sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13: Mabuhay

Tiếng động phía sau làm Oka quay lại. Valếp lừ lừ tiến vào. Cửa phòng đóng sầm. Oka linh cảm một việc không lành. Từ ngày làm việc dưới quyền Valếp, chưa bao giờ hắn gặp Valếp tại nhà. Lần này, phải là việc quan trọng và khẩn cấp Valếp mới bất chấp điều kiện an ninh, thân hành đến khu Binonđô sầm uất.

Đứng sững giữa phòng, tay thọc túi quần, mũ phớt vành mềm sùm sụp trên đầu, Valếp hỏi:

- Oka, anh biết tại sao tôi đến đây không?

Mặt Oka xanh như tràm đổ. Trong vòng 5 phút nữa, hắn thu xếp xong hành trang. Nắp va li mở tung, áo quần ngổn ngang đã tố cáo ý định bỏ trốn của hắn với thượng cấp Valếp.

Valếp dằn giọng: '

- Anh tưởng có thể trốn khỏi tay tôi ư? Lầm rồi. Nếu còn tha thiết với cõi đời này, anh hãy trả lời đầy đủ câu hỏi của tôi. Bọn nhân viên tình báo Nam Việt hiện ở đâu?

Hỏi vậy, có nghĩa là Valếp đã biết Oka bội phản. Oka đáp, giọng run như rẽ:

- Thưa… hình như ở khách sạn Bay View.

Valếp cười ghê rợn:

- Không. Chúng đổi chỗ rồi.

- Tôi không rõ họ dọn đi đâu.

- Anh gỉa vờ khéo lắm.

- Tôi nói thật đấy. Từ trước đến sau, tôi luôn luôn trung thành với ông, và giữ kín mọi sự liên lạc. Song họ đã khám phá ra. Hoàn cảnh tôi rất tế nhị, hẳn ông đã thấy. Làm nhị trùng cho ông, tôi đã phản lại tình báo Phi Luật Tân. Riêng điều này là mối nguy lớn cho tôi, vì trong trường hợp bại lộ, tôi phải ra tòa án quân sự, nặng thì tử hình, nhẹ thì chung thân khổ sai, trọn đời trong phòng tối. Họ dọa tố cáo tôi với tình báo Phi, nên miễn cưỡng tôi phải nói ra. Song, tôi chỉ nói rất ít, nói toàn những điều vô hại…

- Hừ, cho họ biết địa chỉ bí mật của tôi mà anh bảo là vô hại ư? Vì sự hèn nhát của anh, họ đã cướp được bộ mật mã của Hukbalahap.

- Bộ mật mã này không quan hệ. Như ông đã biết, RU vẫn liên tạc với quân Huk bằng bệ thống vô tuyến điện. Đây là lần đầu họ phái một nhân viên giao liên tới. Họ dùng Cáclốt để thí nghiệm phương pháp giao liên bằng thôi miên học. Nếu không gặp trở ngại, phương pháp này được coi là hoàn mỹ hơn vô tuyến điện. Nay Cáclốt bị bắt, quân Huk phải liên lạc bằng vô tuyến điện với RU, như thường lệ. Vả lại, trên thực tế, RU đã liên lạc vô tuyến lại với Huk rồi.

- Sao anh biết?

- Dễ biết lắm. Tin Cáclốt bị nạn trên không phận Mani được loan truyền khắp thế giới, lẽ nào RU không biết. Ở vào địa vị trung ương RU, tôi phải tái lập liên lạc điện đài.

Valếp cười gằn:

- Thành thật khen ngợi trí xét đoán thông mình của anh. Chính vì biết anh khôn ngoan và quyền biến tôi mới đến đây.

Oka hỏi, bộ điệu ngơ ngác:

- Ông nói gì, tôi không hiểu.

- Anh ráng hiểu lấy. Với lại, tôi tin là anh đã hiểu. Anh làm nhị trùng cho tôỉ vì cần tiền, không phải vì cùng lý tưởng chính trị. Đúng không anh Oka?

- Ông nói đúng. Lúc nhận lời hợp tác, tôi đã nhấn rõ về điều này.

- Anh chỉ nghĩ đến tiền nên gặp biến anh phải thoát thân trước, thoát thân một mình, đúng phương ngôn sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi. Bọn gián điệp Nam Việt hỏi về tôi, anh phun ra liền. Anh khai hết, dầu chúng chưa dùng cực hình. Lẽ ra, anh phải ngậm miệng, bảo toàn bí mật bằng bất cứ giá nào. Nhưng thôi, tôi không trách anh đâu. Thái độ đầu hàng hèn nhát của anh không làm tôi ngạc nhiên. Tôi hiện mang trong người một lưỡi dao rất sắc. Tài sử dụng của tôi, anh đã biết, tôi có thể đâm một nhát trúng tim, anh sẽ chết không kịp trối.

Oka van vỉ:

- Ông đừng hạ thủ tôi, tội nghiệp. Sợ quá, tôi phải khai. Nếu ông…

- Anh muốn chuộc lỗi phải không? Tôi biết mà... tôi biết anh là kẻ khôn ngoan và quyền biến. Đầu hàng xong, anh cảm thấy sớm muộn sẽ bị tôi hạch tội, nên tìm cách đái tội lập công. Phải không Oka?

- Thưa ông...

- Chẳng cần thưa bẩm gì nữa. Hiện anh có bản sao các bức điện trao đổi giữa R.U. và tổng hành doanh Huk không?

Оkа há hốc miệng, vẻ sửng sốt hiện rõ trên mặt. Lát sau hắn mới nói ra hơi:

- Thưa ông... tại sao ông biết tôi có bản sao ấy?

- Ồ, anh khôn ngoan và quyền biến song thiếu kinh nghỉệm nghề nghiệp nên chưa xứng đáng là điệp viên lão luyện. Hồi nãy, anh nói rằng R.U. liên lạc với Huk bằng hai phương pháp: bằng nhân viên giao liên Cáclốt, hoặc bằng điện đài vô tuyến. Hỏng lá bài Cáclốt, họ phải dùng vô tuyến điện. Anh là nhân viên tin cậy của tình báo Phi, lại có tay trong ở bộ phận khám phá điện đài. Để khỏi bị tôi giết, anh phải xoay kỳ được một bản, đem nộp cho tôi. Anh tin tôi sẽ tha cho anh. Mà đúng thế. Tôi cam kết không giết anh.

Oka đã lấy lại bình tĩnh. Đánh diêm châm thuốc thơm, hắn hỏỉ Valếp:

- Ông thật xứng đáng là yếu nhân của ngành tình báo Nam Tư. Tôi rất cảm phục ông. Ông đã đi giày vào bụng tôi. Quả thật tôi đã đoạt được một bản sao các mật điện trao đổi giữa R.U. và Huk.

Nhờ những mật điện này, khỏi cần Cáclốt, ông cũng biết họ trù tính với nhau những gì. Hiện tình báo đang tìm cách phiên dịch, song tôi không tin họ thành công. Hoặc giả thành công nữa cũng mất 5, 10 ngày. Khi ấy, công việc của ông đã thành rồi.

Valếp đặt con dao lá liễu lên bàn:

- Tôi cho anh 5 phút để quyết định. Bận lắm, tôi không có thời giờ tán gẫu với anh. Hoặc anh đưa ngay bản sao cho tôi, hoặc tôi phải dùng dao. Thú thật với anh, tôi muốn xử sự êm thấm, không muốn để mất hòa khí.

- Cám ơn anh. Con dao của anh không đủ dọa tôi. Anh đừng quên tôi chờ anh ở đâv đã lâu. Nếu muốn thoát thân, nội đêm qua tôi đã có chán thời giờ và phương tiện.

- Láo. Nếu anh đợi tôi, thì lúc tôi vào anh không thể có bộ diệu hốt hoảng như kẻ ăn cắp bị bắt quả tang.

- Anh xét người còn hời hợt lắm. Tôi hốt hoảng vì tưởng anh giết tôi ngay, không cần thảo luận. Nhưng một phút sau, thấy thái độ và ngôn ngữ từ tốn của anh, tôi an tâm lại. Tôi biết anh đến điều đình, không phải để làm dữ.

- Nếu anh giấu quanh, miễn cưỡng tôi phải làm dữ.

- Giờ đây, tôi vững tin vào tính mạng tôi rồi. Tôi thách, anh chẳng dám hại. Tôi còn sống, anh mới có cơ hội chuyển bại thành thắng. Nhược bằng tôi chết, anh sẽ bị R.U. và Huk tiêu diệt.

Vẻ mặt của Valếp dịu dần. Oka tỏ ra quỹ quyệt hơn hắn tưởng nhiều. Quả thật hắn chưa thể hạ thủ Oka, vì Oka còn nắm trong tay một bí mật trọng đại.

Oka nói tiếp, giọng đều đều:

- Chắc anh đã biết tôi khám phá ra chìa khóa mật mã của Huk và RU. Nên tôi hiểu rõ kế hoạch họ đang thực hiện.

- Kế hoạch của họ ra sao?

Оkа cười hóm hỉnh:

- Kể ra, không nên nói. Tuy nhiên, muốn bán hàng phải cho khách xem mẫu trước. Dầu anh biết một phần, anh vẫn chưa đám làm gì tôi. Đây này, nội đêm nay, tiềm thủy đĩnh R.U. sẽ ghé vào một nơi bí mật trong vịnh Mani. Tôi tin anh sẵn sàng trả nhiều tiền, thật nhiều tiền để biết tàu ngầm ghé vào đâu, vào hồi mấy giờ.

Valếp lặng người. Điều hắn tiên đoán vừa được Oka xác nhận, sở do thám Xô Viết phái tàu ngầm đến vịnh Mani làm gì? Lời tiết lộ của Oka chứa một sức mạnh không kém trái bom nguyên tử mặng mấy chục mêgatôn.

Valếp bèn chuyển ra ngọt ngào:

- Anh hãy nói rõ hơn nữa. Tôi xin hứa không cho ai đụng chạm đến anh.

Oka cười xòa:

- Tôi không dám khinh miệt lời hứa của anh, song trong nghề đi khuya về tắt của anh và tôi, lời hứa chỉ có giá trị tương đối. Nhiều khi, lời hứa không có giá trị bằng giấy lộn. Hiện tôi cần một món tiền nhỏ để trang trải công nợ và mua vé máy bay ra ngoại quốc.

- Anh cần bao nhiêu?

- Ít lắm, Chỉ 5 ngàn đô la thôi.

- Trời, 5 ngàn đô la, vị chi trên 10 ngàn pêsô, anh cho là ít ư? Tôi tìm đâu ra số tiền kếch sù ấy.

- Không đủ 5 ngàn thì thôi, anh hãy coi đề nghị của tôi như không có. Hoặc giả anh muốn giết tôi thì tự tiện.

Mặt Valếp cau lại:

- Thủ đoạn săng ta bỉ ổi và ấu trĩ, tôi không nhịn được. Tối đa tôi chỉ trả được một, hai ngàn đô la.

Oka vẫn tươi tỉnh:

- Đáng tiếc! Với một, hai ngàn đô la, tôi chẳng làm gì được, nên đành liều với anh. Được anh giết còn hơn bị thiên hạ giết.

- Oka, mày là đứa bẩn thỉu nhất trên trái đất.

- Anh tặng tôi danh từ nào cũng được, miễn hồ có đủ 5 ngàn đô la cho tôi là đủ. Anh còn tiếc rẻ gì nữa. Tổ chức của anh thiếu gì tiền. Tài liệu của tôi trị giá gấp trăm lần số tiền tôi đòi anh trả.

Bị đẩy vào ngõ bí, Valếp không còn lối thoát nào khác, ngoài việc chấp nhận. Hắn đành gật đầu:

- Thôi, tôi đành mất 5 ngàn đô la cho anh. Bản sao kia đâu, anh đưa tôi coi.

- Xin lỗi anh. Tiền trao, cháo múc, anh xoè tiền ra, tôi sẽ có tài liệu liền.

- Mày không tin tao ư?

- Sao lại không tin. Tin anh có trả tiền sòng phẳng, tôi mới đợi anh. À, tôi không thích chi phiếu. Vì đôi khi chi phiếu không tiền. Tiện hơn, anh đưa tiền mặt. Nến anh có tiền ngay bây giờ thì tôt nhất.

- Tiền gửi ở ngân hàng. Anh ở đây, đợi tôi một lát, lấy xong tôi quay lại liền.

- Ồ, anh không sợ tôi lủi mất hay sao?

- Tao không sợ. Tao biết mày cần tiền để cút cho khuất mắt, kẻo bọn tình báo Phi làm khó dễ. Vả lại, nói cho mày hiểu, tay tao ra ngân hàng, nhân viên của tao còn bố trí ngoài đường. Mày biến thành con chim mới có hy vọng trốn thoát.

- Tôi chán Mani rồi. Bọn tình báo Phi và Việt sẽ đến tìm tôi. Bán tài liệu cho auh hơn là cho bọn họ, vì dầu sao, tôi với anh còn có tình cộng sự lâu dài và thân thiết.

Nghĩ một phút, Valếp nói:

- Vậv, anh đến ngân hàng với tôi.

Oka gật đầu. Hai người đi bên nhau xuống đường, cử chỉ bình thản như đi hóng mát. Một người Phi xấu xí, thô kệch, mở cửa xe cho Oka lên. Valếp nổ máy, lái tới ngàn hàng Trung Hoa.

Trong khi Valếp lại quầy tiền, Oka khoan thai hút thuốc lá ngoài hành lang. Gã người Phi không nhếch mép khi Оkа cười với hắn.

Một lát sau, Valếp cầm một phong bì dày cộm bước ra. Оkа hỏi:

- Xong rồi chứ?

Valếp đáp:

- Xong rồi. Đúng 10 ngàn pêsô. Bây giờ anh cần đi đâu? Tới nơi, lấy tài liệu tôi sẽ trả tiền.

Oka nhìn đồng hồ tay: ị

- Chúng mình lên trường bay.

- Anh giấu trên đó à?

- Đúng. Giấu ở phi trường kín đáo hạng nhất.

Valếp dán mắt vào con đường ngoằn ngoèo, miệng nín khe. Hắn không thốt thêm lời nào nữa, mặc dầu từ ngân hàng Trung Hoa lên trường bay quốc tế Mani là một quảng đường dài.

Mới 9 giờ sáng mà phi cảng đen nghịt người. Một phản lực cơ vừa hạ cánh trong tiếng ồn xé nhĩ tai. Máy vi âm khàn khàn gọi tên hành khách chậm đến trình giấy.

Đến ghi-sê hãng PAA, Oka dừng lại, lấy ra cuốn sổ thông hành và tấm vé đi Hồng Kông. Valếp tỏ vẻ sửng sốt:

- Ô kìa, đến nước này anh dám lừa tôi nữa sao?

Oka đáp, giọng ôn tồn:

- Xỉn anh kiên nhẫn một chút nữa. Chỉ một chút nữa thôi. Đúng 9g15, tôi trao tài liệu cho anh,

Valếp rít lên:

- Té ra mày mang tài liệu trong mình. Biết thế, tao đã đoạt ở dọc đường?

- Uổng nhỉ? Bây giờ còn làm ăn gì được nữa. Anh chỉ cục cựa là công an phi trường ùa đến còng tay ngay.

Nhân viên thương chính cất tiếng hỏi Oka:

- Hành lý của ông đâu?

Oka lắc đầu:

- Tôi không mang theo.

Người nữ chiêu đãi của công ty P. A.A. trả sổ thông hành và vé cho Oka, giọng lịch sự:

- Còn 10 phút nữa, máy bay cất cánh. Ông là người cuối cùng xin mời ông ra ngay cho.

Oka quay lại nói với Valếp:

- Tôi muốn đếm lại gói tiền anh rút ở nhà băng ra. Phiền anh trao cho tôi.

Tì ngực vào cái bàn cao, Oka đếm giấy bạc, bằng cử chỉ nhanh nhẹn và thành thạo. Valếp đứng bên, tay đút túi. Ai tinh ý sẽ thấy túi quần hắn cộm lên một cách khác thường. Ngón tay hắn mân mê cò súng. Nếu Oka trở mặt, hắn quyết định dùng súng hạ sát.

Oka nói:

- Cám ơn anh. Đúng một vạn pêsô, không thiếu trăm nào. Trước khi đưa tài liệu, tôi khẩn khoản yêu cầu hai anh bỏ tay ra ngoài. Trời nóng như thiêu, mà giấu bàn tay trong túi, thiên bạ sẽ nghi ngờ.

Nhìn Valếp bằng đuôi mắt, Oka rút trong vét- tông ra một cuộn giấy. Giật lấy, Valếp nói:

- Anh phải đợi tôi vài phút. Khi nào tôi chắc chắn là tài liệu thật, anh mới được ra sân bay.

Oka đáp:

- Anh ngu lắm. Tôi dịch sẵn rồi. Anh chỉ đọc sơ qua là biết được thật hay giả. Tôi chỉ bán đắt mà thôi, không bao giờ bán giả. Cần phải giữ tín nhiệm với khách hàng nữa chứ!

Oka rẽ đám đông tiến ra sân bay.

Qua kính cửa trong suốt, hắn nhác thấy Valếp rảo bước ra ngoài. Thật ra Valếp không muốn mất xentavốt nào. Bản tâm hắn là tìm cách chiếm tài liệu mà khỏng phải trả tiền. Hắn rút tiền ngân hàng, chẳng qua để rình cơ hội đoạt lại, song Oka lại khôn hơn hắn.

Mới ra khỏi cửa, Oka vội vàng đứng lại. Hắn chợt nhớ ra một chi tiết đầy ý nghĩa. Căn bản của nghề tình báo là giữ bí mật, tuyệt đối bí mật. Nguyên tắc sơ đẳng này, là điệp viên hữu hạng, Valếp phải nhớ rõ hơn ai hết.

Tuy vậỵ, Valếp vẫn bằng lòng cho Oka theo ra ngân hàng lãnh tiền. Sự kiện này có nghĩa là Valếp tin chắc sẽ triệt hạ được hắn.

Kiểm điểm lại những điều biết về tổ chức do thám Nam Tư, Oka giật mình. Valếp đã đặt được màng lưới tại Hồng Kông. Về nhà, Valếp chỉ cần liên lạc vô tuyến với Hồng Kông. Nhân viên Nam Tư túc trực ở Cảng Thơm sẽ chầu chực ở phi trường Kaitak, chờ Oka đến là hốt.

Bồ hôi chảy ra ướt đầm áo sơ mi. Tên Оkа lại được xướng lên oang oang trong máy vi âm. Trông trước, trông sau, không thấy ai, Oka lùi vào một căn phòng nhỏ. Bên ngoài, động cơ phàn lực nổ ầm ỹ. Chiếc phi cơ thương mãi khổng lồ cửa đóng kín mít đang lấy sức lần chót trước khi dứt khỏi sân bay bê tông trắng xóa.

Oka hít một hơi dài. Dưỡng khí hình như bị thiếu trong lồng ngực. Một kế hoạch nhú trong óc: 15 phút nữa, hắn sẽ rút ra khỏi trường bay lên Baghiô lánh mặt một thời gian.

Lòng bắn bắt đầu vui lại. Hứng thú, hắn muốn hét thật to lên.

Bỗng ai gọi hắn:

- Oka?

Hắn chưa kịp quay lại, một bàn tay lạ đã đặt lên vai. Hắn có cái cảm giác lạnh ghê răng những đêm đông nằm dưới gió, không đắp mền.

Người đối diện hắn có cái thân hình lực lưỡng của nhà lực sĩ Thế vận, và bộ mặt khả ái của diễn viên thượng thặng màn ảnh. Oka sắp thốt lên một lời cầu khẩn thì người lạ nói bằng giọng nghiêm nghị:

- Oka, anh đã vi phạm lời hứa. Anh hứa bỏ Valếp, song anh vẫn tiếp tục hoạt động cho hắn.

- Tôi lừa hắn lên đây để lấy tiền.

- Tôi biết cả rồi. Tôi núp ngoài phòng anh ở Binonđô, nghe không sót lời nào.

- Xin ông tha cho tôi.

Người lạ cười ngạo nghễ:

- Tưởng anh nên biết tên tôi để nhớ ngàn đời. Tôi là Văn Bình tức Z.28, nhân viên Mật vụ Việt Nam.

- Thảo nào... Tôi đã nghi mà...

- Anh muốn trối trăng gì không?

- Lạy ông.

- Anh có đủ khả năng và mưu chước của một điệp viên giỏi, tiếc thay anh lại quá hèn nhát. Bình sinh, tôi rất ghét bọn hèn nhát. Ngơời như anh sống nặng quả đất. Oka, anh cầu kinh xong chưa?

- Trời ơi!

- Ồn ào lắm. Trời không nghe được tiếng kêu của anh đâu.

Khẩu Luger của Văn Bình được lắp ở đầu cái phễu hãm thanh bằng cao su riêng. Chàng bóp cò nhẹ nhàng. Viên đạn bay vào giữa tim Oka. Vì tình nhân đạo, chàng không muốn hắn kéo dài giây phút hấp hối đau đớn.

Oka lộn ra sau. Văn Bình đút súng vào túi. Chàng quay điện thoại, gọi về Mani cho sở Công an.

Ung dung, chàng bước ra ngoài phi cảng. Chiếc tắc xi lái chàng theo sau Valếp và Oka còn neo ở góc. Chàng ra hiệu cho tài xế trở về trung tâm thành phố.

…………………………………………………………………………………

…………………………………………………………………………………

Văn Bình ngồi bật dậy khi nghe chuông điện thoại reo lanh lảnh.

Lê Diệp với lấy nghe. Trông gương mặt đăm chiêu của bạn, Văn Bình đoán có chuyện quan hệ.

Lê Diệp ừ ào đặt máy xuống. Văn Bình hỏi:

- Ai đấy?

Lê Diệp đáp:

- Họ gọi lầm.

Vừa đáp, Lê Diệp vừa hí hoáy vẽ bút chì lên mảnh giấy trước mặt. Cử chỉ này Lê Diệp thường có mỗi khi rắc rối. Sự băn khoăn của anh chàng sếu vườn không tài nào lọt khỏi mắt quan sát tinh tế của Văn Bình.

Văn Bình nhìn thẳng vào mắt bạn:

- Tại sao anh lại dối tôi?

Lê Diệp cười chữa thẹn:

- Anh đa nghi lạ. Nào tôi giấu diếm điều gì đâu?

Văn Bình thở dài:

- Phân tích nét mặt, bộ điệu của anh, tôi biết liền, huống chi tôi còn có thể đoán được ai vừa gọi điện thoại nữa. Nếu họ gọi lầm số, dung mạo của anh đã không đổi khác. Tôi cảm thấy, một cái gì bất thường nơi anh từ đêm qua đến giờ. Không lẽ bạn thân của nhau mà anh có tình giấu tôi.

Lê Diệp bâng khuâng nhìn qua cửa sổ xuống đường. Chàng có vẻ suy nghĩ. Đoạn chàng nói:

- Đúng ra, tôi có chuyện giấu anh thật. Dầu tôi biết không giấu nổi người lão luyện trong nghề như anh. Nhưng người ta cứ bắt tôi phải…

- Ông Hoàng bắt anh giấu tôi...

- Anh biết hết rồi, đừng bắt tôi giải thích nữa. Phải, chính ông Hoàng dặn tôi trước khi lên máy bay về Sài Gòn. Ông Hoàng tiên liệu anh sẽ thả Urê, không bắt. Tôi nói chuyện rất lâu với ông Hoàng về kế hoạch cứu Rôsita.

- Nếu tôi không lầm, anh đã báo cáo với ông Hoàng rằng đêm nay tôi sẽ nhận được tin của Urê về cô Rôsita.

- Vâng, tôi thuật lại hết. Nếu tôi không báo cáo, ông Hoàng cũng biết.

- Và ông Hoàng yêu cầu anh ngăn cản tôi không cho tôi cứu Rôsita.

- Không hẳn thế.

Văn Bình lắc đầu:

- Tôi đã đọc được tư tưởng của ông Hoàng. Ông Hoàng không muốn dấn vào cuộc phiêu lưu mới. Kể rа, ông tổng giám đốc rất có lý. Urê không phải là người đáng cho tôi tin cậy. Tuy nhiên, còn một yếu tố khác ông Hoàng chưa xét tới: đó là Luz. Luz sẽ không tha thứ cho chồng nàng phản trắc.

Lê Diệp buông thõng:

- Tôi cũng nghĩ như anh.

Ngòi bút chì của chàng vẫn lượn múa trên tờ giấy trắng. Chàng cảm thấy ngượng ngùng khi phải trả lời bạn.

Đi đi, lại lại trong phòng. Văn Bình đột nhiên quay lại:

- Lát nữa, có điện thoại, yêu cầu anh để tôi nghe.

Lê Diệp hỏi:

- Urê gọi cho anh à?

- Không. Hắn vừa gọi cho tôi, và anh đã gác giây nói.

Bâng khuâng, Lê Diệp vò nát tờ giấy:

- Té ra anh biết hết. Phải, Urê vừa gọi xong. Hắn ngỏ lời cần gặp anh. Tuân lệnh ông Hoàng, tôi phải đánh lạc hướng không cho hắn tiếp xúc được với anh.

- Vô ích. Dầu ông Hoàng ngăn cản, tôi cũng đi cứu Rôsita.

- Dầu anh biết nguy đến tính mạng.

- Tôi nghĩ kỹ rồi. Chủng ta không cỏ quyền đem con bỏ chợ. Vả lại, không phải lần đầu trong đời tôi đùa với cái chết.

- Tuy nhiên, so sánh tính mạng cô Rôsita với chiếc tiềm thủy đĩnh cập bến đêm nay, nàng chỉ là hạt bụi vô nghĩa... Lẽ ra người giàu kinh nghiệm chiến trận như anh mà lại mềm lòng vô lý trước một người đàn bà?

- Phiền anh cất mớ lý thuyết cổ hủ vào tủ.

Chuông điện thoại reng reng lần nữa. Văn Bình chụp lấy ống nghe. Lê Diệp bàng hoàng nhìn bạn. Tiếng nói cua Urê vang trong đường giây. Hắn đòi gặp chàng ngay.

Đứng bên, Lê Diệp nghe hết mảu đối thoại giữa Văn Bình và Urê. Gác điện thoại, Văn Bình vươn vai:

- Anh ở đây nhé. Tôi đi một lát.

Lê Diệp phản đối:

- Anh không được rời khách sạn.

Văn Bình khóat tay:

- Không ai cản tôi được đâu.

- Anh lầm rồi. Văn Bình là con hổ thì Lê Diệp cũng là con hổ. Tôi với anh là bạn thân nhất đời, có thể xả thân để cứu nhau trong cơn hoạn nạn. Nhưng tôi với anh còn là nhân viên của một tổ chức đại qui mô. Tổ chức chỉ tồn tại nếu nhân viên trọng kỷ luật. Ông Hoàng đã ra lệnh, anh phải tuân theo. Nếu anh từ chối, miễn cưỡng tôi phải chặn anh lại.

- À, anh định bắn tôi?

- Dĩ nhiên. Tôi được lệnh bắn vào chân anh.

Lê Diệp rút súng ra. Văn Bình biết Lê Diệp từ lâu. Gã sếu vườn là thủ túc của ông Hoàng. Tuу là bạn thân của chàng, Lê Diệp vẫn trọng mệnh lệnh của ông tổng giám đốc hơn tình bạn keo sơn. Về võ nghệ, Lê Diệp sấp sỉ bằng chàng. vả lại, Văn Bình không thể đấu võ với bạn. Chỉ còn một cách: lập mưu đánh lừa.

Văn Bình bèn nhoẻn miệng cười, cái cười đã làm bao giai nhân trên thế giới khô lụy:

- Đã thế, tôi xin nghe lời anh. Anh yên tâm. Tôi không lăn vào hang hùm cứu Rôsita nữa.

Nói xong, Văn Bình nằm dài trên giường. Chàng lim dim đôi mắt, ra chiều lười biếng và mệt mỏi. Văn Bình giả vờ như thế rất lâu, trong khi Lê Diệp rút súng ra chùi.

Bên ngoài, ánh chiều mờ dần. Mặt biển Mani chuyển sang màu tím nbạt. Phố sá lục tục lên đèn. Văn Bình bảo bạn:

- Buồn quá, chúng mình xuống nhà uống rượu cho khỏe người. Đêm nay, chắc phải phí sức lắm.

Lê Diệp là kẻ thù không đội trời chung của rượu. Quanh năm, chàng chỉ uống nước ngọt, đặc biệt là côca côla. Nghe nói đến rượu, chàng lắc đầu:

- Chịu thôi. Anh xuống uống một mình đi.

Chợt nhớ ra, chàng đổi ý kiến:

- Thôi, để tôi cùng đi với anh cho vui.

Văn Bình cười thầm, сhàng đã trở thành tù nhân của gã sếu vườn. Nhưng liệu hồn, chàng trốn thoát lúc nào không biết.

Tửu khách ở tầng dười đông nghẹt. Văn Bình kéo ghế, và gọi một chai húyt ky. Một chai, chứ không phải một ly, nên bồi bàn hỏi đi, hỏi lại hai, ba lần, làm chàng sốt ruột. Thú uống cả chai của Văn Bình đã gây ra nhiều giai thoại rí rỏm trong đời giang hồ của chàng. Bất cứ ở đâu, chàng kêu rượu uống, bồi bàn cũng sửng sốt.

Gã bồi hỏi lần nữa:

- Thưa, ông kêu một ly huýt ky sếch?

Văn Bình gắt;

- Không, một chai. Mang cả chai nguyên ra đây.

- Thưa, khi đã khui rồi, dùng không hết cũng phải... Một chai, ông không thể uống hết. Đề nghị với ông...

Văn Bình gạt phắt:

- Một chai, anh nhớ chưa. Hay anh muốn tôi ném anh ra ngoài đường?

Ngồi bên, Lê Diệp tủm tỉm cười. Lệ thường Văn Bình uống một hơi ba ly lớn, không pha sô đa. Nhưng mỗi khi sầu muộn, hoặc cần suy nghĩ, chàng đánh cả chai. Uống nhiều như vậy, ruột gan phải nát bấy, trái lại lục phủ ngũ tạng của Văn Bình vẫn lành mạnh. Dường như người chàng có chất cường toan riêng, gặp rượu thì tiết ra chất giải độc, và biến rượu thànb nước lã. Cho nên thiên hạ uống nhiều rượu thì say, còn chàng càng uống nhiều huýt ky bao nhiêu, trí óc chàng càng minh mẫn bấy nhiêu.

Văn Bình lặng lẽ nhắp rượu một mình, không để ý tới sự trầm trồ của người chung quanh. Loáng một lát, chàng đã cạn một phần ba chai.

Bỗng chàng đặt ly xuống, tay sờ túi quần. Xô ghế đứng dậy, chàng nói với Lê Diệp:

- Bậy quá, tôi bỏ quên ví tiền trên phòng.

Lê Diệp đáp:

- Lát nữa, lên lấy cũng được.

- Bây giờ gần 7 giờ, bồi phòng sắp vào làm giường. Trong bốp phơi có một vài món quan trọng. Phiền anh đợi tôi 5 phút.

Nói đoạn, Văn Bình xăm xăm lại thang máy. Chàng phải làm nhanh sợ Lê Diệp nhớ lại lời dặn của ông Hoàng và đòi đi cùng. May thay, thang máy vừa hạ xuống, cửa mở ra. Văa Bình bước vào. Lê Diệp vẫn mơ mộng trên ly nước ngọt sủi bọt. Văn Bình làm dấu bằng hai ngón tay, tỏ ý muốn lên lầu hai.

Thang máy vừa dừng, Văn Bình nhảy vội ra, và chạy như bay ra cầu thang cấp cứu.

Văn Bình đi được một phút, Lê Diệp cảm thấy trái tim đau nhói. Đó là dấu hiệu cho một biến cố khác thường. Thang máy rút lên từ nãy, chàng hiểu liền. Văn Bình đã lừa chàng. Nhanh nhẹn và tài ba như Văn Bình, Lê Diệp khó thể bắt lại. Định đứng lên, Lê Diệp lại chán nản ngồi xuống. Một phút đồng hồ là thời gian quá đủ cho Văn Bình lẫn vào đám đông. Ngoài đường, người qua lại như mắc cửi, trời lại tranh tối, tranh sáng. Tìm cái kim trong đống dẻ vụn còn dễ hơn tìm Văn Bình trên đường phố Mani rộng mênh mông.

Lê Diệp thở dài, nhìn đồng hồ.

7 giờ 2 phút. Trước khi rời Mani, ông Hoàng đã dặn chàng cặn kẽ. Văn Bình là điệp viên tuyệt luân, song lại mắc nhược điểm: đàn bà. Nhiều lần vì đàn bà chàng lao đầu vào chỗ chết. Nếu không gặp may, chàng đã tan ra tro bụi từ lâu.

Mấy phút trước khi máy bay riêng cất cánh, ông Hoang bỗng già hẳn đi, lưng còng xuống. Cái cặp da cũ kỹ đựng đầy giấy tờ - những tài liệu có thể làm trái đất nổ tung chĩu nặng nơi tay - dường, như kéo lưng ông còng xuống thêm.

Đi bèn ông tổng giám đốc, Nguyên Hương xách cái va-li nhỏ. Tuy trời tối, Lê Diệp không nhận được nét mặt của nàng, nhưng chàng có thể đoán được nàng không lấy gì làm vui vẻ. Mỗi lần Văn Bình dấn vào công tác hiểm nghèo, nàng thường lo âu, hàng tuần thờ thẫn như kẻ mất hồn. Nàng yêu Văn Bình nên sự băn khoăn của nàng rất dễ hiểu, còn đối với ông Hoàng, chủ nhân ông của tổ chức điệp báo hùng hậu nhất châu Á, sự lo âu này phải có một xuất xứ nào khác.

Thật ra, ông Hoàng lo âu hơn Nguyên Hương, ông được tin các tiểu tổ gián điệp RU ở ven bể Thái Bình Dương đang tìm cách loại trừ Văn Bình. Phen này, nếu giải cứu Rôsita, chàng phải chết.

Cánh quạt phi cơ quay vù vù, hắt làn gió nóng vào mặt ba người, ông Hoàng đặt bán tay thân mật lên vai Lê Diệp:

- Văn Bình là bạn thân của anh. Anh lại là nhân viên tin cậy của tôi. Vì vậy, tôi dặn anh hết sức thận trọng về Văn Bình. Anh biết địch sẵn sàng tiêu bao nhiêu tiền để triệt hạ Văn Bình không? Bao nhiêu, họ cũng không tiếc.

Riêng tôi, dầu xứ sở còn nghèo, nếu phải chuộc Văn Bình với một, hoặc hai, ba triệu đô la, hoặc hơn nữa, tỏi сũng phải bán cốt, lột xương tìm ra tiền. Đếm giấy bạc thì nhiều, nhưng so sánh với kết quả công việc thì ngần ấy cũng còn rẻ chán phải không anh? Phá được kế hoạch giao liên Cáclốt, đoạt được tiềm thủy đĩnh R.U, chọc thủng hệ thống điệp báo của địch, ta lợi ít ra là 5, 10 triệu đô la. Mới một việc đã lợi chừng ấy, anh sẽ hiểu rõ vì sao tôi mất ăn, mất ngủ về con ngựa bất kham của Sở. Lê Diệp, tôi hoàn toàn trông cậy vào anh.

Lê Diệp đáp, giọng cảm động:

- Thưa ông, tôi xin hết sức. Song, giữ được Văn Bình không phải dễ. Biết cô Rỏsita ở đâu, anh ấy báng đến cứu liền.

- Tôi không khiển trách anh nếu anh không giữ nổi Văn Bình. Trên đời này, chẳng ai giữ đtrơc hắn, trừ phi đàn bà đẹp. Vì vậy, tôi đặt phòng hờ một kế hoạch cấp cứu. Theo tiên đoán của tôi, Văn Bình sẽ sa lưới bọn Нuk. Nếu hắn thoát hiểm được thì thôi, nhược bằng hắn tuyệt vô âm tín, anh phải liên lạc lập tức với phản gián Phi Luật Tân.

Vạn bất đắc dĩ ta phải xuất đầu lộ diện như thế này. Chẳng qua vì đàn bà đẹp mà ra. Danh tướng ngày xưa đều lụy vì đàn bà, Hạng Võ chết vì Ngu Cơ, hoàng đế Nã Phá Luân bị lưu đày, lâm trọng bệnh, còn mê một thiếu nữ 15 tuổi, cho nên tôi không giận Văn Bình mà chỉ buồn cho thế thái nhân tình.

Kế hoạch tiếp cứu Văn Bình được mệnh danh là kế hoạch Mabuhay (1).

Ngẫu nhiên, tôi đặt tên Mabuhay, vì đêm nay tiềm thủy đĩnh địch ghé vào bến số 14. Gần bến này có con đường tên là Mabuhay. Vả lại, danh từ Mabuhay tạo cho tôi cảm giác phấn khởi và tin tưởng.

Anh biết bến 14 rồi chứ? Đó là bến dành cho tàu lớn, ở phía bắc thành phố. Mani có 2 hải cảng, phía nam và phía bắc, mỗi cảng chia ra làm nhiều bến nhỏ.

Toàn bộ kế hoạch Mabuhay, tôi ủy quyền cho anh điều khiển. Tôi tin chắc anh sẽ thành công.

Dứt lời, ông Hoàng chìa tay. Năm thì, mười họa, ông Hoàng mới bắt tay từ giã. Lê Diệp thấy lòng se lại. Sau nhiều năm làm việc dưới quyền ông tổng giám đốc già nua, và đức độ, chàng coi ông như cha. Ngược lại, ông Hoàng coi Văn Bình và chàng như con đẻ.

Phi cơ rời trường bay quân sự từ lâu mà Lê Diệp còn đứng bần thần trông sương lạnh. Bộ dao lá liễu mỏng dính và sắc như nước, cán trạm đầu hổ được gọi là hổ đao - cất sau áo, tạo cho Lê Diệp cảm nghĩ ấm áp và tự tin.

7 giờ 3 phút.

Lê Diệp choàng tỉnh mộng. Câu chuyện hồi đêm với ông Hoàng vừa choán ý nghĩ của chàng đúng 60 giây đồng hồ.

Trong 4 giờ nữa, Văn Bình phải trở về với Rôsita. Nếu không, Lê Diệp phải thi hành kế hoạch cấp cứu S.O.S. của ông Hoàng đối với điệp viên Z.28, Tống Văn Bình.

Z.28... S.O.S...

.................................................................................

.................................................................................

Văn Bình vọt lên tắc xi. Chàng dán mắt vào kính sau. Không thấv bóng dáng Lê Diệp.

Chàng thở phào ra, thoải mái. Hồi nãy, tự ái của chàng bị va chạm, vì ông Hoàng cố tình coi chàng như một điệp viên tập sự. Ra đi một mình, cứu Rôsita, chàng muốn tỏ cho ông Hoàng biết đối phương không quá nguy hiểm như ông Hoàng dự tính. Chàng biết Urê sẽ đánh lừa, song 10 Urê chàng cũng khinh thường.

Chàng còn Luz, còn sự giúp đỡ tận tình của Luz. Tuy là vợ Urê, Luz sẽ đứng về phe chàng. Mối tình tha thiết của nàng đối với chàng khiến nàng ngăn cản Urê. Luz đã van xin chàng tha mạng cho Urê. Nàng là người biết ơn. Nàng sẽ ở bên Urê để bảo vệ cho Văn Bình.

Chàng nhún vai cười một mình. Ôug Hoàng hơn chàng về mọi mặt (dĩ nhiên, không hơn chàng về võ thuật vì dầu sao chàng trẻ hơn), song lại quá khắc nghiệt đối với đàn bà. Khắc nghiệt hóa thành chủ quan. Ông Hoàng không tin Luz yêu chàng thành thật. Ngược lại, chàng hoàn toàn tin nàng.

Địa điểm gặp gỡ là một xưởng thợ khá rộng ở khu Tonđô gần bờ biển. Văn Bình đậu tắc xi trên một con đường tối om.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh ào tới. Vòm trời đen kịt bỗng sáng ra, dưới những làn chớp chói lòa. Rồi sấm sét ù ù.

Mưa rào rào đổ xuống. Mưa ở đây, như mưa ở Sài Gòn, chỉ là sự động cỡn thoáng qua của trời đất, nên không kéo dài. Văn Bình núp tạm dưới một mái hiên chờ tạnh.

Đường sá vắng tanh. Tiếng mưa hỗn tạp át tiếng phong cầm réo rắt từ một quán ăn sang trọng ở đầu đường vọng lại. Những tình cảm không tên rào rạt dâng lên trong lòng, Văn Bình bất giác nhớ Rôsita hơn bao giờ hết.

Nàng có những nét hợp với mẫu người lý tưởng của chàng. Thân hình nàng không cao để có thể lầm với phụ nữ phương Tây, song không thấp tới mức biến thành con búp bê, để trên bàn ngắm nghía thích hơn ôm vào lòng vuốt ve. Nàng đẹp nhất ở bộ ngực, một vẻ đẹp độc đáo, và vừa vặn, không đồ sộ để gây ra thèm muốn cuồng loạn, nhưng lại không ốm o, rụt rè, khiến đàn ông chán chường.Nhìn nàng, người ta không nghĩ đến chuyện xấu mà chỉ thấy đầu lâng lâng, như vừa hít bạch phiến, và cái cảm giác khoái lạc này cứ căng dần, căng dần, sau hết bùng ra thành suối nước tê mê và nóng hổi.

Mưa mỗi lúc một nặng hột.

Kim đồng hồ của Văn Bình đã chỉ giờ hẹn. Mặc những vũng nước sặc bùn, chàng dẫm bừa lên đường nhựa, tay thọc túi quần, mân mê khẩu súng còn nguyên gắp đạn 9 ly và cái roi chì bọc cao su cuộn tròn.

Trước mặt chăng hiện ra một ngõ tối hun hút. Trời không mưa, con đường này đã tối om, dưới mưa nó càng tối om thêm. Chọn hẻm tối làm nơi gặp gỡ, Urê khó thể là người thành thật. Nhưng trong nghề gián điệp, không vào hang sâu không khi nào bắt được cọp dữ. Biết địch phản thùng, chàng vẫn phải đâm đầu vào, phó tính mạng cho tài nghệ và may rủi.

Xưởng thợ nằm khuất trong góc. Văn Bình không biết tên hẻm, chỉ nhớ mang máng đường bên ngoài là Pênalôsa. Ở khu này, đường phố đều cụt, hẹp và tối, đi môt quãng lại xuyên qua hẻm. Trên thế giới, knu bến tàu thường có nhiều hẻm tối hun hút như đường Pênalôsa.

Văn Bình dựa lưng vào một cánh cửa đóng kín. .

Chàng phóng mắt tứ phía, song trời quá tối, chàng không nhận ra được gì. Cúi xuống, chàng nắm gấu quần, vặt cho kiệt nước. Nước mưa làm ướt tất và giầy, khiến chàng cảm thấy nằng nặng và xốn xang ở cbàn. Chàng thèm hít một hơi Salem, nhưng không dám bật lửa.

Rút khăn mặt khô trong túi, chàng lau qua loa cổ và mặt. Đoạn chàng mở roi chì, đeo vào cánh tay trái. Khẩu súng Luger quen thuộc chàng móc ra, nhè nhẹ đẩy một viên đạn vào nòng, sửa soạn xong, chàng cảm thấy vững dạ. Nếu Urê trở mặt, chàng có thể đối phó kịp thời và hữu hiệu.

Mưa vẫn đổ xuống như trút. Văn Bình nhìn phía trước: một ngọn đèn vừa bật sáng. Ngọn đèn này báo hiệu chàng biết Urê đang đợi chàng bên trong.

Đến phút này, chàng mới thấy tâm thần nao nao. Đành rằng chàng bắn giỏi, võ giỏi, nhưng nếu Urê phục sẵn một cây tiểu liên trong góc tối, cái giỏi của chàng trở nên vô ích, hoàn toàn vô ích. Bất thần, chàng nhớ lại lời khuyên của Lê Diệp, của ông Hoàng. Có thể ông Hoàng đoán đúng, Lê Diệp đã hành động đúng.

Muộn rồi. Muộn quá rồi. Chàng không thể quay lại. Vì quay lại tỏ ra chàng sợ chết. Vì quay lại, chàng không còn dịp ôm Rôsita và Luz vào lòng.

Chắt lưỡi, chàng tiến lại cửa có đèn sáng. Đó là một ngòi nhà cũ, hai tầng, mặt tiền rêu phong và bẩn thỉu. Dáng điệu khoan thai, chàng đẩy cửa bước vào.

Đèn điện sáng trưng. Căn nhà khá rộng, máy móc lổm ngổm khắp nơi, mùi dầu máy xông lên hăng hắc.

Có tiếng động.

Văn Bình nhận ra Santô. Đon đả chào chàng, hắn nói:

- Mời anh vào trong này.

Một cánh cửa nữa mở ra. Tay phải của Văn Bình vẫn nằm trong túi quần. Tài bắn qua quần của chàng đã lên tới trình độ tuyệt luân, nên chàng không sợ.

Song chang đã nghi oan Urê. Hắn ngồi gọn trong ghế bành bọc nhung tím đồ sộ, vẻ mặt khả ái và thân thiện. Trước mặt hắn, đĩa đựng tàn đầy ắp mẩu thuốc lá Gitanes của Pháp.

Hắn đứng dậy, bắt tay chàng. Cbàng hỏi:

- Như đã thỏa thuận trước, tôi đến đây lãnh cô Rôsita. Nàng đâu, anh trao cho tôi.

Urê đáp:

- Yêu cầu anh chờ vài phút. Nhà tôi sẽ mang nàng tới, trả tận tay cho anh.

Đoạn hắn cười:

- Nhà ttôi sợ tôi bội ước nên đòi có mặt đêm nay cho bằng được.

Urê nhấn mạnh hai tiếng nhà tôi. Dường như hắn muốn ngầm bảo chàng Luz vẫn là vợ hắn, đêm đêm vẫn gối tay, áp ngực với hắn. Song Văn Bình tảng lờ. Nhận Rôsita xong, chàng sẽ cho hắn một bài học về nhu đạo.

Kèn xe hơi toe toe, Urê chỉ tay ra cửa:

- Nhà tòi đã tới.

Luz mở cửa uyển chuyển, bước vào. Nàng cùng đi vơi Rôsita. Gặp Văn Bình, mắt Rôsita bỗng ngời sáng, chứa chan hy vọng và thiện cảm, tuy nhiên, nhìn kỹ, chàng nhận thấy trên mặt nàng một vẻ mỏi mệt khác thường. Nàng mặc bộ xiêm áo màu xanh, hơi ngắn, có lẽ của Luz cho mượn.

Luz mỉm cười thi lễ. Đứng bên Rôsita, nàng không đẹp bằng, song lại sắc sảо và quyến rũ hơn, nhờ tấm thân nảy nở và sửa soạn giỏi. Văn Bình nghiêng đầu:

- Сám ơn bà.

Luz nói:

- Anh tha Urê, ngược lại chúng tôi không có quyền bắt giữ Rôsita. Trong thời gian mất tự do, nàng không hề bị bạc đãi. Không tin, ông hỏi nàng xem.

Rôsita đỡ lời, giọng yếu đuối:

- Thưa vâng, bà ấy nói đúng. Em được đối xử rất tử tế.

Từ nãy đến giờ, Urê và Santô ngồi yên trong ghế. Urê rút một điếu Gitanes mới, còn Santô thì quyến luyến bên chai huýt kỵ mới khui.

Luz lên tiếng:

- Nhiệm vụ của tôi đến đây là xong. Lẽ ra, tôi muốn nói nhiều nữa, song...

Urê cắt ngang:

- Trước hết, tôi đề nghị nâng ly rượu chúc mừng.

Hắn quay về phía Santô. Santô đẩy chai huýt-ky lại cho hắn. Sau 10 phút phơi đầu dưới mưa, Văn Bình đang thèm chất nóng. Mùi rượu đắt tiền tỏa ra thơm thơm, như trêu ghẹo chàng. Không làm khách, chàng nâng ly uống cạn. Urê cũng là tay thần tửu: hắn uống liên miên ba ly một lúc.

Bầu không khí thanh bình và thân mật làm Văn Bình bâng khuâng. Urê và chàng là kẻ thù sống mái, lát nữa, có thể chạm trán nhau trên boong tàu ngầm, và không ngần ngại dùng độc thủ hạ nhau. Tuy nhiên, lúc này hắn không tỏ vẻ cừu địch, cụng ly với chàng vẻ mặt tươi tỉnh như dự tiệc cưới. Thái độ này là thành thật hay giả tạo? Văn Bình bỗng thẹn với lương tâm, khi nghĩ đến ngọn roi chì và khẩu súng lục lên đạn trong mình. Chàng còn thẹn thay cho ông Hoàng.

Luz uống rượu vào, mặt đỏ hây hây. Nàng trẻ hẳn ra như cô gái 20, ngây thơ trong tình trường. Rôsita đặt tay lên đùi, ngó nàng không chớp mắt. Ruột Văn Bình nóng lên như bị nướng trên lò than hồng. Giá không có Urê, chàng đã ôm mỗi giai nhân vào một tay, luân phiên tặng mỗi nàng một cái hôn tha thiết.

Bỗng dưng mắt chàng mờ dần. Ngón tay chàng bỗng dưng rung rung, làm ly rượu bồng bềnh và sau đó rơi vỡ trên nền gạch. Một luồng điện chạy rần rần dọc xương sống chàng. Da thịt chàng nóng rực lên rồi lạnh dần, lạnh dần.

Văn Bình vụt hiểu. Lảo đảo đứng dậy, chàng thu hết sức mạnh vào chân, đạp cái bàn ngã lỏng chỏng. Luz cũng đứng đậy, nhìn chàng bằng cặp mắt khó hiểu. Rôsita thốt lên tiếng kêu thất thanh:

- Chúa ơi!

Một giây đồng hồ sau, Luz phăng ra tự sự. Hết nhìn Văn Bình, nàng quay về phía chồng, dường như chờ giải thích, ở góc nhà, Santô ung dung nâng ly rượu, bộ điệu đểu cáng và kiêu căng.

Mặt Văn Bình trở thành nhợt nhạt. Tấm tranh lập thể treo trên tường dường như nứt ra, rồi vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn. Chàng có cảm giác là nền nhà nghiêng vẹo đi, và chàng bị mất thăng bằng, phải vịn lấy ghế cho khỏi ngã.

Luz trợn mắt quát chồng:

- Urê, anh lén bỏ thuốc độc vào huýt ky phải không? Bỏ chất gì, phải nói mau mới cứu kịp. Nếu anh không nói, bắt buộc tôi phải giết anh.

Urê phá lên cười một cách hãnh diện. Đoạn hắn hỏi nàng:

- Bà yêu hắn lắm hả? Thật không may cho bà.

Nàng rít lên:

- Anb là kẻ vô lương tâm. Người ta cứu mạng cho anh, bây giờ anh trả ơn bằng độc thủ.

- Hừ, tôi là kẻ vô lương tâm? Vô lương tâm, nhưng thưa bà, tôi lại là chồng bà, chồng chính thức của bà. Đàn bà trốn chồng ngủ với kẻ khác nên được gọi là gì? Ngày xưa, đàn bà ngoại tình thường bị lột trần truồng, ném vào rừng cho cọp xé xác. Bên Tàu, đàn bà ngoại tình bị trói vào bè, thả trên sông cho chết đói. Riêng tôi, tôi biết bà ngoại tình trăm phần trăm, tôi vẫn nín thinh.

Nghe Urê mắng nhiếc Luz, Văn Bình muốn quật hắn ngã, dạy cho một bài học nhớ đời. Song tứ chi chàng đã tê dại. Một nỗi buồn mênh mang xâm chiếm tâm hồn chàng. Chàng không biết đã uống lầm thứ độc dược nào, song vững tin là chưa chết. Thu tàn lực vào luồng mắt, chàng đăm đăm nhìn Urê.

Rồi chàng ngồi phịch xuống ghế. Một màn đen buông xuống mắt chàng. Trước khi mê man, chàng nhớ lại lời dặn dò tâm huyết của ông Hoàng và Lê Diệp. Hồi nãy, chàng chê ông Hoàng lẩm cẩm, giờ đây chàng mới thấy đúng.

Đàn bà... từ cổ chí kim, biết bao danh tướng tiêu ma tên tuổi cũng vì đàn bà..

Vì đàn bà, đêm nay Văn Bình, Z28 tự dẫn mình vào chỗ chết.

(1) Маbuhaу: tiếng Phi Luật Tân, giống như tiếng chào ông (bà) của ta. Lại có nghĩa là hoan nghênh, hoặc vạn tuế nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx