sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 06-1

"Nghe nói đây là của hàng bán đồ cổ, không biết có thu mua cổ vật không?Phương Thu đẩy cánh cửa khắc hoa ở cổng chính còn nặng hơn so với tưởng tượng ra, trong chốc lát mới quen với ánh sáng mờ mịt trong cửa hàng, ánh nến nhảy nhót, người thanh niên trẻ tuổi ngồi trong quầy tản ra hơi thở cổ điển.Anh ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, mặt mày bình thường, vai phải thêu một cái đầu rồng rất ấn tượng, đôi mắt sáng ngời giống như chuyển động khi cô đi lại."Có thu mua." Ông chủ trẻ tuổi buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu lên nhìn cô mỉm cười. Lòng của cô chợt nảy lên một cái, phát hiện này làm cho ông chủ tiệm cười rộ lên, giống như cả người thay đổi, phát ra một loại khí chất thần bí.Phương Thu vội vã cúi đầu tránh tầm mắt của anh ta, đi qua đem giấy báo ôm trong lồng ngực đặt lên quầy."Những thứ này là lúc tôi chuyển nhà đem ở trong rương ra, không biết có cái gì... vô giá không. Tôi thấy để ở nhà cũng không tốt lắm, nhưng vứt đi thì lại thấy đáng tiếc... Ông chủ xem qua một chút đi." Phương Thu vừa nói, vừa mở giấy báo ra, lộ ra bên trong vài mảnh thẻ tre rải rác.Cô muốn mở toàn bộ mảnh báo ra, lại cảm thấy hơi thở của ông chủ như bị kiềm hãm, bỗng nhiên đè tay cô lại. Phương Thu hoảng sợ, ngẩng đầu lên thấy ông chủ không hề nhìn cô, mà nhìn chằm chằm vào thẻ tre trong tờ báo.Phương Thu giãy khỏi tay ông chủ, nhìn thấy anh ta cẩn thận mở tờ báo ra, bỗng nhiên nghĩ đến khi vừa chạm đến tay đối phương cực kỳ lạnh, không giống nhiệt độ cơ thể của người bình thường."Thẻ tre này, cô muốn bán với giá bao nhiêu?" Ông chủ cẩn thận, ung dung nhìn thẻ tre trong tờ báo, thản nhiên hỏi.Phương Thu sửng sốt, cô không mong đợi rằng thẻ tre này bán được bao nhiêu tiền, điều cô muốn biết hơn đó chính là lai lịch của nó."Trên thẻ tre này viết cái gì?" Nói xong cô không khỏi cười, văn tự trên thẻ tre này là kiểu chữ triện thư[1], sao người thường liếc mắt một cái có thể nhận ra được?Nhưng ông chủ trẻ tuổi rất nhanh sau đó có ngay đáp án cho cô: "Mặt trên viết là Sơn Hải Kinh, xem nội dung phải là Sơn Hải Kinh, Hải Nội Bắc Kinh."Phương Thu hơi có chút thất vọng, cô còn tưởng trên đó viết võ lâm bí tịch, hay địa điểm bảo tàng. Thì ra chỉ là một quyển sách cổ được lưu truyền trong nhân gian."Vậy ông chủ nói giá đi, lúc tôi thu dọn không cẩn thận làm gãy ba cái, còn mấy cái này không trong bộ, chỉ là thứ rải rác thôi..."Phương Thu còn muốn tiếp tục nói, thì từ miệng ông chủ nghe được một con số rất lớn vượt qua cả dự tính của cô. Cô cả kinh hít một ngụm khí lạnh, con số này đối với học sinh như cô mà nói quả thật không thể tưởng tượng."Thế nào? Có thể chứ?" Ông chủ ngẩng đầu lên, lần đầu tiên ánh mắt đó nhìn cô.Trước khi Phương Thu đến đây đã chuẩn bị tốt để trả giá, nhưng không nghĩ đến con số trên trời kia, liền mạnh mẽ gật đầu, sợ đối phương hối hận. Những cái này vốn là rác rưởi trong nhà. Nếu không phải cô kiên trì muốn bán, thì đã bị mẹ vứt bỏ từ sớm rồi.Còn chưa lấy lại tinh thần, Phương Thu phát hiện ông chủ trẻ tuổi này không biết từ đâu lấy ra một cái hộp gốm sứ tối đen, lật lại đổ ra trên quầy, rào rào đổ ra rất nhiều tiền giá trị lớn đã được buộc lại. Tròng mắt của Phương Thu thiếu chút nữa muốn rớt ra mà nhìn qua đây, làm sao có người lại tùy tiện đặt một số tiền lớn như thế để trong của hàng chứ."Yên tâm, số tiền này hiện tại có thể lưu thông, trước kia trong cửa hàng của tôi đều là kim đỉnh, nhưng mà dù có đưa cô kim đỉnh, cô cũng không biết có phải thật hay không." Ông chủ đem tiền trên bàn đẩy về hướng Phương Thu, sau đó cúi đầu nghiên cứu thẻ tre.Sau nửa ngày Phương Thu hết chỗ nói rồi, đưa tay xác định số tiền này đều là thật sao, không khỏi càng thêm khẩn trương. Chẳng lẽ muốn cô ôm khoản tiền lớn như thế này đi trở về nhà?Ông chủ thấy cô ngây người một lúc lâu, ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô nói: "Còn có chuyện gì sao?"Phương Thu ho khan như thế nào, thử hỏi: "Có thể cho tôi một cái túi nhựa không?" Nếu không thì nhiều tiền như thế cô phải cầm đi như thế nào."Hello. Tôi tới rồi. Hôm nay đi ngang qua tiệm bán sủi cảo, phát hiện ở đây có một loại sủi cảo mới, liền mua xem thử. Cậu đâu rồi? Cậu đâu rồi?" Bác sĩ cầm hai hộp sủi cảo nóng hổi, nhưng bất ngờ ông chủ không có ở trong quầy.Cậu ta lơ đễnh mà để sủi cảo để trên quầy, khi đặt sủi cảo xuống đè lên thẻ tre đặt lên tờ báo, nhất thời nghe tiếng "răng rắc" nhỏ giòn vang lên."Cậu đang làm cái gì thế?" Âm thanh âm trầm từ sau tấm bình phong truyền đến, lời còn chưa dứt, ông chủ như một con gió xuất hiện phía trong quầy, sắc mặt không tốt nhìn sủi cảo đặt trên giấy báo.Lưng bác sĩ bỗng cảm thấy lạnh, vội vàng nói với giọng điệu áy náy: "Tôi chỉ nghĩ đây là tờ báo mà thôi, không nghĩ đến trong đây còn có đồ... Cái này, cái này... Bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho cậu." Bác sĩ chắp tay trước ngực, cắn răng nói. Nếu cậu ta biết giá thật của đống thẻ tre này, nếu không hộc máu thì cũng phải bán thân vài năm không biết chừng.Ông chủ đem sủi cảo cẩn thận dời đi, phát hiện một thẻ tre bị gãy. Bất đắc dĩ thở dài, thật ra cũng là tại mình không cất kỹ thẻ tre, những chiếc thẻ tre này vô cùng yếu ớt, mỗi thẻ tre chỉ rộng một centimet, dài hơn hai mươi centimet, chất lượng đã mềm yếu như mì sợi, vốn không thể sửa chữa được, cho nên ông chủ mới đi vào bên trong tìm cái hộp xếp chúng vào, không nghĩ đến vừa đi một chút người này lại đến.Mắt phượng của ông chủ nhíu lại, sau đó lại bất đắc dĩ thở dài: "Thôi, nó bị gãy đứt, là định mệnh của nó." Cả đời ông chủ đã thấy qua vô số đồ cổ bị phá hủy đến nát vụn, nếu từng cái đều tính toán chi li, vậy thì ông chủ không còn cần những chuyện khác nữa. Dù sao bác sĩ cũng chỉ là vô tình, có tức giận cũng vô dụng.Bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, cậu ta hiểu tính tình của ông chủ, nếu nói không sao cả thì tất nhiên là không sao cả, nhưng cuối cùng cậu ta cũng làm gãy một thẻ tre, trong lòng cảm thấy áy náy, bác sĩ nghĩ như thế nào sửa lại, chăm chú nhìn thẻ tre kia, hỏi: "Chắc có thể dán lại phải không? Đúng rồi, mặt trên viết cái gì?"Ông chủ đến gần nhìn thoáng qua, chậm rãi thì thầm: "Hoàn Cẩu, thú thủ nhân thân. Nhất viết vị trạng như cẩu, hoàng sách. Đây là Sơn Hải Kinh, Hải Nội Bắc Kinh."Thân người đầu thú? Chẳng phải đây là quái vật sao? Khoa học không có chứng thực mà." Bác sĩ cau mày, tưởng tượng một cái đầu chó ở trên thân người, lập tức nhún vai nói: "Dù sao đây cũng là truyền thuyết mà thôi, không cần sợ hãi đâu."Ông chủ muốn nói cái gì đó, đột nhiên im lặng, hai mắt nhìn chằm chằm sau lưng bác sĩ.Bác sĩ không hiểu gì cả, vừa định quay đầu lại xem, lại bị ông chủ kéo tay chạy vào hành lang trong cửa hàng. Bác sĩ không còn cách nào khác phải chạy theo sát ông chủ, chưa bao giờ cậu ta thấy ông chủ lo lắng như vậy, tựa như... Tựa như đằng sau có cái gì đuổi theo bọn họ. Trong đầu bác sĩ vừa có ý nghĩ này, bỗng nghe được tiếng bước chân trầm trọng từ phía sau.Thật có người đến, nhưng rõ ràng lúc nãy không ai đi vào. Hành lang của cửa hàng đồ cổ không có ánh sáng, bác sĩ không chịu được nên lấy điện thoại di động ra làm đèn pin, sau khi bật lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đầu ong lên một tiếng, đầu óc trống rỗng.Tuy rằng lúc vừa rồi gấp gáp nhìn không rõ ràng, nhưng nhìn hình dáng mơ hồ thì đúng là thân người lộ ra một gương mặt chó rất đáng sợ.Thân người đầu chó. Hoàn Cẩu. Quái vật kia thật sự tồn tại, hơn nữa còn ở phía sau bọn họ, nhất thời bác sĩ cảm thấy chân như nhũn ra."Đừng té xỉu, bằng không tôi không mang nổi cậu." Tiếng nói của ông chủ nhàn nhạt truyền trong bóng đêm: "Lại nói tiếp, việc này phải trách cậu."Bác sĩ nghe được trong thanh âm của ông chủ có biết bao cảm xúc nhấp nhô, ngược lại yên tâm hỏi: "Chẳng lẽ... Là mảnh thẻ tre đó?""Đúng vậy, tôi đã sớm nhìn ra thẻ tre này có vẻ kì quái, nhưng không nghĩ đến là Sơn Hải Kinh bản sơ thảo, hơn nữa mỗi tên quái thú đều viết trên thẻ tre, đều phong ấn một loại quái thú, may mắn cậu không làm gãy đoạn viết địa điểm trên thẻ tre, nếu không thì trong chớp mắt cậu sẽ bị chuyển đến Côn Lôn, địa phương thuộc Thanh Khâu quốc, đi đến cũng không về được." Ông chủ nhàn nhạt trả lời.Bác sĩ bị dọa đến không dám lên tiếng, trong lòng nghĩ ông chủ sẽ không thật sự muốn cậu bị chuyển đi đúng không?Bây giờ mới phát hiện hành lang hẹp dài của tiệm đồ cổ rất kì lạ, hai người chạy lâu như vậy cũng không đến tận cùng, đến một lúc sau, ông chủ đứng trước một cửa phòng, đẩy cửa cùng bác sĩ đi vào.Bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, vừa định đóng chặt cửa phòng, lại bị ông chủ cản trở, chỉ chừa lại một khe cửa."Đứng ở góc tường, đừng lộn xộn, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn tôi không có khả năng cứu cậu đâu." Ông chủ lạnh lùng dặn dò, nói: "Còn nữa, tốt nhất hãy nhắm mắt lại đi."Bác sĩ vội vàng làm theo lời của ông chủ, đứng sát góc tường, nhưng lại không muốn nhắm mắt lại, ngược lại nhìn ngó xung quanh. Lúc này cậu ta mới phát hiện gian phòng này cũng không lớn, lúc trước bác sĩ phát hiện nến nhân ngư Chúc ở phòng kia, nhưng phòng này không có gì cả, cũng không thấy chỗ này có gì lạ. Tai cậu nghe từng bước chân trên hành lang tiến đến gần, bác sĩ thấy ông chủ đứng trong phòng không làm gì cả, may là cậu rất tin tưởng ông chủ, nên cũng không căng thẳng lắm."Đoàng." Cửa phòng bị con gì đó lông dài hung hãn đẩy ra, một chiếc bóng đen tuyền xuất hiện trước cửa, không chút do dự đi vào trong phòng. Bác sĩ ước chừng nó cao khoảng hai thước, thân thể lại cường tráng đáng sợ, cậu lo sợ muốn ngừng thở, trong lòng nghĩ giả chết có hiệu quả hay không."Đinh..." Một tiếng chuông như có như không bỗng nhiên vang lên, bọn họ đang đứng thẳng trên mặt đất, đột nhiên mọi thứ đều theo tiếng chuông mà sáng lên.Lúc này bác sĩ mới phát hiện, chỗ bọn họ đứng là dùng những khối thủy tinh toàn vẹn làm thành, thủy tinh ở phía dưới, thoạt nhìn tảng lớn nhất giống như một chuyên thạch đặc biệt từ thời xa xưa. Mà khi sáng lên thì thấy trên đó có khắc những bức họa và ký hiệu cổ quái, nhưng lại không biết màu sắc được tạo thành thế nào, trong bóng đêm phát ra màu xanh biếc như trong suốt.Bác sĩ cũng đã nhìn thấy hình dạng của Hoàn Cẩu, thân thể nó cũng lớn hơn con người, không bằng nói bộ lông dài như đại tinh tinh, đầu rất giống đầu chó săn, một đôi mắt mờ mịt màu lục nhìn có vẻ hung tợn trừng mắt cầu xin ông chủ đứng trong phòng."Đinh..." Tiếng chuông lại vang lên, thủy tinh bên dưới đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, nháy mắt toàn bộ phòng giống như ban ngày.Bác sĩ không biết sao chuyên thạch lại tự nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt như thế, là bác sĩ, cậu biết cường độ sáng như thế đã bắt đầu de đọa thị lực của mình, lập tức bất chấp mình xem được gì, vội vàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy khi ánh sáng trắng đó qua đi, lại mở to mắt lên thì phát hiện thủy tinh như chuyên thạch phía dưới lại phát ra màu lục le lói, đang từ từ tắt đi.Ông chủ vẫn đứng ở nơi đó, nhưng đã không thấy Hoàn Cẩu đâu nữa."Này... Đây là có chuyện gì?" Bác sĩ vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói của mình khàn khàn đáng sợ."Không có việc gì, dưới gian phòng này là chuyên thạch, là di tích đàn tế rất cổ xưa. Mỗi khối chuyên thạch đều phong ấn một loại quái vật cổ xưa, nói cách khác thì mỗi viên chuyên thạch đều có năng lực phong ấn. Lẽ ra cũng không ôm hy vọng gì, may mắn là Hoàn Cẩu bị phong ấn mấy ngàn năm, đã không còn pháp lực nữa." Ông chủ nói xong không hề quay đầu lại mà đi ra bên ngoài.Lúc này chuyên thạch dưới chân bọn họ đã hoàn toàn tắt, trong phòng tối đen, bác sĩ không kịp xác nhận có phải Hoàn Cẩu cũng biến thành một trong những viên chuyên thạch không, nhưng vừa nghĩ đến dưới bàn chân mình nhiều chuyên thạch như vậy để phong ấn quái vật, một khắc cũng không dám dừng lại, vội vàng đi theo ông chủ ra ngoài.Nhưng bác sĩ không phát hiện ngay nơi mình vừa đứng, có một viên chuyên thạch không hoàn toàn bị tắt đi, theo bước chân của cậu, mang theo hào quang nhưng lại xuyên thấu qua lớp thủy tinh thật dày, giống như một con đom đóm đi theo bóng lưng của bác sĩ, cuối cùng dừng lại trên vai cậu ta.Ông chủ như cảm thấy gì đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh sáng kia lại ẩn sau lưng bác sĩ, ông chủ cũng không có phát hiện gì bất thường.Nhìn bóng dáng của ông chủ, bác sĩ không nhịn được lầm bầm lầu bầu khe khẽ, tuy rằng đàn tế cổ xưa kia có đại ân với ông chủ, nhưng ông chủ lại nhẹ nhàng đem quái vật mấy ngàn năm phong ấn, rốt cuộc ai mới là quái vật? Nhưng mà, hình dạng của Hoàn Cẩu cũng thật đáng sợ, không đẹp chút nào, nếu mang gương mặt của chó Husky thì... Bác sĩ run rẩy, cảm thấy được rất khôi hài.Như là nghe hiểu lời bác sĩ, ánh sáng sau lưng bác sĩ lóe lên một chút.________________________________________[1] Triện thư: hay kiểu chữ triện, là một kiểu chữ cổ của thư pháp Trung Quốc. Nó có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. Kiểu chữ triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời nhà Tần và tiếp tục được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx