sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 03-2

Từ đó về sau, cuộc sống của tiểu hòa thượng trở nên phong phú hơn. Thật ra hắn chỉ là một tiểu hòa thượng bình thường, cuộc sống chỉ gói gọn trong Già Lam thần điện của ngôi miếu này, thời gian làm việc hay nghỉ ngơi cũng không có gì khác biệt. Nhưng bên cạnh hắn có một ngọn nến hóa thành nữ nhân. Tuy rằng ước nguyện của nàng chỉ là mong hắn thổi tắt ngọn nến, nhưng hắn không thể đáp ứng được. Hắn tự nói với chình mình bởi vì nàng là ngọn nến cuối cùng trong miếu.Cuối cùng cũng chỉ là một ngọn nến, lẳng lặng thắp sáng thần điện, không ai chú ý vì sao ngọn nến chưa từng ngắn lại, vì sao vĩnh viễn vẫn dài như vậy. Cái mà bọn họ chú ý đến là tượng thần Già Lam, là kinh Phật hoặc là ngày mai có thể hóa duyên đến no bụng."Tiểu hòa thượng, rốt cuộc nhân sinh dài bao nhiêu?" Đây là vấn đề Chúc thường xuyên hỏi, cũng là mỗi lần nàng xuất hiện đều hỏi vấn đề này."Có thể là vài chục năm." Tiểu hòa thượng luôn trả lời nàng như vậy.Chúc nghe xong liền im lặng, nhưng mà cũng chỉ có thể im lặng nửa ngày, sau đó liền dụ hắn thổi tắt ngọn nến.Có một lần hắn bị nàng thuyết phục, nhưng khi hắn bắt đầu cùng phương trượng nói chuyện thì phát hiện phương trượng đang rất buồn bã.Hắn không thể nói được, sinh không gặp thời. Nghĩa quân khởi nghĩa khắp nơi ngày càng nhiều, tất cả mọi người không ai trồng trọt, không có lương thực để ăn. Không có lương thực thì càng muốn phất cờ khởi nghĩa."Hừ, một triều đại muốn thay đổi phải cần chiến tranh, nhưng khi có chiến tranh thì người gánh chịu lại là dân chúng." Chúc oán giận nói như thế.Tiểu hòa thượng lẳng lặng lắng nghe, ở trong lòng lẩm bẩm hai lần, cái hiểu cái không. Hắn không hiểu được, nhưng có mấy người sư huynh không chịu nổi nữa, ném kinh Phật, hoàn tục gia nhập nghĩa quân."Tiểu hòa thượng, sao ngươi không đi theo bọn họ?" Chúc hỏi.Tiểu hòa thượng ngửa đầu, hắn đã có thói quen luôn ngẩng đầu nhìn nàng, lúc đầu cổ rất mỏi nhưng theo thói quen hắn đã hình thành nên động tác này: "Ta không đi, nhiệm vụ của ta là không để cho hương khói của miếu bị tắt mất." Tiểu hòa thượng trả lời."Đầu gỗ, dù cho ngươi đi ta cũng không bị dập tắt. Ai, không nên không nên, vạn nhất nếu tiểu hòa thượng ngươi chết ở chiến trường, chẳng phải ta vĩnh viễn cũng không thể giải thoát sao? Ngươi còn ở chỗ này vẫn là tốt." Chúc oán giận đi tới đi lui. Nàng không thích tiểu hòa thượng không có chí lớn, lại sợ hắn tham gia vào nghĩa quân.Tiểu hòa thượng yên lặng nắm tay lại, cảm thấy nàng thật ồn ào, lại thật đáng yêu."Tiểu hòa thượng, rốt cuộc nhân sinh dài bao nhiêu?" Mỗi ngày Chúc đều hỏi chuyện này."Có lẽ, là trong lúc ăn chén cơm." Tiểu hòa thượng nhìn đồ ăn trong chén ít dần, tự nhiên nói. Sau khi Chúc nghe xong, thời gian trầm mặc hơn trước rất nhiều.Trong miếu có rất nhiều người, người quy y càng nhiều hơn. Rất nhiều người đến bước đường cùng liền quy y trở thành hòa thượng. Phương trượng rất từ bi, đều thu nhận bọn họ, tuy rằng ăn không đủ no, nhưng những thứ được trồng trong chùa đã bắt đầu có thu hoạch, miễn cưỡng có thể duy trì được.Tiểu hòa thượng bỗng dưng có rất nhiều sư đệ, nhưng chức trách của hắn vẫn là gác đêm ở thần điện. Hắn vốn là một người dễ bị người ta lãng quên, nhưng các sư đệ cũng biết hắn. Bởi vì nếu ban ngày hắn không ngủ được thì hắn luôn ngồi trước bàn thờ, thành kính nhìn tượng thần Già Lam, không ai biết kì thật hắn xem tượng thần là khuôn mặt của nàng.Trong miếu thường xuyên có khách hành hương đến cúng vái, nhưng ban đêm rất ít người đến khẩn cầu. Mỗi đêm, tiểu hòa thượng ngồi đối diện Chúc, không biết từ khi nào có một người xuất hiện. Người này mặc xiêm y màu đen, bộ dáng trông rất hư ảo, làm sao cũng không thể nhìn rõ được, nhưng làm người ta ấn tượng nhất chính là trên bộ xiêm y đen có một con rồng màu đỏ. Đầu rồng ở cổ tay áo bên phải, thân rồng uốn lượn ở cánh tay phải của hắn, đuôi rồng được thêu ở bả vai bên phải.Đáng lẽ bình thường tiểu hòa thượng không nên nhìn chằm chằm người ta như thế, nhưng con rồng thêu đó nhìn rất sống động, làm cho hắn không nhịn được phải nhìn thoáng qua. Nhờ như vậy nên tiểu hòa thượng mới phát hiện vị khách hành hương này không nhìn tượng thần mà nhìn ngọn nến đang đặt trên bàn thờ."Ngọn nến này không tồi." Thanh âm trầm thấp cất lên.Mí mắt tiểu hòa thượng hơi run một chút, không biết nên trả lời thế nào. Bây giờ Chúc không xuất hiện nên ngọn nến này nhìn qua cũng chỉ như những ngọn nến bình thường, vì sao hắn lại khen một ngọn nến như vậy?"Tiểu hòa thượng, nếu ngươi không muốn nó nữa, thì có thể đem nó cho ta." Người nam nhân đó ngoảnh đầu nhìn lại nói: "Đừng lo lắng làm sao tìm được ta, ngày mà ngươi nghĩ không muốn nàng nữa, tự ta sẽ xuất hiện." Sau đó hắn lại nói ngọn nến rất tốt rồi rời đi. Tiểu hòa thượng đuổi theo, cửa miếu rộng mở không có một bóng người. Nam nhân đó đi đến như gió, tiểu hòa thượng tưởng mình đã thấy quỷ thần. Mỗi ngày hắn đều ngủ không ngon giấc, mỗi ngày đều nhìn ngọn nến trên hương án, sợ không thấy nàng.Tiểu hòa thượng đột nhiên được các sư đệ sùng bái. Hắn không biết vì sao bọn họ hỏi hắn về kinh Phật, hắn không biết giải thích thế nào, hắn vẫn thích cùng Chúc nói chuyện.Tuy rằng hắn cùng Chúc nói chuyện, nhưng ba câu đều không ngoài chủ đề thổi tắt nến, nhưng hắn vẫn thích.Tối ngày kia, hắn bị vài sư đệ quấn lấy giảng kinh Phật, nói cho đến đêm khuya vẫn không muốn dừng lại. Các sư đệ biết chức trách của hắn là trông coi thần điện nên kêu Trọng Bát sư đệ xung phong thay hắn.Tiểu hòa thượng muốn ngăn cản nhưng lại không có lí do. Hắn sợ người khác nhìn thấy Chúc, cũng sợ Chúc không cần hắn, hắn sợ mọi chuyện chỉ như một giấc mộng. Tâm lý phức tạp làm cho hắn không mở miệng được, lại bị các sư đệ quấn lấy nói về kinh Phật cả buổi tối, thật ra là các sư đệ nói, hắn nghe.Thật ra mà nói, hắn không có nghe, toàn bộ tâm trí đã không còn ở nơi này nữa.Lúc tờ mờ sáng hắn liền chạy đến thần điện, phát hiện phương trượng đang nghiêm khắc răn dạy Trọng Bát sư đệ thay hắn gác đêm.Tiểu hòa thượng cả kinh, tưởng phương trượng phát hiện ra Chúc, nhưng mọi chuyện so với tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn. Đêm qua Trọng Bát sư đệ trực đêm nhưng ngủ quên, một con chuột leo lên bàn thờ đã cắn đáy ngọn nến.Tiểu hòa thượng đau lòng như đã đánh mất thứ gì đó. Trọng Bát sư đệ bị phương trượng răn dạy trước mặt mọi người, tiểu hòa thượng chỉ hận người đó không phải là mình.Tối qua Trọng Bát sư đệ dùng chổi đánh tượng thần Già Lam ở miếu, (nói ngay cả đồ trước mặt tượng thần), sao có thể trông nom đền, trông nom thiên hạ? Không biết ở đâu Trọng Bát sư đệ tìm được một cây bút, viết ở phía sau tượng thần Già Lam mấy chữ "Sung quân ba ngàn dặm."Tiểu hòa thượng thấy được nhưng hắn không lên tiếng ngăn cản, bởi vì từ đó về sau Chúc không xuất hiện nữa. Mặc dù tiểu hòa thượng không thấy Chúc nữa nhưng ngọn nến ngày vẫn cháy như thường, một chút đều không giảm bớt.Tiểu hòa thượng chuyển chỗ bị chuột cắn qua bên trái, để sáp nến chảy xuống chỗ hỏng, nhìn qua tựa như ngọn nến mới. Không ai phát hiện vẫn là cây nến này, nhưng Chúc không xuất hiện, mỗi đêm tiểu hòa thượng vẫn trông chừng thần điện, hàng đêm nhìn ngọn nến.Rồi một đêm, Chúc xuất hiện trước mặt của hắn, dung mạo như trước, diễm lệ bức người. Chẳng qua, tay áo bên trái của nàng như bị cái gì cắn đứt phân nửa, thay cho áo nàng làm một tầng sáp đỏ cực xấu."Đầu gỗ! Ngươi nói đi! Sao ngươi lại làm váy của ta như vậy?" Chúc oán hận nói. Tiểu hòa thượng ngây ngốc cười... Nàng còn tồn tại, thật tốt."Đầu gỗ, không phải ngươi nói không có tiền mua hương khói sao? Nếu ta dạy cho ngươi cách kiếm tiền, thì ngươi sẽ kiếm được rất nhiều tiền, mua thêm nhiều hương khói cho miếu đúng không?" Có lẽ sự việc lần này làm cho Chúc hết hồn, nên nàng càng phải dụ dỗ tiểu hòa thượng.Nhưng hương khói này không phải là nàng. Trong lòng tiểu hòa thượng nghĩ thế, chậm rãi lắc đầu.Chúc tức giận làm loạn trong đại điện, sau đó đứng ở trước mặt tiểu hòa thượng, hỏi han: "Tiểu hòa thượng, vậy ngươi muốn gì? Cái gì ta cũng có thể cho ngươi."Muốn cái gì sao? Tiểu hòa thượng ngơ ngẩn nhìn mặt mày đẹp thanh nhã của nàng, mắt giật giật nhưng im lặng không nói.Ngày hôm sau, Trọng Bát sư đệ lại chạy đến đây, nhỏ giọng hỏi han: "Sư huynh, sao huynh không đồng ý với nàng? Vàng bạc châu báu, quyền thế địa vị, huynh cũng không muốn?"Tiểu hòa thượng cả kinh, biết Trọng Bát sư đệ đã nghe được câu chuyện hắn cùng Chúc nói, hắn thản nhiên trả lời: "Tiền tài là vật ngoài thân, nếu không thành tâm cung phụng Phật tổ, cái kia chẳng có ích gì?Trọng Bát sư đệ im lặng rời khỏi.Chúc vẫn không buông tha, vẫn thuyết phục tiểu hòa thượng thổi nến: "Tiểu hòa thượng, có rất nhiều người muốn làm hoàng đế, nếu ngươi cũng muốn làm hoàng đế, ta sẽ chỉ cách cho ngươi."Tiểu hòa thượng thờ ơ. Chúc nghĩ hắn không tin, liền kể lại quá trình làm hoàng đế. Thiên hạ đại loạn, nàng ở trong miếu nhưng có thể nói sự tình một cách rõ ràng, như thế nào trở thành hoàng đế, làm sao đạt thành, không bỏ sót gì cả.Sau khi Chúc nói xong, nhìn tiểu hòa thượng không có chút phản ứng, nhất thời tức giận: "Tiểu hòa thượng, vừa mới phá hư áo của ta, vừa ở ngoài cửa nghe lén. Hiện tại có lẽ hắn ta đã chuẩn bị hành trang rời đi, ngươi cam tâm để hắn làm hoàng đế sao?" Chúc lười biếng ngồi trên hương án nói."Tần thất này lộc, thiên hạ cộng trục chi, vu thị cao tài tật túc giả tiên đắc yên."[2]Tiểu hòa thượng suy nghĩ nửa ngày mới thốt ra được câu cổ văn này. Chúc xì một tiếng, cười, lần đầu cảm thấy tiểu hòa thượng này làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."Trọng Bát xuất thân là người nghèo khổ, nếu hắn thật sự trở thành hoàng đế, cũng là phúc của dân chúng." Tiểu hòa thượng nói xong, tuy rằng không tin những gì Chúc nói lắm, nhưng nếu Trọng Bát sư đệ có thể làm hoàng đế thì ắt sẽ giúp dân chúng thoát khỏi thời kì loạn lạc thế này.Chu Trọng Bát quả nhiên lãnh quân khởi nghĩa, đập tan nhà Nguyên, thành lập nhà Minh, lấy hiệu là Chu Nguyên Chương, lên làm hoàng đế. Mà ngôi miếu tiểu hòa thượng ở đó chính là Hoàng Giác Tự nổi tiếng thiên hạ. Từ đó về sau thần điện ngập tràn hương khói, khách hành hương đến không dứt, không bao giờ cần ngọn nến kia nữa, nó đã được thay bằng hàng trăm ngọn nến khác.Sau khi tân đế đăng cơ không lâu liền giá lâm Hoàng Giác Tự, hạ lệnh tìm giữa hàng trăm ngọn nến phải tìm được ngọn nến bị chuột cắn dở.Tiểu hòa thượng bị đưa đến trước mặt Trọng Bát, một quan binh tìm được ngọn nến đó, hắn lẳng lặng thắp lên. Đáy nến bị lấy xuống, lộ ra chỗ hổng xấu xí đó."Ngươi có thể làm cho nữ nhân kia xuất hiện lại không?" Trước kia là sư đệ, bây giờ là hoàng đế, Trọng Bát vội vàng hỏi. Tiểu hòa thượng thành thực lắc đầu, Chúc xuất hiện hay không là do ý của nàng, hắn không thể kiểm soát.Hoàng đế nhíu mày, người xuất gia không nói dối, hắn cũng không truy hỏi lời nói này có phải thật không: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với ngọn nến này? Chẳng phải nữ nhân kia nói chỉ muốn tự do, muốn giải thoát chỉ cần thổi tắt ngọn nến hay sao? Sao trẫm không thể thổi tắt nó? Dùng bát nước cũng không thể dập tắt?"Tiểu hòa thượng giật mình, thế mới hiểu vì sao Chúc vẫn quấn lấy hắn. Thì ra chỉ có người châm ngọn nến này mới có thể thổi tắt nó."Sư huynh! Mau nghĩ cách làm nàng xuất hiện đi, trẫm muốn gặp nàng." Hoàng đế còn gọi hắn là sư huynh, ít người được đãi ngộ như thế. Nhưng tiểu hòa thượng vẫn thành thực lắc đầu, hắn không làm được. Hoàng đế từng ở ngoài đại điện nghe Chúc dùng tiền tài dụ dỗ tiểu hòa thượng, biện pháp này tất nhiên không sử dụng được.Nhưng hoàng đế còn muốn nghĩ biện pháp khác. Bị nhốt trong mật thất của Hoàng Giác Tự, tiểu hòa thượng bị roi da đánh đến người đầy thương tích, hoàng đế định làm như thế có thể ép Chúc xuất hiện, ở trong mật thất, ngọn nến vẫn lặng lẽ cháy sáng.Tiểu hòa thượng cắn chặt hàm răng cố gắng không phát ra âm thanh, hắn không biết Chúc có nhìn đến hắn hay không, nhưng hắn không muốn nàng nghe được. Trọng Bát sư đệ đã thay đổi, tóc hắn không chỉ dài ra, mà hắn còn sửa lại tên. Cả con người hắn đều thay đổi, tâm tư nham hiểm, không từ thủ đoạn.Hoàng đế nhốt tiểu hòa thượng trong mật thất, hắn ngất xỉu. Khói nến bay phiêu đãng trước mặt hắn, hóa thành gương mặt của Chúc: "Tiểu hòa thượng, nhân sinh rốt cuộc dài bao nhiêu?" Hắn vẫn nghe được nàng hay hỏi như vậy.Sao nàng lại thích hỏi vấn đề này? Tiểu hòa thượng mơ mơ màng màng nghĩ, cố gắng nói: "Nhân sinh... Trong lúc... Hô hấp."Chúc cả kinh, ánh mắt trở nên phức tạp. Mà tiểu hòa thượng không có sức nhìn nàng, hai mắt nhắm nghiền lại.Trong lúc hôn mê hắn ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, tiểu hòa thượng cố gắng mở mắt, thấy mình bị khói nến vây quanh. Hắn còn nằm ở trong mật thất, da thịt rách, đau đớn thấu xương nhưng hắn vẫn nở nụ cười, bởi vì trên bàn còn có ngọn nến ấy.Hắn không nhìn thấy thân ảnh của Chúc, xung quanh đây chỉ thấy khói, nhưng hương nến làm hắn tỉnh dậy, ngọn lửa lay động, Chúc trở nên dài nhỏ uốn lượn theo khe cửa chui ra ngoài. Là Chúc chỉ cho hắn con đường thoát, tiểu hòa thượng cố sức đứng lên. Tuy rằng mỗi ngày hắn đều ở trong thần điện, nhưng từ nhỏ hắn đã ở đây cho nên quen thuộc từng ngõ ngách.Có lẽ là trời phù hộ, có lẽ là không ai quan tâm hắn, tiểu hòa thượng đem thân thể bị thương nặng cùng ngọn nến đi ra ngoài: "Vì ta mà ngươi phải rời xa ngôi miếu đã ở nhiều năm, ngươi không hối hận sao?" Chúc bay bổng bên cạnh hắn, mờ ảo hỏi han."Không hề." Ban đêm tối đen, tiểu hòa thượng cầm ngọn nến chạy vào trong núi. Ngôi miếu kia vì sư đệ đã thay đổi. Hắn nhớ đến tượng thần bằng vàng ròng cảm thấy không khỏi buồn rầu. Mặc dù bề ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong vẫn là pho tượng rách nát."Thổi tắt ta đi, nếu không bọn họ dựa vào ánh sáng sẽ tìm ra ngươi." Chúc ở bên tai tiểu hòa thượng khuyên nhủ. Lần đầu không phải vì mình, mà vì ngốc tử này.Tiểu hòa thượng nhìn nàng thật lâu, rốt cuộc giơ tay lên. Trên khuôn mặt Chúc xẹt qua sự thoải mái cùng phức tạp, chậm rãi nhắm hai mắt lại.Rốt cuộc đã xong. Nàng luôn nghĩ đến thời khắc này, vì sao có thể bỏ qua? Trước mắt Chúc hiện lên hình ảnh lần đầu gặp tiểu hòa thượng, đó là lúc hắn còn nhỏ... Sau một lúc sau, Chúc không cảm thấy có gì thay đổi. Nàng khó hiểu mở hai mắt, trước mặt nàng là một mảnh tối đen không có ánh lửa, nàng lại nương theo ánh trăng để nhìn cho rõ.Từng đợt khói nhẹ dâng lên từ bàn tay hắn, hắn đang dùng bàn tay bao ngọn nến lại. Ngọn lửa vô tình thiêu đốt bàn tay hắn, ở khe hở có thể nhìn thấy ánh lửa cháy bập bùng."Vì sao?" Chúc vội vàng bay đến bàn tay hắn, muốn đem bàn tay hắn đi nơi khác nhưng nàng bất lực phát hiện tay mình vừa đụng vào hắn liền biến thành làn khói nhẹ. Trán tiểu hòa thượng ướt đẫm mồ hôi, đau đến mức mặt mũi vặn vẹo nhưng vẫn cười tươi. Chúc ngây dại, lúc này nàng mới để ý, trong trí nhớ của nàng, tiểu hòa thượng đã lớn rồi.Trong tri thức, hắn đã trở thành một nam nhân tuấn tú, vẻ mặt non nớt đã được thay thế bằng vẻ kiên định. Mồ hôi chảy xuống khuôn mặt, có thể tưởng tượng hắn đã chịu đau đến mức nào.Nhưng hai mắt của hắn vẫn cười với nàng. Chúc đột nhiên nhớ đến, đã nhiều năm như vậy, tiểu hòa thượng vẫn như thế này. Ở trong miếu, hắn là người thành tín nhất, vẻ mặt hững hờ, nhất là ánh mắt nhìn xa xăm, có cảm giác trống vắng. Giống như không có cái gì để trong mắt, lại giống như mọi thứ đều ở trong mắt. Nhưng mỗi lần nàng hiện ra trước mắt hắn, ánh mắt của hắn thay đổi, trở nên ôn nhu như nước."Chúc, ta biết nàng muốn được giải thoát. Ta không biết nàng là gì, nhưng với ta mà nói, nàng còn sống. Sao ta có thể sát sinh?" Thanh âm dịu dàng của tiểu hòa thượng vang lên, hắn cười cười: "Ta không bảo vệ được nàng, nên sẽ đem nàng cho người có thể bảo vệ nàng... Nàng đừng giận..."Cái gì? Hắn nói gì đó? Tiểu hòa thượng luôn ít nói bỗng dưng hôm nay nói nhiều như thế làm Chúc không thể hiểu. Nàng không hiểu... Sau đó trong tầm mắt nàng xuất hiện một con rồng."Mong ngươi chiếu cố nàng." Tiểu hòa thượng ngẩng đầu, trịnh trọng nói với người nào đó. Không nói chuyện, con rồng đỏ phía trước gật gật, cầm ngọn nến trong tay hắn. Ánh lửa nhỏ rời khỏi bàn tay hắn, lúc này Chúc mới phát hiện, con rồng màu đỏ thẫm là do tay áo của một người. Áo đen tơ đỏ, bởi vì được làm rất tinh xảo mà ngỡ như thật.Nhìn con rồng rất sống động, đầu rồng ở cổ tay áo giống như bất cứ lúc nào có thể bay ra. Chúc không biết vì sao nam nhân ăn mặc như vậy lại xuất hiện ở đây. Nhưng khi hắn cầm ngọn nến, nàng run rẩy một cái. Trong đêm đen, ngọn nến như ở trong miệng rồng."Tiểu hòa thượng." Chúc bất chấp quấn lấy tiểu hòa thượng, nhưng ngọn nến dần xa, khói nến cũng dần tan, nàng trở nên trong suốt. Nàng không cam lòng! Hắn dựa vào cái gì mà thay nàng làm chủ? Hắn cũng chỉ là một tiểu hòa thượng."Nhân sinh, đến tột cùng là dài bao nhiêu?" Tiểu hòa thượng phun ra một ngụm máu, đứt quãng hỏi han. Chúc ngây ngẩn cả người, vấn đề này nàng luôn hỏi hắn, hiện giờ hắn hỏi lại nàng, nhất thời không thể trả lời được.Tiểu hòa thượng nhìn nàng, ôn nhu cười "Nhân sinh ở giữa hai ta." Chúc sửng sốt, khói nến không tạo được hình dáng của nàng, đột nhiên hướng về ánh lửa chạy đi.Bây giờ Chúc, một lần cuối cùng nhìn tiểu hòa thượng."Chuyện xưa đã kể xong? Bác sĩ dựa vào tường, thấy ông chủ không có ý nói nữa, ngạc nhiên hỏi ngược lại."Đã xong rồi." Ông chủ gật đầu."Còn kết thúc?" Bác sĩ nghiến răng nghiến lợi: "Những câu chuyện xưa không phải đều có cái kết viên mãn an ủi người đọc sao?""Kết thúc? Đó là kết thúc.""Tiểu hòa thượng kia đã chết?""Tiểu hòa thượng không phải thần tiên, tất nhiên sẽ chết, nhưng lúc đó hắn ngất đi mà thôi. Chu Nguyên Chương không tìm được ngọn nến, nên phải tha cho hắn. Tiểu hòa thượng trở lại Hoàng Giác Tự, tiếp tục trông chừng hương khói, mỗi ngày hắn đều châm vô số hương nến, nhìn hương nến cháy, lại cảm thấy cô đơn vì không có cây nến kia." Ông chủ tự nhiên nói."Còn kết thúc? Kết thúc đâu?" Bác sĩ nóng lòng hỏi."Cuối cùng tiểu hòa thượng biến thành lão hòa thượng. Lão hòa thượng đã chết."Bác sĩ không nói gì nữa nhìn ông chủ tiệm, đứng ở đây nghe chuyện xưa quả thật ngu ngốc."Rất giả, chuyện mấy trăm năm trước, còn nhắc đến Chu Nguyên Chương? Làm sao cậu biết rõ như thế? Còn nữa, người mặc y phục hình rồng không phải cậu?" Bác sĩ nhìn ông chủ chằm chằm, hắn thấy con rồng kia ở trên lưng, mà trong câu chuyện xưa lại ở trên tay phải.Bác sĩ cố gắng nhớ lại, ra vẻ mặc kệ rồng thay đổi thế nào, con rồng vẫn luôn trên áo ông chủ, giống như muốn nuốt chửng hắn.Ông chủ cười bí ẩn, không trả lời, chỉ nhìn chăm chú ngọn nến kia, cũng không biết là đang nói với ai: "Có đôi khi vinh hoa phú quý, thiên hạ chí tôn cũng không bằng một người yêu ngươi thật lòng."Ngọn lửa bỗng dưng cháy mãnh liệt, ông chủ xoay người nói: "Đi thôi, xem bữa sáng còn ăn được không. Nếu không chúng ta đi ra bên ngoài ăn. Đương nhiên, cậu mời."Bác sĩ bất đắc dĩ bĩu môi. Không biết lúc nào ông chủ mới thôi láu lỉnh. Đi trước, cậu không nhịn được quay đầu nhìn ngọn nến đang thiêu đốt kia, nhìn thế nào cũng chỉ là một ngọn nến bình thường mà thôi.Cậu nhún nhún vai, thì thào lẩm bẩm: "Không biết tiểu hòa thượng nghĩ thế nào, rõ ràng là thích mà không nói ra. Tôi điên rồi, sao tin tưởng vào câu chuyện này. Cậu đi ăn cơm ở đâu vậy? Đắt quá tôi không mời nổi."Cửa đóng.Ngọn lửa giật một cái.Một giọt nến trong suốt nhỏ ra, theo thân nến, chậm rãi chảy xuống dưới.__________________________________[2] Tần thất kỳ lộc, thiên hạ trục chi, cao tài tật túc giả tiên đắc: Nhà Tần để xổng mất con hươu, thiên hạ đuổi bắt, ai có tài cao và nhanh chân sẽ bắt được trước. Ở đây ý chỉ trong cuộc chơi ai có tài và nhanh nhẹn sẽ được thắng trước.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx