sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 08-2

Hắn sững người nhìn khói tan đi, âm thầm nắm chặt hai đấm. Thì ra, thật sự là nàng đợi người kia. Nàng phân biệt rõ ràng, người nào là ảo ảnh, người nào là Lưu Triệt nàng thật sự yêu.Hắn nhịn không được nhẹ nhàng thở dài, mọi chuyện trước mắt, giống như sương mù dày đặc tan đi..."Hi, Hi? Sao cậu lại ngẩn người?"Hắn lấy lại tinh thần, nhìn quyển tạp chí trong tay, thì ra là cầm ngược.Hắn bình tĩnh đóng quyển tạp chí lại, ngẩng đầu nhìn Bùi Dĩnh đang bận rộn trong bếp, đứng lên nói: "Đừng vội, buổi tối tớ có việc, tớ đi trước."Nhiệm vụ của hắn là sắm vai Mục Hi, làm như vậy cũng hợp với cá tính của Mục Hi, thật ra đối với Mục Hi mà nói, Bùi Dĩnh là một phần cuộc sống của hắn, nhưng tỷ lệ này theo thời gian trôi qua mà trở nên nhỏ, rất nhỏ. Cuối cùng, chẳng còn gì cả.Cô vội vàng từ phòng bếp chạy ra, lau tay trên tạp dề, túm lấy cánh tay hắn cầu xin nói: "Không phải cậu thích ăn nhất là cà ri bò sao? Lâu rồi cậu chưa ăn cơm ở chỗ tớ, nếu cảm thấy sốt ruột thì để tớ làm nhanh cho cậu mang đi được không?"Hắn cúi đầu, nhìn trong ánh mắt trong suốt của cô phản chiếu mặt của một người đàn ông xa lạ. Cô không phải Trần A Kiều, cô không thể phân biệt được người nào là ảo ảnh, người nào là Mục Hi chân thật mà cô yêu.Hắn ngẩn ngơ, vốn là sẽ cự tuyệt, nhưng môi lại không nói nên lời, cuối cùng lại gật đầu.Miệng nàng cười, trong nháy mắt giống như hoa thược dược dưới ánh mặt trời kia, cứ tươi cười như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn trong mắt mắt nữ tử kia hình bóng của mình.

"Hoàng thượng..."Hắn kinh ngạc quay người lại, nhìn về phía nữ tử đang quỳ trên mặt đất, vội vàng đỡ nàng lên: "Nàng gọi ta cái gì?"Ánh mắt nàng chợt lóe, chua xót cười nói: "Đúng như chàng ta, ta sẽ không được gọi chàng là A Triệt, phải gọi là hoàng thượng..."Hắn sửng sốt, biết nàng đang gọi Lưu Triệt thật sự, trong lòng đau giống như bị kiến cắn, hắn biết rõ ràng, mình chỉ là một thứ để thay thế mà thôi. Cũng được, nhiệm vụ của đào kép là diễn tốt vở kịch mà người xem muốn coi. Người xem của hắn, vĩnh viễn chỉ có một mình nàng."Đừng gọi ta là hoàng thượng, nàng có biết trên đời này chỉ có một mình nàng có thể gọi ta là A Triệt." Hắn ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu nỉ non nói bên tai nàng, như mười năm trước khi hắn đăng cơ, nói ra những lời giống nhau.Nàng nhu thuận dựa vào người hắn, mùi hương hấp dẫn người ta."A Triệt, vì sao chàng không thương thiếp? Vì sao lại yêu người khác? Chẳng phải chàng đã nói, sẽ xây một tòa kim ốc cho thiếp sao?" Nàng thì thào hỏi nhỏ.Hắn ngơ ngác đứng nơi đó, không biết phải trả lời chất vấn của nàng như thế nào, bởi vì nàng hỏi Lưu Triệt thật sự chứ không phải hắn. Hắn chỉ có thể diễn từng tiếng nói, cử động của người nàng yêu, nhất cử nhất động, lại không thể thay đổi lòng người nọ. Hắn dụng tâm sắm vai người mà nàng hy vọng, kết quả vẫn không thể sao? Hắn không nghĩ như vậy, ít nhất... Lúc này đây, hắn không nghĩ hắn thua.

Hắn âm thầm cắn răng, không phát hiện Bùi Dĩnh trước mặt mình đã đặt chén đĩa xuống, có chút lo lắng nhìn mình."Hi, gần đây cậu không giống với trước kia." Cô nghi hoặc nhíu đôi mi thanh tú, nhẹ giọng hỏi."Sao? Sao lại không giống?" Biểu tình của hắn tự nhiên, khóe môi cong lên, nụ cười hoàn mỹ không có vẻ gì là hoảng sợ.Cô cúi đầu, nhìn khăn trải bàn, nhát gan than thở nói: "Cậu gần đây... Đối với tớ thật tốt quá..."Ý cười bên môi hắn càng sâu, hắn biết ý của cô, dựa theo tính cách của Mục Hi, mỗi tuần gặp cô hai lần là tốt lắm rồi, mà hiện tại mỗi ngày hắn đều đến.Trước kia Mục Hi không muốn cùng cô đi dạo phố, hiện tại hắn nguyện ý đi cùng cô đến lúc chân cô đau. Trước kia Mục Hi không muốn ở lại ăn cơm với cô, nhưng hiện tại sau khi ăn xong hắn còn thay cô rửa bát. Trước kia Mục Hi không thích nghe cô càu nhàu, nhưng hiện tại hắn lại nguyện ý nghe cô nói...hắn biết mình hơi làm quá, cái cô cần là cuộc sống hạnh phúc trước kia, là một người hoàn toàn giống Mục Hi trước kia, nhưng hắn làm quá tốt."Thế nào? Đối với cậu tốt cậu cũng không hài lòng?" Hắn nói xong cảm thấy có chút tủi thân, nhưng đáy lòng không che giấu được sự đắc ý. Lúc này đây... Hắn không bao giờ dễ dàng buông tay nữa, hắn không muốn làm Lưu Triệt, càng không muốn làm Mục Hi. Nếu cố gắng trở thành người khác không chiếm được hạnh phúc, vậy hắn sẽ là chính bản thân mình, hắn sẽ đóng vai là một người bình thường để đạt được hạnh phúc thuộc về hắn."Không phải, chính là hạnh phúc quá...Có cảm giác không biết thế nào..." Trong mắt mắt của cô lộ vẻ mờ mịt cùng bất an, như là nhớ ra việc gì đó, đồng thời lại không nhớ ra gì cả. Hắn đứng lên, tách bàn tay đang xoắn lấy nhau của cô ra.

"Không cần biết thế nào, về sau hãy nghĩ đến ta trọn vẹn, được không? Đừng nói chuyện với người khác nữa, ta vẫn sẽ ở cùng nàng, được không?"Nàng ngẩng đầu, yên lặng nhìn ánh mắt hắn, chậm rãi gật đầu. Hắn bắt đầu tò mò, càng bầu bạn với nàng, lại càng tò mò vì sao Lưu Triệt có thể để nàng lại trong cung điện trống rỗng mà chẳng quan tâm. Liên tiếp vài đêm, hắn đợi cho nàng ngủ rồi lặng yên đi đến Tuyên Thất điện, đứng ở nơi đó, từ xa xem người đang ngồi trên long ỷ kia. Rõ ràng người đó có tướng mạo giống hắn, rõ ràng người nọ sở hữu tất cả mọi thứ, nhưng nhìn hắn ( hắn này là nói về Lưu Triệt) mỗi ngày phê duyệt tấu chương làm nội thị khuân vác muốn mệt chết, liên tiếp vài ngày thức trắng đêm xử lý chính sự, hắn mê man. Nhìn hắn cai quản giang sơn, phái binh chinh phạt Hung Nô, nhìn hắn triệu kiến trung thần khuyên ngăn về các chính sách, đối với ngoại nhân thực hiện biện pháp hoà bình, đồng thời lại dùng nghiêm hình để thống trị quốc gia.Người kia trong Vị Ương cung, đã không còn là một người chỉ biết đập bàn ghế khi nóng giận, chửi rủa thậm tệ thần tử làm hắn khó chịu như lúc thiếu niên, hiện tại hắn chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, tất cả mọi người đều câm như hến. Cũng không phải là một người ở trong lòng nàng tự tay vẽ tranh cho nàng, hiện tại hắn chỉ cần ngoắc tay là sẽ có vài cung nữ tiến lên hầu hạ. Hắn của hiện tại là một người đủ tư cách làm hoàng đế.Cao cao tại thượng, người cô đơn.Đêm như hà kỳ? Dạ Vị ƯơngTrong Vị Ương cung, có rất nhiều ngọn đèn dầu rực rỡ cháy mãi.Người kia chấp nhận lời thế "Kim ốc tàng Kiều", đã rất lâu rồi, thế giới của hắn càng trở nên rộng lớn hơn, mà nàng không thể thoát khỏi sự tốt đẹp năm đó.A, nữ nhân ngu ngốc... Biết rõ người đó sẽ không bao giờ quay trở lại bên mình nhưng vẫn đánh thức hắn, đổi một giấc mộng hư ảo đẹp đẽ.Nhưng mà như vậy cũng không sai, nếu Lưu Triệt kia lựa chọn mục tiêu to lớn hơn, vậy hắn trông chừng nàng cũng tốt. Nghĩ như vậy, hắn bước nhẹ nhàng ra khỏi Vị Ương Cung trở lại điện Tiêu Phòng, không thể chờ đợi được muốn trở lại bên người nàng. Nhưng khi hắn đẩy cánh cửa cung, đón chờ hắn chính là một câu hỏi lạnh lùng."Ngươi đi đâu vậy?" Nàng ngồi tronng Tiêu Phòng điện, dùng đôi mắt phượng thản nhiên là lườm hắn. Loại ánh mắt này là của hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ nhìn về phía tỳ nữ, tùy tùng của nàng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, sự kiêu ngạo bao trùm lấy ánh mắt. Hắn nhìn ánh mắt nàng không hề chứa đựng tình cảm, nháy mắt cả người lạnh như băng. Nàng xem hắn và Lưu Triệt giống nhau, nhưng trong ánh mắt bình tĩnh của nàng lại làm hắn sợ hãi. Thì ra chỉ có mình hắn đắm chìm trong ảo ảnh, không phải nàng, mà là hắn."Vì sao nàng nhận ra ta?" Hắn chua xót hỏi, rõ ràng hắn đóng vai rất hoàn hảo. Hắn có cùng người kia dung mạo, thân hình giống nhau, cả trí nhớ cũng giống nhau. Ngoại trừ không có chiếc bóng, ngoại trừ việc người khác không nhìn thấy, nhưng trong ánh mắt của nàng, hắn và Lưu Triệt kia không hề khác biệt.Nàng chậm rãi đến gần, chỉ cách hắn nửa tấc dừng lại, thản nhiên nói: "Hiện tại đối với ta, hắn xưng là trẫm, tuy rằng trước kia chưa bao giờ như vậy.""Ta đây cũng... Không, trẫm cũng..." Hắn vội vàng nói.Nàng ngẩng đầu, trong ánh mắt nàng chứa vẻ bi ai mà hắn không hiểu, cũng không thể nhìn thấu, ánh mắt kia đột nhiên trở nên dịu dàng hơn.Nàng giơ một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn, giọng nói run rẩy: "Đừng sửa, ngươi đừng đổi cách xưng hô. Ta biết... Là hắn thay đổi, ta không muốn ngươi thay đổi, ngươi vẫn là hắn của lúc trước... Thì tốt rồi."Bỗng nhiên hắn trầm mặc hơn, hắn đã hiểu rồi, thật ra hắn bắt chước Lưu Triệt kia, người nàng yêu, nhưng nàng vẫn như thế ngóng nhìn Lưu Triệt kia hồi tâm chuyển ý.Nàng dùng âm thanh sâu kín nói: "Ta có thể phân biệt ngươi và hắn... Hắn nhìn thẳng vào mắt của ta, chưa từng như ngươi che giấu sự nồng nhiệt."Hắn muốn vươn tay, ôm nàng vào trong lồng ngực, nhưng hắn không thể, bởi vì hắn biết, ở trong lòng nàng, cho đến bây giờ không phải là hắn.

Chính vì như thế, cho nên lúc này đây, trong lòng Bùi Dĩnh chính là hắn, là hắn thật sự. Hắn nghe tiếng di động của Bùi Dĩnh vang lên, cô nghe điện thoại, giống như cùng đối phương nói gì đó. Một lát sau, cô để di động xuống, nhìn hắn muốn nói lại thôi, cô sợ hãi kêu lên: "Hi...""Làm sao vậy?" Hắn tựa vào sô pha, ngẩng đầu lên nhìn cô. Vẻ mặt khiếp sợ này chưa bao giờ hiện lên trên mặt A Kiều. Nàng là nữ tử cao ngạo, tỉnh táo và lãnh khốc.Hai ngàn năm trước, hắn chiếm không được lòng của nàng, nhưng Bùi Dĩnh là một nữ sinh yếu đuối vô năng, hắn tự cảm thấy nắm chắc phần thắng. Trong mấy ngày nay, hắn đến ngày càng nhiều, cố ý chiếm thời gian của cô, không cho cô đi học, không cho cô cùng bạn bè đi dạo phố, đi ra ngoài cũng chỉ có thể đi cùng hắn, trách không được bạn bè của cô cảm thấy kì lạ."Các bạn... Các bạn nói, tâm lý tớ có vấn đề, còn khuyên tớ đi bác sĩ..." Cô cảm thấy bất an."Nói bậy, các bạn dựa vào cái gì mà nói cậu như vậy?" Hắn nhíu mày."Các bạn nói, cậu là do tớ tưởng tượng ra." Cô thấp thỏm nhìn hắn, không dám tới gần.Đó bởi vì bạn bè ngu ngốc của cậu không thấy được tôi. Hắn cười nhạt, lấy tay kéo cô đến bên cạnh mình: "Tưởng tượng ra sao? Cậu véo má thử xem, xem có đau không?"Cô vẫn mạnh tay nhéo mặt mình một cái, đau đến nhíu mày, ngượng ngùng nhìn hắn cười cười."Ngoan, đừng có đoán mò, những bạn bè kia của cậu là ghen tị cậu đang hạnh phúc." Mặt không đổi sắc hắn nói dối.Nếu cô không thể phân biệt rõ sự thật và ảo ảnh, thì cần gì làm cho cô phải phân biệt rõ? Làm cho cô hạnh phúc chính là nhiệm vụ của hắn?"Thật vậy sao? Cô bán tín bán nghi, lúc này di động để trên bàn trà vang lên tiếng nhạc.Hắn máy móc cầm lên, khóe mắt nhìn đến cái tên trong màn hình, thì ra là Mục Hi. Xem ra lời đồn đại về cô đã rơi vào tay hắn. Nhưng bây giờ thì có ích gì? Ai tự tay đẩy cô ra xa? Sao lại đụng chạm đến cô nữa? Hắn bình tĩnh nhấn phím từ chối, gỡ pin ra. Nhạc chuông im bặt."Đừng để ý tới các bạn, không phải hôm nay cậu nấu cho tớ ăn sao?" Hắn tủm tỉm nói."Được, tớ đi nấu cho cậu." Cô nhảy dựng lên, không hề hoài nghi, đeo tạp dề đi đến nhà bếp.Trên mặt hắn nở nụ cười, lúc này điện thoại cố định bên cạnh vang lên, hắn đưa tay, mặt không đổi sắc rút dây điện thoại."Ai gọi vậy?" Cô ở trong phòng bếp hỏi."Gọi lộn số." Hắn nói như thế

"... Hoàng hậu thất tự, hoặc vu chúc, không thể thừa Thiên mệnh. Thánh thượng hạ chỉ, bãi lui Trường Môn cung."Giọng người tuyên chỉ lạnh lùng vang vọng trong cung điện trống trải, âm thanh cứ vang vọng mãi, càng lộ vẻ lạnh lùng. Nàng quỳ trên mặt đất, vẫn nghiêm mặt như cũ, vẫn duy trì vẻ tôn nghiêm cuối cùng của hoàng hậu.Chờ đợi suốt nhiều năm chỉ để đổi lấy một ý chỉ như vậy. Tình ý nhiều năm mà ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không được.Vì sao? Hắn thấy trong ánh mắt nàng nhìn về phía mình có ý hỏi như vậy. Hắn biết người nàng hỏi thật sự không phải hắn, mà là xuyên qua gương mặt hắn muốn hỏi vị hoàng đế không có ở đây. Hắn cũng có vô số lý do để trả lời nàng. Kiều túng, không có con, liên hệ với bên ngoại... Nhưng vị hoàng đế kia lại dùng lý do vu cổ cho có lệ.Buồn cười quá, chẳng lẽ vì sự hiện hữu của hắn làm cho nàng bị giáng đến Trường Môn cung? Hắn không nghĩ như vậy... Hắn chỉ muốn cho nàng hạnh phúc mà thôi. Không... Thật ra cũng rất tốt, về sau, thế giới của nàng không còn tên hoàng đế kia nữa, chỉ có hắn.

"Dĩnh Dĩnh. Tớ là Mục Hi. Cậu có ở nhà không? Dĩnh Dĩnh mau đi ra đi, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho cậu."Tiếng đập cửa đùng đùng làm hắn bừng tỉnh từ trong kí ức, Bùi Dĩnh và hắn đang cùng nhau ngồi trên sô pha xem TV, nghe được tiếng gõ cửa, cô mờ mịt ngẩng đầu."Hi, cậu ở trong này, vậy người ở bên ngoài gõ cửa là ai?" Trên mặt cô ngập vẻ mê muội."Ngoan, không có ai cả, chỉ là ảo giác của cậu." Hắn thấy cô bất an, ôn nhu cười với cô."Thật vậy sao? Sao giọng của người đó giống với Hi của tớ." Cô nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe"Ngoan, cậu bị bệnh. Ngày mai đừng đi học nữa, hãy ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Tớ vẫn sẽ ở cùng với cậu, được không?"*****"... Dạ mạn mạn kỳ nhược tuế hề, hoài úc úc kỳ bất khả tái canh. Đạm yển kiển nhi đãi thự hề, hoang đình đình nhi phục minh. Thiếp nhân thiết tự bi hề, cứu niên tuế nhi bất cảm vong."Nàng nằm ở trên giường, gương mặt tái nhợt như hoa héo rũ yếu ớt.Hắn buông Trường Môn Phú trong tay, phải tốn ngàn lượng vàng để mua được Trường Môn Phú, chỉ đổi lấy sự tán thưởng của Hán Vũ Đế về đoạn phú này, thậm chí hắn còn không để ý tới nàng. ( Nói về Hán Vũ Đế đó)Hắn lấy tay xoa hai gò má lạnh như băng của nàng, dựa vào khuôn mặt nam tử mà nàng yêu nhất. Nàng không thể cười được nữa, nói cách khác, hắn không nhìn thấy nụ cười thật sự của nàng. Thật lâu, thật lâu trước kia, nàng đã không còn cười nữa. Hắn nghĩ độc chiếm nàng có thể làm cho nàng hạnh phúc hơn, nhưng nàng lại biết rõ ràng mọi thứ chỉ là ảo ảnh.Nàng xuất thân hiển quý, lúc nhỏ rất được cưng chiều, cũng không bằng lòng quỳ gối xu nịnh, bỏ đi sự kiêu ngạo, cũng chưa từng bị đối đãi như thế. Bị giáng đi Trường Tôn cung năm năm, nàng buồn bực không vui, hắn dùng bản lĩnh của mình cũng không mang nụ cười của nàng trở lại."A Kiều, thật ra vu cổ không chỉ làm người ta thấy ảo ảnh, tác dụng trọng yếu nhất của vu cổ là nguyền rủa." Hắn mở miệng, ôn nhu nhìn hoàng hậu sắp chết trong lãnh cung."Ta biết nàng sẽ không để cho hắn xảy ra điều bất trắc, cho dù hắn đối xử với nàng thế nào, nàng cũng không nghĩ đến việc hại hắn dù chỉ là một chút."Nàng suy yếu nhìn hắn, ánh mắt vẫn sáng suốt như cũ làm người ta đau lòng."Không liên quan, ta sẽ không nguyền rủa chàng đoản mệnh, chàng sẽ sống thật lâu, sau đó tận mắt nhìn người thân cận nhất phản bội mình, chàng sẽ tự tay giết người mình quan tâm nhất, cô độc chết đi, tựa như ta..."Thân ảnh của hắn chậm rãi tan đi, giống như tan vào trong không khí, mang theo khí tức làm người ta bất an, nhanh chóng lan khắp cung điện rộng lớn.Sau cùng thì hắn nghiêng mình hôn lên trán nàng: "A Kiều, tên của ta là Yếm Thắng, nếu... Chúng ta có thể gặp lại, ngàn vạn lần nàng đừng gọi sai tên ta..."Trong cung điện âm u có một góc sáng sủa, một mộc nhân ngẫu bỗng dưng rơi xuống mặt đất, trời không có gió. Lúc đó, một linh hồn cũng tiêu tán bên trong lãnh cung.

"Hi, cậu dẫn tớ tới nơi này làm gì? Ở nhà không phải tốt lắm sao? Tớ không muốn ra khỏi cửa." Cô híp mắt, thật không thích ứng với ánh nắng mặt trời bên ngoài."Thỉnh thoảng cũng nên đi ra ngoài một chút." Hắn dẫn dàng đi đến phố buôn bán. Hắn đã tính toán, Mục Hi kia hôm nay sẽ hết dương thọ, nếu mình thừa dịp hồn phách hắn bay ra mà đoạt thân thì hắn có thể trở thành Mục Hi thật sự, hợp tình hợp lý ở bên cạnh cô. Hắn không biết mình có đê tiện không, hắn muốn cô hạnh phúc, chỉ thế thôi. Kiếp trước hắn đã bỏ lỡ, kiếp này hắn sẽ không buông tay lần nữa.Dưới ánh mặt trời tất cả đều tốt đẹp như vậy, hắn ở bên cạnh cô, cúi đầu nhìn bóng dáng của cô. Không bao lâu nữa, hắn sẽ đường đường chính chính đứng cạnh cô, làm người thật sự, rành rành có thể vĩnh viễn trở thành Mục Hi mà cô yêu. Nhưng trong thoáng chốc, hắn cảm giác được cô buông tay hắn ra."Hi." Tiếng la tê tâm liệt phế vang lên, nghe như là từ thế giới kia truyền đến. Cô không phải là gọi hắn, mà là nhằm hướng chiếc xe tải sắp đâm đến Mục Hi. Hắn ngơ ngác đứng dưới ánh mặt trời, hắn nhìn thế giới mình sụp đổ.Lịch sử tuần hoàn vô tận, cả đời A Kiều cũng không thể xoay chuyển lòng Lưu Triệt. Cả đời này, Bùi Dĩnh cũng không thể xoay chuyển tâm Mục Hi, nhưng cô thà chết đi, cũng muốn cứu hắn.Mọi thứ đều giống như trước kia. Vĩnh viễn hắn chỉ là thế thân, vĩnh viễn chỉ là nhân ngẫu, vĩnh viễn chỉ là con hát, diễn một hồi chỉ có một người xem diễn. Thì ra, người đắm chìm trong ảo ảnh không phải là cô, mà là hắn.

"A? Nhân ngẫu này sao lại trở lại." Bác sĩ ngồi ở quầy tính tiền, liếc mắt một cái liền thấy nhân ngẫu làm bằng gỗ cây ngô đồng trong hộp gấm. Cậu đi đến gần thì thấy, kinh ngạc không thôi: "Sao lại nứt ra? Cô gái kia không giữ gìn tốt sao? Trời ạ! Đây không phải là đồ cổ thời Hán sao? Sao cô ta lại không cẩn thận như vậy?"Ông chủ lau chùi bình hoa bằng men sứ hồng, thản nhiên liếc mắt một cái nói: "Nghe nói tai nạn xe cộ, vu cổ ngẫu thay cô ta cản lại nên mới bị nứt ra.""Tai nạn xe cộ?""Đúng vậy, nghe nói là công tử nhà giàu sau khi uống rượu thì lái xe, vượt đèn đỏ. Nhưng mà không ai có việc gì, hai người đều bình an, chỉ có vu cổ ngẫu này bị nứt ra." Ông chủ bình tĩnh thuật lại."Thật đáng tiếc..." Bác sĩ không biết vì sao có chút thương cảm. Có lẽ là cậu biết Á Xá quá lâu, có lúc cậu loáng thoáng cảm giác được, đồ cổ nơi đây phần lớn đều có tính mạng của mình.Ngày đó khi vừa lấy vu cổ ngẫu ra, rõ ràng cậu cảm thấy rung động trước sự lắng đọng của lịch sử, nhưng hiện tại không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại một loại bi thương không thể nói rõ.Bên cạnh còn có một người so với cậu càng thương tâm hơn, viện trưởng chống quải trượng than thở: "Đây chính là vu cổ ngẫu của Trần A Kiều. Thứ này có thể ngang với bát đao đời Hán chạm ngọc. Đây được làm từ gỗ cây ngô đồng ngàn năm, đây chính là...""Cho ông." Ông chủ trực tiếp đánh gãy lời lải nhải của viện trưởng.Sự vui mừng ở viện trưởng lộ rõ trên nét mặt, từ chuyện Việt Vương Kiếm trở về sau, ông thường đến Á Xá ngồi một chút, vì ở đây có thể thu thập những thứ tốt."Bị nứt ra tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng nếu dán lại thì vẫn nhìn không ra. Cậu xem, ở đằng sau vu cổ ngẫu này còn khắc ngày sinh tháng đẻ của Lưu Triệt... Ai da, xem ra thời Hán có một người đã giải thoát cho vu cổ ngẫu..."Bác sĩ nghe không hiểu viện trưởng nói những gì, khó hiểu hỏi ông chủ: "Vu cổ ngẫu này quyên cho bảo tàng sao? Trước kia cậu không nói cho tôi biết rối gỗ này không đơn giản? Còn có tên nữa, gọi là gì nhỉ?”Ông chủ cụp mi mắt, thản nhiên nói: "Ngẫu nhân Yếm Thắng, nhưng mà hiện tại hắn chỉ là ngẫu nhân mà thôi."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx