sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9: Hai Cuộc Gặp Gỡ Đẫm Máu

Ramirê đưa tay hất mớ tóc xõa rũ rượi trên trản. Bàn tay hắn chạm chất nước sền sệt. Hắn giật mình: máu. Đầu hắn nhầy nhụa máu.

Bị đánh liên hồi, Ramirê không còn nhớ nữa. Như bao cát trong phòng tập võ, hắn nghiến răng, nhắm mắt, chịu hàng chục cú đấm tới tấp vào mặt. Hắn không phải là người dạn đòn. Lần đầu trong đời, hắn bị tra tấn tàn nhẫn. Hắn cầu mong đối phương ngừng tay, rồi hắn khai hết, song mỗi lần hắn định mở miệng Anbinô lại đánh mạnh them. Dường như Anbinô coi hắn là cái bung xung cho cơn giận dữ tột độ.

Ramirê bi đạp chúi xuống đất. Máu trên đầu chảy xuống ri rỉ, thấm vào mắt, khiến hắn mù tịt. Hắn chống tay, gượng ngồi dậy, nhưng Anbinô đã bồi vào ngực một cái đá kinh hồn. Hắn có cảm giác là xương sườn dập nát, máu tuôn ra lênh láng trong buồng phổi.

Anbinô phủi tay, dáng điệu hỉ hả. Santô chìa cho hắn điếu thuốc lá châm sẵn. cả hai buôn người xuống ghế bành, phì phèo thuốc lá như kẻ nhàn du một ngày Chủ nhật.

Tuy nhiên, thái độ điềm tĩnh của Anbinô chỉ là một sự cố gắng. Hắn đang tìm cách che giấu sự thất bại chua chát. Trong vòng 24 giờ đồng hồ ngắn ngủi, tổ chức Huk phải đổi trụ sở hai lần. Urê đã tiêu hàng triệu pêsô để tậu tòa biệt thự bát ngát ở Santa mêsa và nhà chứa xe trá hình trong thị trấn Pasay. Giờ dâv, công an đã phăng ra, Urê phải dọn đến trụ sở thứ ba và cũng là trụ sở bí mật cuối cùng. Mất sào huyệt này, tổ chức Huk ở Mani sẽ lâm vào hoàn cảnh điêu đứng.

Anbinô giận sôi lên. Trong một giây đồng hồ, hắn nổi ý định lôi Rôsita ra, hành hạ cho bõ ghét. Nhưng sực nhớ cặp mắt nghiêm nghị và giọng nói đanh thép của Urê, hắn đành ngồi xuống.

Dưới đất, Ramirê rên rỉ:

- Đau lắm, trời ơi!

Đang thở khói thuốc thành vòng tròn, Santô nhìn nạn nhân, giọng riễu cợt:

- Muốn hết đau không?

Ramirê đáp:

- Muốn. Ông tha cho tôi.

- Người ta đưa mày bao nhiêu tiền?

Ramirê lắp bắp:

- Ba ngàn đô la.

Mặt Santô tươi như hoa:

- Mày cất số tiền nầy ở đâu?

Câu đáp của Ramirê làm Santô buồn thiu:

- Người ta mới hứa, chưa đưa tiền.

Anbinô rú lên cười sằng sặc:

- Đồ ngu như mày chết đáng đời. Làm nghề này, bao giờ cũng tiền trao, cháo múc, nghe chưa?

Ramirê hỏi, giọng ngây thơ:

- Nghề này là nghề gì hả các ông? >(J

Santô đứng vụt dậy, quật gót giày vào mặt Ramirê:

- Mày còn đóng kịch nữa ư?

Ramirê lại ngã xuống. Cái đá hiểm nghèo làm hắn rách một bên má, máu tuôn xối xả. Vừa khi ấy, Urê từ ngoài đi vào. Với mái tóc bạc non nửa, làn râu mép lún phún muối tiêu, Urê có mã ngoài đạo mạo của nhà giáo, không ai ngờ hắn là tay gián điệp lão thành. Nhác thấy Ramirê nằm mọp dưới đất, Urê hất hàm:

- Hắn chết rồi ư?

Santô đáp:

- Thưa chưa.

Urê thở ra:

- May quá. Hắn chết thì khổ.

Nghe nói, Ramirê cảm thấy phấn khởi. Tuy mắt sưng húp đầy máu, gần mù, Ramirê vẫn hướng về Urê, giọng cầu khẩn:

- Tôi vô tội. Ông làm phúc tha cho.

Urê cười gằn:

- Anh vô tội ư? Lẽ ra phải băm vằm anh ra ngàn mảnh mới xứng tội! Tuy nhiên, tôi sẵn lòng tha thứ cho anh. Tại sao anh đánh lừa phi công Vitô húc vào máy bay quân sự?

Giọng Ramirê yếu ớt:

- Thưa, tôi không ngờ. Tôi cần tiền, quá cần tiền, ông ạ. Vâng tôi là đứa ham chơi. Số lương ít ỏi kiểm soát viên hàng không chỉ cho phép tôi đủ sống ngày hai bữa. Thàhh ra tôi nhận liều. Vâng, tôi nhận liều. Người ta dùng tiền quyến rũ tôi. Trong một phút dại dột, tôi nghe lời họ. Tôi hối hận lắm. Nếu ông khoan hồng, tôi sẽ cải tà qui chính.

Suýt nữa Urê bật cười. Nghĩ ngợi một lát, hắn hỏi tiếp:

- Anh quen biết ai trên phi cơ?

Bản tâm Urê là hỏi dò về Cáclốt. Song Ramirê lại đáp ra ngoài đề:

- Thưa có. Tôi là bạn của Vitô và vợ chưa cưới của y.

Urê hầm hầm sắc mặt:

- Hừ, anh giết người vì muốn cướp vợ bạn.

Ramirê ngâm thinh. Urê đi đi, lại lại trong phòng. Hắn thầm khen kẻ nào to gan, lớn mật, bố trí vụ phi cơ đâm nhau. Đối phương đã nghiên cứu kỹ càng. Chủng lấy tiền nhử mồi Ramirê. Chúng lại dùng kế mỹ nhân nữa. Sự chu đáo này chứng tỏ đối phương là một tổ chức điệp báo hùng hậu.

Đang bách bộ, Urê dừng lại, ném ra một câu đột ngột:

- Ai tiếp xúc ra lệnh cho anh?

Urê định hỏi bất thần đề Ramirê lúng túng, không dám nói dối. Song Ramirê đã quyết nói thật:

- Thưa, Mel.

Urê lẩm bẩm:

- Mel là tên thật hay bí danh?

- Tôi không biết. Lúc gặp nhau, hắn dặn tôi rằng tên hắn là Mel.

- Đồ ngu. Dễ dàng như vậy mà không hiểu. Mel là bí danh, chứ còn là gì nữa!

Urê nghiêng đầu châm thuốc trong ngọn lửa do Anbinô vừa bật. Hít hơi thuốc, hắn hỏi:

- Mel làm việc cho ai? Cho chính phủ Phi? Cho cơ quan tình báo Tây phương? 2B, MI-5, ONI.?

- Xin lỗi ông, tôi không biết các cơ quan ông vừa kể.

Cau có, Urê vứt điếu thuốc còn nguyên xuống đất:

- Hoặc anh là diễn viên giỏi, hòng đánh lừa người giàu kinh nghiệm như tôi. Hoặc anh là thằng ngu, chẳng biết gì hết.

- Thưa, tôi đâu dám phỉnh phờ ông.

Urê sẵng tiếng:

- Vậy Mel trú ngụ ở đâu?

- Thưa, ở Manila Hotel.

Urê quan sát nạn nhân bằng con mắt tò mò. Ramirê nói thật hay nói láo? Không lẽ một điệp viên khờ khạo và vụng về như Ramirê lại biết được chỗ ở của thượng cấp. Nâng đầu Ramirê lên Urê hỏi, giọng khoan thai và đĩnh đạc:

- Anh cần nhớ kỹ điều này. Tôi sẽ giết anh nếu anh man trá. Tại sao anh biết Mel ngụ trong Manila Hotel?

Đến lượt Ramirê sửng sốt. Sợ chết, hắn đã nói thật trăm phần trăm. Hắn không ngờ bọn Huk lại quá đa nghi.

Bèn giải thích:

- Thưa, tôi gặp Mel tại khách sạn Manila Hotel.

Urê nhíu lông mày:

- Khi nào?

- Trước khi tôi bị bắt. Tôi gặp Mel tại khách sạn rồi trở về nhà ở đường Ađêla. Mel dặn tôi ở trong phòng chờ hắn. Hắn chưa đến thì tôi bị bắt.

Urê nhìn lên tường. Mỗi khi cần suy nghĩ chín chắn, hắn thường ngắm những vật quanh mình. Mắt hắn dán vào bức danh họa của Picasso treo chễm chệ dưới ánh đèn sáng quắc.

Rồi hắn hỏi Ramirê:

- Mel dặn gặp anh vào hồi mấy giờ?

- Thưa, không hẹn giờ nhất định. Hắn ra lệnh cho tôi đợi ở nhà.

Trên miệng Urê nở một nụ cười bí hiểm. Hắn vừa tìm ra đáp số cho bài toán rối beng. Nếu hắn không lầm, thắng lợi đã gần kề. Tội nghiệp cho Ramirê! Giờ chết đã điểm rồi mà hắn không biết...

Urê ngó Anbinô một cách ý nhị. Chợt hiểu, Anbinô rút súng, Urê lắc đầu, đưa hai tay ra làm hiệu.

Anbinô cười khanh khách. Hắn sở trường về môn giết người bằng tay không. Như đánh hơi thấy tử thần, Ramirê oằn oại đứng dậy:

- Lạy các ông. Đừng giết tôi, tội nghiệp.

Anbinô ngắm nghía Ramirè một phút, như con hổ trước khi ăn thịt chú dê yếu đuối. Urê khoanh tay nhìn, vẻ mặt thản nhiên.

Anbinô đặt hai bàn tay quanh cổ Ramirê. Nạn nhân thét lên:

- Trời ơi, ai cứu tôi với?

Vòng tay từ từ siết lại. Ramirê kêu ằng ặc. Rồi lịm dần. Cái mặt đầv máu của hắn bạnh ra, lưỡi thè lè mội cách gớm ghiếc. Đợi nạn nhân chết hẳn, Anhinô mới đứng đậy, chùi tay vào sơ mi, rồi châm thuốc lá.

Urê quay sang phía Santô:

- Anh xuống lấy xe ngay bây giờ. Tôi cần sai Anbinô đi làm một việc khác.

Santô hỏi lại:

- Thưa, vẫn dùng chiếc Nash chứ?

- Không. Kể từ nay ta bỏ máy chiếc Nash sơn đen không dùng nữa. Công an đã biết. Anh lấy cái xe nhỏ sơn xanh, cái Opel hai cửa ấy, hiểu chưa?

Anbinô nhìn thượng cấp, dáng điệu hân hoan. Niềm vui của thượng cấp đã lây sang hắn. Hắn là lợi khí đắc lực và trung thành của Urê, cũng như của tổ chức Huk. Hắn không từ chối việc nào, dầu lát nữa Urê bảo hắn đi vào chỗ chết.

Urê vỗ nhè nhẹ rào vai Anbinô:

- Yên tâm. Bọn chúng khòng thoát khỏi tay mình đâu.

Anbinô đáp:

- Thưa ông, tôi cũng tin vậy.

Urê tươi cười:

- Anh phải ra tay lần nữa mới xong. Một lần nữa thôi. Đêm nay, anh sẽ ngủ tha hồ. Hoặc xuống Pasay phá phách, tùy ý. Song muốm đi đêm, phải thận trọng một chút. Tiền cất trong ngăn kéo bàn viết, anh được tiêu dùng tự do.

- Xin cám ơn ông.

Hai người bước ra sân. Ánh trăng nhợt nhạt làm những bóng đen trong vườn tăng thêm bí mật và hư ảo. Trước khi Anbinô trèo lên xe, Urê dặn vói:

- Nhớ nhé! Tôi đợi ở nhà.

Chiếc Opel chạy khuất sau một lùm cây to. Biệt thự này rộng như trang trại. Nghĩ đến kết quả đẹp đẽ mà Anbinô sẽ mang về, Urê vui hẳn lên. Chuỗi thất bại kéo dài từ mấy ngày nay. Urê không được quyền thất bại nữa. Vì thất bại lần này là hạ tầng công tác.

Một tia sáng trăng rót đúng mặt hắn. Trên môi hắn, phảng phất nụ cười nham hiểm.

..................................................................................................................................................................

- Sờnôde? (1)

Không biết Valếp gọi tên con chó trung thành đến lần thứ mấy. Con bẹt giê lông nâu ngoan ngoãn tới quỳ trước mặt chủ, cặp mắt long lanh, cái đuôi phe phẩy đợi lệnh. Valếp cúi xuống vuốt ve.

Những lúc buồn bực, Valếp cảm thấy con sờnôde là báu vật. Tuy không biết nói, loại sờnôde khôn như người. Biết chủ không vui, con chó nghếch mõm, sủa một tiếng nhỏ. Valếp thở dài:

- Mày cũng biết tao thất bại ư?

Con bẹt giê gật đầu. Valếp đứng dậy, ra cửa sổ nhìn xuống vườn. Anh trăng thượng tuần xuyên qua kẻ lá xum xuê, chiếu một vệt dài trăng trắng xuống con đường trải đá vụn.

Phía sau, Mel đứng dựa lưng vào tường. Quần áo Mel rách bươm, tay bê bết máu. Cũng may, hắn không bị thương. Từ thị trấn Pasay sau khi bị Công An tấn công, hắn thoát thân, bán sống bán chết chạy về trụ sở bí mật.

Valếp hỏi, giọng gay gắt:

- Anh chắc không bị ai theo không?

- Thưa, tôi dám đoan quyết với ông. Từ Pasay về đây, tôi đã đổi ba tắc xi.

- Vây, tôi bớt lo hơn. Lạ nhỉ? Tại sao Công an phăng ra chuyện này?

- Thưa ông, tôi cũng ngạc nhiên.

- Công an dính vào, công việc của ta không còn dễ dàng như trước nữa đâu. Mặc nhiên bên trong đã có bàn tay của Sở Mật vụ Phi. Trong vài ngày nữa, và biết đâu trong vài giờ nữa, bọn tình báo Tây phương sẽ xía vào. Thật đáng tiếc. Hồi chiều, tôi đã đặt hết hy vọng vào anh.

Mel chôn chân một chỗ, không dám hé răng.

Valếp chép miệng:

- Thế là hết. Lao tâm, khổ trí mới tạo được con bài Ramirê, đánh lừa bọn Huk dẫn xác tới. Ngờ đâu lại mất cả chì lẫn chài...

Mel đánh bạo nói:

- Thưa ông, bọn chúng chưa giết Ramirê đâu. Ta xoay sở nhanh, may ra còn kịp.

Valếp cười chua chát:

- Hừ, anh quan niệm quá giản dị. Bọn chúng chỉ để Ramirê sống nếu hắn không chịu khai. Đằng này... anh còn lạ gì Ramirê. Hắn là thằng con trai chưa vợ, đàng điếm, tối mắt vì tiền, ngoài ra không biết gì nữa. Ta dùng hắn, chẳng phải vì hắn đồng quan điểm chính trị với ta, mà chính vì hắn là nhân viên của đài kiểm soát phi trường. Chỉ có thế thôi. Hắn lại chưa được huấn luyện chu đáo. Sa vào tay đối phương, hắn chỉ có một lối thoát: khai hết những điều hắn biết.

Mel nói:

- Thưa ông, dầu hắn muốn cũng chẳng biết gì mà khai.

Valếp, giọng lơ đãng:

- Hừ, anh đừng tưởng Ramirê chẳng biết gì. Nếu bọn Huk khai thác giỏi, Ramirê có thể giúp họ không ít.

Mel phản đối:

- Thưa ông, tôi đã tuân theo chỉ thị của ông về bảo vệ bí mật mỗi lần tiếp xúc với Ramirê. Tôi không tin là để lại khuyết điểm, dẫu là khuyết điểm nhỏ nhặt.

Valếp vẫn đăm chiêu nhìn xuống vườn. Bỗng hắn quay lại:

- Anh đã dặn Ramirê là anh còn ngụ tại khách sạn Manila Hotel chứ?

Mel đón câu hỏi một cách ngơ ngác:

- Thưa rồi. Đúng theo chỉ thị của ông.

Valếp xoa hai bàn tay vào nhau như để tìm hơi ấm một đêm đông rét mướt:

- Bây giờ muộn rồi, anh về khách sạn nghĩ.

Tưởng mình mê ngủ, Mel mở tròn mắt nhìn Valếp. Vừa thất bại chua chát, Valếp có thể cho hắn về ngủ được sao? Không, Mel không dám tin như vậy.

Dưới ánh đèn màu vàng ảm đạm, thân hình cao lêu nghêu của Valếp đung đưa thành những bóng đen dài trên tường. Vốn nghiêm nghị, sự im lặng của Valếp càng làm vẻ nghiêm nghị tăng thêm. Hàm răng vẩu ám khói thuốc là tạo cho khuôn mặt lưỡi cày và tóp lại bên dưới một cảm nghĩ rùng rợn. Trong lúc này, người yếu bóng vía phải lầm Valếp là con ma từ dưới mồ hiện lên.

Bất giác, Mel run lên. Một luồng hơi lạnh thấm vào thớ thịt. Như đọc được phản ứng của thuộc viên, Valếp nói:

- Anh về đi.

Cuống họng bị khô đét như người suốt ngày không được hớp nước trên sa mạc nóng bỏng, Mel cất tiếng một cách khó khăn:

- Thưa, tôi đã thanh toán xong tiền phòng ở khách sạn Manila Hotel.

Valếp gắt:

- Ai bảo anh?

- Thưa, tôi sợ bọn Huk phăng ra,

- Có thận trọng cũng vô ích. Giờ đây, anh phải quay lại Manila Hotel. Và thuê lại căn phòng cũ.

Mel chợt hiểu. Dầu sao hắn cũng là điệp viên lăn lộn nhiều năm trong nghề. Cuộc sống đi khuya về tắt đã rèn luyện cho hắn một trí phán đoán và suy diễn bén nhạy. Hắn đã đoán ra nguyên nhân Valếp yêu cầu hắn trở về khách sạn Manila.

Thấy Mel tần ngần, Valếp nói:

- Còn chờ gì nữa? Đi ngay kẻo lỡ việc.

Mel đánh bạo hỏi:

- Thưa, ông tiên liộu bọn Huk sẽ tìm đến khách sạn?

- Còn gì nữa. Anh sợ chết phải không?

- Thưa ông không.

- Thế thì đi cho kịp. Anh ráng đóng vai trò cho khéo. Còn tôi, tôi sẽ bố trí cách thức bảo vệ cho anh.

Mel không dám hỏi thêm chi tiết của kế hoạch bảo vệ. Kỷ luật sắt của tổ chức bắt hắn tuyệt đối vâng lệnh cấp trên, không được bàn cãi và không được nghi ngờ. Trong đời do thám, hắn đã sa vào nhiều trường hợp hiểm nghèo, và đương đầu một cách bình tĩnh. Tuy nhiên, lần này hắn lại xốn xang trong dạ. Một niềm lo sợ lạ lùng dâng lên.

Trời đêm ở Mani ngập một không khí man mát. Mọi đêm, Mel thường lái xe dọc bờ biển để thưởng thức hơi mát thần tiên. Đêm nay, Mel phải kéo hết cửa kính trong xe, vì ớn lạnh. Một thứ rét lạnh kỳ quặc, mơn trớn xương sống, đè mạnh lên trái tim, khiến hắn nghẹt thở, phải há miệng ra, tay chân bủn rủn.

Trụ sở bí mật của Valếp không xa khách sạn Manila mà Mel lái xe mãi không tới nơi. Chạy được một quãng, hắn sực nhận ra lầm đường. Đáng lẽ lái thẳnng ra bờ biển, hắn lại lộn về thị trấn Kê-xon (2). Mười ngón tay gân guốc run run ôm lấy vô lăng. Mel liếc vào kính chiếu hậu. Phía sau mở rộng một vùng đen, thấp thoáng ánh đèn. Không có xe hơi khả nghi chạy theo.

Bỗng nhiên một mùi khét lẹt bay đầy trong xe. Hốt hoảng, Mel dừng xe ở vệ đường. Địch giấu bom nổ chậm trong máy chăng? Không có lẽ. Nếu có, bom đã nổ tung. Vả lại, bọn Huk chẳng cần gài bom. Muốn giết hắn, bọn Huk chỉ cần núp trong ngõ hẻm, chờ hắn phóng qua, xả một băng tiểu liên.

Trong khi mất bình tĩnh, hắn để tàn thuốc rơi trên quần mà không biết. Tàn thuốc còn nóng đã khoét nhiều lỗ trên li ti trong chiếc quần tẹt-gan màu đen mới may. Là kẻ sành ăn mặc, hắn chuyên may quần áo tại những tiệm đắt tiền. Số lương kếch sù cho phép hắn tiêu pha thỏa thích.

Vết cháy khét lẹt trên đùi giục hắn nhớ lại một đêm đầy cảm giác say mê tại thị trấn tình yêu Pasay. Đêm ấy, hắn cũng mặc quần tẹt-gan màu đen. Căn phòng nhìn ra vườn hoa, sực nức mùi hương. Thỉnh thoảng, cơn gió nhẹ nhàng từ vịnh Mani thổi lại, quyện hương vào da thịt hắn, và khi ấy hắn có cảm tưởng thân thể nóng hổi và trơn tru của cô gái nằm bên biến thành hương hoa.

Sau phút hoan lạc, hắn bật đèn chiêm ngưỡng, cái tác phẩm có một không hai mà hắn đã khám phá được trong thời gian lưu lại Phi Luật Tân. Những đường cong kỳ diệu của thiếu phụ, hắn không đời nào quên được. Hắn bỗng nảy ra ý nghĩ ngông cuông và tàn bạo dí đầu thuốc lá vào tấm áо ngủ bằng voan ni lông thiếu phụ mặc trên người.

Dưới làn vải mỏng hơn giấy bóng, tất cả kỳ công của tạo hóa được phô bày lồ lộ. Thiếu phụ đẹp thật, đẹp hơn cả những người hắn gặp trong đời, dưới sức nóng của điếu thuốc cháy đỏ, nàng nhăn mặt và trở nên đẹp hơn.

Mel vứt một nắm pêsô xuống giường. Thiếu phụ bằng lòng cho hắn đốt cái áo ngủ ni-lông bằng thuốc lá cho đến khi trên người nàng không còn gì nữa.

Mùi khét lẹt của ni-lông không khác mùi quần cháy đêm nay. Song le, hoàn cảnh đã đổi khác. Đêm nay, hắn không được nô đùa thỏa thích trong tay người đẹp và tự do dằn vặt xác thịt.

Hắn sợ.

Định mở máy, Mel bỗng rụt tay. Dẫu sao, Valếp lớn tuổi hơn hắn nhiều. Valếp đã trải qua thời kỳ căng phồng nhựa sống. Già như Valếp còn ham sống với đàn bà, huống hồ Mel, một thanh niên yêu đời tha thiết... Một đêm kia, hắn gặp Valếp ôm ắp gái chơi trẻ măng trong một ổ bán dâm sang trọng ở Pasay...

Tại sao Valếp có quvền sống mà hắn phải hy sính? Hắn không thể lầm được. Định mạng kinh khủng đang chờ hắn trong khách sạn. Hắn phải nghĩ kế thoát thân. Hắn chưa muốn chết.

Lữ quán Manila Hotel sơn trắng hiện ra lù là. Như cái máy, hắn đậu xe bên ngoài, lừ lừ tiến vào phòng khách. 5 phút sau hắn trở lên căn phòng quen thuộc. Tra chìa khóa vào ổ, Mel rùng mình. Hắn vừa nhìn thấy con số 13 bằng chữ vàng lấp lánh trên nền cửa. Hồi chiều, hắn không để ý tới số phòng. Nhưng bây giờ, hắn cho đó là chi tiết thập phần hệ trọng, khả dĩ định đoạt số mạng của hắn.

Đồ đạc trong phòng vẫn y ngryên như hồi chiều. Cái máy điều hòa khí hậu vừa phát ra một âm thanh trầm bổng. Mel đánh hơi thấy một sự khác thường. Hắn hấp tấp mở tủ, lấy chai huýt ky và cái ly bằng nhựa. Bồi phòng chưa dọn nên chai rượu còn ở chỗ cũ. Với hai phần ba chai rượu thơm ngon này. Mel có thể tạm quên lo âu cho tới khi bất trắc xảy ra.

Mel rót một ly đầy ắp. Hắn nâng lên quá đầu, mời một người khách vô hình:

- Mời em.

Em đây là một vũ nữ lai Trung Hoa mà hắn thường cặp kè những đêm được nghỉ xả hơi. Nàng có cái tên rất tình, cũng tình như khuôn mặt trái soan và bộ ngực khêu gợi của nàng. Nàng uống rượu như hũ chìm: bao nhiêu cũng chưa đủ, ngần nào cũng chưa say. Khỏi chết đêm nay, việc đầu tiên của Mel là lái xe về nhà nàng ở ngoại ô.

Nhưng Mel sẽ làm cách nào thoát chết? Bọn Huk đã tra khảo Ramirê. Và Ramirê đã khai ra khách sạn, và căn phòng 13 ở lầu 3. Như 2 với 2 là 4, bọn Huk sẽ tìm tởi khách sạn. Ngoài ra, còn Công an Mani. Nghĩa là Mel bị kẹp vào gọng kềm. Đằng nào hắn cũng chết. Bọn Huk sẽ tặng một băng đạn vào ngực. Công an sẽ đưa hắn lên pháp trường. Nếu hắn may mắn tẩu thoát, Valếp cũng không tha tội. Có thể Valếp sẽ ra lệnh thủ tiêu một cách khôn ngoan, như dàn cảnh một tai nạn giao thông. Có thể Mel bị triệu hồi về nước. Rồi từ đó ra tòa án, vào trại giam chẳng còn xa nữa.

Mel nốc thêm một lỵ rượu đầy ắp. Mắt hắn bật sáng lên dữ dội. Một ý nghĩ ghê gớm vừa nảy ra trong đầu. Máy điện thoại đặt trên bàn cách hắn một sải tay. Hắn chỉ rướn mình ra là cầm được. Cuộc sống tự do đang chờ hắn ở đầu giây. Hắn sẽ gặp lại những nàng tiên mỹ miều của thiên thai Pasay, nhất là nàng tiên có biệt tài lưu linh của hắn.

Ánh đèn ngủ trên tường tỏa xuống ống điện thoại màu đen bóng loáng. Mel vùng đứng dậy, trống ngực đổ hồi, bồ hôi rơi lã chã trong cổ áo. Đột nhiên, trước mắt hắn nổi lên một màn sương mờ mờ.

Thu hết can đảm vào tay, hắn cầm lấy cuốn điện thoại niên giám.

Vào lúc ấy....

Tiếng chuông điện thoại vang lên. Đã run, tay hắn càng run thêm. Hắn phải vịn mép bàn cho khỏi ngã. Ai gọi hắn giờ này? Chậm chạp, hắn áp ống nghe vào tai. Tiếng nói quen thuộc trong máy làm hắn hoàn hồn.

Đó là Valếp. Thượng cấp của Mel chỉ nói một câu ngắn ngủi:

- Mel đấy à? May mắn nhé.

Rồi cắt.

Trấn an được một phút, hắn lại ầu sầu như trước. Gọi điện thoại cho hắn. Valếp nào thương yêu hắn cho cam. Valếp là tượng đá, không hề biết xúc càm. Chẳng qua Valếp kiểm soát xem hắn đã lên khách sạn hay chưa?

Mel bóp chặt bàn tay:

- Đồ nhẫn tâm!

Valếp đã nhẫn tâm bỏ rơi hắn. Bằng cớ là Valếp đã gọi đích tên Mel trong điện thoại. Mel là tên dùng trong khi hành động, luôn luôn được giữ kín. Nếu Valếp còn muốn dùng hắn, thì gọi tên làm gì?

Mọi rụt rè trong trí Mel đã biến mất. Lần này, hắn phải quyết định. Dáng điệu mạnh dạn, Mel cầm điện thoại lên, ngón tay quay số. Hắn tin rằng giờ này người ta còn thức. Không lẽ Sở Mật vụ Phi quên đặt nhân viên thường trực? Trong điện thoại niên giám không có số của Sở Mật vụ. Không cần! Hắn gọi thẳng cho Công an.

Mel đã nghĩ chín. Phía nào cũng chết, chi bằng qui thuận với chính phủ Phi. Lát nữa, hắn sẽ tiếp xúc với nhà chức trách an ninh và sẵn sàng hợp tác thành thật. Xét những tin tức sốt dẻo và hệ trọng do hắn cung cấp, chính phủ Phi sẽ không thể từ chối những ân huệ mà hắn yêu cầu. Vả lại. Mel không đòi gì hơn ngoài cuộc sống tự do, không bị ràng buộc bởi những mệnh lệnh và cam kết vô lý.

Ở đầu giây, có người lên tiếng. Mel nói rõ từng chữ:

- Alô, đây là việc hết sức quan trọng. Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với ông giám đốc.

- Ông là ai?

- Tôi không thể cho ông biết danh tính.

- Nếu vậy, tôi cũng không thể cho ông nói chuyện với ông giám đốc. Giờ này hẳn ông đã biết ông giám đốc không còn ở văn phòng. Chỉ khi nào có việc cấp bách, chúng tôi mới được phép gọi giây nói về nhà riêng.

Mel ngần ngừ:

- Xin lỗi, ông là ai?

- Nhân viên thường trực.

- Tôi có thể hầu chuyện viên sĩ quan cấp bậc cao nhất hiện ở phòng giấy không?

- Phiền ông xưng tên.

Mel lại ngần ngừ:

- Tôi là...

- Nói nhanh lên. Tôi không rỗi thời giờ nghe ông mãi.

Một mỏi, Mel đặt ống nói xuống giá. Hắn chưa có đủ can đảm nói ra những điều hắn nghĩ. Một lát sau, hắn lại hối hận. Uống hết chai huýt ky, hắn quay lại điện thoại. Nhưng hắn chưa kịp quay số thì một tiếng nói chát chúa từ phía sau cất lên, đau buốt như mũi dùi nhọn đâm sâu vào da thịt:

- Để tay yên đó, bằng không thì chết!

Bàn tay hắn dính lấy ống điện thoại. Hắn nghe tiếng giày dẫm nhẹ lên sàn, đoạn một bàn tay soát người hắn, từ nách xuống háng. Hắn đứng nghiêng người, định dùng nhu đạo đoạt súng, song một tiếng khác đã nổi lên:

- Đừng cựa cậy, vô ích. Cả thảy hai người đến thăm anh, không phải một đâu. Anh thử quay lại xem.

Hai người lạ mặt vào phòng lúc nào mà hắn không biết. Một người gầy cao, còn người kia tầm thước nhưng lực lưỡng và có khuôn mặt như diễn viên màn ảnh. Đó là Lê Diệp và Văn Bình.

Gài khuy áo vét-tông. Văn Bình bảo bạn:

- Bây giờ, tôi ra ngoài nhé.

Cửa phòng khép lại. Lê Diệp ôn tồn nói với Mel:

- Mời anh ngồi хuống. Anh ngạc nhiên vì sao chúng tôi lọt được vào phòng, phải không? Tôi nói ra cho anh đỡ thắc mắc. Lúc nãy, anh quên vào phòng tắm, nếu không đã chạm trán nhau rồi.

- Các anh là Нuk?

- Không. Anh dừng sợ. Chúng tôi đã nghe hết những lời anh nói với Công an.

Mel đứng phắt dậy, vẻ mặt bán tin, bán nghi. Lê Diệp nói tiếp: I

- Tôi đã chứng kiến vụ bắn nhau hồi tối. Anh đã có mặt tại chỗ. Tôi là một trong các nhân viên công lực.

- Anh cho tôi coi chứng minh thư.

Lê Diệp chưa kịp đáp thì cửa phòng mở toang. Văn Bình chạy vào như gió, Mel lùi lại, toan chống cự. Văn Bình nhảy xổ lại, phạt một đòn atémi vào mặt hắn. Hắn ngã xuống. Vãn Bình bồng nạn nhân lên vai. Trước khi ra, chàng dặn Lê Diệp:

- Bọn chúng đến rồi. Tôi đi nhé.

Miếng atémi của chàng đủ làm nạn nhân bất tỉnh trong nửa giờ. Chàng nhẹ nhàng chuyển Mel xuống vườn mặc dầu phong độ chưa được phục hồi sau khi bị bọn Huk tra tấn tàn nhẫn.

Toào khách sạn chìm trong giấc ngủ. Mảnh trăng thượng tuần biến sau đám mây den, khu vườn rơi vào bóng tối mờ mờ. Thấp thoảng phía trước, một chiếc xe Opel phóng lại. Trên xe nhảy xuống hai người, dáng điệu hấp tấp. Nghe tiếng giày, Văn Bình biết là Anbinô và Santô.

Cả hai mất hút sau lùm mây đen. Văn Bình nhếch mép cười một mình. Chắc bọn Huk đang tìm lối lên phòng 13, phòng của Mel.

Văn Bình mở cửa xe, ấn Mel vào trong. Mel cựa quậy trên nệm, miệng ú ớ. Văn Bình đánh vàо mặt hắn. Tiếng rên im bặt. Văn Bình lên kính xe, rồi khóa cửa lại. Chảng không muốn làm cỗ sẵn cho người khác ăn. Mel là món hàng quý. Chàng phải giữ riệt để khai thác.

Bỗng chàng thoáng nghe tiếng động khả nghi. Chàng quay phắt lại. Một gã cao và gày, mặt choắt bằng hai ngón tay tréo, chĩa một miệng súng về phía chàng.

Lưng dựa vào xe, Văn Bình nghĩ cách đối phó. Người lạ đứng hơi xa, chàng khó thể đoạt súng. Vả lại, cách cầm súng đúng phương pháp của hắn làm chàng chột dạ.

Không nói nửa lời, nguời lạ rút trong túi ra một vật nhỏ. Trong khi ấy, họng súng lục vẫn không đổi vị trí. Người lạ đưa vật nhỏ kia lên miệng.

Văn Bình nhận ra cái còi. Đó là loại còi siêu thanh, huýt vào không kêu. người chung quanh không nghe tiếng, nhưng tạo trong không trung những âm ba đặc biệt mà bẹt giê được huấn luyện riêng nghe rất rõ. Còi siêu thanh (3) là một trong các đồ nghề của người gián diệp tân tiến.

Văn Bình rùng mình. Một con chó to lớn từ trong bụi rậm vút ra. Thì ra chủ nó đã huýt còi siêu thanh để gọi! Thấy Văn Bình, con chó gừ lên một tiếng sủa nhỏ, rồi bổ vào người chàng. Chàng né sang bên, sức mạnh của con bẹt giê đẩy chàng chúi vào sườn xe. Tuy nhiên trong lúc ngã chàng nắm được chân trước của nó. Chàng kéo thật mạnh. Mất thăng bằng, con chó ngã sóng soài. Chàng giơ tay tên cao, sửa soạn đánh xuống, thì một ngọn cước hiểm độc bay vèo vào càm.

Mãi đương đầu với con sởnôde ghê gớm, Văn Bignh quên bẵng Valếp. Cái đá của Valếp có thể quật xụi một cây thịt khổng lồ. Dày công tập luyện mà Văn Bình cũng choáng váng. Chàng gục xuống cỏ, toàn thân ê ẩm. Valếp bồi thêm một quả đấm vào màng tang. Văn Bình nằm dài trên đất, không động đậy.

Khi địch cúi xuống, chàng nín thở. Chàng cốt đánh lừa Valếp tưởng chàng đã bất tỉnh hoặc trọng thương. Lượm xâu chìa khóa Văn Bình rớt trên đất, Valếp lúi húi mở cửa xe. Văn Bình bị dựng dậy, và đầy vào. Valếp khóa lại, rồi khoát tay ra hiệu cho con bẹt giê chạy vào trong khách sạn.

Nằm trên đệm xe, Văn Bình còn tinh táo. Tuy nhiên, tứ chi chàng vẫn đau như rần. Chàng mở cửa xe, bước xuống. Không khí mát lành bên ngoài tràn vào, lồng ngực chàng cất được một tảng nặng. Chàng vươn vai hít một hơi thật dài. Dầu gân cốt bải hoải, hai mắt nổ đom đóm, Văn Bình vẫn cố gắng trèo lên lầu khách sạn.

..................................................................................................................................................................

Ở lại trong phòng sau khi Văn Bình bồng Mel xuống vườn, Lê Diệp nóng ruột lạ thường. Thấy ly huýt ky của bạn trên bàn, chàng nâng lên, nhắp một hớp. Chàng vội nhăn mặt, vị rượu cay sè làm lưỡi chàng dát bỏng. Vốn thù rượu mạnh, chàng chỉ quen nước ngọt, nhất là xá xị. Chàng không hiểu sao Văn Bình nốc hàng chai đầy mà sắc diện vẫn ung dung.

Tiếng giày từ cầu thang vọng lên. Lê Diệp khựng người: chắc là bọn Huk. Chúng không dùng thang máy vì sợ nhân viên lữ quán nhận diện. Chàng đứng dậy, tắt bớt một ngọn đèn. Trong phòng, chỉ còn ngọn đèn duy nhất trên bàn đâm. Căn phòng được bày biện trang nhã và sang trọng.

Tiếng chìa khóa reo lách cách. Bọn Huk mang sẵn một chùm chìa khóa đủ cỡ, dành riêng cho việc đột nhập tư gia ban đêm. Santô lách vào đầu tiên. Lê Diệp giả vờ xây lưng ra cửa.

Khép cửa lại, Anbinô nói:

- Chào bạn Mel thân mến.

Lê Diệp từ từ quay lại. Anbinô nhìn chàng chầm chầm. Lê Diệp hỏi, giọng run run giả tạo:

- Các ông vào đây làm gì?

Santô chắt lưỡi:

- Việc gì anh đã biết.

Lê Diệp chưa kịp đáp, Anbinô đã gằn giọng:

- Mel, tôi không ưa dài giòng. Phiền anh đưa tay ra.

Rồi quay sang Santô:

- Còng hắn lại.

Lê Diệp chỉ mong bị bắt. Lát nữa, chàng sẽ được giải về trụ sở Huk. Chàng sẽ cứu được Rôsita và đánh tan sào huyệt địch. Chờ Santô khóa trái tay Lê Diệp ra sau lưng, Anbinô nhún vai, nói giọng kẻ cả:

- Anh đóng kịch khá đấy, song không gạt tôi được đâu. Thú nhận đi. Anh không phải là Mel.

Lê Diệp lặng ngươi. Không ngờ tấn kịch lại hạ màn quá nbanh, và chàng dại dột đút đầu vào thòng lọng Huk. Tuy vậy, chàng vẫn giữ thái độ bình tĩnh:

- Dĩ nhiên. Tôi chưa từng xưng lên là Mel.

Anbinô sẵng tiếng:

- Mel ở đâu?

Lê Diệp nín thinh. Santô thúc vào vai chàng:

- Nói ra đi, còn chờ gì nữa?

Tìm cách trì hoãn, chàng khẩn khoản:

- Các anh giỏi thật. Vì sao các anh phăng ra tôi là Mel giả hiệu?

Mũi Anbinô nở phồng, kiêu hãnh. Hắn kéo trể giọng nói một cách ngạo mạn:

- Anh muốn biết nguyên nhân ư? Tưởng gì, chứ cái ấy không khó. Bọn anh ngu lắm. Thoạt nghe Ramirê khai, tôi đã phăng ra cái bẫy. Một cái bẫy vụng về. Anh cố tình dùng Ramirê nhữ mồi chúng tòi. Biết Ramirê sẽ bị chúng tôi bắt, anh đã cho hắn biết chỗ ở của anh trong khách sạn Manila Hotel.

Lê Diệp giả vờ sửng sốt. Anbinô tiếp:

- Anh ngạc nhiên hả? Ngạc nhiên là đúng, vì anh không thề ngờ được mưu kế của anh đã bị bại lộ một cách chua chát. Hai chi tiết cỏn con này đã tố cáo auh. Thứ nhất là việc hẹn Ramirê đợi Mel từ 8 đến 12 giờ đêm. Một điệp viên lão luyện không bao giờ hẹn gặp trong một khoảng thời gian dài như thế. Thứ hai, Mel cố tình dụ Ramirê đến khách sạn Manila. Trừ phi kẻ tập sự mới phạm phải hớ hênh ấu trĩ cho thuộc viên biết chỗ ở của mình. Nguyên tắc sơ đẳng của nghề tình báo là giấu kín địa chỉ. Mel không phải là kẻ mới vào nghề. Tất nhiên đó chỉ là sự dàn xếp.

Nghe Ramirê nói, tôi phăng ngay ra mưu mô của Mel, nghĩa là mưu mô của các anh. Nhưng tôi lại nghĩ: nếu tôi tìm ra được thì kẻ nào không lẽ nào chịu kém. Bằng chứng là công an Mani đã đuổi theo Ramirê. Cẩn tắc vô áy náy, tôi đã hỏi Ramirê về tướng mạo của Mel. Mel khác anh nhiều. Ở vào địa vị anh, trước khi lao đầu vào một cuộc đánh tráo, tôi phải suy nghĩ lại. Thời các anh đã hết.

- Chưa hết đâu. Anbinô.

Anbinô giật nảy mình.

Người vừa nói không phải là Lê Diệp. Một họng súng đen ngòm từ khe cửa chĩa về phía Anbinô. Mọi sự phản công đều vô ích vì đây không phải là súng lục mà là súng tiểu liên. Anbinô chưa kịp kháng cự thì một loạt đạn có thể quạt vào người hắn.

Người cầm súng cao lêu nghêu và có hàm răng khấp khểnh, ám vang khói thuốc lá. Hắn lấy chân khép cửa lại, miệng nói:

- Chào các bạn. Riêng bạn Anbinô, tôi rất hân hạnh được gặp hôm nay.

Toàn thể đều đứng im. Người cầm súng tiếp:

- Đáng tiếc. Tôi đến đây làm hỏng cuộc vui của bạn Anbinô. Nhưng Anbinô đã nói những điều mà tôi không thể nghe lọt tai. Nên buộc lòng tôi phải xô cửa vào. Lẽ ra, tôi định chờ lát nữa.

Anbinô hỏi, giọng điềm tĩnh:

- Té ra anh đã núp ngoài cửa từ lâu?

Người cầm tiểu liên đáp:

- Báo là từ lâu, e không đúng. Lúc anh đậu xe Opel màu xanh dưới vườn, tôi đã nhìn thấy và lẳng lặng theo lên đây. Các anh tự phụ quá, nếu không đã thấy tôi.

Santô cựa cậy, người cầm tiểu liên cảnh cáo:

- Đừng hoài hơi, vô ích. Ngoài hành lang đã có nhân viên của tôi. Nhân tiện, tôi muốn nhắn một điều: các anh đã giết Ramirê. Thù này, tôi phải trả. Tuy vậy, tôi không muốn đổ máu. Máu đã đổ nhiều rồi.

Anbinô lắc đầu:

- Tôi không tin được lời nói danh dự của anh.

- Danh dự của nghề gián điệp thường rẻ như bèo. Anh đa nghi là đúng. Vả lại, anh chưa đủ thầm quyền điều đình với tôi. Tôi căn nói chuyện với thượng cấp của anh. Với Urê...

Santô há hốc miệng, kinh ngạc. Người lạ đã am tường nội bộ Huk. Anbinô ngắt lời:

- Tên anh là gì?

Người lạ nhún vai:

- Tên tôi ấy à? Anh về trình với chủ là gặp Valếp.

Anbinô nhắc lại:

- Valếp?

Valếp chọc tức:

- Phải, Valếp. Phiền anh ghi vào óc, kẻo quên. Anh nhắc giùm Urê rằng từ lâu tôi muốn giáp mặt hắn.

Anbinô phản đối:

- Anh không đtrợc gọi Urê là hắn. Dầu sao...

Valếp cười khẳy:

- Dầu sao Urê cũng là gíam đốc trú sứ của gián điệp Huk chứ gì? Hắn chỉ là đứa bất nhân. Một ngày gần đây, tôi sẽ giết hắn như giết con ruồi.

Anbinô đáp lại giọng thách thức:

- Cái đó còn phải đợi đã.

Valếp rít lên:

- Mày đừng hỗn! Sắp chết đến nơi rồi, con ạ.

Anbinô nhìn Valếp, da mặt tái dần:

- Anh định hạ thủ tôi phải không?

- Chứ còn gì nữa? Không lẽ tôi đánh đổi tính mạng của Mel lấy con số dê-rô?

- Tại sao…?

- Anh định nhắc tới lời hứa của tôi lúc nãy hả? Tôi sẵn sàng giữ lời hứa. Với anh cũng như với Santô.

Lê Diệp xen vào:

- Còn tôi?

Valếp nhổ nước bọt xuống đất:

- Anh ấy à? Còn lâu mới sáng. Trường hợp anh sẽ được quyết định sau.

Lê Diệp dọa già:

- Coi chừng. Anh không hại được tôi đâu.

Valếp cười to:

- Công an Mani tôi còn coi là muỗi tép, huống hồ anh.

Lê Diệp băn khoăn đấm dứt. Valếp đã biết chàng không phải nhân viên Công an, cũng không phái đảng viên Huk. Phải chăng hắn đã biết chàng là nhân viên của ông Hoàng?

Valếp lia khẩu tiểu liên thành hình cánh cung:

- Đừng hòng ai đến tiếp cứu. Người bạn сủa anh đã bị tôi đánh ngã.

Lê Diệp bĩu môi:

- Tôi đến một mình. Anh đừng bịa chnyện.

Valếp cười ha hả:

- Vậy tôi xin hỏi anh: cái người vác Mel trên vai hiện ở đâu?

Lê Diệp đắng họng, không nói được nữa. Valếp là con ma xó, việc gì cũng am hiểu. Thừa cơ Valếp lơ đãng, Anbinô lùi lại một bước, song Valếp đã tiến lên, kèm theo lời de đọa:

- Anbinô, tôi tin anh là người biết điều. Đừng bắt tôi phải bóp cò. Tôi sẵn sàng trả tự do cho anh nếu anh gọi điện thoại cho Urê, lừa hắn tới đây.

- Ông ta sẽ không đến.

- Anh từ chối phải không? Để tôi nhờ Santô vậy.

Santô rua run nhìn Anbinô. Bình thường, có khí giới trong tay, hắn hùng hổ chừng nào, thì trong lúc thất thế hắn lại hèn nhát chừng nấy. Anbinô nghiến răng:

- Đừng nghe lời hắn, Santô. Ông Urê không tha cho mày đâu.

Valếp gật gù:

- Lát nữa, cả mày lẫn Urê sẽ mất xác. Câm miệng đi, Anbinô. Đừng bắt tao làm dữ.

- Tao cứ nói. Có giỏi, mày giết tao đi.

- Giết mày ấy à? Đâu có dễ thế. Tội mày, đem lăng trì cũng còn nhẹ. Nhưng mày đã cầu xin, tao cũng sẵn sàng chấp thuận.

Valếp nổ một phát. Viên đạn xuyên qua đùi Anbinô. Nạn nhân ngã gục. Valếp cười ngặt nghẽo:

- Phát ấy chưa ăn thua. Tao chắc mày muốn được bắn vào tim để chết nhanh chóng. Nhưng tao cần mày sống để nghe tao nói, và nghe thằng Santô, đồng nghiệp thân tín của mày, nhận lời làm việc cho tao. Đúng không, chú em Santô?

Santô không dám tỏ thái độ. Đứng bên, Lê Diệp thầm khen tài lũng đoạn tinh thần của Valếp. Valếp đã nhìn thấu ruột gan Santô. Và Anbinô cũng biết sớm muộn Santô sẽ đầu hàng. Một bàn tay bịt vết thương, Anbinô dặn Santô:

- Mày hãy noi gương tao. Thà chết, tao không nói. Vì mày phải nhớ kỹ dầu mày chịu nói, Valếp cũng giết mày. Nói cũng chết thì mày nói làm gì? Mày không thương vợ con sao?

Valếp nhắm mắt cá chân Anbinô nổ cò. Khẩu tiểu liên của Valếp là một xảo thuật khoa học. Bộ phận hãm thanh được chế tạo tinh vi đến nỗi viên đạn 9 ly bắn ra chỉ gây một tiếng động nhỏ. Máu chảy đầy chân Anbinô. Valếp nói:

- Câm miệng lại, tao sẽ giải thoát cho! Nếu không, tao bỏ mặc cho mày mất máu mà chết. Mày sẽ chết ê chề, nhục nhã, chết bằng những viên đạn bắn vào chỗ vô hại như khớp xương, và tay chân…

Anbinô rít lên:

- Đồ hung bạo.

Valếp nhe hàm răng ám khói thuốc lá:

- Hừ, trưởng ban ám sát Huk, dúng vào hàng chục vụ giết người mà dám lên án kẻ khác là hung bạo. Hồn Tula, Tinô, Menđôda, Vitô và Pôlin chứng giám cho lời nói của mày.

Anbinô quằn quại trên đất. Valếp khạc viên đạn thứ ba vào xương quai sanh nạn nhân. Phát này làm hắn đau tê dại. Bắn xong, Valếp quay về phía Santô:

- Tao còn bận việc khác. Nếu mày không muốn ăn đạn như Anbinô hãy gọi điện thoại cho Urê.

Santô líu lưỡi:

- Tôi sợ quá.

Valếp quát:

- Mày sợ ai? Sợ Anbinô phải không? Hắn đã mất trên 3 lít máu, lát nữa trong tim hắh không còn giọt nào nữa.

Trên sàn gác, Anbinô rên rỉ:

- Đừng nói, đừng nói. Tao van mày, Santô.

Cáu tiết, Valếp bồi thêm phát thứ tư. Trúng giữa bụng, Anbinô rú lên, ôm mớ ruột lòng thòng. Valếp giục Santô:

- Tao cho mày suy nghĩ một phút. Tao không có thời giờ đợi mãi.

- Thưa ông...

- Tao biết mày chỉ là đàn em vô nghĩa. Làm với ai, mày cũng lãnh tiền. Khai đi rồi về làm với tao. Tao trả lương hậu hĩ hơn Urê. Tao đối với thuộc hạ rất tốt, muốn gì được nấy.

Santô nhích một bước lại bàn điện thoại. Mắt hoa lên, hắn không nom thấy gì nữa. Valếp và Lê Diệp nhìn hắn chăm chú. Trong khi ấy, Anbinô nhắm mắt, cố quên đau đớn. Hình ảnh những cuộc truy hoan dài vô tận diễn ra trong óc hắn. Hắn rất thèm sống. Tuy nhiên, viên đạn vào rốn sắp chấm dứt cuộc sống ngang dọc của hắn ở thị trấn Mani.

Hắn thu tàn lực vào hai tay. Xương vai đã dập nát, hai tay hắn gần như bị tê liệt. Nén đau, hắn nhấc lên, và rướn người chụp lấy cổ chân của Santô. Vừa cầm điện thoại, Santô phải ném xuống. Anbinô giật mạnh, Santô bổ nhào.

Valếp chúc mũi súng lia một tràng. Cơ hội ngàn năm một thuở đã đến với Lê Diệp. Chàng co chân, đá vào cánh tay cầm súng. Khẩu tiểu liên tuột xuống sàn gác. Lê Diệp phóng ngọn cuớc thứ hai. Tránh không kịp, Valếp ôm ngực, lảo đảo.

Lê Diệp chạy băng ra ngoài hành lang. Đến cầu thang, chàng đứng sững lại như bị thôi miên: một con bẹt giê lông nâu kếch sù đang vật lộn với Văn Bình. Quần áo Văn Bình bị cắn rách tả tơi, song chàng đã dồn được con bẹt giê võ nghệ siêu quần vào thế bí. Chàng đè lên bụng con chó, giáng vào mõm một đòn karatê ghê gớm. Con sờnôde sủa lên một tiếng thiểu não rồi nằm vật ra.

Lê Diệp rút dao, định phóng, Văn Bình cản:

- Đừng anh. Con bẹt giê này quý lắm. Phải mất mấy năm mới huấn luyện được nó. Giết uổng quá.

- Để nó sống, mai kia nó còn gây khó dễ cho anh nữa.

- Đành vậy. Người tài rất hiếm. Phương chi là bẹt giê tài.

Cửa phòng 13 mở toang. Valếp lảo đảo bước ra. Ngọn cước của Lê Diệp vẫn còn làm hắn choáng váng. Suýt nữa, hắn nhìn thấy hai người. Lê Diệp kéo Văn Bình chạy xuống vườn.

Chiếc Opel còn đậu ở chỗ cũ. May thay, bên trong vẫn còn Mel nằm co quắp. Trong lúc này, Mel là kho tài liệu vô giá. Văn Bình mở khóa công-tác. Máy xe Đức nổ êm ru.

Tacata... tacata

Một băng đạn quạt vào cửa kính. Hai người nằm rạp xuống. Văn Bình ấn lút ga, vọt ra đường lớn. Gió biển lùa vào trong xe. Đằng xa, sóng biển nhấp nhô dưới ánh sáng những con tàu bỏ neo ngoài khơi. Văn Bình hít một hơi dài.

Thoát nạn.

(1) Schnauzer.

(2) Quezon City.

(3) Sifflet à ultra-sons.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx