sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 09-2

Ngu Thúy im lặng làm cho Hạng Vũ hiểu lầm, cho rằng cô nương không thể tùy tiện cho nam nhân biết khuê danh, hắn hiểu ý nói: "Nếu cô nương họ Ngu, vậy thì ta sẽ gọi cô nương là Ngu Cơ nha."Ngu Cơ? Ngu Cơ! Ngu Cơ Ngu Cơ Ngu Cơ... Đầu Ngu Thúy ong lên một tiếng, làm đại não trống rỗng. Nàng nghĩ có chỗ không thích hợp, đó là bên cạnh Hạng Vũ không có Ngu Cơ đẹp khuynh thành nha.Tuy rằng Ngu Thúy không hề biết về cuộc đời Hạng Vũ, nhưng cũng nghe cha ở nhà nói qua vài lần, nói là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Ngu Cơ thời niên thiếu vừa gặp đã yêu, sau đó mang một mảng tình thâm đi theo Hạng Vũ chinh chiến sa trường..."Ngu Cơ, thúc phụ lập Sở Hoài vương Hùng Hòe, người lên làm Vũ Tín Quân, sau này ta sẽ theo người đi đánh trận. Yên tâm, ta sẽ mang ngươi đi, ta còn muốn nhìn lúc ngươi trưởng thành sẽ trở thành đóa hoa thế nào?" Hạng Vũ cười ha ha nói, ngữ khí không giống với thời niên thiếu ôn hòa, mà lại trộn lẫn sự dũng mãnh, kiên cường vô song.Cái gì cái gì! Ngu Thúy thấy mình bị đổi vào trong một chậu đất sét, bị Hạng Vũ ôm vào trong ngực, cưỡi lên tuấn mã đen tuyền, chỉ có bốn vó sắc trắng."Hạng Vũ, sao ngươi ra chiến trường mà lại mang theo chậu hoa!" Thúc phụ đứng bên cạnh mặt đầy hắc tuyến."Thúc phụ, đây là Ngu Cơ." Hạng Vũ trịnh trọng nhìn về phía thúc phụ giới thiệu."Ha ha! Một chậu hoa mang tên một nữ nhân, có khi nào cũng là ngu mĩ nhân thảo?" Thúc phụ không lưu tình chút nào cười nhạo nói."Hoa này thật sự là ngu mĩ nhân!" Hạng Vũ nhớ tên Ngu Thúy nói cho hắn, gió Giang Đông làm cho thân thể yếu đuối của Ngu Thúy lung lay, nếu như nàng có thể khóc nói thật là muốn đón gió rơi lệ mà.Thì ra lịch sử thật sự là như vậy, vì sao Ngu Cơ được gọi là Ngu mĩ nhân, mà Ngu mĩ nhân vì sao lại là tên một loại hoa, vì sao Ngu Cơ thân là nữ tử mà lại theo Hạng Vũ đi khắp nơi chinh chiến...Bởi vì... Bởi vì thật sự Ngu Cơ chính là một đóa hoa.Nhưng bi kịch hơn chính là Ngu Thúy phát hiện có vẻ nàng là một đóa hoa không may mắn..."Ngu Cơ, thúc phụ để ta làm đại tướng quân, ta sợ dẫn dắt không được, một mình ta đánh trận còn biết đánh thế nào, nhưng mà sao có thể chỉ huy hơn một ngàn người?""Có gì phải sợ? Ngươi xông lên phía trước, ngươi tiên phong, người phía sau có thể không xông lên sao?"Hạng Vũ hiểu ra, từ đó về sau đánh trận vô cùng hùng dũng, bao giờ cũng một mình một ngựa tiên phong dẫn binh lính vào trận địa địch như đi vào chỗ không người. Không ai có thể địch lại, không lâu sau thì được phong tước Thượng tướng quân."Ngu Cơ, thúc phụ để ta diễn giảng trước trận đánh, thế nhưng ta sợ nói chuyện trước một đám người, ta sợ quên chữ...""Sợ cái gì? Xem mọi người ở dưới như cây củ cải to là được. Vả lại, chẳng phải thúc phụ đã viết bản thảo cho ngươi rồi sao? Ngươi cứ học thuộc lòng là được chứ gì? Ngươi nói lòng bàn tay ngươi chảy mồ hôi à? Vậy thì ít nói, dùng khí thế, dùng ánh mắt, dùng ánh mắt áp đảo bọn họ."Hạng Vũ đã hiểu, từ đó về sau tại những chỗ đông người hắn ít nói hẳn, cả người đứng yên, thân mặc áo giáp ô kim, chiến bào bằng da hổ, khí thế bức người làm hơn một ngàn binh sĩ lập tức yên lặng.Chỉ cần hắn nói ra một mệnh lệnh, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua, tuyệt đối sẽ không có người nào dám phản đối.Trong mắt người khac, một Hạng Vũ ngày càng ra dáng một Thượng tướng quân chân chính, nhưng trong mắt Ngu Thúy, hắn chỉ là một cậu nhóc to xác vừa ngu vừa ngốc, vừa là một nam khả ái thường hay ở trước chậu hoa nàng mà lẩm bẩm. Thật ra thì giống như một con chó to hay thích gầm gừ, đối với địch nhân thì bày ra bộ răng hung ác và bộ vuốt sắc bén, nhưng khi ngồi trước mặt nàng sẽ thì trở về ngữ điệu ôn hòa, mơ hồ vẫn là thiếu niên hay lẩm bẩm với nàng nhiều năm trước.Chậu hoa của Ngu Thúy cũng đổi thành chậu đất sét rất đẹp, bên ngoài có hoa văn trang trí rất đẹp, đó là vật Hạng Vũ cố ý chọn ra trong đống chiến lợi phẩm.Có lẽ là đã ngủ bảy năm trong đất, lúc Ngu Thúy chui từ dưới đất lên phát hiện chính mình sinh trưởng rất nhanh.Tất nhiên nói nhanh là so với bảy năm nàng không nảy mầm, còn với cây cỏ thông thường, nàng sinh trưởng rất chậm, hơn nửa năm mới có nụ hoa.

Ngày hôm đó ánh nắng rất đẹp, gió thổi làm nàng ấm áp cả người. Hạng Vũ cầm tấm gương đồng để nàng xem dáng vẻ của chính mình. Nụ hoa hình trứng được bao bọc bởi hai đài hoa màu lục, nụ hoa đáng yêu rủ xuống trên cuống hoa dài nhỏ đứng thẳng. Theo cách nói của Hạng Vũ thì cực kì giống như thiếu nữ đang cúi đầu trầm tư, thướt tha thanh tú.Đối với hình dạng của chính mình Ngu Thúy rất hài lòng, nhưng Hạng Vũ cầm gương đồng ngượng ngùng hỏi han: "Ngu Cơ, nàng không nên nở hoa sớm như vậy, nếu nở hoa xong, có phải nàng sẽ rời xa ta không?"Ngu Thúy ngẩn ngơ, từ lúc nàng biến thành hoa, cuộc sống trên đời này không có gì vui, chỉ là uống nước rồi chờ chết. Nguyên là nàng muốn kết thúc cuộc đời nhanh một chút, sớm chết sớm siêu sinh, nhưng nàng thấy Hạng Vũ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn mình thỉ không khỏi do dự.Nam nhân này bề ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm cực kì yếu đuối, nếu không có nàng, sợ rằng hắn không chịu được?"Ngu Cơ, ở lại bên cạnh ta!"Mà thôi, nàng cam chịu số phận, làm tỷ tỷ tri kỉ của hắn cũng được? Ngu Thúy rủ nụ hoa xuống, nhẹ nhàng gật hai cái. Bây giờ cả thế giới của này chính là hoa viên nhỏ tràn đầy sắc xanh, dồi dào ánh sáng, trong không khí tràn ngập hương cỏ hoa tươi mát, còn có Hạng Vũ. Tất cả đều thật đẹp, rất an nhàn. Giờ khắc này, nàng hoàn toàn quên đi lịch sử tàn khốc.

Trận chiến ở Định Đào, Hạng Lương tử trận.Màn đêm buông xuống, Hạng Vũ nhận được tin từ binh sĩ, trong trướng, hắn ôm chậu hoa của Ngu Thúy khóc không thành tiếng."Ngu Cơ, thúc phụ... Người... Đã chết..."Ngu Thúy trầm mặc không nói gì, một câu an ủi cũng không nói nên lời.Nàng biết đối với Hạng Vũ, thúc phụ cũng giống như phụ thân của hắn. Nàng ở cùng bọn họ nhiều năm như vậy, nhìn bọn họ cãi nhau, rồi lại làm lành, lại cãi nhau, lại làm lành, thúc phụ vừa nghiêm khắc vừa hiền lành, đối với Hạng Vũ vừa như nghiêm phụ vừa như từ mẫu, một tay nuôi lớn hắn.Người kia lúc nào cũng nói muốn nhổ nàng đi, nhưng chưa một lần ra tay, người kia luôn bị Hạng Vũ chọc giận đến thổi râu trừng mắt, người kia lúc có chuyện vui luôn vuốt râu cười to, người kia khi Hạng Vũ đánh thắng trận, sẽ vỗ vai hắn khích lệ...Ông lão có tóc hoa râm nghiêm túc đó đã đi rồi sao? Không còn nhìn thấy nữa rồi sao? Lúc Ngu Thúy nhận thức đến biết đến chuyện này thì nội tâm nảy lên sự chua xót không thể nào hình dung được.Nước mắt Hạng Vũ thấm xuống đất, một giọt thấm đến bộ rễ của nàng, nỗi bi thương không cam lòng của hắn truyền đến lòng nàng, nàng và hắn cùng nhau rơi lệ. "Hạng Vũ, nguyện vọng của thúc phụ là gì?" Nàng hỏi"Diệt Tần!" Hạng Vũ điềm nhiên nói."Vậy hãy hoàn thành nguyện vọng của người!" Nàng nghe được chính mình nói như vậy.Hạng Vũ không nói gì, nhưng nắm chặt tay lại.Một ngày kia, cuối cùng Hạng Vũ cũng hoàn toàn lớn lên, từ một người không rành thế sự, thích trồng hoa dưỡng cỏ, lại biến thành Tây Sở Bá Vương mà người khác vừa nghe tên đã sợ mất mật. Một đêm kia, Hạng Vũ tưới bằng nước mắt, cuối cùng Ngu Thúy cũng nở hoa.Hai đài hoa bao lấy nụ hoa tách ra, giống như là thiếu nữ cởi xiêm y cũ đi, lộ ra bên trong đóa hoa trông giống như thiếu nữ. Ban đầu thân thể cong cong, bây giờ lại đứng thẳng lên, cánh hoa mỏng như cánh ve xòa re, tươi đẹp như đôi môi đỏ mọng, mềm mượt như tơ.Thanh tao và rực rỡ cùng hòa hợp. Thực sự không thể tưởng tượng một loài hoa thoạt nhìn dường như cỏ dại yếu đuối mỏng manh ven đường có thể nở ra một đóa hoa rực rỡ xinh đẹp như vậy.Ngày thứ hai, Ngu Thúy thấy được binh sĩ truyền đến tin Hạng Lương chết.Tướng mạo quen thuộc, đôi mắt phượng cùng vẻ mặt lãnh đạm, rõ ràng là ông chủ Á Xá! Chỉ là không có mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thêu rồng đỏ mà thôi.Ngu Thúy nói nghi vấn của mình cho Hạng Vũ nghe, Hạng Vũ rất không muốn để binh sĩ kia chạm vào chậu hoa. Mặc cho Ngu Thúy nói đến miệng lưỡi khô rát, nhưng vẻ mặt đối phương vẫn tỏ ra mờ mịt, không hiểu vì sao thượng tướng quân lại để cho mình cầm chậu hoa.Hóa ra sóng điện không giống! Sóng điện ta hận ngươi!Ngu Thúy càng buồn bực hơn, thì ra chỉ có Hạng Vũ mới nghe được nàng nói cái gì sao?Hạng Vũ càng vui vẻ hơn, thì ra chỉ có mình hắn mới biết được bí mật của Ngu Cơ.Hạng Vũ giữ binh sĩ này lại bên người, làm cầm kích thị vệ. Người kia nói, tên hắn là Hàn Tín.Miệng Ngu Thúy giật giật, sao cái tên này quen thuộc như thế? Lần thứ hai Ngu Thúy cảm thấy hối hận vì đã trốn giờ học lịch sử.Tần Nhị Thế [3] năm hai, Hạng Vũ xuất quân chiếm Hàm Dương, tới Ung Khâu, chiến đấu kịch liệt với quận thủ Tần Tam Xuyên - Lý Do, Hạng Vũ chém chết Lý Do, quân Tần đại bại.Cùng năm, Hạng Vũ xuất binh cứu Triệu, đập nồi dìm thuyền [4], đại phá quân Tần.Tháng mười hai cùng năm, Hạng Vũ cho xuất mười vạn quân Sở tại Cự Lộc đại phá bốn mươi vạn quân tần, sử gọi là đại chiến Cự Lộc. Hạng Vũ đánh một trận thành danh.Sách sử còn ghi chép: "Binh lính Sở đều lấy một chọi mười, tiếng hô của binh sĩ Sở động thiên, quân lính chư hầu ai ai cũng sợ hãi."Ngu Thúy nhìn Hạng Vũ một bước trở thành Tây Sở Bá Vương trong lịch sử, cảm thấy tên thiếu niên mà nàng biết càng lúc càng xa. Số lần nhìn thấy hắn càng ngày càng ít, thời gian cùng hắn nói chuyện mỗi càng càng ít đi.May là hắn không quên mỗi ngày đều tưới nước cho nàng, ngay cả thời điểm gian khổ nhất thiếu nước hắn cũng chưa từng quên.Dần dần, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn không hề chạm vào chậu hoa nữa, luôn luôn đứng xa xa nhìn nàng, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn nàng, như chỉ là một đóa hoa đơn thuần.Nàng cũng không biết có thể làm gì, chỉ có thể cố gắng duy trì vẻ nở rộ, để hắn có thể nhìn thấy nàng khi bị lạc trong nỗi bất an.Khi binh lính tiến vào chiếm giữ Hàm Dương, nàng nghe nói hắn đốt cung A Phòng, giết rất nhiều người, nàng muốn tìm cơ hội khuyên hắn, đáng tiếc hắn không hề xuất hiện.Tổng cộng cung A Phòng cháy bảy ngày bảy đêm, trong không khí tràn ngập mùi khói làm nàng khó thở, nàng nhìn ánh lửa phía chân trời, nghe tiếng khóc la thê lương phía xa, chỉ cảm thấy chính mình đang ở trong địa ngục Tu La.Sau đó, hắn cầm đến một chậu hoa bằng ngọc đã được mài tinh xảo, để nàng vào trong đó. Chậu hoa này tuy rằng thoạt nhìn rất lộng lẫy, nhưng nàng cảm thấy lạnh giá không gì sánh được."Ngu Cơ, thù của thúc phụ đã báo xong, chúng ta về nhà thôi." Hắn vuốt ve cánh hoa mềm mại của nàng, ôn hòa nói như thế. Nhưng vẫn không thể che giấu được lệ khí từ chiến trường tỏa ra trên người hắn.Cái gì nàng cũng chưa từng nói, cánh hoa đỏ như máu run rẩy.

Không lâu sau, người cầm kích thị vệ bên cạnh Hạng Vũ lại thay đổi. Hàn Tín bỏ Sở theo Hán, đi tìm Lưu Bang.Trước đây, Ngu Thúy đã từng nghe Hạng Vũ nói đến mơ ước của hắn. Khi đó hắn ôm nàng ngồi dưới ánh nắng mặt trời, bên người bọn họ hoa cỏ vây quanh, dạt dào sắc xanh.Nguyện vọng của Hạng Vũ thật ra rất đơn giản, hắn chỉ cần có một mảnh ruộng phì nhiêu, có thể trồng vài loại rau, tự cấp tự túc, một mình một niềm vui.Thế nhưng thân là quý tộc của Sở quốc, thúc phụ của hắn không cho phép hắn sở hữu ý nghĩ nhỏ bé như vậy, bắt buộc hắn phải học văn tập võ, đảm đương trách nhiệm. Bây giờ vì thúc phụ mà báo thù, Tần cũng đã diệt, Hạng Vũ bắt đầu nghĩ đến gia đình.Đất đai ở Quan Trung màu mỡ không gì sánh được, trải dài nghìn dặm, Hàm Dương có cung điện tráng lệ, mĩ nữ như mây, nhưng Hạng Vũ không có một chút lưu luyến. Thiên hạ này, dù hắn có ngồi lên chiếc ghế kia, thì thế nào?Hạng Vũ mình không phải là người sẽ lên ngôi hoàng đến, hắn chỉ là một tướng tài, không có dã tâm này. Nhiều lúc trên chiến trường giết chóc, cả người nhuốm máu tươi, hắn muốn tìm một nơi để sám hối tội lỗi của chính mình, không ai biết đến, cùng với Ngu Cơ sống quãng đời còn lại cùng nhau.Tuy rằng hắn biết Ngu Cơ chỉ là một đóa hoa, tuy rằng hắn biết nàng không thích nhìn hắn thay đổi mấy năm nay, nhưng hắn phải thay đổi. Trên chiến trường, hắn trải qua vô số bài học kinh nghiệm, học được từ người nhân từ trở thành kẻ tàn nhẫn, chỉ có đuổi cùng giết tận mới có thể bảo vệ bản thân thật tốt.Thúc phụ đã chết, quân lính theo hắn cũng không còn lại bao nhiêu người, mỗi người đều sợ hắn bạo ngược, đều nói hắn quá tàn bạo. Chỉ có Ngu Thúy biết, cho đến bây giờ hắn vẫn lả một người có nội tâm ôn nhu. Một người hết lòng tưới nước cho một hạt giống bảy năm không nảy mầm, sao lại có thể là một người lãnh khốc vô tình. Ở bên cạnh hắn, may mắn còn có nàng. Chỉ cần nhìn thấy cánh hoa của nàng dập dìu trong gió, hắn sẽ thấy được tâm mình bình tĩnh, sự trống rỗng lúc trên chiến trường, trong nháy mắt có thể xóa hết. Nhưng hắn phát hiện, không dễ dàng thoát ra như vậy. Không ai đơn giản mà buông tha hắn, dù cho thuộc hạ hay địch nhân.Cầm kích binh sĩ năm đó, dường như chưa từng già đi, trở thành đại tướng quân, đánh với hắn một trận ở Cai Hạ.Hàn Tín với ba mươi vạn đại quân, hắn mười vạn.Quyết chiến ở bình nguyên, không có sông, cũng không có quan ải, không có gì thay đổi.Đây là lần đầu hai kì tài quân sự quyết chiến trên chiến trường, cũng là lần cuối cùng.Hắn thất bại, lần đầu thất bại.Địch vây bốn bề, hắn nhìn nàng yên lặng không nói gì. Hắn vuốt ve cánh hoa mềm mại của nàng, nhẹ nhàng không dám dùng sức. Tay hắn cầm qua kiếm, giết qua người, từng châm lửa. Nhưng trong tâm tưởng của hắn, hắn chỉ muốn cầm cuốc, làm ruộng chăm hoa."Ngu Cơ, sau khi ta chết đi, nàng làm sao bây giờ?" Hắn không sợ chết, hắn giết nhiều người như vậy, trên tay còn nhuốm nhiều máu tươi, chết vạn lần cũng không đủ.Thế nhưng nàng phải làm sao bây giờ?Hắn biết nàng là một đóa hoa rất kì lạ, ở trong đất bảy năm mới nảy mầm, hoa nở bảy năm cũng không héo tàn, vẫn đẹp như vừa nở đêm đó."Đồ ngốc, nếu chàng chết, thì ta và chàng cùng nhau chết." Hắn nghe nàng nói như vậy, thanh âm dịu dàng, ôn nhu, "Cho dù chàng bỏ ta lại thì mỗi ngày cũng không ai kiên trì tưới nước cho ta, sớm muộn gì ta cũng chết.""Hảo." Trong lòng hắn cực kì vui mừng.Nàng nhẹ giọng nói: "Chậu hoa quá nặng, chàng hãy đem ta xuống mà mang theo bên người..."Hắn cẩn thận rút nàng ra khỏi đất, sau đó ôm trước ngực.Hắn chọn tám trăm người, thừa dịp trời tối phá vòng vây về phía nam. Hắn tưởng trở lại cố hương, truyền thuyết kể một người sau khi chết trở về cố hương mới có thể bình yên mãi mãi.Nhưng khi hắn chạy tới bờ sông Ô Giang, Hán quân lại vây lấy hắn. Bên kia sông chính là cố hương của hắn, là nơi hắn lớn lên, thế nhưng hắn vĩnh viễn cũng không trở vể được.Lần cuối cúi đầu nhìn nàng ở trước ngực, đã giập nát không chịu nổi. Cánh hoa tươi đẹp bây giờ đã rụng rơi giập nát, hắn đột nhiên có một loại ảo giác, hắn sẽ không thể nghe được nàng nói nữa. Hắn dùng khí lực cuối cùng, đem nàng chôn xuống đất.Hắn không muốn nàng chết. Tuy rằng không có cách mang nàng về nhà, nhưng hắn không muốn nàng chết cùng hắn. Nàng như ánh nắng rực rỡ, hắn không có quyền cướp đi ánh nắng của nàng."Ngu Cơ, Ngu Cơ, có thể nói cho ta biết tên của nàng không?""... Ta là Ngu Thúy... Vũ Tuất Thúy...""Thúy? Tên rất hay, Vũ Tuất Thúy... Ngu Cơ, ta dùng máu của ta tưới cho nàng nhé..."

Năm 202 trước công nguyên, Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ tự vẫn bên bờ sông Ô Giang.Một năm sau."Nghe nói, đây là nơi Hạng Vũ tự vận?" Một người mặc khôi giáp nhàn nhạt hỏi thăm."Đúng vậy, Hàn tướng quân, Hạng Vũ chết ở chỗ này. Thuộc hạ đã thấy trước khi hắn chết, hắn có trồng một đóa hoa. Loại che chở này giống như đối đãi với tình nhân, chậc chậc, thật sự là khiến cho ta cảm khái.""Vậy ngươi có nhớ hắn đã trồng đóa hoa ở nơi nào không?" Người kia tiếp tục hỏi.Tiểu binh nhìn biển hoa mênh mông không khỏi câm lặng, năm đó là chiến trường, bây giờ đã biến thành biển hoa. Những đóa hoa tươi rực rỡ kiều mị đỏ tươi như biển máu, có cảm giác bi tráng không nói nên lời."Thuộc hạ nhớ kĩ, năm đó hổ đầu bàn long kích của Hạng Vũ không có ai lấy, hẳn là ở vùng này..." Tiểu binh cho rằng tướng quân đến tìm hổ đầu bàn long kích gì đó, dù sao hắn cũng đã nghe nói qua, vị đại danh đỉnh đỉnh đại tướng quân này đã từng làm cầm kích thị vệ bên người Hạng Vũ.Người đó đi vào trong biển hoa, sau đó dừng lại ở nơi nào đó, cúi đầu đẩy bụi hoa rậm rạp ra, lộ ra hổ đầu bàn long kích. Thân kích màu xanh bị bùn chôn bên dưới, mà điều tiểu binh cảm thấy kì quái chính lại vị đại tướng quân này không có cầm lấy hổ đầu cầm long kích, mà nhặt ở bên cạnh thanh hổ đầu bàn lòng kích một hạt giống."Đại tướng quân, Hạng Vũ là người thế nào?" Tiểu binh thấy đại tướng quân cúi đầu nhìn hạt giống trầm tư, không khỏi đánh bạo hỏi."Một người ngu ngốc." Người nọ lạnh lùng nói rằng: "Ta dựa vào hắn để diệt Tần, lại không nghĩ hắn lại giết chết tôn thất Tần triều, đốt cháy Hàm Dương cung. Hắn làm thái quá, cho nên ta mới muốn hắn đền mạng. Chỉ là thương tiếc cho cây Ngu mĩ nhân này, sau đó hữu duyên cho bọn họ gặp nhau đi."Tiểu binh nghe hận ý trong miệng đại tướng quân, không khỏi sửng sốt. Chính sách của Tần Thủy Hoàng tàn bạo, mọi người trong thiên hạ đều hận không thể để Tần triều diệt vong, nhưng nghe vị đại tướng quân này nói hình như không giống hận Tần triều, mà là có mối hận khác."Ngươi đi đi, ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, khẳng định có thể đóng tốt vai của ta." Người nọ nhàn nhạt nói rằng. Tiểu binh liếm đôi môi vì khẩn trương mà khô nứt, từ tay hắn nhận một chiếc nhẫn mạ vàng."Đây chính là nhẫn mê hoặc của Ðát Kỉ, có thể thay đổi tướng mạo, sau này ngươi là Hàn Tín, là đại tướng quân của Đại Hán. Đây là lựa chọn của bản thân ngươi, sau này kết quả thế nào cũng không được đổi ý.""Tuân lệnh, đại tướng quân bảo trọng." Vội vàng đeo nhẫn, tiểu binh đã biến thành "Hàn Tín," vội vã đi, làm đại tướng quân là giấc mơ của hắn.Một trận gió thổi qua, thổi đến biển hoa lay động thướt tha, người nọ cởi bỏ khôi giáp xuống, lộ ra gương mặt thanh tú, ngửa mặt lên nhìn trời nói nhỏ: "Phù Tô, rốt cuộc ta cũng đã báo thù cho ngươi..."Thanh âm tiếp theo như ẩn trong gió, không ai nghe thấy.

Thần trí Ngu Thúy không tỉnh táo nhìn trần nhà trắng bệch.Cô bị sao vậy? Hình ảnh sau cùng nhìn Hạng Vũ ở trước mặt nàng dùng hoàng kích tự vẫn, máu nóng nổi vẩy vào đất, cô liều mạng gọi tên hắn nhưng không có gì đáp lại, chỉ có thể nhìn thấy từng chút máu của hắn bị cô hút lấy, bị cô nuốt trong cay đắng.Tất cả đều có vẻ không chân thật, nhưng lại hết sức rõ ràng.Hình như cô đã mơ một giấc mơ rất dài.Nằm trên giường quá nửa tiếng, bên ngoài vang lên tiếng ba mẹ làm cơm buổi sáng, Ngu Thúy mới tỉnh ngộ hơn, hình như cô đã về đến hiện đại.Lẽ nào tất cả chỉ là giấc mơ?Cô lập tức nhảy dựng lên, bởi đã lâu thân thể không có cảm giác, thậm chí bước đi không vững, suýt nữa ngã trên giường.Chịu đựng đau đớn, cô quỳ gối bò đến sảnh, sau đó trợn mắt há hốc nhìn nơi cô chôn hạt giống ngu mĩ nhân, đã mọc chồi rồi."Thúy Thúy, con sao vậy?" Cha cô kinh ngạc hỏi.Ngu Thúy không rảnh để ý tới, lảo đảo đứng lên, vọt xuống lầu. Cô nhớ kĩ ở góc đường có mở một cửa hàng hoa, cô muốn mua một chậu hoa và đất, để trồng ngu mĩ nhân trong đó.Có khi nào kiếp này, đến phiên tên cao to Hạng Vũ kia chuyển thế thành hạt giống ngu mĩ nhân? Lúc này đổi lại cô muốn hắn xuất hiện? Cô không có cách nào tưởng tượng Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ biến thành hình dạng một đóa hoa."Chào mừng quý khách." Một thanh âm hết sức quen thuộc ấm áp vang lên.Ngu Thúy ngây ngốc nhìn người thanh niên cao to cường tráng, vẫn anh tuấn như xưa, chỉ là tóc búi trở thành tóc ngắn gọn gàng, áo giáp băng lãnh thiết huyết đổi thành áo len nhẹ nhàng còn đeo một chiếc tạp dề hình chó Snoopy đáng yêu nữa."Hạng Vũ?" Ngu Thúy giật giật môi, không dám tin mà hỏi.Người nọ ôn hòa gật đầu, nhoẻn miệng cười nói: "Em là Ngu Thúy? Dáng vẻ dễ thương hơn anh tưởng tượng nhiều."Ngu Thúy cắn răng bước lên, đánh hắn một trận dữ dội.Hạng Vũ đầu ủy khuất nói rằng: "Anh đã nghĩ lúc em gặp anh, sẽ ôm anh khóc hết nước mắt chứ.""Hạng Vũ chết tiệt! Cô nương ta đã sớm muốn làm vậy với ngươi rồi! Đừng tưởng hoa cỏ không biết tức giận.""Cô nương hạ thủ lưu tình a."Ngu Thúy ôm đầu Hạng Vũ vừa đánh vừa cắn...

"Làm sao vậy? Gặp phải ai sao?" Ông chủ nhìn mặt bác sĩ đầy nghi hoặc đẩy cửa bước vào, không khỏi nhíu mi hỏi.Bác sĩ đặt điểm tâm lên quầy, thuận tiện cắn đũa khó hiểu nói: "Hình như ở cửa hàng bán hoa góc đường tôi thấy cô nữ sinh mà hôm qua chúng ta gặp. Hình như em ấy muốn sang chậu cho hạt giống vừa nảy mầm... Không phải là hạt giống mà hôm qua cậu đưa cho em ấy chứ?""Có gì ngạc nhiên sao?" Ông chủ thản nhiên nói: "Thì hạt giống trước sau gì cũng sẽ nảy mầm mà. Dù cho hạt giống một năm, hay hai ngàn năm trước, hạt giống vẫn lần nữa nảy mầm, có duyên thì hai người hẳn sẽ gặp nhau lần nữa...""Này, rốt cuộc hạt giống đó có lai lịch thế nào?" Bác sĩ vẫn cảm thấy khó ứng phó với tầng tầng lớp lớp vật phẩm ở Á Xá."Không có gì, trong Á Xá đều là đồ cổ mà thôi." Ông chủ mỉm cười, tách đũa ra: "Lần sau mua đồ cậu không cần lấy đũa tách, ở đây tôi cũng có đũa, dùng xong rửa là được rồi."Bác sĩ vùi đầu ăn, không dám nói tiếp. Là ai mới nói ở trong Á Xá đều là đồ cổ? Chiếc đũa chắc chắn cũng là đồ cổ. Hắn không muốn dùng đũa từ mấy trăm năm trước mà ăn đâu.Hơn nữa nói không chừng... Đôi đũa đó không phải để bồi táng người chết chứ.__________________[3]: Tần Nhị Thế: hay Nhị Thế hoàng đế (二世皇帝), tên thật là Doanh Hồ Hợi (嬴胡亥), là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ 210 TCN đến 207 TCN.[4] Đập nồi dìm thuyền: thành ngữ xuất hiện từ mệnh lệnh đập nồi nấu cơm và dìm thuyền sau khi đã qua sông đi cứu Triệu của Hạng Vũ. Câu này nói lên ý định quyết tâm tiến về phía trước để tử chiến chứ không chịu lùi lại phía sau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx