sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 10-2

"Cậu? Là cậu sao? Cậu biết ông chủ cửa hàng này đi đâu không?" Người kéo tay cầm ô, một tay chống gậy, tóc hoa râm, khí chất nho nhã, chính là việc trưởng viện bảo tàng."Không biết, hôm qua tôi đến Á Xá còn thấy anh ta." Bác sĩ biết người này là viện trưởng, thường ngày hay cùng mình lui đến Á Xá, cho nên hai người coi như biết nhau, nhưng cũng không biết tên đối phương, cậu chỉ biết đối phương là viện trưởng viện bảo tàng, mà đối phương chỉ biết cậu là bác sĩ.Viện trưởng dùng gậy đập mạnh xuống đất, thở dài nói: "Á Xá đã một ngày một đêm chưa mở cửa, hôm qua tôi dùng vạc luyện đan thời Chiến quốc để đổi lấy ba kiện đồ cổ, vốn hôm nay đến hỏi cậu ấy có mua vạc luyện đan không, nhưng phát hiện cậu ấy không mở cửa." Viện trưởng nói xong vô cùng đau lòng, rõ ràng nhận thấy mình quá đáng rồi.Tuy rằng bác sĩ không hiểu rõ về đồ cổ, nhưng cũng biết trong Á Xá đều là vật vô giá, bởi vì nó xảy ra rất nhiều chuyện quái lạ, mới không có ý bán ra.Cậu từng nhìn thấy viện trưởng hay những kẻ có tiền khác quấy rầy đòi mua, nhưng ông chủ đối với bọn họ nói giá rất cao không chút động lòng, nhưng trong chớp mắt có thể lấy giá cực thấp, giống như đi trên đường mà bị lừa đảo, cổ vật giá trên trời vậy mà tùy tiện bán đi. Dám dùng ba kiện đồ cổ để đỗi lấy một vạc luyện đan, sợ ràng vạc luyện đan kia lai lịch không đơn giản.Bác sĩ nghĩ lại, lại vô ý cùng viện trưởng tính tình nóng nảy dây dưa, cười nói hai câu, liền mượn cớ muốn đưa đồng nghiệp về nhà mà cáo biệt.Trên đường không nói chuyện, sau khi đưa Diệp Thiển Thiển về nhà, bác sĩ nhìn bóng cô khuất dạng ở hành lang, nhanh chóng quay người đi.Chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ là mình nghĩ nhiều quá thôi.Thấy hai bên không có người, tâm tình bác sĩ rất tốt xoay ô dưới trời mưa, nhìn giọt mưa từ bốn phía rơi xuống, giống như đã bỏ qua buồn phiền trong lòng, cậu hài lòng nở nụ cười.Ngày thứ hai, trời vẫn đổ mưa dầm liên miên.Bác sĩ đứng trước bảng thông báo, tìm ca phẫu thuật hôm nay của mình, vừa vặn lúc này Thuần Qua cũng đi tới, bác sĩ cười vỗ vai anh ta: "Nghe nói tối qua phẫu thuật rất thành công, cậu được đấy!""Đó là hữu ca xuất mã, nhất cá đính lưỡng!" Thuần Qua phi thường đắc ý, kì thật tối qua ca phẫu thuật không có gì khó khăn, nhưng là lần đầu cậu mổ chính, tuy rằng bởi vì viện trưởng không trở về kịp, nhưng đối với anh ta ý nghĩa với trọng đại. Thuần Qua nở nụ cười, muốn thu liễm, ho nhẹ nói: "Thật ra cũng may mà có trợ thủ Diệp Thiển Thiển, đừng nhìn người ta ngoại hình xinh đẹp, lại dùng phương pháp khâu Halsted, năm ngoái tôi mới học cái đó. Cậu không tin sao? Nếu lúc đó cậu ở đây chắc cũng sẽ ngạc nhiên."Bác sĩ giật mình, nhưng không phải vì Diệp Thiển Thiển biết khâu bằng phương pháp Halsted.Hôm qua Diệp Thiển Thiển ở lại đây phẫu thuật? Điều đó không thể nào.Ánh mắt bác sĩ dừng ở bản thông báo, ca phẫu thuật hôm qua còn chưa lau đi, buổi chiều lúc năm giờ ba mươi phút có ca phẫu thuật khẩn cấp, tên Diệp Thiển Thiển bỗng dưng xuất hiện trên đó.Giấy trắng mực đen, còn viết rõ ràng. Phân công ca phẫu thuật không thể có lỗi, bởi vì nó liên quan đến trách nhiệm điều trị. Thuần Qua cũng sẽ không nói dối... Như vậy lúc đó mình đưa cô gái kia về nhà là ai.Bác sĩ cảm thấy một luồng khí lạnh rét thấu xương từ lòng bàn chân chạy lên cột sống lan đến sau đầu, tức khắc tay chân lạnh lẽo.Bác sĩ quyết định không bao giờ... Mang theo ô nữa.Mặc kệ trời mưa lớn thề nào, thà rằng mình mang thân ướt đẫm về nhà cũng tuyệt đối không mang theo ô.Nếu nói trước kia bác sĩ chỉ tin ông chủ năm phần, thì do chính mình trải nghiệm nên đã không hề hoài nghi nữa.Ngay cả chiếc ô cũng không mang theo, thì cũng không ai có thể lấy ô từ trong tay cậu? Cứ coi như là yêu tinh cũng không làm được gì.Sau đó bác sĩ cứ như vậy, vì quá bận rộn nên không còn thời gian lo lắng. Dù sao cũng tới cuối năm rồi, còn nhiều ca phẫu thuật, còn tổng kết cuối năm, đánh giá cuối năm cũng đã làm bác sĩ rất bận rộn. Mà khi cậu mỗi ngày cứ đội mưa về nhà, mới phát hiện cửa Á Xá vẫn đang bị khóa chặt.Hay là ông chủ về nhà ăn tết rồi. Bác sĩ nghĩ như vậy, tuy rằng nhìn ông chủ có cảm giác rất cô độc, nhưng mặc kệ là dạng người nào, chắc chắn cũng sẽ có giai nhân.Nhưng mà trong ấn tượng hai năm nay, ngay cả ngày chúa sinh ra đời, thời gian tết Nguyên Đán, Á Xá cũng không đóng cửa, thậm chí ngay cả tết âm lịch năm ngoái vì cậu tăng ca không có về với ông bà, cũng thấy Á Xá vẫn mở cửa. Hình như một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào Á Xá cũng đều mở cửa buôn bán.Lần này lại ngừng buôn bán vài ngày, có thể có việc gì gấp sao, có lẽ gấp về cổ vật.Tuy rằng bác sĩ lo lắng, nhưng lại không biết ông chủ đã xảy ra chuyện gì, hay là ngày nào đó đi qua Á Xá, ông chủ còn có thể mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thêu hồng long trên thân, ngồi ở phía sau quầy uống trà Long Tĩnh thong dong đọc sách. So sánh với mình bận tối mặt tối mũi chắc hẳn là số mệnh vất vả rồi.Á Xá ngừng buôn bán ngày thứ năm, bác sĩ vừa mới phẫu thuật xong, đang đứng ở cửa sổ sát đất uống cà phê để tinh thần hương phấn thì đờ ra, bên ngoài từng giọt mưa rơi xuống. Dự báo thời tiết nói ngày mai trời sẽ nắng, nhưng nhìn mưa ào ạt, buổi chiều mai có lẽ sẽ âm u như lúc này."Thọ tinh, tối nay nên mời khách ăn nha." Thuần Qua lớn giọng kêu, mọi người trong phòng cũng ồn ào theo.Bác sĩ liên tục gật đầu đồng ý, biết thật ra bọn họ chỉ tìm cớ để thư giãn một chút."Hôm nay hẳn là cậu không có trực, về nhà thay đồ trước đi." Thuần Qua vỗ vỗ vai bác sĩ, chỉ nếp nhăn trên áo khoác do dựa vào lưng ghế, "Có phải ô của cậu mất không? Tôi có một chiếc, cậu dùng trước đi. Thân là thọ tinh, đừng ăn mặc đơn giản như thế.Bác sĩ nhìn chiếc ô trong tay Thuần Qua đưa tới, sửng sốt trong chốc lát. Ông chủ nói cậu không thể cho người khác mượn ô, như vậy mượn ô của người khác chắc là không sao?Bác sĩ vốn định từ chối, nhưng mình mời khách lại ăn mặc ướt sũng thì thật thất lễ, sở dĩ cũng nhân tiện nói cảm ơn, trước tiên về nhà thay quần áo, thuận tiện đi đến chỗ gặp mặt một chút. Ở cổng sau bệnh viện có một nhà hàng rất ngon, đến lúc đó nếu có ca phẫu thuật khẩn cấp cũng thuận tiện đưa tin.Ra khỏi nhà hàng, bác sĩ cố đi trong mưa. Do làm vào buổi chiều, hơn nữa mưa liên miên không dứt, trên đường buôn bán rất vắng, rất nhiều quán đều đóng cửa không tiếp tục kinh doanh. Bác sĩ nhớ lại lúc xưa, nhớ lại kỉ niệm hai mươi bốn năm qua, theo thói quen vuốt khối khóa trường mệnh trên cổ.Có người nói chiếc khóa trường mệnh này do người mẹ đã mất để lại cho cậu, tuy rằng người lớn nói cậu không thể tháo ra khi chưa đến hai mươi bốn tuổi, nhưng cậu có một thói quen, quyết định cho dù qua hai mươi tư tuổi vẫn muốn mang, bởi vì đây là vật mà mẹ để lại cho cậu.Bác sĩ đang miên man suy nghĩ, định quẹo vào siêu thị, dự định lúc rảnh rỗi mua chút đồ ăn. Giữa lúc cậu đứng trước cửa siêu thị, mới vừa gập ô lại, bỗng nhiên phát hiện trên đường có người đang dầm mưa. Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, hồng long cực chói mắt."Ông chủ!" Bác sĩ mừng rỡ giơ tay, thấy ông chủ bình an, so với tưởng tượng còn vui vẻ hơn. Bởi vì công việc rất bạn rộn, ngoại trừ đồng nghiệp trong bệnh viện, ông chủ là bạn duy nhất của cậu trong thành phố này."Sao lúc này đã tan ca?" Ông chủ bất ngờ thấy bác sĩ, lau nước mưa trên mặt, không chút khách khí vươn tay nói: "Cho tôi mượn ô một chút, tôi đi phía trước có chút việc, quay về trả lại cho cậu."Bác sĩ không cần suy nghĩ, rất tự nhiên đưa ô đang cầm trong tay qua, nhưng lúc ngẩng đầu lơ đãng nhìn ông chủ, phát hiện cổ ông chủ trơn tuột, không hề thấy vết thương dữ tợn đâu cả.Lúc đó sắc mặt bác sĩ thay đổi, lập tức nắm chặt ô trong tay, lớn tiếng hỏi: "Anh là ai?"Những lời này hỏi có chút dư thừa, bác sĩ đang nghĩ thì hoàn cảnh xung quanh trong nháy mắt thay đổi, một lúc sau sấm sét rền vang, đinh tai nhức óc. Ở phía sau không phải là siêu thị đèn đuốc sáng trưng, mà một vùng hoang vu u ám. Giữa lúc cậu ngạc nhiên đánh giá bốn phía thì cảm giác trong tay có chút kì lạ, tập trung nhìn vào, phát hiện chiếc ô trong tay mình bỗng nhiên biến thành độc xà màu trắng, mà chuôi ô cậu cầm là đầu rắn, có hai chiếc răng nanh độc trong giữa tia chớp phát ra tia sáng chói lóa, muốn cắn cổ tay cậu.Theo phản xạ bác sĩ buông tay, mà ngay ở lúc tay cậu vừa rời khỏi, con rắn độc kia biến thành chiếc ô, viên đá trong suốt như ngọc rơi vào lòng bàn tay.Một cô gái cực kì mĩ lệ xuất hiện trước mặt cậu, một thân bạch y như tuyết, ngũ quan như tranh thủy mặc rất tinh xảo mê li. Đó là một vẻ đẹp không ngôn từ nào có thể diễn tả được.Nhìn một nữ tử mĩ lệ như thế, nhưng lòng bác sĩ như rơi vào hầm băng, cậu biết cô ấy là Bạch Xà tinh. Tuy rằng nét mặt rất lạnh nhạt, vô cùng bình tĩnh, nhưng phía sau nàng từng tiếng sấm rền vang, tia chớp thấy như phim điện ảnh thoáng hiện sau đám mây, hoàn toàn có thể khẳng định tất cả đều do Bạch Xà tinh làm ra.Mà khi bác sĩ cảm nhận được nước mưa thấm ướt người thì mới hiểu được vì sao ông chủ cấm cậu cho mượn ô.Mất đi ô che chở, nước mưa từ trên trời rơi xuống lạnh đến xương giống như ngân châm, từng châm châm trên người, đau nhức thấu xương.Bốn phía một mảnh hoang vu, ngay cả một chỗ tránh mưa cũng không có, bác sĩ không biết có phải đây là tất cả ảo ảnh cho Bạch Xà làm ra hay không, thế nhưng mặc kệ cậu chạy trốn đi đâu, nước mưa từ trên bầu trời trút xuống như bóng với hình..."Chiếc ô? Chiếc ô ở nơi nào?"Thanh âm của Bạch Xà hùng hổ dọa người, thế nhưng bác sĩ không biết nàng có ý tứ gì. Cái gì ô? Chẳng lẽ ô Bạch Xà? Ở trong... Bác sĩ giật mình, muốn mở miệng, nhưng phát hiện mình đau đến nói không nên lời, ngay cả sức để bước đi cũng không có, chỉ có thể ngã ngồi trên đất, lấy tay bảo vệ đầu của mình, để thân thể ít bị lộ trong mưa."Ô của ta? Ngươi giấu ô của ta ở đâu?"Có lẽ bởi vì thanh âm của Bạch Xà quá thê lương, bác sĩ nhịn không đưa tay che đầu. Trong tầm mắt cậu, không thấy nữ tử kia nữa, là chỉ thấy Bạch Xà to lớn không gì sánh được, thân rắn dài hơn mười thước, trước đến quanh cậu. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng nữ tử thanh lệ thoát tục này lại biến thành cự xa dữ tợn. Mà khi cậu thấy Bạch Xà há to miệng muốn cắn tới chỗ mình, bác sĩ không nghi ngờ gì Bạch Xà có khả năng nuốt mình vào chỉ với một cú đớp.Lẽ nào mình sẽ chết như vậy sao?Trong đầu bác sĩ không biết vì sao nghĩ đến lời người lớn nói, lúc cậu hai mươi tư tuổi sẽ có một đại kiếp nạn, chẳng lẽ nói về cái này sao?Bác sĩ mở to hai mắt, không bởi vì chiếc miệng máu kia tới rất gần mà nhắm lại. Nhắm mắt cũng không thể trốn tránh gì cả, cậu muốn nhìn Bạch Xà này ăn thịt người thế nào.Khi ánh chớp lóe lên, trong mắt bác sĩ mỗi hành động đều chậm lại, thời gian dường như dừng lại, hầu như cậu có thể cảm thấy từng giọt mưa long lanh trong suốt giữa không trung, xa xa tia chớp như cắt bầu trời tạo thành cái khe, cảm giác sợ hãi khi sắp đến miệng xà cùng bối cảnh phụ trợ tạo cảm giác ghê sợ mê người.Trước khi chết thấy cảnh tượng như vậy cũng đủ rồi.Lúc bác sĩ có thể cảm nhận khí độc tanh hôi từ miệng xà thì bỗng nhiên có một người đứng chắn trước mặt cậu, thay cậu đỡ lấy miệng xà to lớn kia. Bạch Xà kia dường như bị khiếp sợ, muốn dừng lại, nhưng bởi vì thân thể quá lớn, dù cho muốn đổi hướng thì một chiếc răng nọc cũng xẹt qua bụng đối phương.Trên mắt kính của bác sĩ đều vương giọt mưa, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của cậu, trong tầm mắt thấy hồng long rất sống động, giương móng vuốt ở phía sau người.Đây thật sự là ông chủ sao? Não bác sĩ có chút chậm chạp, ôm đầu gối, cứ thể ngẩng đầu.Trên đầu của cậu, có một chiếc ô giấy thật lớn, thay cậu che khuất nước mưa lạnh giá đến thấu xương."Ngu ngốc, tôi đã dặn cậu, mặc kệ là ai cũng không được cho mượn ô." Thanh âm lạnh lùng của ông chủ từ đỉnh đầu vang lên.Tôi tưởng cậu mới đưa đó! Trong lòng bác sĩ thầm oán than, nhưng không có can đảm tranh cãi. Đã bị lực sát thương của nước mưa xâm nhập, rất nhanh cậu liền bình tĩnh lại, đột nhiên nhớ đến thiếu chút nữa ông chủ bị Bạch Xà cắn, vội vàng đi đến trước người ông chủ, tỉ mĩ kiểm tra."Rất tốt, thân thể không có bị thương, chỉ là y phục bị rách thôi." Bác sĩ nhìn con rồng thêu trên áo ông chủ đã bị phá một lỗ. Cậu đối với bộ y phục này cũng đã nhìn ra, cũng biết kiểu áo Tôn Trung Sơn này được chế tác rất hoàn mĩ, chắc chắn giá trị rất xa xỉ. "Thật sự là đáng tiếc, nhưng không phải cậu có rất nhiều bộ sao? Cái này tôi bồi thường cho cậu!" Bác sĩ nghĩ thầm, rất quý, nhưng chắc tiền lương của mình cũng đủ mà.Ông chủ cúi đầu, lúc nhìn y phục bị rách, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh bị che giấu rất tốt. Ông chủ bình tĩnh ngẩng đầu: "Không có gì, không cần bồi thường. Được rồi, năm ngày trước tôi đã đến nhà cậu lấy chiếc ô Bạch Xà, cậu đừng để bụng."Bác sĩ đã sớm nhìn thấy vật trong tay ông chủ, chính là ô Bạch Xà. Tuy rằng cậu không hiểu sao ông chủ đi vào nhà của mình được, nhưng cũng biết nếu không phải ông chủ thay mình giữ năm ngày, e rằng Bạch Xà tinh đã sớm cầm chiếc ô giấy đi rồi. Bác sĩ cũng không thật sự ngốc, lúc này cũng biết mục đích chính của Bạch Xà tinh là chiếc ô này, về phần mượn ô vân vân, đại khái cũng chỉ là làm theo quy tắc."Chiếc ô này có thể để tôi xử lí không?" Ông chủ nhàn nhạt hỏi thăm."Nhất định phải xử lí, thuận, thuận tiện... Xử luôn bên kia luôn..." Bác sĩ cách đó không xa Bạch Xà đang thè lưỡi, thành thật nói. Có lẽ cậu không phát hiện, từ lúc ông chủ đến đây, Bạch Xà đã bình tĩnh rất nhiều. Chí ít cũng không có sấm nữa.Ông chủ yên lặng nhìn Bạch Xà, đột nhiên thở dài nói: "Cậu biết không? Truyền thuyết Bạch Xà thật ra không có kết cục cuối cùng.""Kết cục cuối cùng? Chẳng lẽ không phải là Bạch Xà bị trấn ở dưới Lôi Phong tháp, sau đó tháp đổ, nên xuất hiện trước mặt chúng ta sao?" Bác sĩ không biết vì sao ông chủ lại nói chuyện này, nhưng có ông chủ bên cạnh, bác sĩ nghĩ việc này sẽ dễ dàng giải quyết thôi, nên bình tĩnh trò chuyện với ông chủ."Bạch Xà kia, đã tu luyện ngàn năm, có thể hô phong hoán vũ, mang phân nửa long cốt. Đến khi qua tình kiếp có thể hóa rồng thăng thiên, trở thành long thần một phương được người đời cung phụng."Bác sĩ hít một hơi khí lạnh, biết rằng một tuần nay mưa tầm tã là do Bạch Xà làm ra. Mà sấm sét vừa xuất hiện, đương nhiên cũng là tác phẩm của Bạch Xà, nếu không thì mùa đông làm gì có sấm sét rền vang chứ."Thật ra năm đó, tuy rằng nàng không có hình rồng, nhưng đã có long cốt. Thế nhưng Pháp Hải ra một đạo phù chú, nói nàng là xà tinh, trấn nàng ở dưới Lôi Phong tháp. Lúc đó Pháp Hải hỏi Hứa Tiên nên xử lý Bạch Xà tinh thế nào, cậu biết Hứa Tiên nói gì không?"Tuy rằng thanh âm của ông chủ rất bình thường, không hề thay đổi nhưng bác sĩ nghe thấy lại nổi da gà, một lời cũng chưa dám nói.Thì ra tiếng nói không phải của ông chủ, mà là của Bạch Xà ở đối diện."Hắn lột da ta, làm thành mặt ô, rút long cốt của ta, làm thành thân ô..."Bạch Xà vừa nói, một lần nữa biến thành hình người. Gương mặt thanh lệ bức người, nhưng lại toát ra vẻ oán hận."Cái gì thề non hẹn biển, cái gì lời đường mật, vẻ mặt hoảng hốt, tất cả đều tan thành mây khói. Hắn nghĩ ta là yêu tinh, ta sẽ ăn thịt người, nhưng hắn có từng nghĩ đến... Thật ra ta yêu hắn đến khắc cốt ghi tâm..." Bạch thì thào nói."Vậy... Lẽ nào...?Bác sĩ há hốc mồm trợn mắt nhìn chiếc ô Bạch Xà trong tay ông chủ, cả người da gà nổi lên như nấm."Bạch Lộ, chỉ cần ngươi đợi thêm một ngày một đêm nữa, oan hồn của ngươi sẽ tan đi, kiếp sau sẽ quên hết mọi chuyện đầu thai làm ngươi, đỡ hơn du đãng trên thế gian này nhiều lắm." Ông chủ thở dài nói.Thì ra xà tinh này có tên, hơn nữa không phải là Bạch Tố Trinh, mà là Bạch Lộ. Bác sĩ nhìn nữ tử xinh đẹp kia, không khỏi thầm than tướng mạo rất quan trọng. Vừa rồi cậu vẫn còn nghĩ đến Bạch Xà dữ tợn kinh khủng, thế nhưng trước mắt đây cô gái yếu đuối mảnh mai, cho dù biết nguyên hình của nàng là Bạch Xà, cũng thật sự làm cho người ta không sợ hãi.Còn Hứa Tiên lúc đó, sao lại tuyệt tình như vậy, nếu thật lòng yêu nàng một chút, cũng sẽ không muốn lột da nàng, rút xương của nàng như vậy...Bác sĩ bỗng nghĩ đến, có đôi khi con người thật đúng không bằng loại sơn tinh, yêu quái, có tình có nghĩa, sâu sắc.Bạch Lộ đứng trước mặt bọn họ, kiên định nói rằng: "Ta chỉ muốn chiếc ô trong tay ngươi, hòa tan da ta, đốt cháy xương cốt, linh hồn ta có thể vĩnh viễn quanh quẩn trên thế gian.""Cứ như vậy kiên nhẫn tìm chuyển thế của hắn, nhìn hắn bị báo ứng khốn cùng tuyệt vọng, cửa nát nhà tan, hài cốt không còn... Ngươi không ngại sao?” Ông chủ nhíu mày hỏi.Đôi môi đỏ như máu của Bạch Lộ cong lên, cười nhạt nói: "Năm mươi cười một trăm, ta và ngươi, không hề khác nhau. Một ngàn năm trước ngươi thuận theo thiên ý không đến cứu ta, vậy thì hôm nay ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác."Bác sĩ nghe vậy kinh ngạc nhìn ông chủ, một nghìn năm trước.Bạch Lộ dùng khóe mắt liếc bác sĩ, bỗng dưng nở nụ cười nhạo nói: "Ta chỉ biết, vì "hắn" cái gì ngươi cũng chịu làm. Trả ô cho ta, đừng ép ta làm chuyện không thể cứu vãn được."Bác sĩ nghe thấy rất kì quái, dù sao vẫn cảm thấy theo lời bọn họ nói không phải là mình, mà là một người khác. Loại cảm giác này làm cậu vô cùng khó chịu.Ông chủ không nói, mà đưa ô cho Bạch Lộ, liền lúc đó túm tay áo bác sĩ, không quay đầu lại mà rời đi.Giọt mưa rơi trên người đã không còn lạnh thấu xương, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm."Ha ha, cám ơn. Làm rách long phục của ngươi, thực là có lỗi. Nhưng mà, ngươi ở trên thế gian cũng lưu luyến thật lâu."Tiếng cười như chuông bạc của Bạch Lộ từ phía sau vang lên, giống như là phá vỡ mây đen trên trời, ánh nắng rực rỡ từ tầng mây chiếu xuống.Bác sĩ không chịu được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở nơi ánh mặt trời chiếu xuống, mặt của ô Bạch Xà trong tay Bạch Lộ đã bắt đầu tan chảy, như là bị ánh nắng thiêu đốt, khói màu trắng bốc lên, hầu như hơi thở cũng tan biến không còn.Cậu biết nhất định Bạch Lộ rất đau, dù cho linh hồn của nàng không còn cảm giác, nhưng cậu biết lòng nàng hết sức đau thương.Nhưng lúc này nàng đang cười, cười đến thỏa thích.Nước mưa xuyên qua ô Bạch Xà không còn mặt, tạt vào gương mặt thanh lệ thoát tục của Bạch Lô, như nước mắt của nàng, rơi xuống.Nàng cẩm ô Bạch Xà chỉ còn lại khung, lạnh lẽo đứng trong mưa, không giống như đang đối mặt ngàn vạn năm cô độc, là như năm đó đứng ở cầu Đoạn Kiều Tây Hồ, ngạo nghễ cố ý chờ người yêu.Bác sĩ không đành lòng quay mặt đi, nhưng phát hiện mình và ông chủ đang đi trên con đường buôn bán quen thuộc không gì sánh được, mặt trời xuất hiện, mưa còn đang tí tách rơi, trên mặt đất nước phản xạ ánh sáng, giống như là tái sinh."Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương..."[1] Rất xa truyền đến tiếng ca dịu dàng, cuối cũng cũng mất hút.Bác sĩ biết nàng đã đi, nhưng nàng còn đang ở trên thế gian này.Nàng không chịu giải thoát, vĩnh viễn cũng không muốn giải thoát.Bỗng nhiên bác sĩ dừng bước, ngẩng đầu nhìn ông chủ vẫn đang cúi người đi: "Cậu và... Bạch Lộ biết nhau?" Vốn là bác sĩ định gọi "con rắn kia" đại loại như vậy, nhưng cậu lại phát giác mình không thể nói vậy. Bởi vì nàng là một nữ tử dám yêu dám hận, nàng tên là Bạch Lộ.Ông chủ ngừng bước, nhưng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói: "Năm đó nàng được sư phụ tôi nuôi dưỡng."Bác sĩ như ngừng thở, trực giác nói cho cậu, ông chủ không cùng cậu nói đùa.Thế nhưng sao có thể? Năm đó? Đã hai ngàn năm rồi.Bác sĩ đi nhanh vài bước, đi tới trước mặt ổng chủ, cậu muốn nhìn tận mắt ông chủ. Nhưng khi cậu nhìn thấy gương mặt ông chủ thì cũng giật mình.Cậu biết da ông chủ rất trắng, trắng như bạch ngọc, nhưng hôm nay ông chủ da trắng như tuyết, dường như chỉ cần ánh nắng chiếu vào sẽ hòa tan đi.Lúc này đột nhiên ông chủ ho khan, như kinh thiên động địa, giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng ra ngoài hết.Bác sĩ hoảng sợ, cho rằng ông chủ bị nội thương, vội vàng cầm tay ông chủ đi đến bệnh viện: "Tôi dẫn cậu đi kiểm tra.""Không cần, khụ... Không sao cả." Ông chủ bình tĩnh lại, cảm thấy trong miệng mùi máu tươi, cẩn thận mà nuốt trở vào.Bác sĩ cau mày, không cảm thấy ông chủ ổn chút nào, huống hồ lòng bàn tay lạnh lẽo không như người thường, quả thật không hề có nhiệt độ. Đang muốn kiên trì túm ông chủ đi bệnh viện kiểm tra thì đột nhiên bác sĩ trừng lớn hai mắt, mắt mở trừng trừng nhìn vai trái ông chủ xuất hiện sợ ria rồng. Con rồng kia đáng lẽ ở phía sau lưng ông chủ, mà như sống lại, dùng mắt thường cũng thấy được, chậm rãi bò lên vai ông chủ.Như biết bác sĩ chấn động, e rằng không nói nên lời, ông chủ ôn nhu thoải mái nói: "Không sao, chỉ cần cậu không có việc gì là tốt rồi. Chỉ cần cậu qua ngày hôm nay..."Bác sĩ vừa định hỏi vì sao lại qua ngày hôm nay, qua ngày hôm nay thì thế nào, nhưng bỗng nhiên cổ cảm thấy nặng nề, một tiếng vang thanh thúy vang lên.Hai người cúi đầu song song, chỉ thấy trên tảng đá bên đường được nước mưa cọ rửa sạch sẽ, một khối ngọc khóa trường mệnh, bể làm hai nửa._______[1]Kiêm gia thương thương, Bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, Tại thuỷ nhất phương: Bài thơ Kiêm Gia - Khổng Tử.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx