sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Quyển III - Chương 42: Ngài Thiên Lôi Rơi Vào Tay Tiên Cô

Chín Lộc nheo nheo cặp mắt bù lạch ăn sạch lông nheo vừa cạp xương gà nhai ngồm ngoàm vừa nói giọng ba rọi Nam Bắc:

- Năm ngoái Sư Đoàn 25 Bộ Binh tụi nó hành quân đó đây, rồi tụi Trâu Điên, Cọp Đen cũng dô, như dô nhà không cửa. Chỉ có ba cái hầm chông và lựu đạn gài nhưng đâu dính ma nào. Tụi nó không đi càn rừng càn rú như tụi Tây hồi trước mà nhảy cóc bằng trực thăng. Đang ở Bàu Trân nó nhảy qua Bàu Lách trong vòng 15 phút. Nó bay trên đầu mình, nó bọc sau lưng, nó xuyên hông, mình chạy hộc gạch. Cậu về đây đem món pháo ra trị tụi nó chút coi!

Tôi hỏi:

- Không bắn được à?

- Được chớ sao không! Nhưng mà bắn nó một phát CKC thì lập tức nó trả hoả một trăm trái cà-nông. Ruộng vườn nhà cửa tan hoang hết, đồng bào chửi và đuổi không cho ở - Sáu Huỳnh nhấm tí rượu khà một tiếng khẽ rồi tiếp - Xe tăng nó chạy như bọ hung vậy. Muốn cho bộ binh tới chỗ nào nó cho những khối thép đó càn trước. Gốc cây to cả ôm nó cho xe ủi bứng cái một. Lần nọ nó còn xúc một bụi tre.

Chín Lộc xua tay, định nói gì nhưng bị miếng xương gà trám bít nên cố cạp nhanh, trợn trắng và xua tay lia lịa.

- Thôi thôi cha non, đừng có kể cái chuyện đó, tớ ớn xương sống lấm. Nói ra ông thầy pháo sẽ mất tinh thần ngay.

Sáu Huỳnh nhướng tôi:

- Ê ngán không mày nhỏ?

- Nói nghe chơi chớ ngán gì anh Sáu! Tôi thuộc loại chì mà!

Sáu Huỳnh cười nhe răng dính đầy thịt gà:

- Để rồi coi chân chì hay chân sắt, xe ủi đất là lợi hại nhất. Nó xúc một phát là đi nửa cái nhà. Chòi con nó đưa một đường là bằng mặt đất. Bởi vật tụi du kích bây giờ cũng sợ không dám làm miệng hầm trong bụi tre bờ trúc hoặc gốc cây rừng nữa. Nó không cần thả chó đánh hơi. Nó cứ ủi. Bàu Lách, Gò Nổi hay Trung Hòa xe ủi đất xúc luôn cả du kích trong gốc bụi trúc bứng lên, giống như thuở bé tụi mình đi đào trùn câu cá bóng dừa, trong lưỡi cuốc có dính con trùn đứt làm hai khúc.

- Thằng du kích đứt làm hai à?

- Không phải vậy đâu! May mà lưỡi nó xúc hai phát, phát trước nó xúc thẳng cái nắp hầm, phát sau nó nạo luôn cái đáy hầm, chớ nếu nó xúc nửa chừng thì thằng nhỏ sẽ đứt cổ hoặc bị xắt làm hai khúc.

Sáu Cúc lắc đầu:

- Đang nhậu bắt trớn cha nội nói ba cái chuyện đó, tôi rùng mình mắc ói quá!

Tư Minh nhai miếng xương gà rau ráu và gầm gừ:

- Còn nhiều chuyện ớn hơn nữa, nhưng ăn thua chi! Ăn thua chi! Ta cứ anh rũng xốc tới đỡ đạn cà-nông đều đều. Củ Chi đất thép thành đồng mà lỵ!

- Mẹ, nói tới cà-nông, tôi càng ớn. Kỳ đó tôi chỉ cho thằng Cội tới đào một trái 155 lép trong cái nhà hoang. Gia đình có hầm rất chắc nhưng trái cà-nông lại xuyên qua cả nắp chui tuốt xuống giữa lòng hầm. Gia đình có tám người, may là trái cà-nông không nổ ông ạ. Nếu nó nổ thì bay hết không hốt lại được một miếng thịt. Sau đó cả gia đình dời đi tức tốc ra ấp chiến lược.

Sáu Cúc tiếp:

- Không hốt được một miếng thịt thì phải nói trận B52 ở Hố Bò. Ít nhất là mười nóc nhà trúng tệnh, mỗi nhà ăn nguyên một trái bom. Bom không có mắt mà nhểu ngay chóc như cò ỉa miệng chai vậy.

Vừa đến đó thì bỗng có tiếng hát nhí nhô từ ngoài đường:

Tiếng hát rõ dần khi bắt leo qua bài khác:

Sáu Huỳnh nháy nháy tôi. Tôi không hiểu chuyện gì cứ nhậu miết. Chín Lộc càng nhậu càng xổ nho và nó giọng ba rọi nghe đến buồn cười:

- Tiên sư mấy thằng Mỹ dô đây riết rồi chơi hết con gái Bình Dương Củ Chi làm đám mình bơ mõm. Địt mẹ bố tiên sư, mình muốn có một cái, phải o mệt mới được, còn tụi nó không thèm mất tiếng nào, chỉ rút giấy bạc ra quơ quơ là đàn bà con gái chạy theo rần rần. Cái kiểu nầy mình còn nồn non nồn già đâu mà địt.

Sáu Huỳnh bất mãn địa vị nên luôn luôn châm chọc cấp trên. Vớ được cơ hội, y cười khè khè:

- Các cha có biết ní nịch của ông công nhân ba đời Chín Nọc chưa? Để tôi xin giới thiệu sơ qua nghe chơi. Hồi trước cách mạng ổng làm ở hãng Rờ nồn đấy ạ?

Mọi người cười ré rồi nhao nhao lên:

- Hãng gì lại có cái hãng kỳ cục vậy?

Sáu Huỳnh nhẩm xà một phát rồi nói tỉnh bơ.

- Các cha không nghe hãng xe Pháp Renault à? Đó chẳng phải Rờ Nôn hay Sờ Nôn là gì? Chỉ cần bỏ dấu nặng dấu huyền như mấy ông Huế Nghệ: năm cắc thì ra năm cặc, ở đây Rờ Nôn lại hóa ra Rờ Nồn hay Sờ Nồn chớ gì. Chín Nọc mà làm hãng Rờ Nồn thì đúng quá chớ còn gì nữa? Hì hì! Có đúng danh từ không lào cụ Chín?

Mọi người gật đầu và cười phun cả rượu thịt. Sáu Huỳnh kết luận:

- Bởi vậy bây giờ thằng chả nhớ cái hãng cũ, cứ mở miệng thì có cái món đó văng ra hàng loạt.

Tư Minh vuốt đuôi:

- Tại ổng cứ đi địt nên nó càng đẻ ra đông như kiến, nay mai sẽ có cái Đồng Dù thứ hai nữa là mình hết đường sống đó nghe.

Chín Lộc nổi cáu chửi oang oang:

- Địt mẹ cái thằng Sáu Gấm và thằng Bảy Tùng.

- Tôi đã bảo đừng có địt nữa mà cứ hở là địt! Ông đã có cái bánh bò gặm mỗi đêm rồi còn ức hiếp gì nữa kia chứ!

Chín Lộc trợn mắt lộn thinh trái ké, miệng há hốc như bị mắc xương hồi lâu mới nói được.

- Chúng nó làm như vậy là mất lập trường cách mạng chớ giỡn à? Ai đời, mình là cán bộ mùa thu mùa đông lại cho vợ con ra làm với Mỹ ở Đồng Dù là cái thá gì?

Thấy Chín Lộc đổ quạo thực sự, Sáu Huỳnh không trêu nữa. Cả mâm rượu cũng hết nhộn. Hắn chỉ là Trưởng ban Quân Báo loại cá kèo nhưng lại là Phó Bí Thư đảng ủy Bộ Tư Lệnh Quân Khu, còn Năm Lê là Trưởng Ban Tham Mưu nhưng vì mang cái ô của bà Hai Mặn nên không được vô cấp ủy. Chín Lộc là cấp dưới Năm Lê về mặt chánh quyền, nhưng vô họp đảng thì Năm Lê lại lấm lét sợ Chín Lộc lôi cái ô đó ra mà nện thì mất mặt bầu cua, nên Chín Lộc được mợi, ăn nói rất hiên ngang con bọ xít. Chín Lộc tiếp:

- Tôi đã bảo Năm Lê phải cảnh cáo hai thằng đó, nhưng y không chịu nói gì hết.

Sáu Huỳnh cười khè khè:

- Ổng bị cái khớp ngang cổ đó mà còn dám nói ai. Nghe nói bà Mặn bỏ công tác rồi hả anh Chín?

- Vụ đó còn nhiều chuyện linh tinh lắm chớ không có êm đâu. Còn vụ hai thằng Bảy Tùng và Sáu Gấm tôi nhất định tranh đấu tới cùng.

Tư Minh đưa cho Chín Lộc cái giò gà và bảo:

- Anh đừng có nóng, anh Chín bầy trẻ.

- Gặm hết năm cái móng gà là hạ hỏa ngay đó chú Chín Nọc.

Con bé Ua ở dưới bếp nói vọng lên. Mọi người phá lên cười Chín Lộc cũng không nhịn được, đính chính:

- Nộc chớ không phải heo nọc nghe các cha!

- Ù, thì ai nói ông là heo nọc. Ông mới có hai bà thôi mà!

Chín Lộc hết chửi Sáu Gấm và Bảy Tùng vì bị cái tiếng nọc chặn họng. Sáu Huỳnh bảo:

- Tụi nó có vợ con đi làm để kiếm tiền nuôi tụi nó. Như vậy tụi nó mới đi làm cách mạng được chớ: Bụng đói mà lội sình cuốc đất đào hầm sao nổi cha!

Chín Lộc dịu giọng:

- Nhưng phải nhớ rằng đám đàn bà con gái dô đó thì mười đứa bị rốc kết Mỹ hết cả mười. Về trong này nó đổ bệnh tiêm na cho mình.

- Ông quá lo xa ông nội ơi!

- Ông không biết chớ tôi hội nghị đảng ủy đã nghe quân y báo cáo rõ mà. Ít nhất là có ba ông mảnh bị dính đang nằm nhà thương bên Bưng Còng kia! Pênêxilin không đủ chữa vết thương cho chiến sĩ, lấy đâu tiêm cho tụi nó. Thằng Mỹ vô đây làm đảo nộn mọi thứ không phải chỉ bằng bom đạn mà thôi đâu. Lãnh đạo thật vô cùng phức tạp.

Tư Minh hỏi, giọng tỉnh bơ:

- Bộ có vụ lính mình bị rắn hổ nữa sao ông Chín?

- Tôi nói náo cho cà nông Đồng Dù ăn tôi đi.

Tôi nghe buồn buồn sau gáy, linh cảm có việc gì nên quay lại thì bắt gặp một cặp mắt đen lay láy ở sau bẹ cửa buồng. Tôi giật mình, tướng đó là đôi mắt của Thu Hà bên gốc bàng lăng ở Trường Sơn.

Sáu Huỳnh cầm chai Anít lên lắc lắc rồi bảo:

- Mày về đây coi chỗ nào khơ khớ thì làm liền đi, ở đó mà kèn cựa thì tụi Mỹ nó xơi tái hết.

Tư Minh nói:

- Anh Sáu khéo lo! Ông thầy pháo có ba bốn cái bánh bò rồi. Ổng còn xem xét coi cái nào có rể tre, cái nào chai rồi mới bẻ ra chấm nước cốt dừa đó!

Sáu Huỳnh vừa châm thêm rượu cho tôi vừa nói:

- Tao có một cái. ổ tốt lắm. Tao cũng muốn tòm tem ngặt sợ chị Sáu mày đổ ghè tương ra tùm lum như ông Năm Lê. Nếu mày muốn tao làm mai cho!

Chín Lộc chắp tay xá xá:

- Tôi lạy ông mai tốt số!

Sáu Huỳnh quay ngoắc xuống bếp.

- Con Ua đâu, ra bác bảo - nhưng đụng nhằm cặp mắt đen lúc nãy - Chia, ra đây ba bảo!

Tôi hỏi:

- Anh có con gái lớn vậy sao anh Sáu?

- Nó là con dâu tương lai của tao. Mày nhớ thằng Thức con trai tao hồi kháng chiến, má nó đẻ ở...

-...Kinh Bà Vụ phải không?

- Đúng đó! Bây giờ nó lớn xộn rồi. Tao tính cưới con nhỏ này cho nó đó. Năm rồi mẹ nó ra dẫn nó theo tao bắt ở ngoài này công tác luôn. Con một bên, cha một bên khó lắm. Rủi nó ở ngoải nó đi lính quốc gia, nó nhảy dù xuống đây, nó khìa ông già tía nó, ai cản được?

Sáu Huỳnh lại ngoắc.

- Chia! ra đây ba nhờ chuyện này chút.

Tôi nghe tiếng cười rúc rích bên trong nhưng không thấy ai ra trình diện. Chín Lộc uống ít, phá mồi nhiều, y cố nuốt miếng da gà béo ngậy, chùi mép chàm ngoạm mỡ rồi nói:

- Con cưới con, bố lấy mẹ, vậy còn ai bằng!

- Đọ! bây giờ anh Sáu ló cựa rồi nghe, tôi mé.. ét chị Sáu!

Cụp cụp...

Cả bàn tiệc đang vui vẻ bỗng lăn xuống đất.

- Phá...phá...áo!

Một tiếng kêu thất thanh. Đèn đuốc tắt đui. Mọi người nằm sát đất. Nhoài, bò, lết, trườn tới miệng hầm hoặc tới chỗ khác mà tưởng mình tới miệng hầm. Đúng là tắt đèn nhà ngói như nhà tranh, tất cả đều đen thui như lông chó mực.

Tiếng nổ nghe như ngay ngoài hè. Chát chúa lỗ tai. ầm, ầm!

- Anh Hai bò lại đây nè!

Một bàn tay quờ đụng và lôi tôi đi. Tôi bò theo như máy, không biết nó dắt tôi đi đâu. Người ngợm đụng nhau hung như cá trong chiếc rộng tre chật.

Tôi nghe tiếng thì thào đứt quãng bên tai:

- Anh đừng sợ! Bên ngoài có vách đất.

Rồi má tôi nghe ấm hổi. Không phải một bên mà cả hai bên rồi tiếng thì thào bên tai.

- Ôm em đi cho hết sợ! Ôm mạnh nó!

Tôi làm theo như máy. Trong khi tôi ôm thì tôi lại bị ôm.Tôi nghe ấm áp trên má và những tiếng thì thầm tiếp tục,không biết bao lâu... Ở giữa hai tiếng nổ, một phần ngàn của một tic tắc, tôi bỗng nghe rõ từng tiếng một cả hai phía bên tai. Đáng lý ra tôi phải có sáu cái lỗ tai mới nghe hết.

- Em yêu anh, em yêu anh!

Và:

- Em đâu còn nhỏ, em đâu còn nhỏ. Anh yêu em đi! Anh yêu em đi!

Tiếng nổ đã dứt hồi nào, nhưng dư âm còn vang "e e e" trong không khí nóng bừng. Sáu Huỳnh kêu to:

- Hết chết rồi, ra đi! Nhậu tiếp!

Tôi lồm cồm bò ra. Sau tôi là hai đứa con gái: Ua và một cô khác Tôi đứng dậy phủi bụi trên quần áo. Ua đến lau tóc cho tôi bằng một cái khăn tay. Còn cô kia thì lẩn mất. Ua cười như nắc nẻ và vỗ vỗ đầu tôi:

- Ông thầy pháo bị pháo nện chui xuống đít ông táo ê ê.

Bà ngoại từ trong hầm ló đầu ra quát:

- Con Ua không được hỗn. Người ta nhỏ với mày hở? rồi bà hỏi - có đứa nào có sao không?

Ua hớt:

- Có có ngoại à! Anh Hai u đầu vì đội đít bếp, còn con rụng hết mấy cái lông nheo.

Tôi hỏi Sáu Huỳnh:

- Tụi nó có thường chơi chầu đôi không anh Sáu?

Sáu Huỳnh đáp:

- Chuyện đó không có qui luật gì cả. Chầu đôi chầu ba, chầu năm chầu bảy cũng có.

Chín Lộc mặt như gà cắt tiết nhưng cố làm tỉnh bằng cách mở mồm địt tiên sư chúng nó không ngớt.

- Ngồi lại nhậu tiếp. Cho đi mua rịu thêm.

Sáu Huỳnh bảo:

- Để tôi ra sân xem nó nổ ở đâu.

Chín Lộc trợn mắt:

- Nó nổ ở Đồng Dù, ở Trung Hòa chớ còn ở đâu nữa mà phải xem!... Tiên sư bố nhà nó làm đổ cả chai anít và mấy tô cháo. Con Ua đâu, coi nồi chè đậu còn hay bể mất rồi?

Trong lúc hỗn canh hỗn cư, tôi lôi Sáu Huỳnh ra sân, rỉ tai ngay:

- Có gián điệp nội bộ không anh Sáu?

- Gián điệp gián điếc gì. Đêm nào nó cũng giả, không chỗ này thì chỗ kia. Không đêm nào là không có người bị thương. Bệnh xá của Tư Chuyền không còn chỗ chứa.

- Tôi lấy làm lạ sao tôi đi đâu pháo bắn theo giáng đít tới đó vậy?

- Mày đừng lo.

- Cái hột mít nào lạ hoắc kia, anh Sáu?

- Công tác viên của mình đấy. Tao định cưới cho thằng con trai tao, nhưng thằng nhỏ khờ quá không cầm cương nổi nó đâu.

Tôi nhớ lúc nãy dưới đít bếp, tôi bị những cái hôn từ cả hai phía. Tôi lấy làm lạ sao tụi thanh nữ lại yêu cuồng sống vội vậy? Tôi và Sáu Huỳnh trở vào mâm rượu. Chín Lộc lấy rượu làm nư nhưng mặt mày vẫn còn lơ láo. Sáu Huỳnh nói:

- Ba thằng Trung Hòa còn đỡ đỡ chớ tụi Đồng Dù chơi hỗn lắm. Muốn ăn chắc ta đem mồi và rượu xuống hầm, muốn cưa mấy cây thì cưa.

Nói thì nói vậy chớ không ai còn bụng dạ nào mà gặm nết mấy cái xương gà trong lúc chúng nó lại giã gạo tứ phía. Hết Bàu Lách qua tới Bến Mương đến Gót Chàng. Từ Xóm Bưng lan sang Gò Đình, từ Bàu Chưa đến Xóm Cây Sộp. Rải rác khắp nơi đất thép Củ Chi đều ăn pháo, nơi nhẹ nhất cũng vài phút. Chưa thấy Đồng Dù xài pháo 175. Pháo 105 chỉ bắn từng phát. Như vậy cũng đã động đất tới âm phủ và tận Hà Nội rồi. Đêm nay chắc Bác cũng khó ngủ như đêm nào. Nhà thơ Minh Huệ lại có thêm đề tài tốt.

Ngồi trong hầm, trước dĩa thịt gà lạnh tanh, răng cỏ mấy lão già trệu trạo sơ rồi nuốt chớ đâu còn tâm trí để nhai.

Chín Lộc buông đũa trước nhất:

- Kiểu này, mai có chụp! Mình phải chuẩn bị. Các cha, ai về chỗ nấy lo chôn đồ đi. Nãy giờ tội nghe nó nện đúng những hướng có tụi mình hết cả.

- Không sao đâu anh Chín! Đây là cữ thường đêm của tụi nó mà.

- Tôi nhảy mũi nãy giờ năm sáu cái liền đây cha! Tôi bốc gió ngửi thấy mùi tanh tanh nữa!

Tiệc xong tôi được Sáu Huỳnh phân công ngủ chung hầm với bà ngoại và hai đứa con gái. Sáu Huỳnh nháy nháy tôi và bảo Ua:

- Hai đứa bây nằm hai bên bảo vệ anh Hai nghe. Còn để bà ngoại ngủ trong hang ếch!

Nói xong Sáu Huỳnh và Chín Lộc xuống hầm.

Ngôi nhà ngói ba gian rộng đã giỡ hết hai. Cột kèo quăng xuống vũng ngâm chờ hòa bình.sẽ vớt lên cất lại. Còn một gian và cái bếp khá rộng thì đào hai cái hầm thật sâu, nóc đất thật dày. Chín Lộc và Sáu. Huỳnh. dùng làm văn phòng và chỗ ngủ.

Bà ngoại thì đóng vai chị nuôi cho cơ quan. Con Ua làm liên lạc đi thư và quân báo ra vào Củ Chi thường xuyên.

Tôi. đi ra ngoài giếng để múc nước rửa mặt đánh răng. Nghe mùi thuốc đạn khen khét, tôi đoán chắc đạn nổ ở sau đồng. Vừa nặn kem anh Bảy Chà Hynos vào bàn chải thì tôi nghe một bàn tay vỗ lên vai:

- Mơ mộng gì đó ông anh cả?

- Đâu có mơ giống gì?

- Thiệt hổng mơ hả? Thề đi! Hề hề. Em biết anh đã rung rinh trái tim rồi mà. Hổng sao đâu! Em làm mai cho. Đó là con Chia, con của dì Tư em, em bạn dì của em, học ở Sài gòn, bỏ trường về đó. Má em thứ ba. Rõ chưa nào? Nó nghe em nói hồi chiều em qua quán nó mua rượu trà thuốc nên nó muốn qua coi mặt ông giải phóng mùa thu. Nó cũng mê ông giải phóng tít thò lò rồi. Hồi pháo nổ nó hun ông ha ha phải không? - Ua nói một hơi vừa pha trò vừa tỏ vẻ bực tức - Nó đọc tiểu thuyết thành, ăn mặc kiểu thành, uốn tóc, nói tiếng ăng-lê chút đỉnh và đẹ...ẹp. Vậy là đủ tiêu chuẩn chưa nào ông tân Trưởng ban H6?

- Em ăn nói kiểu gì vậy Ua?

- Anh coi chừng chớ nó hốt hồn anh cái một. Nó không ăn nói lách chách cái miệng như em đâu. Nó chỉ nhìn anh chăm chắm rồi thở dài thườn thượt.

- Con nhỏ này!

Tôi quay sang vỗ đầu Ua.

- Hồi nãy nó núp trong buồng lén coi anh nhậu. Em hỏi nó: Cỡ đó bằng sĩ quan Sài gòn chưa? Nó nhéo em mấy cái bầm da đây này.

Ua cầm tay tôi ấn vào bả vai nàng:

- Tạ i anh! Bắt thường anh đó.

- Ừ, thì bắt thường! - Tôi bất thần hôn trên má Ua - Vậy được chưa?

- Xí, cứ coi người ta là con nít hoài!

- Bộ lớn lắm hả?

- Em biết chuyện còn hơn người lớn nữa đó.

- Chuyện gì, nói nghe coi!

- Mấy ông nội này tưởng em không biết gì hết. Sự thực không có chuyện gì lọt qua mắt em. Ông nào cũng thúi rùm, không có ông nào là nhà cách mạng chơn chánh như hồi ở ngoài thành em tưởng tượng hết. Ông Bắc Kỳ mắt bù lạch ăn có tới hai bà. ông Sáu Huỳnh có vợ ngoài thành vô ra hoài mà cũng có bồ tèo là má con Chia.

- Ai?

- Má con Chia chớ ai.

- Người ta công tác mà!

- Tác hoác thì có. - Bỗng nhiên Ua quay ngang - Em nói cho anh biết. Em không còn nhỏ nữa đâu. Em yêu anh rồi đó. Đừng có chê em là con nít.

- Trời đất!

- Không có giỡn đâu. Anh mà lăng nhăng với người khác a lê hấp lựu đạn da láng rút chốt chia hai.

- Em học ở đâu cái thứ du côn đó Ua?

- Ở thành chớ đâu! Tối nay ngủ, anh nằm giữa, phải nằm ngay ngắn, nếu có trở mình thì không được trở qua phía con Chia nghe chưa?

- Sao nó không về nhà mà ở đây?

- Nó lấy cớ pháo bắn không dám về, nhưng em đi guốc trong bụng nó. Nhà có hai cái hầm. Cái của ông Chín Lộc không ai được xuống ngoài Tư Minh và Sáu Huỳnh. Vậy anh ngủ ở đâu? Nó ở lại thì ngủ ở đâu? Không chung một hầm với ngoại và em thì ngủ với ai? Em em hổng chịu thu...

- Chị em chưa chi đã xích mích nhau rồi.

Tôi cắt ngang tiếng nói của cô bé bằng một cái hôn môi.

Hai tay Ua ôm quặp lấy tôi. Tất cả những cao điểm nóng trên người Ua chạm vào tôi như sự đối kháng của những vũ khí chực nổ. Tôi bảo:

- Buông ra, ngoại thấy chết!

- Xí ngoại chịu gả em cho anh rồi! Mai em ra nói với má ngoài Củ Chi. Má về làm đám cưới luôn, con Chia hết có dòm dèm.

Tôi đi vào nhà. Sáu Huỳnh nói ngay:

-Đi ngủ sớm đi! Mai không yên ổn đâu.

Tôi xuống hầm. Lòng hầm chiếm trọn một căn nhà. Cột và đà ngang làm bằng gỗ lấy từ ngôi nhà lớn nên rất chắc chắn. Nóc đất dày hơn một thước tây. Trên nóc còn chất vô số cây gỗ, ván và các thứ lặt vặt khác nhằm chặn sức xoi của đầu đạn cà nông.

Hồi kháng chiến chống Pháp tôi cũng từng đi năm sông bảy núi nhưng chưa bao giờ phải chui vô một cái hầm kiên cố như thế này. Cao lắm là loại hầm gọi là hố một cạn như lỗ mèo quào và ít khi có nắp. Nhưng đánh với Mỹ kỳ này toàn dân ở hang. Nhưng không phải thứ hang lơ mơ đâu, phải là hang Pắc Pó mới bảo đảm. Tôi đã từng trốn máy bay Mỹ ở trong đường hầm khoét trong núi Quyết ở gần Phà Bến Thủy. Bom bỏ trên đầu không ăn thua.

Cái thứ hầm này tuy coi thì chắc vậy, nhưng nếu một trái cà nông 175 rơi ngay thì người trong hầm lãnh đủ. Trường hợpcò ỉa miệng chai cũng thường xảy ra. Bạn cứ nghĩ: hết một nắm lúa vẫy vào bụi tre thì không trúng cây này cũng trúng cây khác chớ làm thế nào không ngơ được. Ở trên R thì chuyện đào hầm hố ít quan trọng. Vì trên đó hễ ăn thì ăn dưa hấu bầy rãi thảm không có nắp hầm nào chịu nổi (họa may hầm của Sadam) nên người ta sống trong sự thấp thỏm, may rủi nhờ trời, không có cách gì chống được, nhưng ở Củ Chi, ngoài B52 còn pháo. Pháo bắn bất cứ lúc nào. Có khi chỉ vài trái. Có khi hàng trăm hàng ngàn trái. Cán bộ, bộ đội, dân chúng chết trên đường đi công tác hoặc trên đồng rất nhiều không thể nào biết hết. Cho nên cái việc đầu tiên của cán bộ khi đến địa phương công tác là hỏi: "Có hầm không? Có hang chui không?" Không có hai thứ này thì kể như tam phân mạng nghĩa là chỉ sống một phần ba thôi, cũng như hành thuyền kỵ mã vậy.

Bà ngoại, sau trận pháo, vô nằm trong ngách, chừa cái giường ở giữa hầm cho tôi và hai đứa cháu gái. Nghe Ua nói, tôi hiểu tại sao một bà già phong kiến lại thả lỏng cháu gái mình như vậy. Tôi đoán biết tâm lý của những người có con gái là muốn chúng nó có nơi có chỗ cho rồi, để lớ huớ lại tránh không khỏi cái cảnh bị sau là bị tương lai, bị trước là bị anh Hai gởi về. Mang ba lô sau lưng ít lâu rồi lại mang một cái ba lô trước bụng. Trường hợp nữ chiến sĩ thi đua Tư Gừng lừng danh dũng sĩ diệt Mỹ rồi cũng thế thôi. Sau khi bỏ được cái bị trước thì mặt mũi cũng không còn. Do đó, bà ngoại muốn cho con nhỏ bồng chanh bốc chách này có nơi có chỗ sớm đi, để có ngày cái bị của cháu bà là của mấy tên già dơ xưng bác bác chú chú này thì mang nhục cả dòng họ. Chuyện này cũng xảy ra rồi ở Phú Hòa Đông, một ông cán đầu bạc quơ một đứa cháu nuôi mười sáu tuổi. Và nói chi xa, Năm Lê cũng hát cái tuồng đó với con gái nuôi (sẽ kể tới). Hai đứa con gái nằm hai bên. Chúng bắt tôi chép bài hát ở trên R, cô Ba Ánh cũng bắt tôi chép bài hát. Rồi các cô Tiến, cô Huê ở trường pháo cũng bắt tôi chép bài hát. Mọi việc bắt đầu bằng chép bài hát... Hát là hỏng! R là rờ mà!

Hai cái đầu nom sát vào tờ giấy. Chữ hiện ra dưới ánh đèn cầy mát rợi. Ua bảo dưới hầm phải xài đèn cầy, nếu xài đèn dầu lửa thì sáng ngày hai lỗ mũi trở thành hai cái ống khói tàu. Tôi nghe cả hai luồng hơi ấm phả vào mặt tôi từ cả hai phía.

Ban đầu tôi chép Bài ca may áo cho Chia, kế đó tôi chép bài Xuân chiến sĩ cho Ua. Nhưng cả hai đều chê bài hát không mùi và cũ mèm. Tôi hỏi hai em muốn bài gì? Hai em bảo bài gì cũng được, nhưng không phải bài kháng chiến, giải phóng vì những bài đó đoàn văn công của huyện hát nhàm hết rồi. Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Quận có đoàn văn công nữa à?

- Đoàn đờn cò đờn gáo của ông Phạm Sang đó mà, anh muốn coi không?

- Phạm Sang nào?

- Thằng cha bị vợ bỏ rầu rỉ kéo đờn cò tối ngày bà con trong xóm nhức xương, hơn nữa, tiếng ò e làm cho lối xóm không nghe được tiếng đề-pa của pháo, nên bà con đòi chụm ba cây đờn, giải tán cái đám nhảy cóc nhảy nhái và khóa mấy cái miệng ca Kim Tiền, Bình Bán đó đi!

- Rồi bây giờ nó còn hoạt động không?

- Còn vài đứa con gái và vài ba cậu thanh niên loại gà rót không dám đi chiến đấu lủi trốn ở nhà vô đoàn văn công của ổng.

Tôi nằm giữa hai nàng tiên, nghe trong người ngứa ngáy vô cùng nhưng bóp bụng làm như mình là gỗ đá. Mới vừa ăn chè đậu làm anh Hai của cô bé bây giờ lại hát tuồng tơ xe lộn mối hay sao? Thực tình tôi không có ý bỏ ngón cái cây đờn tì bà tí hon này, nhưng chính nó tự lên dây và khiêu khích tôi hoài, nên tôi mới dạo sơ sơ mấy đoản khúc. Coi bộ nó không hài lòng. Nó cứ rà sát vào cả hai vú... chì cau vào hông, cọ chân đụng đùi, còn má thì áp vào cổ tôi khiêu khích. Chắc tôi khó bề nhẫn nại được. Còn cô bé Chia thì chiến tranh lạnh. Cô nàng chỉ xem tôi viết, lâu lâu lại khen:

- Anh viết chữ đẹp quá hà!

Hoặc hỏi:

- Anh có biết đàn không? Anh về, đã móc gia đình chưa? Má em sẽ móc dùm cho!

Mỗi lần Chia hỏi, Ua đều nghễnh đầu trừng mắt sau gáy tôi Tôi nhìn thấy cả những gì ở sau lưng tôi và tôi linh cảm trước những gì có thể xảy ra cho tôi nữa.

Ua làm như tôi là vật sỡ hữu của nàng rồi. Sự thực từ lúc tôi thấy cô bé Chia thì tôi bớt để ý đến Ua. Ua cũng nhận ra điều đó nên nàng bực tức và lồng lộn.

Chép xong bài hát, tôi bảo Ua:

- Nếu em muốn hát đúng giọng em ghé lại nhà chị Bảy Mô, chị ấy sẽ dạy cho em thêm đờn.

- Em không cần hát đúng giọng, em chỉ cần có nét bút của anh để giữ làm kỷ niệm.

- Nay mai pháo bắn, kỷ niệm gì rồi cũng bay hết thôi.

Chia không nói gì. Chỉ cầm tờ giấy lên đọc nhẩm rồi kê lên mũi hít hít. Ua kêu lên:

- Mày làm gì vậy, Chia?

- Giấy thơm quá!

- In là con khùng!

Bà ngoại đang nằm trong hang ếch ló đầu ra cười:

- Bà có đứa cháu gái đó, cháu chấm đứa nào, bà gã đứa ngay.

Ua ngồi chồm dậy cong cớn cặp môi:

- Bà chịu gã cháu rồi, bà nói vậy ảnh thay đổi làm sao?

- Nếu hai đứa bây chịu thì tao gã hết cho cậu ấy!

Ua ứng khẩu liền:

- Vậy thì con Chia phải làm bé; vì nó tới sau cháu!

Chia vẫn lặng thinh. Ua biết Chia hơn mình về nhiều mặt nên nói lại ngay:

- Ý mà không được, làm vậy ảnh bị kỹ luật chết.

Bà ngoại cười xòa:

- Con nhỏ lúc nào cũng bồng chanh bốc chách, miệng bằng tay, tay bằng miệng.

Tôi nằm ở giữa, bên trái là Ua, bên phải là Chia. Ua bảo:

- Bên trái có trái tim, bên phải không có trái tim, chỉ có cái cùi chỏ!

Chia vẫn im lặng. Ua để ngọn đèn vào một ngách hầm. Bên trong trở nên mờ như đêm trăng lu.

Tôi tưởng mình trở thành con cá muối cứng ngắt và đồng thời như một thanh sắt nung. Tôi không dám xê qua nhích lại lằn ranh nóng mà hai nàng dành cho tôi. Riêng Ua thì thọc tay dọc xuống hông tôi cứ nhéo khẽ như có ý nhắc chừng: đừng có vi phạm luật giang hồ. Còn Chia thì có lẽ tự tin mình hơn hơn đối thủ nên giữ tư thế nghiêm trang, không khiêu khích.

Tôi giả bộ ngủ. Tôi nghe Ua chồm lên thổi tắt ngọn đèn rồi lặng lẽ nằm trở lại chỗ cũ. Nhưng lần này thì nàng bỏ một tay qua ngực tôi. Tôi vờ không hay biết. Nàng hôn tôi khe khẽ Tôi trân mình như khúc gỗ. Nàng càng hôn bạo. Nàng hôn vai tôi cố làm cho tôi quay mặt sang nàng đưa lưng cho Chia. Tôi bất thần quờ tay Chia cầm lấy và nối vòng tay lớn hai chị em trong đêm tối. Ua giật ra đạp mạnh, nhưng Chia đã rút nhanh nên tay Ua chạm vào bụng tôi đánh bịch. Ua cười khúc khích. Chia giữ im lặng như cũ.

Chao ôi là khổ. Tôi chỉ cần một mà lại có đến hai, ba bốn. Ở trên R tôi đã khổ vì các cô tiểu thư con cháu các ông trời, về trường pháo tôi khổ vì Huê, Tiến, Mai Khanh rồi bà khu ủy viên. Rồi đến Củ Chi tôi bị hai chị em cô Lụa Là bắt xác. Sau đó hai cô Nguyệt Nga, cô nào cũng sẵn sàng dâng dưa cả Đó là chưa kể mấy nàng độc chiến như Bảy Mô, Tư Bé...rải rác dọc đường Thiên Lôi. Và bây giờ thì hai nàng tiên nhỏ cặp hông. Cầu thủ bị chèn nghẹt thở suýt không được quả nào. Củ Chi này phải chăng là Tây Lương Nữ Quốc, một nước gồm toàn đàn bà. Từ Vua chúa triều đình cho đến thứ dân đều là hạng quần vận yếm mang. Cái nước này làm khổ ông thầy tu chín kiếp Tam Tạng không ít. Nhưng Tam Tạng là nhà chân tu..Còn tôi là tu hú. Tôi tu cái đạo của ông Trượng ghẹo Tiên Bửu tân thời:

Gây chiến tranh với Mỹ, bác Hồ độc thân đã biến Củ Chi này thành một Tây Lương Tiểu Nữ Quốc. Thanh niên vắng bóng trong làng. Họ ra đi dân công ở Bình Long, Phước Long, Bình Giã, nơi quân Bắc kỳ xâm lược nghênh ngang muốn đọ sức với Mỹ: một ra đi là không trở về. Chồng của Là, của Mười, của Tư Mai. của Hai Hương (người đàn bà đến giúp vui cho nhà báo quốc tế Bọ Chét) đã nằm lại ở nơi xó rừng sâu núi thẳm nào đó, để vợ yếu con thơ... lãnh cái giấy báo tử nát nhàu.

Những gái một con thiếu chồng lâu năm, những cô gái đang học ngoài thành bỏ trường vào khu giải phóng vì nghe tiếng tăm Mặt Trận. Vào đây thấy không như người ta nói trên đài nhưng không dám chạy trở ra đành phải sống giữa cảnh chết chóc yêu cuồng sống vội. Hai cô bé này giống y như cô bé Thanh Tuyền, con gái rượu ông Lê Đức Anh.

Tôi bị kèm chặt quá, mặc dù được phép bà ngoại, vẫn không hoạt động được. Muốn xoay qua một bên để cho cái thớt lưng đỡ tê mà sợ mếch lòng. Một cử chỉ nhỏ cả hai đều biết. Cả hai đều giả vờ ngủ, nhưng lại muốn đối thủ của mình tin rằng mình ngủ say. Cả tôi nữa cũng ngáy bằng mũi lẫn mồm rất to để được hai nàng tin rằng tôi ngủ và khẩu pháo nằm ụ, không có pháo kích vùng đất cấm nào. Sự thực chẳng có ai chợp mắt.

Nghĩ thầm một chút mà tự cười mình. Tên Thiên Lôi này là loại người gì mà các bà các cô đều thích lấy giống vậy. Đẹp trai như Tam Tạng chăng? Sức mạnh phi thường như Hạng Võ chăng? Văn chương sánh cùng Lê Qui Đôn chăng? Quyền cao lộc cả chăng?

Không! không có dèm nào cả. Mặt mũi vêu vao lấy gì mà đẹp, nọc sốt rét còn mang trong người, cái lá lách sưng lên không biết lúc nào làm gì cử đảnh nổi như Hạng Võ. Văn chương thì mới làm vài bài thơ con cóc, và đàn dăm bản măng-đô. Quyền hành ư? Tiếng là thượng úy trưởng ban pháo binh (H6) nhưng đó chỉ là một đơn vị rã bèng như mẽ thúng rách. Vậy giới nữ lấy giống thằng Thiên Lôi này để làm gì mới được chứ!

Đó chẳng qua là họ túng chất nhờn của giống đực nên họ thấy tôi tóc chưa bạc ắt còn nhiều dự trữ xăng nhớt trong người mà bắt xác đó thôi. Còn tôi cũng vậy, của cải tồn kho quốc doanh mười mấy năm, nay có nơi phân phối thì đâu có ngại ngùng gì cắt ô phiếu cho ai, chỉ sợ một nỗi là mấy em mang cái bị của anh Hai gởi về thì khốn cho chàng Thiên Lôi này lắm.

Tôi sực nhớ cô bé liếng thoắng Thanh Tuyền, cô em chấc phát Ba ánh, cô nàng thùy mị Huỳnh Mai, nhớ nàng Mai Khanh đa tình, cô khu ủy say đắm nếm mùi tình lần thứ nhất, rồi gần đây là cô xã đội phó rắn mắc. Không biết có nường nào đã mang mầm mống hủy thể của hủy thể của chàng Thiên Lôi này chưa? Dám lắm. Tôi sợ, rồi hết lần này đến lần khác, lòng dặn lòng, đây là lần chót, nhưng rồi không lần nào chót cả.

Tôi ớn nhất là cô xã đội phó. Kỳ đó tôi đã phải rơi vào bẫy của cô rất tự nguyện. Cô nàng thiệt cao tay ấn chứ chẳng phải chơi. Ai đời lại gạt mình leo lên bẻ dừa rồi vô nhà tắm thoát y và kêu: Anh Hai ơi, dừa có... nạo không. Tôi bất thần ngó xuống, suýt nữa như dơi bị đạn giàn thung trúng ngay chính giữa ức, buông tay rơi xuống đất!

Cô ta tính tình như bé Ua. Nói chuyện ân ái như chuyện bình thường vừa ngây thơ vừa ngô nghê nghe mà rợn cả người. Ua thì tiểu tư sản và bạo miệng hơn. Tuy con bướm nhà tôi chưa bỏ vòi vào cái nhụy chắc còn phong kín kia, nhưng cô nàng tự coi như là chuyện đã rồi. Chỉ chờ hoàn cảnh thuận lợi hơn. Tôi nghĩ vậy nên ghìm cương con ngựa đang lồng lên trong tôi. Bất thần tôi nghiêng mình xoay mặt về phía nàng. Nàng lập tức ôm choàng cổ tôi áp riết mặt tôi vào mặt nàng mà hôn thật mạnh để cho đối thủ biết rằng nàng đã đoạt chiến thắng vẻ vang. Tôi đành phải làm việc theo sự điều khiển của nàng. Nàng càng hấp tấp bắt tôi phải cho nàng biết rằng tôi là của nàng và nàng đã là của tôi... từ lâu, tôi không phải dè dặt gì nữa. Tuy vậy cái hồng tâm vẫn còn che kín, chưa muốn nhận vết thương do xạ thủ gây nên.

Chia quay lưng lại tôi quay mặt ra mép giường. Tôi nghe một tiếng thở dài tự kềm chế..


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx