sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 06-2

Ông chủ đi rất nhanh, đến khi bác sĩ đi vòng qua tấm bình phong trở lại cửa hàng thì phát hiện sắc mặt ông chủ cực kỳ nghiêm trọng nhìn thẻ tre trên quầy. Lúc này bác sĩ mới nhớ ra, thẻ tre bị gãy không phải chỉ một mình cậu làm."Tam Thanh Điểu, Cát Lượng Mã, Cùng Kỳ..." Ông chủ thì thào tự nói: "Ba thẻ tre này đều do nữ sinh kia làm gãy, xem ra sẽ bận rộn đây."Bác sĩ lấy di động ra tìm kiếm, lập tức tìm ra ba loại quái vật này, "Tam Thanh Điểu có ba cái chân bé tí giống như chim xanh, Cát Lượng Mã sở hữu bờm đỏ rực, ánh mắt màu vàng óng ánh, là bạch mã, cũng rất ôn hòa. Nhưng mà Cùng Kỳ... Hình dáng hung mãnh như vậy, là con hổ ăn thịt người? Nếu xuất hiện trong thành phố, khẳng định chắc chắn sẽ là môt tin tức chấn động."Ông chủ lại lắc đầu nói: "Không nhất định, Cùng Kỳ có thể nghe hiểu tiếng người, hơn nữa đã bị phong ấn mấy ngàn năm, có lẽ hình dạng bên ngoài sẽ thay đổi, sức mạnh cũng suy yếu."Ngay lúc bọn họ đang bàn bạc, Phương Thu đang cẩn thận ôm túi nhựa đựng tiền đi về nhà. Trước cửa nhà đột nhiên vang lên một tiếng kêu mỏng manh, một con mèo trắng lông màu trắng như nhung vô cùng đáng yêu lắc lắc đi ra.Phương Thu dừng bước.Cùng Kỳ giơ móng vuốt ốm yếu lên, nghĩ rằng muốn ôm cô gái này sau đó lưu lại chút ấn ký, khó bị ai phát hiện. Cùng Kỳ bị phong ấn mấy ngàn năm, giống như bị Thuấn đế lấy đi tất cả sức mạnh, nó hiện tại chỉ là một con vật nhỏ bé vô hại."Ngao." Nó tiến lại gần, ngay cả tiếng kêu mạnh mẽ oai vệ cũng trở thành tiếng meo meo mỏng manh của con mèo. Nhưng điều Cùng Kỳ buồn bực đó chính là phát hiện cô gái này đối với tiếng kêu của nó rất vui mừng, không để ý nó mãnh liệt phản đối , vẫn ôm nó vào phòng."Meo meo meo meo meo meo." Nó không cần, thật vất vả nó mới từ cửa sổ cao nhảy xuống, cô gái này đừng nghĩ đến chuyện nhốt nó lần nữa.Hơn nữa, cô gái này ngàn năm trước đã ở bên cạnh hầu hạ Thuấn đế, dáng vẻ cô ta giống nữ vu [2] y như đúc, có thể nào nhiều năm như thế nàng vẫn không chết?Cùng Kỳ nghĩ đến kết cục năm đó bị bắt, lại vặn vẹo thân mình muốn né ra, nhưng sức mạnh của nó qua mấy ngàn năm đã bị lấy hết, chủ yếu là không có cách thoát khỏi.Nhưng mà... Cùng Kỳ nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nó bị nữ vu này ôm vào ngực, mùi huân nhiên xông thẳng lên mũi. Giống như là... Mấy ngàn năm đều không uống máu người... Thật là đói... Nhớ... Muốn uống.Cùng Kỳ ở trong lòng ngực Phương Thu cọ cọ, sao nó có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, xoay đầu cắn cổ tay cô.Trong nháy mắt, răng nanh tiếp xúc với máu, Cùng Kỳ lập tức run lên.A...Vị còn tươi rất ngon...Một bên Cùng Kỳ chuẩn bị đem răng nanh ra cắn, một bên nhìn nữ vu này có tập kích nó không, lại phát hiện cô vẫn thản nhiên cười, đi nhanh hơn vào phòng, lúc này mới buông nó ra, lại đưa nó một đĩa nước trong."Ngao ô..." Nó không cần uống nước, nó muốn uống máu. Nó chỉ mới liếm một cái thôi mà. Cái đĩa được để xuống, Cùng Kỳ nhìn chằm chằm vào cái đĩa còn dính máu trên cổ tay cô."Ngao ô..." Cho nó liếm một miếng nữa đi. Nó rất đói a.Đĩa lại đặt xuống lần nữa, Cùng Kỳ cũng không liếc mắt nhìn một cái. Nó duỗi người ra, gần một chút, lại gần một chút, tựa như có thể ngửi được mùi máu người.Đoàng! Cùng Kỳ cảm thấy đầu mình bị cái tay kia ấn vào trong nước, nếu nó không uống sẽ không cho nó ngẩng đầu lên.Ô... Không cần thấp như vậy đâu. Cô ta không biết cái mũi và miệng nó rất gần nhau sao? Nếu cứ như vậy nó phải đổi thành Cùng Kỳ bị chết đuối rồi. Người đâu mau đến đây, cứu mạng a. Hiện tại nó tình nguyện bị phong ấn trong thẻ tre.Nữ vu này thật âm hiểm. Cô ta vừa trả thù chuyện mới mình bị cắn đúng không?Trong lúc đó, bác sĩ mang một lồng chim cùng một túi rác đi ra từ Á Xá, khi đi đến đống rác, cậu ta quăng túi rác vào. Con vật tỏa ánh sáng màu lục vẫn núp sau lưng cậu nhanh chân bám vào túi nhựa, khi xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, ánh huỳnh quang lại sáng lên. Gió thổi qua một tạp chí thú cưng bị vứt bỏ, chiếu sáng bìa tạp chí vẫn là Husky oai vệ, biểu tình nghiêm túc quỳ rạp trên mặt đất.Ánh huỳnh quang bên cạnh tạp chí lại thay đổi, như là đang nghiên cứu chó Husky có hình dáng thế nào. Sau khi ánh sáng màu xanh lục sáng lên mãnh liệt, từ hẻm nhỏ có một con Husky xinh đẹp dũng mãnh đi ra, hai mắt ẩn màu xanh lục.Husky ngậm tờ báo đựng sơn hải kinh, cúi đầu ngửi ngửi, nhớ kỹ mùi này, sau đó phân biệt phương hướng, thật nhanh bước đi...Cùng Kỳ mặt thối bị đặt trên ghế salon, cả người đều ướt nhẹp, thân thể nhỏ bé vốn chỉ còn lại bộ xương, càng ra vẻ đáng thương.Thiếu chút nữa bị chết đuối trong cái đĩa cạn kia, nó lại được đưa một cái bồn tắm rất sâu, nữ vu ngâm nó trong nước nóng một lát, hơn nữa còn dùng miếng bọt biển tắm toàn thân cho nó. Hiện tại thì dùng khăn mặt lau khô, một tay dùng pháp bảo có thể phát ra tạp âm thật lớn cùng nhiệt độ thổi nó.Nữ vu này, trải qua mấy ngàn năm, vậy mà pháp bảo cũng đều thăng cấp. Chẳng lẽ có ý đợi sau khi nó được giải trừ phong ấn, mới dùng các phương pháp tra tấn nó đến chết sao?Thiếu chút nữa vì nữ vu này mà Cùng Kỳ phải rơi nước mắt, sao nó đáng thương như thế, chẳng qua chỉ thích uống máu người thôi mà, cũng không muốn lấy mạng người, vì yêu thích điều này mà bị Thuấn đế đuổi giết nhiều năm, cuối cùng lại bị phong ấn trong thẻ tre mấy ngàn năm, thật vất vả mới thoát được, nhưng lại rơi vào tay nữ vu này. Ô ô meo meo... Thật muốn khóc... Lát nữa nhất định phải đào tẩu.Cùng Kỳ hối hận hơn nữa ngày, cũng không phát hiện lông trên người đã khô rồi, lấy lại tinh thần, phát hiện trước mắt mình có đặt một đĩa gì đó màu hồng nhạt... Ngửi thấy hương vị, hình như là thịt..."Tiểu tử kia, đói bụng rồi, không biết có thể ăn xúc xích không, nhưng mà nhìn dáng vẻ của ngươi ngay cả cổ tay ta cũng có thể cắn, chắc đã sắp mọc răng rồi."Cùng Kỳ nghiêng đầu nghe, tuy rằng nó không biết xúc xích là cái gì, nhưng mùi thơm quá đi... Ngao ô, Cùng Kỳ phát hiện mình đã chảy nước miếng rồi, sau đó nhịn không được ăn một hơi.Oa oa. Ăn thật ngon."Tiểu tử kia, ăn từ từ thôi, nếu còn muốn ăn thì còn rất nhiều đó."Cùng Kỳ thấy người kia lấy tay xoa lưng nó, tuy rằng nó rất ghét người khác chạm vào mình, nhưng nhìn thấy xúc xích ăn rất ngon, thôi thì nhịn đi."Gọi mày là gì đây? Mày trắng như vậy, gọi là Tiểu Bạch đi."Thiếu chút nữa Cùng Kỳ bị nước miếng của mình làm sặc.Tiểu Bạch? Nhưng mà danh tiếng lẫy lừng của nó là Cùng Kỳ. Cái tên mấy ngàn năm chỉ cần nghe qua là sợ mất mật Cùng Kỳ. Tại sao lại lấy một cái tên không có phẩm chất như vậy? Không. Không đúng. Cô ta có quyền gì gọi tên mình. Ngay lập tức Cùng Kỳ không hề ăn xúc xích ngẩng đầu lên vung móng vuốt kháng nghị."Ha ha. Xem ra mày rất thích tên này, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch."Chống cự rất mệt mỏi nên Cùng Kỳ đành chịu xoay người xem thường, quyết không cùng nữ vu này so đo, đằng nào sau khi ăn xong đĩa xúc xích này nó cũng sẽ trốn, đến lúc đó ai quản cô ta kêu mình là gì? Vì thế nó cúi đầu buồn bực tiếp tục ăn."Tiểu Bạch, tôi có việc phải ra ngoài một chút, mày ở nhà phải ngoan. Đúng rồi, nghe nói hôm nay trời sẽ mưa, tôi sẽ đóng kỹ cửa sổ..."Cùng Kỳ không hề nghe Phương Thu nói gì, chỉ chăm chú giải quyết đĩa xúc xích, thật vất vả mới liếm khô đĩa, nó thỏa mãn đứng lên dùng móng vuốt rửa mặt, ngông nghênh tính toán đi ra cửa.Nó đang chạy ra cửa sau, đột nhiên nhìn thấy trước mặt xuất hiện một con vật đáng yêu, lông xù màu trắng. Cùng Kỳ như thấy địch thủ, cong thân, đuôi dựng thẳng lên nhìn chằm chằm mới phát hiện là chính mình.Ngao. Nữ vu này thật lợi hãi, lại có kính chiếu yêu to mạnh như vậy.Nhưng mà, khi nào chính mình trở nên nhỏ xíu đáng yêu như vậy? Cùng Kỳ giơ móng vuốt lên ngửi, cả người đều có mùi thơm ngào ngạt. Như vậy thì một chút cũng không dọa người. Nhưng... Giống như... Cảm giác cũng không tệ.Cùng Kỳ vỗ đầu, nghĩ thầm, nó phải thừa dịp không có ai trốn đi mới đúng. Kết quả nó ở trong phòng bôn ba hơn nửa ngày, mới bi ai phát hiện cửa sổ đều bị đóng chặt, lại một lần nữa nó bị nhốt trong này.Hừ, khi dễ nó không có cách nào khác sao? Nhưng không nên xem thường năng lực phá hoại của nó.Cùng Kỳ giơ vuốt lên, lộ ra móng vuốt sắc nhọn, liếm liếm miếng thịt nhỏ màu hồng phấn."A. Trong nhà bị gì vậy? Chẳng lẽ bị trộm."Cùng Kỳ nằm sắp lên ghế sa lon bị nó cào đến hư hại, lười biếng duỗi thắt lưng. Hì hì, nó làm mọi thứ trong phòng này đều bị cào nát, cái gì có thể cào liền cào, có thể xô ngã thì liền xô ngã. Chắc chắn nữ vu sẽ đuổi nó ra ngoài? Cùng Kỳ rất đắc ý với những tính toán nhỏ nhặt của nó, nó lại phát hiện nữ vu lấy một cái nhà nhỏ nhắn xinh đẹp, đoan đoan chính chính bày trước mặt mình."Tiểu Bạch, đây là tôi mua cho mày đó nha. Còn nữa, còn mua cho mày thau cát và bình nước tiểu, nhớ rõ phải đi trong này nha..." Vẻ mặt Phương Thu tươi cười sáng lạn như ánh sáng mặt trời, tựa hồ đã quên chuyện Cùng Kỳ biến căn phòng trở thành lộn xộn.Cùng Kỳ bất đắc dĩ dùng móng vuốt che mặt, xem ra nữ vu này muốn cầm tù nó mới chịu được. Chính vì thế nó muốn suy nghĩ một cách khác để chuồn êm, lại phát hiện một mâm thức ăn đặt trước mặt mình, nuốt nuốt nước miếng, nghe bà nữ vu này nói, cái đĩa tản ra mùi thức ăn cho mèo thơm mê người,Vừa rồi nó chạy nhảy, vận động đã lâu, lại cảm thấy đói bụng... Cùng Kỳ rất không có khí phách đem kế hoạch chạy trốn bỏ lại sau đầu, cúi đầu vui vẻ ăn thức ăn cho mèo."Ngoan, rất ngoan..." Vẻ mặt Phương Thu trìu mến vuốt lưng Cùng Kỳ."Ngao... Meo meo ô meo meo..." Được sờ thật thoải mái, Cùng Kỳ vừa ăn vừa lẩm bẩm."Nhìn xem ta thấy gì, không phải là Cùng Kỳ? Có thể học kêu tiếng mèo. Thần thú cổ xưa như chúng ta đều bị ngươi làm mất hết mặt mũi." Một âm thanh lạnh lẽo, cứng rắn bỗng nhiên vang lên, lông đều dựng lên cảnh giác. Là ai? Cùng Kỳ nhìn một vòng chung quanh, phát hiện phía sau nữ vu kia có một con chó uy mãnh cao lớn."Hoàn Cẩu? Ngươi cũng xuất hiện ở đây? Nơi này là địa bàn của ta. Cút." Cùng Kỳ cong người lại, tràn ngập địch ý. Tuy rằng vừa rồi nó còn vắt óc tìm kế chạy đi, nhưng khi có người ngoài xâm phạm, phản ứng đầu tiên của nó chính là đuổi đi."Địa bàn của ngươi? Hắc hắc, ngượng ngùng, ta cũng bị nữ vu bên người Thuấn đế kiếm trở lại, cho nên có thể nói nơi này cũng là địa bàn của ta." Hoàn Cẩu cúi đầu, dùng biểu cảm Cùng Kỳ không thể tưởng tượng được nịnh nọt, cọ cọ chân nữ vu kia.Không biết xấu hổ. Trong lòng Cùng Kỳ phẫn hận mắng to.Phương Thu cười khanh khách, xoa đầu Hoàn Cẩu, mang nó đến phòng tắm. Cùng Kỳ nghĩ đến việc mình vừa bị khổ hình, liền đi vào trong, muốn nhìn Hoàn Cẩu phản kháng như thế nào, ai ngờ Hoàn Cẩu vẫn không nhúc nhích, mặc cho nữ vu xối nước ấm lên người đó, còn dùng bọt biển có hương thơm ngào ngạt và cầm máy tỏa ra gió nóng thổi.Cùng Kỳ nhìn đến, Hoàn Cẩu nhìn nó có thâm ý cười cười, sau đó lợi dụng cơ hội liếm tay nữ vu, thuận thế liếm tới cổ tay nữ vu chỗ nó cắn bị thương...Cả người Cùng Kỳ rùng mình một cái.Sao nó quên Hoàn Cẩu nổi danh gian trá, chắc chắn nó cũng vì máu của nữ vu này mà dùng hết tâm trí để đến gần cô ta. Lúc nãy có chỉ liếm một chút đã cảm thấy sức mạnh tràn trề, nếu uống hết thì... Cùng Kỳ ngao ô một tiếng, đột nhiên nhào qua chỗ Hoàn Cẩu. Nó phát hiện nữ vu này trước mà.Cùng Kỳ và Hoàn Cẩu ở trong phòng tắm đánh nhau, nếu ở mấy ngàn năm trước pháp lực dư thừa, thì chắc chắn đây là cuộc chiến lay động đất trời.Nhưng bây giờ ở trong mắt Phương Thu chỉ là một con mèo và một con chó đánh nhau. Trong chốc lát chó to ấn mèo nhỏ xuống đất, lúc sau mèo nhỏ dùng móng vuốt bấu tai chó to, nhảy lên sau lưng nó, sau đó lại cùng nhau lăn trong nước trở nên luộm thuộm không chịu nổi, lúc sau lại nhảy ra khỏi nước tiếp tục đánh nhau. Âm thanh meo meo, gâu gâu không dứt bên tai, ở trong phòng tắm ồn ào một trận."Tốt lắm, đừng đánh nhau, Tiểu Bạch, có phải mày muốn tắm lần nữa? Bị nước văng trúng ướt sủng cả người, Phương Thu không nhịn được nữa nắm lấy gáy Cùng Kỳ, tách bọn nó ra."Tiểu Bạch? Hắc hắc, tên này thật thích hợp với ngươi." Hoàn Cẩu lên tiếng, ra vẻ cười nhạo.Cùng Kỳ cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng đừng hy vọng tên của ngươi hay ho, khả năng thưởng thức của nữ vu này chẳng ra gì."Một con chó một con mèo đang dùng ánh mắt chém giết nhau, chỉ nghe Phương Thu lảm nhảm nói: "Đại Hắc, ngươi dừng khi dễ Tiểu Bạch, đều là người một nhà, bọn mày phải ở chung hòa thuận với nhau."Đại Hắc? Hoàn Cẩu trợn tròn mắt, không dám tin nữ vu lại nó tên này ra.Cùng Kỳ không chút khách khí ở một bên cười lăn lộn.******"Đã bắt được rồi." Bác sĩ hưng phấn nghe âm thanh từ trên cây, chỉ một chốc sau liền nhảy xuống, trên tay cầm một chiếc lồng chim mang phong cách cổ xưa. Trong lồng chim, chỉ thấy một con chim xanh nhỏ có ba chân, màu sắc xinh đẹp, dáng điệu uyển chuyển, nhưng tiếng hót rất trong trẻo.Hiện tại đúng là đêm khuya, tiếng kêu to của Tam Thanh Điểu truyền đi rất xa, dư âm còn văng vẳng bên tai. Bác sĩ tò mò nhìn Tam Thanh Điểu, phát hiện toàn bộ lông trên người nó đều màu xanh, nhưng trên đầu và cánh là màu đỏ, hai mắt màu đen huyền, chỉ có bàn tay của hắn, không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn thấy bụng của Tam Thanh Điểu."Cậu làm sao biết nó sẽ đậu trên cây ngô đồng để có thể bắt được nó?" Bác sĩ chỉ muốn xem lông của thần điểu nhưng thiếu chút nữa bị nó mổ vào, may mắn là cậu ta nhanh rút tay về.Ông chủ cười khẽ nói: "Tam Thanh Điểu là tiền thân của phượng hoàng, phượng hoàng đậu lên cây ngô đồng, chỉ có công viên này mới có cây ngô đồng thôi, nên chắc chắn nó sẽ đến đây."Bác sĩ nhìn lồng chim trong tay, do dự hỏi: "Con chim nhỏ xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ cũng bị phong ấn sao? Tôi đọc tư liệu thì con chim này trước kia là bồ câu đưa tin của Tây Vương Mẫu thôi mà?""Truyền thuyết kể rằng, vì Thuấn đế muốn bảo vệ quyền thống trị của mình, đều đem thần thú, quái thú, ngoại trừ con cháu Viêm Hoàng ở ngoài tiêu diệt hết. Lịch sử của chúng ta cũng từ thời kì thần thoại nhập vào thời kì nhân loại, nhưng tôi không nghĩ đến, dựa vào khả năng của Thuấn đế cũng chỉ đem những quái vật này phong ấn ở bản sơ thảo của Sơn Hải Kinh."Ông chủ thở dài, nghĩ thầm, mình chỉ có một quyển Sơn Hải Kinh Nội Hải Bắc Kinh, ngoài ra còn có mười bảy cuốn nữa, không biết lưu lạc nơi nào, tốt nhất là hãy bị vùi lấp thật sâu, không để cho ai phát hiện mới tốt.Nhìn bác sĩ không biết mệt mỏi dụ dỗ Tam Thanh Điểu, nhìn thấy cảnh tượng này ông chủ nhíu mày."Tôi sẽ nuôi nó." Bác sĩ thấy ông chủ nhìn đến đây, vội vàng ôm lồng chim vào trước ngực, giống như sợ bị ông chủ cướp đi.Ông chủ dường như sớm biết bác sĩ sẽ nói như vậy, có chút bất đắc dĩ nói: "Trước kia chim chóc ở nơi Tây Vương Mẫu đều có người chuyên chăm sóc, được nuông chiều từ bé, không giống con chó cậu nuôi trong nhà. Mỗi ngày đều làm việc cả ngày đêm, có thể chăm sóc tốt cho nó sao?"Bác sĩ do dự một chút, nhưng vẫn không chịu đem lồng chim trả lại ông chủ, Tam Thanh Điểu giống như nghe hiểu bọn họ cãi nhau vì cái gì, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh thâm tình nhìn bác sĩ, lại dùng đầu màu đỏ cọ cọ tay bác sĩ đặt trên lồng.Bác sĩ ôm lồng chim chặt hơn nữa, nhìn bộ dạng của cậu bây giờ ông chủ không khỏi cười tươi: "Được rồi, con chim này cũng đã nhịn đói hơn một ngàn năm rồi, tôi giúp cậu nuôi ở Á Xá, nhưng đồ ăn của nó cậu phải tự trả."Bác sĩ không ngừng gật đầu, con chim nhỏ như vậy sức ăn lớn bao nhiêu? Cậu nuôi được rất tốt."Nhưng mà cho tôi mượn một chút, tôi muốn thông qua nó tìm Cát Lượng Mã." Ông chủ đến gần bác sĩ, cúi đầu nói với Tam Thanh Điểu trong lồng: "Mày biết Cát Lượng Mã đúng không? Ở nơi này chạy loạn rất nguy hiểm, nếu như nó nguyện ý, ta có thẻ tre của Khuyển Phong quốc, có thể giúp nó trở về nhà."Bác sĩ nghe được hết hồn, nghĩ thầm, may mắn là cậu làm gãy đoạn thẻ tre của Hoàn Cẩu, nếu là thẻ tre viết địa điểm thì lại bị phong ấn đi vào không gian khác, chỉ sợ rất khó quay lại đây. Đương nhiên đối với cậu mà nói là tận thế nhưng đối với Cát Lượng Mã là lựa chọn tốt nhất.Tam Thanh Điểu cúi đầu trong chốc lát, liền đập cánh hai cái, tiếng kêu uyển chuyển trong trẻo vang lên trời xanh.May mắn ở chỗ bọn họ có công viên ở ngoại thành, chung quanh đều là rừng cây, đêm khuya yên tĩnh, nếu không sẽ bị người ta chú ý. Không lâu sau phía xa xa vang lên tiếng vó ngựa, giữa rừng cây xuất hiện một con ngựa trắng, lông mao màu đỏ và con ngươi màu vàng, đó là Cát Lượng Mã mà bọn họ phải tìm. Nhưng bác sĩ lại cảm thấy Cát Lượng Mã rất giống kỳ lân trong truyền thuyết... Bác sĩ lắc đầu, đem ý tưởng vớ vẩn này quăng đi."Hiện tại còn Cùng Kỳ nữa? Kỳ quái, một con hổ to lớn ở trong thành phố so với một con chim cùng con ngựa thì nổi bật hơn chứ, không có ai liên quan sao đoán được?"Ông chủ nheo mắt, thản nhiên nói: "Sau khi xem một số tư liệu, phát hiện Cùng Kỳ không hề đơn giản, nó chính là con của Thiên đế Phương Tây Thiểu Hạo, nói cách khác, nó có thể biến thành người."Bác sĩ sửng sốt, nhất thời cảm thấy cả người phát lạnh: "Có thể biến thành người? Vậy nguy rồi, trách không được trong thành phố không có vết tích của lão hổ, nhất định nó đã biến thành người rồi. Tìm người trong thành phố chẳng phải là mò kim đáy biển sao?"Ông chủ suy nghĩ sâu xa nửa ngày, cau mày nói: "Có lẽ... Có lẽ nó ở chỗ đó."*************Cùng Kỳ lẳng lặng nằm trong nhà mới của nó, lúc này đã nửa đêm, nó không hề cảm thấy buồn ngủ, mở đôi mắt to tròn nghĩ đến những điều còn băn khoăn. Nó xác định nữ vu này có rất nhiều pháp bảo mạnh, giống như cái kia xoay tròn có thể tạo thành hỏa đài, ngăn tủ lớn có thể đóng băng đồ vật này nọ, còn không biết khóa bao nhiêu người trong chiếc rương nhỏ, nữ vu kia còn phong ấn những người hát múa, khiêu vũ. Thật là tà ác.Nó nên làm gì bây giờ? Thành thật mà ngu ngốc ở đây? Nó không cam lòng.Cách đó không xa, Hoàn Cẩu biến thành Husky cũng không có ý muốn ngủ, trong bóng đêm ánh mắt màu lục tham lam nhìn Phương Thu đang ngủ trên giường."Uy, Đại Hắc, không bằng chúng ta làm hòa đi." Cùng Kỳ liếm liếm móng vuốt, đứng lên."Ngươi mới là Đại Hắc. Cả nhà ngươi đều là Đại Hắc. Nói, ngươi có biện pháp nào giải hòa? Tiểu Bạch?" Hoàn Cẩu cũng đứng lên, lông trên dựng lên, khí thế uy mãnh."Mục đích chung của chúng ta đều là máu của nữ vu kia, lại không cần nhiều lắm, chúng ta đâu cần phải đối địch? Cô ta mới đúng là địch nhân của chúng ta, không phải sao?" Cùng Kỳ cười meo meo nói.Hoàn Cẩu nghĩ nghĩ, không thừa nhận cũng không được, Cùng Kỳ nói vậy cũng đúng."Thân thể ta nhỏ, cho nên ta đi trước." Cùng Kỳ thấy Hoàn Cẩu còn chưa định thần, liền cọ một cái nhảy lên giường của Phương Thu, nhìn nữ vu đang ngủ say bò tới. Một người đang ngủ là thời điểm không hề cảnh giác nhất, phải nhân cơ hội này uống máu của cô ta, mặc dù cô ta cho mình ăn xúc xích và thức ăn cho mèo đều rất ngon, nhưng so với máu tươi của cô ta thì kém xa.Tuy rằng Hoàn Cẩu cảm thấy không đúng, nhưng lại sợ làm Phương Thu tỉnh giấc, đành phải đi vòng vòng quanh giường, không có cách nào ngăn cản Cùng Kỳ đi tới.Gần, lại gần... Chỉ còn vài bước nữa... Cùng Kỳ sắp đi đến bả vai Phương Thu, tính toán cúi xuống cắn cổ họng cô, nhưng nó phỏng đoán sai, cái gối quá mềm mại, một bước của nó trúng gối, sau đó cả thân thể ngã lên Phương Thu, cũng thành công đánh thức đối phương.Hoàn Cẩu vội vàng dùng chân bịt mắt lại.Ngao! Nó chết chắc rồi, Cùng Kỳ cảm thấy mình bị nữ vu bắt lấy, sợ đến mức run cả người."Tiểu Bạch, mày muốn ngủ cùng tôi hả? Hắc hắc, vậy đến đây đi." Phương Thu buồn ngủ nói, cười hì hì đem Cùng Kỳ để vào ổ chăn, để nó lên gối mà ngủ.Uy uy... Như vậy cũng có thể sao? Vẻ mặt Cùng Kỳ đầy hắc tuyến, thân thể cứng ngắc không dám cử động, sợ nữ vu này lừa bịp.Hoàn Cẩu ở dưới giường nằm dài, giậm chân, đáy lòng mắng Cùng Kỳ rất gian trá.Cùng Kỳ nằm cứng ngắc hồi lâu, không có phát hiện gì khác lạ, lá gan lớn hơn, nó động đậy trong ổ chăn, tìm được cổ tay nơi bị nó cắn bị thương, nhẹ nhàng cắn lần nữa.Vị ngon quá... Cùng Kỳ tham lam uống, liếm một chút, liền phát hiện thân thể mình như có biến hóa. Quả nhiên là nữ vu hầu hạ bên người Thuấn đế hơn ngàn năm, máu của cô ta so với linh đan, tiên thảo đều mạnh hơn nhiều, nhưng mà cũng có thể giải thích được, nhà của cô ta có nhiều pháp bảo như vậy, lại có thẻ tre Sơn Hải Kinh, nói không chừng là hậu duệ của Thuấn đế.Cùng Kỳ vội vã chui ra từ ổ chăn, dựa theo ánh trăng nhìn thân thể mình bắt đầu xuất hiện vằn màu đen, cánh ở sau lưng cũng lớn lên, xem ra máu của nữ vu này có ma lực rất lớn, Cùng Kỳ không để ý Hoàn Cẩu đang gầm nhẹ, lại quay về ổ chăn liếm một chút máu.Ánh trăng xuyên qua rèm cửa chiếu vào, ở dưới ánh trăng mờ ảo, dưới chăn của Phương Thu đột nhiên phồng to lên, sau đó một chàng trai tuấn tú, tóc màu trắng xốc trăng mà đi ra, hắn lắc lắc mái tóc mềm mại, cười đến thoải mái.Đã lâu không đổi về hình người, Cùng Kỳ để lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, cười sáng lạn. Hắn sờ sờ đầu, phát hiện còn có hai tai của lão hổ, phía sau còn có đuôi. Tuy rằng không hoàn toàn biến thành người, nhưng chút xíu này đã làm nó rất vui vẻ, nó cúi đầu, phát hiện cả người trần trụi, liền đi đến bên cạnh tùy tiện lấy một cái khăn tắm quấn quanh người, lại vỗ vỗ Hoàn Cẩu ở một bên đang nhe răng trợn mắt, cúi đầu đi đến nơi nữ vu đang ngủ say.Máu của nữ vu này rất kỳ lạ, không thể khôi phục pháp lực của hắn nhưng có thể cởi bỏ phong ấn... Cùng Kỳ vuốt cằm tự hỏi, lại đột nhiên phát hiện, nữ vu này rất xinh đẹp, hắn nhớ rõ, tên của cô gọi là Phương Thu.Hắc hắc hắc... Hôm nay bị cô dày vò đến thê thảm, nhìn xem nó chỉnh cô như thế nào.Cùng Kỳ thử nhe răng nanh, làm dáng vẻ dữ tợn, chậm rãi đi đến chỗ Phương Thu đang ngủ say, trừng mắt nhìn cô mở mắt bị dọa đến mặt không còn giọt máu. Nhưng mà đợi thật lâu, đối phương vẫn ngủ thật tự nhiên, khẽ nhếch miệng còn chảy nước miếng... Mà Cùng Kỳ vẫn giữ tư thế giương nanh múa vuốt, ngay cả cổ cũng bắt đầu mỏi.Chết tiệt! Nữ vu này thật sự có pháp lực cường đại sao? Sao càng nhìn càng thấy ngốc? Cùng với mấy ngàn năm trước cô hoàn toàn khác xa. Cùng Kỳ nhịn không được định lưu lại móng vuốt để làm dấu trên mặt Phương Thu, phát hiện đối phương lại trở mình tiếp tục ngủ."Cùng Kỳ, mau tránh ra, đến ta." Hai chân trước của Hoàn Cẩu đặt lên giường, nhìn Cùng Kỳ thị uy nói.Cùng Kỳ sờ sờ cằm, đương nhiên không dễ dàng tránh ra, dựa vào Hoàn Cẩu cũng không dám đánh thức Phương Thu, chính mình lại khôi phục hình người, lại càng thêm không hề sợ hãi. Cùng Kỳ đang muốn tiếp tục trêu đùa Hoàn Cẩu, hai lổ tai trên đầu bỗng nhiên giật giật... Vườn hoa ngoài cửa dường như có tiếng động khác thường. Cùng Kỳ dễ dàng mở cửa sổ, phi thân nhảy xuống lầu, không hề để ý đây là lầu ba.Cùng Kỳ nhẹ nhàng đứng lên cỏ, không phát ra một chút âm thanh nào, hắn oai phong lẫm liệt xoa thắt lưng, ngẩng đầu nhìn về nơi mình vừa nhảy xuống, lại quên mình chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh người, trông rất buồn cười.Hắn rất đắc ý, thì ra trốn thoát khỏi nữ vu kia không khó như hắn tưởng. Dứt khoát mà đi thôi, mặc dù có chút hoài niệm cô ta cho hắn ăn xúc xích và thức ăn cho mèo..."Cùng Kỳ, quả nhiên là ngươi." Một giọng nói mang ý cười theo bóng đêm vang lên."Ai?" Cùng Kỳ nhíu mày, cảm thấy ngoài ý muốn. Bây giờ hắn đã khôi phục hình người nhưng còn có người có thể nhận ra nó sao? Hắn không để ý đến tai hổ trên đầu và chiếc đuôi phía sau có thể dễ dàng tiết lộ thân phận của mình. Nhìn nơi phát ra âm thanh lại thấy bên kia tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì cả. Nó đi về phía trước từng bước, mới miễn cưỡng nhìn thấy trong bóng đêm có một con rồng đỏ thẫm không có ý tốt nhìn mình chằm chằm."Ngươi là ai? Cùng Kỳ thấp giọng quát, cảm giác rất khó chịu."Ta là ai không quan trọng." Trong bóng đêm, người nọ nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nhưng mà,ngươi hẳn là biết vật này chứ?"Một cánh tay trắng nõn đưa ra từ bóng đêm, bàn tay kia cầm ngọc tỷ sáng chói, cả đời hắn đều không chơi được.Cùng Kỳ lộ ra vẻ mặt sợ sệt: "Ngọc tỷ của Thuấn đế? Ngươi đến đây phong ấn ta sao?"Cùng Kỳ nghiến răng nghiến lợi, hắn cố gắng kéo dài thời gian, nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt nhìn xem làm sao mới có thể đào tẩu, nhưng mà hắn phát hiện, nơi vừa phát ra tiếng nói có thể nhìn thấy một góc áo màu trắng, người này còn có đồng lõa.Nếu như nó khôi phục pháp lực thì khi đối mặt với ngọc tỷ của Thuấn đế, có lẽ còn liều mạng, nhưng nó hiện tại, cho dù đứng trước mắt là ngọc tỷ của Thuấn đế cũng cảm thấy khó thở. Chết tiệt, sớm biết như vậy hút máu của nữ vu kia nhiều một chút. Nó không muốn bị nhốt mấy ngàn năm nữa."Phong ấn? Người trong bóng đêm cười cười: "Công chúa giải trừ phong ấn cho ngươi đều là dụng ý của nàng. Ta không dám vi phạm ý nguyện của nàng?"Cùng Kỳ sửng sốt? Thì ra nữ vu kia là công chúa? Trách không được máu đặc biệt như vậy... Cô ta quả thật là hậu duệ của Thuấn đế? Mà hai người này là tùy tùng của cô ta? Bởi vì nó muốn chạy trốn nên hai người này mới xuất hiện sao? Cùng Kỳ vốn rất thông minh, nhưng bị giam mấy ngàn năm trở nên đờ đẫn, lại bị nuôi như mèo một thời gian ngắn, trong nhất thời không thể hoạt động nữa. Nhưng nó nghe ra sự tình có chuyển biến, vội vàng nói: "Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?""Rất đơn giản, phải thề độc, sẽ không làm hại bất cứ thứ gì, về sau phải nghe lệnh của công chúa, tuyệt đối không thể vi phạm nguyện vọng của nàng. Nếu nàng mất thì phải tìm được chuyển thế của nàng, sau đó tiếp tục bảo hộ nàng." Người trong bóng đêm không chút do dự nói.Cùng Kỳ nhìn chằm chằm vào ngọc tỷ của Thuấn đế, bị phong ấn mấy ngàn năm lại trở thành vật cưng, trong nháy mắt hắn liền không chút do dự bán mình."Đúng rồi, Hoàn Cẩu cũng ở trong này." Cùng Kỳ không cam lòng chỉ có chính mình bị giam cầm, không chút do dự bán đứng Hoàn Cẩu, còn sợ người nọ không thấy được, vừa chỉ vừa hô to: "Nó ở chỗ này.""Xú tiểu tử." Hoàn Cẩu đang trốn trong phòng, nghe vậy tức giận vọt ra. Sau khi nó liếm máu của Phương Thu thì hoàn toàn khôi phục hình người, không giống như Cùng Kỳ còn có lỗ tai và đuôi. Nếu không phải bị Cùng Kỳ vạch trần thì không ai tin một chàng trai uy nghiêm, lãnh khốc lại chỉ là một con quái vật thân người đầu chó.Trong bóng đêm, người nọ cườicười, cầm ngọc tỷ của Thuấn đế trong tay đưa hướng Hoàn Cẩu.Khi Hoàn Cẩu nhìn thấy ánh sáng lung linh của ngọc tỷ chỉ cảm thấy áp lực cực lớn đập vào đầu, mồ hôi lạnh tuôn xuống. Lúc trước tại tiệm đồ cổ kỳ dị, thiếu chút nữa nó đã bị phong ấn, nếu không phải còn có người thường để nó dựa vào, chỉ sợ hiện tại nó đã biến thành một tảng đá lạnh như băng, cho nên nó không nghi ngờ người trước mặt có thể phong ấn nó lần nữa hay không, lập tức học Cùng Kỳ gào to thề độc.Hoàn Cẩu vừa mới thề độc xong, lại nghe thấy âm thanh lo lắng của Phương Thu, cô thâm tình gọi: "Tiểu Bạch, Đại Hắc."Hoàn Cẩu nghe được lập tức biến thành dáng vẻ của Husky, cụp đuôi xuống.Cùng Kỳ cũng buồn bực biến về một con mèo trắng nhu nhược, sau đó mới phát hiện người từ bóng đêm đi ra chỉ là một nam nhân có diện mạo rất bình thường.Hắn nhìn con rồng đỏ thẫm lúc nãy, nhưng lại là con rồng thêu trên áo màu đen, Cùng Kỳ nhe răng, bắt đầu hoài nghi, không phải mình bị lừa chứ?Nhưng khi nó bị người này ôm lấy, dựa vào nhiệt độ lạnh lẽo của đối phương lại làm cho nó rùng mình một cái. Người này không phải người thường.Ngay tức khắc, Cùng Kỳ cảm thấy quyết định vừa rồi của mình rất sáng suốt."Tiểu Bạch? Sao mày lại chạy ra đây? Đại Hắc cũng chạy ra? Ông chủ?" Phương Thu chạy ra vườn hoa, phát hiện Tiểu Bạch đang ở trong tay một người, mà người kia là ông chủ của cửa hàng đồ cổ sáng nay.Ông chủ cười hết sức thân thiết, ôm Cùng Kỳ đưa qua: "Tôi chỉ đi ngang qua, thấy con mèo trắng này rất đáng thương, không nghĩ là từ nhà cô chạy ra. Tiểu Bạch? Tên này rất hợp với nó."Cùng Kỳ không nói gì, dựa vào lồng ngực của Phương Thu, nghĩ đến cái tên ngu ngốc này sẽ theo mình cả đời, nhất thời cảm thấy rất vô dụng. Trong lòng Hoàn Cẩu cũng buồn bực không thôi, cúi đầu không có tinh thần."Cám ơn..." Tuy Phương Thu cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ, nhưng trễ thế này tìm được Tiểu Bạch và Đại Hắc thì tốt rồi, "Tôi về nhà trước đây."Ông chủ nhìn bóng dáng của Phương Thu, có lòng tốt đề nghị nói: "Con mèo nhỏ và con chó này mấy tháng nữa sẽ lớn, đến lúc đó nếu muốn chúng hạn chế sinh đẻ thì hãy phẩu thuật nha. Nếu không trong nhà sẽ rất loạn đó."Nói xong còn sợ Cùng Kỳ và Hoàn Cẩu không hiểu, dịch lại một câu cổ văn nói: "Hạn chế sinh đẻ, phẫu thuật chính là lợn không răng.""Ngao. Ngao. Gâu. Gâu." Tiếng kêu thê thảm của Cùng Kỳ và Hoàn Cẩu vang vọng khắp bầu trời đêm..."Như vậy là xong? Không cần phong ấn chúng nó?" Bác sĩ từ trong sân đi ra, lau mồ hôi.Ông chủ cười cười nói: "Phong ấn? Dùng dàn tế cổ kia phong ấn Hoàn Cẩu cũng đã thất bại. Còn Cùng Kỳ, nó chính là con của Thiên Đế Tây Phương Thiếu Hạo, bằng năng lực của tôi không thể phong ấn được, nhưng mà cậu yên tâm, chúng nó đã thề độc rồi, nếu không tuân thủ thì sẽ bị đáp trả lại, thân thể biến mất, linh hồn vĩnh viễn không thể siêu sinh.""Gì? Tôi còn tưởng cậu dựa vào cái gì mà ngọc tỷ của Thuấn đế..." Bác sĩ cảm thấy khó hiểu."Cái này sao?" Ông chủ lật tay lại, ngọc tỷ của Thuấn đế nằm trong lòng bàn tay. Trong bóng đêm, nụ cười của ông chủ càng bí hiểm."Ha hả, có ai nói cho cậu biết trong Á Xá không có đồ dỏm không?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx