sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 08-1

Ông chủ buông dao nĩa xuống, dùng khăn ăn tao nhã lau khóe miệng.Đối diện, bác sĩ dùng tư thế cầm dao mổ để cầm dao ăn, lưu loát cắt thịt bò đã chín thành năm phần: "Này, sao cậu không ăn đi? Thật là lãng phí.""Tôi không quen ăn món Tây, cậu nên mời người khác đi ăn." Ông chủ cầm ly rượu vang đỏ, hời hợt nhấp một hơi.Bác sĩ kéo đĩa thịt bò về phía bên bàn của mình, oán trách nói: "Nhà hàng món Tây này vừa mới khai trương, bạn tôi đưa phiếu ưu đãi nói là nhất định hai người phải sử dụng, cậu nghĩ rằng tôi bằng lòng kéo cậu đến sao."Ông chủ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, con rồng màu đỏ nằm trên phía tay trái, đầu rồng nằm sấp ở phía sau gáy, kĩ thuật thêu hoàn mỹ cùng chất liệu tơ lụa sáng bóng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Không bàn đến chuyện hai người đàn ông có tình cảm đến nhà hàng Tây ăn cơm, vốn đã tập trung sự chú ý của mọi người.Bác sĩ bắt đầu thấy hối hận, chắc là một mình mình đến ăn tối sẽ tốt hơn.Đôi mắt phượng của ông chủ nhíu lại: "Chẳng lẽ không có ai đi cùng cậu sao? Thật đáng thương.""Tôi ngày đêm đi làm sao có thời gian tìm bạn gái? Tùy tiện mời một cô gái đi dùng cơm lại sợ bị hiểu lầm. Con gái phiền toái muốn chết."Ông chủ nhíu mày, không phát biểu quan điểm, nhẹ nhàng lắc ly rượu vang.Bác sĩ cười cười, đè thấp thanh âm nói: "Cậu không tin? Cậu xem đôi nam nữ phía bên trái kìa, người nữ vẻ mặt ngọt ngào, nhưng người nam vẻ mặt bực dọc, tôi nhìn bọn họ đến tám phần là chia tay."Ông chủ buồn chán lắc ly rượu vang, bắt đầu lo lắng có thể dọn đường về nhà không.Bác sĩ còn muốn nói gì đó, nhưng phía bàn bên trái vang lên tiếng tát, trong nhà hàng Tây có tiếng nhạc rất hay, nháy mắt làm người ta đồng thời quay đầu.Người nam mang giày da bị đánh một cái tát mặt nghiêng sang một bên, vội vàng ném khăn ăn quay đi, cô gái lúc nãy còn cười thoải mái vẫn đứng đơ một chỗ, lát sau mới vô lực ngã ngồi trên ghế.Bác sĩ bị cái miệng quạ đen của chính mình làm cho hoảng sợ, ông chủ quay đầu nhìn cô gái kia, một lúc sau mới cong khóe môi, nhìn bác sĩ nói: "Này, cho cậu cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân đó.""Cái gì?" Bác sĩ khó hiểu."Cô gái kia không mang theo ví, chàng trai đi cùng cô ta cũng đi rồi, nhất định là không trả tiền, nếu không cô ấy sẽ không ngồi một chỗ lâu như vậy."Ông chủ mỉm cười, lại lắc ly rượu vang, ra vẻ đã uống, ông chủ thích chất lỏng như máu này chảy xuôi xuống. Theo ánh mắt của ông chủ nhìn lại, bác sĩ nhìn cô gái đang mặc lễ phục bất an, tay cầm điện thoại với bộ dáng do dự."Vì sao tôi phải trả tiền? Tôi đem cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân nhường cho cậu nha.""Ha ha, bởi vì tôi cũng không mang ví.""Làm sao bây giờ?" Bác sĩ kéo caravat, nhìn cô gái đang khóc với vẻ mặt bất đắc dĩ.Cậu ta vốn nghĩ rằng làm việc tốt coi như hôm nay trôi qua dễ dàng, nhưng không nghĩ đến cô gái này vẫn khóc sướt mướt, tối qua để cô ta ở ngoài đường sợ gặp chuyện bất trắc nên phải cùng ông chủ mang cô trở về Á Xá."Chờ cô ấy bình tĩnh lại rồi nói sau?" Ông chủ thản nhiên nói."Bình tĩnh? Không phải chỉ thất tình thôi sao, sao làm giống như trời sập thế?" Bác sĩ không quen nhìn cảnh này, ngay lúc đó không kiểm soát được, tiếng nói lớn hơn một chút."Ô... Tôi sẽ trả cho anh số tiền đó... "Cô gái mặc lễ phục màu hồng cánh sen ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, phấn son cũng đã trôi hết, thoạt nhìn rất thê thảm.Bác sĩ bĩu môi nói: "Cô còn đi học sao? Tôi vừa mới nhìn thấy trong ví tiền của cô có thẻ học sinh. Số tiền đó coi như tôi mời cô, nhưng chỉ là thất tình thôi, còn có rất nhiều người đàn ông tốt."Nữ sinh trẻ tuổi cầm khăn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Không người nào có thể tốt hơn anh ấy, suốt đời này tôi chỉ cần Hi. Từ nhỏ, tôi và Hi cùng nhau lớn lên, từ lúc bốn tuổi đã biết, vì sao anh ấy lại muốn chia tay với tôi?"Nghe lảm nhảm việc này, bác sĩ không còn cách nào khác khuyên nữa, cảm thấy loại việc này, người ngoài không thể xen vào được. Nhưng ngoài ý muốn chính là ông chủ lại mở miệng: "Cô muốn anh ta hồi tâm chuyển ý sao?"Cô gái không ngừng gật gật đầu.Bác sĩ thấy ông chủ đi qua đằng sau tấm bình phong tìm đồ vật, cảm thấy hơi sợ hãi, biết ông chủ sẽ đi lấy ra một món đồ kỳ quái. Chỉ một chốc lát, ông chủ cầm một cái hòm cỡ lòng bàn tay, mở ra để trước mặt cô gái. Nhất thời cô gái quên cả khóc, ngơ ngác nhìn con rối gỗ lẳng lặng nằm trong hộp gấm. Đó chỉ là một ngẫu nhân[1] dài khoảng bàn tay, không biết dùng gỗ gì tạo thành, nhưng trên đó loang lổ bong ra từng mảng nước sơn, xem ra đã rất cổ.Toàn thân ngẫu nhân đều làm từ gỗ, còn có ngũ quan nhô lên nhìn như nam ngẫu nhân. Sau đầu có một búi tóc, bên trong mặc y phục rất dày, bên ngoài mặc một chiếc áo bào có thắt lưng bó lại, hai mắt khép hờ, mặt mũi thanh tú. Cho dù khắc gỗ mà thành cũng có thể nhìn ra những nơi rất nhỏ, kỹ thuật đẽo gọt cổ xưa, tỷ lệ cân xứng, mặc dù đơn giản nhưng không thô ráp, hiển nhiên là kiệt tác của danh gia.Ngẫu nhân này giống như mĩ nam đang ngủ say, dường như sau đó sẽ mở mắt ra như bình thường, tản ra một cảm giác quỷ dị nói không nên lời."Đây là vu cổ ngẫu của Trần A Kiều." Khóe miệng ông chủ cong lên với độ hoàn mĩ. " Lúc bốn tuổi, Lưu Triệt đã hứa hẹn với Trần A Kiều: Nếu có A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc Kim ốc tàng Kiều.[2] Kim ốc tàng Kiều không phải nghĩa mà hiện tại hay dùng, mà là một nam nhân thanh mai trúc mã ưng thuận lời thề với chính thê.""Nhưng mà, sau này Lưu Triệt lên làm Hán Vũ Đế, lại phản bội Trần A Kiều." Đoạn lịch sử này mọi người nghe nhiều nên thuộc, cô gái thấy mình rơi vào tình cảnh này, thương cảm nói."Lưu Triệt say mê Vệ Tử Phu, Trần A Kiều muốn dùng vu cổ thuật để đổi lại tình yêu của Lưu Triệt quay lại, nhưng lại bị biếm vào lãnh cung, cô độc rồi mất."Ông chủ lời ít ý nhiều nói: "Trần A Kiều sử dụng vu cổ thuật không phải để làm hại Lưu Triệt, mà là van xin hắn có thể hồi tâm chuyển ý. Nhân ngẫu trong hộp này, chính là vu cổ ngẫu được làm từ gỗ cây ngô đồng mà Trần A Kiều hoàng hậu đã dùng qua.""Nhân ngẫu này... Giá bao nhiêu?" Cô gái mở miệng hỏi."Cô cầm dùng trước đi, nếu nó không linh nghiệm thì có thể đem trả lại. Nếu nó linh nghiệm, thì cô mời chúng tôi đến nhà hàng Tây ăn bữa cơm là được."Ông chủ cười tươi: "Vu cổ ngẫu này có một lỗ nhỏ, chỉ cần cô bỏ tóc của anh ta vào cái lỗ nhỏ, sau đó dùng chu sa che lại, đặt ở hướng chính Bắc âm u sẽ có tác dụng."Cô gái nắm chặt khăn tay, cắn chặt môi, sau nửa ngày mới cầm lấy hộp gấm, đứng lên gật đầu tạ ơn với bác sĩ và ông chủ nói: "Cám ơn việc hôm nay, còn nợ hai vị lần sau tôi đến đây sẽ trả lại."Nhìn cô gái đẩy cửa đi ra, một hồi lâu sau bác sĩ mới nói: "Này, không phải cậu nói không thích ăn món Tây sao?"Ông chủ gật đầu, quả thật ông chủ không hề thích.Bác sĩ trừng mắt nhìn, ông chủ còn nói nếu linh nghiệm thì cô gái kia sẽ mời bọn họ ăn món Tây? Đột nhiên cậu tỉnh ngộ, cả kinh nói: "Ý của cậu là nói cái vu cổ ngẫu kia sẽ không linh nghiệm?"Ông chủ rót chén trà, để ở dưới mũi ngửi hương trà, khẽ mỉm cười nói: "Cậu nói xem Trần A Kiều sẽ xoay chuyển được tâm của Lưu Triệt sao?"Đương nhiên không thể... Bác sĩ hoàn toàn không nói gì.

Giống như hắn đã ngủ lâu lắm rồi, lâu đến nỗi ngay cả tên mình cũng đều quên, thật sự đã lâu lắm..."Nữ nhân, cô có nguyện vọng gì?" Hắn hiện thân trên không trung nhưng vẫn chưa thành hình, từ trên cao nhìn xuống biểu hiện kinh ngạc của cô gái đó."Tôi... Tôi muốn anh ấy trở lại bên cạnh tôi" Từ trong khiếp sợ cô gái lấy lại tinh thần, kiên định nói.Hắn ngẩn người, giống như ở sâu trong tiềm thức, cũng có một cô gái đã nói với hắn như vậy.Thở một hơi nặng nề, hắn không biết vì sao tâm tình rất kém. "Pháp lực của ta chỉ làm người ta tỉnh lại, đối với những người khác không có hiệu quả.Cô gái trầm mặc. Hắn hít sâu hừ lạnh một tiếng, cô gái ngu xuẩn, vĩnh viễn đều sa vào ái tình giả dối.Hắn ngáp, thân thể nửa trong suốt thoạt nhìn như sương mù, cô gái không trả lời, hắn rất kiên nhẫn chờ đợi, tiện thể cảm nhận vị trí của chính mình trong thế giới này.Thì ra là hắn đã ngủ, ngủ suốt hai ngàn năm.Mặt hắn âm trầm, nhưng lại không nghĩ ra trước lúc hắn ngủ say đã xảy ra chuyện gì, một chút đều nghĩ không ra. Vì sao lại như vậy?Lúc này, cô gái bỗng nhiên ngẩng đầu, thanh thúy nói: "Tôi nghĩ đến cuộc sống trước kia, điều này có thể thực hiện sao?"Hắn chống cằm, cúi đầu nhìn cô gái kia, ánh mắt trong suốt như toát ra ánh sáng, đột nhiên cảm thấy thú vị. Thôi được, hắn đã ngủ lâu lắm rồi, cũng quá nhàm chán, cùng cô vui đùa một chút, cũng có thể chứ.Hắn thở một hơi, sương mù bao phủ quanh thân hắn chậm rãi rút đi, một thân ảnh cao ráo chậm rãi đáp xuống. Hắn tao nhã quỳ một gối xuống, đưa tay nâng cằm, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi cô, sau đó ngẩng đầu cười nhạt: "Chủ nhân của ta, nguyện vọng của người, tôi sẽ thực hiện."Đúng như dự đoán của hắn, cô gái kia bối rối đến kinh hãi, vẻ mặt xinh đẹp hiện vẻ không dám tin. Biểu hiện lấy lòng hắn, nụ cười trên mặt hắn ngày càng tươi hơn, bởi vì hiện tại hắn biến thành hình dạng này, hẳn là giống bạn trai cô y như đúc. Hắn và cô cùng đi công viên tản bộ. Cô mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt mà mình thích nhất, ngày mùa thu mặt trời buông xuống, trên mặt tràn đầy hạnh phúc: "Nè, anh xem, đóa hoa nở ra thật xinh đẹp."Đúng thế, hiện tại hắn tên là Mục Hi, là bạn trai của Bùi Dĩnh. Bùi Dĩnh chính là cô gái đang cười sáng lạn trước mặt hắn, đang học đại học năm hai, bởi vì gia đình có chuyện nên một mình sống ngoài trường, mà nhân vật hắn đang đảm nhận là bạn trai của cô.Cô đánh thức hắn, nguyện vọng được sống lại cuộc sống trong quá khứ kia, vì vậy hắn chỉ có thể làm cô hài lòng.Hắn biết vì sao cô đối với đoạn tình cảm này chấp nhất như vậy, không bởi vì cô và Mục Hi là thanh mai trúc mã. Lúc Bùi Dĩnh còn nhỏ, cha mẹ đã li dị, đồng thời mỗi người bọn họ đều lập gia đình mới, có được đứa con khác. Cho nên cô trở thành người thừa, mỗi tháng có một số tiền, trên chi phiếu có thêm phí nuôi dưỡng. Dưới tình huống này, sự tồn tại của Mục Hi càng quý giá hơn.Từ khi hai người học trung học đã bắt đầu xác định tình cảm, nhưng Bùi Dĩnh giống như là cây leo, chặt chẽ quấn lấy Mục Hi, cướp đi chất dinh dưỡng và không khí, làm cho hắn không thể thở được. Thời gian cũng là lưỡi dao sắc bén, dù tình cảm có sâu sắc cách mấy, khi có những va chạm nhỏ nhặt xảy ra cũng sẽ chậm rãi chia cắt.Cuối cùng Mục Hi không thể chịu được nữa mới nói lời chia tay, sau đó, hắn bị cô làm cho tỉnh lại.Nghĩ đến đây, hắn cười cười, về trí nhớ này, đều từ những sợi tóc đặt trong cơ thể mình mà hắn đọc được. Thân chỉ là một vu cổ linh, có thể hoàn thành nguyện vọng của chủ nhân là chức trách của hắn."Cậu còn nhớ rõ không? Chính là ở đây cậu chúc mừng lần sinh nhật thứ mười tám của mình."Thanh âm yếu ớt của cô vang lên, ngoảnh lại hắn thấy một nụ cười ôn nhu. Hắn hốt hoảng nhớ đến một người, hắn hốt hoảng nhớ đến một người, người đó, cũng tịch mịch nhưng lại ôn nhu tươi cười. Nhưng mà, nụ cười này không phải dành cho hắn.Như nhau, nhưng không phải nụ cười dành cho hắn."Đương nhiên còn nhớ rõ, lúc ấy mình tặng cậu một sợi dây chuyền, Dĩnh Dĩnh, cậu có mang theo không? Hắn nhạt nhẽo cười nói.Hắn đọc được trí nhớ của Mục Hi, như vậy những lúc bọn họ ở chung với nhau hắn cũng biết rõ ràng. Cái cô muốn, chính là cuộc sống hạnh phúc cùng với Mục Hi, đương nhiên hắn phải sắm vai Mục Hi một cách hoàn hảo. Người Bùi Dĩnh yêu chính là Mục hi."Cậu xem." Từ trong túi áo cô lấy ra một sợ dây chuyền, mặt dây chuyên là hình thiên sứ màu bạc, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lóa mắt."Nhìn rất đẹp, rất giống cậu." Hắn cười nói ra lời nói của Mục Hi năm đó, tự nhiên mà lại nặng tình. Cô thỏa mãn nở nụ cười, nắm chặt cánh tay hắn, không để ý ánh mắt sợ hãi của mọi người bên ngoài, ngọt ngào dựa vào vai hắn đi tiếp.Ngày mùa thu rực rỡ, ánh nắng buông xuống, cô không chú ý đến việc bọn họ ở phía sau, thật ra chỉ có một mình bóng dáng của cô. Đúng vậy, trên đời này chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy hắn. Không, giống như... Còn có một nữ nhân. Đột nhiên hắn nghĩ đến.Hai ngàn năm trước, có một nơi cách rất xa hoàng triều Đại Hán, có một nơi được gọi là "Tiêu phòng"[trong cung điện, trét tiêu lên tường, mùi tiêu cay nồng khiến cho trong phòng ấm áp, tràn ngập mùi thơm.Đó là nơi hoàng hậu triều Hán ở, đại biểu cho địa vị cao nhất trong hậu cung, nhưng khi hắn tỉnh lại trong Tiêu Phòng, nơi này chỉ còn là cung điện lộng lẫy nguy nga, cùng nữ tử mất đi quang vinh và sự cưng chiều. Khi đó, tất cả mọi người đều gọi nàng là Trần hoàng hậu."A Triệt, chàng xem bộ y phục này có được không?" Nữ tử tuyệt mỹ mặc váy áo rất phiền phức, xoay vòng trước mặt hắn, da thịt trong suốt như tuyết tươi cười lộ ra vẻ rung động lòng người.A Triệt? Nàng đang kêu ai? Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở trong cung điện trống trải, từ ấm lô bằng đồng Bác Sơn tỏa ra mùi đàn hương nhè nhẹ, lượn lờ bay ra. Nơi nơi trên vách tường đều là đồ trang trí bằng vàng, cửa khắc ngọc, thanh xà được điêu khắc hình cây mộc lan, thanh đà được khắc hình cây hạnh, cung điện rộng lớn đến nỗi khi nói đều có tiếng vang.Tuy rằng có thể thấy cách trang trí đều tinh tế, điêu khắc rất tỉ mỉ, nhưng mà màn màu đỏ cùng màu đen nơi đây lại u ám khinh khủng, chỉ có mấy ngọn đèn cung đình ở nơi xa xăm lóe lên ánh sáng mờ mịt.Đây là nơi nào? Rõ ràng là chưa từng thấy qua nơi này, sao trong đáy lòng lại xuất hiện một cảm giác rất quen thuộc?"Đẹp lắm, A Kiều, váy màu hải đường này rất hợp với trâm phượng ngọc kia." Hắn nghe thấy mình nói như vậy.Nữ tử được gọi là A Kiều thản nhiên cười, nắm tay hắn ngồi trước gương đồng, kéo ngăn tủ ra lấy một cây trâm ngọc đưa cho hắn, "A Triệt, chàng giúp ta cài lên đi."Hắn lẳng lặng nhìn gương mặt tươi cười trong gương đồng, không thể cự tuyệt cầm trâm ngọc. Một khắc hắn cúi đầu xuống, phát hiện có một bóng dáng bị đèn cung đình chiếu thẳng xuống, đó là bóng dáng của nàng, mà dưới chân hắn không có gì cả.Hắn cầm chặt cây trâm ngọc trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay lan đến toàn thân, làm hắn giật mình, tỉnh táo lại."Hi Hi." Một thanh âm như xa như gần vang lên, hắn khẽ lắc đầu, âm thanh xôn xao như thủy triều vang lên, đem cung điện tịch mịnh và tiêu điều tẩy sạch không còn một mảnh."Hi Hi. Cậu có đang nghe không? Tớ mặc bộ quần áo này được không?" Thanh âm kia lại hỏi.Hắn mở trừng hai mắt, nhìn Bùi Dĩnh trước mặt mình, thanh âm huyên náo xung quanh làm hắn luống cuống. Bọn họ đang ở trong một trung tâm thương mại, độc quyền về... Trong cửa hàng, điều hòa mở lên lạnh thấu xương, không có cung điện hoa lệ theo phong cách cổ xưa, không có những nử tử cổ trang, chỉ có tiếng người ồn ào và tầm mắt kì quái tứ bốn phía. Âm thanh ầm ĩ trong trung tâm thương mai làm cho hắn càng nhớ đến cung điện trống trải kia hơn.Trong phút chốc, dường như hắn còn ngửi được mùi đàn hương lưu lại trên chóp mũi. Đảo mắt, đã bị mùi hoa lan trên người Bùi Dĩnh xóa đi sạch sẽ. Hắn đè nén mất mát trong lòng, cười cười nói: "Nhìn đẹp lắm, mua bộ này đi."Cô vui vẻ gật đầu, xoay người đi vào phòng thử đồ.Hắn thở ra một hơi thật dài, mình đóng vai Mục Hi rất hoàn hảo, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều dựa theo kiểu mẫu khi Mục Hi và Bùi Dĩnh ở cạnh nhau, không có... Một chút sơ hở. Có lẽ dù là Mục Hi thật sự đứng trước mặt cô, cô cũng không phân biệt được người nào chỉ là ảo ảnh.Bùi Dĩnh yêu Mục Hi, nên không hề cảm thấy phiền phức khi cùng cô đến trung tâm thương mại mua quần áo, nhưng tình cảm kéo dài như thế nên từ từ nhạt dần, Mục Hi không bao giờ... Cùng cô đặt chân đến đây nữa. Cho nên, đây là một nguyện vọng rất đơn giản, hắn chỉ cần sắm vai Mục Hi thâm tình, chỉ cần xây dựng ảo tượng mà cô cần. Nhưng vì sao hắn lại bị lạc trong cảnh tượng đó, cảm giác bi thương trong lòng ngực là từ đâu đến?"Hi, chúng ta đi thôi, tối nay chúng về nhà ăn cơm đi, tớ biết cậu thích ăn nhất là cà ri bò."Cô thay quần áo, quẹt thẻ ở quầy thanh toán, cười tươi đi đến kéo lấy cánh tay hắn.Bọn họ sánh vai đi qua tấm kính thử đồ ở trung tâm thương mai, gương lại thành thực chiếu ra hình ảnh một mình một người cười rất tươi. Động tác của cô như kéo không khí, tư thế quái dị dưới tầm mắt của mọi người đi qua, cô lại hồn nhiên không biết.

"A Triệt, lúc này chàng đến Tuyên Thất điện thảo luận chính sự." Nàng ngồi ngay ngắn trong lương đình, tuy rằng ngoài miệng nói hắn phải đi, nhưng trong đôi mắt kia lại nói rõ ràng là không muốn.Hắn khẽ mỉm cười nói: "Như thế nào? Không phải nói ta và nàng cùng nhau ngắm hoa sao? Nàng xem đóa hoa thược dược kia nở thật rực rỡ."Nàng chu môi, ảo não thở dài nói: "Đã chiếm nhiều thời gian của chàng như vậy, đến lúc đó thiếp sẽ bị Ngự Sử khiển trách, nói là hoàng hậu làm nũng."Hắn nhìn đến buồn cười, buộc phải nói ra câu mà người kia đã từng nói: "Hoàng đế sủng ái một phi tử nào đó quá trớn gọi là thất đức, nhưng ta sủng ái hoàng hậu của ta, đây chẳng phải là phu thê hòa thuận, là mong ước của quốc gia?"Sắc mặt của nàng thay đổi, nụ cười đọng lại bên môi. Khi nói những lời này hắn không tránh khỏi phiền muộn, bởi vì hắn biết, năm đó người nói ra những lời này, lúc ấy đang ngồi trong một cung điện to lớn cùng một trắc phi khác, sủng ái một phi tử quá mức.Nàng thả lỏng suy nghĩ, thản nhiên nói: "Chàng đi trước đi, thiếp muốn yên tĩnh một mình."Bỗng nhiên hắn cảm thấy thật vô nghĩa, không nghĩ đến việc lại đi đóng giả thành kẻ khác, phất tay áo đứng lên, đi ra khỏi đình. Chẳng qua hắn chỉ là ngẫu nhân bị nàng đánh thức, ngẫu nhân tồn tại vì diễn trò. Người diễn kịch và người xem đều biết, cho dù tái hiện chuyện xưa tốt đẹp thì sao? Chẳng qua chỉ là một vở diễn mà thôi.Đi ra khỏi lương đình, tạt qua hành lang gấp khúc, khi đi ngang qua hai cung nữ hầu hạ, hắn vô tình nghe các nàng nói chuyện phiếm."Ngươi xem, tự dưng hoàng hậu lại ra lệnh cho chúng ta bày hai chén trà, chắc là đang đợi hoàng thượng đến."Hừ, trò cười, chén trà kia là cho hắn, nhưng những người khác đều không nhìn thấy hắn mà thôi."Ai, sao hoàng thượng lại đến đây? Nghe nói Vệ phu nhân đã có mang."Hắn chấn động, nhịn không được quay đầu lại. Trong lương đình kia có một thân ảnh cô độc, đưa tay cầm lấy chén trà đối diện nàng, uống hết trà đã lạnh bên trong, sau đó cầm ấm trà, một lần nữa đổ đầy trà nóng thơm ngát.__________________________[1] Ngẫu nhân: người gỗ[2] Kim ốc tàng Kiều: nhà vàng cất cho Kiều ở. Xuất phát từ truyện cổ, hoàng đế Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật lớn để nàng ở.Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm .


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx