sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 110: Những Tên Nhà Báo Soạn Giả Bất Lương

Viết về chiến tranh dài, khô khan, sợ e bà con đọc chán, nên tôi "đổi mới" sang lãnh vực văn nghệ cho ướt át. Tôi xin đề cặp tới 3 tên, một mũi lõ mắt đục, 2 mũi tẹt da vàng. Sở dĩ tôi biết chúng nó là những tên cầm bút bất lương hoặc những tên bất lương cầm bút- là vì tôi đang đứng trên đất Tự Do nhìn lại Củ Chi với cặp mắt khách quan, không thiên vị.

Tôi đã viết đâu đó câu sau đây:

Trước nhất tôi nói về gã nhà báo Úc tên là Bọ Chét.(Burchett). Tôi không biết hắn nếu không có báo Nhân Dân giới thiệu. Lúc đó đâu khoảng năm 1962-63 thì phải. Hắn đến Hà Nội, xin "yết kiến" lão Hồ. Cùng tiếp hẳn có tên thi sĩ mặt chuột Tố Hữu. Nhà báo lô-can thì bị đối xử như chó, còn tụi ngoại quốc đến thì chúng nó lạy như ông vải.

Trong buổi tiếp này, Bọ xin đi vô Nam. Lúc đó chiến tranh miền Nam đã bộc phát với sự có mặt của cái gọi là Mặt trận giải phóng của Nguyễn Hữu Thọ. Lão Hồ thấy có tên đồng chí mũi lõ tới đòi xem Miền Nam thì mừng rơn nhưng ngoài mặt làm bộ "em chả, em chả", bảo tên Bọ:

- Bom đạn bời bời, đồng chí không kham đâu!

Bọ lên gân hỏi lại:

- Lúc đồng chí bằng tuổi tôi đồng chí làm gì ở đâu?

Tố Hữu ăn cơm hớt:

- Chủ tịch Hồ Chí Minh đang ở Hang Bắt Bò Lạc lãnh đạo kháng chiến chống Pháp.

Bọ bắt lấy, tiếp ngay:

- Đồng chí chịu đựng gian khổ lúc 58 tuổi, sao tôi không chịu được ở tuổi 52.

Mướp đắng mạc cưa đấu mép qua lại vài ván rồi Hồ chủ tiệm OK cho Bọ đi vô Nam cỡi ngựa xem hoa. Mọi việc đi đứng do Tổng Giáp lo còn hộ lý săn sóc thì vô Nam sẽ có.

Mấy tháng sau, tôi thấy hắn nói chuyện ở Câu lạc bộ Đoàn Kết ngay cạnh nhà tôi. Tình cờ tôi tạt sang nghe thử hắn nói láo cái gì. Hắn hết lời ca ngợi quân "giải phóng" và các nường "dũng sĩ" Củ Chi.

Năm sau tôi lại tập mang gạch 3 tháng và đạp Trường Sơn về Nam. Khi tôi đến Củ Chi tôi mới biết hắn không hiểu gì hết. Hắn tưởng tượng và nhắm mất viết ẩu. Ngòi bút của hắn bị mua đứt với giá một chai bia Hồng Hà rót từ tay lão Hồ vào cái ly do Tố Hữu dâng cho hắn. Những điều hắn viết ra, không mảy may có trên đất này. "Địa đạo chiến!" Trời! Đó là chiến thuật mới của nhà báo "quế tấc" mới sáng tạo phi thường mà chỉ ở Củ Chi miền Nam Việt Nam này mới có chăng?

Tôi đã viết về hắn trong mấy chương đầu của bộ Hồi Ký này. Nay xin bổ sung đôi nét. Nghĩ cũng không thừa đối với độc giả chưa đọc quyển 1 (chương 7).

Nhưng tôi lấy làm nhục nhã cho cây bút già đầu trong làng báo lại nhẫn tâm nói láo nhằm mục đích lừa thế giới bằng chữ nghĩa. Và càng nhục nhã hơn cho bọn lãnh tụ Hà Nội đã hạ mình dâng một cô gái nhà lành cho hắn thỏa mãn sinh lý không hơn một gái điếm, để mưu cầu những bài báo bịp phục vụ cho mưu đồ dã man: xâm chiếm miền Nam!

Hắn vào Củ Chi như một ông hoàng. Có cả một ban phục vụ hắn. Họ hầu hạ hắn bên ngoài với vẻ kính trọng nhưng bên trong thì với tất cả sự khinh bỉ lẫn phẫn nộ. Thằng nhà báo "quế tấc" này đến Củ Chi để chơi gái địa phương chớ có lý tưởng cao cả đếch gì. Sáu Huỳnh - Phó ban Quân báo khu đã tìm cho nó một con bé (con Bốn). Nó không hài lòng. Nó đòi một đứa khá hơn: "Tôi muốn nếm mùi cây nhà lá vườn". Phòng Chánh trị khu và Xã ủy Phú Mỹ Hưng phải họp lại để bàn luận tìm người. Phú Mỹ Hưng không có đứa nào. Khu ủy bèn nghĩ tới đám dũng sĩ của Bảy Mô. Nhưng danh dự của tụi nó đâu phải là nùi giẻ rách mà muốn chùi cẳng ghế chân bàn gì thì chùi. Chúng bèn ngó qua các xã bên cạnh. An Phú, An Nhơn. Tư Thiên có quen với Út Cường cán bộ Tuyên Huấn xã An Phú. Út Cường có người cháu họ cỡ 25 tuổi may mướn cho Quân Nhu với tiền lương 200 đồng một tháng. Số tiền đó không đủ nuôi bà già và đứa con nhỏ. Chồng nàng đi công trường 9 mấy năm nay không có tin tức về, nhưng không có thư báo tử, nên coi như đã "hi sinh."

Tuy thấy đối tượng có thể dùng được trong mục tiêu bỉ ổi đó, nhưng không tên nào dám mở miệng nói với nàng. Miệng mồm đâu mà nói một cái chuyện "vinh quang" như vậy. Mình là con người chớ có phải con vật đâu, mình nói tiếng người chớ đâu có sủa gâu gâu như chó, kêu eng éc như heo.

Ông này cứ đùn cho ông kia, cuối cùng Út Cường là bà con, nên nhận lời mở đầu, còn khúc sau thì mỗi người tiếp một câu.

Buổi trưa hôm đó 3 ông đại cán: Tư Linh, Út Cường và Tư Thiên kẻo tới nhà con bé. Út Cường mở đầu câu chuyện bằng mấy lời hỏi thăm qua loa rồi cười nham nhở:

- Cháu có rảnh không... a a... cháu?

- Cháu mắc may đồ gấp cho Quân Nhu. Còn cả trăm bộ Giải Phóng mấy ổng bắt phải may nhanh để mấy ổng phát cho bộ đội.

- Cháu ngồi đó, chú nói chuyện này chút.

Ai nấy nghe như có tro rắc trong cổ họng Út Cường. Thằng chú chó đẻ mở ngảng:

- Cháu may như vậy làm sao đủ sống?

- Ờ thì cũng đắp đổi qua ngày thôi chú ạ!

- Để chú... giúp cho!

Con bé ngẩng đầu lên nhìn thằng chú cán bộ Tuyên Huấn xã hi vọng được giúp đỡ. Út Cường lý luận vòng vo chứng minh "chế độ ta hơn hẳn Mỹ Ngụy" và tiếp:

- Hiện nay ở ngoài Sài Gòn cuộc sống cũng nghèo nàn lắm. Vợ lính đi làm đủ thứ việc để nuôi chồng thiếu gì. Đó là điều không ai muốn làm, nhưng xét cho kỹ thì cũng không phải xấu xa. Hi sinh thân mình để nuôi chồng con... ơ..ơ chú thấy hoàn cảnh cháu túng thiếu. Thông chồng cháu chưa biết ngày nào về. Hiện nay trên Quân Khu cần một nhân công.

Con bé vui vẻ:

- Chú xin cho cháu được không?

- E hèm! Chú xin thì được rồi, nhưng chỉ sợ cháu không nhận thôi.

- Tại sao vậy, bộ công việc khó khăn lấm à chú?

- Không khó mà cũng không dễ cháu à! - Út Cường liếc Tư Linh ý bảo nói vô vài câu. Nhưng Tư Linh và Tư Thiên ngồi câm như đá, nghe rợn lạnh như sắp làm cử rét. Nếu đi "địch vận gia đình binh sĩ Ngụy" thì Tư Linh có thừa lưỡi, nào lý tưởng, nào dân tộc, phun ra có lọn, còn ở đây đi dụ vợ đồng chí mũi tẹt cho đồng chí "quế tấc" chơi, nghĩ cũng xấu mặt cho thằng trưởng ban địch vận chớ! Nó có phải là địch đâu mà vận?

Tư Thiên chẩm rải vấn thuốc hút. Út Cường không hi vọng có viện trợ, bèn tiếp:

- Cháu cứ tin tưởng, chú sẽ giúp cháu.

- Lúc nào cháu cũng tin chú! - Con bé đáp.

Út Cường ngập ngừng một lúc rồi nói thật hết mọi việc là đi ngủ với một đồng chí của bác Hồ đáng tuổi bố cô ta. Thằng chú nói loanh quanh vòng vèo một lúc rồi móc 2000 đông đặt trên bàn máy may, tay quẹt mồ hôi trán tay che miệng rặn từng tiếng:

- Chú thay mặt xã ủy, ông này thay mặt xã Phú Mỹ Hưng, còn ông này thay mặt Quân Khu hứa với cháu là "công tác"... công tác chỉ có bấy nhiêu thôi. Sau khi xong rồi, Quân Khu sẽ nhận cháu làm nhân viên chính thức. Chú sẽ giới thiệu cháu vô đảng, ơ.. ơ... công của cháu còn hơn diệt một tiểu đoàn địch.

Con bé ngồi chết trân (công tác gì lạ vậy?) rồi bất thần đùa mớ bạc xuống đất. Bỗng ở đàng sau nhà bà má bước vọt ra, trỏ mặt Út Cường bằng chiếc đũa bếp:

- Mày xin công tác cho cháu mày vậy đó hả Cường? Mày đừng có vác mặt mày tới đây mà huấn luyện nó nữa nghe không? Đồ khốn nạn! - Bà phang vút chiếc đũa bếp.

Tư Linh hụp xuống. Tư Thiên né qua. Hai người tháo chạy ra sân còn nghe tiếng bà già mắng xối xả như mưa. Tấm kiếng bị chiếc đũa bếp phang trúng và rơi loảng xoảng. Hai ông cán vọt thẳng. Chập sau Út Cường theo kịp, vừa đi vừa khạc vang đường:

- Kệ mẹ! ở trên muốn thì mình phải làm! không làm không được!

- Đừng đi trên lộ nữa, xuống mương đội lục bình mà đi ông Tuyên Huấn ạ! - Tư Thiên làu bàu.

Rồi con bé cũng được đưa đến cống hồ, với xiêm y rỡ ràng, dầu thơm dầu chanh sực nức. Thằng Bọ Chét không dùng "chứng minh thư nhân dân" để biết mùi thực hoa Củ Chi. Sau bữa đó, con nhỏ bỏ nhà đi biệt.

Không biết thằng giải phóng quân chồng cô ta có sống sót trở về chăng? Nếu có thì công lao của đảng trám lỗ mô cho hết? Còn nếu nó chết nơi chiến trường mà tái sinh thì vợ chồng sẽ ăn ở với nhau chắc là... tự do hạnh phúc lắm.

Khi đến trấn nhậm Củ Chi, gặp Sáu Huỳnh, tôi có hỏi về việc này. Sáu Huỳnh nói thiệt hết. ông cũng hận cái vụ này làm, nhưng lệnh vua phải thi hành. Ông ta tâm sự:

- Tao bảo công tác thành rước chị em ta ở Sài Gòn vô cho nó, nhưng có điều bất tiện là Tám Lê không bảo đảm khám khiết mày hiểu chưa? Nếu nó mang cái ma-trắc ngậm sữa ông Thọ (hay sữa Nguyễn Hữu Thọ cũng thế) về xứ, nó phát cáu nó nói ngược lại, nghĩa là nó nói xấu Giải Phóng Quân, thì bỏ mẹ mình cả đám.

- Còn con Bốn ở đâu vậy?

- Tao gạt con nhỏ, nói là lính Đồng Dù mình mới địch vận được cần phải công tác chánh trị. Nhưng con nhỏ cũng đạp nó rơi xuống sàn, chê không phải Mỹ. Mỹ thơm chớ đâu có hôi heo như vậy.

Lão Hồ hạ mình xin nó viết cho một bài báo để che mắt ngư ngơ toàn thế giới. Trong các tên lãnh tụ đỏ có tên nào đê tiện làm sỉ nhục dân tộc mình đến thế không?

Tên lưu manh cầm bút đó đến Củ Chi để nói láo những gì? Theo hắn thì Cử Chi chẳng những có một hệ thống địa đạo bất khả tấn công mà còn sáng tạo ra một chiến thuật gọi là "địa đạo chiến ". Ở nhiều xã, địa đạo có 3 tầng mới ghê chớ!

Mẹ mày chớ địa đạo chiến! Những thằng đại ngu mới tin bài báo của mày. Tư Linh cho đám "dũng sĩ" đào một số hang chuột ngụy trang sơ sài rồi bố trí mặt trận đánh xe tăng (không có xe tăng) bắn súng (không có đạn), rồi chui xuống hầm và biến mất trong lúc "quân Mỹ không biết đâu mà truy đuổi" - đó gọi là địa đạo chiến.

Thằng nhà báo mê man "quan sát" trận địa và đòi xuống địa đạo theo chân đoàn dũng sĩ. Nhưng hiềm vì cái miệng hầm bé quá, không đủ cho tấm thân bồ tượng của hắn lọt xuống được. Tư Linh hứa:

- Chúng tôi sẽ cho quay lòng địa đạo có bệnh viện, câu lạc bộ, kho tàng v.v... gởi cho đồng chí sau để bổ túc cuộn phim "địa đạo chiến".

Hắn mừng húm hoan nghênh rối rít. Hắn lại đề nghị cho cao xạ bắn máy bay để hắn quay phim. Tư Linh cũng hứa cuội: "sẽ bố trí trận địa pháo phòng không"

Hắn có biết đâu hễ nghe súng nổ là pháo Đồng Dù bắn cho thối đất, tha hồ vác cái bụng phệ chạy làm trò cười cho trẻ con.

Đúng là một tên bịp "quế tấc" mặt đỏ. Quay phim "địa đạo chiến" xong, đến quay phim "đấu tranh chánh trị".

Mụ Năm Đang phải đi bắt mấy bà già trầu và đàn bà đang cấy dưới ruộng gom lại cho đeo đít mấy chiếc xe lam có cắm loe hoe chục rưỡi lá cờ xanh đỏ rồi kéo nhau đi trên lộ đất, hò hét khẩu hiệu. Đó gọi lả đạo quân đầu tóc Củ Chi biểu tình chống Mỹ Ngụy.

Chủ xe lam ở ngoài ấp chiến lược, tụi du kích chĩa súng sung công làm công cụ cho "đấu tranh". Đánh trâu xong rồi, chủ xe mặt xanh lét vọt về ấp, chạy tuốt xuống Sài Gòn, không ngó mặt lại Củ Chi.

Cái phim này lừa cả thế giới: Mặt trận của tên luật sư từng vác chiếu ra tòa, đã kiểm soát 3/4 đất đai và 4/5 dân chúng đến tận cửa ngỏ Sài Gòn.... Tôi biết chắc chắn bằng mắt thấy chân đi, rằng Vùng Giải Phóng bất cứ nơi nào lúc nào cũng không có một cái chợ làng giải phóng. Thế mà thế giới tin bằng thật. Nhân loại quả là đứa con nít dễ gạt. Ném cho một cái kẹo, bảo gì cũng làm, nói gì cũng gật. Kẹo đất thó cũng gật gù khen ngọt. Bây giờ rõ chưa nhân loại?

Lão già Bertrand Russell bác học bác hiếc gì còn bày đặt gởi băng ghi âm tiếng nói hoan nghinh Mặt Trận Giải Phóng ở đại hội các công đoàn thế giới họp ở Hà Nội, có mụ Anna Louistrong của nước Mỹ tới phát biểu cảm tưởng chống bồ nhà nữa chứ!

Đâu cũng vào thời điểm này Nguyễn văn Trỗi bị xử tử vì tội ăn trộm gà ở chân cầu Công Lý. Du kích Caracát ở Vénézuéla bắt được một trung tá Mỹ. Định đem đổi chác. Nhưng quân chánh phủ Vénézuéla đã tìm được viên trung tá nên Trỗi đành ngậm kẹo đồng làm ngọt mà giã từ cô vợ trẻ, để lại cho tên tướng đầu đỏ Sáu Di huấn liệng. Kết quả 100%.

Nhiều chuyện lâm ly rùng rợn quá độc giả ơi! Nhắc tới đâu hận nhân loại ngây thơ tới đó. Chính vì sự ngây thơ đó mà những tên cầm bút bất lương mới có đất hoạt động. Trong số này còn phải kể một con mụ gái già đầm lầy Ma-đan-len Rip-phờ-nờ chính mụ này cũng mò vô R (không biết mụ có bị R hay không?) để viết về quân "Phỏng...". Mụ đã đến U 80 của Tư Khanh và được lão chánh ủy này tặng cho một cái vỏ đạn cà nông Mỹ. Thế mà mụ mừng rơn, hứa sẽ đem về Tây trưng bày trong phòng khách nhà. Mụ đòi đi Củ Chi, nhưng mấy tên đầu bò R sợ mụ xuống đó bị pháo bên mụ té... ướt đất Củ C. nên chỉ cho mụ ra Mã Đà coi lính giải phóng trồng khoai lang to củ.

Tất cả những tên bất lương này đều đem ngòi bút ra phụng sự mưu đồ của một bọn cướp mà không hay. Tội nghiệp thay bọn này tới chết vẫn chưa biết mình nhầm, cái nhầm trẻ con cũng không thể phạm huống hồ là kẻ cầm bút tiêu biểu cho dư luận chính đáng trong mọi lãnh vực của nhân loại. Bọ Chét quả là tên bịp bị bọn Hà Nội bịp. Lỡ bị bịp rồi không dám nói ra sự thực, lại đi bịp người khác để đi chung xuồng bịp cho đông vui.

Mỗi lần tôi nhớ lại chuyện cô nàng quân nhu bị bọn khu ủy dùng làm quà sống tặng cho tên Bọ Chét, tôi thấy nhục cho bọn GP, nhục cho nhân loại quá. Trong những ngày hắn ở đây, quân giải phóng còn phải chở cầu tiêu "máy" cho hán ỉa, các dũng sĩ diệt Mỹ dội nước rửa cứt cho hắn, chưa đủ, bắt cả vợ giải phóng quân cho hắn giải trí.

Ở đâu trên thế giới này? Chỉ ở Việt Nam mà dưới thời nhà Hồ "chống Mỹ" thôi! Bọn nhà báo ngoại quốc vì muốn tỏ ra "hơn người" nên bịp người đã đành, bọn cầm bút lô-can trong nước cũng hùa theo bịp giống nòi của họ. Đã 30 năm qua, đến nay nhớ lại, tôi vẫn còn thấy hổ thẹn với cái kịch "Mượn Mỹ" của tên bồi Nguyễn Vũ. Tôi biết hắn từ thời kháng chiến chống Pháp. Hắn tên thật là Ngô Y Linh, mặt thỏn mỏ dơi, tóc quăn lòa xòa trước trán với một cái răng cửa khểnh. Hắn xuất thân làm ca sĩ và đặt bài hát, 8 năm trời, không khá, nhờ tập kết ra Hà Nội được cho đi học đạo diễn loại C môn kịch nói bên Tàu. Ở Hà Nội hắn viết mấy vở kịch ngắn "Vượt mức kế hoạch nhà nước". Về Nam, hắn được dịp múa gậy vườn hoang. Vở làm cho hắn nổi tiếng như "cồn... là" vở "Mượn Mỹ". Nội dung là đề cao láo mấy đứa dũng sĩ. Kịch rằng trong tổ có 3 nữ dũng sĩ. Danh hiệu dũng sĩ diệt Mỹ do đâu trên Rờ đặt ra để gán cho những du kích đã "giết" được 5 lính Mỹ. Tổ A có cô Xuân diệt được 5 Mỹ, cô Thu diệt được 6 Mỹ, còn cô Mai chỉ diệt được 4. Như vậy cô Mai thiếu 1, còn cô Thu lại thừa 1. Do đó cô Mai bèn "mượn" của cô Thu 1 cho đủ tiêu chuẩn 5 Mỹ. Thế là cả 3 đều đạt tiêu chuẩn và trở thành "tổ dũng sĩ", một tập thể dũng sĩ chớ không phải một cá nhân. Đây là chuyện láo đến mức độ nghe phải mắc cỡ.

Tôi đã xem vở kịch này ở đại hội Mừng công R có Nguyễn chí Thanh đến huấn từ. Vì mới chân ướt chân ráo về Nam, chưa biết đầu cua tai nheo ra sao, nên tôi phục lăn dũng sĩ Đất Thép Thành Đồng.

Dưới thời Tám Quang, con nhà địa chủ Bình Định làm trưởng Phòng Chánh trị Quân Khu, đội dũng sĩ của Bảy Mô còn cái dáng mướt lắm! Bằng chứng là nó được trưng ra cho Bọ Chét quay phinh. Cô nào cô nấy đầu đội nón tai bèo loe chóp đỏ, vai đeo bị đạn rủ thau xanh, lưng eo ngực phồng óc nóc, làm cho tên nhà báo trợn mắt nhìn sáng hơn đèn.

Tôi cũng thầm phục các em. Nhưng khi tôi bắt đầu chỉ huy đơn vị, tôi tìm hiểu xã đội và du kích thì tôi hiểu cả. Cứ theo vở"Mượn Mỹ" thì dũng sĩ đi lùng diệt Mỹ như nông dân đi soi ếch. Mày dư tao thiếu, cho tao giật tạm 1 con nhậu chơi mai tao trả lại. Ếch mắc cặp thiếu gì ngoài đồng, chỉ việc rọi đèn chụp thôi.

Năm năm tôi trấn thủ Củ Chi, đương đầu với Mỹ trầy vi tróc vảy, cái sống treo chỉ mành, tôi không thấy một cô nào bắn được một lính Mỹ. Dù các cô có bắn được thì làm sao nhìn thấy chứ? Hàng rào của Đồng Dù không dễ tới gần. Mon men còn xa 300 m. là nó đã bắn chết không kịp ngáp rồi. Thế mà báo chí và đài GP dám bịa ra cái gọi là "vành đai thép" bao vây Đồng Dù - tác phẩm của ông địa chủ Tám Quang lẻo mép.

Tệ hại hơn nữa, một hôm tôi tập trung du kích để dạy động tác cơ bản. Bất ngờ từ cái radio bật ra vở kịch "Mượn Mỹ".Các cô các cậu nghe lời giới thiệu Củ Chi thì lắng tai.

Chỉ một lớp ngắn, các cô bụm mặt. Một cô hỏi tôi:

- Ai "sạn dả" vậy anh Hai?

- Anh không biết!

Tôi biết chớ sao không biết tên nói phét đó? Nhưng cảm thấy như mình có góp phần cho cái kịch, nên chối quách đi cho đỡ đen mặt.

Ba mươi năm đã qua, tôi vẫn còn ám ảnh bởi ý nghĩ: "Tội nghiệp những người lính Mỹ không thua trên trận địa mà lại thua trên mây khói, không thua kẻ địch hung ác mà lại "thua lũ bịp "

Mong sao nước Mỹ sẽ rửa hết cái này trong một ngày không xa. Họ sẽ lấy lại Miền Nam trả cho người quốc gia Việt Nam chân chính. Chế độ tàn bạo sẽ sụp đổ trong một tương lai gần rất gần.

Các bạn độc giả thử tưởng tượng những tên ngoại quốc ba xạo láu táu, không biết đầu cua tai nheo ra sao sau mấy ngày đi mây về gió mà đã cả gan dám hạ bút viết về cuộc chiến tranh Việt Nam. Tên nhà báo "quế tấc" không dám ở lâu trên đất Củ Chi, viện cớ còn đi thăm nhiều nơi khác. Đồng bào Phú Mỹ Hưng bịt mũi cười một trận bò càn. Họ bảo người nước nào mà lạ vậy? Mỹ không phải Mỹ, Tây không phải Tây, cái cổ có ngấn như nọng heo, bề ngang bằng bề cao, lại mặc áo bà ba lông ngực lòi ra trông gớm chết.

Còn con Bốn thì càu nhàu với Sáu Huỳnh: "Chú biểu cháu vô phục vụ sĩ quan Mỹ mình mới địch vận được. Nhưng khi gặp mặt lão già này thì cháu biết không phải Mỹ. Lão ta hôi heo, không giống mùi Mỹ. Lại... quỵt không trả tiền. Mỹ, dù là lính trơn cũng đâu có vậy! " Sáu Huỳnh đành phải khai thiệt và an ủi suông. Con Bốn rất ấm ức nhưng không dám phàn nàn, sợ bị Sáu Huỳnh bắt phục vụ tên giáo sư Liên Xô thì mất tiền nữa.

Đó là bức hí họa về tên nhà báo Bọ Chét. Bây giờ đến gã giáo sư Liên Xô, tôi nghĩ cũng nên nhắc lại mấy nét. Vụ này cũng do Tư Linh mần thầy tuồng.

Kinh nghiệm chuyến trước quá phong phú, hắn cứ đem áp dụng cho việc đón tiếp gã giáo sư râu xồm này. Không rõ hắn có bằng cấp gì, nhưng còn trẻ hơn tên Bọ Chét. Khi hắn tới R thi R điện xuống cho Quân Khu để chuẩn bị. Không phải chuẩn bị cửa tam quan mà chuẩn bị bịp đồng chí. Ai bảo đồng chí không bịp nhau?

Lệnh của Quân Khu là dẹp hết tất cả dụng cụ y tế, quân nhu, vũ khí có nhãn hiệu Liên Xô, chi bày ra các loại hàng Trung Cộng, để vòi vĩnh ông anh cả.

Tụi Hà Nội là chúa lém, những tên Cộng Sản gà mờ Liên Xô và Đông âu đều bị chúng qua mặt cái vù. Kẻ có thể "trị" chúng là Trung Cộng không ai khác. Chúng không sợ ai bằng Trung Cộng.

Chiếc xe đạp Bờ- Rô mới toanh của ông địa chủ Trưởng Phòng Chính Trị Tám Quang được sử dụng như phương tiện chuyên chở nhà giáo sư du hành khắp Củ Chi, sang cả một phần Trảng Bàng. Một kiện tướng được chọn để làm "tài xế", một anh khác chở một xe nước đá, cơm thịt theo sau. Tư Linh ết-coọc kiêm thông dịch trong các buổi tiếp xúc với dân chúng và bộ đội. Dân chúng đã được chỉ định trước và nhét vào mồm những câu trả lời đúng lập trường 100% dầu nhớt.

Bộ đội, cán bộ cũng được chuẩn bị trước khi gặp đồng chí Liên Xô. Anh nào nói sai một tiếng là bị kỷ luật. Nói xong phải hô khẩu hiệu:

Công cuộc cỡi ngựa sắt xem hoa khởi đầu từ Hố Bò đi An Nhơn Tây, trở về nghỉ đêm cũng ở nhà của Bọ Chét ở trước đây. Có hầm hố, có nữ dũng sĩ đấm bóp lau chùi không sót chỗ nào. Đi ỉa có dũng sĩ dội nước, tắm có dũng sĩ pha nước ấm, đưa khăn bàng lông và xà bông thơm. Xài xong ném cho dũng sĩ. Xin hỏi nhỏ: hai em H và T đã rõ mặt Liên Xô chưa nào?

Tên giáo sư này có tư cách hơn thằng đồng chí Bọ Chét của nó. Nó không đòi nếm mùi hoa Củ Chi nhưng nó nuốt nước miếng ừng ực trước sự xuất hiện của các em lũng sĩ. Bữa ăn tối, ban tổ chức cho dọn những món ăn do Phó Ban Quân Báo Sáu Huỳnh sai nhân viên mua từ Sài Gòn đem về. Tư Linh vừa chén vừa xã giao với bộ mặt quạu đeo. Tuy quạu nhưng không dám làm gì, sợ cấp trên biết.

- Đồng chí cái Củ... gì! Mình nghèo thấy mẹ mà dám kên đánh Mỹ, nó tới là do tình đồng chí hay vì cái giống gì khác, mà mình phải phục vụ nó như cha vậy?

Hôm sau đưa hắn sang Bưng Còng xem cái quân y xá của Tám Lê - tên thật là Võ Hoàng Lê, mà mấy tên nhà báo đui gọi là nhà giải phẫu óc dưới địa đạo còn lính GP thì kêu là ông thầy Nạo. Làm sao đem được thương binh xuống đó mà giải phẫu? Người mạnh ở dưới địa 5 phút đã phát ốm, bị thương óc thì sống làm sao? Máy phát điện đem xuống địa hồi nào?

Được vinh hạnh đồng chí Liên Xô đến thăm, Tám Lê bèn cho xem tủ thuốc gồm toàn của Pháp lẫn Tàu, USA (mua trộm ở Sài Gòn) không có y cụ lẫn thuốc của Liên Xô. Dưới sự chỉ đạo láu cá của cấp trên, Tám Lê cho biểu diễn một màn cưa chân của thương binh không có thuốc tê mê, bằng cưa thợ mộc như thời kháng chiến chống Pháp, đã từng xảy ra ở một vài quân y viện và đã được báo chí ngoại quốc ca ngợi như là một việc phi thường!? Thăng ngốc ca ngợi thăng ngu.

Tên giáo sư tỏ vẻ cảm động và hứa về trình bày tình trạng thiếu thốn trong lãnh vực quân y cho dân Liên Xô nghe. Đám lãnh tụ mừng lắm, nhưng sau đó chỉ nhận được bông băng và thuốc đỏ made in Liên Xô.

Xem xong quân y, đến lượt thăm bộ đội. Đồng chí ta trương ra những súng trường Nga đã sản xuất từ thời Nga Hoàng mà Krutchev viện trợ cho VN chống Mỹ trong lần Lê Duẩn dắt phái đoàn liếm sang Mút Cu Va hội nghị với Souslov: ăn mày được 4000 Lebell, mà lính giải phóng gọi là củi tràm lục. Súng cao hơn lính, nếu gắn ống phóng lựu vô đầu súng thì chẳng khác cây sào móc dừa, nên còn có cái tên là "oảnh tầm sào ". Coi vậy ở đất Củ Chi này cũng oai lắm! Nó có thể bắn trầy đít Mỹ từ xa 100m chớ chẳng chơi.

Để chấm dứt tấn tuồng Giải Phóng tự vạch áo cho người xem lưng, gã giáo sư kia yêu cầu thu hình một đám biểu tình. Tám Quang bèn thay đổi mở-nuy. Thay vì đến chợ An Nhơn Tây thu mấy tên Chệt già lỳ lợm còn nấn ná bán mấy tô hủ tiếu với thịt heo thịt bò bị máy bay, pháo bắn chết, ở trên cho quay phim "Chuyến tàu Giải phóng". Thực ra là chuyến tàu đò đi từ Dầu Tiếng đến chợ An Nhơn hằng ngày. Lệnh cho du kích xuống bến Dược, chĩa "oảnh tầm sào" bắt ép chủ tàu trương cờ Xanh Đỏ lên, rồi nhà giáo sư trên bờ quay lia. Thế là lại một đoạn phim được ra đời ở Hà Nội và sau đó khắp thế giới được nếm mùi giải phóng với "3/4 - 4/5 đất đai và dân chúng đến tận cửa ngỏ Sài Gòn". Đoạn phim của Bọ Chét trước kia trên bờ, có xe lam. Đoạn của tên giáo sư Liên Xô dưới sông: có tàu không phỏng... thì là gì?

Bọn bịp thành công về nhà sẽ phình bụng ra cười khè khè! Nhân loại vĩ đại vô sản lẫn tư bản đều ngây thơ, dễ lừa thế?

Đau đớn cho xương máu lính Mỹ bị diễu cợt và bán rẻ vô tội vạ, cho đến nay vẫn chưa có ai ca ngợi sự hí sinh cao cả của họ. Trang sử đã dở qua còn lật lại được sao?

Bọn khỉ biết tập họp thành bầy để khuấy phá thế gian. Chuyện đó đã đành, nhưng tại sao có những thằng người lại cam tâm đi liếm... khỉ?

Bọn lãnh đạo Quân Khu coi như việc nịnh hót tên giáo sư Liên Xô để nhờ hắn xin đồ viện trợ là một chiến công to tát hơn cả việc Trần Ích Tắc và Lê chiêu Thống sang Tàu bái yết xưng thần ngày xưa.

Dĩ nhiên chúng làm lễ tiễn đưa đồng chí thật long trọng. Lại mở-nuy "o-đờ" từ nhà hàng Sài Gòn: cơm Tàu, rượu Tây, la de nước đá không thiếu một thứ nào. Bọn bầu cua cấp Quân Khu có đủ mặt. Tám Quang thay mặt Bộ Tư lệnh ca ngợi tình hữu nghị Việt Xô bằng một bài diễn văn soạn sẵn dài 8 trang peluya đánh máy nhắc đến công ơn nước Mẹ từ thời Nguyễn Ái Quốc sang Mạc Tư Khoa thụ giáo Mác Lê tới nay. Bài diễn văn được Tư Linh xem trước, nên dịch trước mặt quan khách khá trôi chảy. Mỗi quan khách được quyền vỗ tay 3 cái nhẹ, sợ pháo Đồng Dù đề-pa không nghe. Tiếp theo sau, 2 nữ dũng sĩ dâng hoa, ông đồng chí Liên Xô đưa tay nhận, mắt long lên sòng sọc nhìn vào đôi vú sữa căng phồng của các em.

Năm Cai, trưởng phòng dân quân, (chức của Lê Duẩn hồi 9 năm kháng chiến) một anh đại úy miền Bắc không biết đánh giặc, nhưng có bộ vó hùm, râu quai nón cao 1,75 mét được Tám Quang đem ra làm cây kiểng trong buổi tiệc, phá cái thể thằng lùn Việt Nam ăn mày gã khổng lồ. Hắn bước ra bắt tay anh chàng Liên Xô.

Sau đó gà quay, bồ câu hầm được đem ra xé xác và tiêu diệt một cách say mê đắm đuối. Những lời cảm ơn, cảm iếc trao qua đổi lại sủi bọt như bia 33 Ngụy, thơm như ngũ vị hương tẩm trong thịt xá xíu và da heo quay nhai dòn tan như tình vô sản toàn thế giới.

Để cho thực khách ngon miệng, đã có sẵn Văn Công khu do Năm Sang mà bọn nhà báo bất lương gọi là nhạc sĩ của giải phóng quân dưới địa đạo. Năm Sang tự tay chơi cây đờn xếp kẻo ra kéo vô nghe phòm phom như tiếng bò già rống:"Chiến sĩ ta dầm mưa dãi nắng. Rét run người nắng rướm mồ hôi " trong lúc bọn trẻ nít con cháu liệt sĩ hát nhại theo:

Xong nhạc Tây lại đến nhạc ta: Kim Tiền, Bình Bán, Xang xừ líu.

Tên đồng chí Liên Xô nghe đờn cò đờn kìm chửi nhau, chắc sẽ bảo thầm đây là bản hòa tấu giữa Giáo điều và Xét lại do thằng em Việt Nam cải biên nghe khá bộn.

Ăn uống no say và được tung lên tận mây xanh, tên giáo sư phồng mồm đứng dậy đáp lễ: (Tư Linh dịch ra tiếng Việt xuôi rót)

Mặt mũi Tám Quang xám ngoẹt, nhưng Tư Linh cứ dịch thẳng ra không tránh né, mặc dù ở đây không có ai hiểu tiếng Anh một tí nào.

Còn các ông thần thừ, các chàng kiện tướng, các cô lũng sĩ thi nghe tiếng Anh hay tiếng gì thì cũng như không có nghe gì hết.

Tôi đã từng xem những bài diễn văn đăng bít 4 trang báo Nhân dân ở Hà Nội của "đồng chí" Nikita Khơ-sút-dép đọc trước nhân dân Liên Xô, hoặc trước đại hội đồng Liên Hiệp Quốc mà Trung Ương nhận định đó là tư tưởng xét lại.

Hôm nay nghe gã giáo sư này thở ra cái mùi tương tự như vậy ngay trên đất Củ Chi không biết rồi ngày mai bom đạn Mỹ sẽ gia tăng hay giảm bớt? Không biết rồi Chánh Phủ Kossygin sẽ gởi cho súng đạn tối tân hay chỉ những cây "oảnh tầm sào"?

Nên nhớ rằng cái gì xin của người ta cũng khó. Mà Hà Nội từ trước tới nay chỉ có một sản phẩm. Đó là bị gậy ăn mày. Và những lá bài bịp.

Đó là bộ bài Bịp. Nói rõ hơn, bất cứ ngồi vào sòng nào- bạn hay thù- Hà Nội cũng chơi bài cào 4 lá. Bà con nên nhớ: đó là nghề của chúng.

Hỡi vong hồn Năm Cội, Tư Gừng, Tư Bé, Bảy Nề và những người khác của đất Củ Chi. Các em tưởng đã hi sinh tuổi thanh xuân cho "Tổ Quốc", nào hay thể xác các em chỉ là những cọng rơm cái rác dùng lót hang sói hang chồn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx