sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 09-1

Lần thứ n Ngu Thúy oán thầm cái tên của mình. Ngu Thúy, tên này mới nghe rất tầm thường, nhưng khi đọc lên cũng rất ức chế, không biết cha cô nghĩ như thế nào mà lại đặt tên cô như thế này. Không phải cô chưa từng kháng nghị qua, cũng đã vài lần khóc nháo muốn đổi tên, nhưng cha lại không cho phép. Theo truyền thuyết, nhà bọn họ là một nhánh của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Ngu Cơ, mà Ngu gia không cho phép đặt tên cho con gái là Ngu Thúy. Vì nếu tách chữ "Thúy" sẽ được hai chữ "Vũ, Tuất," ý là Hạng Vũ bỏ mạng. Không được đặt tên cho con gái là Ngu Thúy đã ghi rõ trong gia huấn.Nhưng bây giờ là thế kỉ 21, ai cũng không hề xem trọng gia huấn, mà cha của Ngu Thúy lại gắng sức làm, sinh ra một đứa con gái, dù nói thế nào cũng muốn đặt tên là Ngu Thúy. Dù cho con gái có xui xẻo cũng không tha.Ngu Thúy nheo mắt, đành chịu mà buông cuốn sách về Tây Sở Bá Vương xuống, bởi vì cô họ Ngu, cái tên này lại liên quan đến Hạng Vũ, theo lý thuyết thì đối với giai đoạn lịch sử Tần mạt Hán Sở phải cảm thấy rất hứng thú mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao, mỗi lần nghe đến giai đoạn lịch sử này cảm thấy rất đau đầu. Hôm nay giờ học lịch sử được học về Hạng Vũ, nhưng khi cô nghe thấy tên Hạng Vũ thì cảm thấy đau đầu, vừa không chịu nổi thầy giáo suốt ngày lải nhải nên trốn học.Đáng ghét, đều là do ba đặt cái tên này cho cô, nhưng cha cô nói, dáng vẻ của cô lúc lớn lên ngày càng tốt, xem ra đúng là rất có duyên giống với Ngu Cơ trong lịch sử.Hữu duyên ma quỷ.Đầu đông dương quang không có sức nóng, chiếu lên người chỉ có cảm giác ấm áp, Ngu Thúy hít sâu một ngụm không khí lạnh, duỗi lưng một cái, giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, nghĩ giờ đi về cũng xấp xỉ bình thường rồi.Hôm nay không phải ngày nghỉ, với tuổi cô lúc này mà đi dạo người ta vừa nhìn là biết cô trốn học. Dọc đường Ngu Thúy đã thấy ánh mắt nghiêm khắc của vài người qua đường ngoái lại nhìn, cô không thể làm gì khác hơn là cúi đầu thật thấp đến không thể tháp hơn, giả bộ không nhìn thấy."Lạch cạch." Có lẽ là do bước đi không ngẩng đầu nên vừa vặn thấy một món đồ rơi trên mặt đất, cô ngồi xổm người xuống nhặt lên, phát hiện một chiếc hà bao màu hồng được thêu vô cùng tinh xảo.Ngu Thúy đi nhanh vài bước, vượt qua hai người trước mặt, đưa hà bao về phía trước nói: "Các anh rớt thứ gì nè."Ngu Thúy ngẩng đầu ngẩng đầu hai người nọ một chút, người đàn ông hơi cao đeo kính mắt thời trang, tóc nhuộm màu nâu, mặc áo khoác lông cừu màu đen đến đầu gối, vóc người tiêu chuẩn, mặt mày anh tuấn, giống như người mẫu trong tạp chí. Mà người đàn ông đứng bên cạnh anh ta hơi nhỏ con một chút, nhưng giữa mùa đông hơi lạnh lại mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hơi mỏng màu đen, ngực trái có thêu một con rồng màu đỏ, đầu rồng nhe răng trợn mắt đối diện cổ anh ta, thân rồng thật dài chiếm cứ bên hông, trên người phản xạ ánh sáng mặt trời, lộ ra bảy màu, cảnh tượng gần như giống nhau làm người ta đui mù.Người đàn ông cao to khẽ cười nói: "Ông chủ, không nghĩ đến cậu giống như con gái dùng ví tiền nha."Ngu Thúy bị chiếc hà bao thêu hồng long hấp dẫn, nên chú ý đến người đàn ông có dáng vẻ thế nào. Lúc này người đàn ông được gọi là "ông chủ" quay lại nhìn, chỉ thấy màu da anh ta tái nhợt, tóc đen mềm mại, mắt phượng lạnh nhạt, đang nhìn cô thì trong mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên.Ngu Thúy mở to mắt nhìn, ngạc nhiên? Chẳng lẽ cô nhìn nhầm?"Tên của cô là Ngu Thúy?" Ông chủ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn hỏi.Ngu Thúy cả kinh, đang muốn hỏi vì sao hắn biết tên của cô, nhưng theo tầm mắt của hắn, phát hiện trước ngực mình vẫn còn thẻ học sinh, trách không được trên đường đi nhiều người nhìn cô như vậy... Khóe miệng Ngu Thúy giật giật, yên lặng tháo thẻ học sinh xuống, giấu đi: "Đúng vậy, tôi là Ngu Thúy."Ông chủ yên lặng đọc tên của cô mấy lần, dùng đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của hắn quan sát Ngu Thúy, khóe miệng cong lên, bí hiểm cười nói: "Hà bao này có duyên với cô, cô hãy cầm đi."Hữu duyên và vân vân, cô ghét nhất. Ngu Thúy thật muốn cầm hà bao trong tay ném vào mặt đối phương, tuy rằng cô không biết nhìn hàng, nhưng cũng biết hà bao trong tay được làm bằng chất liệu vải mềm mại, đường thêu tinh xảo, khẳng định không phải được làm ra từ máy móc bình thường. Cô hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận trong lòng, trực tiếp nhét hà bao vào tay đối phương, quay đầu đi.Hiện tại có rất nhiều người xấu, cô không nên tùy tiện nói chuyện với người lạ."Chờ một chút." Đối phương bỗng nhiên kêu lên.Vốn dĩ Ngu Thúy không muốn dừng lại, nhưng cô phát hiện ông chủ kia bắt đầu gọi tên mình, cái cách gọi tên lúc mờ mịt làm cho cô toàn thân đều nổi da gà, không thể làm gì khác hơn là dừng lại."Tôi là ông chủ cửa hàng đồ cổ gần đây, tên gọi là Á Xá." Người nọ nói như thế.Ngu Thúy không nói lời nào, nhìn ông chủ lật ngược hà bao đổ ra một vật tròn tròn, cỡ hạt dưa, quả hạch gì đó, giao cho cô nói: "Đây là hạt giống của Ngu mĩ nhân, cô cùng Ngu cô nương rất có duyên, hạt giống này tặng cho cô coi như công cô nhặt được hà bao trở về, về nhà có thời gian hãy tìm một chậu hoa mà trồng nó."Hữu duyên cái con khỉ! Mà bây giờ là thời đại nào rồi mà có người gọi người khác là cô nương? Nhưng mà chỉ là một hạt giống, chắc có thể nhận được.Ngu Thúy đã thấy qua loại hoa Ngu mĩ nhân này, rất giống hoa anh túc, nhưng không có vẻ đẹp mê hoặc, quyến rũ lòng người phi thường xinh đẹp.Ngu Thúy nắm lấy hạt giống, đứng ngốc ở nơi này, chờ lấy lại tinh thần thì hai người đã đi rất xa, rất xa trong gió truyền lên đoạn đối thoại giữa bọn họ."Đó thật sự là hạt giống Ngu mĩ nhân? Không có gì kì quái sao?""Đó là hạt giống Ngu mĩ nhân thật, nhưng mà là hạt giống của hai ngàn năm trước.""... Cậu thật hay nói giỡn...""Tôi chưa bao giờ nói giỡn."

Ngu Thúy tỉnh lại, phát hiện mình không thể động đậy được.Thật ra loại cảm giác này không hề xa lạ, giống như lúc nằm mơ bị bóng đè, hay là tục ngữ gọi là ma đè. Nhưng ma đè không phải là bốn phía đều tối đen, không nhìn thấy gì như vậy chứ? Nếu như là mộng thì sẽ có lúc thức dậy đúng không?Ngu Thúy lẳng lặng chờ, chẳng biết qua bao lâu, cô bắt đầu cảm thấy khát. Loại cảm giác này không giống như cảm giác bình thường, trước đây khát thì có thể chịu đựng, nhưng hiện tại cô cảm thấy khát muốn chết.Ngu Thúy bất an muốn la lên nhưng cô phát hiện mình không thể phát ra được chữ nào cả. Nếu đây là giấc mộng thì cũng quá chân thật rồi? Ngu Thúy rất muốn di chuyển, nhưng cô phát hiện mình không hề có cảm giác gì cả, giống như bị vật gì đó bao chặt lại, muốn nhúc nhích cũng không được.Rốt cuộc cô bị sao vậy? Ngu Thúy buồn bực nhớ lại, ngày hôm qua cô trốn học về nhà, cởi áo khoác ra, hạt giống Ngu mĩ nhân rớt giống, cô tiện tay chôn luôn ở chậu hoa lưỡi hổ. Sau đó cô như thường ngày, đọc sách, làm bài tập, lên mạng, rửa mặt rồi đi ngủ. Chờ đến khi có ý thức thì lại biến thành như vậy.Ngu Thúy vắt óc suy nghĩ không giải thích được cộng thêm cảm giác khát khô cổ, bỗng nhiên cảm thấy một dòng nước mát lạnh để vào đầu cô, lập tức sảng khoái cả người. Cô hé miệng uống nước nhưng phát hiện toàn thân mình lại hấp thụ nước, rất nhanh giảm bớt cảm giác chết khát của cô.Rốt cuộc cô bị sao vậy? Ngu Thúy ngu ngốc không phát hiện chính mình không phải đang nằm mơ, loại giấc mộng này cũng thật quá quỷ dị đi."Uống nhiều nước để sớm nảy mầm nha!" Một thanh niên mang giọng nói ôn hòa bỗng nhiên xuất hiện, dọa Ngu Thúy giật cả mình.Nảy mầm? Nảy mầm? Nảy mầm, nảy mầm, nảy mầm... Hai tiếng đó như máy phát thanh vọng đi vọng lại trong đầu Ngu Thúy, Ngu Thúy bị kích thích đến nỗi bộ não cô ngừng hoạt động.Trách không được bị bóng đêm vây quanh, thì ra cô đã bị chôn trong đất. Trách không được cô khát muốn chết, thì ra cô cần nước để nảy mầm. Lẽ nào cô đã biến thành hạt giống?! Ngu Thúy hoàn toàn phát điên.Con người luôn luôn khuất phục số phận, Ngu Thúy nhận thức điều này sâu sắc bởi vì cô trở thành hạt giống ba ngày rồi, rốt cuộc cô cũng cam chịu số phận, quyết định trở thành một hạt giống tốt.Bởi vì cô bị chôn dưới đất, nên thỉnh thoảng có thể từ khe đất mà nhìn được vài tia sáng mỏng manh, thuận lợi đoán ngày đêm luân phiên. Cô biết nam tử tưới nước cho mình ở cùng với chú ruột của cậu, thúc phụ của gọi hắn là Tịch. Có lẽ Tịch cũng hơn mười tuổi, cũng bằng tuổi của cô. Nói một cách chính xác thì cùng tuổi với kiếp trước của cô.Ngu Thúy cho rằng bản thân mình đã chết, cho nên mới chuyển thế đầu thai biến thành hạt giống, nhưng cô không quên trong đó có điểm quỷ dị, giống như... Vì sao ông chủ tiệm đồ cổ vừa cho cô một hạt giống, đêm đó cô lại biến thành hạt giống? Cô nhớ kĩ ông chủ có nói đó là hạt giống Ngu mĩ nhân, như vậy hiện tại cô là hạt giống ngu mĩ nhân?Ngu Thúy không biết mình có nên vui vẻ hay không, vì dù sao Ngu mĩ nhân cũng là loài thực vật thân thảo giống được chỉ một năm, nói cách khác cuộc đời thực vật của cô chỉ còn một năm nữa thôi, cố gắng chút nữa nó sẽ trôi qua, hay là kiếp sau Diêm Vương gia sẽ sắp xếp cho cô một chỗ đầu thai hợp lí chút.Cho nên cô an tâm để hạt giống nảy mầm, đúng giờ mỗi ngày Tịch đều tưới nước cho cô, trong khi cô trải qua cuộc sống buồn chán tẻ nhạt chờ chết, còn có thể nghe Tịch và thúc phụ hắn nói chuyện mà giải sầu, giống như bây giờ."Tịch, thúc phụ thỉnh lão sư cho con, dạy con thư pháp thơ ca, ngày mai lập tức đi học." Thúc phụ nghiêm túc nói, kỳ thật Ngu Thúy nghe được chính là nửa tiếng phổ thông và nửa cổ văn, đây là câu chuyện mà cô dịch lại trong đầu bằng tiếng phổ thông. Cô nghiêm túc hoài nghi mình không chỉ biến thành hạt giống, mà còn xuyên về thời cổ đại nữa."Được." Tịch ôn hòa trả lời."Nam tử hán đại trượng phu, sao nói chuyện yếu ớt vậy? Phải có khí thế." Thúc phụ không hài lòng quát."Được." Tịch học ngữ khí của thúc phụ nói lại.Hình như thúc phụ rất thỏa mãn, nói sang chuyện khác: "Tịch, con cũng không còn nhỏ nữa, sao lại không có lấy một cô nương, lại đùa nghịch với một cây hoa? Còn ra thể thống gì nữa?"Tịch im lặng không lên tiếng, trong nháy mắt Ngu Thúy cảm thấy một mối nguy hiểm cận kề, vị thúc phụ nà sẽ không giật dây để Tịch nhổ cô chứ? Tuy rằng làm hạt giống rất thảm nhưng cô cũng khong muốn chết ngay lập tức đâu! Không có Tịch tưới nước hàng ngày cô sẽ chết khô mất.May mắn là thúc phụ không nói gì thêm, nhưng qua một vài ngày, thúc phụ lại nổi trận lôi đình, bởi vì Tịch không muốn học thư pháp thơ ca, sau đó thúc phục thỉnh người dạy võ hắn cũng không đi học. Thúc phụ kêu gào muốn đập vỡ chậu hoa trong phòng hắn, Ngu Thúy cảm thấy thân thể lắc lư, biết mình bị Tịch ôm vào trong ngực."Biết chữ chỉ đủ để viết tên họ mà thôi. Kiếm chỉ đánh lại một người, không bõ công học. Nên học cái đánh lại được vạn người." Bỗng nhiên hắn nói như thế, Ngu Thúy nghe vậy sửng sốt, có cảm giác những lời này rất quen tai, nhưng không nhớ nỗi là đã nghe qua ở nơi nào.Đương nhiên thúc phụ cảm thấy vui vẻ, bắt đầu chính mình dạy binh pháp cho Tịch, Ngu Thúy bị ép buộc lắng nghe, bởi vì rất buồn chán , nên hoa cỏ xung quanh đều không thoải mái, cây thược dược, cây mẫu đơn, hoa cúc đều biểu hiện khó tiếp thu. Tịch cũng biểu hiện không thể tiếp thu, vài ngày sau nói cái gì cũng đều không học. Thúc phụ giận dũ, mắng Tịch như cây gỗ không thể chạm trỗ, nên hoàn toàn buông tha hắn.Tịch vui vẻ nhàn rỗi, bắt đầu nhàn nhã đi chơi, chăm sóc hoa cỏ, cũng không đi khỏi cửa, theo quan điểm của Ngu Thúy, hắn hoàn toàn xứng đáng là một trạch nam xuất sắc ở cổ đại.Sau khi Ngu Thúy thoát khỏi binh pháp cổ đại lại tiếp tục ở trong đất uống nước chờ chết, mơ màng, một ngày dài dằng dặc đã trôi qua.Xuyên qua thành một hạt giống, Ngu Thúy không biết chính mình có thể làm gì, mỗi ngày cô không có việc gì làm, ngoại trừ ngủ và uống nước, tuy rằng trước đây học bài rất cực khổ, nhưng cô rất nhớ cảm giác thân thể có thể tự do hoạt động, nhớ đến những ngày có thể nói chuyện vui vẻ."Tịch! Hôm nay xém chút nữa là gây ra đại họa ngươi biết không." Thúc phụ vừa bước vào cửa lập tức nổi bão.Ngu Thúy mừng rỡ, kịch ngắn mỗi ngày bắt đầu rồi. Phải biết rằng sự giao tiếp, tiếp xúc giữa hai thúc cháu là thức ăn tinh thần trong thời gian buồn chán này nha! Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của hai người, nhưng nghe kịch truyền thanh có còn hơn không."Tần vương bị sao vậy? Có thể cướp và thay thế hắn." Tịch thản nhiên nói: "Thúc phụ, người không cần nói, Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở dã[1]? Thân là hậu thế của Sở quốc, có ý nghĩ này có gì sai?"Tần vương? Doanh Chính tự phong mình là Thủy hoàng đế [2] thì đã không đơn giản là Tần vương nữa rồi." Khẩu khí thúc phụ cứng ngắt: "Ngươi... Ai! Những câu này sau này không được nói với người ngoài." Ngu Thúy ngẩn ngơ, lúc này cô mới biết nàng đi tới thời đại nào, lại có thể là triều Tần.Tịch im lặng không nói gì."Được rồi, vài ngày nữa ngươi cũng đã hai mươi, có lấy tự hay không?" Thúc phụ thở dài nói."Chọn được rồi, tự là Vũ." Tịch hờ hững nói."Hảo, Hạng Tịch, tự Vũ, khi cập quan, sẽ đổi lại gọi là Hạng Vũ, hảo, hảo." Thúc phụ liên tục nói mấy tiếng hảo.Ngu Thúy hoàn toàn câm lặng, Hạng Vũ? Người vẫn liên tục tưới nước chính là một trạch nam vừa ngu vừa ngốc lại là Hạng Vũ? Không ai nói cho cô biết tên thật của Hạng Vũ là Hạng Tịch, Vũ chỉ là hiệu nha. Da đầu Ngu Thúy tê dại, hối hận vì đã cúp tiết lịch sử đó, bằng không thì cô đã đoán được rồi.Khi cô vẫn còn đang kinh hãi, tiếp đó lại nghe thúc phụ lãnh đạm nói: "Ngươi gần cập quan, thói quen thích hoa cỏ hãy sửa lại hết cho ta. Đặc biệt là chậu hoa kia." Ngu Thúy không cần nhìn cũng biết thúc phụ chỉ vào nàng. "Đúng, cái chậu trong tay ngươi, ngươi giấu ở sau lưng cũng vô dụng. Tưới nước ba năm cũng chưa từng nảy mầm, chắc hạt giống bên trong đã chết rồi?"Đầu tiên là chết, rồi đi đến Tần triều xa lạ, sau đó phát hiện tên đại ngốc dốc lòng chăm sóc cô lại là người "Hữu duyên" với mình, Hạng Vũ, cuối cùng phải đối mặt với số phận một bông hoa không thể nảy mầm... Liên tục bị đả kích.Ngu Thúy sụp đổ, thế mới biết mình đi đến thế giới này cũng không phải là một hạt giống đạt tiêu chuẩn. Ngu Thúy bắt đầu kiểm điểm chính mình, đúng, với một hạt giống đủ tiêu chuẩn, cũng cần phải nổ lực nảy mầm mới đúng.Đừng quăng ta đi. Cô sẽ cố gắng nảy mầm, Ngu Thúy hò hét trong im lặng.Đối với mệnh lệnh của thúc phụ, Hạng Vũ không phản đối cũng không tán thành, nhưng mỗi ngày đều tưới nước cho Ngu Thúy.Ngu Thúy vô cùng bội phục ý chí kiên cường không gì sánh được của Hạng Vũ, nếu đổi lại là cô, cô tuyệt đối sẽ không tưới nước mỗi ngày cho một hạt giống những ba năm, cũng không biết sao Hạng Vũ cố chấp như thế, nhưng để đề phòng hắn vứt bỏ cô, Ngu Thúy nỗ lực muốn nảy mầm, nhưng cô chỉ làm hạt giống ba năm, không biết phải nảy mầm thế nào.Mà từ khi Hạng Vũ lập lời thề phải đoạt ngôi vị của Tần Thủy Hoàng, mỗi ngày hắn đều chịu khó luyện tập võ nghệ, nghiên cứu binh pháp, Ngu Thúy biết nam nhân này có nghị lực thế nào, nhìn hắn ngày ngày tưới nước không thiếu bữa nào là biết khi hắn xác định mục tiêu là sẽ kiên trì đến cùng.Trước đó khi thúc phụ dạy hắn học này nọ thì hắn không nhận thức được tác dụng nên không muốn học. Mà hiện tại, hắn có một mục tiêu to lớn, hiển nhiên sẽ hăng hái nỗ lực.Ngu Thúy cũng có một mục tiêu mới, phải nảy mầm, nảy mầm, nảy mầm!... Nhưng mấy tháng trôi qua không hề có chút tiến triển nào. Chết tiệt, tên Hạng Vũ đầu gỗ này lại có thể không hiểu tâm tình buồn thảm của cô. Mỗi ngày chỉ biết thì thầm với chậu hoa: "Hôm nay lúc ta ở hoa viên luyện kiếm, không cẩn thận bị vấp cục đá ngã một cái, may mắn là thúc phụ không phát hiện."Chết chưa! Cả vườn hoa cỏ đều thấy hết nha."Hôm nay ta nghĩ đến một thế trận mới, nhưng phu tử nói ý nghĩ của ta thật viển vông... Ta vẽ cho ngươi xem nha?"... Chết tiệt! Tôi còn chưa đâm chồi, thấy gì đâu! Này, đừng vẽ tranh lên đất, đó là đầu của tôi."Sao ngươi không nảy mầm? Nước suối không tốt sao?"Mỗi ngày ngươi đều tưới nước làm lão nương muốn chết đuối!"Đừng lo, ta vẫn sẽ chờ ngươi."... Câu này làm Ngu Thúy không thể nào nói được.Chính bản thân cô cũng từng nghi ngờ, hạt giống này thật ra đã chết phải không? Nhưng hoài nghi vẫn là hoài nghi, mỗi ngày Ngu Thúy đều uống nước, ngủ nghê, thầm trả lời chế nhạo những lời lẩm bẩm của Hạng Vũ, nghe thúc phụ và hắn nói chuyện mỗi ngày, cuộc sống tạm xem như dễ chịu.Cứ như vậy qua bốn năm, bỗng nhiên Ngu Thúy phát hiện có một ngày Hạng Vũ không tưới nước cho cô. Cô khát đến cả người đều khó chịu, Ngu Thúy không biết Hạng Vũ đi đâu, cô chỉ biết mình không hề bị chuyển đi, cũng không bị vứt bỏ, như thế thì hắn không trở về.Đến tột cùng tiểu tử này chạy đến đâu vậy? Trước đó Ngu Thúy mơ hồ nghe thấy Trần Thắng và Ngô Quảng dấy binh khởi nghĩa, nhưng liên quan gì đến Hạng Vũ, cô không có để ý. Cô nghĩ, cô đã tập thành thói quen có hắn làm bạn, cho rằng hắn không bỏ nàng lại, nghĩ rằng hắn sẽ để ý đến nàng, tuy rằng đã tròn bảy năm rồi nàng vẫn chưa nảy mầm.Một ngày, hai ngày, ba ngày... Ngu Thúy không biết mình chịu đựng thế nào, đất trong chậu đã khô nứt, nhưng nàng lại cố gắng chen lên khỏi mặt đất.Không biết qua bao nhiêu ngày, rốt cuộc nàng cũng đã thấy ánh sáng trước mắt, đã lâu rồi ánh nắng không chiếu lên thân thể nàng, rõ rệt không có mắt, nhưng dưới ánh mặt trời thấy hắn bước vào.Vóc người hắn cao như núi, tướng mạo vô cùng anh dũng, khí thế phi phàm, cầm trong tay cái kích đầu hổ thân rồng có vết máu chảy còn chưa khô, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, lan rộng ra. Ánh nắng mặt trời chiếu lên áo giáp đầy vết máu của hắn, phản xạ ra ánh sáng lóa mắt.Nàng thấy trong đôi mắt của hắn phản xạ hình bóng nàng. Một chồi non màu xanh đậm.Năm Tần Nhị Thế lên ngôi, cũng là năm 209 trước Công Nguyên, Trần Thắng, Ngô Quảng phát động khởi nghĩa tại làng Đại Trạch, Hạng Vũ và thúc phụ Hạng Lương ám sát Thái Thú Ân Thông tại Ngô Trung, cử binh khởi nghĩa.Trong trận chiến này một mình Hạng Vũ chém chết Ân Thông và vệ binh hơn trăm người, lần đầu tiên thể hiện võ nghệ vô song của hắn. Năm đó, Hạng Vũ vừa tròn hai mươi bốn tuổi.Thành công từ một hạt giống thành một chồi non, cuối cùng Ngu Thúy cũng hãnh diện, không chỉ làm sạch được tiếng xấu không thể nảy mầm, mà nàng mừng rỡ phát hiện, lúc Hạng Vũ chạm đến chậu hoa, hai người bọn họ có tâm linh tương thông. Hạng Vũ bỏ đi sự kinh ngạc lúc đầu, rất nhanh hắn đã thích ứng với việc hạt giống mình gieo bảy năm có linh khí có thể hiểu tiếng người.Lúc xưa một đạo nhân cho hắn hạt giống này đã nói qua, hạt giống này với những hạt giống khác không giống năm, cần phải chăm chỉ tưới nước lâu dài mới có thể nở thành bông hoa xinh đẹp, chỉ là Hạng Vũ không nghĩ đến một khi trồng liền đến bảy năm.Chậc, Ngu Thúy nghe xong không khỏi buồn bực, cái gì mà chăm chỉ tưới nước, thật ra vì nàng khát quá mới nảy mầm, nếu không cứ mỗi ngày tưới nưới, nàng sẽ thối rữa trong đất không thể nảy mầm.Ngu Thúy im lặng bảy năm không có ai để nói chuyện, hiện tại Hạng Vũ nghe được tiếng của nàng, lập tức sẽ giống như hạt đậu mà nói ra thân thế của mình."Ngươi nói... Ngươi vốn là người?" Hạng Vũ có chút choáng váng.Ngu Thúy ra sức gật đầu, thế nhưng thân thể của nàng không động đậy được, chỉ có thể xòe mấy lá non mới mọc ra."Vậy..." Hạng Vũ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nghẹn nửa ngày mới có thể nói được, "Vậy... Gọi cô nương thế nào?""Ta họ Ngu..." Ngu Thúy bỗng nhiên im lặng, bởi vì bỗng nhiên nàng nhớ đến lời nguyền của tên nàng.Thúy là Vũ Tuất, ý là Hạng Vũ chết. Tuy rằng cách giải thích này là bịa đặt, nhưng nàng đã xuyên qua thành đóa hoa của Hạng Vũ, còn chuyện gì không thể xảy ra chứ?_________________________[1] Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở dã: Nước Sở tuy chỉ còn ba hộ nhưng diệt Tần tất là Sở. Có người cho rằng trận đánh ở bến Tam Hộ của Hạng Vũ chính là ứng vào điềm Tần sẽ mất về tay Sở.[2] Thủy hoàng đế: Tần Thủy Hoàng – tên thật là Doanh Chính hoặc Triệu Chính. (259 TCN – 210 TCN)


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx