sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 11-1

Bác sĩ cúi đầu nhìn khóa trường mệnh đã làm bạn với mình hai mươi tư năm, đại não trống rỗng.Khóa trường mệnh bằng bạch ngọc nằm ở tảng đá ven đường, vỡ ngay ngắn thành hai nửa. Vết nứt xẹt ngang qua, vừa lúc vỡ ở bốn chữ “Trường mệnh bách tuế.”Khóa trường mệnh là di vật của mẹ, lúc cậu còn nhỏ, đã bị nghiêm khắc nói cho biết là khóa trường mệnh này không thể tháo xuống, cho nên lúc tắm, ngủ thậm chí là lớn lên, lúc đi vào phòng phẫu thuật cũng không tháo xuống. Cậu cũng từng muốn thay sợi dây đỏ móc khóa trường mệnh, nhưng hai mươi tư năm qua sợi dây đỏ tuy có mòn, nhưng lại cực kì chắc chắn, cậu liền xóa đi ý niệm này.Ai ngờ, hôm nay lại không hề báo trước mà đứt.Bác sĩ sững sờ nhìn khóa trường mệnh vỡ ra thành hai nửa, tuy rằng đối với vật ngoài thân cậu rất hờ hững, thế nhưng khi thấy miếng ngọc làm bạn hai mươi bốn năm vỡ vụn, cũng không chịu được mà tim đập nhanh một chút. Sau khi đau lòng một chút thì cậu cũng lấy lại tinh thần, khom lưng muốn nhặt lên lại.Tay thon dài trắng nõn so với động tác của cậu còn muốn nhanh hơn, trong nháy mắt khóa trường mệnh vỡ làm đôi lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay ông chủ, bác sĩ nhìn ông chủ không có ý muốn trả, không khỏi nghi hoặc nhìn lại."Cậu có... Cảm giác gì không?" Ông chủ cẩn thận quan sát sắc mặt bác sĩ, yếu ớt hỏi."Cảm giác?" Bác sĩ không hiểu gì cả, "Cảm giác gì?"Lời này trái lại lại hỏi ông chủ, dường như ông chủ không dám tin tưởng nhìn bác sĩ hoàn hảo không có thương tổn gì, sau đó im lặng túm bác sĩ đi lên đường lớn."Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Bác sĩ thấy ông chủ cực kì bất thường, lúc nào môi cũng cong lên có vẻ bí hiểm, nhưng lúc này lại kiên trì mím lại, thậm chí ngay cả đôi mi cũng nhíu lại."Tìm người sửa lại khóa trường mệnh này!" Ông chủ đứng ở bên đường giơ tay, bắt một chiếc taxi.Bác sĩ vừa nghe lời này, lập tức ngoan ngoãn cùng ông chủ đi vào bên trong. Cậu đối với khóa trường mệnh có tình cảm, tuy rằng đã nát, nhưng vừa mới thoát khỏi Bạch xà, cậu rất hiếu kỳ xem ông chủ còn có thể làm ra kì tích gì.Nghe được ông chủ nói với tài xế một cái tên, bác sĩ liền biết mình phải đi đến một nơi thật xa, cậu thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho Thuần Qua, nói xin lỗi và đổi ngày tổ chức sinh nhật của mình. Bên đầu kia, vang lên tiếng cười của Thuần Qua, trêu chọc bác sĩ chắc chắn đang cùng người nào đó ăn bữa cơm dưới ánh nến.Bữa cơm dưới ngọn nến. Thiếu chút nữa cậu bị một con rắn biến thành bữa cơm!Bác sĩ không thể giải thích được, không thể làm gì khác hơn là cười khổ buông điện thoại di động. Nhìn thoáng qua ông chủ đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, nghĩ thầm sinh nhật này của mình thật quá chấn động.Tuy rằng khóa trường mệnh mình đeo hai mươi bốn năm đột nhiên vỡ đôi, làm tâm tình bác sĩ sa sút, nhưng nếu tinh thần căng thẳng được buông lỏng, cậu rất nhanh uể oải buồn ngủ. Bác sĩ chỉ chợp mắt một chút, mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, cảm thấy xe dừng lại. Cậu bị ông chủ túm xuống xe, vừa tỉnh dậy thấy bọn họ đang đứng trước một tòa biệt thự xa hoa không gì sánh bằng.Vừa nhìn phong thái của biệt thự này, bác sĩ lập tức tỉnh ra, hai mắt tỏa sáng.Chỗ này dường như mô phỏng kiến trúc cổ của Trung Hoa mà thành, thật ra nhìn càng giống cung điện cổ đại. Không hoàn toàn bắt chước theo kiểu cổ, tại rất nhiều chi tiết dùng thiết kế hình giọt nước hiện đại, mà lại kết hợp cùng một chỗ làm người ta có cảm giác không thực, vui tai vui mắt đến cực điểm, tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, làm cho cậu hơi kinh ngạc. Ngôi biệt thự này có chút danh tiếng, bình thường có mặt trên một số tạp chí kiến trúc, cho nên bác sĩ nhìn nó cũng rất quen mắt. Nhưng không như vẻ ngoài, có người nói người bên trong cự tuyệt phỏng vấn, cho nên nội thất trang trí bên trong đến nay cũng không có công khai.Ông chủ vỗ bộ đàm trên cửa sắt, bác sĩ lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới người anh ta muốn tìm ở trong ngôi biệt thự này.Sau một lát cửa sắt thật lớn mở ra, để lộ ra một con đường bằng đá cuội. Hoa viên trước biệt thự cũng không lớn, nhưng ở đây là trong thành phố tấc đất tấc vàng, đã làm cho người ta cảm thấy đủ rồi. Bác sĩ nhìn xung quanh, theo ông chủ đi về phía trước, dưới mái hiên biệt thự có chuông gió mang phong cách cổ xưa, thỉnh thoảng có gió thổi qua, chuông gió liền phát lên từng đợt tiếng vang thanh thúy, dưới ánh hoàng hôn có cảnh trí hoàn toàn khác. Bác sĩ nhịn không được bước đi chậm lại, nhìn mọi phía, thế nhưng ông chủ cực kì sốt ruột, đi nhanh vào trong biệt thự, bác sĩ cũng không thể làm gì khác ngoài đi nhanh theo.Vừa vào biệt thự, thấy ngay một hành lang nguy nga lộng lẫy, hai bên có bày rất nhiều cổ vật. Tuy rằng bác sĩ không kịp nhìn kĩ, nhưng cũng biết những thứ đồ cổ này chắc chắn có giá trị xa xỉ. Mà phía sau hành lang là một phòng khách cực kì rộng thoáng, hai cửa sổ sát đất có thể trực tiếp nhìn thấy hồ nước bên ngoài, mặt trời chiếu rọi lên mặt hồ, lấp lánh ánh sáng, làm toàn bộ phòng khách đều thấy một màu vàng chói mắt, nhìn thoáng qua, toàn bộ gian nhà giống như là dùng vàng trải lên.Bác sĩ chớp mắt vài cái, mới phát hiện trên sô pha trong phòng khách có một người đang ngồi. Người đàn ông có khuôn mặt bình thường, dáng người không cao, nhìn qua khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng ánh mắt như là trẻ con, trắng đen rõ ràng, trong veo. Đầu của ông trơn nhẵn, không có một sợi tóc, phản xạ ánh mặt trời buổi chiều, nhìn như một bóng đèn lớn đặc biệt. Bác sĩ biết tất nhiên vị này là chủ nhân ngôi biệt thự này, còn không biết xưng hô thế nào, thì đối phương cực kì hiếu khách nở nụ cười với ông chủ rồi chỉ vào sô pha nói rằng: "Khách đến a khách đến! Ngồi! Ngồi."Ông chủ không hề động đậy, nhưng theo phản xạ bác sĩ ngồi xuống. Sô pha rất êm ái, quả thực làm cho người ta thoáng cái lâm vào mộng đẹp, ngay cả sức đứng lên cũng không có, thậm chí vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa.Bác sĩ có chút lờ mờ, ông chủ đã cầm khóa trường mệnh trong tay đi đến, thản nhiên nói: "Đại sư, người nhìn xem khóa trường mệnh này có thể sửa hay không."Bác sĩ nghe xong ông chủ xưng hô với người này, bỗng nhiên nhớ đến lúc bảo tàng có triễn lãm, thì có mời ông ta đến tọa đàm. Người đàn ông trung niên này được gọi là đại sư, là một đại sư rất nổi tiếng, được đơn truyền tuyệt kĩ sửa chữa đồ cổ.Không nghĩ tới chủ nhân của ngôi biệt thự này là ông ta.Tuy rằng ông chủ cầm khóa trường mệnh đi qua, nhưng đại sư cũng không tiếp, mà vuốt cái đầu bóng của mình ngại ngùng cười cười: "Ông chủ, không phải cậu không biết quy tắc của tôi, tôi sửa cổ vật cho người khác đều lấy tiền. Nhưng mà mỗi lần cậu đem đến không phải là đồ tầm thường mà là cực phẩm, mỗi lần sửa tôi đều phải bứt một sợi tóc. Không phải tôi không muốn sửa, mà là... Cậu xem, tóc tôi đã sớm cạo đi rồi."Bác sĩ nghe vậy khóe miệng giật giật, cậu biết những người sưu tập đồ đều là những người không bình thường, không nghĩ rằng lại có dáng vẻ cổ quái như vậy.Vẻ mặt ông chủ không thay đổi, tiếp tục thản nhiên nói: "Ông nhìn trước đi, nhìn chắc là không sao đúng không?""Ha ha, được, tôi nhìn, tôi nhìn trước." Đại sư xoa tay, từ trong người lấy ra một miếng vải, đưa tay ra cầm lấy khóa trường mệnh vỡ ra làm hai nửa.Bác sĩ thấy đại sư cầm khóa trường mệnh liền ngay lập tức chủ ý sắc mặt của ông ta, chỉ thấy cả người đại sư chấn động, ngồi ngay ngắn, run run cầm điều khiển từ xa từ trên bàn trà, bấm vài cái.Rèm cửa sổ ở phòng khách tự động kéo vào, ngăn ánh sáng chói mắt bên ngoài, đèn trong phòng bật lên, ánh sáng êm dịu như ban ngày. Bác sĩ nhìn đại sư từ trong bàn trà lấy ra một bộ kính lúp đủ kiểu dáng, bắt đầu soi lên cẩn thận nhìn hai mảnh khóa trường mệnh.Vốn dĩ bác sĩ đang chờ kết luận của đại sư, nhưng hơn mười phút trôi qua, đại sư chỉ lật qua lật lại nhìn, cậu có chút buồn chán. Ông chủ vẫn đứng thẳng như cũ, đôi mắt chưa từng thả lỏng chăm chú nhìn đại sư, giống như sợ trong nháy mắt ông ta sẽ lấy mất khóa trường mệnh.Hơn mười phút nữa trôi qua, đại sư mới chán nản ngửa ra phía sau, dựa vào trong ghế sô pha mềm mại, thì thào lẩm bẩm: "Nghiệp chướng ... Nghiệp chướng!" Ông ta nói ba chữ này nhiều lần, thanh âm giận dữ không thể che giấu, cuối cùng còn giận đến mức khuôn mặt còn nghẹn đỏ, quơ tay trong không khí: "Là ai! Là ai làm hỏng khóa trường mệnh này!"Bác sĩ yên lặng không nói gì, không biết trả lời thế nào thì đại sư cũng đã nhìn mình, căm giận đến cực điểm cả giận nói: "Chắc chắn là cậu! Ông chủ sẽ không bất cẩn như thế, cậu cầm khóa trường mệnh này đến đổi với tôi, ngôi biệt thự này tôi sẽ đổi với cậu! Nhưng sao cậu lại không cẩn thận làm vỡ nó! Nghiệp chướng!"Bác sĩ bị đại sư làm đến chết lặng, cậu từ thái độ của ông chủ đã đoán ra khóa trường mệnh này nhất định không phải đồ thường, nhưng không nghĩ đến sẽ quý báu như thế! Ngôi biệt thự này xa hoa nhất giữa thành thị, được kiến trúc sư nổi danh thiết kế, chỗ này như một tường thành kiến trúc. Mà chỉ một chiếc khóa trường mệnh nho nhỏ có thể đổi ngôi biệt thự này sao?Vừa nghĩ đến trước đây suốt ngày đeo ngôi biệt thự trên cổ, bác sĩ đã hết sức thương yêu chiếc cổ của mình.Nhưng lúc này ông chủ lại hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ đáng một ngôi biệt thự? Ông cũng quá coi thường khóa trường mệnh này rồi."Đại sư như bị kích động làm ồn lên: "Cậu cho rằng ngôi biệt thự tôi mua bao nhiêu tiền? Đây là khu đất vàng, tấc đất so với tấc vàng còn đắt hơn vạn lần. Có tiền cũng không mua được! Nhưng tôi dùng những chiếc chéntừ đời Tống để đổi lại kiến trúc sư thiết kế giúp, nó có giá trị thượng thừa, xưng là tác phẩm nghệ thuật cũng không quá đáng. Dù cho khóa trường mệnh này do Lục Tử Cương chạm khác, thì giá trị của ngôi biệt thự này rất xứng đáng.""Lục Tử Cương chạm trổ? Lục Tử Cương là ai?" Bác sĩ sợ bọn họ cãi nhau, vội vàng chuyển hướng câu chuyện, "Đại sư, sao ông có thể nhìn ra khóa trường mệnh này do ai chạm khắc? Tôi nhớ rõ trên mặt không có khắc.""Tiểu tử, Lục Tử Cương lại có thể không biết. Lục Tử Cương bậc thầy mài ngọc nổi danh cuối thời Minh, cái gì hoa văn nổi, điêu khắc chạm rỗng, khắc hoa trên đường thẳng là bản lĩnh lên đến đỉnh cao, đặc biệt nhất là ông ta có thể khắc ra thiển phù điêu. Hơn nữa, mỗi tác phẩm của ông ta đều có khắc lạc khoản, nhưng mà vị trí hết sức được coi trọng, nhiều chỗ còn không hiện rõ. Tương truyền Minh Thần Tông ra lệnh cho Lục Tử Cương khắc một chiếc bình ngọc, nghiêm cấm ông ta không được khắc lạc khoản trên bình ngọc. Lục Tử Cương chỉ dựa vào xúc cảm mà khắc, tài tình khắc tên vào bên trong bình ngọc." Suốt ngày đại sư chỉ có một mình, rất khó mới có người cho ông lên lớp, lập tức thao thao bất tuyệt nói về truyền thuyết, "Tuy rằng khóa trường mệnh không có lạc khoản, nhưng cậu xem mặt trái, có đường vân trong hoa sen, có hai chữ. Đích thị là chữ “Tử Cương.”Bác sĩ cầm lấy phân nửa khóa trường mệnh mà đại sư đưa qua, cầm kính lúp nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện hai chữ triện rất uyển chuyển, đường vân nối tiếp trên đóa hoa sen, có thể nói là vô cùng khéo léo. Bác sĩ nghĩ rất thần kì, khóa trường mệnh này cậu đeo trên người suốt hai mươi bốn năm, những chi tiết rất nhỏ cậu đều ghi tạc trong lòng, không ngờ lại phát hiện trên vân hoa sen còn có hai chữ."Lục Tử Cương tiểu tử này, đã yêu cầu hắn không được lưu lại chữ khắc trên khóa trường mệnh, thực sự hắn có suy nghĩ liều chết như thế, cũng không trách được cuối cùng cũng bị hoàng đế giết chết." Ông chủ ở bên cạnh than thở, chỉ hé miệng, cùng đại sư nói chuyện hoàn toàn không hợp, nhưng lại biết Lục Tử Cương như nhau."A? Ông ta đã chết?" Bác sĩ vừa nói ra khỏi miệng vừa nghĩ mình nói sai, thời kì cuối triều Minh, sao mà không chết chứ? Cho nên cảm thấy xấu hổ nói thêm một câu: "Ông ta bị giết chết?""Đúng vậy, nghe kể rằng có một lần Lục Tử Cương khắc ngọc cho hoàng đế, lại khắc tên mình lên đường vân, làm cho hoàng đế tức giận, không may bị giết. Lục Tử Cương mất sớm, không có con cháu, một thân tuyệt kĩ mai một. Cho nên Tử Cương ngọc truyền lại đời sau hết sức ít ỏi, đời sau tuy có rất nhiều đồ dỏm, nhưng khi giám định chính xác là Tử Cương ngọc thì đều bị bày trong viện bảo tàng, hay bị giấu riêng đi, chỉ có hơn mười kiện mà thôi." Đại sư tiếc nuối thở dài nói, lấy khóa trường mệnh trong tay bác sĩ trở về, tiếc nuối vuốt ve.Bác sĩ như đang lọt vào trong sương mù, cảm thấy như đang nghe kể chuyện xưa, căn bản không liên quan đến việc mỗi ngày mình luôn đeo khóa trường mệnh.Đột nhiên đại sư “a”một tiếng: "Không đúng, khối ngọc sáng bóng, trơn không gì sánh được, ôn nhuận có thừa, linh khí tràn đầy. Ứng với thời gian càng lâu... Nhưng lại không có vẻ lỗi thời..." Đại sư nhiều lần kiểm tra lại, càng kích động hơn, "Khối ngọc này ít nhất cũng phải có hai ba trăm năm, nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Tiểu tử, khối ngọc này của cậu rốt cuộc ở đâu ra?"Một câu cuối cùng như hung thần nói với bác sĩ, bác sĩ ngây ngốc trả lời: "Là di vật của mẹ tôi... Cũng không thể xem là di vật của mẹ, ông nội tôi nói, tôi sinh thiếu tháng, là có một vị tiên sinh tặng tôi khóa trường mệnh, để tôi luôn mang theo bên người, tuyệt đối không thể tháo xuống. Cứ như vậy tôi đeo suốt hai mươi bốn năm, hôm nay đột nhiên sợi dây đỏ bị đứt, khóa trường mệnh vỡ nát..."Đại sư càng nghe càng nhăn mặt. Ông vừa nhìn thấy cậu thanh niên này biết hắn là người không biết gì cả, không thể luôn đeo ngọc bên người, càng không thể để nhiễm xà phòng hóa học, hai mươi tư năm chưa từng tháo ra, như vậy thì tắm ngủ cũng đều mang theo, ngọc còn vẫn sáng loáng như đầm nước, khối ngọc này đã được điêu khắc cách đây hàng trăm năm.Bàn ngọc [1] khi được đeo một thời gian dài giống như con nhộng vùng vẫy tranh đấu mới có thể trở thành bướm, ngọc từ từ mất đi vẻ thô ráp. Ngay cả cổ ngọc có màu sắc đẹp nhất, không thể bảo dưỡng, thì lại ẩn đi mà không sáng rõ, màu sắc thay đổi, ngọc tính tái đi, hình dạng như đá. Do đó người xưa rất chú ý phương pháp bàn ngọc, Cổ Ngọc Biện chia cách bàn ngọc ra làm văn bàn, võ bàn, ý bàn. Văn bàn thì phải quanh năm mang theo bên mình, cẩn thận bảo vệ, thậm chí có thể phải mất mười năm, võ bàn thì dùng vải màu trắng cọ xát đồ ngọc, cọ xát sinh ra nhiệt độ cao để ngọc lộ ra bản chất, tuy rằng thời gian nhanh hơn văn bàn nhưng nếu vô ý sẽ làm ngọc bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Ý bàn thì càng thêm mơ hồ, cần người có phẩm hạnh cầm lấy, chọn nơi linh khí tập hợp, dùng ý niệm để khơi thông ngọc khí, chỉ có người có tư tưởng cảnh giới cực cao mới có thể làm được. Ngay từ đầu đại sư chỉ quan tâm đến nét chạm khắc trên khóa trường mệnh, lúc này mới chú ý đến chất liệu, thiếu chút nữa là thoáng nhảy dựng lên.Chất liệu ngọc như thế, cũng chỉ có Lục Tử Cương mới có thể khắc được, cũng chỉ có Lục Tử Cương mới có thể mài ngọc như thế, tài cán như vậy mới xứng với khối ngọc.Đại sư sững sờ nửa ngày, rốt cuộc mới thở dài một hơi: "Khóa trường mệnh nếu như hoàn hảo không có hư tổn gì, đừng nói là một ngôi biệt thự này, hai ngôi biệt thự tôi cũng đổi với cậu."Bác sĩ nghe được liền chết lặng, dù sao thì khóa trường mệnh cũng rơi vỡ rồi, cậu không thể nói được gì cả.Nhưng ông chủ lại ở một bên thản nhiên nói: "Hơn nữa, những đồ cổ đại sư giữ trong biệt thự này, đều không hơn khóa trường mệnh này."Mặt đại sư hơi biến sắc, nhưng cũng không hề trở mặt. Đại sư biết biệt thự này tuy rằng đáng giá, nhưng đồ cổ được cất giữ trong đây càng trân quý hơn, rất nhiều kì trân dị bảo đều là từ đời tổ tiên truyền lại, lúc này nghe ông chủ nói như thế, đại sư gần như muốn nhảy dựng lên cùng ông chủ lí luận. Nhưng nhà ông và ông chủ có quan hệ rất tốt, ông chủ và gia gia của cậu là bạn tri kỷ, nhưng cũng biết ông chủ chưa bao giờ nói lung tung về đồ cổ.Đại sư cầm khóa trường mệnh bắt đầu nhớ, nhớ về hình ảnh khóa trường mệnh trân quý như vậy, suy nghĩ nửa ngày mới phì cười nói: "Ông chủ, đừng nói với tôi khóa trường mệnh này là cổ ngọc quý báu thông linh trong số bảo ngọc, chữ khắc trên mặt cũng không giống kí hiệu." Nhưng mà ngoại trừ khối ngọc đó, đại sư không nghĩ ra cái khác."Thông linh trong cổ ngọc không phải vật phàm, tuyệt nhiên sẽ không dễ vỡ, hơn nữa mỗi lần đều tìm người hữu duyên." Ông chủ hơi bĩu môi: "Khối ngọc trong tay ông, cùng một khối với khối Hòa thị bích[2] điêu khắc từ khối dư của Hoà thị bích.""Hòa Thị Bích?" Bỗng nhiên đại sư chấn động, nếu như lời ông chủ nói không sai thì khóa trường mệnh này thật sự vô giá. Từ thời Chiến Quốc truyền xuống khối nguyên liệu ngọc, mấy nghìn năm truyền lại, hơn nữa còn được Lục Tử Cương mài giũa, quả thật là vật báu vô giá! Nhưng vật báu vô giá này trải qua năm tháng dằng dặc đều hoàn hảo không hư hao, hôm nay lại có thể vỡ nát như thế. Con mắt đại sư dường như đỏ thẩẫm, trợn mắt nhìn bác sĩ bên cạnh.Bác sĩ ngồi trên sô pha vô ý thức thu mình lại, cảm thấy trong phòng khách có điều hòa rất mát nhưng sao bỗng dưng xuống thấp."Hoà thị Bích do một người mài ngọc rất giỏi tên Biện Hòa ở Kinh Sơn tìm ra vào thời Xuân Thu Chiến Quốc. Ban đầu không muốn người biết, sau đó do Sở Văn Vương yêu thích, nên đẽo gọt thành đồ dùng, gọi là Hòa thị Bích, liền trở thành chi bảo truyền lại đời sau. Trong thời kì Xuân Thu Chiến quốc nhiều lần thất lạc, cuối cùng về nhà Tần, Tần Thủy Hoàng chế thành ngọc tỉ. Mà sau khi chế thành ngọc tỉ truyền quốc, Hoà Thị Bích còn lại hai khối một lớn một nhỏ. Một khối lớn cỡ lòng bàn tay, bạch ngọc như dương chi, còn khối nhỏ như ngón tay, thương lan nhược thủy. Vì không nghĩ ra nên tạo hình thế nào cho tốt, Tần Thủy Hoàng liền đem hai khối ngọc một lớn một nhỏ, ban cho nhi tử của mình. Khối lớn ban cho trưởng tử Phù Tô, khối nhỏ ban cho thứ tử Hồ Hợi." Ông chủ chậm rãi nói, âm thanh thoáng khàn khàn như vang vọng trong phòng khách, như là mang theo hồi ức tang thương.Đại sư chớp mắt, chú ý đến trọng điểm rõ ràng bất đồng: "Sau khi Tần diệt, ngọc tỉ truyền quốc rơi vào tay Lưu Bang nhà Hán. Có ngọc tỉ truyền quốc thì sẽ được thiên mhạ, nên Hoà Thị Bích vẫn liên tục tay qua tay hoàng đế, truyền cho đến Đường triều, mà thời Ngũ Đại[3] thiên hạ đại loạn, ngọc tỉ lưu truyền không biết kết quả thế nào..." Đại sư nhìn ông chủ, tuy rằng đối với thân thế lai lịch của ông chủ một chút cũng không biết, nhưng kết bạn vài thập niên, cũng biết rất nhiều kì trân dị bảo mất đi theo dòng chảy lịch sử giấu ở trong Á Xá. Đương nhiên đại sư không có ý tưởng chiếm lấy làm của mình, nhưng loại này là bảo bối trong truyền thuyết, chỉ cần ngắm được đời này cũng rất đáng.Nhưng ông chủ không hiểu ý đại sư, vẫn chìm đắm trong dòng hồi ức, trước mắt mơ hồ xuất hiện lúc Tần Thủy Hoàng tay cầm ngọc tỉ kiêu ngạo nhìn thiên hạ, nhưng trong nháy mắt lại biến thành tình cảnh Tử Anh cầm Hoà Thị Bích quỳ gối trước mặt Lưu Bang chấp nhận đầu hàng.Đột nhiên ông chủ ho tê tâm liệt phế, bác sĩ thấy thế vội vàng rót chén nước đưa qua, nhưng sợ hãi khi thấy tay ông chủ che miệng từ kẽ hở chảy ra máu.Giữa ngón tay trắng bệch như giấy, màu máu cực kì chói mắt, lúc này bác sĩ mới dùng đến nghề nghiệp mà cậu dùng hằng ngày, rất nhanh chấn định lại, định kéo ông chủ ngồi xuống, kiểm tra khái quát cho anh ta. Nhưng ông chủ lại kéo tay bác sĩ ra, lấy ra một chiếc khăn tay từ trong lồng ngực lau sạch vết máu trên môi và bàn tay, giống như không có chuyện gì thản nhiên nhìn vẻ mặt khiếp sợ của đại sư hỏi: "Tôi không có nhiều thời gian, sẽ không nhiều lời với ông nữa, khóa trường mệnh này ông có sửa lại được không?"Đại sư gãi đầu bóng lưỡng của mình, khó xử nói rằng: "Nếu là loại ngọc thông thường, tôi sẽ tìm cách gắn lại, thế nhưng ngọc nát chứng minh rằng đã thay chủ nhân cản một kiếp, nhất định không được đeo lại, cần có vải đỏ bọc nó lại. Huống chi một khối ngọc trân quý thế này, nếu làm không tốt, trái lại sẽ xảy ra chuyện. Ngọc có linh tính, nhưng cũng có tà tính. Ngọc vỡ thường dẫn đến những việc không may..." Đại sư nói cũng thấy áy náy, đứng dậy đưa khóa trường mệnh bị vỡ thành hai mảnh trịnh trọng giao trả lại cho ông chủ.Ông chủ biết thế nào đại sư cũng nói việc này, chẳng qua đột nhiên thấy khối ngọc mình bảo hộ mấy nghìn năm vỡ nát, nhất thời tâm tư rối loạn, khó có thể chấp nhận.Nhiều năm như vậy trôi qua, ông nhìn nhiều cổ vật ở trước mặt mình bị phá hủy nghiền nát, cho rằng mình đã sớm không chút động lòng. Xem ra cũng không phải như vậy, bởi vì những thứ đã vỡ đó, không phải là thứ bản thân mình yêu quý mà thôi.Ông chủ tiếp nhận khóa trường mệnh từ trong tay đại sư mang theo nhiệt độ cơ thể mà phân nửa khóa trường mệnh ấm áp hơn, nhìn bác sĩ bên cạnh tinh thần ổn định nhưng vẻ mặt vì mình mà lo lắng, đáy lòng nhiều lần cân nhắc câu: "Ngọc nát chính là thay chủ nhân cản một kiếp."Chẳng lẽ mình lý giải sai rồi? Khóa trường mệnh vỡ đôi, trái lại là chuyện tốt?Ông chủ lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi nhìn đại sư chắp tay nói: "Làm phiền rồi, tôi đi trước."Bởi vì động tác này của ông chủ mà đại sư thấy được kiểu áo Tôn Trung Sơn trên người ông chủ có một lỗ hỏng, sắc mặt thay đổi nói: "Cậu, y phục của cậu sao lại bị rách?"Ông chủ làm vẻ không quan trọng khẽ cười nói: "Y phục tốt cũng là y phục, cũng có thể rách nát, y phục gì mà không rách?"Ở một bên bác sĩ đẩy mắt kính trên mũi, nhận ra thái độ hai người không giống nhau, hình như chủ nhân của bộ y phục là đại sư, ngược lại ông chủ rất dửng dưng. Chẳng lẽ bộ y phục đó là đồ cổ? Bác sĩ nhìn chằm chằm vào hồng long trên kiểu áo Tôn Trung Sơn, không cảm thấy cảnh hồng long động là ảo giác. Cậu thực sự thấy hồng long động đậy.Khuôn mặt đại sư lạnh lùng, một tay túm lấy tay ông chủ, kéo ông chỉ đi vào một gian phòng, hung dữ nói rằng: "Đi theo tôi.""Không phải ông nói cạo đầu rồi, không thể giúp tôi sửa cổ vật sao?" Ông chủ nhướng mày, trêu chọc nói."Chỉ là thử xem, tôi không chắc, dù sao tay nghề của tôi cũng không thể so với ông nội tôi, có thể không thể tạo được hồng long sống động như vậy." Thanh âm của đại sư nghe có chút thất vọng.Bác sĩ nhìn hai người đi vào bên trong phòng, cũng tự giác đi theo, thế nhưng lại nghe hai câu nói cản lại. Con rồng có thể động kia cũng là công của ông nội đại sư? Nam nhân thêu hoa? Bác sĩ cảm thấy nếu trước mặt mình có chiếc gương, chắc chắn sẽ thấy vẻ mặt của mình khó coi cỡ nào.Hai người vừa rời đi, bác sĩ liền cảm thấy buồn chán, nhưng lại không thể tạm biệt mà rời đi, không thể làm gì khác hơn là lần nữa ngồi xuống trong phòng khách. Cũng may trong phòng khách còn có một giá sách, trên đó bày rất nhiều tạp chí, thư tịch, bác sĩ tiện tay lật xem, uống trà, cũng coi như vui riêng một mình. Nhưng mà... Những quyển tạp chí về sưu tầm đồ cổ cũng rất buồn chán, sô pha lại rất mềm mại thoải mái, cuối cùng, bác sĩ cứ ngã vào sô pha ngủ.Bị ông chủ đánh thức, bác sĩ mới phát hiện mình đã ngủ đến hơn mười một giờ tối, đại sư tự mình lái xe đưa bọn họ trở về. Bác sĩ lén lút nhìn ông chủ, phát hiện chỗ y phục bị rách của anh ta chỉ là dùng chỉ thường khâu lại, đường may vô cùng xấu xí, thậm chí còn không bằng kĩ thuật khâu vết thương của mình.Chỉ là vá lại mà tốn mấy tiếng đồng hồ?Trong lòng bác sĩ xem thường, nhưng vẫn biết điều không biểu hiện ra mặt.Đại sư lái xe đưa bọn họ đến trước cửa Á Xá rồi quay về, bác sĩ vốn muốn xuống xe duỗi người, nhưng vừa xuống xe lại bị gió lạnh thổi qua, lập tức tỉnh táo hẳn lên."Cậu muốn đi về? Hay là vào trong ngồi một chút?" Thấy bác sĩ không có ý muốn rời đi, ông chủ khách sáo hỏi một câu."Đi vào trong ngồi chút, tôi còn có chút việc muốn hỏi cậu." Bác sĩ dùng ánh mắt lấp lánh nhìn ông chủ, trong lòng muốn được giải đáp thắc mắc ngay.Ông chủ không ý kiến, cúi đầu đẩy cửa khắc hoa của Á Xá ra, từ ngăn tủ lấy diêm, giữ cửa đèn cung đình mà châm.Ngọn đèn u ám yên lặng nhảy lên trong bóng đêm, lúc này chiếc đồng hồ trăm tuổi của Tây Dương trong bảo khố bỗng dưng vang lên - Điểm đúng mười hai giờ đêm.Ông chủ thở dài một hơi, thầm nghĩ rốt cuộc sinh nhật của bác sĩ cuối cùng cũng qua, đang trù tính cuối cùng cậu ta cũng đã thuận lợi vượt qua tuổi hai mươi bốn, tránh được một kiếp. Bỗng dưng phía sau có một lực cực mạnh truyền đến, ông chủ không hề chuẩn bị bị đụng một cái đến lảo đảo, chống về phía quầy hàng mới miễn cưỡng đứng lại.Gấp gáp quay đầu lại, ông chủ hoảng sợ phát hiện hai mắt bác sĩ nhắm chặt, tựa trên lưng mình, đã hôn mê bất tỉnh.

Cậu cảm thấy dường như mình đang đi trong sương mù dày đặc tầng tầng lớp lớp.Do sương mù quá dày đặc, không hề nhìn thấy tình hình xung quang, đưa tay ra trước, đều chỉ thấy một chiếc bóng mờ mịt, hoàn toàn bị mất phương hướng. Cúi đầu cũng không thấy chân của mình, không biết phía trước có cái gì, bác sĩ cũng không dám tùy tiện di chuyển.Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy? Kí ức cuối cùng của cậu là đi vào Á Xá, nhưng sao nháy mắt lại ở đây?Tim bác sĩ đập mạnh và loạn nhịp một chút, bỗng nhiên ở phía xa thấp thoáng nghe thấy âm thanh. Chắc chắn đứng như vậy không phải là cách, bác sĩ dám chắc mình đang ở cảnh trong mơ, cho nên cũng không có gì uy hiếp đến sự sống của mình, liền theo thanh âm đi qua.Sương mù dày đặc dần tan đi, bác sĩ thấy chân mình dẫm lên gạch xanh. Những lát gạch trong mật thất của Á Xá không giống loại gạch lát này, gạch dưới chân hoàn toàn khắc hoa, ở giữa khảm lá cùng ngọc thạch, hoa lệ làm cho người ta kinh ngạc.Lúc này sương mù dày đặc quanh thân cậu dần tan đi, bác sĩ thấy mình đang ở trong một cung điện cực kì mĩ lệ, xung quanh có rất nhiều người mặc trang phục cổ trang rườm rà. Chợt thấy những người này, nhất thời bác sĩ lại càng hoảng sợ, đợi cho đến khi biết những người này không hề nhìn thấy mình mới yên lòng.Quả nhiên là đang nằm mơ. Bác sĩ có hứng thú đi lại trong điện nhìn ngó, nhưng thu hút lực chú ý của cậu nhất chính là một nam tử mặc trang phục hoa lệ đứng trên cao. Người nọ cao to uy mãnh, đứng thẳng tắp, giống như gốc cây tùng bách cao ngất, tư thế oai hùng hơn người. Tuổi hơn hai mươi, nhưng lại có khí chất quân vương.Bác sĩ không nhịn được nhìn người nọ nhiều hơn, mới phát hiện trong tay người đó ôm một người trong tã bọc, bên trong có một đứa trẻ đang ngủ say."Sơn hữu Phù Tô, thấp hữu hà hoa. Trưởng tử của ta, gọi là Phù Tô." Nam tử cao lớn ôm đứa trẻ cười nói, đám quan viên phía dưới bắt đầu liên tục chúc mừng. Âm thanh chúc mừng đánh thức đứa trẻ đang ngủ say, đứa bé bắt đầu khóc to lên, mà bác sĩ đứng ngoài nhìn đã ngây người.Phù Tô? Trên đời có mấy người mang tên này? Trong lịch sử chỉ có một công tử Phù Tô.________________________[1] Sưu tầm ngọc, bảo dưỡng còn gọi là bàn ngọc.[2]Hòa thị bích: Ngọc bích họ Hòa, là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc.[3] thời Ngũ Đại :có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx