sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 37: Hội Ve Chai Chống Mỹ - Hai Ngày Ba Tiệc Lớn

Tôi vừa bước vào sân thì thằng Lũy, con Lượm, con của chị Tám chạy ra kêu:

- Gớt ơi Gớt!! Cậu Hai mày về kìa!

Thằng Lũy nói:

- Tao thấy trước.

Con Lượm cãi lại.

- Tao thấy trước mày.

Bé Rớt chạy vấp ngạch cửa té, nhưng không khóc lồm cồm đứng dậy chạy nhào ra ôm lấy tôi và khóc mùi làm như tôi đi vắng lâu lắm. Là lững thững theo sau với cái xách hàng, với vẻ mệt mỏi và chán nản. Nàng nạt con Rớt:

- Làm gì dữ vậy hả?

Tôi giơ tay lấy chiếc giỏ, lấy bánh kẹo ra phân phát cho đám trẻ. Lụa đứng trong cửa nói vọng ra:

- Rớt để cậu Hai vô nhà con!

Tôi bế bé vào. Thấy cái radio trên vai tôi, Lụa hỏi. Tôi thuật lại chuyện gặp dượng Chín Nữa. Ổng chê cái radio cồng kềnh, nên cho tôi. Kỳ tới sẽ bảo vợ mua cái khác. Bé Rớt cầm bánh kẹo nhưng không ăn. Nó vừa quệt nước mắt vừa nói lia lia:

- Ở nhà có người đi kiếm cậu, một ông có một mắt, còn ông kia đầu bạc. Hai ông chờ.

- Chờ lâu chưa?

- Chờ hồi còn nắng. Vừa mới đi.

Con Lượm đáp. Lụa bảo:

- Một Sơn và Út Tiêu chớ ai! Mấy ông dưới Gót Chàng nghe anh về cho người lên đón.

Vừa đến đó thì hai người lót tót vào. Là nạt ngay:

- Đây xuống đó ảnh đi lấy không được sao mà phải rước?

Một Sơn nói:

- Bà nội không biết chuyện nhà binh, đừng có xía vô!

- Nhà binh thì nhà chớ. Ảnh mới về, ảnh ở nhà chờ má tôi gặp mặt rồi đi đâu mới đi. Anh đi đánh giặc mấy chục năm rồi không phải mới đi. Mấy ông không coi tình mẫu tử ra cái gì hết sao lại lập Hội Mẹ Chiến sĩ làm gì? - Là quen mặt mấy người này nên nói càn ngang - Mấy ông làm quá đáng, tôi giấu đồ đạc của ảnh hết cho ảnh đi mình không.

Tôi không nói gì, bảo Lụa nấu nước châm trà. Và tôi rút gói Capstan ra mời khách. Vừa rót trà thì một ông khác tới. Một Sơn giới thiệu là Chín Tiền, người ốm ốm, mặt thỏn, dân mùa Đông được rút vào, làm trợ lý Ban Cán bộ. Chín Tiền xoa xoa tay nói:

- Thưa anh, ở trên nghe nói U80 gởi người xuống đây khẩn cấp, nên cho tôi ra trạm đón. May quá, gặp anh vừa tới.

- Tôi tới hôm qua nhưng nhân dịp chờ giao liên, tôi đi với cô xã đội phó một vòng xem thực địa và giúp cô ấy mấy ý kiến bố phòng thôn ấp.

Chín Tiền nói:

- Dạ, anh Tám Quang Trưởng phòng Chánh trị Quân khu đã nhận được điện trên R báo cách đây một tuần rồi. Anh Tám chưa thấy anh xuống thì rất sốt ruột định cho người đi đón khúc trên Trảng Cỏ. Anh Tám dặn anh Bảy Tùng cho người ra hờ sẵn ở đây hễ anh đến thì rước về liền để mười giờ sáng mai anh làm việc với anh Tám.

Là nói ngang ngang:

- Đây đó đạp xe chỉ một tiếng, còn cuốc bộ thì hai tiếng. Tôi đã nhờ anh Tư Thêu qua Bến Chùa rước má tôi chắc cũng sắp về tới. Để anh tôi ở lại một đêm cho má con gặp nhau hổng được sao? Có gì quan trọng dữ lắm sao anh Chín?

- Gì thì tôi không biết chớ tình hình này căng lắm. Bên anh Chín Lộc cho hay, tụi Sâu Rọm đã câu vô Đồng Dù năm khẩu 155 và 175.

Lụa biết tâm lý mấy ông cán hễ gặp là nhậu, nên không năn nỉ thêm Chín Tiền mà cứ tự nhiên bày tiệc ra và mời mọi người. Lụa còn bảo Một Sơn mời chú Tư Thiên qua chứng đám nữa. Chú Tư đi ba đồng bảy đổi về nhà hồi xế. Vừa bước tới cửa chú đã nói:

- Rượu chưa đi hết mùi lại rượu tới.

Tôi ngồi tránh qua một bên dành chỗ cho chú.

- Hai ngày ba tiệc phải không chú? Không cần mồi nhiều có ba cái nước cay là đủ rồi.

Chú Tư cười khè khè:

- Nuốt ba cái thứ đó vô rồi, cà-nông nổ bên hè cũng không chạy.

Chín Tiền hít vô rồi, nhưng làm bộ than:

- Chà, kiểu này thì khuya mới đi được đó anh Hai.

- Khuya mấy tôi cũng đi!

Vừa nói tôi liếc mắt nhìn Là đứng ở gốc cột. Là hỏi ngay:

- Bên nhà chú còn cây dầu vuông nào không chú Tư, cho cháu mượn đỡ đi. Anh Chín bắt gắt quá chắc anh Hai cháu không nán lại chờ má cháu về được. Bữa tiệc này coi như bữa tiệc tiễn chân anh cháu.

Chú Tư đáp ứng ngay:

- Đứa nào giỏi giò vọt qua nhà tao lấy luôn một cây với một xị đem qua đây mình đánh úp luôn. Để dành đến mai biết có còn sống mà uống hay không? Leo lên bàn thờ rồi, ai có rót ngự tửu vua ban mình cũng đâu có uống được.

Đốn ngã mấy cây của chú Tư, Chín Tiền nằm tại mâm. Một Sơn ôm gốc cột cho chó ăn chè. Chú Tư đi ba xí ba tú về nhà, vừa đi vừa nói thơ Lục Vân Tiên, coi pháo Đồng Dù Trung Hoà Bến Cát chẳng ra cái dem nào.

Tôi định đi nghỉ cho khỏe để ngày mai áo mão vào chầu thì bốn trự nữa kéo tới. Toàn là học trò pháo vừa mới vừa cũ của tôi. Ba Tố, Năm Đừng, Hai Chi, Út Lộc. Trường pháo vừa bãi khóa, họ về địa phương hoạt động bằng AK, CKC chớ pháo tép cũng không có, lấy gì mà hoạt động. Mỗi người mang một cái radio, Năm Đừng và Hai Chi mỗi người xách một con gà. Radio thì hát, gà thì kêu rùm trời. Lụa quát.

- Vặn nhô lại để nghe tiếng pháo đề pa các chú ơi!

- Đề pa đề bốn gì mặc kệ. Cải lương Sài gòn buổi tối nghe mùi rệu, bỏ uổng.

Ba Tố vỗ vai, bắt tay tôi, cười hắc hắc, nói như la:

- Nghe thầy về dưới này tôi khoái quá! Ở đây, người ta chê pháo binh mình mạt cọng. Có thầy về mần vài cú cho thiên hạ lát mắt coi!

Năm Đừng tắt radio máng trên đầu cột rồi nghiêng mặt nhìn vào miệng hầm:

- Có đủ chỗ chứa không?

Tôi nói.

- Dư sức mà. Hổng ấy tôi quay lưng ra. chiu cho!

- Hồi kháng chiến thì thầy đã chịu một phát che đạn cho nhị tẩu Tô Ký và Ba Xu rồi, bây giờ tính làm phát nữa hả.

Hai Chi vừa cởi súng để lên nắp hầm vừa nói:

- Kỳ này thì mình phải đỡ đạn cho thầy. Ông Tố dày cơm dùng làm cửa hầm được lắm. Còn mỏng cơm như tôi đạn

xuyên tuốt.

Là háy:

- Người chớ bộ dừa khô hay sao mà mỏng cơm dày cơm.

Chi chập sau là khói lửa lại mịt trời. Tôi phải chầu ba (Chín Nữa, vừa xong tiệc, bây giờ lại tiếp) có hơi khẳm, nhưng cũng ráng múa để học trò cười. Ba Tố hỏi tôi:

- Bùi Khanh đã tuyên bố với ai chưa thầy?

- Khi tôi sắp đi thì ổng vô bệnh viện rồi. Trường mình tản lạc hết. Sắp sát nhập với trường Trung Sơ (Trường Lục quân của Giải phóng). Tôi kể lại chuyện anh em ăn dưa hấu hụt, ai nấy nghe đều cười lăn.

- Còn bà Mai Khanh đã thành bà Chánh ủy pháo chưa?

- Chuyện đó còn trong vòng bí mật.

- Bí mật cỡ vụ Ái Mỗ không? Nó nổ ra, thầy lại phải đi điều đình.

- Kỳ này nếu sắp nổ thì ổng cho bả đi Sài gòn đánh đặc..công.

Tôi nói với Ba Tố:

- Bữa nay tôi đi một vòng để quan sát địa thế. Bào Cạp, Sa Nhỏ, Bàu Đứng tiêu điều quá. Dân đi gần hết Củ Chi.

- Nó vẫn đó thầy. Không giống hồi thầy về lần trước hụ hợ với Tư Linh trong việc đón tiếp ông nhà báo. Hồi đó tàu chạy từ Dầu Tiếng xuống Bình Dương hàng ngày. Bây giờ chỉ có tụi Giang thuyền thôi. Nó chơi cú độc nghe. Lơ mơ vọt qua sông là bị nó đấy. Cán nhà mình bị rồi. Còn tụi Trung Hòa ỷ có Đồng Dù đã dám bung ra tới Gò Nốc, Tầm Lanh, Ràng, phục kích rượt bắt du kích giữa ban ngày. Còn trên trời thì đầm già khu trục chơi đều đều từ Phú Hòa Đông trở lên Bùng Binh. Vụ pháo kích Biên Hòa coi bộ không đủ làm cho nó bớt đi các vụ oanh tạc.

Ba Tố gặp tôi như được dịp xổ bầu tâm sự, nên tuôn thêm:

- Ông đầu hói Năm Thủ bị ông Năm Lê nạo sát ván, đi đâu không dám ngó mặt ai, cái Ban Dân Quân của ông già Sáu Nâu và Năm Cai có làm rụng lông thằng Mỹ nào, nhưng nhờ ba cái hầm chông ẩu, địa đạo láo, lựu đạn gài suông cựa mà báo cáo được một số thành tít, nên không đến nổi gục mặt dọc đường 15 chứ cái H6 của mình lâu nay mọc rễ ở Bến Mương bị coi là đơn vị co cụm số 1 Quân khu.

- Chớ mấy ông mình ở đâu?

- Ông Sáu Phấn thì tối tối đạp xe về nhà vợ, còn Hai Giả thì ăn dầm nằm dề ở nhà bà Má Mười vì con dâu của bả mới góa chồng. Vậy đó. Đại đội phòng không 12/8 của tôichui kỹ chớ dám ló ra bắn máy bay à? Muốn bắn một chiếc máy bay phải có pháo yểm trợ dập tụi Trung Hòa và Đồng Dù, thì mới dám khai hỏa, chứ nếu để nó rảnh tay thì nó nện mình tan tành xí quách ngay. Tụi này bắn ác hơn bất cứ tụi nào từ trước tới nay. Du kích Bến Mương nổ có một phát vào chiếc trực thăng bay qua mà nó gởi một trăm trái pháo.

- Sao ông biết một trăm?

- Thì dân họ đếm từng lỗ pháo, tính hết mọi thiệt hại để thưa xã ủy tụi du kích...

- Ê, ông đừng có kêu tụi này tụi nọ nghe, mai mốt có chuyện cần đừng có kêu.

Thấy cô xã đội sân si, tôi quắc mắt:

- Anh Ba nói sự thực để rút kinh nghiệm nội bộ em à. Làm người lãnh đạo, em cũng nên lắng nghe nhân dân phản ảnh chớ. Đây là những người có 15-20 năm cầm súng không mà!

Tôi vụt nhớ và kêu lên:

- Tôi quên cho bồ nhà pháo mình hay. Một ông thượng tá su hào mới được đưa vào làm phó tư lệnh bên cạnh ông Hai Nhã và Tư Khanh.

Ba Tố nói:

- Bọn Nam kỳ mình bao giờ cũng đóng vai trò dọn ổ sẵn cho người ta đẻ. Mấy năm trước dân mình lót đường. Năm nay đường suông tụi nó mang lon mang gáo vô ào ào. Mấy ông không nhớ hồi ở ngoài F330 à. Một thằng su hào trẻ măng hai sao hai gạch đại diện Bộ Tổng vào truyền lệnh gì đó. Ông Hai Nhã nhà mình hồi đó là Hai Nho tóc bạc tuổi đáng bố nó lại phải đến chào nó cái cụp và nhận lịnh cái rụp.

- Thì nhà binh phải vậy chớ kêu cái gì.

Ba Tố hăng hái hầm hàm hậm hực xổ nguyên ra phang:

- Thì phải thế rồi. Nhưng coi chướng mắt quá. Nó là trung tá hồi nào? Còn ông Hai Nho quần với Tây chín năm mới lãnh lon Trung tá? Đây rồi khi cách mạng thành công Bắc kỳ sẽ ngồi hết các ghế từ Thủ Tướng cho tới tổ trưởng Hợp tác xã không trống cái nào. Còn dân Nam kỳ mình thì càng ngày càng bất mãn càng chưỡi thề càng bỏ về nhà, rốt cuộc thằng còng làm thằng ngay ăn.

Tôi gạt ngang vì sợ mâm rượu trở thành cuộc họp chống Bắc kỳ và chết vì Bắc kỳ. Cũng may, giữa lúc đó có tiếng hò nghêu ngao từ phía nhà chú Tư vọng lại:

Bé Rớt chạy ra cửa nhìn rồi vỗ tay reo:

- Chú Tư chăn bò! Chú Tư chăn bò!

Lụa rầy con hỗn. Là ngó ra:

- Bộ chưa ăn cơm chiều hay sao mà hát như bò rống vậy ông thiếu úy đánh xe bò?

- Nè đừng bắt chước con nít hỗn với người lớn nghe! Dù sao tôi cũng là bạn với ông anh Ha... ai của cô nghe! Tôi đến đây để cho cô biết bà già không có về được vì giang thuyền hàn ngay khúc Bến Dược.

- Tụi nó ngăn cả bà già sáu mươi nữa hay sao?

- Cô biểu bà Năm Đang đem đạo quân đầu tóc của bả ra mà đánh trâu chí trạnh đòi tụi nó rút về chớ tui hổng mần gì được. Gạo của ông Bảy Hốt mua xong rồi mà còn nằm ỳ đây không chở về bên đó được! Ủa mà quên chớ! -Tư Thêu giơ cái cà-ròn lên - Bà Sáu Tiệm (hay Sáu Tĩnh cũng thế) nghe thầy Hai về, bả nhắc lên lấy cái bình toong của bả tặng.

Là trố mắt:

- Thứ bình toong bể, hổng thèm!

- Còn đây là hai kí lươn bông bả gởi cho thầy um sả nước cốt dừa tẩm bổ.

Là phóng tới giật chiếc bao ném ra giữa sân và hét:

- Trả cho bả? Bộ ở đây không mua nổi ba thứ đó sao?

Tư Thêu cười hắc hắc nhìn tôi nháy mắt. Tôi hiểu ý nói:

- Ông thiếu úy giỡn chơi đó mà?

Tư Thêu cười:

- Ba trăm đồng lương của tôi tháng này đó bà cô!Tôi mới lãnh xong định gởi về cho mẹ đĩ đang ở cữ, nhưng thấy lươn vàng nên mua xách lên đóng góp nhậu chơi chớ bà sáu đâu có thơm thảo dữ vậy mà cô em nổi tam bành?

Ba Tố xoa tay:

- Vậy ra thằng em mày có một cục để trên đầu trên cổ rồi hả? Bẹp hay ngỏng? Đặt tên gì chưa? Nhớ lớn lên đừng có cho đi tập kết như bố nó nghe. Chết cũng ôm gốc dưa mà chết ở trong này.

Bị Ba Tố dồn một hơi chới với:

- Tên thì tôi đề nghị đặt là Thùa nếu gái. Bố Thêu con Thùa thì vô đề rồi. Còn nếu trai thì đặt là Chui, Phóng, Dông, Sảy...!

Mỗi người góp một câu làm bữa tiệc vui loạn. Ba Tố nói:

- Bữa nay mình thành lập hội Ve Chai Chống Mỹ như hồi ở Sơn Tây được đó ông Thầy.

- Phải! Nhưng thiếu quán bà Ba Cạo và thiếu tá Phụng!

Tôi kêu lên:

- Tôi gặp ổng ở trên R. Ổng đang đi giải quyết vụ Phùng Văn Mười. Bữa đó, tụi này với Bùi Khanh đi bắn thực tập DKZ ở Bổ Túc. Lính của tôi thấy bầy heo, tưởng là heo rừng. Nó để một phát con heo mẹ nằm ngay chừ. Xách dao tới xẻ thịt thì té ngửa ra. Đó là heo của cơ quan tự túc. Thằng thủ trưởng đến khóc, cái miệng méo xẹo như cái 1...bị bão. Tôi rút tiền ra thường. Thì ông Phụng tới. Hỏi ra cớ sự, ổng bảo: Tụi này cũng thèm thịt bỏ bố. Đem về chia ra nhậu rịu chớ thường bồi cái đếch gì. Thế là thay vì mất tiền lại được bữa thịt no tới cạnh tai.

- Ổng là thủ trưởng cơ đó à?

- Ổng không phải là thủ trướng nhưng ổng cao cấp hơn thằng thủ trưởng.

- Tàng dân Bắc cờ tôi chỉ chấm có thằng cha đó là chơi được thôi!

- Bậy nào! Nói vậy sai chánh sách Nam Bắc một nhà.

- Nình bà con gái Bắc kỳ bỏ cho ai? Há há...

Tiệc rượu lại bùng lên với đề nghị lập Hội Ve Chai chống Mỹ, mỗi người một câu, mỗi kiểu ca ngợi cái tổ chức bán hợp pháp này mà tiền thân nó là Hội Nhậu trường Pháo Sơn Tây gồm những chiến tướng của làng nước ngược và trụ sở đặt tại quán bà Ba Cạo. Tôi hỏi Ba Tố:

- Ông nhớ hồi mãn khóa "I" mình liên hoan ở quán bà Cạo, ông nội nào say rồi vô mùng bả không?

- Nhớ chứ sao không. Bả đâu có la lối gì. Một tiểu đội dzô bả còn không la nữa là một đứa. Hừ hừ! Thời Pháp bả cũng bán quán, bán cả nọ kia với tụi sĩ quan Pháp nữa mà.

Năm Đùng bỗng rót rượu tràn ly cối và chắp tay nói với giọng run run không biết cảm động giả hay thiệt:

- Ông Ngai ông Địa vong hồn Tư Quảnh và Ba Tô Đê sống khôn thác thiêng về phò hộ anh em.

- Hai thằng trưởng phòng leo bàn thờ một lượt không kịp nhắn nhủ gì lại hết với vợ con.

Ba Tố gạt phắc:

- Ê! Hội của mình phải ra điều lệ mới là khi tác chiến không được nói chuyện buồn nghe. Hể nổ là xốc tới không có khóc khóc mếu mếu nghe.

Hai Chí tán thành:

- Ừ đúng! Hội của mình chiến đấu tới gục thôi, không có la áo áo như gà rót.

- Nay mai rồi cũng tới phiên mình thôi.

- Nữa xin các bạn cúng tôi một cặp giò gà nghe!

- Giò gà cạp không đã bằng đùi...

- Ê, đừng khai ra chuyện bê em cu ếch (BMQS) nghe cha. Thằng Chín Tiền nó ghi vô lý lịch bỏ mẹ!

Chín Tiền đã tỉnh dậy ngồi tóp ve bên góc cột, khúm núm:

- Dạ, mấy anh nói vậy chớ em đâu dám ạ!

- Ghi thì ghi nhiều nhiều một chút. Đổ luôn lọ mực Ba-ke (Parker) lên đó cũng được.

- Ê cậu nào có đi đắp đê kể lại chuyện tắm sông nghe chơi ta!

Ba Tố bảo:

- Cậu đi chớ ai nữa.

Út Lộc bảo:

- Tôi đi có một lần, ông đi thường xuyên! Đê vỡ cũng đắp. Đê không vỡ cũng đắp. Đắp đê là phụ, tắm sông mới là chánh, phải không ông Tố.

- Ừ, tắm sông lặn mò cá rô mới đã. Hễ bữa nào mò trúng thì bữa sau bắn pháo đạt 100%.

- Mấy cô nàng cũng thích tắm sông với anh đội miền Nam rữ rội chớ hả. Há há...

- Anh đội khỏe ngư... ời lại xinh trai, ba ván liền không bỏa ván lào!

- Xạ giàn ngoài vậy thôi chớ có cậu nào đột nhập vào trong thâm được đâu.

- Thôi dẹp đi! Nhắc mấy cái chuyện xa vời đó uống rượu gắt cổ lắm. Chuyện hiện giờ mới hay.

- Chuyện bây giờ phải rữ Bem!

- Ông nào có xuống địa đạo chưa?

- Hà hà... Bây giờ tới phiên ông thầy khai pháo hả?

- Cái địa đạo nó ra nàm thao thầy tỏa cho tụi này nghe với để rút kinh ng...ẹm.

Cả mâm rượu cười rần. Là đứng nghe lóm chuyện BM nãy giờ, ra miệng:

- Anh Hai đừng có bị mấy ổng kích nghe chưa?

- Anh Hai không có bị kích thích đâu cô xã đội. - Ba Tố gật gù - hay là...

- Chắc ổng bị kích thích nên mới xuống địa đạo đó chớ. Thiệt là hay. Ngoài Bắc thì đi đắp đê, còn trong này thì đi đào địa đạo. Toàn là chữ đê.

Là quát:

- Mấy ông say rồi nói bậy nghe!

- Hổng phải toàn là chữ "đ" à?

Đắp đê đã đời đi đào địa đạo đã đời.

- Ai mà nói cho lợi mấy cái miệng của mấy ông pháo.

- Miệng pháo cũng là miệng sao nói không lợi?

- Thôi thầy Hai kể chuyện xuống địa đạo đi!

- Tôi mới coi hồi chiều chưa có xuống.

- Địa đạo của ai mà thầy coi được, giỏi vậy hả?

- Của cô xã đội chớ còn của ai!

- Nói vậy thầy được cô cho xuống địa....

- Không mới coi thôi!

Cả thiên hạ cười rầm lên. Út Lộc phun cả rượu ra ngoài.

- Há há... Thế là thầy biết cái địa đạo của cô xã đội rồi!

- Ừ ừ cổ giữ kín lắm! Không ai biết nổi đâu. Thiên hạ chỉ đoán chừng thôi.

Là gắt yêu:

- Anh Hai! Bộ anh nói gì với mấy ông trời đó hả?

- Anh đâu có nói gì đâu.

- Hổng nói sao mấy ổng... cười em?

- Thì anh chỉ nói là em cho anh coi...

- Mới có coi thôi mà, cô xã..ã.. đội! Đừng sợ mất màu.

Tôi nhìn Là:

- Em giỡ ra cho anh coi hồi chiều không có à?

- Anh đòi coi chớ không phải em....

- Ừ thì anh đòi coi rồi em cho... coi chớ sao.

Mọi người cười ngắc ngơ. Bàn tay đập vào vế, vỗ vào mặt ván ly chén nhảy tưng lên. Một chập, im lại. Ba Tố hỏi:

- Thế nà thầy đã thấy cái miệng địa đạo rồi phải không?

- Thấy rõ rồi!

- Nó ra nàm thao thì thầy phải nhớ nghe.

- Nhớ chớ đâu có quên.

- Anh Hai! Là thét - Em có một cái đó thôi. Lâu nay em giấu biệt. Chỉ mình anh biết thôi. Lần trước anh đòi coi, nhưng rắp quá em không cho coi, lần này mới cho...

- À, vậy ra thầy Hai đòi coi hồi năm ngoái kìa à?

- Ừ, lúc nào ảnh cũng muốn coi cho được mới nghe.

- Vậy mà thầy Hai giấu tụi tôi nghe.

- Chưa có kết quả nói ra làm gì.

- Năm nay thì có kết... ỏa rồi. Hí hí...

Lụa đứng ở bếp nghe ngóng nãy giờ. Nàng bưng dĩa lươn um lên nói:

- Đây là um sả ớt nước cốt dừa! Mời mấy anh.

Là vẫn còn trả treo với Ba Tố về vụ địa đạo. Lụa quát:

- Đồ khùng. Người ta nói chuyện khác, hiểu không? Ở đó mà cãi giống!

Là cứ cãi giống:

- Anh Hai đòi xem địa đạo thì em cho coi địa đạo chớ chuyện khác nào?

- Thôi, đi xuống múc thêm dĩa lươn um đem lên đây.

Là đang đi xuống bếp, bỗng quay lại:

- Nhưng mà em quên, em chỉ cho ảnh xem cái hầm cá nhân của em chớ đâu có cho cái gì khác.

Ba Tố chụp lấy câu nói:

- Vậy là hay lắm rồi. Cô em cho xem cái... cái cá nhân của cô chớ không cho xem cái của tập thể.

- Em chỉ cho xem thôi chớ ảnh chưa có dùng, anh nghe chưa?

Năm Đùng gật gù:

- Thì mới có xem thôi, chừng nào gặp hoàn cảnh thuận tiện ổng sẽ dùng.

Hai Chí tiếp:

- Từ coi tới dùng mấy hồi.

- Ảnh chê!

- Chê sao?

- Chê là hầm hẹp ngột ngạt, ảnh không thích.

Cả mâm tiệc lại cười ré lên. Lụa đẫy Là đi xuống bếp.

- Đi đi bà ơi! Người ta nói lóng mà cứ rống lên cãi!

- Lóng gì?

Tôi bảo:

- Để bữa nào anh nói cho nghe cô xã!

Ba Tố nói:

-Thôi dẹp địa đạo đi nghe thầy Pháo. Bây giờ xoay qua Hội Ve Chai chống Mỹ của mình. Chiến đấu cho đúng luật. Không được chạy làng. Bỏ trận địa thình lình phải phạt.

- Phạt cách nào?

- Uống ba cống một phát.

- Chưa ngon! Uống bằng lỗ mũi! Để trong bình toong mà trút!

Tiếng nói của ai từ ngoài của vọng vào.

- Không được! làm như vậy mất sức khỏe...

À! ông bác sĩ nhảy phóng Tư Chuyền với một bầy ết coọc: hai cô Nga, thằng Quỹnh, thằng Bốn. Năm Đùng tuyên bố:

- Đi đến trễ phải phạt.

Tư Chuyền cười:

- Phạt gì thì phạt! Sợ gì!

- Hổng sợ thì tui cho ông phải sợ!

Năm Đùng và út Lộc nhảy xuống ôm đè Tư Chuyền, đầu ngửa trên cạnh ván. Hai Chi đè chân. Ba Tố lấy bình toong rút nút đổ vô miệng. Tư Chuyền nuốt ực hai ba cái rồi sặc phun tứ tung. Y quặc đầu qua một bên làm rượu tràn ra ngoài ván. Ba Tố chìa bình toong cho tôi bảo:

- Thầy Hai đổ dùm. Tôi kềm cái đầu y.

Tôi cầm bình toong:

- Thằng chả chết, ai săn sóc thương binh?

- Thằng chả sống thằng chả cũng không săn sóc được vì hổng có thuốc men..

- Làm như vậy thằng chả thù, nay mai bọn mình bị trặc tay trầy chân sơ sơ, vô bệnh xá thằng chả cưa bỏ mẹ!

Mấy người nghe tôi nói cười ồ và thả ông bác sĩ ra. Tư Chuyền ngồi dậy, nước mắt nước mũi ròng ròng, tóc tai xơ xài, vừa quệt lia vừa ho:

- Các cha chơi ác hơn tụi ma-rốc hồi kháng chiến.

- Tha vụ này, còn phạt vụ khác..

- Ừ, phạt đi.

- Ông phải nộp hailít đế.

Tư Chuyền cười khảy:

- Đế tui không có. Tui thế rượu cồn 90 chữ được không?

- Rượu cồn là rượu gì? Rượu 1... hay rượu cồn? Cồn nào Cồn Lớn hay Cồn Lăng?

- Rượu cồn là rượu dùng trong nhà thương để sát trùng, chứ cồn lớn cồn lăng gì?

- Có cay không cha nội!

- Cay rách phổi chớ sao không cay. Tui sẽ mang ra nộp cho bữa tiệc một tĩn bốn lít.

- Ừ được rượu gì cũng uống, miễn cay thì thôi.

Một ông già đột ngột ló vô ngực trần với sợi dây nịt to bản, tay cặp nách cái chai. Hai Chí reo lên:

- Chú Tư! Mời chú vô! Bữa nay có đủ mặt quân dân chánh đảng đủ hết.

Tôi hỏi:

- Bộ chú hết chết rồi hả.

- Cũng đang ngất ngư thôi, nghe bên này hát bội thì mang qua một lít giúp vui. Cái này tui trữ lâu lắm. Để dành chống bịnh thời khí.

- Bịnh đó, đừng lo. Cà-nông bắn chạy mất hết rồi. Đem vô đây cho Hội Nhậu chống Mỹ.

- Tụi mình bầu chú Tư mần chủ tịch Hội Nhậu đi!

Út Lộc đứng lên cao gần đụng nóc nhà vung tay.

- Ừ chủ tịt ranh rự hội nhậu chống Mỹ muôn năm.

- Chủ tịch rêm xương oải cốt lắm, chỉ muốn nằm thôi.

- Ừ nằm lãnh đạo cũng được. Đề nghị hoan hô ông chủ tịch nằm bằng cách cụngn ly úp gàu cho cạn nè!... Hội Nhậu chống Mỹ muôn năm muôn năm!

- Muôn năm! Muôn năm!

Lụa bảo:

- Các chú la nho nhỏ để nghe pháo đề-pa mà lủi!

Chín Đùng quát:

- Đả bảo là Hội Nhậu chống Mỹ mà pháo thụt thì lủi là cái gì?

Lụa bảo thằng Quỹnh và Bốn:

- Hai em ra ngoài sân ngồi canh dùm chị. Rồi chốc nữa vô ăn sau. Chị để dành lươn um cho. Quỹnh canh pháo Đồng Dù, Bốn canh pháo Trung Hòa. Hễ nghe nó đề-pa thì la lên cho trong này lủi mới kịp.

- Dạ! Mấy ông cứ việc nhậu chống Mỹ đi! Để tụi em canh cho.

- Phải sánh tai nghe.

Lụa vừa dứt tiếng thì... Hụp! Hụp!... Hụp.

- Chun hầm! Chun! Nó thụt.

Mọi người nhào lăn xuống đất. Vài người chui vô hầm.

Tiếng nổ rung rinh mặt đất. Đèn bị đạp đổ. Trời đất tối om. Đầu đụng cột lộp cộp. Trẻ con khóc như ri. Lụa kêu:

- Rớt ơi! Rớt!

Mấy tiếng nổ không xa lắm, nhưng đủ làm cho mọi người rối loạn. Tôi ngồi nép bên mình hầm nhìn lửa lóe qua kẹt vách. Tôi quát:

- Chui vô hết đi. Nó đang thay đổi tầm hướng khác đó.

- Thầy Hai khóa chốt à?

- Bậy nào, để thầy vô trong.

Tiếng nổ ngưng. Trong không khí có tiếng e e e kéo dài.

Trời như vỡ ra từng mãnh. Một tiếng hỏi.

- Đồng Dù hay Trung Hòa.

- Trung Hòa. Đây là pháo 105 không phải cà nông của Đồng Dù.

Một loạt tiếp rơi xa hơn. Tôi bấm đèn pin và đốt đèn lên.

Lụa bảo:

-Nó quay họng lên Bùng Binh, Rừng Tre rồi!

Tư Thêu chép miệng:

- Hổng biết mấy con bò tôi có sao không.

- Chắc là đạn đi trớt lớt lên tới đường số 6.

- Nó có bề gì thì không có xe tải gạo, lính đói cả bầy.

Chập sau, sóng lặn gió im. Mọi người lóp ngóp bò lên.

Chú Tư Thiên cười khoe cái miệng móm:

-Thôi dẹp đi cái Hội Nhậu chống Mỹ! Tại các cha thành lập nên nó chào mừng đó.

Ba Tố phủi đất trên đầu:

- Dẹp sao được mà dẹp chú? Nó làm cữ này rồi là mình tha hồ múa lân tới sáng. Bắt gà làm thêm chớ.

- Ba con lươn bò lển nghển ra ván kìa.

- Ai có u đầu chảy máu gì thì kêu bác sĩ có sẵn ở đây.

Là nói giọng quạu đeo:

- U đầu chảy máu gì. Nó cho một trái ngay nhà...

- Thì hốt thịt xương về làm ruốc, lo dữ hôn cô xã đội?

Một giọng nào phát ra từ hầm, giống như giọng Năm Đùng.

- Ê lên! tiếp tục chiến đấu chớ nằm vạ ở dưới đó sao cha!

- Hổng giỏi hô Hội Nhậu muôn năm nữa đi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx