sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Mây Mưa Thụy Sĩ - Chương 2: Ách Cơ

Du khách ghé Giơneo thường đến thăm viện bảo tàng Nghệ Thuật và Lịch Sử, nơi đây có những bức họa cổ xưa đáng giá. Và đặc biệt là cuộc triển lãm thường trực đủ kiểu đồng hồ và kỹ nghệ đồng hồ. Thụy Sĩ là trung tâm sản xuất đồng hồ tối tân và chính xác nhất thế giới nên ít ai qua Giơneo mà không đến viện bảo tàng.

Hoàng tử Phakanvong là nhà sưu tập đồng hồ, ông thuê biệt thự trên đường Emile Jacques Dalcrose là để có dịp đi xe hơi qua viện bảo tàng hàng ngày, và chiều chiều, trong thời gian ông lưu lại Giơneo, ông thường ra lệnh cho tài xế đậu lại, nhẩn nha vào bên trong, ngắm nghía bằng cặp mắt thèm muốn say sưa.

Nhưng chiều hôm ấy, tài xế đánh xe Métxêđét ra sân biệt thự, chờ chủ nhân đi viếng viện bảo tàng như thường lệ thì hoàng tử Phakanvong vẫn ở lì trong phòng. Đội cận vệ của hoàng tử đã giàn ra khắp biệt thự, người nào cũng mặc đồng phục mầu sẫm, đeo súng cồm cộm ở thắt lưng. Tòa nhà do hoàng tử Phakanvong thuê rộng hơn ngàn mét vuông, tứ phía có tường gạch cao, và bên trên tường gạch là rào thép, đứng ngoài chỉ có thể nhìn thấy mái nhà, vì đây là nhà trệt.

Hoàng tử sắp tiếp khách. Phải là khách đặc biệt hoàng tử mới chịu tiếp vào giờ này. Thời biểu của ông được sắp xếp từ trước, ít ra là trước 24 tiếng đồng hồ, ngay cả những viên chức cao cấp của chính quyền Thụy Sĩ hoặc đại diện các quốc gia có mặt ở Giơneo cũng phải hẹn trước.

Đám gia nhân tò mò muốn biết mặt người khách diễm phúc đều bị cận vệ đuổi xuống nhà dưới. Cả đàn chó bẹt-giê Đức được hoàng tử yêu thương hết mực cũng bị nhốt cũi. Hoàng tử cần được tĩnh trí để tiếp khách, ông không muốn bọn chó săn chạy nhảy nô đùa.

Hoàng tử Phakanvong trạc tứ tuần, thân thể không lấy gì làm cao dầu là theo kích thước Á Đông thuần túy. Nước da ông hơi ngăm ngăm, chứng tỏ ông sinh trưởng tại một nước có nhiều đồng khô cỏ cháy. Ông ăn toàn sơn hào hải vị nên bụng hơi phưỡn. Đàn ông bước vào tuổi 40 thường có bụng, nhưng nếu hoàng tử Phakanvong chịu tập thể dục chăm chỉ ngoài sân vận động và bỏ bớt môn điền kinh trên... giường thì chắc chắn vòng bụng không đến 95 phân tây. Nghĩa là gần bằng vòng ngực của các cô đào chiếu bóng nguyên tử. Dường như chức vụ của ông bắt ông phải nuôi râu mép nên ông đã phải xức dầu, và thợ cạo riêng có bổn phận cắt tỉa mỗi buổi sáng. Bộ râu mép sâu róm làm ông già hơn và nghiêm trang hơn.

Khi chuyến tàu hỏa chở điệp viên Z.28 vượt biên giới Pháp vào đất trung lập Thụy Sĩ thì khách quý của hoàng tử Phakanvong dừng xe trước cổng biệt thự.

Điều đáng lưu ý là hầu hết khách đến gặp hoàng tử Phakanvong đều ngự chễm chệ trên xe hơi dài ngoằng có tài xế lái, và có vệ sĩ một bên. Và đã là khách quý được hoàng tử chuẩn bị đón rước thì không thể lái xe một mình.

Vậy mà chiều hôm ấy khách quý lại một mình một xe đến trước biệt thự. Xe của khách quý cũng không phải là Rolls, Métxêđét hoặc xoàng ra là DS. Mà chỉ là chiếc Vôn-va-gen rẻ tiền, sơn đen rầu rĩ, chắc là mua lại, cạnh bảng số có cái biển hình bầu dục viết chữ D, tức là xuất xứ ở liên bang Tây Đức.

Lệ thường, hoàng tử Phakanvong rềnh rang thật lâu, bắt khách chờ cả giờ mới tiếp. Khệnh khạng vốn là đức tính cần có của những người cai trị ở nước ông. Nhưng chiều hôm ấy, ông đã xuống chờ trước trong xa-lông, và khách vừa đậu chiếc xe nhỏ bé, bụi bặm bám đầy trước hành lang sạch sẽ như phòng giải phẫu của bệnh viện thì ông đích thân mở cửa và đon đả chào khách.

Khách là người phương Tây, trẻ hơn hoàng tử Phakanvong, người thon, cao, bắp thịt rắn chắc, da hơi rám nắng, chứng tỏ ham cuộc sống ngoài trời và có bản tính hoạt động. Khách phục sức đứng đắn, trời không lấy gì làm mát mà khách vẫn mặc com-lê sẫm.

Mới bước vào phòng khách, khách đã khom lưng chào, cung kính:

- Hân hạnh được gặp lại Đức Ông tại đây. Xin lỗi Đức Ông đã đến hơi chậm.

Té ra khách đã quen Đức Ông Phakanvong từ trước. Phakanvong cười núng nính làn râu mép:

- Hân hạnh được gặp lại ông phó. Vì được tin ông đến, tôi phải ở nhà chờ.

- Đức Ông cứ gọi tôi là Nicôn như ngày xưa. Hai tiếng "ông phó" nghe có vẻ xa lạ quá.

- Vâng. Tôi xin lãnh ý. Sự có mặt của ông tại Giơneo làm tôi rất khó xử. Nhưng ông cũng hiểu giùm cho tôi rằng tôi không còn cách nào hơn nữa. Thú thật với ông, nếu giữa chúng ta không có tình bạn sâu xa từ hồi ông còn phục vụ tại nước tôi và được phụ hoàng quý mến, và nếu người đại diện C.I.A. đến đây hôm nay không phải là ông thì tôi đã cương quyết không tiếp, hoặc nếu tôi tiếp thì tôi cũng chỉ nói một câu ngắn ngủi "cám ơn, tôi đã nhờ người khác tìm rồi."

- Đức Ông có thể cho tôi biết "người khác" này là ai không?

- Là những người Trung Hoa chống lại C.I.A.. Họ đã tiếp xúc với tôi. Ông không lạ gì hoàn cảnh của nước tôi và cá nhân tôi, chúng tôi là một tiểu quốc chậm tiến, lại bị mắc kẹt trong cuộc tranh chấp của các siêu cường nên phải theo đường lối trung lập, nhưng trên phương diện tình cảm tôi nghiêng về phía các ông. Tôi sẳn sàng giành thật nhiều quyền lợi cho các ông miễn hồ phe bên kia không biết. Đằng này... các ông đã hại tôi. Tôi sẽ ăn làm sao, nói làm sao với hoàng gia tôi bây giờ...

- Chúng tôi sẽ cố gắng tìm lại cho Đức Ông. Xin Đức Ông tin tưởng vào chúng tôi.

- Vâng, nể ông tôi hoãn chấp nhận những đề nghị của đặc phái viên Trung Hoa. Nhưng, ông Nicôn ơi, tôi không thể hoãn mãi. Vì tôi sắp phải hồi hương, phụ hoàng vừa gửi điện thúc giục. Sự hiện diện của tôi ở trong nước rất cần thiết vì tình hình chung có vẻ đen tối.

- Chừng nào Đức Ông lên đường?

- Trong vòng một tuần.

- Vậy trong vòng một tuần tôi sẽ...

- Không được. Vì nếu ông thất bại, tôi sẽ không còn tthời giờ nhờ cậy đại diện Trung Hoa nữa. Tôi chỉ có thể gia hạn cho ông 3 ngày. Bắt đầu từ phút này...

Đặc phái viên Nicôn của C.I.A. thở dài nhè nhẹ:

- Vâng. 3 ngày bắt đầu từ phút này. Dầu sao chăng nữa, nhưng việc đáng tiếc vừa xảy ra cũng là lỗi ở chúng tôi. Bởi vậy, nhân danh ông tổng giám đốc, tôi thành thật tạ lỗi với Đức Ông.

Hoàng tử Phakanvong cười - lần đầu hoàng tử mới hé miệng cười, từ khi Nicôn bước vào xa-lông:

- Chỗ thân tình với nhau, ông khách sáo làm gì... Nếu đó không phải là của gia bảo thì tôi đã không làm phiền ông. Mời ông ngồi xuống, ơ kìa, từ nãy đến giờ ông vẫn đứng, có lẽ vì tôi đứng nên ông cũng đứng. Tâm thần tôi đang bấn loạn nên tôi quên hết phép lịch sự tối thiểu. Mời ông Nicôn ngồi xuống, dùng tạm với tôi ly rượu, thứ rượu thuốc mà chúng ta thường uống trong thời gian ông phục vụ tại nước tôi.

Đặc phái viên Nicôn chắp tay xá như người Á Đông:

- Tôi xin phép Đức Ông được ra về kẻo muộn.

Hoàng tử Phakanvong nhìn ra ngoài vườn:

- Trời đang còn sáng mà...

- Thưa Đức Ông, tôi còn phải liên lạc ngay với Hoa Thịnh Đốn để trình báo cuộc hội kiến với Đức Ông. Ngoài ra tôi còn phải sửa soạn để đón tiếp một nhân viên hành động vừa từ Ba Lê tới để tìm lại báu vật go-đo-chong-giom cho Đức Ông...

- Nhân viên này cừ khôi không? Tôi không dám săng-ta ông, nhưng tôi nghĩ rằng nhân viên của ông phải là người nhà Trời mới đủ tài, đủ trí và đủ võ nghệ đối phó với đặc phái viên của bên kia.

- Antôn?

- Phải. Antôn. Y đã đến gặp tôi, và chịu mọi điều kiện do tôi đưa ra, chứ không kỳ kèo, bớt một thêm hai như phía các ông. Antôn cam đoan là nếu tôi bằng lòng nhờ đến y, y sẽ thu hồi báu vật go-đo-chong-giom trong vòng 24 tiếng đồng hồ. Nhưng, như ông đã biết, tôi đã từ chối; cương quyết từ chối. Tôi đang hy vọng ông đừng làm tôi thất vọng.

Đặc phái viên Nicôn từ từ bước ra cửa:

- Đức Ông có thể hy vọng thật nhiều vì nhân viên hành động sắp đến đây là Văn Bình.

- Đại tá Z.28?

- Vâng. Z.28.

- Nhưng Z.28 không phải là nhân viên C.I.A..

- Vâng, y là cộng sự viên của ông Hoàng. Vụ này liên hệ đến C.I.A. lẫn Sở Mật Vụ của ông Hoàng nên chúng tôi phải triệu thỉnh đại táZ.28. Chỉ riêng sự hiện diện của Z.28 cũng đủ chứng tỏ với Đức Ông chúng tôi cố gắng đến mực độ nào. Vì, chẳng dám giấu Đức Ông, giá biểu hành nghề của điệp viên Z.28 rất đắt, có thể nói là đắt vào hạng nhất thế giới.

Đức Ông Phakanvong cười toe toét:

- Tôi có thể vui mừng được rồi. Xin ông chuyẻn đến đại tá Z.28 lời chào mừng và chúc tụng của tôi.

Đặc phái viên Nicôn của trung ương Tình Báo Mỹ chắp tay xá hoàng tử Phakanvong lần nữa rồi trèo lên xe Vôn-va-gen. Hoàng tử tiễn Nicôn ra tận vườn, đến tận xe, và chờ cho xe hơi khuất sau cánh cổng lớn mới chịu trở vào. Trong những ngày ở Giơneo, hoàng tử chưa bao giờ làm như vậy. Trừ phi khách là đàn bà, và là đàn bà tuyệt đẹp...

Hoàng tử Phakanvong vuốt làn râu mép, miệng lẩm bẩm:

- Hừ... đại tá Antôn... đại tá Văn Bình.... Không biết phen này ai thắng ai đây...

Thắng hay bại là chuyện tương lai vì Antôn và Văn Bình mới bắt đầu nhảy lên võ đài.

Tuy nhiên Văn Bình có cảm tưởng là ra quân bất lợi khi chàng bị hăm "ăn đạn vỡ toang sọ dừa" trong gian phòng nửa tối, nửa sáng, với ngọn đèn cầy leo lét, của ngôi nhà mang con số 13 định mạng.

- Bồ ơi, bồ quăng va-li xuống và chắp tay lên đầu nếu không bồ sẽ ăn đạn vỡ toang sọ dừa!

Văn Bình thả cái va-li rớt bịch. Và chàng ngoan ngoãn chắp tay lên đầu, đúng với tư thế của hàng binh ngoài mặt trận. Chàng nghi kẻ chủ mưu là Antôn, và một khi hắn đã chủ mưu thì sự bố trí trong nhà rất chu đáo, chàng khó hy vọng chuyển ngược tình thế, trừ phi...

Việc đầu tiên của chàng là quan sát đối phương. Họ gồm cả thảy 3 người. Cô gái môi đỏ chót vừa mở cửa đón chàng. Và 2 cô gái khác. Chi tiết làm chàng ngạc nhiên là kiểu phục sức kỳ quặc của họ. Thiết tưởng híp-py chúa cũng chưa ăn mặc kỳ quặc bằng họ.

Cô gái môi đỏ chót phục sức theo mốt mọi da đỏ, tóc dài lòng thòng, đầu cắm lông rím và lông vịt, nhuộm ngũ sắc. Nàng thủ trong bàn tay nhỏ xíu khẩu súng ru-lô kết xù. Chính nàng ra lệnh cho chàng vứt va-li và giơ tay.

Hai cô gái kia cũng giắt lông nhiều màu trên đầu. Nhưng trên người lại không có gì hết. Thậm chí một mảnh vải tí teo hoặc cái núm tròn bắng giấy trang kim được vũ nữ thoát y che đậy trước sự dòm ngó của lính kiểm tục cũng không có.

Nói cách khác, họ trần truồng hoàn toàn. Ngoại trừ mấy cái lông thú phất phơ trên tóc, và khẩu súng trái khế trong tay.

- Tiến lên một bước!

Ừ thì tiến lên sợ gì! Chàng không tin đàn bà khỏa thân là nhà thiện xạ. Họ phải mặc áo quần đầy đủ mới có thể bắn trúng mục phiêu. Dầu họ dí súng sát ngực chàng, họ vẫn bắn trật như thường. 3 khẩu ru-lô chĩa vào trái tim là một mối đe dọa ghê gớm, tuy vậy, Văn Bình vẫn phớt tỉnh. Thật ra, lòng chàng hơi hồi hộp, song sự hồi hộp này quyết không do các họng súng đen ngòm rùng rợn gây ra.

Mà nguyên nhân là 2 cô gái cân đối, trắng trẻo và thơm ngon đang ở trong tầm mắt của chàng... Chàng đảo mắt theo hàng ngang, để có thể chụp hết hai pho tượng mỹ nhân bằng xương bằng thịt vào trí nhớ. Họ khá đẹp.... chàng đã lầm lớn khi có thành kiến Giơneo là một... tu viện, không có bóng dáng mĩ miều, không có thú vui bốc lửa...

Hai cô gái khỏa thân nhìn nhau, như để tham khảo ý kiến. Văn Bình hơi bất mãn là vì cả hai cô đều đeo mặt nạ, che gần kín mặt, chỉ chừa có đôi mắt và lỗ mũi để thở. Thành ra Văn Bình không quan sát được hàm răng và môi miệng của họ.

Một cô nàng hỏi chàng bằng tiếng Đức trơn tru:

- Ông vừa từ Ba Lê tới?

Chết rồi... Chàng đã dẫn thân vào hang cọp. Họ đã biết rõ tung tích chàng. Mấy cô gái nõn nà chẳng qua là cái bẫy để tiêu diệt điệp viên Z.28 háu ăn. Đối với Văn Bình, tiếng Đức (xin nhắc lại, đây là tiếng Đức thật sự của Đức quốc, chứ không phải... tiếng Đức được dùng để chửi nhau) là một trong các ngôn ngữ ruột, chàng viết thạo, nói giỏi, thiên hạ nói tục chàng cũng hiểu. Nhưng chàng lại giả vờ không hiểu. Giả vờ không hiểu là thủ đoạn của chàng nhằm kéo dài thời giờ, rồi tùy cơ ứng biến.

Chàng nhận thấy cô gái mặc đồ mọi da đỏ có vẻ sửng sốt. Sửng sốt thật sự, chứ không phải sửng sốt đòn phép. Tại sao cô nàng sửng sốt, chàng chưa tìm ra lý do. Trong khi ấy, cô gái khỏa thân cất tiếng hỏi chàng, bằng tiếng Ý. Vẫn câu hỏi cũ "ông vừa từ Ba Lê tới?" Văn Bình quá quen với tiếng Ý, bà vợ của ông Hoàng sinh trưởng dọc bờ biển Ý, chàng gắn bó với ông Hoàng hơn cả tình cha con, chàng lại đã sống nhiều năm trên đất Ý, nên chàng có thể trả lời ngon ơ.

Nhưng cũng như hỏi nãy chàng tiếp tục áp dụng mánh lới ngậm hột thị. lần này thì sự sửng sốt của cô gái mọi da đỏ lây sang hai cô gái trần như nhộng. Họ liếng thoắng bàn bạc với nhau. Cô gái mọi da đỏ nâng miệng súng lên, giọng gay gắt:

- Đúng, đúng rồi, không thể sai vào đâu được.

Văn Bình xen vào:

- Không đúng đâu. Các cô lầm tôi với người khác.

Cô nàng mọi da đỏ lùi lại, quát to:

- A ha... ông giở trò năn nỉ phải không? Không ai mềm lòng đâu, ông nội. Có chịu cởi áo ngay ra không?

Văn Bình hỏi:

- Cô muốn tôi cởi quần áo?

- Dĩ nhiên. Không lẽ ông bắt hai cô bạn của tôi phải cởi nốt mấy cái lông sặc sỡ cắm trên tóc?

- Cởi hết?

- Hừ... lại giở trò năn nỉ cố hữu ra rồi. Nhanh lên, ông nội. Ông nội đẹp trai thật đấy, nhưng ở đây ai cũng bận việc tối tăm mặt mũi, không có thời giờ thưởng thức cái đẹp trai của ông nội. Nhanh lên...

- Vâng, tôi xin cởi thật nhanh, nhưng....

- Nhưng cái khỉ khô gì?

- Hai tay bị chắp trên đầu, không mở nút được.

- Thì buông tay xuống. Nhanh lên... chỉ có nửa giờ thôi đấy, ông nội.

Văn Bình phá lên cười. Song chàng chỉ cười được một tiếng. Vì cô gái phục sức kiểu mọi da đỏ đã bắn đoàng một phát. Nàng chỉ bắn chỉ thiên nhưng súng bị giật nên viên đạn bay nghiêng, làm Văn Bình toát sì-cấu. Nếu cả ba cô nàng nhả đạn cùng một loạt thì họ chẳng cần nhắm, chàng cũng trúng đạn như thường. Bắn xong, cô gái mọi da đỏ quắc mắt:

- Nhanh lên, tôi cảnh cáo ông một lần chót.

Làm việc gì khó khăn Văn Bình còn không quản, huống hồ chỉ làm một việc dễ ợt. Không những dễ ợt, mà còn khoái nữa. Tuy vậy, chàng lại ngần ngừ. Nếu chỉ cần chàng thoát y, họ chỉ nói một tiếng là chàng chịu gấp. Tại sao họ lại phải huy động những 3 cây súng? Và họ bắt chàng khỏa thân để làm gì? Và tại sao họ lại giục chàng là "chỉ có nửa giờ"? Nửa giờ, nghĩa là 30 phút, không phải là thời gian dài đối với đàn ông có bản lãnh siêu đẳng, nhưng đối với đa số đã là đại kỷ lục. Chàng có quá nhiều thắc mắc nên phải hỏi cho biết. Nhưng chàng chưa kịp phát ngôn thì cô gái mọi da đỏ đã quát tháo:

- Lừng khừng hả ... xấu hổ hả... nếu ông nội xấu hổ thì để bọn này lột giùm...

Trời đất, họ đòi lột quần áo Văn Bình. Đúng như thi bá Tản Đà tiên liệu mấy chục năm trước "nay lúc cương thường đảo ngược ru", đàn bà ngày nay đã đoạt quyền đàn ông.

Được người đẹp chiếu cố như vậy, càng sướng. Văn Bình bèn ưỡng ngực, giọng thách thức:

- Vâng, xin mời các cô.

Hai cô gái khỏa thân vứt súng xuống đất rồi ùa lại. Họ phải là Cái Bang 9 túi trong nghề cởi quần áo thiên hạ, vì trong loáng mắt, cái vét tông và cái và vạt của chàng đã nằm gọn trong tay họ. Hạ làm thật nhanh và gọn, không gây phiền phức cho chàng. Và họ khéo tay đến nỗi không làm y phục nhàu nát.

Chàng đứng trơ ra như tượng gỗ. Mùi da thịt của hai cô nàng khỏa thân cũng khá thơm tho. Chàng chỉ rướn nhẹ là quơ được vào lòng. Dẫu cô gái mọi da đỏ nổ súng, chàng cũng không ngán. Nhưng chàng vẫn tiếp tục đứnộng.

Và ngay khi ấy chàng nghe tiếng giầy phụ nữ.

Rồi một giọng nói êm ái chàng từng nghe trong dĩ vãng mật ngọt xa xôi, bằng tiếng Việt thuần túy:

- Kìa anh Văn Bình! Kìa, các em chơi cái trò gì vậy?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx