sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22: Học Giả Ở Chuồng Chó Bẹc-Giê - Kỷ Sư Nghiên Cứu Cứt Gà Triều Đình Đỏ Được Mùa Dưa Hấu

Tôi lững thững đi trên đường lộ đá lởm chởm những mô đất bị bom pháo đào xới. Lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò Nước mắt của Thanh Tuyền chưa khô đến nước mắt Huỳnh Mai. Nước mắt Huỳnh Mai còn nóng hổi rồi đến dòng lệ của cô Út. Tình yêu ơi! mi không có cánh mà sao cứ bay vuột đi hoài. Gã giang hồ này có phải chăng là anh chàng lữ khách trong chuyến xe đêm của Paoutowski? Ba cánh cửa mở ra một lúc chào đón bước chân chàng nhưng chàng chẳng vào để rồi sau đó lại ân hận khi tuổi tác chất chồng, nắng chiều đời đang vàng nhạt, mùa đông sắp đổ xuống đời mình.

Một đứa con! Đó là ước vọng của cả ba nàng, cũng là của tôi nữa. Bao nhiêu lần khi còn ở Hà Nội, tôi nhìn thấy những người đàn bà có thai ở ngoài đường, ở hè phố mà ước ao đó là vợ mình. Mình sắp làm cha. Bây giờ về đây, cái chết lúc nào cũng gần kề chập chờn trước mặt thì nổi ao ước đó lại càng nóng bỏng hơn.

Tội nghiệp nàng Út. Nàng cũng như tôi: ham một đứa con. Tôi lại nhớ tới con Huê. Lúc tôi đi, nó đã vô K71-B để sửa soạn sanh. Tội nghiệp ở rừng mang thai tẩm bổ toàn bằng thịt cắc kè, kỳ nhông, dế nhủi, thằn lằn. Không biết đứa bé sẽ ra làm sao. Làm sao thì cũng được, miễn có con thì thôi.

Lúc ở trên Trường Sơn, tôi có gặp một anh trung đội phó người Hải Dương. Anh ta sốt nằm lại dọc đường, không nấu cháo nổi ăn. Bọn tôi tuy cũng bò la bò lết, nhưng cố gắng giúp đỡ anh ta với tình đồng đội. Bỗng một hôm, sau khi ăn hết một gà-men cháo, anh ta khoẻ hẳn lại. Anh nói chuyện leo lẻo. Anh bảo: "Tôi bây giờ có chết cũng không sợ." Tôi hỏi tại sao. Anh ta nói: "Tôi đã có bốn con rồi! Dù sao cũng có con nối dòng dõi họ Hoàng".

Không hiểu sao trưa hôm ấy, chúng tôi đang ăn cơm, thì nghe một tiếng "ò" từ phía tăng của anh. Chập sau, tôi đến để hỏi thăm xem anh ta có cần gì không thì mới hay anh đã chết. Câu trăn trối của anh dội lên trong đầu tôi hôm nay: có con nối dòng. Còn mình, nếu có bề gì thì trụi lủi.

Đang vừa đi vừa ngẫm nghĩ thì có tiếng kêu từ sau lưng. Tôi quay lại, thì ra là thằng Hùng. Nó đi tới, thở hổn hển:

- Chị Út nói anh mới vừa đi, tôi chạy theo muốn đứt ruột. Sao về gấp vậy thầy?

- Phải về để nhận quyết định chớ sao.

- Khoan đã. Tôi có việc này quan trọng cần có ý kiến của thầy.

- Ba cái bảo vệ của mày, tao ý kiến gì.

- Tôi có mấy cây cối chứ thầy.

- Thứ cối lép đó làm gì được ai.

- Để giành bao rượt mấy thằng đảng Rồng Xanh.

- Đảng Rồng Xanh nào?

Hùng đẩy lưng tôi vô mé rừng và bảo:

- Anh vô đây chút.

- Vô đâu?

- Vô chòi thằng Cử rồi hỏi nó chỉ cứ của U80 cho. Bây giờ về vùng Suối Dây không gặp con ma nào ở đó hết đâu? Họ dời đi hết rồi.

- Sao vậy? Chỗ đó ở tốt quá mà. Gần suối, đất lại cao.

- Vì thế họ sợ B52. Họ dời xuống một cái trủm bốn bên là nước ngập. Ở chỗ đó chúng nó không ngờ được, tuy vất vả nhưng an toàn hơn.

Hùng bắt quyết tôi phải vô chòi thằng Cử.

- Nó dời về vùng này để phối hợp với tôi lùng ba thằng Đảng Rồng Xanh.

- Rồng Xanh là đảng gì vậy?

- Anh ở đây thì phải coi chừng tụi này. Tụi nó chính gốc là tụi Sáu Bèo anh biết không?

- Tao có nghe nói man mán thôi.

- Nó mặc quần áo y như mình, bất ngờ nó chơi mình lấy đồ hết và dông.

- Mình không làm gì được à?

- Nó moi được cả kho súng. Vừa rồi nó đón xe bò lấy gạo. Hễ động là tụi nó nhảy qua biên giới vỗ bụng cười hề hề chớ mình làm gì được. Một tên tiểu đoàn phó làm đầu đảng mà. Nên chiến thuật của mình, nó biết hết. Khó diệt tụi nó lắm.

- Thằng Cử còn ở với ông Một không?

- Còn trong hệ thống nhưng khác khu. Ông Một bây giờ yếu quá rồi, ở trên cho ổng dưỡng lão luôn ở Kà Tum.

Tôi nói:

- Lần lên R tao có gặp thằng Cử. Nó cho tao chai thuốc rượu đặc biệt.

- Ối! không có thuốc gì bằng đế cả anh ạ!

Chập sau vô tới chòi thằng Cử. Mới nhìn tôi tưởng là ông Một. Râu ria, tóc tai như người rừng. Tôi hỏi Cử:

- Ông Một dời đi đâu? Ổng có mang bức tượng Phật theo không?

Cử cười hì hì. Tôi máng ba lô trên cành cây. Trông cái chòi tum húm không bước vô được, nhưng ngoài bếp thấy treo mấy xâu thịt khô.

- Nai hả?

- Đủ hết. Anh ở chơi vài bữa! U80 dời rồi. Nếu họ kẻ vạch, anh bảo là địa điểm mới không tìm được nên trễ vài ngày chớ gì.

- Ông Ba Thắng gởi quyết định xuống ngay hôm đó.

- Anh sao cứ gương mẫu hoài. Cứ xập xệ như tôi mà sống dai. Chức không lên, cấp ủy không làm, nhưng thịt gạo có rư luôn khi.

Cử xăng xớm nướng khô. Tôi bảo:

- Để nghỉ chút đã. Chiều hãy nhậu.

Hùng nhìn tôi cười ý nhị:

-Để ông thầy nghỉ cho phẻ chút mày. Ông thầy đá trận bóng vừa qua có hơi mệt.

Cử hỏi:

- Bộ trường Trung Sơ tổ chức được sân bóng cho đại biểu chơi à? Bóng gì?

Hùng phá lên cười.

- Bóng rổ! Phải không thầy?

Tôi bảo:

- Cái thằng phá tao hoài mậy!

Hùng lại cười ngặt nghẹo:

- Ông thầy đã trả thù dân tộc chưa?

- Bậy mày. Ở ngoài thì mới...

- Ba ván liền không bỏ ván nào hả?

Ba đứa cười với nhau.

- Ông thầy có được khen anh đội khoẻ rứa không?

Ba đứa lại cười nghiêng ngã và cùng nhớ thời ở ngoài Bắc vui đáo để. Tôi nằm trên võng định ngủ một giấc nhưng chuyện nàng Út cứ làm tôi lâng lâng khó nghĩ. Chuyện ân ái xác thịt là đã đành rồi. Nó được đánh thức và được thỏa mãn tối đa. Mười năm trên đất Bắc, nhịn khát nhịn thèm. Nhưng chuyện làm cho tôi khó nghĩ là bà khu ủy viên. Tôi tưởng trong con người đó không còn một sự nhạy cảm nào nữa. Chẳng ngờ cái vỏ khô chứa một cái ruột tươi tắn ngọt ngào. Té ra nàng cũng có những ước mơ của một người bình thường bên cạnh những cư xử cứng rắn hằng ngày đối với đám xe bòvà những người khác.

Vừa rồi tên Đỗ Mười đến nghe trí thức tố khổ. Đảng lổ tai trâu, biết gì mà nghe mà trí thức nói cho uổng miệng. Nếu có tai thường thì 45 năm nay đã biết nghe!

Xin trở lại với cái chòi của thằng Cử. Thằng Hùng hỏi tôi:

- Anh ở đằng bà Út, anh có thấy thằng Bắc kỳ con mặt vàng lườm đó không.

- Có!

- Nó ở huyện Hùng Thiện, nó biết trường pháo của mình và ngôi nhà thờ trước cửa trường.

- Cả cô Oanh, con ông chủ tịch huyện nữa. Sao một mình nó lạc vô đội du kích của bà Út?

- Nó thuộc Q16 ở Trảng Bà Điếc...

Thằng Cử chọc vô ngay:

- Mấy thằng Sáu Bèo đó ăn ở mất trật tự lắm. Có ngày ăn dưa hấu bỏ mẹ.

- Nó ăn mình lại khỏi à?

- Ở đâu nó kéo vô đó vậy?

- Thì ở ngoải chớ đâu cha?

- Còn Q nào dự trận Bình Giả?

- Công trường 9 hay công trường 5 của mình.

- Mẹ! hai cái lò nướng đó xơi một lúc cả trăm, cái lò ướp 365A của ông Lê Xuân Chôm không cung cấp kịp.

- AK của mình nổ to nhưng lưới lửa không dày bằng M16 của Mỹ.

Tôi hỏi.

- Sao mày biết?

- Thì mấy ông Tham mưu và Tác huấn bảo thế.

- Từ thời kháng chiến chống Pháp tới bây giờ, mình chưa bao giờ cân bằng lực lượng với kẻ địch. Nó một trăm mình có một. Ông Sáu Vi bảo mình nắm thắt lưng Mỹ mà đánh đó tụi mày!

- Nắm thì nắm, nhưng có điều là nắm được hay không? Mình chưa bao giờ thấy mặt thằng Mỹ mồm ngang miệng dọc ra sao mà đã bị nó chơi bom cho sảng hoàng rồi. Nó mà đổ chụp nữa thì có lẽ mình xếu mếu hết. Cho đến nay, tụi tôi đã lội nhẫm dấu hết vùng này rồi. Từ các sóc Miên đến làng người mình đều bị bom hoặc pháo. Từ Tà Păng lên Xóm Vịnh, dọc đường đá đỏ, tỉnh lộ 13 chạy cặp sông Vàm Cỏ Đông, biên giới Miên Việt, đến bìa Trãng gần bệnh viện K71-B, trường Huấn luyện tân binh đều có nếm mùi bom đạn sơ qua một vài lượt hết cả. Khu trường pháo của mình vừa ăn đạn cà nông của trực thăng, xưởng may bao đạn của Hậu Cần cũng bị đầm già rà liếc liên tục..

Thằng Cử nói một hơi như trả bài, vừa dứt thì thằng Hùng tiếp theo:

- Ban Bảo vệ toàn R đã chỉ thị cho các cơ quan đào thêm hầm hố để chạy tránh bom. Xóm Giữa, Xóm Rầy dài dài lên tới Lò Gò nhà cửa dân tanh bành hết cả. Họ thấy mình đến họ nhìn với cặp mắt căm thù, như bảo: tại tụi bây mà chúng tao mới ra thân thể này. Nhất là dân Miên, họ cõng con dắt vợ chạy đi hết. Nhiều ông già đen thui như cột nhà cháy chỉ đóng khố che chỗ kín, những người đàn bà trần trụi để lộ hai trái mướp lép kẹp, gùi con sau lưng gặp mình họ nói xầm xì với nhau như chửi thầm.

Tôi thở dài:

- Tất cả những gì tụi bây thấy tao đều biết!

Thằng Cử nói tiếp:

- Thỉnh thoảng tôi có ra Sóc Chà Ruột để mua trái thốt nốt uống nước. Tôi có thấy một hố bom đìa. Mẹ cha ơi! Nó như cái ao sen Chùa Phật làng tôi vậy. Dân ở đây đã bỏ đi sạch hết không còn một móng để mình nhờ cậy khi mua con gà khi xin tép sả, trái bí trái bầu.

Tôi bảo:

- Thôi dẹp đi. Tụi bây có ý kiến gì hỏi tao thì hỏi đi!

Thằng Hùng cười khẹc khẹc như vịt cồ bị bóp họng:

- Hỏi anh cái vụ chứng minh thư tôi cho, anh đã xài mấy cái rồi.

- Cái thằng, cứ điều tra tao hoài mậy.

- Hỏi để biết DKZ của anh bắn thẳng hay bắn mục tiêu che khuất.

Thằng Cử xen vào:

- DKZ của ổng gắn ống ngắm pháo Pháo bắn mục tiêu gì cũng đạt cả.

- Biết rồi, nhưng chỉ ngại là đạn của ổng bảo quản không kỹ thuốc tống bị ẩm mốc, nạp liều ba mà nó ra liền tức thì chớ.

Vừa đến đó thì nghe tiếng giả gạo run run mặt đất. Tôi ngồi bật dậy:

- Sao nghe gần quá tụi bây.

- Ừ, kỳ này coi bộ sát bên mình.

Tôi hỏi quặc lại:

- Phong trào em nuôi, con nuôi coi bộ phát triển mạnh. Ở dưới này nào có kém trên cái triều đình Bắc kỳ đó.

Cử cười:

- Anh muốn một đứa không, thằng Hùng nó chia cho.

Hùng bảo:

- Ổng có em nuôi cao cấp rồi, mày còn lo. Ủa, mà em rối ruột chớ không phải em nuôi. Hí hí....

Lại một loạt tiếng chày gạo phình phình, rung rinh cả hai đầu võng. Thằng Hùng láo liên:

- Đừng có chơi ở đây nghe cha. Con mới cưới vợ đó. Để cho con hưởng chút mùi đời! Hiện giờ tôi có hai em nuôi rồi. Em Hai Phi và em Tám. Em nào coi cũng khớ khũm.

- Ừ khớ như cái thằng gì hồi thực tập ở đình Sơn Tây không. Coi chừng mà lọ mực tím đổ đầy lý lịch.

- Ai ngán chớ tôi đây kể như không đi ông thầy! Tôi hưu trí mất mười năm trên đất Bắc, bây giờ về nước được rồi, em phải truy lãnh chứ ạ. Má tôi cần có một lúc ba đứa cháu nội. Càng nhiều càng tốt, không có hại gì cho xã hội cả.

Cử bảo.

- Chỉ hại ban tổ chức ngồi kiểm thảo đau lưng thôi! Kiểm thảo tao, tao kiểm thảo lại bỏ mẹ. Mấy thằng tổ chức là chúa lem nhem. Từ tổ chức Trung ương là Sáu Thọ đến tổ chức ấp tất cả đều đáng lãnh một lọ mực, nhưng ngược lại đảng cho nó cái quyền đổ mực vào lý lịch người ta. Có ai kiểm thảo Năm Lê, Sáu Nam, Tư Khanh không?

Rùng... Rùng... Rùng...

Loạt chày giả gạo thứ ba lại đến. Thằng Hùng tiếp:

- Thế là mình sống sót. Nội ngày nay mình chưa chết vì nạn B52.

- Sao mày chắc vậy?

- Thường thường nó chỉ chơi buổi sáng. Còn kỳ dư trong ngày ít chơi. Và khi chơi thì tối đa là ba đợt. Vừa rồi là đợt thứ ba. Ai còn ngoắc ngoải bò lên được thì lột vỏ sống đời.

Tôi hơi nghi là R ăn dưa hấu, nên móc bản đồ và lôi hai thằng ra mé đường. Nhìn về hướng có tiếng nổ, tôi thấy khói đen bốc lên một dãy dài. Hùng bảo:

- Đúng rồi! Thôi bỏ mẹ rồi.

- Đúng cái gì?

- Tà Bon.

Tôi trải bản đồ ra trên đất xoay hướng Bắc (N) trong bản đồ cho ăn với hướng Bắc ngoài thực địa, rút thước ra đo. Xong tôi xếp tất cả đút vào túi.

- Có đúng chưa ông thầy?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

- Không. Trật xa!

Thằng Hùng cười.

- Dề! Ông thầy làm bộ hoài. Tôi không cần bản đồ gì hết. Tôi ngó cái là xác định ngay. Nếu trật con nít Miên ỉa bao nhiêu tôi ăn hết đó thầy, không cần con nít Việt. Tôi canh hướng bằng mắt bằng tai ở khắp vùng này mà. Tôi đang nằm ngủ mà có tiếng bom nổ, thầy đập dậy hỏi ở đâu, tôi nói ngay chóc.

Cử hưởng ứng.

- Đúng đó thầy Nó là con quỉ ở vùng này, nó hơn tôi xa về cái mặt... em nuôi... hà hà... và cái mặt đó nữa.

Tôi và hai đứa về lều. Tôi ngã nhoài ra trên võng. Tôi biết thằng Hùng nói đúng nhưng tôi không muốn công nhận, không phải vì tôi lo cho bọn đầu bò hoặc đám đón gió Sài gòn. Mà vì ở đó có Ánh, có Thanh Tuyền, có Hai Nhơn, Ba Thắng những người thân thiết của tôi.

Tôi nằm úp mặt vào mép võng. Hình ảnh Huỳnh Mai hiện rõ trong đầu tôi. Nàng bị đỉa đeo đang đứng ở gốc cây giữa bàu nước. Nàng đang ngồi viết thư cho tôi..

Khi rời trường, Bảy Mài đã đắt cả đoàn về thẳng trên đó. Lạy trời cho họ ghé lại dọc đường hoặc táp vào chỗ ông Bảy Phong Vân chơi. Nếu đi một mạch thì chắc chắn cả đoàn đã đút đầu vô cái biển lửa hôm nay rồi. Trời đất ơi! Tôi không dám nói ra sự sợ hãi đó cho Cử và Hùng biết.

Rùng... Rùng... Rùng!...

Lại giả gạo. Thằng Hùng quát đùa:

- Mẹ kiếp! sao kỳ này nó phá qui luật? Thường thường chỉ ba nhát là thôi.

Rùng... Rùng... Rùng!..

Tôi bảo.

- Nó từ hạm đội 7 vô. Rồi từ Utapao qua nữa mày ạ!

- Sao kỳ này mình không được báo trước như những lần khác?

- Có lẽ ông Anh Cả mình quên.

Rùng... Rùng... Rùng!...

Không những ba loạt mà ba ngày ba đêm liền.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx