sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12: Người Đàn Bà Ấy

Văn Bình dừng trước cái máy bán nước ngọt côca côla tự động đặt trên lề đường. Đại lộ Et- côn-ta, mạch máu của thủ đô Mani, đông nghẹt.

Chàng bỏ đồng xu kền vào máy. Sạch một tiếng khô khan, một chai nước ngọt từ trong lăn ra. Chàng cầm lấy, mở nắp, uống một hơi. Vừa uống, chàng vừa quan sát tứ phía.

Ban đêm, cũng như các thị trấn lớn trên thế giới, Mani chìm ngập dưới sóng điện nê-ông muôn màu, muôn kiểu. Cách một quãng, sừng sững một rạp chiếu bóng, bên trong rộng bát ngát như tòa lâu đài ngàn một đêm lẻ, gắn máy điều hòa khí hậu tối tân và êm ru. Nhạc Jazz, thứ kích động nhạc người Phi yêu nhất, vọng lại ầm ỹ, xáo động, khiến kẻ chán nản sinh ra yêu đời. Hàng trăm cặp trai gái âu yếm khoác tay nhau, tự do tình tự dưới ánh đèn sáng rực.

Văn Bình ngắm một đôi tình nhân trẻ tạt qua. Chàng súng sính barong tagalog, loại sơ mi bỏ ngoài quần bằng tơ dứa mỏng tanh, dành cho những dịp long trọng, đi sát với nàng. Đang đi, nàng đứng lại đột ngột, vít mặt chàng, hôn lên một cách đậm đà, bất chấp nơi nhĩ mục quan chiêm. Văn Bình liếm môi ra vẻ thèm thuồng. Thèm vị ham muốn xác thịt thì ít, thèm thay cho sự tự do luyến ái ở nơi cộng cộng thì nhiều. Vì không phải ngoa khi nói rằng Phi Luật Tân là thiên đường của ái tình.

Hết dãy phố đầy ánh sáng, chàng bước sâu vào một khu ẩm thấp, chật chội. Chàng vừa qua công trường Santa Cruz. Đám đông người chen chúc trước rạp chiếu bóng Onday như tảng đá nam châm hút chàng dừng lại. Khác với những rạp sang trọng ohư Avenue, Galaxy, State, Ever, Capitol, Odeon... rạp Onday ngồi thu hình trong góc đường, nửa tối, nửa sáng, bề ngoài cũ kỹ và bẩn thỉu.

Thanh niên và giới bình dân thường đến giải trí ở Onday. Phim ảnh phần nhiều được chiếu lại, không khí trong rạp lại ngạt thở dưới những cái quạt trần ảm bụi, kêu cọt kẹt, song khán giả vẫn sẵn sàng tha thứ, vì ở Onday, ít nhất một ngày ba lần, giữa hai xuất chiếu, được trình diễn thoát y vũ. _

Văn Bình nhún vai tiến lại phòng vé. Thiếu nữ ngồi sau ghi-sê mắt cáo, môi tô loét ra mép, nhe hàm răng sún cười với chàng. Chàng giật mình suýt đánh rơi đống tiền lẻ xuồng đất.

Kể ra, nàng không xấu, nhờ cặp môi dầy đàn ông hôn rất thích, và đôi mắt lá răm dâm đãng. Văn Bình không nhìn rõ người nàng, vì bị che khuất sau ghi sê, tuy nhiên, căn cứ vào cái vai tròn trịa, và bộ ngực đồ sộ, khiêu khích - thật trăm phần trăm - chàng đoán thân thể của nàng khá cân đối và rắn rỏi.

Văn Bình hích khuỷu tay, tìm lối ra ngoài cho khỏi nghẹt thở. Bọn thanh niên đầu tém, quần túm vây vòng trong, vòng ngoài, khiến chàng phải ẩy mạnh mới ra nổi. Vô tình, chàng đụng một tay anh chị, mặc áo thun đen, khoe cái ngực nở tròn, bắp thịt tay to tướng, trên đó nổi bật hình xâm cô gái khỏa thân, ưỡn mình trong một động tác độc đáo mà đàn bà dâm đãng biểu diễn trong phòng mỗi khi đèn tắt.

Bị xô, gã du côn sừng sộ tóm lấy ve áo của Văn Bình, miệng sặc sụa hơi men:

- Mày dám gây sự với tao hả?

Chàng thản nhiên nhìn hắn. Bề cao, hắn xấp xỉ chàng, song bề ngang hắn to găp rưỡi. Ai cũng tưởng nắm tay kếch xù của hắn giáng xuống nhè nhẹ là vai Văn Bình bị chặt gẫy. Đám đông chen chúc trước phòng vé dấn ra trong sợ sệt và kính nể. Văn Bình hiểu ngay: chàng đang chạm trán một tay trùm của Mani cặn bã.

Bọn vai u, thịt bắp này, chàng đã gặp nhiều trên đường nghề nghiệp. Tài võ của chúng chỉ quật ngã được vài ba người yếu bóng vía là cùng. Nếu ở nơi khác, chàng đã tặng hắn một bài học.

Song đêm nay, công việc chờ chàng còn nhiều, chàng không muốn vướng vào chuyện nhỏ để hỏng việc lớn.

Tưởng chàng lép vế, gã du côn nhổ bẹt bãi nước bọt vào sơ mi chàng. Văn Bình rút mù soa ra lau, đoạn tránh ra chỗ khác. Được thể, gã dao búa làm già, không cho Văn Bình vào rạp, hắn nắm đuôi áo chàng giật lại.

Lần này, chàng không nhịn được nữa. Tuy nhiên, giọng nói của chàng vẫn bình tĩnh và khả ái:

- Anh muốn gì?

- Muốn mày xin lỗi tao.

- Tôi làm gì mà phải xin lỗi.

- Mày đụng vào người tao.

- Nơi đông đúc, chạm nhau là thường. Vả lại, tôi vô tình đung phải anh. Nếu anh cố chấp, tôi đành xin lỗi vậy.

Gã cười rú lên:

- Mày tưởng chỉ nói vài tiếng cộc lốc là xong hả?

Văn Bình nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Vậy, anh muốn gì? Không lẽ, tôi phải quỳ xuống, xin lỗi anh.

Gã khạc đờm nhổ vào vào đám đông run sợ:

- Đúng. Mày phải quỳ xuống, xin lỗi, may ra tao mới tha. Tao làm vua ở khu Santa Croz từ 10 năm nay, chưa có đứa náo dám mó chân lông. Hàng trăm đứa đã quỳ dưới đất lạy tao.

Vău Bình cười nhạt:

- Anh giỏi võ lắm phải không?

Gã du côn khuỳnh tay:

- Không giỏi lắm. Chỉ nhất nhì Khu Santa Cruz thôi.

Đám đông đang xôn xao bỗng im bặt. Thiếu nữ bán vé rẽ đám đông ra đứng giữa hai người. Dưới ánh đèn, Văn Bình nhận thấy nàng có bộ ngực, cái eo và làn mông tuyệt đẹp. Nàng nói một hơi tagalog - thổ ngữ Phi Luật Tân — với chàng. Chàng lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu. Ngạc nhiên, nàng quay lại gã du côn, líu lo như chim. Gã xua tay, từ chối.

Nàng bèn dùng tiếng Anh, nói với Văn Bình:

- Em xin lỗi giùm anh, nhưng hắn không nhận. Anh nên xin lỗi là hơn. Hắn là trùm anh chị ở khu này, hàng tuần rạp chiếu bóng phải nộp thuế cho bắn. Em không muốn anh thiệt mạng một cách vô ích. Từ bao năm nay, hàng chục người đã chết về môn nhu quyền Thiếu lâm của hắn.

Văn Bình mỉm cười, hỏi sang chuyện khác:

- Mấy giờ, cô về?

- Nửa đêm.

- Cô ở đâu?

- Pasay. Lát nữa, mời anh đến chơi.

Gã du côn gạt tay nàng, bộ diệu hung hăng:

- Hừ, lát nữa, hắn không thể lại thăm cô được đâu. Cô muốn tìm hắn thì vào nhà xác.

Thiếu nữ van lơn: . -

- Anh cần gì, em xin chiều.

Rồi quay lại Văn Bình:

- Anh đi khỏi nơi này ngay. Em không muốn...

Văn Bình cười nhạt:

- Cảm ơn cô. Tôi cần cho hắn một bài học.

Đám đông dãn ra. Văn Bình thản nhiên cởi áo sơ mi, để lộ bắp tay cuồn cuộn, và thân hình cân đối như pho tượng Hy Lạp. Nhìn giữa mặt đối thủ, chàng hỏi:

- Anh học nhu quyền được mấy năm rồi?

Gã du côn trợn mắt:

- Trên 10 năm. Chỉ đụng vào người mầy là nát bấy lục phủ, ngũ tạng.

- Anh định đánh vào ruột hay phổi?

- Chỗ nào cũng được. Anh chọn đi.

- Nghe nói nhu quyền thường đánh vào bụng (1). Lỗ rốn là bộ phận xung yếu nhất của cơ thể. Nào, mời anh chỉ giáo vào rốn tôi.

Gã du côn ngạc nhiên:

- Anh điên phải không? Từ xưa đến nay, chưa ai dám đứng yên cho tôi thi nghiệm nhu quyền.

Văn Bình lấy trong túi ra một con dao bấm Thụy Điển. Ấn vào nút, lưỡi dao mỏng như lá liễu và sắc như nước, vọt ra. Chàng ra hiệu cho đám đông lùi lại, để lộ tấm cửa lim dầy. Chàng tì mũi dao vào gỗ. Lưỡi dao ngập quá nửa.

Chàng hỏi gã du côn:

- Dao này nhọn không?

Gã du côn hừ một tiếng rồi đáp:

- Tôi không thích chơi dao.

- Anh yên tàm. Tôi không hạ anh bằng dao đâu. Trước khi đọ sức với tôi, phiền anh nhìn tôi biểu diễn.

Chàng thở một hơi dài, đoạn quay ngược mũi dao đâm thật mạnh vào bụng. Mùi dao trượt ra ngoài, như đụng vào thép. Trên da bụng của Văn Bình, người ta chỉ thấy một vết đỏ li ti. Gã du côn lắc đầu nhiều lần, như đang mơ ngủ. f

Văn Bình đặt tay lên vai hắn, giọng thân mật:

- Phải là người nội công tuyệt diệu mới biến da thịt thành sắt, chống lại dao búa. Nhu quyền là một biến thể của nội công. Đối với người như tôi, anh dùng nhu quyền vô ích, hoàn toàn vô ích. (2)

(2) Môn nội công này hoàn toàn có thật. Võ sư John F. Gilbey, đệ nhất đẳng nhu đạo, đệ ngũ đẳng Karaté, vô địch quyền Anh, trong một chuyến viếng thăm Đông Kinh để tầm sư học đạo, đã gặp một võ sư Nhật tên là Junzo Hirose, và được Hirose biểu diễn môn nội công kỳ lạ này. Trước mặt Gilbey, Hirose dùng kiếm Nhật đâm vào nhiều bộ phận mà không hề bị thương. Phép nội công này có thể biến từng bộ phận trên cơ thể rắn như sắt, tuy nhiên chưa thể biến toàn thân rắn như sắt.

Giọng gã du côn trở nên khàn khàn:

- Anh vừa làm trò quỷ thuật. Tôi không tin.

Văn Bình cười xòa:

- Dao đây, mời anh đâm thử.

- Tôi muốn đâm vào tay, anh chịu không?

- Đâm vào bụng dễ chết hơn.

- Không. Bụng anh có phép quỷ thuật.

Văn Bình chìa cánh tav trái ra:

- Mời anh đâm vào bắp thịt trên.

Gã du côn thu toàn lực, sửa soạn đâm. Thiếu nữ bán vé hét lên:

- Khoan đã.

Văn Bình lại cười:

- Cô đừng sợ.

Mũi dao đụng vào bắp thịt Văn Bình rồi trượt ra ngoài. Dùng sức quá mạnh, gã du côn nhào đầu vào tường, lưỡi dao rơi xuống đất, kêu keng một tiếng.

Cười rộ, Văn Bình móc túi lấy thuốc lá. Xấu hổ hóa liều mạng, gã du côn chồm dậy, đấm thật mạnh vào mặt chàng. Không thèm né, chàng đưa tay lên gạt. Như chạm phải bê tông cốt sắt, hắn chùn lại, rú lên, vẻ mặt đau đớn. Văn Bình hất hàm:

- Còn trò gì nữa, biểu diễn cho công chúng thưởng thức luôn một thể.

Hắn xông tới, chọc ngón tay vào mắt chàng. Chàng bắt lấy tay hắn, dùng nhu đạo quật hắn ngã chổng kềnh trên nền sạch. Mọi người cười ồ. Hắn cho tay vào túi lấy súng. Văn Bình hít một hơi Salem, đoạn quay lưng lại, sửa soạn đưa vé cho người gác cửa.

Gã du côn lên đạn đánh soạch, nhắm lưng chàng bóp cò. Văn Bình nghe trong đám đông tiếng la thất thanh. Cuộc phản công kỳ diệu diễn ra trong vòng một sao đồng hồ. Nhanh như điện, chàng xoay người lại, tóm lấy cườm tay cầm súng, chân chàng phóng vào bụng đối phương. Lãnh ngọn cước kinh khủng vào bao tử, hắn bị văng vào tường, và nằm mọp luôn.

Văn Bình ung dung vào rạp. Người gác dạt sang bên cho chàng vào, không dám yêu cầu chàng trình vé.

Bên trong, đèn vừa bật sáng. Phim đã chiếu xong. Tấm màn trắng được cuốn lên, để lộ một sân khấu hẹp, trên đó đoàn vũ nữ thoát y sắp ra mắt.

Khán giả đông cứng, không thừa một ghế. Sát rìa sân khấu, mọi người bu đen, ai cũng muốn chen lên hàng ghế đầu để ngắm các vũ nữ được rõ ràng. Mùi bồ hôi xông lên làm Văn Bình buồng nôn. Dãy quạt trần quay một cách lười biếng và yếu ớt. Chung quanh, chàng thấy toàn thanh niên. Năm thì, mười họa, luồng mắt quan sát của chàng mới gặp một người đàn bà, người nào cũng phấn son lòe loẹt, cử chỉ xuồng xã, trắng trợn của kẻ quen nghề rước khách.

Đèn trong rạp vụt tắt, nhường cho sân khấu sáng rực hẳn lên. Công chúng đang kháo chuyện ồn ào, đột nhiên nín lặng. Văn Bình nghe tiếng thở hổn hển của người đứng bên. Toàn rạp lục đục đứng dậy, nhiều người đứng cả lên ghế.

Một tiếng ồ đồng thanh nổi lên: một vữ nữ từ trong rún rẩy bước ra. Đứng gần, Văn Bình nhìn được khá rõ: nàng mặc bộ xiêm dài bó chặt thân thể, cầu vai bồng cao, may theo kiểu Phi, bằng vải kẻ ô vuông, màu đỏ hoét. Mặt nàng không đẹp: miệng hơi rộng, gần như ngoa ngoắt, sống mũi hơi cao, chứng tỏ nàng lai Tây Ban Nha, cặp mắt thiếu nhanh nhẹn, tố cáo với Văn Bình nàng là kẻ nghiện á phiện trắng.

Âm nhạc đú đởn nổi lên, từ chiếc dương cầm kê phía dưới. Nàng cúi chào cử tọa, đoạn hất mớ tóc dài, dang hai tay ra, bắt đầu nhảy một vũ khúc vui vẻ. Công chúng vỗ tay tán thưởng rầm rầm. Rồi tiếng hét:

- Mau lên, cởi ra, còn đợi gì nữa?

Thiếu phụ ngừng nhảy, đưa tay hôn gửi khán giả. Nhịp đàn trở nên gấp rút. Theo nhịp đàn, nàng uốn mông như bị điện giật, hối hả cởi bỏ áo ngoài. Rồi đến xiêm. Khi ấy, cử chỉ của nàng bỗng chậm hẳn lại. Nàng từ từ gỡ dần những vuông vải rực rỡ che kín bộ ngực to lớn.

Trên mình nàng, còn lại hai miếng vải màu hồng, nhỏ xíu. Âm nhạc lại chuyển sang rồn rập. Mắt thiếu phụ lim dim, miệng nhăn nhó, tay chân rung rung. Nàng đang cố gắng truyền cho cử tọa cái cảm giác sung sướng lẫn đau đớn của người đàn bà ở độ cao nhất của khoái lạc.

Rồi nàng quay lưng lại. Ngón tay mềm mại của nàng bắt đầu mở vuông vải phía trên. Nàng ném vuông vải vào góc sân khấu.

Bộ mặt kiêu hãnh, nàng ưỡn ngực lõa lồ nhìn mọi người. Một gã thanh niên đứng gần Văn Bình ngẩn tò te như mất hồn. Văn Bình, trái lại, hoàn toàn dửng dưng. Không phải chàng lãnh đạm với đàn bà, không phải chàng ghét bỏ những cuộc cởi bỏ quần áo trước đám đông háo sắc, song vì nhận thấy món trò thoát y tại rạp Ouday làm chàng lợm giọng hơn thích thú.

Cái mở nút, cái ưỡn ngực của đoàn vũ nữ thỗn thện, và trơ trẽn kia đã xuyẻn tạc nghệ thuật thoát y thành cuộc phô bày xác thịt hạ cấp, bắt khán giả nghĩ tới cái giường ọp ẹp, cái khăn mặt bị hàng trăm bàn tay bẩn thỉu lau vào, cái chậu nước tróc hết men, chứa đầy vi trùng, bồ hôi và mạng nhện.

Trên bục gỗ, một vũ nữ khác vừa xuất hiện. Cũng như những thiếu phụ trước, nàng trình diễn động tác táo bạo, song bộ ngực nặng nề, làn da bụng bầy nhầy, cặp đùi ứ mỡ, không chinh phục nổi cảm tình của Văn Bình.

Thở dài, chàng lách ra ngoài. Đặt chân xuống Mani, nghe thuật lại những màn thoát y giật gân tại 4 phòng chiếu bóng thường trực, chàng đã bồi hồi, mong được nhàn hạ để thưởng thức. Sau khi chứng kiến tận mắt, chàng thất vọng hoàn toàn.

Đến đầu đường Espêlêta, Văn Bình đi lẩn vào trong tối. Đồng hồ tay của chàng chỉ 9 giờ 15 phút.

Chàng tới chỗ hẹn đúng giờ, và đúng tiêu chuẩn nghề nghiệp. Đến khi chắc chắn không bị ai theo, chàng mới dừng lại, vào tiệm uống cà phê. l0 phút sau chàng lững thững bước ra.

Đây không phải là hẹn với địch mà là hẹn với ông Hoàng, tổng giám đốc Mật vụ. Trước khi ông đáp máy bay về Sài Gòn, ông muốn gặp chàng để giao công tác mới.

Một chiếc xe hơi đen đậu lại gần chàng. Ông Hoàng ngồi lùi vào trong, mở cửa cho chàng trèo lên. Nguyên Hương, cô thư ký kiều diễm, ngồi băng trước với tài xế.

Văn Bình cất tiếng:

- Chào ông.

Ông Hoàng đáp:

- Chào anh. Các anh đổi khách sạn chưa?

- Thưa chưa. Tồi chưa kịp dặn Lê Diệp.

- Tưởng các anh dọn rồi. Nhưng thôi, chẳng sao. Đêm qua, cả bọn bị bắt sạch, trừ Valếp.

Văn Bình giật mình:

- Hắn thoát được à?

- Ừ, thật không may. Nhưng bù lại, ta lại gặp cái hên khác. Ta đã đoạt được bộ mật mã. Nhờ nó, ta khám phá ra nội dung bức mật văn mà Cáclốt có bổn phận chuyển cho Urê. Theo mật văn này, 3 giờ sáng nay, một tiềm thủy đĩnh R.U. sẽ ghé vịnh Mani.

- Thưa, để làm gì?

- Tôi chưa rõ. Nếu để chở cán bộ và võ khí tới, R.U. không dại gì phái một tàu ngầm, vượt vòng vây kiên сố của hải quân Mỹ-Рhi vào trong vịnh Mani. Bờ biển Phi có hàng trăm chỗ đậu kín đáo mà R.U, lại đưa tàu ngầm tới đây, tắt nội vụ còn có nhiều bí mật. Theo tôi, không phải là tài liệu, cán bộ điệp báo và khí giới mà R.U. đổ bộ vào Mani.

- Thưa ông, tôi ngờ...

- Anh đoán đúng. Từ lâu, đồng minh của ta đã thu lượm được tin tức theo đó R.U. đặc phái những chiếc tiềm thủy đĩnh được trang bị riêng, lén vào các hải cảng của thế giới tự do để gài bom nguyên tử. Vạn nhất, đại chiến toàn diện xảy ra, ở xa họ dùng vô tuyến điện điều khiển cho bom nổ.

Bằng chiến thuật này, Nga Xô đỡ tốn tiền chế tạo hỏa tiễn xuyên lục địa, cũng như không phải bắt chước Hoa Kỳ đóng gấp đoàn tàu ngầm nguyên tử, chứa phi đạn Pôlarít, và phi cơ oanh tạc hạng nặng. Mặt khác, trong một trận chiến tranh chớp nhoáng tương lai, Nga Xô có cái lợi là tấn công bất thình lình tại khắp nơi trên thế giới, chúng ta không kịp chống đỡ.

Như anh đã biết, hỏa tiễn nguyên tử từ Nga Xô phóng tới phải mất 15 phút 30 phút, đôi khi 1 giờ, mới rơi xuống mục tiêu. Trong thời gian này, giàn ra-đa tối tân của thế giới tự do đặt chung quanh bức màn sắt đã có đủ thời giờ báo cho lực lượng phản công sửa soạn nghênh chiến, và phóng hỏa tiễn trả đũa. Phóng phi đạn từ tàu ngầm nguyên tử vào nội địa cũng mất mười, mười lăm phút. Nếu Nga Xô đang tìm cách gài bom nguyên tử trên không gian, thì Hoa Kỳ cũng không kém, có lẽ còn tiến xa hơn trong địa hạt chinh phục vũ trụ. Duy có cách nổ bom gài sẵn trong hải cảng là tiện nhất.

Chỉ cần một phút đồng hồ. Khi biết bị tấn công thì ta đã tan tành ra cám. Hiện nay, một trong các công tác bố phòng ưu tiên của thế giới tự do là khám phá ra kế hoạch gài bom bí mật của địch. Tôi tin rằng chiếc tầu ngầm sắp vào vịnh Mani đã chở theo một số võ khí hạt nhân kinh khủng.

- Vậy ta xử trí ra sao, thưa ông.

- Ta phải bắt Urê.

- Biết hắn ở đâu mà bắt.

- Anh quên đêm qua nhờ Lê Diệp nhử mồi cho tay sai của Valếp đi theo, anh mới rảnh tay tóm được Oka. Muốn bắt thú dữ, phải lập mưu lừa nó ra khỏi chỗ núp. Kế mọn này đã giúp anh và Lê Diệp thành công đêm qua.

- Thưa, đêm qua là người của Valếp, không phải của Urê.

- Thiếu gì lúc ta có thể cho người đi theo Urê. Chẳng hạn, đi theo Santô, sau khi Anbinô bị giết chết trong khách sạn Manila.

- Trời, tôi quên bẵng.

- Anh còn quên nhiều chi tiết quan trọng nữa. Chẳng hạn, quên theo dõi người khách ở phòng trên tại Manila Hotel. Anh lại quên không theo dõi bà Luz.

- Thưa, tôi mắc mưu bà Luz.

- Trong làng gián điệp, khó tìm được ai cao mưu hơn Z.28. Cao mưu hơn anh, tất bà Luz phải là tinh hoa đệ nhất của nghề do thám.

- Thưa, bà Luz là tay gián điệp ghê gởm.

- Tôi không tin nàng cao mưu hơn anh. Sở dĩ nàng lừa được anh, vì nàng đẹp quá. Hơn nữa, vì anh chưa bỏ được thói xấu mềm lòng trươc đàn bà đẹp.

Văn Bình xấu hổ, nín lặng. Ông Hoàng hỏi:

- Anh biết bà Luz làm việc với cơ quan nào không?

Vãn Bình ngập ngừng:

- Thưa... tôi chưa biết.

- Tôi đã tìm ra, nhờ truy căn cước của người trọ phòng 267 trong lữ quán Manila. Anh đoán được ai không, là Urê.

Ông Hoàng nhìn Văn Bình xem chàng tỏ vẻ sửng sốt không. Chàng vẫn thản nhiên hút thuốc lá. Ông Hoàng hỏi:

- Anh biết hắn là Urê ư?

- Vâng. Tuy nhiên, tôi thú thật là chưa dám chắc trăm phần trăm. Lúc nghe điện thoại. Tuy Urê nói tiếng Đức, tôi đã nhận ra giọng hắn. Tôi lại khám phá ra đĩa đựng đầy tàn thuốc lá trong phòng Luz. Toím là mẩu thuốc Gitanes. Ở Phi Luật Tân, trong vạn người vị tất có một người nghiện thuốc Gitanes của Pháp. Tôi biết Urê nghiện Gitanes. Sự kiện này chứng tỏ kẻ đến phòng Luz là Urê.

- Urê có một căn phòng khá lớn trong cái buyn đinh sơn đỏ cuối đường Espêlêta này. Hắn là giám đốc một Công ty xuất nhập cảng đông khách. Tôi được tin hắn vừa về phòng. Anh lên đây, thế nào cũng gặp hắn. Phi cơ của tôi sắp cất cánh. Tuần sau, ta sẽ tái ngộ tại Sài Gòn.

Văn Bình hỏi thêm:

- Thưa còn Valếp?

- Tôi đoán hắn sẽ thanh toán với Oka trong vài ngày nữa, hoặc đêm nay không chừng. Ta không cần quan tâm đến hắn nữa. Một phần vì ta không đủ nhân viên. Như anh biết, tôi mang qua đây ba người, anh, Lê Diệp và Nguyên Hương. Tôi không dùng người Phi, sợ lộ.

Văn Bình trố mắt:

- Té ra...

Nguyên Hương quay lại cười:

- Ồ, Văn Bình Z.28 là điệp viên bình tĩnh nhất thế giới kia mà! Em không ngờ anh dễ ngạc nhiên như vậy. Chung quy cũng tại nàng Luz. Nàng làm anh mất hẳn trí khôn. Em là người tới đại lữ quán Manila Hotel, vào phòng 367 nhận diện Urê, theo dõi nàng Luz, và ngươi đoạt bộ mật mã trong tay Valếp cũng là... em nốt.

Văn Bình thốt ra:

- Trời ơi!

- Em đoán không sai. Nàng Luz làm anh mất hẳn trí khôn rồi.

Nàng se sẽ ngâm câu thơ của Thế Lữ:

- Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu!

Ông Hoàng nghiêm giọng:

- Sắp đi rồi, đừng đùa nữa. Đêm qua, tôi và Nguyên Hương đến nhà Valếp. Hắn ở một mình trong một biệt thự nhỏ. Lúc tôi đến, hắn đi vắng. Tôi gác dưới nhà cho Nguyên Hương lên lầu lục lọi. Trong vòng 10 phút, nàng tìm ra nơi giấu tài liệu. Lấy xong, ra đến vườn, hắn mới lái xe về.

Văn Bình hỏi:

- Có xung đột không?

Nguyên Hương đáp:

- Không. Em dùng chìa khóa giả, mở cửa sau dễ dàng. Núp trong tối, em có thể bắn hạ Valếp song ông Hoàng không cho phép. Ông Hoàng chỉ cho em đoạt tài liệu, không được xung đột. Bọn gián điệp Nam Tư rất ít người. Dưới quyền Valếp chỉ có vài ba nhân viên và một số cộng tác viên phụ nữ mà thôi.

Theo em, để Valếp tự do hoạt động là đắc sách. Hắn là thù địch của bọn Huk, để hắn ở ngoài, lợi hơn là bắt hắn. Hơn nữa, bắt hắn rồi giam ở dâu. Muốu giữ bí mật, chỉ còn cách giết. Ta không có lý do để giết hắn, vì dẫu sao hắn còn là đồng minh của ta.

Văn Bình chép miệng:

- Giờ đây, tôi thua cô xa. Xong vụ này, có lẽ tôi phải thụ giáo cô mất thôi.

Nguyên Hương cũng chép miệng:

- Em đâu dám sánh với anh. Mọi việc đều do ông cụ xếp đặt, em chỉ thừa hành mà thôi, vả lại, trăm sự đều nhờ anh cả. Anh còn nhớ Manahim khôn?

Văn Bình giật mình đánh thót. Nguyên Hương như có biệt tài bóc trần tâm tư chàng, hễ chàng đa mang người đàn bà nàng biết ngay, biết rõ ràng, không thiếu chi tiết thầm kín nào. Nàng không ghen tuông ào ào - với lại, nàng đâu phải là vị hôn thê, hoặc vợ chánh thức của chàng mà được quyền ghen tuông ào ào - song giọng nói, cái nhìn, cử chỉ của nàng đã hàm súc một sự ghen tuông kinh khủng.

Nguyên Hương riễu:

- Tội nghiộp Manahim. Mời đó anh đã quên rồi.

Văn Bình chống chế:

- Em nghi oan cho anh. Sự thật không như em nghĩ đâu. Manahim chỉ là người bị tôi lợi dụng để tìm ra những tin tức cần thiết.

- Em hơi lấy làm lạ. Anh toan lợi dụng đàn bà, và là đàn bà đẹp, còn đàn ông, anh lại bỏ rơi. Đàn ông thiếu gì tin tức quan trọng! Em có thể đoan chắc nếu Manahim xấu như Chung Vô Diệm, và gầy như que củi, anh sẽ chẳng bao giờ lợi dụng.

- Anh van em.

Thấy câu chuyện giữa hai ngưởi sắp gay go, ông Hoàng ném điếu xì gà Havan xuống đất, lên tiếng:

- Manahim là mật báo viên của sở Gián điệp Phi Luật Tân. Ngờ vực hành vi của anh, nàng bèn giả vờ có cảm tình với anh, và báo cáo về Sở. Bản báo cáo của nàng được chuyển cho tôi. Vâng lệnh tôi, Nguyên Hương đến khách sạn Manila, tiếp xúc với Manahim.

Văn Bình dựa vào đệm xe, mắt bâng khuâng, pha lẫn thẹn thùng. Chàng mường tượng tới khuôn mặt ngây thơ và thật thà như đếm của Manahim, khi gặp nàng lần đầu trong phòng điện thoại, cũng như trong bữa cơm trưa vui vẻ, nhẹ nhõm tại khách sạn Senbơn. Cái miệng tươi tắn và đôn hậu ấy đã thỏ thẻ vào tai chàng là nàng yêu chàng tha thiết, yêu chàng đến mãn chiều, xế bóng. Ngờ đâu...

Ngờ đâu, chỉ là xen kịch.

Văn Bình đã dại khờ một cách thảm hại. Chàng thường tự kiêu có tài lôi cuốn đàn bà, ít khi nhẹ dạ vì đàn bà. Hồi ở Sài Gòn, bị Thu Thu đánh tan không còn manh giáp (2) trong một cuộc đấu trí sôi nổi, chàng bắt đầu bớt kiêu căng, và trở nên nhũn nhặn.

Đến khi bị thua hai mỹ nhân Lào, nàng Leuam và nàng May (3), chàng mất hẳn bệnh kiêu căng, tuy nhiên vẫn tin tưởng vào khoa ăn nói và gợi tình độc nhất vô nhị của mình. Nghệ thuật đóng trò của Manahim, cô bé giữ điện thoại hiền lành của khách sạn Manila làm chàng bật ngửa. Chàng bắt đầu sợ đàn bà. Đàn bà không có sức vóc lực lưỡng, và những ngón đòn quỷ khốc, thần kinh, đủ hạ địch thủ trong nháy mắt, song tạo hóa đã phú cho một khí giới kỳ lạ, siêu đẳng, dư sức phá tan một đạo hùng binh, đôi khi còn khuynh đảo một quốc gia cường thịnh nữa.

Xe hơi đậu lại.

Văn Bình nhảy xuống. Mùi nước hoa Chasse Gardée độc đáo của Nguyên Hương còn thoang thoảng trước mũi chàng. Đợi xe khuất sau ngã ba, Văn Bình tiến lại cái buyn đinh cao ngất ngưởng ở góc đường Espêlêta. Buyn-đinh này gồm toàn văn phòng thương mãi và kỹ nghệ.

Cạnh thang máy, Văn Bình thấy một tấm bảng lớn, hình vuông, vẽ họa đồ của buyn-đinh và vị trí văn phòng. Văn phòng Á châu Xuất nhập Cảng do Urê làm giám đốc ở lầu hai.

Người chà gác cửa râu dài lê thê, mắt sâu hoắm, đứng dậy chào. Đóng cửa thang máy, Văn Bình ấn vào nút số 2. Thang máy dừng lại, Văn Bình rẽ sang bên trái.

Văn phòng công ty Á châu còn sáng đèn. Văn Bình đặt tay lên nắm cửa. Cửa đóng. Chàng gõ ba tiếng khô khan. Tiếng người vọng ra - tiếng của Urê:

- Ai đó?

Văn Bình giả giọng nói tiếng Anh trật trẹo và ngây thơ của những người Phi thiếu học:

- Thưa ông, có giấy tờ gấp.

Nghe khóa cửa lách cách, chàng mừng thầm, Urê không hề nghi ngờ. Nếu nghi, hắn đã bắt chàng xưng danh cẩn thận trước khi mở cửa. Cánh cửa vừa mở hé, Văn Bình xô mạnh vào, miệng súng lục lộ ra đen ngòm. Một tay cầm ly rượu - chắc đang uống dở - Urê đứng sững, nét mặt bối rối pha lẫn lo sợ. Văn Bình cất tiếng:

- Urê! Xây lưng lại và giơ tay lên.

Urê tần ngần, mắt liếc nhanh sang bên, như muốn tìm ai. Văn Bình nhắc lại, giọng đanh thép:

- Tôi tin anh đủ trí khôn nên không bắt tôi phải dùng võ lực. Tôi đã tìm ra sào huyệt bí mật này, anh đã thất bại, hoàn toàn thất bại. Ở vào địa vị anh, tôi sẽ không cựa cậy nữa, và sẵn sàng nhượng bộ để đổi lấy mạng sống.

Urê cười nhạt:

- Ồ, sống hay chết, tôi coi là thường. Thành thật khen ngợi anh đã tìm ra địa chỉ kín đáo này. Tuy nhiên, anh đừng hòng khai thác tôi. Tôi là nhân viên chỉ huy. Thà chết tôi không hé răng. Vả lại, đối với tôi, thất bại nghĩa là chết.

- Đừng bi quan vội. Thật ra, tôi không muốn giết anh. Mục đích của tôi là đòi lại cô Rôsita. Nếu anh thả cô Rôsita, tôi sẽ đảm bảo tự do cho anh.

Urê đáp:

- Hừ, lần đầu trong nghề tôi nghe người ta hứa trả tự do cho một giám đốc trú sứ. Tôi là giám đốc trú sứ R.U. hẳn anh đã biết. Hoài của! Tôi lại không thể nhận lời.

Văn Bình nói:

- Anh không tin tôi là dĩ nhiên. Trong đời điệp báo, không tin nhau không phải là không thể hợp tác với nhau. Để anh yên tâm, tôi xin long trọng cam kết đổi tính mạng anh lấy tính mạng cô Rôsita.

Urê lắc đầu:

- Nói ra, anh không tin. Sự thật là tôi không biết nàng bị giam ở đâu. Một bộ phận khác đã mang nàng đi rồi.

- Tôi sẽ tìm ra nếu anh bằng lòng giúp.

- Không bao giờ tôi giúp anh cả.

- Như vậy, buộc lòng tôi phải hạ thủ anh.

Urê lại cười khảy:

- Vâng, hân hạnh chờ anh.

Nó đoạn, Urê ngồi xuống salông, cử chỉ khoan thai như chủ nhân đãi khách. Trên đĩa đựng tàn, điếu Gitanes сố hữu của hắn còn tỏa khói nghi ngút. Một cuộc so kè tư tưởng diễn ra trong óc Văn Bình. Urê là yếu nhân Huk, hắn còn sống mới có giá trị. Chết đi, Urê sẽ kéo màn bí mật phủ xuống dầy thêm. Nhưng bắt sống hắn, đem khai thác, cũng vị tất thu được kết quả. Là giám đốc trú sử, nắm trong tay vận mạng của một tổ chức gián điệp, Urê phải có bản lãnh phi thường, đủ sức chịu đựng mọi cuộc tra tấn tàn bạo hoặc dỗ dành ngon ngọt.

Ngón tay của Văn Bình chạm vào cò súng lành lạnh. Dầu sao chàng cũng không thể tha Urê. Nếu chàng bị bắt, Urê cũng phải làm như vậy. Chàng ngắm giữa ngực hắn, sửa soạn nhả đạn. Biết mình sắp chết Urê nhắm mắt lại.

Bỗng tiếng chuông điện thoại rú lên.

Trong gian phòng thanh vắng, tiếng chuông reo gây cho Văn Bình cái cảm giác rùng rợn của những đêm nghe côn trùng than van ngoài nghĩa trang heo hút. Một tay chĩa súng, một tay nhấc ống nghe. Văn Bình hỏi:

- Ai đó?

Từ đầu giây vẳng lại giọng nói quen thuộc, đượm vẻ thân mật:

- Anh Đỗ Thanh phải không?

Chàng nhận ra tiếng Luz. Nàng chưa kịp giải thích, chàng đã biết rõ ý muốn của nàng. Chàng thở dài:

- Bà xin tôi tha cho Urê phải không?

Nàng đáp, giọng xúc động:

- Phải. Em tin anh không từ chối.

- Em lầm rồi.

Chợt nhớ Urê đứng bên, chàng nói chữa:

- Bà lầm rồi. Tôi phải hạ thủ Urê.

Urê buông ra câu nói chán chường:

- Anh khỏi cần giữ kẽ. Chưa bao giờ Luz yêu tôi thành thật, dầu nàng là vợ tôi.

Quên đang nói chuyện với Luz, Văn Bình thét to:

- Luz là vợ anh ư?

Urê cười đắc thắng: r

- Tội nghiệp. Bây giờ anh mời biết. Tôi cứ đinh ninh ràng đã nói rõ với anh.

Giọng Urê trở nên buồn, ха xăm:

- Dầu sao anh cũng may mắn hơn tôi. Nàng dò ra tung tích anh mà không chịu tố cáo với tôi. Nếu không, tôi đã giết anh sau khi khám phá ra anh là Cáclốt giả mạo. Luz yêu anh đấy. Nàng cố tình che chở anh, làm tôi tưởng làm anh là đàn em của Ramirê. Bị vợ phản bội, tôi chết đáng đời, tôi không tiếc nuối nữa đâu, anh ạ.

Văn Bình mãi tâm sự với Urê, không để ý tới điện đàm đã cắt. Đến khi nhớ ra, giây nói đã câm bặt. Rồi cửa phòng mở toang: Luz uyển chuyển bước vào.

Lặng lẽ, nàng đặt cái ví tay lớn lên bàn sa- ông, rồi ngồi xuống ghế, đối diện Urê. Luz vẫn đẹp lạ thường. Vẻ đẹp sung mãn, khêu gợi của người thiếu phụ ba mươi, nếm đủ mùi đời, tương phản rõ rệt với mái tóc bạc non nửa, bộ râu mép đạo mạo và dáng dấp già nua, uể oải của Urê. Gặp nàng, Urê vẫn thản nhiên như thể nàng là người lạ.

Văn Bình hỏi nàng:

- Bà đến đây làm gì? Tôi có thể bắt luôn bà, bà biết không?

Luz vắt chân chữ ngũ, ngửa cổ thở khỏi thuốc lá lên không trung. Cái xiêm bằng tẹt-gan màu tím, may bó mông, để lộ tới quá đầu gối cặp giò cân đối không đi tất của nàng. Nàng mặc áo trắng, ngắn đến nách, cổ tròn, hở gần nửa bộ ngực đồ sộ. Cái áo trắng tinh nhưng chưa trắng bằng da nàng. Văn Bình bồi bồi nhớ lại cảm giác say sưa mỗi lần vuốt ve làn da trắng mịn ấy. Hình ảnh êm đềm những buổi yêu đương trong khách sạn Thông Reo và Manila bừng sáng trong lòng chàng.

Luz mỉm cười, đáp:

- Em biết anh không nỡ bắt nên mạo hiểm đến đây. Bây giờ, chúng ta chẳng còn gì để giấu nhau nữa. Nhất là anh. Anh giấu em nhiều. Từ buổi đầu, em đã thành thật với anh. Em đứng ngoài hành lang, thấy anh vào văn phòng Á châu công ty. Em bèn quay điện thoại cho anh. Rồi em núp ngoài cửa nghe ngóng. Những điều Urê nói với anh đều đúng. Em biết rõ anh từ trước, song cố tình không nói.

Văn Bình chép miệng:

- Đúng ra, tôi cũng có hân hạnh biết bà từ khi còn ở Baghiô. Thưa bà, giấy tờ trong ví tôi đều bị chụp trộm. Và tôi đã tìm ra dấu tay của bà.

Mắt nàng chớp một cái. Văn Bình biết nàng ngạc nhiên, song cố trấn tĩnh, trẻn mặt chỉ phớt một biến đổi nhỏ. Chàng nói tiếp:

- Đa tạ bà đã không tố cáo tôi với chồng bà. Nhờ bà, tôi còn sống đến ngày nay. Nhưng thưa bà, xin bà hiểu cho nếu không có cảm tình riêng với bà, tôi đã mang dấu tay bà đến cơ quan giảo nghiệm, và người ta đã phăng ra hành tung bí mật của bà một cách dễ dàng.

Giọng Luz đượm vẻ khẩn cầu tha thiết:

- Em thân hành tới gặp anh để xin một điều, một điều thôi: anh tha cho Urê, chồng em.

Urê gắt to:

- Tôi không cần xin xỏ.

Luz thở dài buồn bã:

- Lẽ ra trước mặt người lạ, em không nên tiết lộ chuyện nhà. Song đến nước này, em phải nói. Vâng, như anh tràch móc, em không yêu nanh, và sau này sẽ chẳng bao giờ yêu anh cả. Em là người đàn bà ưa cuộc sống tự do, và cái đẹp phù phiếm và cường tráng. Tính tính anh nghiêm khắc, không hợp vì nề nếp vô tư lự của em. Hơn nữa, anh lại già rồi. Em nói sự thật quá phũ phàng, anh tha lỗi cho em.

Tuy nhiên, em là vợ anh. Em phải cư xử với anh cho trọn nghĩa. 10 năm trước, anh là ân nhân của gia đình em. Để trả ơn, em đã nbận lời làm vợ anh, và lao đầu vào làm việc cho tổ chức Hukbalahap. Giờ đây, em phải làm tròn di huấn của cha em, khi người từ giã cõi đời...

Cha em dặn em phải trả ơn cứu tử của anh, dưới suối vàng người mới nhắm được mắt.

Nàng đưa khăn mù soa lên thấm một giọt lệ. Quay lại phía Văn Bình, nàng nói:

- Em xin lỗi đã làm phiền anh.

Urê đứng dậy, thọc tay vào túi quần:

- Anh Văn Bình, khổ thân tôi, mãi đến hôm nay tôi mới biết anh là Z.28, từ Sài Gòn tới. Nếu người vợ ngoại tình này chịu nói trước với tôi thì đâu đến nỗi. Anh đại thắng keo này, tôi là kẻ bại. Cho dẫu cướp được Cáclốt tôi vẫn là kẻ bại. Vì tôi đã mất người tôi yêu hơn mọi vật trên đời, tuy tôi biết chưa khi nào được yêu lại chân thành và thắm thiết. Trời ơi, tôi mất Cáclốt lại mất luôn nàng.

Bằng giọng đau đớn, Urê nói với vợ:

- Luz em? Anh hết chịu đựng được nữa. Em đã kéo anh vào con đường phản bội. Trước thượng cấp, anh không thể bào chữa tại sao em chỉ sai người cầm tiểu liên hăm dọa Văn Bình tại khách sạn Manila, chứ không hạ sát. Hồi nãy, trước khi vào phòng, em đã đứng lâu ngoài hành lang. Em đã biết ở phòng bên anh cất hai khẩu tôm- sông bắn rất nhậy. Em lại là tay bắn giỏi. Vì lẽ gì em vào tay không?

- Em không muốn phạm tội giết người.

Urê cừời, chua chát:

- Hừ, anh đâu dám bắt em giết người. Em không dùng súng uy hiếp đối phương để giải cứu cho chồng em được sao? Bây giờ, anh hiểu rồi. Bộ mã điển trai, lời nói ngọt ngào của thằng đàn ông trẻ tuổi hào hoa kia đã làm em mê mẫn, mất hết lý trí. Em đã cố tình hạ nhục chồng em, kẻ từng có uy danh lừng lẫy trong nghề, trước mặt con người em yêu. Nhục ấy, anh thề phải rửa.

Văn Bình ung dung bật lửa, hút thuốc Salem. Khẩu súng lục đã được cất vào túi.

Luz đứng dậy:

- Anh Văn Bình? Anh nhận lời tha Urê không?

Nàng xô chàng vào một hoàn cảnh bối rối. Ông Hoàng sai chàng tới đây để bắt Urê. Bắt Urê, Rôsita mới có hy vọng thoát hiểm, và chàng mới đột kích được vào tiềm thủy đĩnh của địch ngoài khơi Mani. Bắt được Urê, công tác của chàng sẽ hoàn tất hai phần ba. Song chàng lại mất Luz.

Trên phương diện nghề nghiệp, mất Luz là điều không đáng quan ngại, dầu nàng là bông hoa lạ, khó tìm ra trong vườn thơm mỹ nữ. Vì công việc chung, Văn Bình phải hy sinh tình riêng. Tuy nhiên, chàng không muốn mang tiếng vô ơn và hèn nhát. Hơn một lần có thể giết chàng, Luz không nỡ giết. Thái độ của nàng khó thể là một mùa động cỡn thoáng qua.

Luz yêu chàng, Yêu với tất cả tấm lòng thành thật, tuy biết sớm muộn sẽ tan vỡ. Là kẻ coi trọng danh dự con người, Văn Bình phải tỏ ra xứng đáng với sự đối xử cao thượng của nàng. Chàng phải buông tha cho Urê. Thà sàu này bị ông Hoàng khiển trách (như Quan Vân Trường trong Ноa dung tiểu lộ dưới đời Tam quốc) - và biết đâu có thể bị lôi ra tòa án quân sự về tội nhân nhượng vô lý với địch - còn hơn là mất thể diện với Luz.

Nghiêm sắc mặt, chàng nói với Urê:

- Giữa chúng ta chỉ có một mất, một còn. Nhưng nể Luz, tôi tha cho anh. Tôi yêu cầu anh rời khỏi Mani, vì nếu anh sa vào tay tôi lần nữa, tôi sẽ không tha.

Urê bĩu môi:

- Anh đừng kể ơn, tôi không động lòng đâu. Tôi không thèm xin. Muốn giết hay tha là quyền của anh. Anh tha tôi, chẳng qua bị ép buộc. Vợ tôi đã trả giá quá đất rồi. Thôi, chào anh, tôi đi đây.

Luz gọi giật lại:

- Còn Rôsita nữa? Không lẽ anh tiếp tục giam gỉữ nàng sau khi người ta trả tự do cho anh.

Urê trừng mắt:

- Tôi không hề cam kết thả Rôsita.

Luz nói:

- Anh không cam kết, nhưng em, em phải cam kết. Anh cần bình tĩnh một lát. Chúng mình sa lầy trong vũng bùn từ lâu rồi. Em hằng ao ước được sống lại cuộc đời tự do, không can dự đến chính trị và âm mưu đen tối. Nếu em không lầm đã có lần anh ao ước như em.

Urê quát to:

- Đừng nói nhảm.

Thản nhiên, Luz nói với Văn Bình:

- Anh yên tâm, em xin hứa thuyết phục chồng em thả Rôsita ra.

Urê nói giọng chán chường:

- Vâng, tôi xin nhận lời. Tôi sẽ tìm cô Rôsita cho anh nội đêm nay hoặc ngày mai là cùng.

Luz ôm chầm lấy Urê, hôn vào má. Hắn đẩy nàng ra:

- Bà lầm rồi. Bà không biết xấu hổ ư?

Luz im bặt. Văn Bình nhìn nàng chua xót. Chàng muốn kéo nàng vào lòng, vuốt ve những sợi tóc lòa xòa, và nâng cằm nàng lên, đặt vào đôi môi đỏ mọng một cái hôn dài.

Chẳng nói, chẳng rằng, Văn Bình bước nhanh ra cửa. Chàng sơ nán lại sẽ phải bội ước, hạ thủ Urê. Hơi mát bên ngoàỉ làm chàng dễ chịu. Chàng lẩm bẩm:

- Ừ, tại sao mình ghét Urê đến thế? Mình ghen rồi chăng? Trời ơi, hay là...

Một giọng nói vô hình rót vào tai chàng:

- Hay là minh thành thật yêu nàng?

Văn Bình lắc đầu, dụi mắt. Đèn trên văn phòng Á châu đã tắt. Chắc vợ chồng Urê đã rời khỏi phòng. Họ đi đâu? Văn Bình không biết. Ngay bản thân chàng cũng không biết đêm nay đi đâu nữa.

Mỗi lần giao việc, ông Hoàng đều căn dặn nên thận trọng đối với đàn bà. Ông Hoàng đã thấu hiểu nhược điểm của chàng điệp viên thượng thặng. Ông từng lo ngại một mai Văn Bình đặt tình yêu lên trên công việc. Mối lo ngại ấy dã thành sự thật. Văn Bình đã tha Urê.

Con đường Espêlêta vắng tanh, không một xe hơi chạy, không một tiếng động. Chàng chỉ nghe tiếng đập của tim chàng. Chưa bao giờ chàng cảm thấy chán đời bằng đêm nay.

Ra đường lớn, chàng gặp tắc xi. Nhìn bộ mặt thiểu não của chàng, người tài xế đã đọc rõ được tâm trạng. Và không đợi chàng ra lệnh, hẳn rồ ga, lái về thị trấn của thần mày trắng Pasay.

Thật ra, Văn Bỉnh cũng muốn đến Pasay. Ngoài cái thị trấn ái ân này, chàng không biết đi đâu để nguôi sầu muộn. Chàng hẹn với cô gái bán vé xi-nê, song trời đã khuya, chắc nàng đã đi ngủ. Chàng đành tìm vui trong xóm yêu hoa.

Từ đường Espêlêta đến thành phố Pasay là một quãng dài, quá nửa bề dọc của thủ đô Mani. Tác xi rẽ vào đại lộ Taft, một con đường rộng rãi, hai bên toàn là dinh thự đồ sộ, phần lớn là trường học và bệnh viện.

Qua bênh viện Trung ương, chàng thấy dâng lên trong lòng một nổi buồn man mác. Nơi này, chàng gặp Rôsita lần đầu, và cô điều dưỡng đầy nhựa sống đã ngã vào tay chàng một cách ngoan ngoãn. Giờ đây, Rôsita là tù nhân của cộng sản Huk, không rõ tính mạng ra sao.

Hết khu Malatê, vượt khỏi trường học Thánh La-san, sân vận động José Rizal, tác xi tiến vào nội địa Pasay. Phố sá đang rộng rãi, sáng sủa, bỗng vâng theo một mệnh lệnh vô hình, rủ nhau thu hẹp và mờ tối hẳn lại. Hẹp và tối là tĩnh từ thông dụng để mô tả bất cứ khu vực ăn chơi nào trên trái đất.

Đến Phi Luật Tân nhiều lần, nhưng chưa lần nào Văn Bình khám phá được hết bí mât của thị trấn Pasay. Gọi Pasay là thị trấn thanh lâu e không đúng, vì mặc dầu mọi cuộc du hí đều tập trung trong đó, không hẳn toàn thị trấn là giang sơn của thần Bạch mi. Tuy nhiên, gần như thói quen, hể nói đến Pasay người ta liên tưởng ngay đến đĩ điếm, cờ bac, hút sách và trộm cướp.

Tác xi đậu trước một cửa hàng ăn còn sáng đèn. Nhiều tửu quán ở Pasay tiếp khách thâu đêm. Văn Bình ngước nhìn bảng hiệu. Dưới ánh nê-ông màu rượu chát, ưỡn ẹo tấm hình to lớn của một thiếu phụ vẽ bằng sơn dầu, trên mình chỉ có một miếng vải nhỏ xíu, được dính vào để thỏa mãn sự đòi hỏi của nhà chức trách kiểm tuc.

Tiếng cười nói tuôn ra huyên náo. Rẽ tấm màn nhung đỏ che ngang cửa, Văn Bình bước vào. Ở góc, cái máy hát tự động ong ỏng buông ra một điệu nhạc than thân, trách phận của một nam tài tử bắt chước giọng đàn bà.

Tứ phía tỏa xuống một ánh sáng mờ mờ, hư ảo. Bàn nào cũng có khách, đàn ông mặc áo chim cò cụt tay, đàn bà hở hang và lơi lả. Tìm mãi Văn Bình mới thấy một bàn nhỏ kê khuất sau một chậu cây xanh um.

Văn Bình chưa kịp ngồi xuống, một thiếu phụ môi đỏ chót đã kéo ghế sát người chàng. Hơi thở nồng nặc huýt-ky phả vào mặt chàng, lẫn mùi son phấn rẻ tiền, và mùi nước hoa bình dân được dừng để át mùi hôi nách kinh khủng.

Đây là một quán ăn trá hình, bên trong ngăn ra từng buồng nhỏ, ngày cũng như đêm đầy ắp khách tìm vui. Kể ra, nghề mãi dâm hoạt động hầu như công khai, khách xuống xe, đi vài bước là gặp những tay dắt mối thành thạo, hoặc những ả bự phấn, túm vạt áo, kéo vào nhà như bắt nợ.

Thiếu phụ cười duyên với chàng:

- Anh đến tìm em phải không?

Văn Bình lắc đầu, ngao ngán:

- Không.

Thiếu phụ chìa môi cho chàng hôn một cách trơ trẽn. Chàng vẫn lắc đầu:

- Cám ơn, anh có hẹn rồi.

Thiếu phu hỏi dồn:

- Hẹn với ai? Anh hẹn với em đi. Em ngoan lắm. Rồi anh sẽ không tiếc tiền đâu.

Khi còn ở đường Espêlêta, Văn Bình tưởng có thể giải sầu với bất cứ ả thanh lâu nào ở Pasay. Đến lúc cần quyết định, chàng biết là không thể được. Chàng vốn yêu đương hoang toàng, nhưng bên sự đam mê cuồng dại vẫn còn bản sắc thượng lưu và thi vị.

Bồi bàn mang rượu lại. Chàng uống một hơi phần ba chai Black Label. Lát sau, chàng vẫy bồi lại hỏi:

- Ông chủ đâu?

Nơi bán dâm đài các này dành riêng một số hoa thơm đắt tiền cho khách sạn. Người được Văn Bình tôn làm “ông chủ” là một gã bụng to, mắt híp, trán hói. Hắn dí vào tay chàng một cuốn an-bom đóng bìa da mạ vàng.

Giở ra, toàn ảnh là ảnh. Hình đủ kiểu: đứng, nằm, ngồi. Đủ cách phục sức: quốc phục Phi, xiêm y Tây phương, đồ din bó mông, bikini hai miếng nhỏ xỉu, và sau cùng, quan trọng nhất là không mặc gì cả. Trên tấm hình khỏa thân được đề tên người đàn bà, kèm theo những lời quảng cáo đầy thúc giục: vòng ngực 95 ph., vòng mông 98 ph., vòng bụng 63 ph. Cam đoan đúng 18 tuổi. Lai Y Pha Nho. Giỏi tiếng Anh. Tính tình khả ái. Đối với thanh niên tuấn tú, cường tráng và lịch thiệp, giá cả có thể được bớt từ 20 phần trăm trở lên.

Muốn làm chủ một trong các mỹ nhân này, phải bỏ ra ít nhất 50 pêsô, nghĩa là theo hối suất chợ đen, vào khoảng hơn hai ngàn bạc Việt Nam (4). Trong đời ngang dọc, Văn Bình đã mở nhiều lần loại an-bom tình dục này. Hễ có dịp mở ra, nhìn ngắm, người khó tính đến đâu cũng phải bằng lòng.

Văn Bình chỉ tấm hình khỏa thân của cô gái mang tên Y Pha Nho dài ngoằng, hỏi gã chủ:

- Bao nhiêu?

Lão chủ cung kính:

- Thưa, một trăm. Loại đặc biệt.

Một trăm pêsô, vị chi năm ngàn đồng. Hoa thơm cùng lứa ở Vạn Tượng và Hồng Kông rẻ hơn nhiều. Gái chơi thượng lưu Phi đắt không kém kiều nữ ở Cựu Kim Sơn.

Bán dâm là nghề vô giá, tùy theo túi tiền và mức cung cầu, ở Pasay, có lần Văn Bình chui vào nhà chứa bình dân, hai pêsô. Nhiều đêm trời mưa, ế khách, người ta hạ xuống còn 1 pêsô. Ngủ đến sáng, tha hồ, chỉ mất 4 pêsô.

Văn Bình búng mẩu thuốc cháy dở qua đầu gã chủ, giọng anh chị:

- Trời ơi, đắt quá!

Chàng chê ỏng chê eo cho có chuyện. Được gã chủ bưng an-bom đến tận tay, khách phải là triệu phú, trốn vợ trong chốc lát, sẵn sàng ném tiền qua cửa sổ, hoặc là chúa trùm anh chị, lấy gái đẹp làm thú tiêu khiển lành mạnh. Sở dĩ chàng được gã chủ kính nể vì có bộ mã ngang tàng của găng tơ Mani. Giới chủ chứa Pasay thường sợ dân dao búa hơn lính kín.

Thiếu phụ ngồi bên chõ vào:

- Em chỉ lấy anh 25 pêsô thôi. Đừng tưởng rẻ mà không tốt. Anh dùng qua mới biết.

Văn Bình trợn mắt:

- Im cái miệng.

Lão chủ, giọng khép nép:

- Thưa, giá một trăm là đúng. Tuy nhiên, đó là đối với người khác. Còn ông, chúng tôi phải hạ xuống.

- Hạ xuống bao nhiêu?

- Bao nhiêu cũng được, xin tùy lượng ông. Đây là con nhà tử tế. Không có mặt chuyên môn nào đâu.

Văn Bình suýt phì cười vì lời giới thiệu khéo léo ấy. Chàng dí ngón tay vào ngực cô gái trong ảnh:

- Gọi cô này cho tôi.

Gã chủ suýt soa:

- Thưa, có người đặt trước rồi.

Văn Bình gạt phắt:

- Mặc họ.

Dáng điệu sợ sệt, gã chủ ra lệnh cho bồi:

- Mày đưa ông lên lầu. Cái phòng màu hồng, nghe.

Tầng trên được chia ra nhiều buồng, ở giữa chừa một hành lang khá rộng. Mỗi buồng sơn một màu riêng, cái xanh, cái vàng. Buồng màu đỏ ở cuối hành lang. Trong phòng, đồ đạc toàn màu hồng. Khăn trai giường cũng hồng, như riềm cửa, và đồ sứ trong nhà tắm. Lão chủ đòi một trăm pêsô cũng phải! Nằm một đêm trong cái động tiên đỏ rực hoa đào nay, với một cô ả diễm lệ và ngoan ngoãn, thì mất một trăm, chứ một ngàn pêsô cũng còn rẻ chán!

Văn Bình tuột giầy, trèo lên giường. Bồi mang lên chai sâm banh thượng hạng dầm trong đá vụn. Trong vòng 5 phút, cô gái Y Pha Nho đắt tiền sẽ tới. Văn Bình cầm chai rượu đưa lên miệng tu một hơi.

Chàng duỗi chân, nằm ngửa, nhìn lên trần nhà. Bỗng nhiên, chàng cảm thấy buồn ngủ. Hình ảnh Luz và Rôsita trở lại trí chàng. Trong khoảnh khắc, chàng quên bẵng đây là căn phòng bán dâm thượng lưu, và chàng đã mua nửa giờ tiêu khiển với giá tiền kinh khủng một trăm pôsô.

Chàng nhắm mắt ngủ luôn một giấc.

(1) Nhu quyền là một bộ môn bí truyền của võ Thiếu Lâm, lấy mềm trị cứng. Người giỏi nhu quyền chỉ đấm nhẹ là đối thủ nát ruột. Tại Phi Luật Tân, võ sĩ nhu quyền hữu hạng là Wong’ Ми-ta, người Trung Hoa. Muốn biết rõ thêm về nhu quyền, xin mời bạn đọc đọc cuốn “Gián điệp Nhị trùng”, đã xuất bản cùng một tác giả.

(2) Xin đọc Z.28 buôn sóng lậu. r

(3) Xin đọc Vạn Tượng Khói lửa.

(4) Bộ truyện này được viết năm 1961, Ngày nay giá cả đã thay đổi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx