sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 07-1

Ninh Kỳ Kỳ bị đau đến tỉnh lại, trên lưng truyền đến từng đợt đau nhức, làm cho cô hít một hơi khí lạnh. Cô mở to hai mắt, trên đầu thấy đèn laser xoay tròn, bên tai lại nghe vang vọng tiếng ca của Beyonce hát bài Listen.Đúng rồi, hôm nay cô hẹn bạn bè đến KTV ca hát, vì sao lại nằm trên mặt đất, eo còn đau như vậy?Chậc, ở đây còn có mùi làm người ta không chịu được, ngoại trừ mùi khói, còn có một mùi rất khó ngửi, giống như là mùi máu.Ninh Kỳ Kỳ muốn đứng dậy, lại phát hiện hình như bên cạnh mình còn có một người đang nằm. Theo quán tính cô quay đầu lại, ngây ngẩn cả người. Bởi vì người đang nằm kế bên mà cô thấy, đó là chính bản thân cô.Ninh Kỳ Kỳ nhìn thấy mình trợn mắt lên, đồng tử mở ra nhưng không hề có điểm sáng, sắc mặt trắng bệch, còn có điểm xanh, tóc rối tung, không khí trầm lặng... Kỳ quái, nhưng trong phòng không có gương mà? Hơn nữa sao mình có dáng vẻ như đã chết rồi?Là do hôm nay cô đi quá vội, nên không kịp chải chuốt sao? Ninh Kỳ Kỳ tự giễu cười cười, đột nhiên lưng cảm thấy run rẩy.Rõ ràng là cô nở nụ cười, nhưng trong gương lại không cười. Đây không phải là gương.Ninh Kỳ Kỳ ngồi dậy, liếc mắt một cái nhìn thấy trên ngực cô có cắm dao gọt hoa quả, mặc áo sơ mi màu trắng bèo nhún, lúc này trên ngực kia còn có vết dao đâm càng thêm kinh sợ. Trước ngực, máu chưa khô vẫn chảy ra ngoài, làm ướt tấm thảm màu đỏ thẩm. Xung quanh ghế lô có những tia laser đang chiếu trên người cô, lại có vẻ đẹp kinh dị."Listen to the sound from deep within. It's only begginnig to find release..." Trong phòng, tiếng của Beyonce lặng lẽ vang lên.Ninh Kỳ Kỳ thét lên chói tai, nhưng cô lại không nghe được tiếng của mình. Cô đã chết sao? Bây giờ cô là u linh sao? Nhưng vì sao cô cảm thấy được eo mình rất đau?Ninh Kỳ Kỳ lấy dũng khí, đưa tay đến chỗ "chính mình" nằm bên cạnh mà tìm kiếm, nhưng chưa đụng tới mặt của mình thì ngừng lại. Bởi khi cô đang vươn đến, lại chạm đến khớp xương, là tay con trai.Ninh Kỳ Kỳ ngơ ngác nhìn tay trước mặt, muốn rút về, nhưng phát hiện cánh tay kia cũng giật giật, Ninh Kỳ Kỳ run rẩy, cánh tay kia cũng run rẩy theo.Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy bế tác quay đầu lại, phát hiện trên tường cách âm có một mảnh thủy tinh phản quang, xuất hiện một gương mặt đàn ông xa lạ đang sợ hãi...Không đúng, cũng không phải là hoàn toàn xa lạ, ở nơi nào đó cô đã thấy qua người đàn ông này.Trước ngực người đàn ông đó có đeo mặt dây chuyền, giống như chúa cứu thế chịu khổ bị đóng đinh lên thập tự giá, thân thể chúa Jesus có màu xanh biếc của ngọc. Tạo hình vẻ mặt chịu khổ của chúa Jesus rất sống động, thậm chí ngay cả máu tươi trên người...Máu tươi? Từ từ.Ninh Kỳ Kỳ hoảng sợ nhìn cánh tay thon dài, trắng nõn trước mặt này, trên đó dính đầy máu tươi màu đỏ ấm áp."There is someone here inside. Someone I thought had died so long ago. Oh I'm screaming out..." Trong ghế lô, bài hát Listen lại một lần nữa vang lên, không biết đã vang lên mấy lần, Ninh Kỳ Kỳ run rẩy vươn tay, chưa từ bỏ ý định đặt tay dưới mũi "chính mình", tuyệt vọng ra "chính mình" đã chết.Cô không hề nhớ lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ nhớ mình và bạn bè đến KTV, sau đó cô đi nhà vệ sinh, sau khi trở về thì vào nhầm phòng, giống như nhìn thấy... Sau đó... Sau đó thì đau đến tỉnh lại.Cô chết như thế nào, sao lại biến thành đàn ông, cô thật sự không biết...Lúc sau, khi hơi tỉnh táo lại, Ninh Kỳ Kỳ phát hiện mình đang đối mặt với một câu đố rất lớn. Trên ghế lô chỉ có thi thể của cô và linh hồn của cô, mà thân thể của cô bị đâm một dao ngay ngực. Cô khẳng định chính mình không phải hung thủ, như vậy người bị tình nghi cũng chỉ là người mà cô đang sống tạm trong thân thể người đàn ông này. Nói cách khác, cô là người bị hại, cũng là phạm nhân?Ninh Kỳ Kỳ ngồi ngây ngốc trong chốc lát, cứng nhắc lấy từ túi quần của "chính mình" ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau khô vết máu tươi và vân tay trên dao gọt hoa quả, đứng dậy cầm lấy treo trước luồng gió, ngay cả dũng khí nhìn xem "chính mình" lần cuối cũng không có, mặc áo gió che khuất vết thương ở eo, cúi đầu đi ra ngoài.Cô nhớ rõ KTV có cửa sau, có thể nối thẳng đến một ngõ nhỏ yên tĩnh... Ninh Kỳ Kỳ hoang mang cúi đầu đi tới, miệng vết thương ở eo làm cho cô chỉ có thể đi chậm rãi."Tiên sinh, ngài có thấy một cô gái không? Mặc áo sơ mi trắng, vóc dáng không cao, dáng vẻ rất đáng yêu?" Bỗng nhiên có người ngăn cản cô.Ninh Kỳ Kỳ bối rối ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người kia chính là bạn tốt La Già của cô. Xem ra cô đã lâu rồi không quay lại nên La Già mới đi ra tìm cô."Tiên sinh?" La Già cảm thấy ánh mắt người này có chút kì quái, tuy rằng dáng vẻ rất đẹp trai, nhưng mặt hóa xanh, làm cho người ta có cảm giác không an lòng, nhưng cũng có chút quen mắt...Ninh Kỳ Kỳ cúi đầu nhìn cô, muốn mở miệng, muốn nói cho cô nghe hết mọi chuyện xảy ra trên người mình, nhưng lí trí lại ngăn mình mở miệng. Cuối cùng Ninh Kỳ Kỳ lắc lắc đầu, khó khăn nói: "Thật xin lỗi, tôi không thấy." Miệng cô phát ra âm thanh khàn khàn nhưng trầm thấp dễ nghe.La Già nhíu mi, nhìn từ trên xuống dưới, người đàn ông này rất giống Ninh Kỳ Kỳ, nhưng đôi mắt giống đàn ông, nhìn rất khả nghi nên sinh ra cảnh giác.Ninh Kỳ Kỳ biết La Già rất thích đọc tiểu thuyết trinh thám, Conan là tiểu thuyết cô thích nhất, không dám chắc cô sẽ không nhìn manh mối gì. Vì thế Ninh Kỳ Kỳ không dám chần chờ, đẩy La Già ra, vội vàng đi đến cửa sau của KTV. Đi dọc theo cầu thang âm u, đến ngõ hẻm vắng lặng, rốt cuộc cô chịu không được, ngồi phịch xuống mặt đất. Cô xốc áo gió lên, dựa vào ngọn đèn yếu ớt, nhìn đến vết máu ở eo đã thấm ướt áo, quần cũng tràn đầy máu tươi, Ninh Kỳ Kỳ biết tính mạng của mình đang lâm vào tình trạng nguy hiểm, nếu không được chữa trị nhanh, cô sẽ lập tức chết lần thứ hai, nhưng với tình huống hiện tại thì cô tuyệt đối không có khả năng đi đến bệnh viện.Lúc này, di động trong áo gió bỗng nhiên vang lên."Listen, I am alone at a crossroads. I'm not at home in my own home ..." Tiếng chuông di động vẫn là bài Listen của Beyonce, thanh âm vang lên cả ngõ nhỏ đều có thể nghe được. Chết tiệt. Cô không muốn bị người ta phát hiện ra.Ninh Kỳ Kỳ muốn tắt di động, nhưng lúc này dường như có người ngồi xổm trước mặt cô, bởi vì mất máu quá nhiều mà đầu óc không tỉnh táo, bất lực đưa tay ra, nỉ non nói: "Không cần đi bệnh viện... Cứu, cứu tôi..."Đối phương như đang nói gì đó, nhưng Ninh Kỳ Kỳ không nghe rõ, liền hôn mê, hình như có nghe tiếng la thảm thiết, hoảng sợ đến cực điểm của La Già, còn tiếng còi cảnh sát chói tai, hướng cô mà vang lên.

"Cậu lại tìm được thứ gì kì lạ trở về à?" Ổng chủ ở phía sau quầy ngẩng đầu, thản nhiên nói."Không phải đồ vật mà là người. Hình như ở trong hẻm bị lưu manh đâm bị thương, nhưng ví và di động chưa bị cướp đi." Bác sĩ không khách khí mà đặt người đàn ông trên bàn dài trong cửa hàng, xem vết thương bên hông anh ta.Ông chủ nhíu mày, không phải vì lo lắng miệng vết thương ghê gớm kia, mà đang lo lắng chiếc bàn làm từ cây tử đàn, những nếp vân trên đó được nạm vàng, nếu bị dơ thì không thể làm sạch được. "Sao không đưa đến bệnh viện?""Trước khi anh ta hôn mê có nói không cần đưa đi bệnh viện. May mắn là tôi đi làm ngoài giờ về, có mang theo hộp sơ cứu." Bác sĩ cởi áo người đàn ông ra, nói: "Nói, ông chủ, cậu không thể mở đèn sáng chút sao? Tối vậy sao tôi có thể cấp cứu?""Nếu bất mãn thì cứ đi thong thả, không tiễn." Ánh mắt ông chủ miễn cưỡng đảo qua một cái, trong nháy mắt ánh mắt lại bình tĩnh lại.Chấp nhận thôi. Bác sĩ thở dài, đột nhiên thấy ông chủ đứng trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền trước ngực người đàn ông.Bác sĩ tò mò nhìn qua, nói: "Giống như chúa cứu thế bị đính trên thập tự giá? Sao lại làm bằng ngọc? Thật kì lạ... Nhưng mà tôi cũng đang đeo khóa trường mệnh nè..." Cậu vừa nói, nhưng động tác trên tay không hề bị ảnh hưởng, vẫn rất linh hoạt."Đây không phải là ngọc bình thường, mà là Thủy Thương Ngọc." Không biết từ đâu ông chủ lấy ra một viên dạ minh châu cỡ nắm tay, phòng tối tăm lập tức sáng lên."Thủy Thương Ngọc là ngọc gì?" Bác sĩ mừng rỡ, dùng cái kẹp kẹp tay ông chủ, kéo qua bên kia."Ngọc sắc tự sơn chi huyền nhi tạp hữu văn, tự thủy cho thương nhi tạp hữu văn. Câu này nói đến tên hai loại ngọc thạch là Huyền Ngọc và Thủy Thương Ngọc, thời xưa, chư hầu vương công đeo Huyền Ngọc, đại phu quan viên đeo Thủy Thương Ngọc." Ông chủ nheo mắt lại, cúi đầu nhìn kĩ vết máu kia rất giống chúa cứu thế.Bác sĩ nhìn mắt ông chủ như viên dạ minh châu chiếu lục quang kia, cảm thấy giống như cậu ta rất muốn đem chúa cứu thế thuộc sở hữu của mình? Không được, người này còn chưa chết, sao có thể giết người cướp của được? Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, tốc độ trên tay càng nhanh hơn, bắt đầu khâu miệng vết thương, miệng tiếp tục đặt câu hỏi: "Cậu giải thích nước ta thời cổ đại đi? Có thể giống như chúa cứu thế? Có thể nào quan viên kia thích đi du ngoạn ở ngoài?""Thánh Kinh Cựu Ước, chương mười, phần chú giải thứ sáu, chúa cứu thế của thân thể chúng ta là Thủy Thương Ngọc... Ha ha, thật có hứng thú với đồ cổ, đối với linh hồn Thủy Thương Ngọc hấp thụ năng lực cực mạnh, có thể như oan hồn không chủ... A? Nhưng mà viên ngọc này rất quen..." Ở phía sau, ông chủ thấp giọng nói gì đó, nhưng một chữ bác sĩ cũng không nghe được, cậu đang tập trung khâu lại miệng vết thương cho người đàn ông.

Trong tích tắc mở mắt ra, Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy mình tỉnh lại từ trong ác mộng. Cô mơ thấy mình đã chết, mà cô còn chiếm xác tên giết người."Cậu tỉnh rồi?" Một âm thanh trong trẻo, nhưng lạnh lùng của đàn ông vang lên làm cho Ninh Kỳ Kỳ đang ngẩn ngơ ngẩn người, mới lấy lại tinh thần xem mình tột cùng là đang ở đâu.Trong phòng chỉ có ngọn đèn dầu tối tăm, ánh mắt nhìn thấy cổ vật làm cho Ninh Kỳ Kỳ trợn mắt, líu lưỡi. Nếu không phải người đàn ông ở sau quầy cầm cuốn sách đang bán chạy, cô sẽ thật sự cho rằng mình đã xuyên qua.Ninh Kỳ Kỳ thử ngồi dậy, lúc này mới phát hiện có một người đang nằm trên ghế dựa bên cạnh mình, vẻ mặt mệt mỏi đang ngủ, giống như trước lúc cô hôn mê đã gặp người này. Cô giơ tay cầm bình truyền nước biển, mới biết anh ta đã cứu mình."Cảm ơn..." Ninh Kỳ Kỳ vừa mở miệng nói chuyện đã bị thanh âm của mình làm cho hoảng sợ. Tuy rằng đã ý thức được mình không phải là mình trước kia, nhưng chợt nghe chính mình phát ra giọng nói đàn ông vẫn không thể chấp nhận được."Xin chào, nơi này là Á Xá, tôi là chủ tiệm." Người đàn ông ngồi sau quầy đứng lên, anh ta mặc một chiếc áo màu đen kiểu áo Tôn Trung Sơn, vai phải có thêu một con rồng màu đỏ thẫm trông rất sống động, một đôi mắt sáng ngời trông rất có thần nhìn cô chằm chằm. Một cơn gió thổi qua, cô mới phát hiện thân thể mình trần trụi không có mặc quần áo, kinh hô một tiếng vội vàng đem tấm thảm quấn quanh người.Tuy rằng một người đàn ông làm động tác như con gái thế này cảm thấy rất... Buồn nôn, nhưng cho dù thân thể hiện tại của cô là đàn ông, cô vẫn không có thói quen không mặc quần áo trên người. Trong lúc Ninh Kỳ Kỳ không biết phải làm thế nào cho phải thì ông chủ đột nhiên nói một câu làm cô sợ ngây người."Cô gái, có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?Ninh Kỳ Kỳ hấp tấp kéo tấm thảm trên người để nhìn thoáng qua, chính mình không thay đổi trở về, sao người này biết mình là một cô gái?"Phụt, ông chủ, mắt cậu để ở đâu vậy? Nhìn một người đàn ông như vậy lại gọi là cô gái?" Bác sĩ không ngủ say, khi Ninh Kỳ Kỳ đứng dậy cậu đã tỉnh lại. Cậu ta đeo mắt kính, kiểm tra vết thương, cau mày nói: "Tuy rằng tôi đã khâu vết thương cho cậu rất tốt, nhưng để an toàn... Tốt nhất cậu hãy đến bệnh viện đi."Ninh Kỳ Kỳ làm lơ lời cậu ta nói, chỉ lắp bắp hỏi ông chủ: "Anh... Làm sao biết tôi là con gái?"Thầy thuốc vừa thay băng cho hắn, nhìn đến ngực bằng phẳng, bác sĩ như bị sét đánh: "Cậu... Cậu là con gái?" Dù sao thì hắn thấy người trước mặt này cũng là một người đàn ông chân chính."Tôi nghĩ, tất cả đều bởi vì cô mang theo Thủy Thương Ngọc giống chúa cứu thế." Ông chủ thản nhiên nói: "Cô có thể nói vì sao cô rơi vào tình cảnh này, tôi sẽ giúp cô."Ninh Kỳ Kỳ chần chờ nửa ngày, cuối cùng cô cũng đem những chuyện đã xảy ra nói với hai người này. Bởi vì khi nhớ lại lúc chính mình vừa mở mắt lại nhìn thế thi thể kia nên quá mức sợ hãi, Ninh Kỳ Kỳ không chịu được lại khóc lên.Bác sĩ nhìn một người đàn ông cao mét tám khóc đến sướt mướt, hai tay nắm lại, vẻ mặt ngây thơ xoa mắt, không khỏi nổi da gà, nhưng sau khi nghe cô nói xong, vẫn rút tờ giấy đưa qua nói: "Nói cách khác, hiện tại thật ra cô là kẻ sát nhân?""Tôi là người bị hại. Từ từ, cậu tin lời tôi?" Ninh Kỳ Kỳ nín khóc, mở to hai mắt."Ừ, tin." Mắt bác sĩ nhìn ông chủ đang đứng bên cạnh, hắn không tin tưởng cô ta, mà tin tưởng ông chủ. Tuy rằng dời hồn chiếm hữu là chuyện rất quái dị, nhưng những chuyện quỷ dị bên người ông chủ cậu đã gặp qua. Đột nhiên bác sĩ nhíu mày, phát hiện con rồng đỏ trên y phục ông chủ giống như chuyển động? Cậu thề, vừa rồi cậu thấy đuôi rồng vừa di chuyển. Việc này không thể nào? Bác sĩ tháo mắt kính xuống xoa mắt, nhất định là mình thiếu ngủ nên hoa mắt rồi."Xin hỏi, nơi này có gương không?" Ninh Kỳ Kỳ thở nhẹ một hơi, tuy rằng không thể đảm bảo rằng hai người này thật sự tin lời mình nói, nhưng có thể có người nghe mình nói cũng làm cho lòng cô nhẹ nhõm hơn.Ông chủ gật gật đầu, đến bên giá lấy một gương đồng mang phong cách cổ xưa.Ninh Kỳ Kỳ hít sâu một hơi mới đem gương đồng lên soi. Trong tấm gương mơ hồ hé ra một khuôn mặt tuấn dật. Nho nhã tuấn tú, dáng vẻ khoảng hai mươi tuổi đầu, hơn nữa nhìn rất quen mặt.Ninh Kỳ Kỳ chợt nhớ tới một người, giật mình buông gương đồng.Bác sĩ cầm quyển sách mà ông chủ mới xem, còn đặt trên quầy, đưa đến trước mặt Ninh Kỳ Kỳ: "Đúng vậy, nếu tôi nhớ không lầm, là tác giả của cuốn tiểu thuyết trinh thám Listen bán chạy nhất."Ở mặt trên quyển sách, có in một khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, giống như người cô nhìn thấy trong gương đồng.Ninh Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm mình trong gương, gương rơi xuống đất, hiện ra một người đàn ông dáng vẻ tuấn mỹ nhưng sắc mặt tái nhợt, rõ ràng ngay cả lông mi đều giống nhau làm cho Ninh Kỳ Kỳ không thể trốn tránh.Nghe nói, người ở trong gương tên Tiêu Tịch, là tiếu thuyết gia trinh thám danh tiếng lẫy lừng Tiêu Tịch.

Bây giờ Ninh Kỳ Kỳ ở trong nhà bác sĩ, bác sĩ có hảo tâm thu lưu mình, vết thương bên eo đã bắt đầu khép miệng. Ban ngày bác sĩ hay đi làm nên trong phòng cũng chỉ có một mình cô.Nhưng mà cô có cảm giác trong phòng này không chỉ có một mình mình, loại cảm giác này sau khi cô soi gương thì càng mãnh liệt hơn. Ninh Kỳ Kỳ nhìn gương mặt trong gương kia, tựa như đối với một người xa lạ, nhưng kéo mặt xa lạ này thì vẻ mặt trong gương cũng thay đổi theo.Ninh Kỳ Kỳ chịu không được chạm vào Thủy Thương Ngọc giống chúa cứu thế, ông chủ đã nói, linh hồn của nàng sống trong thân thể Tiêu Tịch, là vì mặt dây chuyền này, nhưng mặt dây chuyền này nhìn thế nào cũng rất bình thường."Chắc là tôi đang nằm mơ..." Ninh Kỳ Kỳ cau mày, thở dài."Tôi thà rằng là đang nằm mơ." Bất ngờ một thanh âm vang lên trong phòng, Ninh Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy chúa cứu thế trong lòng bàn tay bỗng nhiên nóng lên, bình tĩnh lại, rõ ràng phát hiện có hơn một người ở trong gương."A!" Cô hét lên một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất, lại nhìn về phía trước không có ai cả, nhưng khi lần thứ hai nhìn vào gương thì một người đàn ông giống y như thân thể của cô tao nhã đứng thẳng, hơi cúi người, nhìn cô ngã trên mặt đất, vô cùng chật vật."Ai, bộ dạng tôi đẹp trai như vậy, cô đừng lãng phí cơ thể của tôi." Người nọ nhấn mạnh thở dài nói.Hiện tại trong gương có hai Tiêu Tịch, một là người thật, một là ảo. Người trong gương cũng tươi cười giống cô, ngũ quan giống nhau, thậm chí ngay cả quần áo cũng giống nhau, nhưng thoạt nhìn lại nửa trong suốt, giống quỷ hồn."Anh... Anh là Tiêu Tịch?" Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy chính mình đã rất mạnh mẽ, dù gặp phải chuyện gì cũng dùng thái độ bình tĩnh mà đối mặt.Cho nên dù cho nhìn thấy quỷ hồn rất rõ ràng, cô cũng không lưu tâm, nhưng nhìn xung quanh bốn phía một chút, xác định quỷ hồn này chỉ có thể nhìn thấy qua gương, không thể nhìn trong không khí."Đúng vậy, tôi là Tiêu Tịch, là chủ nhân hợp pháp của thân thể này. Uy, cô gái, cô có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" Tiêu Tịch nửa trong suốt ở trong gương nhíu mày, thoạt nhìn cũng cảm thấy hoang mang.Ninh Kỳ Kỳ không còn cách nào khác đem chân tướng nói ra một lần, cô trông cậy vào Tiêu Tịch có thể nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì."Hung thủ." Ninh Kỳ Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.Tiêu Tịch ngẩn ngơ, sau đó ôm bụng cười ha ha nói: "Cô nghĩ rằng tôi và cô là hung thủ? Tuy rằng tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết rõ mình sẽ không buồn chán đến nỗi đi đến KTV một mình mà hát.Ninh Kỳ Kỳ sửng sốt: "Anh nói là... Hung thủ là một người khác? Nhưng mà... Tôi đã lau sạch vân tay trên hung khí rồi...""Tôi chỉ nhớ ngày hôm đó là ngày đầu tiên tôi đến thành phố này, mọi chuyện sau đó tôi hoàn toàn không nhớ rõ." Tiêu Tịch sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút, vỗ tay, tự nhiên cười nói: "Không nhớ rõ cũng không liên quan gì, chúng ta đi đến hiện trường xem xét đi.""Hiện trường?" Ninh Kỳ Kỳ nhíu mày, thứ hai là đi đến hiện trường nơi mình chết đi có chút sợ hãi, thứ hai là... "Anh không sợ cảnh sát bắt anh lại?""Nói như thế nào tôi cũng là người viết tiểu thuyết trinh thám, dù sao thì tôi cũng có thể nhìn ra dấu vết để lại. Đi thôi, đi thôi." Trong gương, Tiêu Tịch ngồi chồm hổm xuống, nhìn thẳng vào Ninh Kỳ Kỳ, hắn vỗ đầu Ninh Kỳ Kỳ, cười đến sáng lạn.Rõ ràng cái gì cũng không chạm được, nhưng nhìn Tiêu Tịch ở trong gương đang tươi cười, Ninh Kỳ Kỳ thật sự cảm thấy một bàn tay ấm áp, vỗ đầu cô, làm cho cả người của cô như có them dũng khí."Đúng rồi, trước khi đi ra ngoài phải cạo râu sạch sẽ, còn nữa, phải đổi quần áo, phải làm cho tôi đẹp trai nha."Ninh Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm Tiêu Tịch ở trong gương, không biết nên nói cái gì mới tốt.Hai người ở trong gương, tướng mạo y đúc nhau. Một người vẻ mặt tối tăm, một người vẻ mặt tươi cười.Đi về phía trước nơi hiện trường xảy ra án mạng, nghĩ đến lúc đó vừa mở mắt ra thấy thi thể của mình với những hình ảnh kinh khủng, cả người Ninh Kỳ Kỳ toát ra hàn khí, vừa rồi có một chút dũng khí, hiện giờ không biết tan biến đâu mất rồi.Chỉ có Thủy Thương Ngọc trên ngực hình chúa Jesus còn có một tia ấm áp.Cô biết Tiêu Tịch luôn bên cạnh cô, nhưng cô không thể nhìn đến, chỉ có lúc đi ngang qua mặt thủy tinh hoặc mặt gương trong nháy mắt, có thể nhìn thấy góc nghiêng của mặt hắn đang nhíu mày.Thì ra không phải chỉ có một mình mình không biết làm sao, thì ra anh ta không giống như vẻ bên ngoài tỏ ra không sao cả.Anh ta có cha mẹ sao? Anh ta có bạn bè sao? Anh ta có người yêu sao? Còn có độc giả của anh ta, hiện tại anh ta đã chết, những người này đều vì anh ta mà đau khổ sao?Tốt xấu gì thì cô cũng còn có thân thể, có thể nói chuyện, có thể đi lại, có thể cùng người khác nói chuyện, nhưng anh ta chỉ còn linh hồn, không ai có thể nhìn thấy, không ai có thể nghe anh ta nói, không ai có thể chứng minh sự hiện hữu của anh ta.Nhớ đến ba mẹ, còn có bạn bè, Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy mũi hơi ướt... Người chết thì không thể sống lại, cô đã không thể sống lại được, nhưng ít ra, cô nhất định phải tìm được người giết hại mình, hung thủ đã hủy cả đời của cô.Ninh Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn bóng dáng phản xạ trong cửa thủy tinh, cảm thấy anh ta có chút cô đơn, cô không biết phải an ủi đối phương thế nào, chỉ có thể giữ vững tinh thần, đi đến một phòng trong KTV.Giữa lúc đang trả tiền ở quầy, thấy một thân ảnh quen thuộc trước mặt, cô vội vã đi đến căn phòng nơi xảy ra án mạng, cô sẽ không nhìn lầm, người đó đúng là bạn tốt của cô, La Già.Vì sao La Già lại ở chỗ này? Một lần nữa cô ta đến đây là có mục đích gì sao? Cô ta... Cùng cái chết của mình có quan hệ gì sao? Trong đầu Ninh Kỳ Kỳ đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, cô cảm thấy đêm đó gặp La Già có điều gì đó kì lạ... Hiện tại cô đã biết rõ, La Già một người yêu thích suy luận mà Tiêu Tịch lại là một tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng, rõ ràng cô ta biết Tiêu Tịch, bởi vì La Già mua rất nhiều tiểu thuyết của Tiêu Tịch. Vậy tại sao đêm đó La Già không nhận ra Tiêu Tịch.Ninh Kỳ Kỳ càng nghĩ sâu vào thì càng cảm thấy trong lòng nguội lạnh, đây là cô đang hoài nghi bạn tốt của mình sao? Ninh Kỳ Kỳ một thân một mình ở KTV nghĩ đến đổ mồ hôi lạnh, cô lắc đầu, đã nghi ngờ như vậy thì đi thăm dò cho minh bạch đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx