gián điệp, chàng đã thản nhiên giết người hàng chục lần.

Bilết đậu xe chềnh ềnh giữa đường. Một hạ sĩ quan từ bóng tối bước ra:

- Thưa trung úy, đi chưa?

Bilết ra lệnh:

- Chuẩn bị sẵn sàng. Hai xe vô tuyến mở đường rồi đến xe của tôi, xe của dại tá Bun vích. Toán hộ vệ đi sau cùng.

- Thưa, chúng em đã chuẩn bị đầy đủ.

Tên hạ sĩ leo lên xe díp đậu bên đường. Bilết ung dung lấy thuốc lá ra hút.

Chàng lại mỉm cười lần nữa. Thật vậy, ở vào hoàn cảnh của chàng mới thấy cuộc sống gián điệp chứa nhiều thú vị lạ lùng. Nếu không nhận được chỉ thị của Z.30, chàng sẽ không bao giờ biết Lisa và Thu Thu là đồng nghiệp, và hai thiếu phụ cũng không bao giờ biết chàng là nhân viên CIA trà trộn vào Hồng quân Xô Viết.

Lúc họ giơ dao, chàng nói mật hiệu. Chỉ cần nói ra mấy tiếng vô tri và vô nghĩa là những kẻ sắp giết nhau trở thành bạn thân, có thể hy sinh tính mạng cho nhau. Nghề gián điệp khác thường ở điểm này.

5 năm trước, len lỏi vào tổ chức an ninh tối mật Xô Viết, Bilết không dám hy vọng được địch thu dụng. Chàng nhắm mắt tin vào kế hoạch của CIA. Ông tổng giám đốc Sìmít đã tính không sai một li, khiến Bilết trở thành công dân Xô Viết gương mẫu, đoàn viên Thanh niên Cộng sản lập nhiều thành tích rạng rỡ, sĩ quan Hồng quân được gắn nhiều huân chương. Rồi chàng được gia nhập KGB sau khi cuộc điều tra tối mật kết thúc. Trong 6 tháng, KGB điều tra về gia cảnh Bilết... Bilết thật thụ là đảng viên trung kiên, thuộc thành phần vô sản thuần túy. Song hắn đã chết mục xương trong một nông trại.

Bilết nhún vai, ném điếu thuốc cháy dở xuống đường. 5 năm qua, chàng mang tên Bilết và không còn nhớ tên thật nữa. Chàng được KGB tín nhiệm. Tuần tới chàng sẽ lên cấp đại úy. Hừ, đại úy KGB không phải là tầm thường... Đại uý KGB còn oai vệ hơn đại tá trong quân đội hiện dịch…

Trong khi ấy, Thu Thu nâng ly rượu thơm ngát lên tận miệng đại tá Bun vích:

- Mời đại tá dùng với tôi một ly, đánh dấu cuộc hội ngộ đáng nhớ đêm nay.

Bun vích từ chối:

- Xin khất bà đến dịp khác. Trong giờ thừa hành công vụ, tôi không dám quá chén. Tôi vẫn có thói quen uống rượu thật nhiều. Sợ say thì nguy...

Thu Thu nhăn mặt một cách nũng nịu:

- Gớm, đại tá khó tính quá. Mời một hớp rượu mà chối đây đẩy, vậy làm sao buông tha cho nữ gián điệp của địch được!

Bun vích đành đưa ly vốt-ka đầy ắp lên môi. Nàng nắm tay hắn, lả lơi:

- Liệu tôi là nhân viên CIA, đại tá bắt không?

Bun vích đáp ngay:

- Dĩ nhiên là không.

Thu Thu nguýt:

- Khiếp, đàn ông nói dối thật tài. Họ nghĩ một đàng, nhưng lại nói một nẻo. Đọc nhiều sách tôi thấy rằng nhân viên an ninh quốc phòng, như đại tá, ít khi giữ trọn lời hứa.

Bun vích nói:

- Tôi thì khác. Tôi xin hứa rửi bà.

Lisa xen vào, giọng nghiêm nghị:

- Bà cứ đùa cợt mãi, người ngoài tưởng lầm thì khốn.

Bun vích phá lên cười:

- Đùa cợt có chết ai đâu, Lisa? Thôi bây giờ mời bác sĩ Môna kiêm nữ nhân viên CIA lên đường.

Đột nhiên, Thu Thu đau nhói nơi tim. Bun vích gọi đùa nàng là nữ nhân viên CIA, song nàng có cảm tưởng hắn gọi thật. Nàng gắng trấn tĩnh để cặp mắt lo lắng khỏi chớp liên hồi.

Đệm xe ZIS êm như nhồi toàn bông gòn. Bánh xe phóng nhanh trên sỏi mà Thu Thu vẫn tưởng như tài xế chưa mở máy.

Tài xế là một binh nhì KGB béo ụt ịt như con heo. Tuy xe ZIS rộng thênh thang, thân hình phì nộn quá mức của hắn đã choán hết nửa băng trước.

Hắn giương đồi mắt hau háu nhìn Thu Thu. Nàng phải ngoảnh ra nơi khác để khỏi lợm mữa.

Ra đến cổng, gã tài xế thắng lại, nháy đèn “cốt” hai lần, làm hiệu lệnh cho đoàn hộ tống chuyển bánh.

Mùi nước phù sa hăng hắc của sông Hồng luồn theo gió đêm vào trong xe. Thu Thu bỗng nhớ Văn Bình hơn bao giờ hết. Mùi nước phù sa của sông Hồng làm nàng nhớ một đêm trên bờ Cửu Long ở Vạn Tượng. Nàng nằm dài trên đê, gối vào đùi chàng, nhìn giòng nước óng ánh như lân tinh đang lượn khúc dưới nền trời đen kịt. Mùi nước phù sa đặc biệt xông vào mũi nàng. Văn Bình nắm tay nàng, âu yếm:

- Anh đi khắp thế giới, lênh đênh trên hàng trăm con sông, song chưa hề được ngửi một mùi phù sa tương tự. Em nín thở lại xem! Nó không hôi mùi bùn ướt bẩn thỉu, mà là đượm mùi hăng hắc như hoa sói ngoài Bắc. Mỗi lần nhớ quê nhà, anh thường lên Vạn Tượng, ra sông Cửu Long ban đêm để ngửi mùi phù sa... Hệt như mùi sông Hồng, em ạ... Trong đó, anh ngửi thấy mùi lá úa của Hồ Tây, mùi bánh cốm Hàng Than, mùi cà phê phin Cầu Gỗ, mùi phở gà Duvigneau, mùi tóc và da thịt đàn bà đẹp ở...

Thu Thu véo ngực chàng, giọng trách móc:

- Hừ, anh này chỉ thích nói đến đàn bà...

Thời ấy đã xa rồi. Trong đêm gặp nhau tại sân chùa, chàng dặn nàng ra bờ đê Hồng Hà để ngửi mùi phù sa quen thuộc.

Cái lô cốt sơn trắng cao lêu nghêu vươn thẳng ở đầu giốc Bến Nứa. Gió sông quạt vào phần phật, mùi nước phù sa làm Thu Thu ngây ngất.

Xe hơi đến cầu Long Biên. Thường lệ, xe qua cầu đều phải ngừng lại để lính gác khám xét. Song lính gác lại dãn ra như máy, nhường chỗ cho đoàn xe phóng vun vút. Sự kiện này chứng tỏ KGB đã bố trí chu đáo.

Ngồi giữa Lisa và đại tá Bun vích, Thu Thu cố giữ vẻ mặi tươi tỉnh. Tuy nhiên, lòng nàng hồi hộp khác thường. Nàng hồi hộp vì không biết lát nữa phi cơ chở nàng đi đâu.

Nội đêm nay, theo lời Bilết, Môna sẽ được đưa xuống tiềm thủy đĩnh. Nghĩa là nội đêm mai, Môna sẽ có mặt ở Sài Gòn. Nàng hồi hộp vì linh tính một việc chẳng lành. Nếu địch phăng ra Môna, kế hoạch hành động của CIA và ông Hoàng sẽ bại lộ, hàng triệu sinh mạng trên thế giới sẽ bị liên lụy.

Đoàn xe nghiến rầm rầm trên sàn cầu bằng gỗ. Đèn xanh bật cháy trên đỉnh vọng gác Gia Lâm: đèn hiệu cho phép chạy qua.

Ngoại ô Gia Lâm chìm trong giấc ngủ say sưa. Tài xế rẽ vào con đường nhỏ dẫn vào phi trường. Chiếc ZIS không dừng lại trước phi cảng mà là chạy vòng khu nhà lớn, rồi phóng một mạch ra giữa sân bay, đèn đóm tắt ngúm.

Trường bay Gia Lâm là một trong các căn cứ chiến lược được canh phòng chặt chẽ nhất Hà Nội. Tuy vậy, dọc đường Thu Thu không gặp vọng gác nào có người, ngoại trừ ở Bến Nứa. Như vậy nghĩa là địch bố phòng bí mật, với những toán binh sĩ núp trong bóng tối, trang bị tiểu liên đặc biệt gắn ống nhòm hồng ngoại tuyến. Về đến Sài Gòn, nàng sẽ báo cáo chi tiết quan trọng này với ông Hoàng...

Tài xế vừa thắng lại thì một người đội mũ sắt từ trong tối chạy vụt ra.

Cửa xe mở. Trong xe tối om vì ngọn đèn trên trần đã bị cắt giây. Bun vích dõng dạc:

- Sẵn sàng chưa?

Tiếng đáp cung kính:

- Thưa, đã sẵn sàng. Xin mời đại tá lên phi cơ.

Ánh đèn bấm rọi xuống phi đạo tráng xi măng. Gầa như là tuân theo một hiệu lệnh vô hình, những ngọn đèn cuối cùng của trường bay đều tắt một lượt.

Thu Thu hỏi Bun vích:

- Nhà đèn cúp hơi phải không, đại tá?

Bun vích đáp:

- Không. Ban an ninh phi trường tắt đèn vì sợ địch nhìn thấy.

- Nhìn thấy ai?

- Thấy bà.

Thu Thu nín lặng. Nàng đã biết được điều muốn biết. Bun vích quên rằng kỹ thuật thám thính của phe Tây phương đã đạt tới trình độ tân tiến. Một loại phi cơ không hoa tiêu bay cao hơn U-2 có thể chụp hình bên dưới rõ mồn một trong bóng tối. Đó là chưa kể vệ tinh Mi-đát do tình báo Mỹ thả vòng quanh trái đất, mỗi ngày bay qua Hà Nội nhiều lần.

Giày đinh gõ cồm cộp trên thảm bê-tông. Thu Thu nhận thấy Bun vích đi sát vào người nàng.

Bilết ngoảnh lại:

- Đến nơi rồi. Thôi chào bác sĩ và Lisa. Kính chào đồng chí đại tá.

Thu Thu bắt tay giã từ Bilết. Dưới ánh đèn bấm mặt viên trung úy Hồng quân giả hiệu vẫn lạnh như tiền.

Bun vích hỏi:

- Trung úy xin phép được chưa?

Bilết đáp:

- Thưa, được rồi.

Thu Thu ồ một tiếng, rồi nói:

- Trời, vây mà trung úy giấu chúng tôi. Trung úy xin phép lập gia đình phải không?

Nàng biết thừa Bilết không xin phép kết hôn mà là xin phép rời thành phố. Tuy nhiên, nàng cố tình hỏi trệch ra để Bun vích khỏi ngờ vực. Bilết cười ròn rã:

- Bà đoán lầm rồi. Còn lâu tôi mới lập gia đình. Hôm nay, tôi xin phép nghỉ một tuần để đi đổi gió ở cửa biển Sầm Sơn. Đáng tiếc là bà mới đến Hà Nội nên không biết Sầm Sơn. Tôi không dám so sánh với trung tâm Sôchi ở ven biển Hắc Hải, song Sầm Sơn cũng là một trong những nơi hóng mát và tắm biển tốt nhất Đông Nam Á.

Một phút sau, Bilết đi khuất vào bóng tối. Sương muối đã buông xuống dày đặc. Nếu không biết trước đây là căn cứ Gia Lâm, Thu Thu sẽ tưởng lầm là một bãi vắng mênh mông và rùng rợn.

Bun vích dừng lại, chiếu đèn bấm thành hình tròn:

- Mời bà lên.

Đèn trong phi cơ bật cháy. Liếc qua, Thu Thu biết là phi cơ Iliusin. Loại máy bay vận tải này đang được Nga Xô dùng để tiếp tế cho bộ đội cộng sản tham chiến tại Ai Lao.

Một sĩ quan phi hành nghiêm chào Bun vích. Viên đại tá an ninh Xô Viết giơ bàn tay chào lại. Thu Thu ngồi xuống ghế bọc vải trắng muốt. Bun vích khom lưng buộc giây nịt cho nàng.

Nàng nhoẻn miệng cười:

- Cám ơn đại tá.

Bun vích đáp, nhã nhặn một cách giả tạo:

- Không dám. Chẳng qua là bổn phận. Trong tương lai, tôi còn được diễm phúc săn sóc bà nhiều nữa.

Cửa phi cơ đóng lại đánh sầm. Đèn cũng phụt tắt. Rồi động cơ nổ ầm ầm. Con chim khổng lồ dứt khỏi thảm bê-tông. Thu Thu cảm thấy tâm thần nao nao. Nhiều biến cố đang rình rập trước mắt, nàng không hiểu ngày mai ra sao nữa.

Hơi lạnh lan dần trong phi cơ. Bun vích hỏi:

- Bà mệt không?

Thu Thu lắc đầu:

- Không. Tôi chỉ hơi choáng váng vì chưa quen đi máy bay.

Thật vậy, mắt nàng hoa lên và bao tử nàng thắt lại. Kể ra, nàng rất khỏe mạnh, sau nhiều lần chẩn mạch và rọi kiếng, y sĩ của Sở đã công nhận tạng phủ nàng còn tốt, đủ sức chịu đựng một nếp sống căng thẳng. Tuy nhiên, nàng lại chóng mặt khi lên phi cơ. Thu Thu thường bực mình về cái dị ứng của mình. Mỗi lần đáp máy bay, nàng phải mang theo một loại thuốc đặc biệt.

Bun vích đon đả:

- Hừ, bà cũng như thống chế Titô. Titô lên máy bay là nhức đầu sổ mũi. Có lẽ bà nổi tiếng không kém Titô. Nhưng thôi, tôi đùa đấy, bà đừng chấp. Đêm nay, bà mệt là phải, vì trời nhiều mây xấu, không khéo gặp bão. Hơn nữa, loại vận tải cơ này không được êm.

Lisa hỏi:

- Thưa đại tá, nếu có bão thì bay làm gì?

Bun vích đáp:

- Không, đó là phòng xa. Vả lại, phi công đã được lệnh bay ra ngoài vùng có bão.

Đoạn quay lại Thu Thu, hắn tiếp:

- Thưa, để tôi pha cà phê nóng cho bà.

Không đợi nàng đồng ý, Bun vích đứng dậy. Trên sàn phi cơ tròng trành, hắn bước thoăn thoắt.

5 phút sau, từ phòng hoa tiêu bước ra, hắn bưng trên tay cái khay bằng nhựa, hơi cà phê bốc thơm ngào ngạt.

Nâng ly cà phê lên môi, Thu Thu sực nhớ ra trên phi cơ rộng rãi chỉ vẻn vẹn có ba người, nàng, Lisa và đại tá Bun vích, nhân viên phi hành ở lì trong phòng hoa tiêu. Dường như họ được lệnh không tiếp xúc với hành khách.

Nàng đăm chiêu nhìn Lisa. Dưới ánh điện vàng ệch, người hầu gái giả hiệu dựa lưng vào ghế sắt, mắt lim dim sau cặp kính cận thị dày cộm. Mái tóc bạc non nửa, nếp răn ngổn ngang trên trán và má, cái lưng hơi còng chứng tỏ Lisa đã lớn tuổi.

Thu Thu đoán người tớ gái của CIA trạc ngũ tuần. Nhưng mỗi khi thấy Lisa cử động nhanh nhẹn, nàng lại có ấn tượng là người nữ điệp viên CIA còn trẻ, và mái tóc bạc, nếp răn trên mặt, cái lưng còng, cặp kính dày cộm chỉ là đồ cải trang khéo léo.

Ngồi bên nàng, Lisa bí mật một cách lạ lùng. Trong đống hành trang nặng chĩu và cồng kềnh, đặt sau đuôi phi cơ, Lisa giấu kỹ một cái máy phát tuyến tí hon tối tân. Nhờ dụng cụ điện tử kỳ dị này, Lisa sẽ liên lạc được với ông Hoàng ở Sài Gòn, qua truug gian vệ tinh do thám bay suốt ngày đêm trên thượng tầng vũ trụ. Phương tiện liên lạc nầy là hy vọng duy nhất của hai người trong hậu địch. Mất nó, ông Hoàng sẽ không còn cách biết nàng ở đâu nữa.

Một ý nghĩ lóe ra trong óc Thu Thu. Chắc chắn hành trang sẽ bị phản gián lục soát. Lisa giấu điện đài bằng cách nào, Thu Thu không biết. Nàng hối hận là quên không hỏi Lisa.

Nàng chỉ nhớ lờ mờ là Lisa đã tháo điện đài ra làm nhiều bộ phận nhỏ.

Bắt gặp nhỡn tuyến lo âu của nàng, người nữ tỳ mỉm miệng cười. Đến phút này, Thu Thu mới cảm phục tài ba siêu quần của tổ chức tình báo Mỹ đã chọn người đúng chỗ.

Đột nhiên, nụ cười của Lisa bị ngưng lại. Cặp mắt lim dim lại lim dim thêm, như thể buồn ngủ quá sức, không cưỡng được. Thu Thu không ngăn được sửng sốt vì Lisa là người quen thức đêm có khi hàng tuần không ngủ mà vẫn tỉnh như sáo sậu.

Không riêng Lisa, điệp viên nam nữ trên thế giới đều phải luyện tập cách sống lấy đêm làm ngày. Có lẽ vì nghề do thám là nghề hoạt động ban đêm. Trong trường huấn luyện đặc biệt của MI-6 Anh Quốc, Thu Thu đã học phương pháp thức đêm không mệt. Suốt ngày, nàng phải tập võ thuật, phép cải trang, kỹ thuật mật mã, ban đêm nàng lại phải thức trắng. Thức trắng mà không được uống cà phê đặc hoặc dùng thuốc Maxitông cho tỉnh ngủ. Khóa sinh phải thức đúng 7 đêm giòng dã không buồn ngủ, cũng không mỏi mệt mới được coi là tốt nghiệp. Quen với sàn nhảy, ba bốn giờ sáng mới đóng cửa, nên Thu Thu không sợ thức đêm.

Song đến khi bắt tay vào việc nàng mới biết là lầm. Người ta có thể khiêu vũ suốt sáng là vì còn có tiếng đàn, giọng hát, men rượu, mùi da thịt thơm tho và ấm áp của bạn lòng. Còn người gián điệp phải thức đêm một mình, cạnh khẩu súng đen sì lên đạn sẵn, hoặc bên chồng hồ sơ cao ngất bằng bộ bách khoa tự điển. Kẻ truy hoan thức để ban ngày ngủ bù trong khi người gián điệp không được phép chợp mắt.

Cho nên sau 3 đêm, nàng mệt lừ, tưởng có thể điên được. Và nàng định bỏ trường. Nhờ lòng kiên nhẫn và tự ái - đúng hơn, là tự ái — nàng đã thắng. Tự ái có lẽ là đặc tính cha truyền con nối của giòng họ Phan mà nàng thừa kế.

Thu Thu vốn họ Phan, cháu cụ Phan Đình Phùng, sinh trưởng ở xứ bưởi ngọt Hà Tĩnh. Hồi nhỏ, nàng mang tên mộc mạc và kín đáo. Cha nàng làm tri phủ luôn luôn thay đổi nhiệm sở nên mỗi khi đến đâu thường lấy tên hoa quả nổi tiếng trong vùng để đặt tên cho con. Chị cả của nàng sinh ở Xã Đoài, nơi cam ngọt nhất miền Trung, nên được đặt tên là Cam. Thu Thu đẻ ở Hương Khê nên lấy tên Bưởi.

Lớn lên, bước vào trường đời, nàng đổi tên nhiều lần, song mãi đến khi phiêu lưu trong nghề điệp báo đầy nguy hiểm, nàng mới chọn tên Thu Thu. Giấy tờ căn cước cùa nàng trong sở Mật vụ là Thu Thu. Nàng không thích bốn chữ Phan Thị Thu Thu vì cho rằng chữ “thị” làm giảm giá trị của phụ nữ.

Hồ sơ của nàng được cất trong két sắt kiên cố của ông Hoàng. Có lẽ chữ ký bằng mực xanh của nàng đã phai màu, song nàng không quên được chi tiết cỏn con nào trong tờ bìa màu vàng, ngoài đề chữ “tối mật”- hồ sơ cá nhân - FR.234.

Tên thật: Phan Thị Vĩnh Mỹ.

Tên riêng: Hồi nhỏ, được gọi là Phan Thị Bưởi.

Tên hiện thời: Phan Thu Thu.

Bí danh: FR. 234.

Đặc điểm: Cao 1 thước 63, nặng 49 kilô (đôi khi nặng tới 54 kilô). Mắt rộng, xanh biếc như phụ nữ Tây phương, mũi cao, cằm chẻ hai, một cái thẹo dài một phân, ngang ba li, ở sau vành tai phải, bị tóc che khuất, gây ra bởi vết dao đâm, da trắng như người Tây phương, vòng ngực 96, vòng eo 58, vòng mông 96 (đôi khi vòng ngực 96, vòng eo 62, vòng mông 96...)

Thói quen nguy hiểm: rất ưa nước hoa, mặc dầu dùng nước hoa là điều cấm kỵ trong nghề, thích nhất nước hoa Buộc vin. Ở cổ chân thường đeo sợi giây xích bằng vàng có 6 cái khánh tí hon reo điệu nhạc thánh thót khi cất bước. Thói quen thông thường: thích âm nhạc, có biệt tài về dương cầm; Sành vẽ hội họa. Chuyên sưu tập họa phẩm. Trong phòng ngủ, thường treo hình chụp của 3 họa phẩm đắt tiền nhất từ cổ chí kim: Arít-tốt ngắm tượng Hôme. Đầu thiếu nữ, và thiếu nữ đọc. sách (3).

Khả năng nghề nghiệp: tốt nghiệp trường đào tạo nhân viên điệp báo hải ngoại MI-6, Anh Quốc, chiếm ưu hạng về nghệ thuật tác xạ, đoạt giải quán quân phụ nữ về bắn súng lục tại Thụy Sĩ, năm 19... về nhu đạo, tương đương với đai đen đệ nhất (trước khi sang Đông Kinh tu nghiệp).

- Bà Môna?

Tiếng kêu của người nữ tỳ giật Thu Thu ra khỏi quá khứ. Nàng sực nhớ lại thực tại phũ phàng. Cặp mắt của Lisa đã ríu lại. Trong một phần mười tích tắc đồng hồ, Thu Thu đã tìm ra, lý do.

Giọng Lisa lè nhè:

- Xin lỗi bà, tôi buồn ngủ quá.

Người tớ gái ngoẹo đầu trên ghế, miệng mím chặt, dường như cố giữ cho một tiếng nói bí mật khỏi tuôn ra. Ngồi bên, Thu Thu dư biết Lisa định nói gì.

Thốt nhiên, niềm lo sợ vô biên tràn ngập lòng nàng. Nàng tưởng như trái tim bị dầm trong thùng nước đá lạnh buốt. Tay nàng bíu chặt thành ghế cho khỏi run.

Mắt nàng thường ngày rất tinh anh bỗng mờ dần, mờ dần... Một màn đen rùng rợn buông xuống trước mắt, khiến nàng không thấy gì nữa. Cổ họng nàng tiết ra một chất đăng đắng lợm giọng. Nàng khát nước lạ thường, mặc dầu cách đây mấy phút nàng vừa uống ly cà phê đầy ắp.

Nàng muốn thét lên:

- Trời ơi, cà phê!

Song tiếng thét của nàng bị vướng chận ở cổ. Khí lạnh trong tim ngấm dần vào máu. Huyết quản nàng đông cứng lại. Phổi nàng không còn, chút dưỡng khí nào nữa.

Đầu nàng nhức như búa bổ. Một sức mạnh vô hình bắt nàng nhắm nghiền mắt.

Nàng vẫn nghe rõ tiếng động chung quanh. Nàng nghe tiếng Bun vích quẹt diêm châm thuốc lá. Nàng nghe tiếng hắn đứng dậy, nện giày tiến lại phía nàng. Hơi thở của viên đại tá KGB phà vào mặt nàng.

Tức uất người, nàng định vùng dậy, tát cho hắn một cái nên thân, song tứ chi nàng đã dính chặt vào ghế.

Rồi hơi lạnh rung chuyển toàn thân nàng Nàng nhìn Bun vích và hắn cũng nhìn nàng. Nàng đinh ninh hắn là đứa dại gái. Không ngờ bản lãnh hắn cao hơn nàng một bực. Hắn đã lừa nàng uống cà phê pha thuốc ngủ.

Một tiếng nổ long trời lở đất phát ra từ cõi hư vô, tưởng như có thể bóp vụn óc Thu Thu thành cám.

Nàng mê man không biết gì nữa. Tuy nhiên, trước khi ngủ say nàng đã lấy một phần vi ti sáng suốt. Giác quan thứ sáu của nàng đã nhìn thấy nụ cười khoái trá và kiêu ngạo trên môi đại tá Bun vích.

Phi cơ đổi hướng bay lên Tây bắc.

(1) SSK là loại tàu ngầm được trang bị đặc biệt để chống tàu ngầm địch. Tàu ngầm xung kích được gọi tắt là SS, theo từ ngữ của hải quân Hoa Kỳ.

(2) Trong tiểu thuyết Z.28 Vượt Tuyến đã xuất bản.

(3) Họa phẩm Aristotle contemplating the bust of Homer do Viện bảo tàng Nữu Ước mua ngày 15-11-1961 với giá 2.300.000 đô la (họa sĩ Rembrandi 1605-69); bức thứ hai do Vernneer (1632-75) vẽ, được bán năm 1959 với giá 1.100.000 đô la; bức thứ ba do Fragonard vẽ (1732-1806) bán năm 1961 với giá 875.000 đô la. Dân ghiền họa phẩm phải mua hình chụp. Tuy nhiên, hình chụp cũng rất đắt tiền.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx