sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 12-1

Đây là lần thứ hai bác sĩ thấy ông chủ ho ra máu, lần này thấy càng thêm hoảng sợ, hầu như ông chủ vừa nói một bên môi lại tràn ra máu đỏ tươi, trên mặt vẫn duy trì nét cười hoàn mĩ, mức độ sợ hãi giống hệt như đêm khuya xem phim kinh dị.Bác sĩ không ngớt hối hận, sau khi ra khỏi biệt thự thì mình nên kéo ông chủ đi bệnh viện mới đúng, kết quả cậu vừa ngủ một chút đã quên, thật sự là không được. Lại nói tiếp, không thể trách cậu được, ông chủ đứng trong Á Xá quanh năm không thấy ánh mặt trời, cho nên sắc mặt tái nhợt, không có chút máu, không có gì đoán trước được, cảm giác yếu ớt ngã bệnh cũng không có, cho nên rất dễ quên đi bệnh tình của ông chủ.“Đi, đi đến bệnh viện kiểm tra. Vừa vặn nó ở gần đây.” Bác sĩ không rảnh tìm lí do, tim cũng đập thình thịch, kéo ông chủ đi ra ngoài.Nhưng ông chủ cũng không động đậy, mà rút tay về, lấy tay lau khô vết máu bên môi, thản nhiên nói: “Tôi không thể đi bệnh viện.”“Tại sao?” Bác sĩ nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt gượng gạo của ông chủ. Bác sĩ thầm mắng mình hồ đồ, một lát sau mới cất tiếng nói: “Cậu... Sao lại sống lâu như thế? Lại ho ra máu, thân thể cậu có bị ảnh hưởng không?” Bác sĩ hỏi có chút chần chờ, tuy rằng ở trong Á Xá cậu đã nhìn thấy rất nhiều chuyện cổ quái kì lạ, ví dụ như nghe nói về ngọn nến mấy trăm năm không tắt, Sơn Hải Kinh phong ấn thần thú, còn Bạch Xà tinh vừa mới gặp nữa, cậu tuyệt đối không tin người ở trước mặt mà cậu đã quen biết nhiều năm là yêu quái.Bác sĩ nhớ lại có vài lần tiếp xúc với cơ thể ông chủ, nhiệt độ ông chủ thấp không giống người giống.Bỗng nhiên từ cửa đã đóng kín thổi vào cơn gió lạnh, làm ngọn lửa đèn cung đình nảy lên, chiếc bóng của đồ cổ đặt trên vách tường cũng lay động không ngừng. Nhìn vẻ mặt ông chủ tâm tình không ổn định, bác sĩ lại không hề có cảm giác sợ hãi, không lùi bước, trái lại càng bước đến gần ông chủ.Nhìn thấy trong mắt bác sĩ hiện lên vẻ lo lắng, trên mặt ông chủ hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu. Dù cho ông chủ kết bạn với ba đời gia đình đại sư, cũng bởi vì dung mạo trăm năm không thay đổi mà vẫn hợp tác đến kính nể. Mà ông chủ và bác sĩ mới biết nhau hai, ba năm, nhưng nghe nói mình như yêu quái sống hai ngàn năm, lại càng quan tâm hơn.Thấy ông chủ không trả lời, bác sĩ cảm thấy lo lắng hơn: “Nếu như không tiện nói thì đừng nói, nhưng mà tôi là bác sĩ, có thể giúp được cậu.”Có lẽ hôm nay mọi chuyện đều có thể nói hết ra, làm cho áp lực trở thành gánh nặng trong lòng ông chủ giảm đi rất nhiều, nhất thời nghĩ đến nói hết cho bác sĩ cũng không sao.Dù cho như thế nào, hắn đều phải thật sự rời khỏi.Ông chủ cầm ấm nước đã lạnh một nửa đặt trên bếp lò, “Sư phụ tôi, vốn là một bậc thầy luyện thuốc.” Ông chủ nhàn nhạt nói. Nước trong ấm lập tức bốc hơi lên, khói nước theo miệng bình bốc ra, rất nhanh lan tỏa trong không khí lạnh lẽo.Bác sĩ là một người hay nói nhiều, không phải là người tốt để lắng nghe lời người khác, lúc này nhịn không được xen mồm nói: “Chẳng lẽ Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nho, thời gian hại nho sĩ, sư phụ cậu đã bị liên lụy?”Ông chủ lắc đầu nói: “Sư phụ tôi là một người luyện đan rất có danh, chẳng thèm vào cung nhập bọn cùng với cái nho sĩ lừa đảo, sau khi tiến cung một năm thì đi vào cõi thần tiên.”Bác sĩ thấy trên mặt ông chủ lộ ra vẻ nhớ lại, cậu biết là ông chủ đang nhớ về sư phụ kia, liền nhịn xuống không nói, lẳng lặng ngồi chờ.Chỉ chốc lát sau, trên bếp lò ấm nước mở ra, lúc này ông chủ mới lấy lại tinh thần, đem ấm trà lạnh đồ đi, pha lại ấm trà nóng, thoáng chốc trà hương tỏa khắp Á Xá, làm tinh thần hưng phấn hơn.“Sau chuyện những người theo hầu uống thuốc thí nghiệm chết bất đắc kì tử, Thủy hoàng đế cũng không vì điều đó mà vứt bỏ nguyện vọng theo đuổi trường sinh bất lão, nhưng sau đó khi trình đan dược lên thì không cần người hầu uống thuốc thí nghiệm, mà do luyện đan sư tự mình ăn.” Ông chủ đang cầm chén trà, cũng không có uống, chỉ là để trên tay thưởng thức, “Trước khi sư phụ tôi đi vào cõi thần tiên có để lại hai viên đan dược, bởi vì người đã mất, cho nên thân làm đồ đệ tôi phải ăn.”Bác sĩ ngẩn ngơ, tay cầm chén trà dừng giữa không trung, quả thật không thể tin những thứ mình vừa nghe được. “Ý cậu nói, là cậu ăn dược trường sinh bất lão. Điều đó không thể nào! Trên thế gian này làm sao có thuốc trường sinh bất lão?” Bác sĩ rất kích động, kích động đến nỗi quên mình đang cầm chén trà rất đầy, nước trà nóng bỏng bắn ra, rơi xuống tay cậu, mà cậu không cảm thấy đau đớn, vẫn kích động quơ tay mình.Ông chủ vẫn bình tĩnh như cũ, đưa tay lấy chén trà trên tay bác sĩ về, phòng ngừa chén trà men trắng vô cùng trân quý thời Tống bị cậu thuận tay ném trên đất tan thành những mảnh nhỏ.“Điều này sao có thể? Điều này sao có thể?” Bác sĩ cứ vô thức lặp lại những lời này. Cậu vốn tưởng ông chủ sống lâu như vậy, sẽ là yêu ma gì đó, nhưng sự thật càng làm cho cậu khó có thể chấp nhận.Chỉ là một viên thuốc? Viên thuốc quái gì có thể làm trường sinh bất lão? Bác sĩ dứt khoát không có cách nào thừa nhận thuật luyện đan ở cổ đại có thể so với y thuật tiên tiến ở hiện đại.Ông chủ biết chuyện này rất khó tin, nhưng thật sự hắn đã sống qua hai ngàn năm rồi. Ông chủ vuốt chén sứ tinh tế trong tay, nghĩ thầm đồ cổ trong Á Xá có những thứ bằng tuổi mình rồi.Bác sĩ dần khống chế được cảm xúc, bắt đầu ý thức được mình đang có cơ hội thăm dò bí mật của nhân loại. Bác sĩ giấu đi kích động trong lòng, đem chén trà đặt trên môi uống một hơi cạn sạch, để tâm trạng bình tĩnh lại mới hỏi: “Ông chủ, có thể kể lại cho tôi nghe không?”Có gì là không thể? Ông chủ cảm thấy được nhiệt độ ấm áp của nước trà trong tay, tâm tư từ từ bay xa.“Sau khi Phù Tô bị giết, trong lòng tướng quân Mông Điềm không cam tâm, dự tính dẫn quân quay về Hàm Dương tìm Hồ Hợi để hỏi rõ ràng. Sau đó Phù Tô thế nào tôi cũng không biết, nhưng sách sử ghi là uống thuốc tự sát, nhưng phần nhiều là bị người ám sát.”“Vậy còn cậu?”Bác sĩ nhịn không được hỏi. Ông chủ là thư đồng thân thiết nhất của Phù Tô, chắc chắn Hồ Hợi sẽ không bỏ qua cho hắn.“Tôi?” Đôi môi mỏng của ông chủ hiện lên ý cười lạnh lẽo: “Tuy rằng cha tôi không có tước vị, nhưng là gia tộc cổ xưa ở Tần triều, đối với việc trong thành có thể biết được một số chuyện. Trước khi Hồ Hợi phái sứ giả đến biên cảnh, cha tôi phái người đưa cho tôi thư từ quê nhà, nói rằng cha bị bệnh rất nguy kịch. Tôi vội vàng trở lại Hàm Dương, vừa vào cửa đã bị cha nhốt vào mật thất, đến khi Thủy hoàng đế phát tang thì mới thả tôi ra. Khi đo tôi mới biết được, Phù Tô đã tự sát bỏ mạng.”Bác sĩ trầm mặc không nói, tuy rằng ông chủ nhắc lại rất bình tĩnh, thế nhưng càng nghe thì càng phát hiện ra trong lời nói có vẻ hối hận. Nếu hắn quay về Hàm Dương trễ vài ngày, nói không chừng có thể ngăn cản được cái chết của Phù Tô, biết đâu còn có thể sửa chữa lịch sử.Chén trà trong tay ông chủ đã lạnh đi, đưa đến bên môi nhấp một ngụm, cảm giác lạnh của trà ngập trong khoang miệng, như tâm trạng hỗn tạp của ông chủ bây giờ.Không ai biết khi ông chủ thấy người đó đứng trên ngôi hoàng đế, thì có bao nhiêu sợ hãi và phẫn nộ.Ông chủ đã từng vô số lần ước mơ chiếc vương miện đại diện cho đế vương có thể đội trên đầu Phù Tô, cũng vô số lần nhớ đến thời khắc có người bên cạnh, nhìn một đời đế vương nữa sinh ra, cùng mình dạy dỗ một người tốt, làm cho quốc gia hùng mạnh, hòa bình thiên thu muôn đời.Tay đang cầm chén trà bỗng nhiên siết chặt, nước trong chén trà bỗng rung động, sau một chốc, tất cả đều yên ổn trở lại.Nhưng tất cả mọi thứ, đều chỉ thoảng qua như mây khói. Toàn bộ vương miện, ngọc tỉ, hắn đều cẩn thận giấu sâu trong Á Xá, đáng tiếc không còn kịp để đợi chủ nhân của chúng nó xuất hiện.Á Xá yên tĩnh đủ để làm chết người trong sự tịch mịch, rất lâu sau, ông chủ mới phá vỡ sự trầm mặc nói: “Ngày Thủy hoàng đế phát tang, tất cả trọng thần của triều đình đều đi Ly Sơn, nhưng không thể trở lại được nữa, không biết bao nhiêu. Tôi cũng không trở lại.”“Tuẫn táng? Mượn cớ để tiêu diệt những người cản đường? Hồ Hợi thật là âm hiểm.”Nhìn ông chủ vô thức xoa cổ, bác sĩ mới biết vết thương nhìn hung tợn đó từ đâu mà đến.Ông chỉ gật đầu nói: “Tôi tỉnh lại lần nữa, đó là ở trong mộ của Tần Thủy Hoàng. Vết thương trên cổ đã khép lại không hề chảy máu, tôi nhìn quanh bốn phía, thi thể có ở khắp nơi trên đất, giống như thân ở trong địa ngục, đa số những người chết là những người phản đối Hồ Hợi, trong đó gồm cả cha tôi. Cha tôi chịu đựng cả đời, cũng không nghĩ đến bản thân lại chết không rõ ràng ở đây. Tôi đem thi thể cha cõng ra khỏi mộ Tần Thủy Hoàng, đem người táng ở phần mộ tổ tiên nhà tôi, tôi nghĩ cho dù có chết, cha tôi cũng không muốn có quan hệ gì với gia tộc họ Doanh.”Ông chủ dứt lời, tạm dừng một chút, rót một chén trà ấm mới tiếp tục giải thích. Sau khi mai táng cho cha xong, liền đi tìm mộ của Phù Tô. Triệu Cao đã phái người đi thế nào cũng phải an táng tốt, một đường ông chủmai danh ẩn tích đi tìm một người đã qua đời, đến gần biên giới mới tìm được một nấm mồ lạnh lẽo. Ông chủ sẽ không để Phù Tô an táng ở nơi cô đơn như vậy, ông chủ đào mộ, mang về Ly Sơn.Thủy hoàng đế không hề được an táng trong lăng mộ xa hoa tráng lệ mà lúc sinh thời đã xây dựng, hài cốt không có. Đơn giản chỉ là Hồ Hợi con Thủy hoàng đế muốn lăng mộ rộng lớn.Lúc còn sống Thủy hoàng đế sủng ái nhất đứa con này, tiếc không thể đưa gì tốt nhất đến cho hắn. Nhung Thủy hoàng đế không ngờ, Tần triều do một tay mìnhthành lập, đều bị nhi tử của mình phá hoại trong lòng bàn tay. Ngay cả chỗ mình tạo ra để an nghỉ, Hồ Hợi cũng gạt bỏ không có nửa phần do dự.Ông chủ mỉa mia, bên môi nở nụ cười nhạt: “Cho nên, tôi mai táng cho Phù Tô ở Ly Sơn. Lúc còn sống hắn không thể trở thành hoàng đế Đại Tần, nhưng tôi muốn lúc hắn chết đi sẽ có được mười vạn tượng binh mã cho mình.”Lời nói này rất có khí phách, bác sĩ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn ông chủ. Cậu vẫn nghĩ trong mắt ông chủ chứa đựng tang thương từ năm nào không hề giống như vẻ ngoài, nhưng lúc này đối phương nói những lời nhiệt huyết, làm cho gương mặt ông chủ mang theo vài phần huyết khí, có thể tưởng tượng trong dòng chảy lịch sử, ông chủ là một nhân vật làm mưa làm gió.Mọi biểu cảm của ông chủ đều được bác sĩ thu vào trong đáy mắt, hiển nhiên có thể thấy được ông chủ đối với Tần Thủy Hoàng có bao nhiêu kính trọng, cho nên không khó hiểu khi muốn ở bên cạnh Phù Tô làm nên cơ nghiệp, có quyết tâm biến Đại Tần thành đế quốc hùng mạnh.Xưa nay người tài đều cô đơn, một người lòng có chí lớn vừa lại tài hoa, lại gặp một thời đại tốt, một thời cơ thích hợp, gặp vị quân chủ mà bản thân ngưỡng mộ, là một chuyện cực kì khó khăn. Hai nghìn năm trước Cam La có thể gặp Phù Tô, là một chuyện cực kì may mắn. Phù Tô trời sinh tính tình hiền hậu và nhân từ, nhưng không mất đi sự thông minh, nếu có thể bồi dưỡng nhiều hơn, nhất định đó là một đại hiền quân, còn có sự giúp đỡ của Cam La, hai người nhất định có thể tạo nên một sự nghiệp to lớn.Thế nhưng Hồ Hợi lại dễ dàng hủy đi tất cả.Bác sĩ có thể tưởng tượng sau khi Phù Tô mất đi, trong lòng ông chủ cố chấp cỡ nào để bắt đầu tìm kiếm chuyển thế của Phù Tô, anh ta muốn tìm về quá khứ, lần thứ hai cùng Phù Tô làm chính trị, dẫn dắt lịch sử đi tới. Thế nhưng anh ta phát hiện mỗi lần Phù Tô chuyển thế đều đoản mệnh chết non, dần dần việc tìm kiếm trở thành trách nhiệm, rơi vào một vòng lẩn quẩn khó có thể thoát ra được, vẫn chần chờ hai ngàn năm.Trong lòng ông chủ bình tĩnh hơn, không muốn nhắc đến Phù Tô nữa, ông chủ biết bác sĩ cũng muốn biết về thuốc trường sinh bất lão, cho nên chậm rãi nói rằng: “Vài năm sau tôi mới phát hiện thân thể của mình bắt đầu không bình thường, không chỉ dáng vẻ không có gì thay đổi, mà vết thương cũng rất nhanh phục hồi. Thời gian rất lâu sau, tôi mới thừa nhận có lẽ vì ăn thuốc trường sinh bất lão sư phụ làm mới có thể trở nên như vậy.”Bác sĩ nhanh chóng nghiêng người về trước, gấp gáp hỏi: “Bình thường có gì khác lạ không? Cạo đầu xong không mọc tóc? Các chức năng cơ thể có sự khác nhau không? Nếu như có thể để tôi kiểm tra thân thể cậu thì tốt rồi, tôi cam đoan sẽ không để tài liệu lộ ra ngoài.”Ông chủ mỉm cười nói: “Tôi biết cậu sẽ không để lộ ra ngoài, nhưng qua nhiều năm như vậy tôi cũng đã tự nghiên cứu cơ thể mình, không cầnphải dùng máy móc xét nghiệm, tôi cũng biết nguyên nhân.”“Nói mau!” Quả thật bác sĩ bị anh ta bức muốn điên rồi, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.Ông chủ cực kì hưởng thụ cảm giác thừa nước đục thả câu, nhưng mà anh ta cũng không phải cố ý, bởi vì từ ngữ trong đầu cần phải được chỉnh sửa mới có thể lưu loát. Ông chủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vì sao cơ thể người già yếu?”“Vì tế bào già yếu.” Bác sĩ lập tức trả lời, đang do dự muốn nghe ông chủ giải thích về tế bào thì đối phương đã bắt đầu nói: “Cơ thể người cũng giống như một tế bào, tế bào phân chia, sau đó tế bào mới sinh trưởng. Đến khi tốc độ phân chia tế bào bắt đầu chậm lại, tốc độ tế bào già đi ít hơn thì cơ thể cũng đã già rồi. Nói như vậy đúng chứ?” Ông chủ cân nhắc từng câu chữ.“Đúng rồi.” Bác sĩ gật đầu, trong lòng lại có cảm giác không nói nên lời, dù sao từ trong miệng ông chủ nghe được từ ngữ y học hiện đại, giống như thấy Á Xá bán loại máy vi tính mới nhất rất không phù hợp.“Nhưng mà, tế bào cũng có ngoại lệ. Không ngừng sinh ra tế bào mới, trở thành tế bào bất tử.” Ông chủ nheo mắt phượng lại.“Là cậu nói... Tế bào ung thư.”Bác sĩ mở lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Ý cậu nói, cậu ăn thuốc trường sinh bất lão là tế bào ung thư? Nhưng đó không phải là đẩy nhanh thời gian tử vong của cậu sao?” Bình thường mỗi tế bào đều có số lần phân chia cao nhất, như nhân tế bào suốt đời chỉ phân chia năm mươi sáu mươi lần. Nhưng tế bào ung thư lại mất đi số lần phân chia cao nhất, gần như có thể phân chia suốt đời, nhưng cơ quan trong cơ thể người tuyệt đối không chịu nỗi.“Cho nên, xích long phục trên người của tôi có tác dụng đè nén sự phân chia của tế bào ung thư, làm cho tế bào của cơ thể luôn duy trì được sự cân đối, các cơ quan sẽ không yếu đi, cũng sẽ không ngừng lại.” Tay ông chủ lại sờ sờ bộ y phục đã làm bạn với hắn hai ngàn năm, thản nhiên nói: “Từ xưa lưu truyền ‘Kim ngọc sinh hàn,’ có thể bảo quản thân thể không thối rữa. Vải vóc từ xưa tới nay do kéo hắc kim và hắc ngọc tạo thành, vốn vì chuẩn bị để Tần Thủy Hoàng nhập táng. Lúc Thủy hoàng đế tại vị thu nhặt cổ vật thời kì đó, mà cách triều đại sau này, các loại thần khí này cực kì hiếm thấy, rất nhiều thứ chỉ là mô phỏng lại. Ví dụ như đồ liệm trong những ngôi mộ thời Hán, chỉ là bắt chước theo nó.”“Tôi... Tôi có thể sờ một chút không?” Bác sĩ nuốt nuốt nước miếng, lúc ông chủ gật đầu, tay gấp gáp đưa qua. Lúc cầm trên tay có chút mềm mại, lại có chút cảm giác cứng ngắc, nhiệt độ lạnh giá đến xương. Bác sĩ đoán rằng trong loại vải này có thêm vào kim loại hiếm, mới làm cho nảy sinh vật chất phóng xạ, bảo vệ thân thể không thối rữa. Nếu như là trước đây, tuyệt nhiên bác sĩ sẽ không tin những gì ông chủ nói, nhưng những câu chuyện thần thoại thời đạiquả thật là trước thời Sở có lưu truyền. “Sơn Hải Kinh” có khả năng phong ấn thần thú ở không gian khác, cái này cậu tận mắt nhìn thấy. Một mảnh thẻ tre có thể ghi thi chú, vậy vải vóc có thể chống phân hủy cũng có thể tin được.Bác sĩ không nghĩ ra nguyên lí, cũng biết vấn đề về khoa học này ông chủ càng không thể biết được, cũng sẽ không thể cắt một miếng cho cậu cầm đi xét nghiệm, cho nên chỉ có vừa giở trò vừa hỏi: “Vậy đã hai ngàn năm cậu chưa hề cởi bộ y phục này ra?” Bác sĩ có vẻ rất thích thú, với cậu mà nói, ông chủ chính là đối tượng mà cậu ước mong được nghiên cứu. Cậu thật sự muốn cởi bộ y phục đó ra, nghiên cứu chất liệu của y phục, thuận tiện nghiên cứu thân thể của ông chủ. Nếu như có thể, cậu càng muốn đụng vào trái tim hai ngàn năm của ông chủ.“Thu lại ánh mắt của cậu đi.” Ông chủ dám đánh cược, nếu bây giờ trong tay bác sĩ có dao, chắc chắn sẽ không có chút do dự mà đem mình đi giải phẫu rồi, “Trong khoảng thời gian ngắn cởi ra cũng không sao, ít nhất lúc ngủ không mặc cũng không ảnh hưởng. Bộ y phục này chỉ cần để gần cũng phát huy tác dụng.” Ông chủ nghe câu hỏi của bác sĩ liền cười, trong lòng cũng dâng lên ý cười. Sống hơn hai ngàn năm, ông chủ rất ít khi cùng người khác giữ khoảng cách gần như vậy, đặc biệt là ngón tay bác sĩ mang theo nhiệt độ cơ thể xuyên qua vải mỏng thấm vào da thịt, làm cơ thể có chút khó chịu trở nên thoải mái một chút.“Kiểu áo Tôn Trung Sơn là mốt của hai ngàn năm trước sao?” Bác sĩ nhìn y phục có cổ áo của ông chủ, cười hỏi.“Thời kì Dân quốc, tôi cứu bà nội đại sư. Lúc đó ông nội đại sư chính là một người phục hồi đồ cổ nổi danh, ông ta giúp tôi cắt may quần áo thành như vậy, không ngờ vài năm sau kiểu áo này không còn phổ biến nữa.” Ông chủ tự giễu cười cười: “May mà hiện tại mặc như vậy cũng không kì quái lắm, cũng tốt hơn mặc y phục cổ trang rồi.”“Con rồng này có thể chuyển động sao?” Bác sĩ do dự đứng gần xích long, xích long được thêu trông rất sống động, làm cậu muốn chạm vào cũng có chút khẩn trương.“Vào thời Tống, bộ y phục này đã bị hư một lần, lúc đó tôi mời người ở văn tú viện giúp vá lại. Loại vải này mỗi sợi đều có số riêng, cuối cùng người ở văn tú viện thêu xích long lên chỗ bị rách. Không phải dùng loại tơ thông thường, mà là sợi tơ dính máu tôi, cho nên xích long này có màu đỏ thẫm.” Ông chủ cực kì hoài niệm vỗ về đầu rồng trên vai hắn, “Vết rách này chưa được vá lại hoàn mĩ, trước kia mỗi năm chỉ thay đổi vị trí một lần, gần đây một ngày thay đổi một lần. Tôi nghĩ do nó không có uống đủ máu của tôi, không thể chờ được nữa.”Ngón tay ông chủ vẫn còn dính một chút máu tươi, bác sĩ trừng mắt nhìn giọt máu tươi thấm vào y phục, đầu xích long di chuyển, thân thể dường như to lớn hơn một chút. Lúc này bác sĩ mới thức tỉnh, cúi đầu nhìn ngực ông chủ.Chỗ bị rách trên y phục rất lớn, đường chỉ lộn xộn chính là kiệt tác của đại sư. Bác sĩ nghĩ đến lúc nãy ông chủ thổ huyết, không khỏi hít một ngụm khí lạnh nói: “Không phải phải bộ y phục không thể bị phá hỏng sao? Nếu không thì nếu thứ tự sợi tơ bị rối loạn, cũng ảnh hưởng đến tác dụng của nó sao?Nói đơn giản. Bộ xích long phục này giống như một mạch điện rất tinh tế, chỉ cần rối loạn vài sợi dây dẫn, sẽ hoàn toàn chập mạch. Nếu không ông chủ sẽ không xuất hiện ở lỗ hổng thời gian, cũng sẽ không hoảng loạn mà thêu một con rồng kì lạ trên mặt áo. Hơn nữa ông chủ nói cởi y phục ra trong khoảng thời gian ngắn cũng không sao, như vậy ông chủ bị thổ huyết cũng chỉ có một lời giải thích.Ông chủ cười khổ, định nói đến chuyện đó: “Sau khi tôi chết, thân thể rất nhanh sẽ bị thối rữa, có thể để cậu tùy ý xử lí.”Bác sĩ hoàn toàn sững sờ, tuy cậu vừa mơ tưởng có thể đem ông chủ đi giải phẫu , nhưng chỉ nghĩ trong đầu mà thôi, không ngờ đến việc này sẽ thực sự xảy ra. Bác sĩ ngây người một lát mới nói được: “Chẳng lẽ... Không thể đi tìm những người khác thêu sao?”Tay đang cầm chén trà lặng giữa không trung, cười nhạt nói: “Gấm Tô Châu phát triển cao nhất là vào thời nhà Tống, trong triều còn bố trí văn tú viện chuyên biệt. Xích long trên người tôi, cần phải có trên dưới ba mươi bảy tú nương của văn tú viện, thêu trong hai năm. Cậu nghĩ, thời nay, còn có thể tìm được nhiều tú nương có tay nghề tinh xảo vậy sao?”Thật sự tìm không được.Tâm tư bác sĩ thật sự rối loạn, đi qua đi lại trong Á Xá, “Chắc chắn có biện pháp nào chứ... Máy dệt cũng không được sao?”“Không có cách nào khác, cậu không cần quan tâm tôi. Tôi đã sống lâu lắm rồi, chuyện của Phù Tô cuối cùng cũng giải quyết xong, tôi cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi.” Ông chủ mỉm cười, có loại cảm giác thật thoải mái.Bác sĩ dừng bước, biết mấu chốt ở nơi nào rồi.Chắc chắn ông chủ có cách để làm mình sống sót, nhưng chính anh ta đã đánh mất đi ý chí sinh tồn, người ngoài cũng không có cách nào khác.Việc này ở bệnh viện cũng thường thấy, rõ ràng có 50% khả năng hết bệnh, nhưng bởi vì bản thân bệnh nhân không tích cực phối hợp trị liệu, mà ngày một chuyển biến xấu dẫn đến kết quả xấu.Bác sĩ đi đến trước người ông chủ, nắm hai vai anh ta, nhìn thẳng hai mắt chăm chú mà hỏi: “Cậu và Phù Tô là bằng hữu phải không?”“Đúng vậy.” Ông chủ nghĩ, nếu không phải là bạn, mình không có khả năng ở một mình trên đời suốt hai ngàn năm, chỉ vì để nhìn chuyển thể của hắn có sống tốt không.“Vậy cùng tôi là gì?” Bác sĩ giữ vai ông chủ, càng tăng thêm lực đạo.Ông chủ mờ mịt nhìn cậu.Cậu biết mình không phải Phù Tô, cậu biết rất rõ. Bọn họ có rất nhiều sự khác biệt, bọn họ là hai người độc lập. Hoàn cảnh sống không giống nhau, được nuôi dạy khác nhau, tín ngưỡng không giống nhau, thậm chí một chút liên quan cũng không có.Khác với chuyển thế của Hoắc Khứ Bệnh hay Hạng Vũ, bởi vì Phù Tô chuyển thế mất đi một hồn một phách, cho dù có ý niệm trở lại cũng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của bác sĩ, một chút cũng không thể.Phù Tô trong lòng cậu, đã chết rồi.Ông chủ phải thừa nhận, mình vừa ở trong hồi ức về Phù Tô, thấy bác sĩ không có biểu cảm gì, thì tâm liền như tro nguội.Mà thôi, cuối cùng đã thành công rồi, cho dù cố gắng Phù Tô cũng sẽ không thể sống lại, chuyển thế của hắn cũng sẽ không bị thảm kịch hai ngàn năm trước ám ảnh.Như vậy là đủ rồi.Nếu đổi lại là Phù Tô, e rằng cũng vì mình là ở lại thế gian tháng năm dài đằng đẵng.Nhưng anh thật sự rất mệt mỏi, xem hết bao nhiêu vòng sinh tử luân hồi, biết chính mình đã đi ngược thiên, lưu luyến thế gian, sợ rằng kết cuộc cũng sẽ không tốt hơn Bạch Xà tinh bao nhiêu.“Với tôi, chẳng lẽ không phải bạn bè sao?” Bác sĩ không nghe được câu trả lời của ông chủ, liền tỏ ra gắt gỏng, “Không coi tôi là bạn sao liều mạng cứu tôi? Cậu không đến cứu tôi, xích long phục sẽ không bị hỏng, cậu cũng không phải chết... Là tôi tự đa tình, thật sự cậu chỉ vì tôi là chuyển thế của Phù Tô, mới đến cứu tôi...”“Chúng ta là bạn.” Ông chủ cắt ngang lời nói của bác sĩ. Anh ngửa đầu, nhìn kính mắt bác sĩ phản xạ ánh nến lập lờ, không thấy rõ hai mắt phía sau mắt kính ẩn chứa cái gì.Vài năm ở cùng bác sĩ, tuy rằng cậu ta rất ồn ào, hay nói nhảm, lại thích ép anh ăn này ăn nọ, nhưng mà... Bọn họ đã là bạn bè. Khóe môi ông chủ nở nụ cười thật lòng, thản nhiên nói: “Tôi cứu cậu, chỉ là cứu cậu, cùng những người khác không liên quan. Cậu là một bác sĩ giỏi, cậu sống sót, sẽ cứu được rất nhiều người.”Bác sĩ trừng mắt, cảm thấy ánh nến trong phòng có chút chói mắt, làm mắt cậu có chút mỏi. “Vậy cậu cũng phải sống, trong Á Xá còn nhiều đồ cổ như vậy, cậu thật sự nhẫn tâm vứt bỏ chúng nó?”Bác sĩ biết ông chủ đối với đồ cổ trong Á Xá có bao nhiêu yêu quý, cho nên trong lòng càng thấy áy náy. Nếu xích long phục không bị rách, cho dù ông chủ đã hoàn thành tâm nguyện, cũng sẽ tiếp tục giữ Á Xá, vẫn là ông chủ tiệm đồ cổ như trước.Ông chủ cảm giác tay bác sĩ đặt trên vai mình gần như làm anh không thể chịu được, ông chủ mượn cớ đứng dậy châm thêm trà, giãy ra khỏi sự ràng buộc của cậu, nhẹ nhàng cười nói: “Có viện trưởng rồi, chắc chắn ông ta sẽ chăm sóc tốt cho chúng nó.”Đúng vậy, nếu ông chú kia biết đồ cổ trong Á Xá đều để lại cho ông ta, chắc chắn bệnh tim sẽ tái phát.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx