sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10: Bản Mật Ước

Chạy khỏi khách sạn Manila một quãng xa, Văn Bình bớt dần tốc độ.

Chàng rẽ vào một ngõ vắng tối đen rồi đậu lại. Lé Diệp hỏi:

- Anh ngừng ở đây làm gì?

Văn Bình đáp:

- Để xem bị theo không? Hơn nữa, để săn sóc cho Mel. Hắn chết là hỏng chuyện.

Lê Diệp cầm cổ tay nạn nhân. Mạch máu không đập nữa. Chàng luồn tay trong áo, đặt lên tim. Trong ngực truyền ra một tiếng động yếu ớt và chậm chạp. Cháng reo lên:

- May quá, hắn còn sống.

Văn Bình tự thưởng một hơi khói Salem:

- Bây giờ, chúng ta về khách sạn.

- Làm cách nào đưa hắn lên phòng?

- Bằng lối sau.

Tấm bảng nê-ông rực rỡ trước lữ quán đã tắt điện. Văn Bình vòng ra hông tối om. Từ ngoài khơi đen kịt, vọng lại tiếng sóng vỗ rì rầm. Văn Bình rún chan, bám lấy thành cửa sổ. Chàng đánh đu lên lầu nhất. Trong nháy mắt, chàng đặt chân xuống bao lơn. Nhờ trời tối, không ai nhìn thấy.

Chỉ cần mở cửa là chàng lọt vào khách sạn. Bẻ khóa đối với chàng là trò chơi đã nhàm. Khóa nào chàng cũng mở được trong một thời gian kỷ lục.

Mọi căn phòng đều gắn mày điều hòa khí hậu. Tiếng máy chạy hòa với tiếng sóng biển thành một âm điệu vui tai. Chàng rờ chiếc máy lạnh trước mặt thấy lạnh toát. Sự kiện này chứng tỏ bên trong không có khách trọ.

Văn Bình mở khóa bằng một sợi thép li ti. Biết là căn phòng vắng người, chàng khéo riềm che hết cửa số, đoạn bật đèn sáng quắc. Đây là một phòng lớn, dành cho khách thượng lưu, gồm 3 buồng nhỏ ăn thông với nhau. Đại để cách trang trí tương tự các phòng lữ quán trên thế giới: buồng ngủ cẩn gương vào tường, buồng ăn bày bàn ghế lót phót-mi-ca chói lọi, chễm chệ ở góc cái máy vô tuyến truyền hình.

Văn Bình kéo tấm ga trải giường, xẻ ra làm nhiều mảnh dài, buộc lại thành giây. Xong xuôi, chàng tắt đèn, mở cửa ra ban-công. Lê Diệp vẫn chờ bên dưới. Văn Bình huýt sáo miệng làm hiệu. Lê Diệp lôi Mel ra khỏi xe hơi. Hắn còn bất tỉnh, thân thể cứng đơ như khúc gỗ. Văn Bình buộc một đầu giây vào lan can bằng sắt của ban-công. Còn đầu kia, Lê Diệp nối vào thắt lưng Mel, sau khi vòng qua vai hắn.

Văn Bình rút cây thịt lên, nhẹ như bấc. Trong nháy mắt, Lê Diệp rồ máy xe, lái ra một соn đường vắng, và đậu lại ở xa khách sạn. Chàng khoan thai đi bộ về, trèo lên lầu.

Mel được đặt nằm trên giường, đầu kê hơi cao bằng hai cái gối lớn. Hơi thở hắn bắt đầu rõ ràng và đều đặn.

Văn Bình lục hết mọi tủ, song không tìm được gì. Chàng chép miệng nói với bạn:

- Gớm, thèm rượu quá! Giá được một chai thì sung sướng biết bao.

Lê Diệp không buồn đáp. Chàng là cừu địch của rượu. Đắng miệng, Văn Bình châm thuốc Sa¬lem, ngả lưng vào ghế bành, nhìn lên trần, nhả khói thành những chữ О tròn trạnh và biêng biếc.

Mel từ từ mở mắt. Lê Diệp nói:

- Này anh. Hắn tỉnh rồi.

Văn Bình kéo ghế lại sát giường. Mel nhìn chàng không chớp. Văn Bình hỏi, giọng ngọt ngào:

- Anh tỉnh hẳn chưa?

Mel ngồi nhỏm dậy. Phản ứng đầu tiên của hắn là luồn tay vào trong sơ mi. Vàn Binh ôn tồn:

- Anh mất súng rồi. Vả lại, chúng tôi không làm gì anh đâu.

Chán nản, Mel nằm vật xuống. Văn Bình nói thật chậm, cốt hắn nghe rõ:

- Vả lại, anh không còn cần đến súng nữa. Vì anh đã quyết định đoạn tuyệt với cnôc sống đi khuya về tắt này. Chúng tôi mang anh về đây để giúp anh làm lại cuộc đời. Lúc nãy tôi đang trò chuyện với anh, Valếp và Anbinô đến quấy rối nên miễn cưỡng tôi phải đánh anh ngất, xin anh hiểu cho.

Mel lặp lại, như trong cơn mê sảng:

- Valếp? Valếp đến khách sạn Manila à?

- Phải. Hắn đang còn ở đấy. Tôi vừa gặp hắn xong.

- Liệu Valếp tìm ra chỗ này không?

- Anh còn sợ hắn hả? Đừng lo, chúng tôi đã cam kết bảo vệ cho anh. Tôi đưa anh về đây để tiếp tục câu truyện bỏ dở.

- Tôi đổi ý kiến rồi.

- Anh nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Valếp đã bỏ rơi anh một cách tàn nhẫn. May mà tôi che chở, nếu không Valếp đã hạ sát anh rồi. Chắc anh đã biết con chó lông nâu của Valếp. Chính Valếp đã sai con chó cắn xé anh.

- Trời ơi, con sờnôde! Con chó ấy nguy hiểm lắm! Nó còn lợi hại hơn người nữa.

- Không có tôi, con sờnôde đã cắn nát cổ anh.

Mel khản giọng vì sợ:

- Vâng, tôi biết rõ lắm. Từ trước đến nay, chưa ai có đủ bản lãnh hạ thủ con chó.

- Nó chết rồi. Anh còn ngại gì nữa?

Mel thở dài:

- Tôi đâu dám ngại. Sở dĩ tôi sợ vì tôi biết Valếp đang tìm cách giết tôi. Tuy nhiên, tôi sẵn sàng cung cấp cho các anh những bí mật quan trọng, với điều kiện...

Văn Bình ngắt lời:

- Một lần nữa, tôi tuyên bố là có đủ thẩm quyền giúp đỡ anh.

Mel cưòi gượng gạo:

- Tôi muốn anh trưng ra bằng cớ cụ thể hơn là lời hứa suông.

- Anh sợ tôi thủ tiêu phải không? Anh lầm rồi. Nếu anh là Huk, thì sự lo ngại của anh còn có lý. Đàng này, anh là thù địch của Huk. Dầu sao anh và tôi là đồng minh.

- Trong nghề tình báo, vấn đề đồng minh đôi khi chỉ là biến thể của thù nghịch.

- Vậy thật sự anh muốn gì? Hay anh còn muốn trở về xin lỗi Valếp?

- Nếu tôi muốn trở về, tôi đã không quay điện thoai xin qui thuận công an. Tôi đã chán ngấy nếp sống bấp bênh và u ám. Dầu phải hy sinh tính mạng, tôi cũng quyết bỏ Valếp. Tôi là người thèm sống. Tôi đoạn tuyệt với Valếp để tìm cuộc sống tự do và thoải mái. Song tôi phải nắm đuợc những đảm bảo dứt khoát. Không giấu các anh, tôi có thể giúp được nhiều việc.

- Valếp hoạt động cho chính phù nào?

- Tôi chưa thể tiết lộ nếu chưa có bảo đảm đúng đắn.

- Điều kiện của anh ra sao?

Chỉ có 2 khoản ngắn ngủi: tôi cần giấy chiếu khán để rời Phi Luật Tân lập tức, và một số tiền.

- Bao nhiêu?

Nhớ đến số tiền hão huyền hắn hứa với Ramirê, Mel đáp:

- Ba ngàn đô la.

Văn Bỉnh lắc đầu:

- Hiện nay tôi không có nổi số tiền lớn ấy. Và tôi không tin chính phủ tôi chấp thuận yêu sách của anh. Tôi cần nhắc anh là chính phủ tôi nghèo lắm. Tôi sẵn sàng giúp anh thoát khỏi tay Valếp. Còn về tiền bạc, tôi chỉ được quyền quyết định trong phạm vi nhỏ.

- Ồ, tôi tưởng anh là nhân viên C.l.A.!

- Nếu tôi là nhân viên C.I.A., thì ba ngàn chứ mười ngàn đô cũng có. Nhân tiện, tôi cũng nói rõ tôi không phải là nhân viên I.S.

- Vậy anh là nhân viên phản gián Phi Luật Tân?

- Cũng gần như thế. Tôi là nhân viên tình báo Việt Nam.

- Do ông Hoàng điều khiển phải không?

- Phải.

- Tôi biết rồi.

- Tôi ân cần nhắc anh rằng trên nguyên tắc tôi không được phép cho anh biết bí mật ấy. Vì đó là một bí mật quan trọng, khả dĩ làm hại tới kế hoạch của chúng tôi. Tuy nhiên, tôi muốn dùng anh, và đã đến lúc tôi xuất đầu lộ diện. Nếu anh không chịu hợp tác, bắt buộc tôi phải đối xử tàn nhẫn.

- Không, tôi không từ chối nữa. Bắt đầu từ phút này, tôi xin tuân theo lệnh các anh.

- Valếp là ai?

- Giám đốc trú sứ tình báo Nam Tư tại Phi Luật Tân.

Cả Văn Bình lẫn Lê Diệp đều lặng người trong một giây đồng hồ. Thật không ngờ! Song Văn Bình vẫn giữ vẻ mặt bình thản, và chìa thuốc Salem mời Mel:

- Thảo nào Valếp mua chuộc Ramirê để phá bọn Huk.

Mel nói:

- Chắc anh không lạ gì tổ chức cộng sản Hukbalahap hiện tùy thuộc vào sự điều khiển của R.U. Xô Viết. Tình báo Nam Tư và R.U. là hai cơ quan thù nghịch. Về phương diện chính trị, Nam Tư bị Mạc Tư Khoa coi là kẻ thù. Từ nhiều năm nay, Nga Xô, Trung Cộng và các quốc gia cộng sản khác đều hùa nhau, công kích Nam Tư, gọi Nam Tư là tay sai của đế quốc. (1)

- Điều này ai cũng biết. Tuy nhiên, Nam Tư ở xa, can dự gì đến Phi Luật Tân mà cử Valếp đến phá bọn Huk?

- Huk là đảng Cộng sản Phi. Nam Tư cũng theo chủ nghĩa Cộng sản, nhưng chống lại sự lãnh đạo của Nga Xô và Trung Cộng. Tình báo Nam Tư có nhiệm vụ kết thân với những phần tử tán thành đường lối của mình trên toàn thế giới.

- Trong các lãnh tụ Huk ở đây, có người nghiêng theo khuynh hướng cộng sản trung lập của Titô phải không?

- Anh nói đúng. Valếp được phái sang để ám trợ những phần tử này. Valểp chỉ là một bộ phận của tình báo Nam Tư ở Đông Nam Á. Tổ chức của Nam Tư hoạt động khá mạnh ở Bắc Cao, lục địa Trung Hoa và nhất là Bắc Việt. Các anh chống lại Cộng sản, song tôi tin rằng các anh cũng muốn kế hoạch phá hoại của Nam Tư thành công.

Nghe Mel phát giác, Văn Bình bàng hoàng. Mấy phút đồng hồ với Mel, tính thành tiền, đáng giá hàng triệu đô la. Từ lâu, ông Hoàng đã nắm được đầu mối về các hoạt động chống Nga-Hoa của tình báo Nam Tư, và có lần ông Hoàng cho chàng biết sẽ lại dung sự xâu xé này để đánh gục hệ thống do thám cộng sản.

Không thể trì hoãn nữa, chàng phải thông báo ngay cho ông Hoàng. Còn một vài điểm nữa, Văn Bình cần Mel nói nốt. Mel nhả khói, mắt mơ màng:

- Anh đã hiểu tại sao tôi ra lệnh cho Ramirê lừa phi công Vitô đâm vào máy bay quân sự chưa? Trước hết, là làm tê liệt guồng máy giao liên Huk. Thứ nhì, để ngăn cản bọn Huk thực hiện một kế hoạch ghê gớm. Valếp được tin các chiến khu Huk ráo riết tổ chức lại, với khí giới và cán bộ từ ngoại quốc đưa lén vào, đồng thời thanh trừng các phần tử thân Nam Tư trong ủy ban trung ương Huk.

- Khí giới và cán bộ từ nước nào tới?

- Thú thật tôi không biết. Vì thế, Valếp sai tôi mai phục ngoài bệnh viện Trung ương để cướp Cáclốt. Tuy nhiên, Valếp ngờ rằng khí giới và cán bộ giúp quân Huk có thể từ Bắc Việt tới. Anh còn lạ gì... Bắc Việt ở rất gần Phi Luật Tân... Nắm được Cáclốt, các đầu giây sẽ được phăng ra. May thay, các anh lại giữ được hắn.

Lời nói của Mel chứng tỏ Valếp chưa biết Cáclốt đã tan ra nước trong bồn tắm bệnh viện.

Vứt điếu thuốc xuống sàn, Mel vươn vai đứng dậy:

- Các anh đã biết hết. Tính mạng tôi hoàn toàn đặt trong tay các anh.

Văn Bình cũng đứng lên theo:

- Tôi sẽ сố gắng can thiệp để anh có một món tiền kha khá. Về thông hành, nội ngày mai anh sẽ có. Nếu anh không phản đối, tôi sẽ xin chiếu khán cho anh đi Sài Gòn. Tới đấy, có người đón anh và mang anh về gặp ông Hoàng.

Một nụ cười nở trên môi Mel:

- Tôi xin băng lòng.

Văn Bình hỏi:

- Anh muốn ở đây với chúng tôi hay muốn đến khách sạn khác?

Mel nheo mắt, băn khoăn:

- Ở đây, e bất lợi. Valếp có đông nhân viên dưới quyền. Sớm muộn họ sẽ tìm ra tôi ở đây với hai anh. Tôi sợ nhất con sờnôde. Nó có thể đánh hơi thấy tôi.

- Nó chết rồi, anh quên sao?

- Valếp có hai con sờnôde.

- Nếu vậy, anh đi thì hơn. Chiều mai, chúng mình sẽ gặp nhau lại. Tôi đề nghị anh không nên dùng phi cơ thương mại. Tốt hơn là ta đi trường bay Clark bằng xe hơi, rồi từ đó anh lên phi cơ quân sự về Sài Gòn.

- Vâng, được thế còn gì bằng.

- Anh có tấm ảnh nào trong người để tôi làm giấy thông hành không?

- Không. Hay anh lấy tạm cái bằng lái xe hơi của tôi vậy. Anh chụp ảnh mới cũng được.

Mel móc túi, đưa tấm bằng cho Văn Bình. Thấy bóp phơi hắn lép kẹp, Văn Bình hỏi:

- Anh cần tiền không?

Tiền đối với Mel trong lúc này không khác cái phao thần diệu mà kẻ sắp chết đuối vớ được trên mặt biển động mênh mông. Ngày cuối cùng ở Mani, trước khi trốn ra ngoại quốc, hắn cần tiền, thật nhiều tiền, để giã từ cô gái Tàu lai mà hắn yêu thương tha thiết.

Hắn đáp ngay, sợ Văn Bình đổi ý:

- Vâng, tôi rất cần tiền.

Văn Bình dốc túi, cộng với tiền của Lê Diệp được non một ngàn pêsô. Tính theo hối xuất chính thức, một ngàn pêsô là năm trăm Mỹ kim. Số tiền này đủ cho phép Mel sống một ngày thần tiên ở Mani.

Bỏ tiền vào áo trong, Mel bắt tay hai người. Bỗng Lê Diệp hỏi:

- Suýt nữa quên mất. Hiện Valếp ngụ ở đâu?

Mel hí hoáy ghi địa chỉ vào giấy. Hắn nhún vai:

- Các anh đến tìm hắn phải không? Tôi rất mong hắn bị các anh, thủ tiêu, vì hắn còn sống ngày nào, ngày ấy tôi còn thấp thỏm. Song các anh nên thận trọng: con sờnôde thứ nhì nguy hiểm không kém con thứ nhất, và có lẽ còn nguy hiểm hơn. Con này được huấn luyện tại Nam Tư, và đã giết hàng chục nhân mạng.

Lê Diệp cười khảy:

- Tôi sẽ tặng anh cặp tai của nó.

Đột nhiên, Mel run lên:

- Thôi, tôi không dám.

Văn Binh nói:

- Tội nghiệp anh quá. Tại sao anh không ở lại với chúug tôi? Nếu anh muốn, tôi sẽ đưa anh lại Tòa Đại sứ Việt Nam xin tá túc ngay bây giờ.

Mel lắc đầu:

- Cám ơn nhã ý của các anh. Tuy nhiên, tôi còn vài việc riêng cần giải quyết trước khi đi.

Lê Diệp nháy mắt, tình tứ:

- Lại chuyện ấy chứ gì? I

Mel lặng thinh. Thái độ tần ngần của hắn báo hiệu với Văn Bình một điềm bất lợi. Trong nghề tình báo cổ kim, nhiều tinh hoa đã ra người thiên cổ chỉ vì trước giờ khởi hành đã mềm lòng trước nệm giường êm ái, bên cạnh giai nhân diễm kiều và ấm áp. Ở vào trường hợp khác, Văn Bình mặc kệ. Song Mel lại là báu vật của sở Mật vụ. Chàng không muốn hắn bị giết. Do dự một phút, chàng tháo túi vải và khẩu súng đeo dưới nach ra, trao cho hắn:

- Anh giữ lấy phòng thân. Tôi sợ cho tính mạng của anh. Chìa khóa công tắc đâỵ, anh cầm luôn lấy. Chiếc Opel đậu cách khách sạn một trăm thước, ở bên trái, trong một con đường nhỏ. Nhớ nhé, Valếp đã biết số. Vì đó là xe hơi của bọn Huk. Có đến nhà ai thì đừng đậu ngoài cửa. Tốt nhất là bỏ nó dọc đường và đánh cắp xe khác, dùng tạm trong đêm nay.

Lời dặn dò ân cần của Văn Bình làm Mel cảm động. Hắn xiết chặt bàn tay chàng:

- Tôi không ngờ được các anh đối xử hậu hĩ đến thế. Thôi chào các anh và hẹn đến mai.

Mel băng mình qua cửa sổ xuống sân sau. Tài phi thân khoan thai và nhẹ nhàng này chứng tỏ hắn được huấn luyện thuần thục trong trường do thám. Nếu dùng được hắn, rồi thả dù xuống Bắc Việt, giả làm cố vấn Xô Viết, thì còn gì bằng...

Điếu Salem cháy đến móng tay mà Văn Bình còn đứng thờ thẫn. Lê Diệp nắm vạt áo giục:

- Đi chưa anh?

Hai phút sau, hai người xuống tới đường. Văn Bình nhẩm lại địa chỉ mà Mel viết hồi nãy. Valếp đặt hành doanh trong một biệt thự rộng lớn, trên đường Sôra, giáp giới hai thị trấn Mani và Kêxon. Nghĩ đến thân hình cao lêu nghêu, cái miệng to khấp khểnh, răng bám nicôtin và cái mặt đen sạm, sần sùi như trái táo tàu của Valếp, Văn Bình cười thầm.

Nội đêm nay, Valếp bị loại ra khỏi dương thế.

..................................................................................................................................................................

Mel lái xe như điên ra khỏi thành phố. Hắn điên không phải vì mất trí, mà vì sung sướng. Trong vòng 12 giờ nữa, hắn sẽ thoát cuộc sống tù đầy. Thật vậy, làm gián điệp dưới quyền Valếp khác nào bị giam hãm. Mấy năm trước, hắn tình nguyện ghi tên vào trường đào tạo điệp viên hải ngoại ở Bengờrát, lòng tràn trề hy vọng. Hồi nhỏ, hắn mê say tiểu thuyết mạo hiểm, và bệnh phiêu lưu này lôi hắn vào nghề tình báo.

Tốt nghiệp, hắn được xuất ngoại. Lương hàng tháng của hắn khá lớn, chưa kể công tác phí và tiền thưởng thường xuyên. Hắn đinh ninh được cấp trên cho phép thành hôn với cô bạn đồng hương, song ngày tháng trôi qua, sau bao phen vào sinh ra tử, từ cấp trung sĩ quèn vọt lên trung úy quyền thế, hắn vẫn sống độc thân, lá đơn hôn nhân bị ném vào ngăn kéo. Sốt ruột, cô bạn phải lấy chồng. Thất tình, hắn lao đầu vào thế giới trụy lạc. Cho đến một ngày kia, do sự tình cờ, hắn được phái qua Đông Nam Á, phục vụ dưới quyền Valếp.

Những ngày đầu tiên trên đất Phi diễn ra trong sự buồn nản và lạc lõng. Đời sống ở Mani hoàn toàn khác với Nam Tư, nơi hắn chôn nhau cắt rốn. Tuy nhiên, hắn đã khám phả ra vài điểm tương đồng: nếu người Phi làm việc từ 8 giờ sáng đến 4 giờ chiều thì ở Nam Tư giờ làm việc kéo từ 7 đến 2. Duy khác một điều: sau 2 giờ chiều, công sở ra về, hầu như toàn thể thủ đô Bengờrát đóng cửa im ỉm để ngủ, hệt như Mễ Tây Cơ, Tây Ban Nha và Ba Tây. Cà vạt là vật hiếm ở Bengờrát: dưới chế độ cộng sản, dân chúng đã bỏ thói quen thắt cà vạt của người phương Tây. Tại Mani, trời nóng thiêu đốt, có khi Mel đi suốt buổi không gặp một người đeo cà vạt.

Sự so sánh rí rỏm này làm Mel bật cười. Chiếc Opel lướt êm ru qua Santa Mêsa, tiến vào thị trấn Kêxon. Vào giờ này, chắc Li Huê đã rời vũ trường, về phòng ngủ. Lát nữa, Mel sẽ gặp nàng, và tình tự với nàng đến sáng.

Li Huê là ngôi sao sáng của tiệm nhảy. Nàng được đàn ông si mê ở chỗ thân thể nàng nhỏ xíu, tưởng bóp vào là bẹp dí. Sự nhỏ nhắn của nàng không gây cho khách chơi cái cảm giác bằng phẳng, chán ngấy như đối với nhiều cô gái Á châu gầy ốm khác. Tấm thân bó lẳn sau lần vải mỏng dính của chiếc áo dài Thượng Hải, xẻ cả trên lẫn dưới, luôn luôn phô trương những đường cong tân kỳ, bắt kẻ chiêm ngưỡng phải thèm muốn ngùn ngụt.

Hắn được nàng để ý hơn hết, trong số vương tôn công tử ngày đêm dập dìu. Có lẽ vì hắn tiêu pha như ông hoàng. Cũng có lẽ vì hắn có bộ mã khôi ngô.

Chiếc Opel màu xanh tới gần nhà Li Huê. Mel bất giác thấy lạnh. Hắn sực nhớ đến lời căn dặn của Văn Bình: đừng đậu xe gần nhà người đẹp. Song, đã lỡ rồi, không lẽ tới đây còn phải lộn lại Mani, thuê tắc xi, mất thời giờ vô ích. Vả lại, đây là con đường vắng, ít người lui tới. Valếp cũng là người trần mắt thịt như hắn. Thủ đô Mani rộng bát ngát, trừ phi có mắt thông thiên, Valếp mới tìm ra chiếc Opel.

Vững dạ hơn, Mel tắt máy dưới cây đại thụ cành lá xum xuê. Nhà Li Huê là một biệt thự trệt, xinh xẻo, quét vôi trắng toát, thu hình trên khoảnh đất nhỏ, tứ phía trồng toàn hoa thơm. Tường biệt thự cao hơn một thước, Mel thót nhẹ là nhảy được qua. Các phòng đã tắt đèn. Thường lệ, nàng rời vũ trường, mỗi đêm vào lúc 2 giờ sáng. Về nhà, tắm rửa xong, đồng hồ điểm 3 tiếng. 15 phút sau, nàng đã ngủ vùi.

Không cần xem đồng hồ tay, Mel biết là trời sắp sáng. Trước rạng đông, hắn đã được ân ái thỏa thích với người đẹp. Máu nóng chạy rần rần hai bên thái dương. Mel rảo bước lại bao lơn. Biệt thự của Li Huê gồm 4 phòng. Nàng ngủ trong phòng phía sau. Cái chìa khóa dẹt mở cửa phòng ngủ, hắn vẫn cất trong túi.

Gió đêm thổi rào rao. Hắn tiến vào phòng khách. Sự ai núp bên ngoài nhìn ra, hắn sờ soạng trong bóng tối, không dám bật đèn.

Hắn mở cánh cửa khác. Hơi lạnh hắt ra làm hắn khựng người. Hắn đã tới phòng ngủ của nàng. Mùa hè nóng bức, không gì thú bằng nằm ngủ trong phòng gắn máу điều hòa khí hậu. Thấy rèm cửa đã kéo, hắn rón rén vặn ngọn đèn xanh trên bàn đêm.

Li Huê cựa mình. Mel kéo tuột tấm mền len trên bụng nàng xuống. Li Huê không còn mảnh vải nào trên người. Tê mê, hắn cúi xuống hôn lấy, hôn để vào cái cổ trắng muốt. Li Huê mở mắt nhìn Mel. Mắt nàng đen láy và linh động khác thường. Nhận ra hắn, nàng nhoẻn miệng cười âu yếm:

- Ồ anh, em tưởng ai?

- Ai vào được phòng em? Em không sợ ư?

- Việc gì em sợ. Vả lại, người ấy là anh, еm càng không có lý do sợ nữa.

Cánh tay chắc nịch của hắn ôm cứng Li Huê. Nàng đắp mền cho hắn. Hắn thở ra, gấp gáp:

- Trời ơi, nhớ quá, nhớ em quá!

Li Huê hôn vào mũi tình nhân:

- Nhớ thật không?

Mel tắt đèn, căn phòng tối om. Nàng rúc đầu vào nách hắn. Gã đàn ông sướng tới cực độ. Nhưng rồi một phút sau, cảm giác hoan lạc lại nhường chỗ cho niềm lo lắng vô biên. Hắn bóp chặt cánh tay người yêu:

- Em ơi? Em yêu anh không?

- Con nít lắm. Câu hỏi cũ rích này anh nhắc lại hàng chục lần, em không muốn nghe nữa.

- Anh vẫn chưa tin lòng em. Em thề đi, thề độc đi.

- Lựa gì phải thề. Chán vạn người thề độc, rồi rốt cuộc là cá trê chui ống. Em không biết thề. Nhưng em xin hứa là yêu anh suốt đời, lúc nào cũng yêu anh đằm thắm như đêm nay.

Li Huê lại hôn một cái dài. Đột nhiên, nàng, buông hắn ra, giọng đổi khác:

- Lạ thật! Đêm nay, anh có thái độ khó hiểu quá.

Giọng hắn run run:

- Em nói đúng. Anh sợ lắm.

- Tại sao anh sợ?

- Anh không nói ra được.

Nàng khóc tấm tức:

- Chuyện nhỏ như vậy, anh còn chưa tin em, thử hỏi em hoàn toàn tin anh sao được?

Ruột hắn đau như xé. Hắn vuốt ve những sợi tóc lòa xòa trên trán nàng:

- Anh rất tin em. Có tin, đêm nay anh mới mạo hiểm đến đây hẹn hò với em.

Nàng ngồi dậy. Trong bóng tối, mắt nàng vụt sáng quắc: X

- Việc gì mà anh phải mạo hiểm? Ai đe dọa anh? Ồ, anh lưu tâm đến bọn đàn ông ở vũ trường làm gì? Thấy anh chiếm được em, chúng nó nổi cơn ghen, và không riêng anh, cả em nữa cũng bị đe dọa. Nhưng anh coi, chúng chẳng làm em sơ.

Mel cười gượng gạo:

- Không phải thế. Nếu chỉ là bọn đàn ông háo sắc, anh coi là muỗi tép. Bàn tay anh đủ quật ngã con bò mộng, xá gì mấy đứa gầy ốm, nghiện oặt, trói gà không chặt trong tiệm nhảy...

- Thôi chết. Anh làm bậy phải không? Anh vừa giết người hả? Hay anh...

Mel kéo nàng vào lòng. Nàng yêu hắn thiết tha tuy không biết hắn là ai. Một đêm kia, la cà với Valếp trong các hộp đêm sang trọng, hắn gặp nàng. Khi ấy, nàng đang ưỡn ẹo, múa thoát у trên cái sâu khấu tí hon. Khúc măm bô khêu gợi của nàng làm hắn nóng mặt.

Mel nhớ rõ mồn một: Valếp chỉ Li Huê, giọng thân mật:

- Con bé đẹp không?

Mel ngồi sững sờ trước ly huýt ky đầy ắp. Sắc đẹp quyến rũ của nàng làm hắn quên uống rượu. Hắn đáp nhát gừng:

- Vâng, đẹp lắm.

Từ đó, mỗi lần có tiền, hắn thường tới vũ trường một mình. Hắn mua một bó hoa tuyệt đẹp, sai bồi mang cho nàng. Lần khác hắn đánh bạo bưng hoa vào tận nơi nàng hóa trang. Cuốn phim tình ái diễn ra theo những lớp lang cổ điển: thoạt đầu, hắn mời nàng đi ăn đêm. Rồi đưa nàng về nhà. Rồi ôm ghì lấy nàng hôn. Lạ lùng xiết bao, nàng không cưỡng lại. Đêm ấy, trời mưa sùi sụt, nàng ở lại với hắn.

Câu hỏi chát chúa của Li Huê khiến hắn tỉnh mộng:

- Anh vừa giết người hả?

Hắn lắc đầu:

- Khống. Em đoán sai.

Nàng thút thít khóc:

- Em không dám hỏi anh nữa. Thế mà anh thề thốt là yêu em tha thiết, yêu em trọn đời, yêu em và anh muốn cưới em làm vợ. Nhờ việc này, em mới hiểu rõ lòng anh. Thôi, em cám ơn anh.

Nàng bước vội xuống giường. Hắn níu lại, song nàng gỡ ra, và bật đèn sáng trưng. Hắn nói, giọng cầu khẩn:

- Khổ quá. Nếu anh giả dối, Trời sẽ đánh anh tan xác. Hiện anh đang ở trong một hoàn cảnh đau đớn. Đau đớn lắm, em ạ. Anh chỉ lưu lại với em đêm nay, rồi mai anh ra đi, đi thật xa.

Nàng ôm chầm lấy hắn, nức nở:

- Em không cho anh đi. Anh phải ở đây với em. Dầu anh phạm tội giết người, em cũng che chở cho anh.

Lời nói thành thật từ đáy lòng thốt ra làm Mel mủi lòng. Hắn không ngờ trên cõi đất đểu giả, với những kẻ một mặt hai lòng như Valếp, còn có người chung thủy như vũ nữ Li Huê. Hắn trả lời, trong nước mắt:

- Anh không ở lại được đâu. Người ta sẽ giết anh.

Nàng căn vặn:

- Người ta là ai? Sao anh không trình công an?

- Không được. Như vậy còn nguy hơn.

- Vậy anh tính sao?

- Anh định bỏ trốn. Chiều nay, anh gặp một người bạn thân. Y bố trí cho anh thoát khỏi Mani.

- Em cùng đi với anh được không?

- Anh cũng muốn thế. Nhưng e họ không bằng lòng. Thôi, em ạ. Độ vài ba tuần nữa, tình hình yên ổn, kẻ thù của anh không còn nữa, anh sẽ quay về Mani đón em. Khi ấy, anh sẽ ở lại với em, hoặc đưa em ra ngoại quốc hưởng hạnh phúc.

- Kẻ thù của auh là ai?

- Em biết tên hắn làm gì?

- Trái lại, em cần biết. Em cần biết để rủa cho hắn chóng chết. Theo tục lệ nước em, biết tên kẻ thù là việc tối lợi.

- Anh không muốn em bị liên lụy.

- Yêu anh, em sẵn sàng chia bùi xẻ ngọt với anh.

- Em đứng ngoài là hơn.

- Lạ quá! Tại sao anh cứ giấu quanh, không cho em biết điều em có quyền biết. Phải chăng em là gánh nặng cho anh.

Li Huê đã dồn Mel vào ngõ bí. Miễn cưỡng, hắn phải nói tên Valếp. Mặt nàng hơi tái, song lớp phấn hồng đánh rất khéo đã che lấp sự thay đổi diện mạo.

Về phía Mel, hắn giật mình thon thót. Một niềm hối hận mênh mông dâng lên trong lòng. Đậu xe Opel ngoài đường, hắn đã phạm phải khuyết điểm nặng nề. Tiết lộ tên của Valếp cho một vũ nữ nhẹ dạ còn là khuyết điểm nặng nề hơn. Thấy tình nhân buồn rầu, Li Huê thỏ thẻ:

- Kệ nó. Không ai làm gì được anh đâu. Anh yêu em không?

- Yêu lắm. Vì em, anh có thể chết được mà không tiếc nuối.

- Đừng nói gở.

- Thật đấy.

Ngọn đèn đêm lại tắt. Căn phòng chìm vào yên lặng. Li Huê vói tay lấy chai rượu huýt ky, rót cho Mel. Hắn uống một hơi cạn nữa chai. Li Huê là tay thần tửu. Mel đã say mèm mà nàng vẫn tỉnh táo như chỉ uống toàn nước lạnh. Hai vỏ chai huýt ky nằm lông lốc trên nền nhà. Mel nằm nghiêng, chân quặp cài gối tròn, mắt lim dim. Nàng rón rén khua chân xuống đất tìm giép.

Tìm không ra, nàng đi chân đất sang buồng ăn. Buồng này có hai máy điện thoại, một cài đặt trên bàn, cái kia lắp trong tủ buýp-phê. Nàng cúi xuống mở khóa. Tủ buýp-phê thường được khóa hai nấc. Nàng luồn tay vào, nhấc điện thoại ra, và trong bóng tối nàng quay số một cách thành thạo và điềm tĩnh.

Nàng chờ hai phút, đầu giây mới có tiếng trả lời. Nàng nói bằng Anh ngữ:

- Xin lỗi, đây phải phòng mạch của bác sĩ Tét-đi không?

Im lặng một phút. Rồi có tiếng đáp:

- Bà lầm rồi. Đây là hãng buôn Mít-su-bit-si.

Nếu Mel còn tỉnh và nghe được mẩu đối thoại, hắn sẽ giật mình, nổi gai ốc. Vì đó là cuộc trao đổi mật hiệu liên lạc. Li Huê nói một hơi, giọng trầm trầm, không mảy may xúc động:

Anh phải không? Hiện Mel ở trong nhà em. Thái độ của hắn kỳ quặc lắm. Bây giờ, anh muốn em làm gì?

- Em cố giữ hắn lại, đừng cho đi đâu cả.

- Bao lâu nữa anh đến?

- 15 phút, được không?

Li Huê cất ống nói vào chỗ cũ, rồi khóa tủ buýp-phê. Nàng vừa mở cửa buồng ngủ thì đèn bật lên sáng quắc. Mel đứng sửng nhìn nàng, mắt đỏ ngầu, không rõ vì say rượu hay vì giận dữ. Luồng mắt khác thường của hắn làm nàng lo sợ. Nàng linh tính hắn đã rình sau cửa hồi nãy. Cố thu vẻ duyên dáng vào cái miệng hàm tiếu, nàng hỏi:

- Kìa, anh tỉnh rồi ư?

Mel không đáp, chỉ đưa hai bàn tay lên ngắm. Những ngón sần sùi đã bẻ gãy nhiều cái cổ vô tội. Li Huê rùng mình, Mel tiến lên một bước.

Hắn hỏi bằng giọng tỉnh táo, chứa đầy chết chóc:

- Li Huê? Vừa rồi, cô đi đâu?

..................................................................................................................................................................

Qua khỏi trường đua ngựa San Ladarô, Lê Diệp cho xe bình bịch chạy chậm lại. Trong thời gian công tác tại Mani, chiếc Hạc lây cực mạnh này đã giúp chàng nhiều việc. Ngồi phía sau, trên cái yên êm ái, Văn Bình có cảm tưởng đang dự một cuộc đua vô địch hào hứng.

Gió đánh phần phật vào da thịt hai người. Đến đầu đường Sarô, Lê Diệp bảo bạn:

- Gớm, con đường gì mà tối thế? Lạ nhỉ, thiếu gì địa điểm an toàn mà Valếp lại rúc đầu vào chỗ này?

Sự ngạc nhiên của Lê Diệp rất xác đáng. Con đường Sarô ở tít phía bắc thành phố Mani. Toàn thể các nghĩa trang của thủ đô Phi được tập trung trong khu vực này, như nghĩa trang I-ô-ma, nghĩa trang Trung Hoa, và nghĩa trang Phía Bắc.

Ban ngày, quang cảnh đã ảm đạm, đìu hiu, thì trong bóng đêm bí mật, khu Sarô còn ảm đạm và đìu hiu hơn. Valếp ở trong một tòa nhà rộng mênh mông, gần nghĩa trang Trung Hoa.

Văn Bình chắt lưỡi:

- Người nào, của ấy, câu châm ngôn xưa đúng thật. Với bộ mặt quỷ nhập tràng, và con mắt đầy tròng trắng, Valếp chọn cái biệt thự gần bãi thã ma heo hút này cũng phải.

Kẻ yếu bóng vía bước qua biệt thự của Valếp phải rợn tóc gáy. Bên ngoài là một bức tường cao, rêu xanh mọc kín. Khu vườn bát ngát chứa toàn bóng cây rậm rì, thiểu não. Căn nhà chính giữa lại quét vôi màu xám, với những cánh cửa sơn đen, trông khác nào những con dơi khổng lồ, trầm tư mặc tưởng troug đêm khuya thanh vắng.

Văn Bình và Lê Diệp đẩy cổng bước vào một cách đàng hoàng. Mel đã dặn kỹ là căn nhà không có người gác. Valếp ở một mình bên trong, với con bẹt-giê sờnôde kinh khủng. Ban đêm con chó được nhốt trong phòng với chủ. Dầu được thả ra, con sờnôde này không còn là vật đáng sợ nữa.

Mùi ẩm mốc xông lên. Văn Bình lấy khăn bịt mũi để khỏi hắt hơi, Để Lê Diệp đợi ở ngoài, Văn Bình mò mẫm vào bên trong. Càng đi sâu vào, chàng càng ngửi thấy mùi ẩm mốc lộn mửa. Có lẽ trong hàng chục năm, ngôi nhà này chưa đirợc quét dọn. Tầng dưới không có món đồ gỗ nào. Cầu thang bằng gỗ rộng thênh thang như được làm ra để hai ba mươi người cùng lên một lúc.

Nhờ tia sáng trăng bàng bạc xuyên vào, chàng trèo lên lầu, không phải rọi đèn bấm. Một đàn muỗi đói đâm bổ vào mặt chàng. Hoa mắt, chàng dừng lại ở đỉnh cầu thang, nhìn quanh mình để định phương hướng.

Một lằn chớp xẹt lên ở dưới vườn.

Đó là lân tinh từ các nấm mộ bốc lên. Qua khung cửa rộng nhìn xuống vườn, Văn Bình thấy một màu trắng xóa rùng rợn, màu trắng của hàng ngàn chữ thập bằng xi măng.

Nghe tiếng động nhẹ, chàng rút súng ra, cầm lăm lăm trong tay. Lẫn trong mùi ẩm mốc nghẹn cuống họng, vừa thoảng lên một hương thơm béo ngậy.

Khứu giác rất nhạy của chàng nhận ra khói thuốc thơm. Mùi thơm từ căn phòng bên phải thoảng ra. Chàng nằm rạp xuống, bò vào. Chàng sợ Valếp dùng khói thuốc lá làm bẫy gạt chàng.

Tuy quen với bóng tối, đôi mắt chàng vẫn không quan sát được tường tận, vì ngoài vườn ánh trăng suông đã bị mây đen nuốt chửng, và trong phòng tối om như dưới hầm mỏ than, chàng rón rén đứng dậy, lưng áp vào tường. Bàn tay chàng vừa đụng vào cái bật đèn.

Ánh điện sáng quắc tràn ngập gian phòng.

Trước mặt Văn Bình, kê sát cửa sổ là một cái ghế bành lớn bọc nỉ đen. Một người ngồi ngả đầu vào thành ghế xây lưng lại phía chàng, một vòng khói từ từ bốc lên.

Chàng quát dõng dạc:

- Valếp, giơ tay lên?

Người ngồi trong ghế đáp, giọng trầm trầm:

- Chào ông. Tôi không phải là Valếp. Tòi chỉ là thuộc viên, được lệnh ngồi đây đợi ông đến thăm.

Nói đoạn, người ấy đứng dậy lặng lẽ quay lại nhìn Văn Bình. Hắn là người Phi, nhỏ nhắn, đen đủi và xấu xí. Văn Bình ra lệnh:

- Tiến lại phía này, và không được cử động. Khẩu súng nay không dung tha kẻ nào định kháng cự.

Người lạ cười ngặt nghẽo:

- Ồng lầm to rồi. Trong mình tôi không có một tấc sắt cỏn con, chứ đừng nói là súng lục nữa. Nếu tôi định ám hại ông, tôi đã núp sẵn trong bóng tối dưới nhà, không dại gì chờ ông lọt tới đây. Tôi đốt thuốc lá thơm cốt làm hiệu cho ông vào phòng. Ông quên rồi sao?

Văn Bình nín thinh. Sở dĩ Valếp cho thuộc viên ngồi đợi là để điều đình với chàng. Chàng bèn đấu dịu: /

- Valếp đi đâu?

- Lát nữa, ông ấy tới. Đáng lẽ ông ấy ngồi đợi ông, nhưng giờ chót có việc gấp phải đi liền. Ông ấy dặn tôi mời ông nán lại một lát, vì chuyện ích lợi muốn bàn. Xin ông coi chúng tôi là bạn, không phải là thù.

Văn Bình để ý thấy hắn dùng tiếng “các ông”. Sự kiện này chứng tỏ Valếp biết Văn Bình cùng đi với Lê Diệp. Văn Bình chưa tìm ra câu nói thích hợp thì gã điệp viên lạ mặt tiếp:

- Tôi trân trọng yêu cầu ông một điều. Hiện ông còn người bạn núp dưới vườn. Mời ông bạn lên đây tiện hơn, vì Valếp sắp về, xảy ra xung đột phiền lắm.

Nhác thấy cái ống nhòm hồng ngoại tuyến để trên ngưỡng cửa sổ, Văn Bình biết là đối phương đã bố trí chu đáo. Ống viễn kính đã khám phá ra chàng và Lê Diệp, ngay sau khi hai người mở cửa vào vuờn.

Cầm ống viễn kính, người lạ mặt nói:

- Ông thấy chưa? Đây là một bằng chứng cụ thể về thái độ thân thiện của chúng tôi. Nếu coi các ông là kẻ thù, thì chỉ cần đặt một khẩu tiểu liên ở đây là nội vụ được giải quyết trong vòng nửa phút.

Văn Bình cười nhạt:

- Tôi không thích nghe giọng nói trịch thượng và kiêu căng ấy. Hạ sát những người như tôi không dễ như anh tưởng đâu. Anh coi chừng không khéo kẻ mất mạng lại chính là anh và Valếp.

Người lạ mặt không tỏ vẻ giận hờn:

- Tôi thành thật xin lỗi ông. Thật tâm Valếp muốn thương thuyết với các ông, chứ không muốn gây thù, chuốc oản. Một lần nữа, tôi thiết tha yêu cầu ông mời người bạn dưới vườn lên đây.

Văn Bình thò đầu ra ngoài cửa sổ kêu tên Lê Diệp. Ba phút sau, Lê Diệp ngồi chĩnh chệ trong ghế sa-lông đối diện người lạ mặt. Văn Bình gác chân chữ ngũ hút thuốc Salem. Người lạ mặt đưa tận tay chàng một cái phong bì nhỏ. Xé ra, chàng thấy một mảnh giấy, ghi những giòng chữ đánh máy như sau:

Kính gởi quí đồng nghiệp Nam Việt,

Hợp sức với nhau để tiến tới đích, bao giờ cũng hơn riêng rẽ, nên tôi đề nghị ký một bản mật ước với các ông. Cũng như chúng tôi, các ông thù bọn Huk- balahap. Không lẽ chúng ta không bắt tay được nhau, mà cứ coi nhau là cừu địch mãi.

Tôi rất hân hạnh được đón rước các sứ giả của Sở Tình báo Nam Việt trong ngôi biệt thự xoàng xĩnh này. Nếu các ông bằng lòng xóa bỏ tị hiềm đề cùng chúng tôi đánh bại bọn Huk, thì xin mời ở lại chờ tôi. Đúng 4 rưỡi sáng, tôi sẽ có mặt.

Trân trọng,

Valếp

Giám đốc trú sứ Tình báo hải ngoại Nam Tư tại Mani.”

Văn Bình đã gặp nhiều hoàn cảnh trong cuộc đời tình báo, song ít lần nào éo le bằng lần này. Chức giám đốc trú sứ của các tổ chức do thám không phải là vinh dự công khai để có thể trưng diện trên tấm danh thiếp. Tự nhận là giám đốc trú sứ do thám Nam Tư, Valếp đã đánh lá bài thành thật. Quả tình Valếp muốn hợp sức với chàng! Vả lại, Valếp còn biết chàng là nhân viên tình báo Việt Nam. Tại sao bắn biết? Câu hỏi rối beng này, chàng chưa thể trả lời.

Tiếng kèn xe hơi pin pin ngoài cổng. Gã lạ mặt chỉ tay ra cửa sổ:

- Thưa, ông Valếp đã về.

Văn Bình có cảm giác như luồng điện chạy rần rần trong cơ thể. Chàng sắp đụng đầu với một tinh hoa của nền điệp báo cộng sản Nam Tư. Chàng liếc nhìn Lê Diệp. Anh chàng sếu vườn vẫn đắm mình trong thái độ điềm tĩnh thường nhật. Tiếng giầy của Valếp nện đều đều trên thang gác.

..................................................................................................................................................................

- Li Huê, vừa rồi, cô đi đâu?

Câu hỏi chát chúa của Mel giáng vào đầu nàng vũ nữ như nhát búa cực mạnh. Nàng tê tái trong một phút, da mặt nhợt hẳn, tuy nàng cố giữ bình thản.

Mel không dại gái như nàng lầm tưởng. Hắn đắm đuối vì nàng, nhưng sau một lúc hớ hênh và khờ khạo, hắn đã lấy lại phong độ cũ, phong độ sắt máu của bọn gián điệp chuyên nghiệp.

Thấy nàng không đáp. Mel nắm lấy tay áo ngủ mỏng như tơ nhện mà nàng khoác lấy lệ vào người. Xoạc một tiếng, chiếc ào bằng voan óng ánh rách toang, da thịt của Li Huê hiện ra lồ lộ. Mel vừa vô tình chạm vào võ khí siêu việt của Li Huê.

Cái miệng há hốc, cặp mắt đờ đẫn như bị thôi miên của Mel chứng tỏ hắn không thể dửng dưng trước sắc đẹp mê hồn của nàng. Nàng ưỡn người đứng nghiêng nghiêng, để tôn cao những đường cong tuyệt vời trên ngực, đồng thời nàng nhoẻn miệng cười như hoa nở với hắn lần nữa.

Một đường gân xanh nổi bật trên cổ gã đàn ông. Trong nội tâm hắn, đang diễn ra một cuộc giằng xé kịch liệt giữa ái tình và bổn phận. Hắn bóp mạnh bàn tay búp măng của nàng:

- Kìa, sao cô chưa nói? Khổ quá, thật tôi không ngờ... Tôi không ngờ...

Li Huê chống chế:

- Nào em làm gì đâu... Phải nói em không ngờ mới đúng. Em không ngờ anh ghen tuông vu vơ như thế.

Gã đàn ông đấm tay xuống bàn đêm làm cái đèn nẩy lên suýt đổ:

- Ghen tuông? Cô biện bạch giỏi thật. Tôi không phải là anh nông phu chất phác để cô có thể phỉnh phờ dễ dàng. Tôi đã nghe hết câu chuyện lén lút của cô trong điện thoại.

Hắn bắt nọn nàng, vì thật ra khi nàng đặt điện tboại vào giá sửa soạn khóa cửa tủ hắn mới sực tỉnh và bước ra theo. Tuy nhiên, một vài chi tiết khả nghi nhỏ nhặt đã tố cáo nàng: là gái nhảy, tại sao nàng dùng hai máy điện thoại? Tại sao nàng giấu một máy trong tủ búyp-phê? Tại sao nàng giấu hắn?

Li Huê có nhiều kinh nghiệm, song chưa phải là đối thủ đồng cân đồng lạng của Mel về mưu trí. Thủ đoạn bắt nọn già dặn của hắn đã thành công. Nàng tỏ vẻ bối rối, mắt chớp lia lịa. Mel bồi thêm một quỉ kế nữa:

- Tôi đã nghe, nghe hết, cô hiểu chưa? Nhưng tôi muốn tự cô thuật lại những lời cô nói. May ra, tôi sẽ tha thứ cho cô. Nếu không...

- Anh nhẫn tâm giết được em ư?

- Bắt buộc. Vì chính cô định giết tôi trước Cô thú tội đi. Bằng không, tôi có cách khác ép cô thú tội.

Li Huê bật lên khòc. Nàng khóc, nửa vì sợ Mel thi hànb ý định, nửa vì muốn kéo dài tình thế, đợi đồng bọn đến giải cứu. Nhưng Mel đã đọc được trong óc nàng.

Hắn rú lên cười the thé:

- Hừ, những giọt nước mắt cá sấu của cô càng làm tôi ghét cô nhiều hơn. Tôi sẽ giết cô. Tôi sẽ giết cô ngay bây giờ.

Li Huê lùi dần vào sát tường. Hai bàn tay nàng quờ ra sau, mười móng tay nhọn tô đỏ cào sâu vào vôi. Mắt đục ngầu, Mel vung tay phải lên. Cái tát kinh thiên động địa làm má nàng cháy bỏng, và nàng ngã chúi xuống giường.

Nàng nằm ngửa, hai chân chạng ra, mãnh áo voan vướng lại thành cục tròn trên đệm. Hắn cúi xuống, định bóp cổ nàng. Mấy lần đưa tay xuống, hắn lại ngập ngừng. Nhiều câu hỏi múa may trong đầu hắn. Vẫn biết nàng có cử chỉ ám muội, nhưng có đúng là nàng phản hắn, hay đó chỉ là phỏng đoán?

Hơn nữa, nằm sóng soài trên niệm trắng toát, nàng có một sức hấp dẫn phi thường. Trái chín dâng kề tận miệng, đầy nhựa ngọt ngào, không người đàn ông nào trên quả đất có thể gạt băng. Như người điên, Mel đá vào ngọn đèn đêm. Ánh điện tắt ngúm, hắn nhảy bổ vào thân thể Li Huê.

Vừa khi ấy, cánh cửa trông ra vườn bị ai đạp mạnh vào mở tung.

Môt bàn tay quen thuộc đã bật đèn lên. Вốn dãy đèn ống sáng chói cùng được vặn lên một lúc. Cay mắt, Mel loàng choàng bò dậy.

Hắn thét lên một tiếng kinh hoàng:

- Valếp!

Valếp bằng xương bẳng thịt đứng chống nạnh giữa nhà, khác nào một hung thần. Từ tay hắn tóe ra chất thép lành lạnh của khẩu Colt Super, loại 38 tự động. Tính mạng của Mel không khác tính mạng con vật trong lò sát sinh trước loại súng lục đáng sợ này và dưới bàn tay thần xạ của Valếp.

Chưa bao giờ Mel thấy Valếp dữ tợn đến thế. Mắt Valếp chỉ còn trông trắng, miệng mím chặt làm da mặt răn rúm. Mặt xác chết ướp dầu thơm trong cổ mộ Ai Cập cũng không thể tạo ra một ấn tượng gớm ghiếc và kinh khủng hơn.

Valếp buông ra câu hỏi lạnh lùng:

- Mel, mày phản tao nữa không?

Trong một phần giây đồng hồ, Mel nhớ lại vai trò của Li Huê. Thì ra nàng là tay sai trung thành của Valếp. Không tin Mel, Valếp đã bố trí cho hắn tằng tịu với Li Huê để dễ kiểm soát. Từ lâu Mel nằm trong vòng vây kiên cố của con cáo già Valếp mà cứ tưởng lầm một cách ngây thơ là được tự do. Hồl nãy, nếu hắn lưu lại khách sạn Bay View thì đâu đến nỗi?

Li Huê khoác cái áо ngủ bằng vải dày lên tấm thân lõa lồ. Mel nghiến răng tức tối. Ả vũ nữ cố ý choàng áo voan mỏng dính để tiếp hắn, cốt làm hắn mê mệt, hầu thi hành độc thủ.

Li Huê lẳng lặng lại ngồi ở sa lông, rót rượu uống, không lưu tâm đến Valếp. Valếp khen ngợi:

- Em giỏi lắm! Không có em thì thằng phản bội này đã thoát khỏi tay ta.

Nàng ngước cặp mắt sáng ngời nhìn Valếp. Mel gầm to:

- À, ra chúng mày là nhân tình của nhau?

Li Huê đáp:

- Bây giờ, anh mới biết ư? Chậm quá rồi, anh ạ. Tưởng tôi cần cho anh biết vũ nữ Li Huê không phải là ả giang hồ thông thường, mà là nhân viên trọng yếu của tình báo Nam Tư tại Phi Luật Tân. Nghĩa là cũng như anh. Duy khác một điều là Li Huê được thượng cấp tin cậy hơn anh, và được cử ra để theo dõi tư tưởng, hành động của anh.

Mel xây xẩm mặt mày. Trrog đời, hắn thường tự hào sáng suốt, ngờ đâu hắn lại thua trí một người đàn bà yếu đuối, người mà hắn đặt vào biêt bao nhiêu thiện cảm và hò hẹn say sưa. Hắn bỗng hối hận vì không mang viên thuốc độc xy-a-nuya trong mình. Nếu có, trong nháy mắt, hắn có thể thản nhiên vĩnh biệt cõi sống, khỏi phải ở lại chứng kiến cảnh đời đen bạc.

Hắn thở dài nói với Valếp:

- Giờ ông là kẻ thắng. Ông còn đợi gì mà chưa bắn cho tôi một phát?

Valếp cất súng vào túi dưới nách:

- Sốt ruột thế? Không kiên nhẫn một chút được sao? Phản bội, tất bị xử tử, việc này ta không cần bàn cải nữa. Nhưng nếu anh muốn chết đi, mà gia đình không bị liên lụy, mà tai tiếng không bị thương tổn thì anh phải thành thật khai hết những điều anh tiết lộ với bọn gián điệp Nam Việt.

Mel đáp không hề sợ sệt:

- Vô ích. Tôi không hé răng nửa lời đâu. Sau này, anh muốn hành hạ gia đình tôi ở Nam Tư, cách nào tùy ý. Tôi còn sống, có công ăn viẹc làm hẳn hòi mà chưa cưu mang nổi gia đình, thì chết cũng chẳng thiết. Nhưng Valếp ơi? Anh đừng kiêu hãnh vội. Tôi đã cho họ biết hết về anh. Sớm muộn, họ sẽ tặng anh một bì đạn. Chết đi, tôi sẽ thành quỷ, quấy rối lương tâm anh trọn dời.

Li Huê ném ly pha lê xuống sàn gạch vỡ toang:

- Ha, ha, anh định làm ma để dọa tôi. Phải không?

Nói đoạn, nàng luồn tay xuống đệm ghế. Khẩu súng nàng lôi ra bằng thép xanh, thuộc cỡ 6, 65 dành riêng cho phụ nữ. Nàng nhắm giữa ngực Mel nổ luôn ba phát.

Valếp đút tay túi quần, dáng điệu khoan thai như ngươi dạo mát. Trúng tim, Mel ngã xuống, chết không kịp trối. Đợi nạn nhân gục còng queo trên đất, Valếp – điếu thuốc cắn chặt trên môi – mở tủ áo Li Huê, lấy ra một cái máy ảnh. Đây là loại máy chụp hình, chứa sẵn một bộ phận in liền phim ra ảnh trên giấy.

Valếp chụp xác nạn nhân, đoạn chờ ảnh được in ra mới tháo phía sau máy, xé tấm ảnh còn ướt, cho vào một cái phong bì. Li Huê bưng một ly huýt ky cho Valếp:

- Uống một hớp cho đỡ mệt, đi anh. Còn xác Mel, anh mang đi được không?

Nhìn đồng hồ, Mel đáp:

- Sợ không kịp. Anh phải về khu Sôra ngay bây giờ. Có lẽ người ta đang chờ anh.

- Người ta là ai?

- Là mấy người bạn mới của Mel. Bọn họ chắc điên đầu khi nghe tin Mel thiệt mạng. Rồi cũng chẳng sao, phải không em?

- Em luôn luôn tin anh toàn thắng.

Valếp đặt một nụ hôn nồng nàn lên tóc nàng. Rồi hắn mở cửa lách ra vườn. Trong phòng, còn trơ lại Li Huê và thi thể của Mel ướt sũng máu đào. Hàm răng nạn nhân hé ra, như tủm tỉm cười. Li Huê mở nút chai huýt ky mới, rót đầy hai cốc, và nâng lên miệng, kèm theo lời mời ngạо nghễ:

- Mời anh Mel của em cạn ly rượu hợp cẩn. Tình yêu vạn tuế, vạn tuế!

Ly rượu đầy ắp, nàng chỉ uống một hơi hết sạch. Rồi nàng bưng ly thứ hai lại phía Mel nằm chết, giơ ngang mày lẩm bẩm:

- Ồ, Mel của em không uống ư? Phải uống cho vui chứ!

Vừa nói, nàng vừa nghiêng cốc, rót xuống giữa mặt xác chết. Mel nằm ngửa, mắt mở trừng trừng, một chân co lên. Chợt nhớ ra, Li Huê đẩy cho thi thể nằm sấp, rồi móc cái bóp phơi dày cộm trong túi quần sau.

Nàng reo lên một tiếng khoái trá. Tiền trong ví đếm được một ngàn pêsô. Mân mê xấp giấy bạc trong tay, nàng nói một mình:

- Một ngàn pêsô, một ngàn pôsô! Thế mà Valếp không biết!

..................................................................................................................................................................

Như người bạn thân lâu ngày gặp lại, Valếp đon đả bắt tay Văn Bình:

- Xin lỗi. Tôi bận chút việc nên về chậm.

Văn Bình thầm khen tài đóng kịch tuyệt khéo của Valếp. Cái bắt tay của hắn đậm đà đến nỗi không ai ngờ hắn vừa thả con bẹt-giê sờnôde tại khách sạn Manila để ám hại Văn Bình, dùng súng hăm đọa Lê Diệp và khạc đạn tiểu liên vào xe hơi chở hai người.

Văn Bình bèn nói:

- Hân hạnh được quen anh. May mà băng đạn của anh chỉ trúng cửa xe, nếu không làm gì có cuộc gặp gỡ thân thiện này, anh nhỉ?

Câu nói mát của chàng làm Valếp mỉm cười:

- Chuyện! Hồi tối khác, bây giờ khác. Hồi tối, chúng ta là đối thủ. Bây giờ, chúng ta là đồng minh.

Lê Diệp châm ngòi tấn công:

- Nhưng anh có chắc chúng tôi chịu liên kết với anh không?

Valếp đáp, giọng tự tin:

- Chắc. Nếu còn nghi ngờ, tôi bố trí cuộc giặp mặt này làm gì. Nhưng thôi, tôi không muốn nhập đề bằng những lời nói khách sáo và hờn mát. Tôi muốn thành thật với các anh. Hồi tối, quả thật tôi muốn loại trừ các anh. Đó là chuyện dĩ nhiên, vì ở vào địa vị tôi, các anh sẽ cảm thấy sự bực bội của một người mất bao công lao dàn xếp bị phỗng tay trên. Tuy nhiên, khi các anh mang Mel đi, tôi phải thay đồi thái độ. Tôi không được phép coi các anh là cừu địch nữa. Vì như vậy lực lượng sẽ bị phân tán. Urê chỉ mong có thế. Mất Mel là một thiệt hại lớn cho tôi. Hắn cộng tác với tôi từ lâu, và biết khá nhiều. Bị sa vào tay các anh, hắn phải cung khai một số bí mật. Tôi biết hắn định trở cờ, nên càng tin hắn sẽ lập công với các anh để lấy tiền thưởng và giấy tờ trốn ra ngoại quốc. Và nhất định hắn phải cho các anh biết chỗ ở của tôi. Tương kế, tựu kế, mất Mel là dở, mà thành ra hay. Nhờ hắn, tôi có thể nối lại liên lạc với các anh. Tôi đoán không sai: bằng chứng là các anh đã tới đây tìm tôi.

Văn Bình nói:

- Anh chưa nên lạc quan vội. Vị tất chúng tôi chấp nhận đề nghị của anh.

Valếp đáp:

- Tôi cả quyết các anh sẽ nhận lời. Hợp sức với tôi, các anh lợi nhiều hơn hại. Trong công việc chúng ta đang theo dõi, có nhiều chi tiết quan trọng các anh chưa thấu đáo.

- Chẳng hạn?

- Đơn cử một ví dụ cụ thể: vụ tai nạn trên không phận Mani. Nhân tai nạn này, các anh mới phăng ra đầu mối và dính vào nội vụ. Còn chúng tôi, chúng tôi đã biết trước. Chúng tôi đã biết trước trong chiếc phi cơ thương mãi có Cáclốt, nhân viên giao liên R.U. nên bố trí cho Ramirê đánh lạc đường bay của hoa tiêu Vitô và gây ra tai nạn.

- Mưu kế của các anh tàn nhẫn lắm! Chỉ vì một Cáclốt mà các anh nỡ coi khinh mạng sống của mấy chục con người.

- Trước khi làm, tôi đã suy tính kỹ càng. Vạn nhất chiếc phi cơ thương mãi vỡ nát, gần trăm người sẽ chết, song nếu Cáclốt còn sống và lọt vào tay bọn Huk số người chết có thể lên tới hàng vạn, và sự thiệt hại vật chất sẽ lan rộng tới một quốc gia, một lục địa nữa. À, tôi bước ra ngoài đề mất rồi. Xin phép các anh nhắc lại ý kiến hồi nãy: đó là chúng tôi đã biết nhiều điều các anh chưa biết.

- Dầu sao tôi cũng chưa thể chấp thuận đề nghị của anh.

- Nhưng nếu tôi giúp các anh tìm ra cô Rôsita?

- Anh hãy giúp chúng tôi đi đã. Khi nào cô Rôsita được tư do, chúng ta bàn lại chuyện này cũng chưa muộn.

- Không được. Chúng ta cần hợp tác với nhau ngay bây giờ, hoặc không bao giờ nữa hết.

- Anh đừng quên chúng tôi có phương pháp bắt anh cứu cô Rôsita. Chẳng hạn, dùng Mel...

- Các anh định đổi Mel lấy cô Rôsita phải không?

- Có thể như vậy. Song chúng tôi đã cam kết với hắn rồi. Dầu với giá nào, chúng tôi cũng phải giúp hắn rời khỏi nơi này. Thà rằng chúng tôi hy sinh cô Rôsita.

Chẳng nói, chẳng rằng, Valếp đưa cái phong bì đựng tấm ảnh chụp Mel nằm sóng sượt trên đất cho Văn Bình. Văn Bình chỉ chớp mắt một cái nhẹ để biểu lộ sự xúc động rồi trở lại bình thản như thường. Valếp cười mỉm:

- Các anh thấy chưa? Giả sử các anh muốn đổi, hắn cũng không còn nữa.

Lê Diệp gắt to:

- Như vậy càng không thể hợp tác được. Ví phỏng anh thật tâm cộng lực với chúng tôi, anh đã không giết Mel trong khi chúng tôi đến đây tìm anh.

Valếp, giọng từ tốn:

- Hễ trong tổ chức điệp báo Nam Việt có kẻ phản bội, các anh sẽ có thái độ nào? Tất nhiên phải giết. Tôi không thể tha hắn, vì hắn đã сố tình phản bội tổ chức. Các anh là đồng minh của tôi, song chỉ là đồng minh trong vụ này, còn nói rộng rа, mỗi tổ chức theo một lý tưởng, một tầm hoạt động riêng biệt và tương phản. Dẫu sao, chúng tôi cùng là đảng viên Cộng sản. Và các anh là người chống Cộng sản. Chẳng chóng thì chày, chúng ta sẽ đụng nhau trên trường điệp báo quốc tế. Tổ chức của tôi ở đây rất lớn. Để Mel rơi vào tay các anh, thì công lao của tôi trong bao năm sẽ tan thành khói. Các anh sẽ báo cho Công an Phi biết để triệt hạ chúng tôi.

Văn Bình riễu cợt:

- Anh thông minh ghê! Giám đổc trú sứ có khác.

Valếp không đổi sắc diện:

- Lẽ ra, các anh nên cám ơn tôi mới đúng. Thật thế, tôi giết Mel để các anh khỏi phải giết hắn sau này. Các anh lo liệu tiền bạc và giấy tờ cho hắn rời Mani, điều đó không có nghĩa là các anh sẽ trọng dụng hắn suốt đời. Múi chanh vắt kiệt nước phải vứt vào thùng rác. Khai thác xong, các anh phải bỏ rơi hắn.

Không phải vì các anh tàn nhẫn, bội hứa, mà vì điều kiện an ninh tối thiểu. Các anh phải bỏ rơi hắn để bảo vệ bí mật. Và có thể các anh phải thủ tiêu hắn. Phải không, hai bạn đồng nghiệp?

Lê Diệp nhún vai:

- Có lẽ.

Valếp xoa bàn tay:

- Vậy chúng mình có thể hợp tác thân thiện với nhau.

Văn Bình gạt đi:

- Theo lời anh, sự hợp tác sẽ mang lại cho chúng tôi nhiều lợi ích. Tuy nhiên, sau nửa giờ đồng hồ trò chuyện, tôi chưa nhìn thấy ích lợi ở đâu.

Valếp nói:

- Để các anh khỏi nghi ngờ, tôi xin làm quà tương kiến bằng bộ mật mã WS.

- Mật mã WS?

- Phải, mật mã được dùng để dịch những phát giác của nhân viên giao liên Cáclốt.

- Hiện anh có bộ mật mã nay không?

- Có trong tay thì không đúng. Song tôi biết rõ kẻ giử nó. Bộ mật mã quan trọng này được cất ở Mani, ngay tại thủ đô Mani, muốn đoạt giờ nào cũng được. Tôi biết Cáclốt mang trong óc nhiều chỉ thị tối hệ cho tổ chức Huk ở Phi Luật Tân. Những chỉ thị rất cần thiết đối với tôi. Chắc Mel đã nói với các anh rằng tôi có trọng trách ám trợ các thủ lãnh Huk theo khuynh hướng Titô. Trong trường hợp các anh chịu chia sẻ với tôi những phát giác của Cáclốt, tôi sẽ dẫn đến nơi cất bộ mật mã WS.

- Đã thế, tôi cần thú thật với anh. Chúng tôi đã thôi miên Cáclốt. Trong cơn mê sảng, hắn đã đọc hết các ám ngữ giấu trong tiềm thức. Cơ quan phản gián đã dịch xong một pnần. Còn phần khác, phải đợi tìm ra bộ mật mã mà anh nói. Tôi chấp nhận đề nghị của anh. Nhưng anh còn lạ gì? Chúng tôi chưa phải là nhân vật thẩm quyền. Xin anh một thời hạn để chúng tôi báo cáo lên thượng cấp. Và khi đó, chúng ta sẽ thảo luận điều kiện.

- Điều kiện của tôi không lấy gì làm khe khắt. Tôi chỉ yêu cầu anh trao Cáclốt cho tôi.

- Cáclốt?

- Vâng, tôi đề nghị đổi bộ mật mã WS lấy Cáclốt. Các anh đã khai thác xong xuôi, nắm được các chỉ thị bí mật, đâu còn cần hắn nữa!

- Vâng, chúng tôi sẽ trả lời sau. d

Văn Bình đứng dậy, cáo từ. Valếp bắt tay, dáng điệu vô cùng thân mật. Hắn ra lệnh cho gã thuộc viên nhỏ thó và xấu xí:

- Lấy xe, đưa hai ông về khách sạn.

Văn Bình từ chối:

- Cám ơn. Chúng tôi đậu xe ở ngoài.

Valếp sốt sắng:

- Vậy, nhân viên của tôi sẽ đưa hai anh xuống vườn.

Văn Bình vẫn thoái thác: ^

- Chúng tôi đã biết đường. Xin đa tạ thịnh tình của anh.

Valếp nói:

- Không anh ạ, để người tôi dẫn xuống tiện hơn. Chẳng giấu gì các anh, con bẹt giê sờnôde của tôi đang ở dưới nhà. Nó hay thù vặt lắm.

Văn Bình định đáp “Ồ, con sơnôde của anh chỉ là muỗi”, song lại nín thinh. Chàng muốn đối phương luôn luôn tin tưởng vào tài ba của con sờnôde bách chiến bách thắng. Chàng mỉm cười kéo Lê Diệp lững thững xuống gác.

Bên ngoài trời đã hừng sáng. Ngọn gió rạng đông từ khu tha ma thổi lại, lành lạnh và rờn rợn.

Cho máy bình bịch nổ, Lê Diệp hỏi bạn:

- Anh nghĩ sao về đề nghị của Valếp?

Văn Bình đáp:

- Hắn là tay đáo để. Mình chơi trò hú tim với hắn không dễ lắm đâu.

- Tôi cũng nghĩ như anh. Ngoài ra, tôi còn băn khoăn điều này: tại sao hắn biết bọn mình là nhân viên của ông Hoàng? Vì hành tung của chúng ta đưọc giữ rất kín. Ngay cả chuyến đi của ông Hoàng sang Mani cũng không cho ai biết.

Văn Bình thở dài:

- Tôi sợ hắn đã biết nhiều bí mật khác nữa. Nhưng cũng may còn một bí mật hắn chưa phăng ra: đó là Cáclốt. Hắn tưởng Cáclốt còn sống.

Lê Diệp nhún vai: ,

- Biết đâu hắn chẳng bày mưu, phỉnh gật chúng mình?

Văn Bình ôm chặt bụng Lê Diệp. Chiếc mô tô phóng như bay. Dọc đường, Lê Diệp hỏi:

- Về khách sạn chứ?

Văn Bình đáp:

- Phiền anh thả tôi xuống Manila Hotel.

- Anh đến làm gì?

Văn Bình đến lữ quán Manila để tìm Luz, người đàn bà kỳ dị. Song chàng dấu Lê Diệp. Chàng sếu vườn cũng không hỏi thêm. Đến khi ngừng mô tô ngoài đường, Lê Dỉệp mới nói:

- Tôi biết anh đến đây vì chuyện gì rồi. Tôi về phòng ngủ một giấc. Có việc cần, anh cử gọi.

Văn Bình vòng ra plúa sau lữ quán. Chàng không muốn giáp mặt nhân viên lữ quán, để khỏi trả lời những câu hỏi phiền phức. Mặc dầu một vụ chạm súng xảy ra đêm qua, quang cảnh khách sạn vẫn bình thường.

Văn Bình trèo lên phòng Luz bằng cầu thang cấp cứu. Đến nơi, chàng nghe ngóng một phút rồi gõ cửa nhè nhẹ.

Không tiếng trả lời.

Chàng móc túi lấy cái chìa khóa dẹt mà nàng trao cho chàng. Tra vào vặn thử, chàng mỉm cươì. Không hiểu vô tình hay cố ý, nàng đã đưa lầm chìa khóa khác.

Văn Bình đành trổ tài đạo tặc chuyên môn. Loay hoay trong nửa phút đồng hồ với một sợi thép cứng, chàng đã mở được dễ dàng.

Phòng Luz được trang trí hết sức lộng lẫy. Quan sát đồ gỗ, riềm nệm và các bức tranh dầu treo trên tường, Văn Bình biết đây là do nàng mua sắm. Sa-lông, bàn ăn đều làm bằng gỗ quí màu nâu từ miền rừng rậm phía nam chở tới.

Chàng rón rén vào buồng ngủ. Trên chiếc giường hẹp và thấp, ưỡn ẹo hai cái gối trắng tinh, còn đầy đặn, chứng tỏ suốt đêm không có ai nằm. Như vậy, nghĩa là đêm qua nàng đi vắng. Nàng đi đâu? Trong lòng chàng, đột nhiên bùng lên ngọn lửa ghen tuông.

Ra ngoài, chàng gieo mình xuống ghế. Đĩa dựng tàn thuốc lá lổm ngổm hàng chục mẩu thuốc cháy dở đã tắt, đặt giữa bàn, làm chàng lưu ý. Chàng nhận ra loại thuốc lá Gitanes, loại thuốc ít bán ở Mani. Căn cứ vào đống tàn, chàng suy diễn là trong khi Luz vắng nhà, có kẻ ngồi đợi, và phải là người sốt ruột mới đốt gần hết gói thuốc lá trong một lúc.

Ý nghĩ ghen tuông ban đầu biến đâu mất. Chàng quan sát tỉ mỉ khắp phòng. Bộ sa-lông được kê trên tấm thảm da hổ lớn. Giường ngủ, bàn ăn, bàn phấn, chỗ nào có đồ gỗ là phía dưới lót thảm da hổ lớn. Riêng món da hổ đã trị giá hàng vạn pêsô, chưa nói đến những bức tranh dầu đắt tiền treo la liệt.

Luz phải là người có bạc triệu. Giàu bạc triệu mà nàng lại đánh cắp cái ví đựng sáu ngàn pêsê của chàng! Lấy xong rồi trả lại! Cử chỉ lạ lùng này chứa đựng những chi tiết mà chàng chưa thể giải thỉch.

Chuông điện thoại trên bàn trang điểm reo lên.

Chàng cầm lên nghe. Chàng giả giọng Luz thật đúng:

- Alô, ai đấy?

Ở đầu giây, có tiếng ho nho nhỏ, rồi tiếng người đàn ông. Một giọng nói quen thuộc, tuy nhiên chàng không nhận ra:

- Bist du deustch?

Văn Bình ngẩn người. Bist du deustch là tiếng Đức, nghĩa là “anh là người Đức phải không?”. Có thể người ta gọi lầm phòng một du khách người Đức.

Chàng chưa định trả lời thì giọng nói khàn khàn lại vang lên:

- Bist du deustch?

Chàng đặt ống nói xuống. Chàng bắt đầu hiểu phần nào sự thật. Nhanh như cắt, chàng bước ra ra khỏi phòng, sau khi khóa lại cẩn thận. Kế phòng Luz, chàng thấy một cánh cửa hé mở. Chàng đẩy cửa liều vào. Quang cảnh rác rưởi bừa bãi và ga nệm xô lệch cho chàng biết đây là phòng của một du khách vừa từ gỉa khách sạn ra sân bay.

Lát nữa, trời sáng rõ, bồi phòng sẽ lên quét dọn và gặp chàng. Chàng chắt lưỡi tự nhủ:

- Đến đâu hay đến đấy, cần gì.

Vành tai rất thính của chàng vừa thu được tiếng cồm cộp đều đặn từ hành lang vẳng lại. Chàng không thể nào lầm được. Đó là tiếng giày cao gót của phụ nữ.

Núp sau cửa, chàng nhìn thấy Luz. Nàng mặc cái áo sa tanh nhàu nát, vẻ mặt mệt mỏi, nước da nhờn bóng, chứng tỏ suốt đêm nàng không ngủ. Đêm qua, nàng đi đâu? Nàng đi với người đàn ông nào?

Ngón tay Văn Bình run run. Nàng khom lưng tra chìa khóa vào ổ. Lưng nàng vẫn thon thon và mềm mại. Chàng nhắm mắt, cố xua đuổi thèm muốn vừa thức dậy trong óc.

Luz đóng cửa lại đánh sầm. Văn Bình ngbe tiếng giày hấp tấp của nàng.

Chuông điện thoại reo lần nữa.

Chàng tiến ra thang máy. Xuống lầu nhất, chàng gặp một gã bồi trẻ, trạc hai mươi. Lễ phép, hắn cúi đầu chào. Chào khách là bổn phận thường xuyên của nhân viên khách sạn, không có gì lạ. Văn Bình lấy trong túi ra một tờ 5 pôsô. Mặt gã bồi tươi hẳn lên.

Chàng giơ cao tờ bạc:

- Cô giữ điện thoại ngồi đâu?

Hắn nhanh nhẩu:

- Thưa, ở từng lầu này. Ông muốn gặp cô ấy không? Tôi xin dẫn tới.

Tờ bạc gập tư nhảy vào túi áo trên gã bồi. Hắn mở cửa một căn phòng nhỏ cuối hành lang, mời chàng vào. Bên trong, một thiếu nữ dễ thương đang cặm cụi trên bàn điện thoại. Hắn cất tiếng:

- Chào cô.

Thiếu nữ quay mặt lại. Cặp mắt hơi xếch của nàng được phủ lấp sau hàng mi dài, cong và đen nháy. Gã bồi giới thiệu:

- Một ông khách muốn gặp cô.

Nói xong, hắn mở cửa đi thẳng. Thiếu nữ hỏi Văn Bình:

- Ông cần em chuyện gì?

Chàng đặt tờ bạc 20 pêsô trước mặt nàng:

- Biếu cô số tiền mọn này. Tôi muốn biết ai vừa gọi giây nói cho phòng 267.

Thiếu nữ lắc đầu:

- Em không thể làm vừa lòng ông được. Ban giám đốc biết, em sẽ bị đuổi.

Chàng cười rất tình tứ:

- Trong phòng chỉ có cô, và tôi, không ai biết được đâu.

Thiếu nữ còn ngần ngại, Văn Bình rút thêm tờ hai chục khác:

- Tôi tin là cô giúp tôi. Chẳng giấu cô, người ở phòng 267 là vợ chưa cưới của tôi. Tôi nghi ngờ nàng không chung tình với tôi. Liệu cô có thể từ chối lời yêu cầu đau khổ của người đàn ông bị phụ bạc không?

Thiếu nữ đáp:

- Nếu vậy, em không dám thoái thác nữa. Vừa rồi, phòng 267 được kêu điện thoại hai lần. Và cả hai lần đều không phải bên ngoài gọi vào.

- Nghĩa là cô muốn nói cả hai lần đều do một phòng khác trong khách sạn gọi tới?

- Phải.

- Cô làm ơn cho biết phòng nào?

- 367.

- Phòng 367 ở ngay trên đầu 267 phải không?

- Thưa, phải.

Văn Bình chuyển sang giọng ngọt ngào, mơn trớn:

- Còn câu hỏi này nữa. Cô có thể cho biết họ nói chuyện những gì trong điện thoại không?

Thiếu nữ lắc đầu:

- Thật quả em không dám dối ông. Em không lưu tâm đến hai cuộc điện đàm này.

Biết nàng nói thật, chàng không hỏi thêm nữa. Tuy nhiên, một kế hoạch rí rỏm chớm nở trong đầu chàng. Chàng tập trung khả năng quyến rũ quen thuộc của mình vào luồng mắt và nụ cười. Ngước nhìn, thiếu nữ đỏ ửng mặt. Chàng buông lời khen:

- Cô đẹp lắm.

Thiếu nữ làm thinh. Văn Bình đứng sát vào người nàng. Chàng nghe rõ hơi thở và tiếng trống ngực rạo rực của nàng. Sự kiện này chứng tỏ nàng chưa dày dạn trong tình trường, và đã xao xuyến dễ dàng trước kỹ thuật kết thân của chàng thanh niên bách chiến bách thắng.

Tán tĩnh phái yếu - việc mà nhiều nhà mô phạm và luân lý chê bai kịch liệt - lại là một môn được giảng dạy và thực tập chu đáo trong mọi trường điệp báo hữu danh trên thế giới. Đàn bà thường được coi là mỏ vàng tin tức. Không ai cung cấp tin tức bí mật nhiều bằng đàn bà, chẳng hạn vợ con các nhà bác học, các chính khách… Có khi chỉ cần 2, 3 tuần lễ theo đuổi, chinh phục một người đàn bà là có thể phăng ra một bí mât tối hệ mà lề lối do thám cổ điển mất hàng năm chưa đạt được. Cho nên, không phải là lạ khi phần đông các điệp viên thượng thặng đều có bộ mã điền trai.

Thêm vào kiến thức chiếm đoạt trái tim phái yếu học được trong trường, Văn Bình còn có nhiều thiên năng đặc biệt. Hễ gặp chàng, bắt chuyện với chàng, người đàn bà nào bất luận màu da và trình độ học vấn không cưỡng được cuộc tấn công yêu đương của chàng.

Gần phái yếu, Văn Bình không bộc lộ vẻ thèm muốn sỗ sàng và hạ cấp. Tuy chàng có thói quen yêu đương chớp nhoáng, sự vội vã này vẫn bao hàm những ngụ ý nên thơ. Từ cái nắm tay, cái vuốt má đến cái hôn tỏe lửa, chàng đã tỏ ra một người sành điệu, một nghệ sĩ biết quí trọng và thưởng thức cái đẹp kỳ diệu.

Thiếu nữ giữ điện thoại của khách sạn không có nhan sắc đổ quán xiêu đình. Nhưng tìm được một thân hình cân đối, một khuôn măt khả ải tương tự trong xó xỉnh khách sạn – dầu là khách sạn quốc tế Manila Hotel nữa - thật là việc khó.

Mắt thiếu nữ chớp lia lịa. Miệng nàng hé ra, như muốn nói rồi lại thôi, trong khi cánh mũi nàng phập phồng, phập phồng... Đối với kẻ lão luyện như Văn Bình, đó là triệu chứng của ưng thuận và chờ đợi.

Nàng đã ưng thuạn, chàng không được quyền bắt nàng chờ đợi thêm nữa. Nhiều cuốn sách giá trị về nghệ thuật tỏ tình đã viết rõ rằng sự chờ đợi của đàn bà thường có hạn. Trong môt giây đồng hồ xúc động, người đàn bà có thể hiến dâng tất cả, nhưng sau thời gian rạo rực lạ lùng này, họ trở thành bức tượng cẩm thạch, lạnh lùng và khô khan hơn bao giờ hết.

Vì vậy, Văn Bình không bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp. Chàng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn vào cặp môi đỏ mọng ươn ướt. Thiếu nữ rùng mình một cái. Chàng ghì chặt hơn, mắt nàng nhắm nghiền, hồ như lo sợ hương vị của cái hôn đầm ấm tan biến vào không khí.

Quàng tay ra sau lưng nàng, Văn Bình hỏi:

- Tên em là gì?

Nàng đáp, giọng run run vì sung sướng:

- Em là Manahim. Còn anh?

- Đỗ Thanh.

Đỗ Thanh là tên giả ghi trong giấy thông hành của Văn Bình.

Chàng hôn nàng lần thứ hai. Lần này, Manahim gắn chặt lấy người chàng. Mân mê làn tóc cắt ngắn, mềm mại của nàng, chàng nói:

- Trưa nay, em đi ăn cơm với anh nhé?

Giọng nũng nịu, nàng hỏi:

- Ở đâu hả anh?

- Đúng 12 rưỡi ở Senbơn.

- Em phải làm việc đến 2 giờ chiều.

- Ồ, em xin ban gíam đốc nghỉ sớm một lát. Anh chờ em đúng 12 rưỡi. Em gật đầu bằng lòng đi.

Như cái máy, nàng gật đầu.

Huýt sáo miệng, Văn Bình ra ngoài. Bao nhiêu mỏi mệt tiêu tan hết, chàng cảm thấy sảng khoái và trẻ lại.

Mặt trời buổi sáng đã ló dạng trên biển. Vịnh Mani tràn ngập trong ánh nắng hồng. Trên miệng, trong áo của Văn Bình, còn đọng lại mùi thơm từ da thịt Manahim tiết ra.

(1) Bộ truyện này được viết trong thời gian thống chế Titô của Nam Tư còn chống Nga Xô. Hiện nay, Nam tư đi đôi trên nhiều lãnh vực với Nga Xô.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx