sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 07-2

Cô nghe theo lời Tiêu Tịch giấu giọng nói của mình, xem lúc đó có ai đi ra, vòng sát qua bên người phục vụ, làm như không có việc gì đi đến phòng mà cô bị giết.Cánh cửa phòng không đóng kỹ, dường như có ai đã đến đây. Đẩy cửa ra, khí lạnh đập vào mặt. Thảm phòng đã được đổi, trong phòng chỉ có một chiếc đèn trần nhỏ, chiếu thẳng vào bàn bằng đá cẩm thạch màu đen, nơi đó có một bình hoa, trong đó cắm hoa cúc màu trắng.Ninh Kỳ Kỳ vừa mở mắt đã nhớ đến cảnh tượng đêm đó, lại nhìn ngọn đèn chiếu xuống hoa cúc màu trắng, cô không chịu được run người một chút."Xem ra cảnh sát đã đến đây xem qua rồi." Trong phòng trống rỗng âm u, trong bóng đêm, âm thanh của Tiêu Tịch xa xôi vang lên, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân cô tỏa ra, làm cho không khí thêm vài phần quỷ dị.Ninh Kỳ Kỳ tức giận trở mình xem thường: "Có thể nào anh nghĩ cảnh sát và tiểu thuyết gia đều vô dụng như vậy?""Ai, tôi tới nơi đây, thật ra còn muốn nhìn một chút xem có nhớ gì không." Trong phòng, tiếng của Tiêu Tịch vang lên nghe nhẹ nhàng như bất định, nghe như là đang xem xét xung quanh.Ninh Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm bó hoa cúc bị buộc chặt trên bàn rồi ngẩn người. Sau một lúc lâu, cô đột nhiên nói: "Nếu chúng ta chỉ có thể giữ mãi tình trạng hiện nay, thì nên làm gì bây giờ?"Cô không biết vì sao lại nói ra những lời này, có lẽ là trong tiềm thức tin tưởng Tiêu Tịch không phải hung thủ giết mình, như vậy thì thật tự nhiên lo lắng sự tình từ nay về sau. Cô có thể chiếm thể xác của người khác mãi mãi sao? Cho dù cô rất muốn, nhưng chủ nhân của thân xác này là Tiêu Tịch cũng không cho phép? Nhưng cô không cam lòng chết đi một cách không minh bạch...Trong bóng đêm vang lên tiếng cười nói nhẹ nhàng của Tiêu Tịch: "Đồ ngốc, đừng nghĩ lung tung, mau nhìn góc phải phòng đi."Ninh Kỳ Kỳ ngẩng đầu, nhìn đến vị trí anh ta nói thấy một điểm nhỏ màu đỏ, cô sợ hãi nói: "Đó... Đó là camera theo dõi?""Đúng vậy, tôi muốn xem camera giám sát, hẳn là nó có quay lại buổi tối hôm đó có chuyện gì xảy ra. Đi, chúng ta đi đến phòng giám sát hỏi một chút."Nói đến nhẹ nhàng, Ninh Kỳ Kỳ thấp giọng nguyền rủa một tiếng, còn nói thêm: "Tuy rằng tôi đã lau vân tay trên hung khí, nhưng chắc trong phòng vẫn còn lưu lại dấu vân tay của hung thủ?"Tiêu Tịch thở dài nói: "Trong phòng KTV mỗi ngày có bao nhiêu lượt người tới? Số lượng vân tay nhiều không kể xiết, lại lộn xộn, thật ra không thể lấy làm bằng chứng."Ninh Kỳ Kỳ đội nón lên đầu, quay người lại, cánh cửa phòng bị đẩy ra, La Già đứng trước cửa, cầm bó hoa cúc trắng đã héo trong tay."Rốt cuộc anh đã đến rồi, Tiêu tiên sinh." La Già bình tĩnh nói, nhìn bó hoa cúc trắng trong tay, nói: "Tôi là... Bạn của Ninh Kỳ Kỳ, chính là cô gái chết ở chỗ kia... Mỗi ngày tôi đều ở chỗ này chờ anh, tiện thể đổi hoa, tuy rằng Kỳ Kỳ không thích hoa cúc trắng, nhưng tôi... Tôi..."La Già nói xong liền bật khóc, chóp mũi Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy chua xót, thì ra mỗi ngày La Già đều đến tưởng niệm cô, mà cô còn nghi ngờ bạn tốt của mình."Anh nhất định cảm thấy rất kì quái vì sao tôi lại đợi anh." La Già bình tĩnh trở lại, lại tiếp tục nói: "Không biết anh còn nhớ hay không, ngày Kỳ Kỳ chết, anh đã đi lướt qua tôi."Ninh Kỳ Kỳ chột dạ, nhớ rõ. Đương nhiên là cô nhớ rõ, cô xém bị hù chết mà."Tôi là fan cuồng của anh, nhưng lúc đó tôi không nhận ra anh, bởi vì sắc mặt anh quá kém, như thể đã thay đổi thành người khác.""Ha ha... Cô ở chỗ này chờ tôi, sao không xin chữ kí?" Ninh Kỳ Kỳ hồi hộp đến chết, mở mắt vui đùa."Sau khi anh đi rồi, tôi... Tôi phát hiện thi thể của Kỳ Kỳ..." La Già hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt, có lẽ là nhớ đến bạn tốt đã chết đi, nhưng cô vẫn kiên trì nói tiếp: "Tôi hét ầm lên, đi đến quầy xin giúp đỡ, lúc này người đi sát bên quản lý thất kinh chạy ra, đụng phải tôi, tôi liếc mắt nhìn người nọ một cái, mới nhớ thì ra anh là Tiêu Tịch...""Cô đã thấy hung thủ?" Ninh Kỳ Kỳ xúc động bước tới.Lúc này, từ phòng kế bên có một người đàn ông còn trẻ bước tới, hắn lấy ra giấy chứng nhận: "Tôi họ Tiếu, Tiêu tiên sinh, mời anh theo tôi về sở cảnh sát giúp đỡ điều tra."Ninh Kỳ Kỳ nắm chặt tay, nhìn tấm thủy tinh phản xạ vẻ mặt đắc ý của Tiêu Tịch, vô cùng căm ghét anh ta không có thật, nếu không nhất định cô sẽ đánh anh ta.

Đây là lần đầu tiên Ninh Kỳ Kỳ đi vào đồn cảnh sát, cô bị đưa thẳng đến phòng thẩm vấn.Phòng phỏng vấn giống như phim trên TV, chỉ có một chiếc bàn, hai chiếc ghế, không có cửa sổ, trong phòng tối đen, trên bàn chỉ có duy nhất một chiếc đèn nhỏ chiếu thẳng vào mặt của cô, làm cho cô cảm thấy khẩn trương hơn."Hãy thả lỏng một chút, cô không phải là phạm nhân, khẩn trương cái gì?" Thanh âm tức giận của Tiêu Tịch vang đến bên tai.Cô chột dạ. Ninh Kỳ Kỳ thật muốn cùng cùng anh ta đấu võ mồm, nhưng trong tình huống này cô không thể nói chuyện, đành phải trừng mắt nghe Tiêu Tịch lải nhải bên tai.Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở kẹt một tiếng, cảnh sát trẻ tuổi đã gặp ở KTV đi vào, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước mặt cô.Thần kinh của Ninh Kỳ Kỳ cũng căng thẳng theo, đến lúc Tiêu Tịch la lớn thúc giục cô nói chuyện cô mới hé miệng, cố lấy dũng khí nói: "Trong phòng ở KTV không phải có camera sao? Dám chắc lúc đó đã xảy ra chuyện gì đó, có thể cho tôi xem không?"Ninh Kỳ Kỳ nghĩ đến chuyện thấy lại cảnh hôm đó, đã cảm thấy người lạnh như băng. Tuy ra đã trải qua cái chết một lần nhưng lúc đó xảy ra chuyện gì cô không thể nhớ rõ, ngay cả cái đau đớn trước lúc chết cô cũng không có ấn tượng. Nếu một lần nữa nhìn thấy mình chết thế nào, cô sợ mình không chịu đựng nổi.Đối phương do dự một chút, gật gật đầu. Ngay lúc đó, có một người mở laptop ra, giống như mở một tập tin, nhảy ra một cửa sổ màu trắng xóa. Ninh Kỳ Kỳ nghi hoặc nhìn, cảnh sát chỉnh tốc độ nhanh hơn, đến lúc thấy tín hiệu bình thường mới dừng lại.Tín hiệu vang lên tiếng sàn sạt trong chốc lát, đột nhiên xuất hiện hình ảnh. Trong màn hình LCD thấy "Tiêu Tịch" lắc người ngồi dậy, lấy khăn tay từ áo khoác của thi thể kia, bình tĩnh xóa vân tay trên hung khí, đứng lên cạnh cửa mặc áo khoác ngoài, nhanh chóng rời khỏi. Cánh cửa phòng ở KTV đung đưa, đèn laser trên màn ảnh không ngừng chiếu ra, mà thi thể của Ninh Kỳ Kỳ cứ lẳng lặng nằm trên đất."Không xong, camera đã bị xóa, cố ý lưu lại một đoạn băng bất lợi cho cô." Âm thanh lo lắng của Tiêu Tịch truyền đến, giống như cách rất xa cô, giống như từ thế giới kia vang lên. Không phải là từ thế giới kia truyền đến sao?"Tôi phải làm gì bây giờ..." Ninh Kỳ Kỳ nhỏ giọng nói thầm."Đừng sợ, nói những lời bạn cô nói cho cảnh sát, người mà cô ta đụng khi đi ra ngoài có thể là hung thủ." Thanh âm của Tiêu Tịch vang lên bên tai cô."Tôi không có giết người. Cái kia... Bạn của người chết, nói rằng có thấy người đi ra từ trong phòng, đó có thể là người xóa đoạn băng, vu oan giá họa cho tôi.""Chuyện này La tiểu thư cũng đã nói với chúng tôi rồi."Ninh Kỳ Kỳ và Tiêu Tịch không hẹn mà cùng tăng khẩu khí, nhưng mà cảnh sát kia rất nhanh nói tiếp: "Nhưng không thể loại trừ các người cùng là đồng phạm."Ninh Kỳ Kỳ và Tiêu Tịch ngây ngẩn cả người, cảnh sát nghiêm túc nói: "Tiêu tiên sinh, chuyện đêm hôm đó, anh còn nhớ gì nữa không?"Đương nhiên là mọi chuyện cô không nhớ rõ. Ninh Kỳ Kỳ lấy lại bình tĩnh, ấn mặt bàn, thản nhiên nói: "Tôi có quyền im lặng, khi các anh mời luật sư của tôi đến đây mới có quyền đặt câu hỏi."Tiêu Tịch không nói gì ở trong phòng thẩm vấn, chắc cô gái này xem phim nhiều rồi... Mình nào có luật sư...Ninh Kỳ Kỳ ngồi dại ra bên đường, nhìn đài hỏa táng đối diện, đại diện cho người chết mất đi thì tro sẽ từ từ bay lên, trong lòng không biết có cảm giác gì.Thân thể của cô hôm nay bị hỏa táng. Theo lý thuyết, nếu có liên can đến vụ án giết người, thân thể của cô không bị hỏa táng nhanh như vậy, nhưng hình như là cha mẹ can thiệp, muốn cho cô ngủ yên sớm một chút. Nhưng rõ ràng cô còn sống rất tốt, chỉ là thay đổi thân thể.Ninh Kỳ Kỳ đẩy kính râm trên mặt, cô còn chưa cạo râu sạch sẽ, ai cũng không nhìn ra , người đàn ông đang suy sụp tinh thần chính là tiểu thuyết gia chuyên viết truyện trinh thám danh tiếng lẫy lừng - Tiêu Tịch. Nhưng hiện tại lại là Tiêu Tịch hung thủ giết người.Ninh Kỳ Kỳ cười khổ, tuy rằng cảnh sát không công bố kẻ tình nghi là ai, nhưng cô bị cảnh sát gọi đi làm bảng tường trình, hơn nữa ở gần KTV cũng có người nhận ra gương mặt của Tiêu Tịch, nói chi đến chuyện trong phòng còn lưu lại máu của anh ta. Phóng viên đã sớm viết ba hoa trên báo rồi.Nhưng cô vẫn không nhịn được đi đến tham gia lễ tang của "chính mình", nhìn cha mẹ đi từ phòng phúng viếng ra, chỉ qua vài ngày mà tóc bọn họ đã thành màu tóc hoa râm, cô nhớ... Cô muốn đi qua nói cho bọn họ biết, thật ra cô không chết.Tay để trong túi áo gió nắm chặt thành đấm, Ninh Kỳ Kỳ kiềm chế tâm tình của mình, sợ có người nhận ra cô, cô cắn chặt răng cúi thấp đầu xuống.Nhìn chằm chằm vào hoa văn trên gạch đến đờ ra, bỗng nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày cao gót màu đỏ, cô ngạc nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt chính là một gương mặt được trang điểm tỉ mỉ giống như búp bê.Đối phương nhìn thấy cô, lập tức dậm chân gắt giọng nói: "Tiêu Tịch? Sao cậu đi đâu mà mất tích nhiều ngày như vậy? Rốt cuộc đi nơi nào? Gọi di động cho cậu cũng không được. Cậu có biết hôm kia ở lễ kí tặng sách cậu cũng không có mặt."Ninh Kỳ Kỳ giấu ánh mắt khó hiểu sau cặp kính râm, điện thoại di động của "Tiêu Tịch" dĩ nhiên là cô không dám dùng, cô đổi lại số, tất nhiên không ai có thể gọi được. Nhìn ánh mắt chờ mong của cô gái xinh đẹp kia, Ninh Kỳ Kỳ vẫn dùng một chiêu cực kỳ cẩu huyết - mất trí nhớ."Cô... Cô là ai?"Cô gái xinh đẹp lộ ra vẻ mặt kì quái, sau đó nói cho Ninh Kỳ Kỳ biết, cô là biên tập xinh đẹp của Tiêu Tịch, tên là Sa Sa. Bọn họ đến H để tổ chức buổi kí tặng sách, nhưng không nghĩ đến chuyện vài ngày trước anh ta đã mất tích. Sa Sa túm lấy Ninh Kỳ Kỳ rời khỏi nhà hỏa táng, lái xe trở về nội thành.Chắc chắn là Sa Sa biết điều gì đó, bằng không cô ta sẽ không đến nơi xác "Ninh Kỳ Kỳ" bị hỏa táng, bởi vì cảnh sát không công bố danh tính người bị hại. Nhưng hỏi nhiều sẽ bị lộ, Ninh Kỳ Kỳ ngồi trên chỗ lái phụ, tận lực đóng vai người mất trí nhớ.Sa Sa mang cô đến một khách sạn năm sao trong nội thành, Ninh Kỳ Kỳ im lặng ngồi trên ghế salon, cầm chai nước khoáng uống một hơi. Sa Sa chăm chú nhìn cô hồi lâu, cười xì một tiếng: "Tiêu đại thiếu, cậu nói cậu mất trí nhớ tôi không tin, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng nàng dâu nhỏ của cậu, tôi mới có thể tin được."Ninh Kỳ Kỳ ngượng ngùng cười cười, cô biết Tiêu Tịch là hạng người gì. Khi giống trong nhà bác sĩ tốt bụng, cô lên mạng tìm hiểu rất nhiều về Tiêu Tịch. Tiêu Tịch nổi tiếng khi còn trẻ, là người kiêu ngạo, nói chuyện không hề suy nghĩ, đắc tội rất nhiều người, nhưng cũng có rất nhiều fan. Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy Thủy Thương Ngọc trong ngực bỗng nhiên nóng lên, cô biết Tiêu Tịch đã ở đây, nhưng hiện tại không có gương nên không thể nhìn thấy anh ta.Ninh Kỳ Kỳ vuốt ve chúa Jesus trong ngực giống như vuốt áo, tháo kính râm xuống nhìn Sa Sa: "Sa Sa, cô không biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì sao?"Trông Sa Sa xinh đẹp như tranh, lông mi nhíu lại: "Không biết, hôm nay để thử vận may tôi mới đi nhà hỏa táng, không nghĩ đến việc có thể tìm ra cậu."Ninh Kỳ Kỳ chăm chú nhìn vẻ mặt cô ta, thản nhiên nói: "Đêm hôm đó, chắc không phải một mình tôi đi KTV hát đúng không?"Đôi mắt đẹp của Sa Sa lóe lên ánh sáng: "Đêm đó cậu nói đi họp fan, còn tôi đi gặp bạn bè, ai biết sau đó lại xảy ra chuyện này.""Đúng không?" Ninh Kỳ Kỳ hoài nghi kéo dài thanh âm, bỗng nhiên mất đi sự kiên nhẫn cùng cô ta chơi đùa, cầm điện thoại trong áo gió, nhẹ giọng, bình tĩnh nói: "Cảnh sát, vào đi, hung thủ ở trước mặt tôi."Sa Sa nghe vậy sắc mặt thay đổi, lúc đó cửa phòng bị mở ra, vài cảnh sát xông vào, chế trụ cô ta đang muốn chạy trốn. Trên gương mặt xinh đẹp của Sa Sa tràn đầy phẫn nộ, thét to: "Các người đừng bắt oan người tốt. Tôi có bằng chứng ngoại phạm."La Già ở phía sau viên cảnh sát đưa đầu ra, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Sa Sa liếc mắt một cái, kiên định nói: "Đúng vậy, tôi nhìn thấy người từ phòng theo dõi ra chính là cô ta. Cô ta chính là người quấn lấy Tiêu Tịch điên cuồng nhất, fan chúng tôi ai cũng biết điều đó."Ninh Kỳ Kỳ hít sâu một hơi, cười nhạt nói: "Anh cảnh sát, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, có thể đến làm bản tường trình trễ một chút được không?"Đối phương đồng tình vỗ vỗ bả vai "Tiêu Tịch", mang Sa Sa đang làm ầm lên đi ra ngoài. La Già cúi mình chào "Tiêu Tịch", cũng đi theo ra ngoài.Trong phòng im lặng không một tiếng động. Ninh Kỳ Kỳ đi đến tấm gương to,nhìn người đàn ông xa lạ trong gương, nắm Thủy Thương Ngọc tựa như chúa cứu thế, thở dài nói: "Đã bắt được hung thủ."Lời nói cô dứt, bên cạnh Tiêu Tịch ở trong gương xuất hiện ảo ảnh, một lát sau ảo ảnh đó biến thành một người giống y như Tiêu Tịch nhưng lại nửa trong suốt.Ninh Kỳ Kỳ không thích ứng được nhìn lại phía sau, cũng giống những lần trước, không có một bóng người. Hư thể của Tiêu Tịch chỉ có ở trong gương mới có thể nhìn thấy."Này, không phải chúng ta chưa nói xong sao? Phải đùa với cô ta nói ra sơ hở, đây là phần lý luận của tiểu thuyết trinh thám, sao cô có thể lược bớt được." Tiêu Tịch trong gương không cam lòng bóp cổ Ninh Kỳ Kỳ nhưng thân thể hư ảo của anh ta chỉ có thể làm ra vẻ, chủ yếu không có uy hiếp gì."Cái gì suy luận? Sa Sa đã làm một vụ án giết người vô cùng hoàn mỹ, chính anh đã nói thế, cuối cùng phá án như thế nào?" Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy huyệt thái dương rất đau, người hâm mộ bí ẩn chết tiệt, làm cho người khác như cá trong chậu.Tiêu Tịch thoáng cái không còn cách nào khác.Thật ra mọi chuyện đều rất hoang đường, nguyên nhân là Tiêu Tịch phát biểu trên mạng cho rằng sách mới của mình, "Listen" là quyển sách tâm lý tội phạm rất hoàn hảo, không ai có thể vượt qua được, khiến cho nổi sóng, trên mạng vô số người tranh luận.Sa sa vốn là người quản lý của Tiêu Tịch, đồng thời cô ta cũng là một người mê luyến Tiêu Tịch đến trở thành bệnh, lấy cớ làm việc mà ngày đêm theo sát Tiêu Tịch, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hàng ngày của anh ta, Tiêu Tịch và công ty không thể chịu được nữa, đã đuổi Sa Sa đi. Nhưng mà nghĩ đến cuộc sống của cô ta nên không công khai với bên ngoài. Lần này Sa Sa lấy chức danh nhân viên quản lý, ngầm an bài họp fan, lừa Tiêu Tịch đến KTV.Theo kế hoạch thì dựa theo lúc Tiêu Tịch ra sách mới sẽ tạo thành tội ác hoàn mỹ, tính là sau khi giết chết Tiêu Tịch rồi tự sát, làm cho hai người vĩnh viễn ở cùng một chỗ… Bởi vì Ninh Kỳ Kỳ đi nhầm phòng, Sa Sa quá hồi hộp dẫn đến dao đâm lệch vào phần eo, cho nên Tiêu Tịch thoát chết, nhưng Ninh Kỳ Kỳ lại bị Sa Sa đang mất lí trí sát hại.Tuy rằng cuốn phim ở KTV bị cô ta xóa đi một phần, nhưng trong bảng tường trình của La Già đã phá vỡ bằng chứng ngoại phạm của cô ta, hơn nữa, ngay trên tấm thảm dính đầy vết máu cảnh sát phát hiện vết máu của người thứ ba. Sau khi kiểm nghiệm, vết máu ăn khớp với DNA của Sa Sa, lúc sau cảnh sát đến nhà Sa Sa thuê phát hiện quần áo dính máu và hung khí, mới xác định cô ta là hung thủ. Nhưng bởi vì không thể xác định Sa Sa ở đâu, nên cảnh sát yêu cầu "Tiêu Tịch" hợp tác, đi tham dự lễ tang của Ninh Kỳ Kỳ đễ dẫn dụ Sa Sa đến.Cái gì mà tội ác hoàn hảo, trước giờ đều vô nghĩa. Trong đời thật có nhiều việc không thể hiểu rõ được, giống như đột nhiên Ninh Kỳ Kỳ đi vào, camera bí mật trong phòng, La Già nhìn thấy, tất cả đều là lý luận. Cái gì là hoàn mỹ không thể so sánh được, thật ra là được chính thức áp dụng, chủ yếu không thể thành công.Về chuyện sau khi "Tiêu Tịch" tỉnh dậy lau đi vân tay, Ninh Kỳ Kỳ giải thích là lúc ấy mình vừa tỉnh dậy, biết mình bị người khác vu oan, nên chắc chắn trên hung khí có dấu vân tay, cho nên mới làm như vậy. Cảnh sát nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng cố gắng chấp nhận cách giải thích của cô.Chuyện này nhìn qua chắc đã xong rồi.Nhưng mà, trong thân thể Tiêu Tịch đã thay đổi linh hồn, chuyện này chỉ có ông chủ của tiệm đồ cổ, bác sĩ đã cứu cô và Tiêu Tịch thật sự mới biết được."Ai ai, vẫn là đã nghiện rồi. Cô xem Sa Sa giả bộ làm biên tập của tôi, có thể thấy cô ta muốn tạo nên một tội ác hoàn mỹ nữa. Tôi còn muốn nhìn xem cô ta chuẩn bị thế nào, sao cô lại đột nhiên ngừng lại?" Tiêu Tịch với vẻ mặt thất vọng vẫn nói lảm nhảm."Làm sao bây giờ?" Ninh Kỳ Kỳ trợn mắt nhìn Tiêu Tịch trong gương liếc mắt một cái. Đã bắt được hung thủ, thân thể của mình cũng hóa thành tro, vậy tiếp theo phải làm gì bây giờ? Ninh Kỳ Kỳ nắm chặt Thủy Thương Ngọc trước ngực, không biết phải nói gì.Lại nhớ đến ông chủ của tiệm đồ cổ đã nói qua, nếu Tiêu Tịch muốn trở lại thân thể của chính mình thì anh ta có thể giúp. Nói đúng hơn là, Tiêu Tịch có thể trở về bình thường, còn người biến mất vẫn là cô sao?"Chúng ta... Chúng ta hãy đi đến Á Xá đi." Ninh Kỳ Kỳ đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định trả lại thân thể cho anh ta. Có lẽ vì dính dáng đến anh ta mà cô mới phải chết, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là cô mặt dày tiếp tục thay thế anh ta sống tiếp. Tất cả đều là vận mệnh trêu ngươi.Tuy rằng ánh mặt trời bên ngoài rất rực rỡ, nhưng trong Á Xá vẫn rất âm u, giống như là bị mặt trời quên lãng."Cô đã quyết định? Muốn trả thân xác lại cho Tiêu Tịch?" Ông chủ ở phía sau quầy ngẩng đầu, một đôi mắt phượng nhìn cô.Ninh Kỳ Kỳ nắm chặt tay, khó khăn gật đầu, tự giễu nói: "Lần trước, tôi không thể quyết định mình chết như thế nào, nhưng ít nhất... Lúc này đây tôi có thể quyết định cho bản thân mình.""Vậy sao? Vậy ý kiến của cậu thì sao?" Ông chủ nhíu mày, ánh mắt lướt qua thân thể Tiêu Tịch, nhìn ra phía sau cô.Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy sởn da gà, trong cửa hàng này ngoại trừ cô và ông chủ, cô biết chắc chắn Tiêu Tịch ở đây, nhưng ông chủ không cần nhìn qua gương cũng có thể thấy được Tiêu Tịch? Đột nhiên cô muốn nhìn thấy Tiêu Tịch, vội vàng từ đâu lấy ra một tấm gương, chiếu về phía sau lưng.Chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Tịch hiện ra trong gương, linh hồn của anh ta so với bình thường thì trong suốt hơn, trong suốt đến nỗi dường như cô không thể nhìn ra trên mặt anh ta có biểu cảm gì, thậm chí cô có thể nhìn thấy môi anh ta mấp máy, nhưng lại không nghe được anh ta đang nói cái gì.Theo bản năng, Ninh Kỳ Kỳ hoảng sợ quay đầu lại, vẫn là không khí, nhưng khi quay lại một lần nữa lại thấy trong gương chỉ có một mình cô, mặc cho cô kêu gọi thế nào Tiêu Tịch cũng không hề xuất hiện."Anh ta sao vậy?" Ninh Kỳ Kỳ như người chết đuối, cầu cứu ông chủ đang đứng phía trong quầy.Ông chủ thông cảm nói: "Linh hồn thoát khỏi thân thể, nhiều nhất chỉ có thể ở nhân gian bảy ngày, ngày thứ bảy đúng giờ ngọ lúc dương khí thịnh nhất sẽ tan thành mây khói, mà hôm nay chính là ngày thứ bảy."Ninh Kỳ Kỳ như bị sét đánh, rất lâu sau đó mới nói được: "Anh ta... Lời cuối cùng đã nói gì?""Anh ta nói, cô hãy chăm sóc tốt cho thân thể hắn."Từ đó về sau, Ninh Kỳ Kỳ trở thành Tiêu Tịch.Linh hồn của Tiêu Tịch không còn quay về nữa, những ngày cùng Tiêu Tịch cùng nhau trải qua quá hư ảo, làm cho Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy có phải thật ra Tiêu Tịch đã sớm chết không, linh hồn của anh ta là do cô tự tưởng tượng ra.Thủy Thương Ngọc hình Chúa cứu thế không còn nóng lên nữa.Mỗi ngày cô đều nhìn vào gương đến ngẩn người, trong phòng nơi đâu cũng đặt đầy gương, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng kia, nhưng trước sau vẫn không thể nhìn thấy.Rất nhiều lần cô trở lại Á Xá, hy vọng có thể tìm được một chút gợi ý từ ông chủ, nhưng ông chủ chỉ thản nhiên nhìn cô rồi khuyên cô hãy quên hết mọi chuyện trước kia, không cần chấp nhất những chuyện đã qua đi.Quên mới là lựa chọn tốt nhất sao?Cô ở trong tiệm đồ cổ ngẩn người hồi lâu, rốt cuộc đem Thủy Thương Ngọc giống hình Chúa cứu thế đưa cho ông chủ.Có lẽ như vậy mới là đúng đắn... Hãy quên thời gian trước kia mà bắt đầu cuộc sống mới.Đúng vậy, Ninh Kỳ Kỳ đã chết, nhưng Tiêu Tịch còn tiếp tục sống, cô phải thay Tiêu Tịch sống tiếp.Cô trở thành Tiêu Tịch, tất nhiên không viết ra được tiểu thuyết trinh thám, nhưng dựa vào tên tuổi Tiêu Tịch, cô đang trở thành biên tập ở nhà xuất bản mà Tiêu Tịch hợp tác. Cô vốn là sinh viên khoa tiếng Trung, vừa thích đọc tiểu thuyết, tuy rằng ngay từ đầu công tác không thuận lợi, nhưng cô cố gắng học tập, mọi việc bắt đầu đi vào quỹ đạo.Thỉnh thoảng soi gương, cô nhìn gương mặt tuấn tú trong gương, có khi sẽ nhớ nụ cười kiêu ngạo kia, nhưng cô không thể cười như vậy, học cách nào cũng không giống.Cô còn nhớ rõ anh ta dạy cách dùng dao cạo râu thế nào, tuy rằng ngay từ đầu luôn cạo tróc da, nhưng hiện giờ đã dùng rất quen rồi. Cô nhớ rõ anh ta dạy cô đeo caravat thế nào, trước kia cô chỉ biết thắt khăn quàng đỏ, nhưng hiện tại kiểu thắt khó như Windsor cô cũng đã rất thành thạo. Cô còn nhớ rõ, anh ta nói cô phải chăm sóc tốt cho thân thể mình. Cô vẫn nhớ rõ.Cho đến một ngày nào đó, bỗng nhiên chủ biên đưa cho cô một tập bản thảo, chỉ đích danh cho cô tiếp đãi.Ninh Kỳ Kỳ đi vào phòng họp trước, chỉ kịp liếc nhìn trang bìa tài liệu, phát hiện rõ ràng là "Listen". Kinh ngạc đẩy cửa ra, cô chỉ thấy một nữ sinh diện mạo thanh tú, dịu dàng đứng lên."Xin chào, tên của tôi là Ninh Kỳ Kỳ." Đối phương cười đến vẻ mặt kiêu ngạo, thần thái phấn chấn, trên khuôn mặt xa lạ, có nét gì đó rất quen thuộc.Gì? Ninh Kỳ Kỳ ngây dại, máy móc cúi đầu nhìn phía dưới trang bìa có ghi tên tác giả, rõ ràng viết ba chữ "Ninh Kỳ Kỳ". Cô ngẩng đầu mở to mắt nhìn đối phương, tất cả đều là trùng hợp? Là trùng hợp.Lúc này, cô thấy trước ngực nữ sinh này có đeo một pho tượng Thủy Thương Ngọc rất giống chúa JesusĐối phương nhìn cô cười thật tươi, trêu tức mở to mắt, lại gần thấp giọng cười nói: "Xem ra, cô chăm sóc thân thể tôi không tồi.""I'm more than what you made of me. I followed the voice you think you gave to me. But now I've got to find my own... My own..."Mơ hồ, lại truyền đến giai điệu "Listen" quen thuộc, Ninh Kỳ Kỳ mỉm cười, chủ động vươn tay: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Tịch, lần đầu gặp mặt, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."Đối phương cầm tay cô, đung đưa trên mặt đất, hai người nhìn nhau cười, không cần nói gì cả.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx