sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 04-1

Gần đây bác sĩ ngủ không đủ giấc, thật sự là rất thiếu ngủ, bởi vì cậu mê chơi internet, nói đúng ra là mê game SNS (game trên mạng xã hội.). Cả ngày thường trộm đồ ăn, mua bán bạn bè, đoạt máy móc... Loại trò chơi này gần đây rất thịnh hành trên internet, hàng ngàn người nghiện nó, làm người ta trở nên phóng khoáng lạc quan, bác sĩ cũng là một trong số đó.Bác sĩ luôn là một người ưu tú, dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải làm được tốt nhất. Cho nên, đặt đồng hồ báo thức để nửa đêm đi trộm đồ cũng có thể làm được, nhưng gần đây cậu không cần đặt đồng hồ báo thức, đến lúc đi trộm đồ sẽ tự động tỉnh lại, nhiều lúc thức luôn cả đêm.Bởi vậy lúc trực ban luôn buồn ngủ cũng không có gì lạ."Này, mau đứng lên, đã họp xong rồi." Có người cầm ống nghe khám bệnh gõ đầu bác sĩ, từng chút một không biết mệt.Bác sĩ khó khăn dựa bàn đứng lên, miễn cưỡng ngáp một cái. Người to con đứng trước cậu là bạn tốt thời đại học, sau khi tốt nghiệp hai người vào cùng một bệnh viện. Người này lớn hơn cậu hai ngày, họ Thuần tên Qua. Bác sĩ gọi anh ta là Thuần ca, nhưng mỗi khi ở bệnh viện kêu Xuân ca, anh ta đều quay lại nhìn."Ngày hôm qua cậu lại đến muộn sao? Sao tinh thần không tốt?" Thuần Qua quan tâm hỏi: "Vừa rồi lúc đang họp, nhìn ánh mắt của trưởng khoa, giống như hận không thể ném cậu lên bàn mổ để giải phẫu sống."Bác sĩ vò tóc đang rối, cười to lên: "Đó là bởi vì sáng sớm ông ấy phát hiện bị tôi trộm đồ?" Trưởng khoa của bọn họ là một người đàn ông trung niên trông rất nghiêm túc, bọn họ thường xuyên nói giỡn sau lưng trưởng khoa, nhưng không ai nghĩ tới, trưởng khoa trang nghiêm như vậy lại cùng mọi người chơi trò chơi internet."Cậu..."Thuần Qua đành lắc đầu, muốn nói vài câu lại cảm thấy những lời nên nói thì trong mấy ngày qua cũng đã nói rồi, lại thở dài nói: "Cậu hãy chú ý một chút, nghề của chúng ta cần phải tập trung, cần phải có kỹ năng, cậu cứ muốn đi trộm đồ thì làm sao."Ánh mắt Thuần Qua lộ vẻ lo lắng, đã biết bác sĩ mười năm rồi, biết trong khoảng thời gian này tinh thần cậu ấy không ổn định. Anh ta biết rõ nguyên nhân từ đâu, ở chỗ nào. Nói chung là tháng trước khi phẫu thuật có chuyện ngoài ý muốn, bởi vì sự sai lầm của bác sĩ mà làm cho bệnh nhân xuất huyết rất nhiều.Tuy rằng bệnh nhân đã phục hồi bình thường, cũng đã xuất viện rồi, nhưng bác sĩ vẫn không ổn định lại tinh thần, thậm chí bắt đầu chơi trò chơi internet mà mình luôn chán ghét, quả thật không hề giống bình thường. Thuần Qua muốn khuyên cậu bạn thân vài câu nữa nhưng lời nói đến miệng vẫn biến thành tiếng thở dài. Bác sĩ cúi đầu cười gượng hai tiếng, trong lòng người ta nghĩ gì cậu biết rõ, nhưng sao Thuần Qua biết cảm nhận của cậu chứ? Người chưa từng trải qua chuyện này không có tư cách dạy bảo cậu. Tuy rằng trưởng khoa cũng đã cố ý tìm cậu nói chuyện, nói việc phẫu thuật phát sinh tình huống ngoài ý muốn là không thể tránh khỏi, nhưng đối với người yêu cầu mọi thứ phải hoàn mỹ như cậu mà nói, đây là một vết nhơ không thể xóa sạch."Cô ấy lại đến nữa..." Thuần Qua nhìn thoáng qua cô gái đang đứng trên hành lang, đành lắc đầu. Bác sĩ tựa vào ghế bắt đầu vò tóc, đột nhiên nhíu mi. Cô gái trẻ kia là người cậu phẫu thuật thiếu chút nữa hại chết, tuy rằng đã xuất viện nhưng cô ta biết phẫu thuật không thuận lợi cho nên mỗi ngày đều đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.Đương nhiên cậu là người có trách nhiệm, kiểm tra sức khỏe là việc thường xuyên, không có gì có khăn, nhưng mỗi lần thấy ánh mắt cô nhìn cậu chăm chú, trong lòng lại tự trách mình.Sao cô ấy không trách mình? Bác sĩ biết tinh thần mình suy sụp. Khi bắt đầu theo học ngành y cho đến hiện tại, lòng cậu căng như dây đàn. Người ngoài không biết cậu chịu nhiều áp lực đến thế nào, lúc nào tinh thần cũng giống dây đàn bị kéo căng ra. Không cần chặt đứt cũng đã không chịu đựng được, cậu thở dài một hơi, đứng lên tươi cười đi đến chỗ cô gái.Lúc tan tầm, bác sĩ có thói quen đi đến Á Xá, thật ra quan hệ giữa cậu và ông chủ không phải thân quen lắm, nhưng mỗi khi đẩy cửa đi vào, thấy rất thích nơi này.Đối với đồ cổ cậu không biết gì cả, nhưng ông chủ của Á Xá rất gần gũi. Cậu nhớ rõ hai năm trước vừa tốt nghiệp nên đến bệnh viện thực tập, áp lực rất lớn, không biết vì sao đối với ông chủ rất tin tưởng, đem mọi chuyện nói ra, mà vẻ mặt ông chủ vẫn mang theo ý cười, không có nửa phần mất kiên nhẫn.Từ đó về sau Á Xá chính là nơi cậu hay lui đến, có đôi khi chẳng cần nói gì cả, chỉ cần lẳng lặng ngồi trong cửa hàng cũng làm cho thể xác và tinh thần cảm thấy thư thái. Nhưng nói đến cũng rất kì quái, từ đầu đến cuối cậu đến Á Xá nhưng không mua gì cả, ông chủ cũng luôn vui vẻ, nếu là người khác thì đã đuổi cậu đi lâu rồi.Vừa nghĩ đã đi đến đây, vừa thấy được bảng hiệu Á Xá cổ kính, đẩy cửa gỗ khắc hoa nặng nề ra. Dường như cậu thấy một thân ảnh màu trắng ở góc đường, nhưng lúc cậu nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì. Chắc là ảo giác, bác sĩ cười cười, bước vào Á Xá.Sau khi cậu đi vào Á Xá, bóng người mặc đồ trắng kia từ góc đường xuất hiện. Là một cô gái, cô thấy nơi bác sĩ lui đến, vẻ mặt phức tạp, nếu lúc này bác sĩ nhìn lại sẽ thấy người đó chính là nữ bệnh nhân mà mình phụ trách.Bên trong Á Xá vẫn rất âm u, mùi trầm hương mê người bao phủ nơi đây, bác sĩ hít một hơi thật sâu. Cậu còn tưởng mình yêu nhất là mùi mã lâm, không nghĩ đến mùi trầm hương cũng làm tâm trạng của cậu yên ổn hơn."Hoan nghênh quang lâm." Ông chủ vẫn ngồi ở quầy, buông quyển sách trên tay nở nụ cười. Ông chủ vẫn mặc loại y phục thời Đường màu đen, con rồng màu đỏ thẫm ở trước ngực trái của hắn, thân của con rồng uốn lượn quấn quanh hông của hắn hai vòng, đầu ở phía ngực trái hắn nhe răng trố mắt, biểu lộ rất hung ác. Xem ra ông chủ có rất nhiều loại quần áo này, bác sĩ nhàn nhạt nghĩ."Xem ra tinh thần của cậu không tốt lắm, có gì phiền lòng sao?" Ông chủ trẻ tuổi trên mặt hiện ý cười càng sâu, ánh mắt như xem thấu tâm tư của bác sĩ, nhưng không vạch trần ra."Ai, chỉ là buổi tối ngủ không ngon nên hơi mệt." Bác sĩ làm vẻ cợt nhả, đặt mông ngồi trên ghế ở quầy tính tiền, lúc ngồi xuống không quên thả lỏng động tác, cậu nhớ rõ cái ghế dựa này hình như làm bằng gỗ cây lê, là đồ dùng trong nhà thời Minh, rất đắt tiền.Nhưng cậu không biết có phải hàng thực không, theo như lời ông chủ nói, mỗi đồ vật trong này đều có lịch sử lâu đời, đều là vô giá, ngay cả chiếu sáng trong phòng cũng dùng đèn dầu, cậu không hề thấy nguồn điện trong đây.Đây là niên đại nào? Thế giới này còn có người không cần dùng điện sao?Ông chủ trầm ngâm một chút liền hỏi ngược lại: "Ngủ không được sao?""Đúng vậy, ở nơi này cậu có cái gì có thể giúp ngủ ngon hơn không?" Bác sĩ nửa đùa nửa thật hỏi han, cậu là bác sĩ, sẽ không tùy ý uống thuốc ngủ, nhưng ngủ không ngon giấc đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu. Trước kia cậu ngủ rất ngon, nhưng bắt đầu từ tháng trước, mỗi buổi tối đều giật mình thức giấc rất nhiều lần, có nhiều lần mơ thấy cảnhphẫu thuật bất trắc lần trước, cô gái kia máu me đầy người nằm dưới dao phẫu thuật của cậu.Đương nhiên, đối với ông chủ cậu không ôm hy vọng quá lớn, chỉ thuận miệng hỏi thôi. Không nghĩ đến ông chủ trả lời rất nhanh: "Ngủ say thì không có, nhưng tôi có một chiếc gối giúp ngủ nhanh hơn.""Thật không?" Bác sĩ không tin hỏi han."Có nghe qua giấc mộng hoàng lương chưa?" Ông chủ xoay người vào trong, nhưng âm thanh không ngắt quãng truyền tới: "Thời Đường có một thư sinh tên là Lô Sinh, lúc đi lên kinh ứng thí, ngủ trọ tại khách điếm trên đường thì gặp một người đạo sĩ tên Lữ Ông. Lô Sinh xúc động kể cho đạo sĩ nghe cả đời đầy khốn cùng và thất vọng của mình.Sau khi Lữ Ông nghe xong lấy một chiếc gối cho Lô Sinh nói: "Buổi tối khi đi ngủ hãy lấy chiếc gối này gối đầu, nói là khi nằm mơ sẽ vừa lòng đẹp ý. Lúc này trời đã tối nên chủ khách điếm bắt đầu chuẩn bị cơm."Chuyện này tôi nhớ rõ." Bác sĩ nói tiếp: "Sau đó Lô Sinh dùng gối đầu ngủ, trong mơ hắn đậu tiến sĩ, cưới được phu nhân xinh đẹp, được làm Tiết Độ Sứ, đánh thắng trận, cuối cùng làm Tể Tướng, hưởng hết vinh hoa phú quý, cuối cùng con cháu đầy đàn. Lúc hắn hơn tám mươi tuổi bị bệnh nặng, mắt thấy sẽ chết, đột nhiên bừng tỉnh mới biết đó là một giấc mộng.""Mà khi đó ông chủ khách điếm nấu cơm vẫn chưa chín." Ông chủ đi vòng từ sau bình phong bằng ngọc thạch ra, trong tay cầm một chiếc hộp gấm. "Đây là giấc mộng Hoàng Lương, mà cái này, đó là khi Lữ Ông đưa cho Lô Sinh cái gối này, gọi là Hoàng Lương chẩm."Thiếu chút nữa bác sĩ cười ra tiếng, chẳng qua đây chỉ là một câu chuyện xưa, lịch sử có Lô Sinh hay không đâu ai biết. Mà như thế nào hắn lại có cái gối này? Nhưng bác sĩ vẫn nể mặt ông chủ, không có cười ra tiếng. Tuy rằng không tin, nhưng khi ông chủ mở hộp gấm ra, bác sĩ vẫn đi đến nhìn thoáng qua.Là một từ chẩm [1] bằng gốm sứ, màu men sứ trong suốt, chất như ngọc bích, vừa thấy liền biết là đồ tốt. Bác sĩ biết mình là người thường, căn bản xem không hiểu cái gối này có gì đặc biệt, nhưng một chút cậu cũng không biết: "Từ chẩm? Cái này có thể ngủ thoải mái sao? Ngủ bằng cái này, có thể cả đêm tôi cũng không ngủ được.""Cậu lấy về thử đi, cái gối này cho cậu mượn vài ngày, chỉ cần bảo quản cẩn thận là được." Ông chủ mỉm cười, lại nói: "Nhưng mà phải để ý, nếu giật mình tỉnh giấc thì đừng dùng gối này ngủ tiếp, nếu không mộng đẹp sẽ trở thành ác mộng, ác mộng sẽ biến thành sự thật." Tuy rằng bác sĩ không tin tất cả, nhưng thịnh tình không thể chối từ, lại là mình khơi mào, sao có thể cự tuyệt được? Cho nên chỉ có thể nói tiếng cám ơn, ôm hộp gấm chuẩn bị rời đi. Lúc đi đến cửa, cậu đột nhiên nhớ đến một việc, hỏi: "Đúng rồi, trong giấc mộng Hoàng Lương, kết cục của Lô Sinh là gì?"Ông chủ cười rộ lên, đôi mắt phượng nhíu lại, bí hiểm nói: "Trải qua giấc mộng Hoàng Lương, Lô Sinh hoàn toàn thông suốt, không vào kinh ứng thí nữa mà tiến vào thâm sơn tu đạo."Tay bác sĩ run lên, thiếu chút nữa hộp gấm trên tay đã rớt xuống mặt đất.Về đến nhà, trước tiên là Apache lắc đầu vẫy đuôi chạy ra đón cậu,tùy tiện căn cơm, nghiên cứu hồ sơ bệnh nhân, một lúc sau bác sĩ nhịn không được nữa mở máy tính ra chơi game.Trưởng khoa trồng rau nên cậu trộm được tám cây cà rốt, bác sĩ đắc ý cười. Trưởng khoa lấy ảnh đại diện là một đứa bé, bác sĩ biết đây là đứa con nhỏ năm tuổi của trưởng khoa. Cậu tìm kiếm trưởng khoa trong trò chơi, bỏ ra năm ngày mới tìm được.Vừa lúc cậu định thoát ra, thì có thông báo từ hệ thống.Bác sĩ vừa mở ra thì thấy yêu cầu kết bạn, hình đại diện của đối phương là hình ảnh rất nghiêm túc như trong giấy tờ."Không nghĩ cậu cũng bắt đầu chơi." Sau khi xem xét bác sĩ cười thầm, phát hiện tài khoản đối phương mới đăng kí, cấp rất thấp, vườn rau cũng không có gì để trộm. Bác sĩ xấu xa cười cười, mở ra trang mua bán bạn bè, mua Thuần Qua với giá thấp. Loại trò chơi này, vẫn là phải biết giở trò mới vui. Cậu lại quay về nhà mình trồng rau, đoán chừng củ cải, bắp, cà chua, dâu tây sắp trưởng thành, đêm nay không có thu hoạch.Hy vọng hôm nay có thể ngủ một giấc tới sáng, sau khi tắm xong, đi đến trước giường, đột nhiên nhớ đến ông chủ tiệm có đưa cho mình một cái từ chẩm.Thử xem một chút cũng không có sao? Bác sĩ mở hộp gấm ra, thật cẩn thật đặt từ chẩm lên giường, do dự một lát mới nằm lên.Hơi lạnh, còn rất cứng, nhưng từ chẩm được làm cho lõm xuống phù hợp với gáy của cơ thể, nên bác sĩ cảm thấy rất thoải mái, không lâu sai liền ngủ rất say.Bác sĩ mở hai mắt, phát hiện đồng hồ treo tường mới chỉ mười một giờ, chẳng qua cậu chỉ ngủ hơn hai tiếng thôi, nhưng giấc ngủ rất tốt, cũng không cảm thấy đau đầu, xem ra từ chẩm này cũng rất hiệu quả.Apache nằm dưới giường ngủ ngẩng đầu nhìn chủ nhân, lại thay đổi tư thế tiếp tục ngủ. Bác sĩ có cảm giác đói bụng, đi vào bếp lấy ra đồ hôm qua chưa ăn xong, khi mở tủ lạnh ra không khỏi sững người.Ở trong tù lạnh có tám củ cà rốt được đặt ngay ngắn, trên đó còn dính bùn đất, còn dính nước, từng giọt nước nhỏ giọt rơi xuống, không nhiều không ít, vừa đủ tám củ, bác sĩ sửng sốt, đóng tủ lạnh lại, chắc là ảo giác? Cậu khủng hoảng, nhớ rõ buổi tối đi về không có mua cà rốt mà.Cậu ghét ăn cà rốt nên không thể nào mua cà rốt được. Bác sĩ hít một hơi dài, lại mở tủ lạnh, tám củ cà rốt vẫn nằm yên trong đó. Rốt cuộc đây có chuyện gì? Sao tủ lạnh nhà mình lại tự động sản xuất dưa rau? Thân hình bác sĩ run lên, đem ý nghĩ vừa nhảy lên trong đầu gạt đi.Có lẽ mình đã quên? Bác sĩ dẹp ý nghĩ miên man của mình, lấy cà rốt từ trong tủ lạnh ra, đưa đến gia đình hàng xóm ở dưới lầu, có lồng sắt nuôi mấy con thỏ. Khi cậu trở về nhà lại phát hiện hình như trong nhà có người."Ai?" Bác sĩ cầm cán ô để bên cạnh lên."Chủ nhân, tôi mang cho người bữa ăn khuya." Thuần Qua mặc tạp dề, vẻ mặt tươi cười đem chén dĩa từ phòng bếp đi ra. Anh ta cao to lực lưỡng, không nên mặc tạp dề, mà lại mặc một cái tạp dề màu hồng phấn ở rìa hình hoa sen rất hoa lệ, bên ngực còn có một con cừu rất lớn tỏ vẻ vui vẻ, không hề vừa người. Vẻ mặt cương nghị còn lộ vẻ từ mẫu mà tươi cười, làm cho bác sĩ nổi hết da gà."Cậu... Cậu gọi tôi là gì?" Nhất thời bác sĩ không biết mình nên buông ô trong tay ra hay cầm chắc một chút, hay mà đập lên đầu Thuần Qua?"Chủ nhân. Không phải người mua tôi sao? Tôi đã làm cơm chiều cho người, mau đi ăn đi." Thuần Qua rút ô trong tay bác sĩ ra, dẫn cậu đến trước bàn ăn, ấn vai cậu, không để cậu từ chối mà ấn cậu xuống ghế, nhìn cậu lấy lòng. Bác sĩ chết lặng nhìn bữa tối phong phú trên bàn, nghe mùi đồ ăn tỏa ra, lại hoàn toàn không cảm thấy đói. Đây là giỡn sao? Nhưng trên mặt Thuần Qua không có vẻ gì đáng nghi. Nói như vậy thì đây là thật? Bác sĩ chỉ cảm thấy yết hầu khô cạn, tay chân lạnh lẽo, thật là khủng khiếp."Chủ nhân không hài lòng sao? Tôi muốn chủ nhân tốt, người muốn làm cái gì? Spa? Đấm lưng? Bóp chân? Cắt móng tay?" Thuần Qua khó xử cúi đầu, cong miệng, lộ ra dáng vẻ con gái đáng yêu.Trò chơi này quả thật có một mục là nô lệ có thể đòi chủ nhân tốt... Cậu đang suy nghĩ gì thế này? Bác sĩ rùng mình một cái, bởi vì Thuần Qua đã quyết định làm spa. Ngất. Anh ta cũng không thể đổi thành nô lệ nữ? Bác sĩ liều mạng giãy giụa, mà Thuần Qua giống như không đạt được mục tiêu sẽ không bỏ cuộc, thể trạng bác sĩ không phải đối thủ của anh ta, mà Apache cũng không giúp đỡ chủ nhân, ngược lại hứng chí nhìn chằm chằm, không sủa lên cũng không ủng hộ chủ nhân, giống như đang giúp đỡ Thuần Qua.Hai người đang dây dưa, đột nhiên Thuần Qua dừng lại, đứng thẳng người, cởi tạp dề trên người. Theo phản xạ bác sĩ lui về phía sau vài bước, phòng bị nhìn anh ta, giống như thảm thiết hỏi: "Cậu muốn làm gì?"Thuần Qua tiếc nuối nói nói: "Thật đáng tiếc, tôi đã bị người khác mua đi rồi, phải chạy nhanh đến nhà tân chủ nhân." Nói xong một khắc cũng không ngừng lại, xoay người bước đi, đầu bác sĩ đầy hắc tuyến, nghe tiếng cửa đóng, cậu chạy nhanh đến khóa trái cửa, lại quay về phòng ngủ, mở máy tính lên.Lên mạng vào trang trại lại đến trang chủ, quả nhiên một tên nô lệ cậu cũng không có, Thuần Qua đã bị chủ nhiệm mua đi, chẳng lẽ trễ thế này Thuần Qua còn muốn đi đến nhà trưởng khoa sao? Đến lúc này bác sĩ không dám tưởng tượng nữa, cậu nhẹ nhàng thở ra. Đồng thời cậu nghĩ đến một chuyện, nếu cậu mua những người khác thì những người đó thật sự sẽ đi đến nhà cậu hầu hạ sao? Trộm được cỏ linh chi, nhân sâm cũng sẽ xuất hiện trong tủ lạnh nhà cậu?Bác sĩ không thể cự tuyệt điều hấp dẫn như thế, ngồi xuống trước máy tính.Quả nhiên như mình dự đoán, ở trong trò chơi mua bán nô lệ, mọi người đã đi vào nhà cậu mặc kệ cậu có biết hay không. Đồ ăn mà cậutrộm được trong trò chơi đều xuất hiện trong tủ lạnh, có cải trắng, nhân sâm. Cậu mua ô tô, không lâu sau ở dưới lầu nhà liền thấy một chiếc Ferrari từ đâu xuất hiện. Bác sĩ cảm thấy hoàn hảo, cậu chơi trò này chính là muốn trải nghiệm cảm giác này. Ở ngoài đời, sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật cùng bệnh nhân cũng chỉ có mình cậu. Ở đây cậu có thêm thật nhiều bạn tốt, chơi đùa vui vẻ, đến khi tiếng chuông cửa vang lên. Cậu mở cửa, nữ bệnh nhân kia đột nhiên xuất hiện trước cửa, tươi cười sáng lạn.Bác sĩ mở to mắt, phát hiện mình vẫn nằm trên giường, xuyên qua bức rèm có thể thấy bên ngoài đã đến bình minh, quả nhiên mình đang nằm mơ, xem ra từ chẩm này có thể làm mình thấy mộng đẹp. Ngoại trừ hình ảnh cuối cùng đó hơi dọa người... Nhưng mà so với ác mộng mấy ngày trước đã tốt hơn nhiều, trong những ác mộng kia, nữ bệnh nhân không phải chỉ đứng nơi đó, mà bụng bị mở ra, máu tươi chảy đầy dưới đất...______________________________[1] Từ chẩm: gối sứ


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx