sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 04-2

Bác sĩ run lên, cấm chính mình suy nghĩ lung tung. Cậu ngẩng đầu nhìn giờ mới có bốn giờ sáng, chỉ đơn giản trở mình, sau đó ngủ say mà hoàn toàn quên mất lời dặn của ông chủ tiệm.Không lâu sau, tiếng báo thức của đồng hồ vang lên chói tai, bác sĩ chán chường ngồi dậy. Apache nhảy lên giường, vội vã chạy quanh giường. Việc đầu tiên là bác sĩ chạy vọt vào bếp mở tủ lạnh ra, nhìn thấy không có cà rốt, không có dâu tây, không có cà chua, khoai tây, dưa leo, càng không có rau dưa gì khác lạ mới thở nhẹ nhàng một hơi. Đúng là nằm mơ.Mang Apache chạy một vòng, sau đó trở về rửa mặt ăn cơm, bác sĩ vừa đeo caravat vừa đi xuống lầu, trên hành lang có hai bác gái nhà hàng xóm đang cãi nhau những chuyện vặt vãnh, không phản đối liền giữ chặt bác sĩ để cậu làm người phân xử. Nhẫn nại nghe xong, đều khuyên hai bên, lại phát hiện mình nói cái gì cả hai bên đều không nghe, cậu vội vàng lấy cớ chuồn mất.Một bên bác sĩ cứ nhắc đến chuyện xúi quẩy, một đường chạy đến bệnh viện bệnh viện, nhưng trên người đã ướt hơn phân nửa. Cuộc họp sớm, bác sĩ được phân công phẫu thuật, vô tình phát hiện mình bị sắp xếp làm trợ lý ca phẫu thuật cấy ghép động mạch vành, cũng chính là phẫu thuật tim, việc này Thuần Qua đã chuẩn bị rất lâu, cũng mong chờ từ rất lâu rời. Đến thời khắc quan trọng như vậy, thế nhưng Thuần Qua xin nghỉ, không có trong phòng họp.Mà kì lạ chính là bệnh nhân nữ kia mỗi ngày đều đến bệnh viện đúng giờ, hôm nay lại không có đến. Bác sĩ không nghĩ nhiều, đột nhiên cậu nhận được ca phẫu thuật quan trọng như vậy cần phải lập tức chuẩn bị, thời gian cho cậu cũng không nhiều.Thật ra bác sĩ rất muốn từ chối, nhưng ngữ khí của trưởng khoa không cho cậu cự tuyệt. Năm đó ở học viện y thành tích của cậu đứng nhất, việc phẫu thuật này cậu rất rành, nhưng cậu sợ trong lúc phẫu thuật lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên suốt một buổi sáng đều ngồi ở thư viện, vừa tra tư liệu vừa xem trình tự phẫu thuật để bắt chước. Giờ phẫu thuật được sắp xếp sau buổi trưa một chút, bác sĩ chuẩn bị mọi thứ kĩ càng đứng trước bàn mổ, người mổ chính là trưởng khoa, cậu là người hỗ trợ. Khi cậu cầm dao phẫu thuật lên, tay vẫn còn hơi run rẩy, ngay lúc đang phẫu thuật, cậu phát hiện khi mình đứng ở chỗ này cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.Gây tê toàn thân ở nhiệt độ thấp, tuần hoàn ngoài, đình chỉ tim đập, giữ mạch máu, bắt cầu... Ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, phải nói là, các thủ thuật sau đó cũng đều hoàn thành, tim phổi vẫn rất tốt, vẫn tuần hoàn bình thường.Mọi thứ rất thuận lợi, nhưng khi đến cuối cùng lúc khâu, đột nhiên tim lại bắn ra một lượng máu, vẻ mặt của cậu rất bất ngờ khi trở tay không kịp. Máu bắn lên mặt cậu chảy xuống, bác sĩ hoảng hốt, nghe thấy tiếng điện tâm đồ kêu, màn hình của điện tâm đồ cũng hiện lên một đường thẳng tắp."Ba." Vốn dĩ bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh đột nhiên tỉnh, sau đó ngồi dậy. Bác sĩ ngẩng đầu đực ra, phát hiện người bệnh này chính là người con gái mà lúc cậu phẫu thuật để xảy ra điều bất trắc.Gương mặt trắng bệch phủ đầy oán hận, làm da gà của cậu nổi lên, lồng ngực của bệnh nhân mở ra, dường như có thể thấy trái tim đang đập không ngừng tràn ra máu tươi. "Là anh, là anh đã hại chết tôi." Người con gái nghiến răng nghiến lợi gầm lên, lấy tay rút hết các sợi dây truyền dịch, nhảy xuống bàn mổ đi từng bước đến chỗ hắn."Không phải, không phải. Tôi không phải cố ý." Theo phản xạ có điều kiện bác sĩ lui lại vài bước, từng cơ bắp cứng ngắc, nhưng phía sau không còn nhiều chỗ cho cậu lui, bước vài bước đụng phải vách tường, lúc này cậu không dư sức để suy nghĩ, trong phẫu thuật cậu có sai lầm là thật, nhưng nữ bệnh nhân này thật ra không chết.Cô gái đó chậm rãi đến gần, tựa tiếu phi tiếu, nhìn qua quỷ khí dày đặc, nhìn lồng ngực mở toang ra, có vẻ rất quỷ dị.Một bước, hai bước, ba bước... Thậm chí bác sĩ có thể ngửi thấy mùi máu tươi từ trên người cô.Xong rồi, hôm nay cậu chết chắc rồi, bác sĩ nhắm hai mắt, nghĩ một cách tuyệt vọng."Hô, hô." Bác sĩ bừng tỉnh từ giấc mộng, phát hiện Apache nằm trên người mình, dùng đầu lưỡi giúp mình rửa mặt. Trong mộng nhưng cảm giác máu rất chân thật, chẳng lẽ là nước miếng của Apache? Bác sĩ mở miệng thở phì phò, nhìn từng tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa, có cảm giác không biết vừa rồi là cảnh thật hay là giấc mơ.Cảnh trong mơ làm cho cảm giác bất lực lượn lờ trong đầu cậu, khiến cậu mờ mịt cùng sợ hãi, giống như người trong suốt nhưng bị hắc ám chiếm lấy, ngẫm lại muốn la cũng không được. Mồ hôi từ trán từng giọt chảy xuống, một tay bác sĩ muốn ôm Apache để nó không còn lộn xộn, nhưng lòng bàn tay lại đụng vào cái gì đó lạnh lẽo. Là cái từ chẩm kia.Màu men ngọc bích dưới ánh sáng mặt trời toát ra ánh sáng quỷ dị, từ lòng bàn tay xuyên thấu đến xương bàn tay có cảm giác lạnh như băng, làm trong lòng bác sĩ liên tục rùng mình.Vì sao cậu lại có ác mộng này? Cùng việc phẫu thuật lần trước giống như không có gì khác biệt, tuy rằng bệnh nhân kia được cầm máu kịp thời, nhưng nếu ca phẫu thuật giống y chang giấc mộng thì bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm. Vì sao lại đột nhiên xuất huyết nhiều như thế?Bác sĩ thống khổ lắc đầu, tự hỏi thật lâu, đến khi Apache chịu không nổi kêu lên, lúc này bác sĩ mới phản ứng, chỉ vì một giấc mộng mà cậu làm cho phức tạp lên. Cậu chịu không được bóp véo mặt mình, quả thật rất đau.Lần này, cậu đã thật sự tỉnh lại sao?Bác sĩ không khỏi quay đầu lại nhìn chiếc từ chẩm mình đã ngủ một đêm, tuy rằng cậu ngủ rất ngon nhưng giấc mơ đêm nay làm cậu rất mệt mỏi. Thấy cảnh tượng như bình thường ở trước mắt, căn bản không giống như cảnh trong mơ, thật sự thì chuyện xảy ra quá giống nhau.Cậu vội vàng rửa mặt, Apache ngồi trước cửa vẫy đuôi, tự giác bám sát cậu, chờ cậu dẫn đi chạy bộ. Bác sĩ muốn mở cửa chợt nhớ ra trong mộng mình cũng như thế, tay bình tĩnh lại. Mắt u oán nhìn Apache, tuy rằng cảm thấy rất có lỗi nhưng cậu vẫn quyết định bỏ chạy bộ. Ăn qua điểm tâm, chuẩn bị đi ra ngoài, ma xui quỷ khiến mà bác sĩ cầm ô để phía sau cửa ra, tuy rằng dự báo thời tiết hôm nay không có mưa.Cậu đi xuống lầu, ở hành lang có hai bác gái hàng xóm cãi nhau, trường hợp này và lý do đều giống như giấc mơ, làm cho cậu nổi lên một tầng da gà. Hoang mang làm cho cậu chưa kịp chào hỏi đã cúi đầu lánh đi.Chỉ là trùng hợp, chắc tại là tâm thần không ổn định, nhưng đến cửa tiểu khu, gió lớn nổi lên, giọt mưa như cảnh trong mơ kéo đến, bác sĩ mở ô ra chạy đến bệnh viện.Trùng hợp. Hết thảy đều là trùng hợp, cậu cắn răng thuyết phục chính mình. Đường phố cũng giống như ngày thường, bác sĩ miễn cưỡng đi đến, dần dần cảm thất mình quá nhạy cảm. Hai bác gái hàng xóm từ trước đến nay vẫn không thích nhau, mà bây giờ là mùa hè, mưa cũng là chuyện bình thường.Cậu hít một hơi, không khí mới mẻ mà ẩm ướt, cảm thấy khoan khoái hơn.Bệnh viện vẫn như bình thường, vẫn rất nhàm chán, bác sĩ cố ý tìm kiếm trong phòng họp, phát hiện Thuần Qua cũng không đến, nữ bệnh nhân thường ngày đến rất đúng giờ chờ cậu kiểm tra cũng không xuất hiện. Tất cả đều giống như lặp lại cảnh trong mơ, hai chuyện này không thể xem như trùng hợp được, làm cho bác sĩ cảm thấy lo sợ không yên."Hôm nay Thuần Qua xin phép nghỉ, cậu thay cậu ấy phụ trách ca phẫu thuật hôm nay đi." Trưởng khoa dừng lại bên cạnh bác sĩ, đưa cho cậu một sấp tài liệu thật dày về ca bệnh.Bác sĩ hoảng sợ, ánh mắt nghi hoặc tiếp nhận ca bệnh từ tay trưởng khoa, thậm chí tay cậu cũng đang run rẩy. Cậu ngây ngốc nhìn ca bệnh, mới lấy dũng khí mở ra, phẫu thuật cấy ghép động mạch vành.Ác mộng tái diễn. Cảm giác lạnh giá từ sống lưng truyền lên, cả người bác sĩ vô lực. Cậu nhớ đến lời dặn dò cuối cùng của ông chủ: "Nhưng mà phải để ý, nếu giật mình tỉnh giấc thì đừng dùng gối này ngủ tiếp, nếu không mộng đẹp sẽ trở thành ác mộng, ác mộng sẽ biến thành sự thật."Bác sĩ vẫn luôn kiên định nhưng không khỏi rùng mình một cái."Bốp!" Cậu dùng hai tay hung hăng đánh hai má.Cậu sẽ không nhận thua, bây giờ nó đã thành sự thật. Bác sĩ cẩn thận xem xét ca bệnh, trong giấc mơ đêm qua cậu còn nhớ rõ chỗ nào trên người xuất huyết nhiều, nhưng khi kiểm tra lại thì không có gì miêu tả tình trạng đó, cậu tự đặt các câu hỏi về các khả năng có thể xảy ra, nhưng không hề có tiến triển.Ca phẫu thuật buổi chiều vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành. Bác sĩ đứng ở vai trò phụ tá thứ nhất, hình ảnh bệnh nhân cũng giống y đúc cảnh trong mơ đêm qua, giống như là cuốn phim được thu lại, một lần nữa tái hiện trước mắt.Từ đầu ca giải phẫu giống như rất thuận lợi, hơn nữa rất giống cảnh trong giấc mơ đêm qua, bác sĩ xem như được tập lại một lần nữa, nhưng lần này đình chỉ, tuần hoàn ngoài trước, bác sĩ cản trở trưởng khoa, kiên trì cẩn thận kiểm tra một lần nữa.Trưởng khoa đứng đối điện cậu nhíu mày, mặc dù ca phẫu thuật này rất khó nhưng mọi thứ đều bình thường. Dường như bác sĩ nín thở, không hề chớp mắt nhìn trưởng khoa. Cậu biết mình chỉ là một bác sĩ thực tập, ở trên bàn mổ, bác sĩ mổ chính mới là người định đoạt thật sự.Trưởng khoa cảm thấy không có vấn đề, nếu bác sĩ không muốn khâu lại thì chính mình tự đi đến: "Đình chỉ tim đập, chuyển thành nội tuần hoàn."Trong phòng phẫu thuật những người khác đều đồng tình nhìn bác sĩ đang ngây ngốc, bọn họ cũng đều biết lần trước bác sĩ phẫu thuật có sai lầm, tự nhiên nghĩ đến lần này cậu kiên trì chỉ là vì ý niệm của cậu mà thôi. Bác sĩ không biết phải làm thế nào để ngăn cản mọi chuyện xảy ra, sự tình tiếp tục giống như trong giấc mơ mà tiếp diễn, chỉ đổi lại người khâu là trưởng khoa.Một khắc kia cây kim xuyên qua van tim, bác sĩ lại thấy cảnh trong mơ xuất hiện, tim người bệnh bắn ra một lượng máu lớn. Điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo chói tai. Bác sĩ phản ứng với tốc độ cực nhanh, cậu nhớ rõ ràng trong giấc mộng kia xuất huyết ở đâu, khi máu vừa phun ra là lúc cậu từ xa bước đến, dùng kiềm kẹp chặt động mạch kia để cầm máu.Trong phòng phẫu thuật một mảnh hỗn loạn."Chuyển thành tuần hoàn ngoài." Giọt mồ hôi trên trán trưởng khoa chảy xuống, y tá bên cạnh không ngừng lau cho ông ta. Ống thở nhân tạo tức thời nhiễm màu đỏ của máu, không ngừng xoa bóp tim, đồng thời tiến hành các biện pháp từ bên ngoài, mới khiến máu chảy về cơ thể bệnh nhân.Bác sĩ ngẩng đầu liếc mắt nhìn điện tâm đồ bên cạnh, nhìn thấy trái tim nhảy lên chuyển thành một đường thẳng tắp, âm thanh chói tai như trong giấc mơ. Tất cả đều giống cảnh trong mơ y như đúc.Cửa Á Xá bị đẩy ra, ông chủ buông quyển sách trong tay, hơi kinh ngạc nhìn người mới vào, "Sao trễ thế này còn đến đây?" Bác sĩ không giấu được vẻ mặt mệt mỏi, cầm hộp gấm trong tay cẩn thận đặt lên quầy, "So với kế hoạch thì phẫu thật kéo dài thêm hai giờ, lúc tôi ra khỏi bệnh viện trời đã tối rồi.""Phẫu thuật có thuận lợi không? Ông chủ mỉm cười hỏi han.Bác sĩ gật gật đầu, nặng nề ngồi xuống, cả người không còn chút sức lực ngồi trên ghế dựa. "Vốn đây không phải là ca phẫu thuật đơn giản, lúc tôi tiếp nhận, chuyện phẫu thuật này nói ra cậu cũng nghe không hiểu, dù sao... Cuối cùng ca phẫu thuật rất thành công.""Vậy là tốt rồi." Ông chủ như đã biết trước kết quả này, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi. Bác sĩ mở hộp gấm ra, lẳng lặng nhìn từ chẩm nằm trên vải lụa, trầm mặc nửa ngày mới lên tiếng: "Từ chẩm này trả lại cho cậu.""Sao vậy? Vẫn không ngủ được sao?" Ông chủ nhíu mày."Không, thật sự phải cám ơn nó, nó làm mộng đẹp cũng trở thành sự thật." Ác mộng cũng là sự thật, bác sĩ không có dũng khí nói ra nửa câu còn lại, cậu là bác sĩ, sẽ không tin tưởng những chuyện kì lạ, thần linh, làm cho cậu cảm thấy sợ hãi. Giống như bị nguyền rủa vậy, lúc cậu lặp lại các bước phẫu thuật, cậu nghĩ nếu không tham luyến mộng đẹp, thì những cảnh trong ác mộng có thể xảy ra sao?Cậu cũng không biết đáp án của câu hỏi này, cảnh trong mơ chính là cảnh trong mơ, sự thật chính là sự thật, cậu không muốn mỗi ngày lúc đi ngủ còn muốn phân biệt mơ hay thật. Hoặc là nói, một tháng liền cậu vẫn đắm chìm trong ác mộng kia, thật lâu không thể tự thoát ra được.Hôm nay sau khi giải phẫu xong, người nói năng thận trọng như trưởng khoa cũng phá lệ khen cậu, làm cho cậu thật sự tỉnh lại từ ác mộng. Một lần phẫu thuật thất bại cũng không phải về sau phẫu thuật luôn luôn thất bại, mặt khác còn không thể sữa chửa sai lầm, điều đó và điều trước kia cậu học trong trường không có gì khác biệt, trước kia cậu cũng không vì một lần thất bại trong cuộc thi mà không học tiếp.Bác sĩ âm thầm nắm chặt tay, cảm thấy một tháng nay mình thật đốn mạt. Cậu cho rằng thừa nhận sai lầm mới có thể đi đến phía trước.Ông chủ cũng không hỏi nhiều, nắm tay bác sĩ đặt trên quầy, an ủi cười nói: "Trên một con đường lớn mà bằng phẳng, tuy rằng mọi người có thể suôn sẻ đi qua, nhưng chỉ trên con đường lầy lội mới có thể lưu lại dấu chân."Tay ông chủ rất lạnh, "Tuy rằng ác mộng có thể trở thành sự nhật, nhưng chưa hẳn không thể thay đổi." Ông chủ nói câu ý thâm sâu. Bác sĩ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt màu đen thâm thúy kia, cảm thấy nụ cười của ông chủ như là nhìn thấu suy nghĩ của mình.Lúc này, cánh cửa khắc hoa lại bị người ta đẩy ra, một cô gái mặc bộ đồ trắng, ánh mắt dừng ở tay ông chủ và bác sĩ, không khỏi sửng sốt. Bác sĩ thấy cô, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, sắc mặt cô gái tái nhợt, đây là cô gái lần trước hắn phẫu thuật thiếu chút nữa không cứu được.Cô gái nhìn bác sĩ, mặt tái nhợt xẹt qua vẻ hồng hào, xem ra đã bình phục rất nhiều, thanh âm cũng ôn nhu nói: "Xin chào, chiều nay lúc xế chiều tôi đến bệnh viện, nghe nói cậu có ca phẫu thuật, cho nên bất chấp thế nào cũng muốn nói chuyện với cậu."Bác sĩ xấu hổ cúi đầu, tuy rằng chần chờ, nhưng vẫn kiên định nhận lỗi: "Thật xin lỗi, thật ra tôi nên giải thích sớm với cô, chẳng qua chính mình vẫn không thể đối mặt." Ánh sáng trong cửa hàng dựa vào cây nến lúc sáng lúc tối, vẻ mặt cô gái tỏ vẻ không an tâm, ông chủ vẫn đứng trong quầy, thản nhiên mỉm cười."Xì." Cô gái nhìn bác sĩ, lại nhìn ông chủ, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng: "Không có gì. Thì ra là vậy, tôi nói bác sĩ ưu tú thế sao lại không có bạn gái? Thì ra... trách không được... Trách không được mỗi buổi tối đều chạy đến đây... Bác sĩ, hẹn gặp lại. Về sau tôi sẽ không quấy rầy anh nữa, thân thể của tôi kỳ thật đã sớm khỏi hẳn."Cô gái nói xong liền lắc đầu, đi ra ngoài, để lại trong cửa hàng hai người đối mặt nhìn nhau."Cô ấy... Cô ấy có ý gì?" Bác sĩ không hiểu gì cả."Cô ấy rất được, có cảm tình với cậu cho nên mỗi ngày mới tìm cậu để kiểm tra sức khỏe, cậu không nhận ra sao?" Ông chủ một câu nói toạc ra vấn đề làm bác sĩ bối rối, sau đó dường như không còn việc gì nữa ngồi xuống, cầm lấy sách đọc."Không... Đối với tôi cô ấy chỉ nằm trên trên bàn mổ, mổ bụng, ấn tượng lúc sau..." Bác sĩ nghĩ nghĩ nhưng khó nói gì."Này. Cậu nói ai đáng thương? Đúng rồi, câu cuối cùng cô ấy nói trước khi đi là có ý gì?" Bác sĩ thấy nụ cười của ông chủ cảm thấy không thoải mái, giống như vừa bị tính kế.Ông chủ thảnh thơi uống trà xem sách, bác sĩ cảm thấy mất mặt, thở phì phì rời khỏi. Nghe tiếng bước chân đã xa, ông chủ mỉm cười bỏ sách xuống, lấy từ chẩm từ trong hộp gấm ra, lấy ra miếng da cẩn thận lau chùi."Hoàng Lương, xem ra lần này rất thành công, không chỉ cứu một sinh mệnh, còn đánh thức tên kia. Sau này cậu ta sẽ trở thành một bác sĩ tốt, cứu rất nhiều người." Ông chủ lẩm bẩm nói. Từ chẩm kia giống như hiểu được lời của hắn, men màu ngọc bích bên ngoài càng sáng bóng.Một lần nữa cửa Á Xá lại bị đẩy ra."Hoan nghênh quang lâm." Ông chủ ngẩng đầu, miệng nở nụ cười, thanh âm lan truyền trong cửa hàng tối tăm.Cạnh cửa, ngọn lửa như đang nhảy lên, giống như đang hỏi: Vị khách tiếp theo sẽ là ai?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx