sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 05-1

"Hoan nghênh quang lâm." Ông chủ ngẩng đầu, nhìn người đang đi đến, dừng động tác lau chùi gối gốm sứ.Người bước vào là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt dài, mũi cao thẳng cùng với chiếc mắt kính màu vàng. Năm tháng để lại trên trán của người đó vài nếp nhăn làm tăng thêm phần khí chất nho nhã. Tay người đó chống gậy, đi đứng có chút bất tiện."Viện trưởng, đã lâu không gặp." Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng trên gương mặt ông chủ vẫn lộ vẻ tươi cười.Người vừa bước vào chính là người vừa nhận chức viện trưởng ở viện bảo tàng, ông chủ từng đọc những bài báo ông ta được phỏng vấn.Viện trưởng nhìn ngọn đèn mập mờ trong tiệm, khiếp sợ nhìn ông chủ, rất lâu sau đó mới không dám tin lẩm bẩm nói: "Hơn hai mươi năm không gặp, ngay cả một chút anh cũng không..."Nụ cười trên mặt ông chủ càng sâu hơn.Viện trưởng năm nay bốn mươi lăm tuổi, từng tốt nghiệp đại học danh tiếng chuyên ngành lịch sử. Đã làm việc tại bảo tàng hơn mười năm, rốt cuộc thì đầu năm nay cũng đã tiếp nhận chức vụ viện trưởng, trở thành tân viện trưởng. Thật ra trước đây viện trưởng không có chút hứng thú đối với những thứ đồ cổ này, nhưng năm ông ta mười mấy tuổi lại gặp một người đặc biệt khiến cả cuộc đời thay đổi, làm ông ta ngày càng yêu thích đồ cổ.Ông ta không hề nghĩ tới sau nhiều năm gặp lại, tướng mạo của người nọ lại không hề thay đổi, vẫn trẻ trung giống như hai mươi năm trước. Nhưng việc này sao có thể?Viện trưởng cảm thấy bất ngờ, tự chế giễu chính mình, ha hả cười nói: "Có thể tôi nhận nhầm người rồi, tôi có một bằng hữu đã hai mươi năm rồi không gặp, dáng vẻ rất giống cậu."Ông chủ trẻ tuổi vẫn máy móc mỉm cười, phát hiện viện trưởng không chú ý đến việc anh ta vừa nói câu "Đã lâu không gặp", vậy thì cứ coi như mình chưa từng nói những lời này. Lập tức nương theo lời của viện trưởng nói tiếp: " Người mà viện trưởng nói có thể là cha tôi."Ánh mắt viện trưởng sáng ngời hỏi: "Vậy cha cậu đang ở đâu?""Cha tôi đi du lịch nước ngoài, gần đây có thể là đi Ai Cập, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ chưa về." Ông chủ mỉm cười nói, thẳng thắng mà chân thật, làm cho người ta không thể nghi ngờ."Thật sự là đáng tiếc." Viện trưởng tiếc nuối ngó xung quanh: "Cửa tiệm này mới mở đúng không? Trước kia tôi chưa từng nghe qua."Làm viện trưởng ở viện bảo tàng, đối với những cửa tiệm đồ cổ to nhỏ ông ta đều nắm trong lòng bàn tay. Tuy rằng cho nến ngày nay, những cửa tiệm đồ cổ có rất ít những đồ cổ được xác định là vô giá, mọi thứ đều là tương đối. Đêm nay ông ta đi gặp bạn bè, qua con phố này lại phát hiện cửa tiệm đồ cổ tên rất kì lạ.Á Xá.Đồ cổ không thể nói chuyện, chúng nó đều truyền tải những câu chuyện xưa, không ai lắng nghe... Nhưng thật ra rất giống câu nói của người nọ."Chỉ mới mở gần đây thôi." Ông chủ cười cười, nói cửa tiệm này đã mở hai ba năm, nhưng vì tên kì quái nên rất nhiều người cũng chưa phát hiện ra đây là cửa hiệu bán đồ cổ. Người vào đây là những người rất đáng thương, khỏi phải nói đến khách quen. Nhưng mở cửa tiệm này không phải vì kiếm tiền, người hữu duyên với đồ cổ, sẽ xuất hiện sớm hay muộn thôi.Nhưng không nghĩ đến việc viện trưởng lại đẩy cửa vào Á Xá, điều này làm cho ông chủ hơi ngạc nhiên. Viên trưởng nhìn quanh bốn phía, đối với ánh sáng ở nơi này cảm thấy rất khó chịu, dùng tư cách của tiền bối nói với hậu bối: "Tại sao cửa tiệm bán đồ cổ buổi tối còn mở cửa? Cậu không hiểu cái gì gọi là "Đăng hạ bất quan sắc" sao?""Đăng hạ bất quan sắc" là luật của cửa hàng đồ cổ. Cái gọi là dưới đèn không xem hàng, nói ra là khi trời tối đen thì cửa hàng đồ cổ phải đóng cửa. Dưới ánh đèn xem đồ cổ bởi vì đó không phải là ánh sáng tự phát, dễ dàng nhầm lẫn thật giả, thu nhận hoặc bán ra hàng giả.Đó cũng là một trong những nguyên nhân ông ta không hề do dự đẩy cửa bước vào, hơn nữa khi nhìn thấy ông chủ rất trẻ thì mày càng nhíu chặt. Nói qua nói lại thì ông ta thấy những thứ đồ cổ ở đây không có bao nhiêu năm cả, không thể nhìn rõ được. Người thanh niên trước mặt cũng khoảng hai mươi tuổi, dù thế nào cũng làm cho người ta có cảm giác không thể tin tưởng.Nhưng mà, năm đó, lúc ông ta biết người kia thì tuổi tác vẫn như thế. Dưới ánh đèn nhìn gương mặt quen thuộc, viện trưởng hoảng hốt, lắc đầu. Ông ta tự nói với mình: không giống người kia, không giống người kia.Ông chủ vẫn lẳng lặng cười, mở cửa tiệm không phải muốn bán đồ cổ, mà trong cửa tiệm mọi thứ ông chủ đều yêu thích, nhưng cũng không muốn ở một chỗ quá lâu, lúc này chợt một người không gặp nhiều năm đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt già đi, chỉ có thể mơ hồ nhớ ra hình dáng năm nào của người đó, lại dùng cách nói chuyện xa lạ nói với mình, đối với mình mà nói là một trải nghiệm mới mẻ.Viện trưởng dùng ánh mắt soi mói nhìn những đồ vật xung quanh, thật tự nhiên, ánh mắt đầu tiên thấy ông chủ đang lau chùi từ chẩm. "Đây là gối men sứ Việt Diêu." Hai mắt viện trưởng sáng ngời, khom người cẩn thận cầm lên.Thai thể vi bụi thai, tinh tế rắn chắc. Màu men sứ xanh như ngọc, trong suốt dịu dàng, như ngọc như băng. Mặt trên có gân lá, cầm trên tay cảm giác lạnh lẽo như nước, lấy kinh nghiệm phán đoán, từ chẩm này có niên đại từ thời Đường triều đến thời Ngũ Đại thập quốc, hơn nữa theo màu sắc thì nó rất có thể là Bí Sắc Từ trong truyền thuyết.Cái gọi là "Bí Sắc Từ", từ trước mọi người đều nhắc tới đó, dựa theo tài liệu lịch sử thời Tống ghi lại, nói loại đồ sứ này ở thời Ngũ Đại thập quốc, được Ngô Việt Quốc chuyên chế tạo đồ cho cung đình ở Hàng Châu làm ra, dân thường không được sử dụng. Về phần màu sắc của men thì cũng giống như tên của nó, giữ kín không hề nói ra, người đời sau chỉ có thể dựa vào những ghi chép lại để hiểu nó khí chất không bình thường của nó. Mãi đến những năm tám mươi, ở dưới Phù Phong Tháp ở Thiểm Tây mới khai quật được một số đĩa Bí Sắc Từ, mới có thể để cho người ta biết được thật ra Bí Sắc Từ là cái gì.Mà bây giờ thứ ông ta cầm trong tay, đúng là men xanh Việt Diêu cực phẩm. Viện trưởng cảm thấy yết hầu khô rát. Ông ta không cảm thấy những đồ cổ cấp quốc gia xuất hiện ở cửa hàng này có gì quái lạ. Dựa vào hiểu biết của mình với người nọ, cho dù trong cửa hàng này có những vật phẩm trâm quý ông cũng không ngạc nhiên, bởi vì cửa tiệm này là của người kia.Ông chủ cảm thấy thú vị nhìn viện trưởng liên tục thay đổi sắc mặt, lại lần nữa ngồi xuống. Từ ấm trà được đặt trên lò than, ông chủ rót ra hai chén trà Long Tĩnh, lẳng lặng đặt trước mặt viện trưởng.Lúc này viện trưởng đã bình tĩnh hơn, để từ chẩm xuống dưới. Ông ta cầm chén trà lên, ngửi thấy hương trà đậm đặc, khó khăn dời tầm mắt từ chiếc gối men xanh dời lại đây, phát hiện chén trong tay mình là Thải Linh Đang. Thiếu chút nữa viện trưởng làm rớt chén trà, nhưng nước trà rất nóng, ông ta phải run run nâng cao chén trà, ngẩng đầu nhìn lại. Quả nhiên là đồ gốm thời kỳ Thành Hóa. Trời ạ! Là sự thật chứ không phải nằm mơ? Nếu không làm sao có thể dùng đồ nằm trong lồng kính của bảo tàng chỉ có thể đứng xem mà uống trà? Viện trưởng đỏ mặt, cố gắng cầm chắc chén trà, một lần nữa đặt trên quầy, nước trà sánh ra ngoài nhưng ông ta không cảm thấy nóng, thậm chí ông ta không dám nhìn xung quanh, chỉ dám cúi đầu tự hỏi."Chỉ là một cái chén thôi mà." Ông chủ cầm chén trà nước mặt mình, để đến bên miệng thổi một cái, sau đó nhấp một hơi."Không, nó không chỉ là một cái chén!" Viện trưởng đột nhiên tức giận, trừng mắt quát lên: "Tiểu tử! Ngươi hiểu được cái gì? Cái chén này thành hình trong nháy mắt đó, cũng chứa đựng cuộc sống cùng tinh thần của thời kì đó! Ở trong nó, còn tiếp diễn một thời kì tài hoa cùng sinh mệnh! Nó có sinh mệnh đó!"Tính tình viện trưởng luôn rất tốt, dĩ nhiên là những năm gần đây ông mới như thế. Khi còn trẻ, tính tình rất nóng nảy. Đắm chìm trong việc nghiên cứu đồ cổ, tình tình ông ta mới nhu hòa hơn, nhưng đêm nay khi bước vào cửa hàng đồ cổ này chưa đến mười phút, bỗng nhiên ông ta không thể khống chế được cảm xúc của mình.Tựa như thuốc nổ, dù chỉ có duy nhất một ngọn lửa, cũng có thể làm ông bùng nổ."Đúng vậy, chúng nó đều có sinh mệnh." Ông chủ trẻ tuổi dường như không để ý đến chuyện mình vừa bị người ta mắng chửi. Thật ra ông chủ còn đang hoài niệm về tính tình nóng nảy của viện trưởng năm đó, thấy ông ta không hiểu những điều này nên tức giận mắng: "Tốt lắm, ngươi có thể hiểu điều đó, tốt lắm."Viện trưởng sững sờ, ông ta chừng này tuổi, rất ít người có thể dùng ngữ khí dạy bảo khi cùng ông nói chuyện, cho nên đột nhiên nghe được, ông ta không tin vào lỗ tai mình, nhất là từ miệng một thằng nhóc trẻ như vậy.Ông chủ chậm rãi uống xong chén trà, dùng nước ở cạnh lò than, dập lửa trong đó, nói: "Thật xin lỗi, muốn xem đồ cổ thì để hôm khác đi, hôm nay tôi đóng cửa rồi."Viện trưởng không để ý đến việc chủ tiệm có ý đuổi khách, nghiêm túc nói: "Tiểu tử, trong cửa hàng của cậu có rất nhiều đồ cổ, nơi âm u, vắng vẻ này không xứng để đặt cửa hiệu.Ông chủ nhíu mày, không nói lời nào mà đứng lên, đem gối bằng gốm sứ xanh chùi chùi, cẩn thận đặt vào trong hộp gấm: "Đó là lý lẽ của bảo tàng, để người phàm tục xem. Làm cho bọn họ biết tổ tiên văn minh của chúng ta thật tráng lệ." Viện trưởng dùng ngữ khí kích động nói: "Phải đem mọi thứ quyên cấp cho quốc gia, đây mới là kết cục cuối cùng của đồ cổ."Ông chủ cười cười, không nói gì, ôm hộp gấm chuyển vào phòng.Viện trưởng nhíu mày, ngữ khí nặng nề nói: "Cậu đã không chịu quyên góp, thì chúng cũng chỉ có giá trị thị trường, tôi đi xin ngân sách của nhà nước và ngân sách tỉnh, hoặc chính mình cũng có một phần để dành..." Viện trưởng đang nói bỗng nhiên hạ giọng xuống, bởi vì bây giờ ông mới chú ý đến những đồ cổ đặt trên giá. Thoáng nhìn qua, ánh mắt không tốt lắm nhưng cũng đã thấy những chén địa màu xanh, trắng thời Tống, cùng bàn tế thuộc thời vua Tuyên Đức triều Minh.Viện trưởng cảm thấy trong lòng không tốt, không dám xem nhiều hơn nữa, sợ mình sẽ giật mình, nhưng ánh mắt lại không thể dừng việc nhìn xung quanh. Những chiếc đèn cung đình mờ tối với đèn dầu, ngay cả hô hấp của viện trưởng cũng nhẹ nhàng hơn, sợ vì mình thở mạnh quá sẽ phá hỏng đồ cổ nơi đây.Lúc này ông chủ đã đem từ chẩm cất kỹ, từ bình phong vòng đi ra, cười tươi nói: "Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú, mời viện trưởng trở về đi."Viện trưởng đột nhiên nổi giận. Cậu thanh niên trẻ này rốt cuộc có biết không? Nơi này có rất nhiều đồ cổ cũng được coi là di sản văn hóa cấp quốc gia. Di sản văn hóa cấm không được mua bán, hắn chỉ cần xem xét một chút, đi báo cảnh sát là có thể bắt chủ tiệm tội mua bán di sản văn hóa quốc gia! Viện trưởng há miệng thở dốc, nhưng im lặng đem câu nói tiếp theo nuốt trở vào."Tôi sẽ còn đến nữa." Viện trưởng dùng sức quơ cây gậy, đi đứng không tiện đẩy cửa đi ra.Chủ tiệm đúng trong chỗ tối, nhìn qua khe hở cửa sổ, nhìn viện trưởng bước thấp bước cao đi ra, hồi lâu không di chuyển ánh mắt."Đúng rồi, mấy ngày gần đây có phải có một người chống gậy, đeo mắt kính màu vàng run rẩy ở trong cửa hàng của cậu không?" Gần đây bác sĩ rất mê sủi cảo ba nhân ở nhà hàng sát vách, mỗi đêm sau khi tan ca đều qua nhà hàng sát vách mua hai đĩa sủi cảo mang về, sau đó mang đến Á Xá ăn, có người cùng ăn cơm thì ngon miệng hơn ăn một mình.Ông chủ nhíu mày buông đũa, ngoài ý muốn hỏi: "Cậu đã gặp qua ông ta? Mấy ngày nay lúc cậu tới cũng không gặp ông ta mà?" Mấy ngày nay viện trưởng đều đến đây, cũng nói mấy câu hôm nọ nói mà thôi.Bác sĩ cảm thấy kì quái nhìn ông chủ một cái, nói: "Đó là bởi vì có lúc ông ta ở ngoài cửa hàng ngăn tôi lại, còn hỏi tôi có hay vào đây mua đồ không, còn hỏi chuyện của cửa hàng."Chủ tiệm nheo mắt lại, tao nhã lấy giấy ăn lau miệng. Bác sĩ không cảm giác được tâm trạng của ông chủ kém đi, miệng đang nhai sủi cảo tiếp tục nói: "Ông chú kia thật kì quái nha, hỏi vấn đề cũng rất kì quái, rốt cuộc ở đâu mà cậu quen được một ông chú kì quái như thế?Ông chủ đang nghĩ ngợi, nhớ tới chuyện khác, nghe vậy không để ý trả lời: "Trước khi biết ông ta trộm mộ."Thiếu chút nữa bác sĩ mắc nghẹn, nhất thời không phân biệt rõ ông chủ đang nói giỡn hay nói thật, bác sĩ vội vàng rót chén trà uống một hơi, sau đó như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ấp úng hỏi: "Cái... cái từ chẩm lần trước cậu cho tôi mượn...""Đương nhiên cũng là đồ khai quật được, nếu không thì cậu cảm thấy nó đến từ đâu?" Ông chủ cười cười nói."Lạch cạch." Bác sĩ đánh rơi chiếc đũa trên bàn, nhưng cậu không có ý muốn nhặt lên.Khai quật? Cái này, phải nói là... Từ chẩm vốn đã được người chết dùng để ngủ... Bác sĩ im lặng không nói gì, nhìn lại sủi cảo trên bàn, không động đũa nữa.Viện trưởng cầm một hộp gấm, gần như là chạy trở lại viện bảo tàng.Nhân viên làm việc trong viện bảo tàng thấy thế đều không khỏi cười thầm, đoán được vị viện trưởng này lại đem về một món đồ cổ quý hiếm.Viện trưởng không quay về phòng làm việc của mình, mà trực tiếp đi đến phòng di sản văn hóa để xem xét. Mấy ngày nay ông luôn đến quán trà đối diện Á Xá ngồi, nếu ông chủ không bán đồ cho ông thì ông phải nhờ một vị khách nào đó mua hộ.Ngay từ đầu, ông đã nhờ rất nhiều người giả bộ làm khách đến đó mua đồ, nhưng ông chủ rất kì quái, nói gì cũng không bán. Viện trưởng cũng không có cách nào khác, đành phải ôm cây đợi thỏ. Qua vài ngày, Á xá đều không bán hàng, điều ấy cũng không kì quái, những cửa hàng đồ cổ bình thường khai trương phải chịu ba năm, tốt nhất phải trường kì kháng chiến.Nhưng mà hôm nay rốt cuộc không phụ sự mong đợi của viện trưởng, ông thấy một học sinh từ Á xá đem ra một hộp gấm không lớn không nhỏ. Ông phải nói rất nhiều, thậm chí phải lấy thân phận viện trưởng viện bảo tàng mới mua được thứ này qua tay.Mà ngoài dự đoán của ông, mua lại từ học sinh kia, hộp gấm này chỉ tốn năm mươi đồng. Lúc viện trưởng trả tiền cũng không tin điều này. Nhưng ông không muốn lãng phí cơ hội tốt như thế, thậm chí cũng không mở hộp gấm ra trong đó có cái gì, trực tiếp ôm hộp gấm trở về bảo tàng.Lúc này là thời điểm tan tầm, thấy mọi người đã sớm quay về văn phòng chuẩn bị trở về nhà, viện trưởng cẩn thận rửa sạch hai tay, ngừng thở, mở nắp hộp gấm ra.Hàn quang chói mắt đập vào mắt, làm viện trưởng thấy rõ ràng trong hộp đó gì, thiếu chút nữa quên thở.Vải lụa màu vàng nằm phía trên, một thanh kiếm bằng đồng lẳng lặng nằm phía dưới.Thanh kiếm này phát ra ánh sáng màu xanh, hàn khí bức người. Thân kiếm này dài hơn ba tấc, màu ám nâu, toát ra vẻ hùng hậu, rỉ sét không nhiều lắm, thân kiếm dài trơn nhẵn, mơ hồ có thể thấy được hoa văn hình thoi. Phần lưỡi được mài tỉ mỉ, sắc bén vô cùng, mặt trên có hoa văn hình thú, một mặt khảm ngọc lam, một mặt khảm đá thiên thanh. Trên đó có tám chữ bằng thếp vàng khắc lên: "Việt Vương Câu Tiễn tự tác dụng kiếm."[1]Cả ngàn lần viện trưởng không nghĩ đến trong hộp gấm lại đựng Việt Vương Câu Tiễn thanh đồng kiếm. Ngần ấy năm trước, Hồ Bắc đã từng khai quật được Việt Vương Kiếm nổi tiếng, lúc khai quật được, chỉ cần dùng tí sức lực có thể cắt nát mười sáu lớp giấy trắng, sắc bén như mới. Viện trưởng cũng đã xem xét qua Việt Vương Kiếm, bất luận hình thức kiểu dáng dáng, đều giống như thanh kiếm trước mắt này, nếu không để ý thì ông nghĩ đây là một đồ mô phỏng thôi.Nhưng mà viện trưởng biết năm đó vua Câu Tiễn từ hướng bắc đi về Trung Nguyên, gặp các nước chư hầu, nhất thời được xưng làm bá chủ. Theo như Ngô Việt Xuân Thu cùng Việt Tuyệt Thư ghi chép lại thì vua Câu Tiễn đặc biệt nhờ kiếm sư Âu Dã Tử đúc bảo kiếm quý giá. Ngũ kiếm gồm Trạm Lô, Thuần Quân, Thắng Tà, Ngư Tràng, Cự Khuyết đều là bảo kiếm chém sắt như chém bùn. Bởi vì trong năm thanh kiếm đó bao gồm ba thanh trường kiếm, hai thanh đoản kiếm, người đời gọi là "Tam trường lưỡng đoản", sau này thành ngữ này trở thành danh từ chỉ tai họa ngoài ý muốn. Nếu năm đó đúc năm thanh kiếm, thì ai có thể nói chỉ có ở Hồ Bắc mới khai quật được những thanh kiếm còn lại?___________________________________[1] Việt Vương Câu Tiễn tự tác tự dụng kiếm: những chữ này được viết theo kiểu điểu trùng văn, là những chữ chuyên dùng được khắc trên triện thư. Việt Vương: Vua nước Việt, Câu Tiễn: là vua nước Việt cuối thời kỳ Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc. Tự tác dụng kiếm: kiếm tự làm để dùng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx