sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Á Xá - Quyển 1 - Chương 12-3

Mật đạo hai ngàn năm chưa được mở, có cảm giác đặc biệt khó có thể chịu đựng được.Tuy rằng bác sĩ vẫn thường xuyên ngửi các loại thuốc hóa học gay mũi, nhưng loại hư thoái cộng thêm mốc meo ngàn năm đập vào mặt, lại sản sinh một ý tưởng, thật muốn quay đầu đi khỏi.Nhưng cậu chỉ muốn vậy thôi, nếu đã đi đến đây, sao vì điều này mà bỏ cuộc nửa chừng. Nhưng trong bóng tối ông chủ đưa một vật, làm cho cậu ngẩn người.“Mặt nạ phòng độc, mang có thể đỡ hơn.” Ông chủ đã mang mặt nạ phòng độc, thanh âm khó chịu, “Mặt nạ này phòng hơi thủy ngân, càng đi vào trong thì càng cần thiết.”Bác sĩ nhanh tay đeo mặt nạ lên, mùi khó ngửi giảm đi một chút. Cậu không khỏi có chút xấu hổ, vốn chuẩn bị rất nhiều máy móc hiện đại, nhưng không có thứ nào dùng được. Kết quả cuối cùng vẫn dựa vào ông chủ.Thật ra không thể trách bác sĩ được, cậu chỉ là người thường, cho nên không biết cái gì cần, cái gì không cần. Mà những máy móc viện trưởng chuẩn bị cho cậu đều dùng để khảo sát. Mặc dù đối với ông chủ, viện trưởng kì vọng rất nhiều, nhưng cũng không nghĩ rằng bọn họ thật sự có thể đi vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng, nhiều nhất chỉ ở ngoài kiểm tra thôi.Ông chủ thấy sắc mặt bác sĩ không tốt, từ trong ba lô lấy mấy túi dưỡng khí đưa cho cậu, “Cái này cậu cầm đi, quanh năm địa cung đều không được mở ra, khí bẩn rất nặng, nếu chịu không nổi thì dùng cái này đi.”Bây giờ bác sĩ mới biết vì sao ba lô ông chủ nặng như vậy, vội vã lấy túi dưỡng khí bỏ vào trong ba lô, trong tay cầm một túi dự phòng. Loại dưỡng khí này dễ mang theo, trong bệnh viện cậu cũng có thấy, đương nhiên sẽ dùng. Cậu thấy ông chủ không có dấu hiệu chuẩn bị dưỡng khí cho mình, âm thầm đoán loại không khí này sẽ không gây hại cho ông chủ.Cậu nghĩ ông chủ rất giống siêu nhân, thân thể khác hẳn người thường, chờ lần này trở lại, nhất định sẽ nhớ kĩ lấy một sợi tóc của ông chủ đi xét nghiệm thành phần.Nghĩ đến việc khác đến thất thần, bác sĩ cảm thấy bò trong mật đạo chật hẹp rất khổ sở. Mật đạo này năm đó được các thợ thầy đào, lúc đó làm vội vàng nên rất thô ráp, chỉ có thể cho một người bò qua, xuống phía dưới thì cực kì dốc. Bác sĩ giơ tay ra không thấy năm ngón, bò theo ông chủ xuống dưới vô cùng cực khổ, may là miệng hít dưỡng khí để phấn chấn tinh thần, chỉ chốc lát sau nghe tiếng cơ quan vang lên.Trong bóng đêm cái gì cũng nhìn không thấy, bác sĩ bước vài bước, phát hiện ông chủ nhảy xuống dưới, thì ra phía trước là một cái hố sâu, lúc này cậu cũng nhảy xuống theo.“Mật đạo vừa rồi do người thợ đào để chạy trốn, cho nên không có cơ quan, nhưng kế tiếp chúng ta sẽ đi vào địa cung, cậu cần phải đi sát theo tôi.” Âm thanh trong vắt của ông chủ từ bóng tối vang lên, xa xa còn nghe dư âm quanh quẩn, có thể bọn họ đã đến lối vào địa cung.Bởi vì mật đạo đã rộng hơn một chút, lúc này bác sĩ mới có cơ hội lấy ra đèn pin từ ba lô, mở lên.Ánh sáng hội tụ của đèn pin chiếu vào mộ đạo sâu xa, làm cho người ta có cảm giác đang xuyên qua đường hầm.Ông chủ nói: “Cuối cùng cậu cũng đem đồ có thể dùng được.”Bác sĩ nghe khích lệ, hiển nhiên vô cùng đắc ý, lúc này trước mắt có tia sáng, có thể thấy mọi vật, cậu mới có cảm giác chân thật. Thật sự là chính mình đang ở trong lăng mộ của Tần Thủy Hoàng. Tự nhiên tâm trạng cũng hưng phấn, tâm tình kích động, bác sĩ cẩn thận theo sát ông chủ bước lên từng lát gạch đi vào.Tuy rằng mộ đạo được tạo thành từ hai ngàn năm trước, nhưng bằng phẳng nhẵn bóng, một chút mài mòn cũng không có, có thể thấy được các thợ thầy năm đó có bản lĩnh rất lớn. Hơn nữa hai ngàn năm không có ánh sáng, không người bước qua, cho nên vẫn duy trì hình dạng lúc niêm phong. Nếu không phải trong mộ có không khí vẩn đục, cơ hồ bác sĩ cho rằng đây là trường quay phim truyền hình.Mộ đạo lệch xuống dưới, chỉ vừa bọn họ bò qua nhưng không dốc như mật đạo đầu tiên, bác sĩ tập trung tinh thần theo sát ông chủ đi lên, lúc đầu còn cho rằng rất mạo hiểm kích thích, nhưng từ từ đến tột cùng chẳng có gì thú vị cả. Bác sĩ rất sợ chính mình sẽ vì buồn ngủ mà đi sai bước, liền gợi chuyện, hỏi những chuyện liên quan đến địa cung.Ông chủ nói với cậu, địa cung của Tần Thủy Hoàng rất to lớn, ngoài một mộ để an táng Thủy hoàng đế thì ngoài ra, còn có vài mộ cùng loại như vậy. Bởi vì Tần Thủy Hoàng theo đuổi lễ chế “Sự tử như sự sinh,” cho nên địa cung Tần lăng nhìn không khác cung thành to lớn của mình, có thành lũy ngầm và mười cửa cung ngầm. Tất cả kiến trúc trong địa cung đều được xây lên giống như cung điện thật, ngoại trừ giữa địa cung có quan tài của Tần Thủy Hoàng, còn có rất nhiều điện thờ phụ, dùng để an trí phi tần đã mất cùng những người tùy táng. Bởi vì những người có tư cách chôn cùng chưa chắc chết, cho nên các mộ của Tần Thủy Hoàng bị đóng lại, các mộ đạo khác chưa niêm phong, chắc cũng cho Hồ Hợi hi vọng có cơ hội vào Thủy hoàng lăng.Địa cung vô cùng to lớn, điều này bác sĩ đã sớm có chuẩn bị tâm lí. Hiện nay, trên mặt đất xung quanh địa cung đã khai quật được rất nhiều hố tuẫn táng, ngoại trừ hố của tượng binh mã, xa mã bằng đồng ngoài kia, còn phát hiện được một hố to chất áo giáp, trăm hố tượng, hố chứa tượng quan văn, hố chứa chim thú quý hiếm, hố tàu ngựa và hơn sáu trăm chỗ tùy táng khác, ở gần đó tùy táng nhiều như vậy, chắc chắn trong địa cung càng kinh khủng hơn. Nhưng đi hơn một tiếng đồng hồ, bác sĩ phát hiện mộ đạo có chút biến hóa, không khỏi càng sốt ruột hơn. Nếu không có ông chủ dẫn cậu theo một hướng, gần như có thể cho rằng mình đi xung quanh một chỗ.Bác sĩ thấy cậu sốt ruột, ngừng bước, thản nhiên nói: “Đường tôi dẫn cậu đi là đường tắt đi vào giữa địa cung, trên đường chúng ta đi có rất nhiều thông đạo đi vào các mộ thất, nhưng mà đều na ná như nhau, không có gì đẹp cả.” Ông chủ vừa nói vừa sờ vào nơi nào đó trên bức tường vỗ một cái, một hồi rung động vang dội, bức tường tên trong sụp xuống, sau khi bụi bay mù mịt, xuất hiện một mộ thất đen nhánh.Bác sĩ nhanh tay lấy đèn pin dò xét, phát hiện chỉ có một chiếc quan tài bằng đá và trên mặt đất có một ít vật bồi táng. Bác sĩ đối với đồ cổ không có một chút hứng thú, mà những đồ vật này ít nhất đều trải qua hai ngàn năm, mặc dù biết chúng nó có giá trị xa xỉ, nhưng trong mắt bác sĩ chúng chỉ như đồ bỏ chồng chất lên nhau. Đây là sở thích khác biệt, nếu đổi lại là viện trưởng ở đây, chắc đã sớm gào khóc nhào về trước, nhưng bác sĩ thà là nghiên cứu tế bào gen của ông chủ còn hay hơn.Ông chủ phục hồi lại mộ thất, bác sĩ cũng điều chỉnh lại tâm tình. Cậu không phải đến để tham quan du lịch, mà là đi cùng ông chủ một chuyến. Thật ra bác sĩ kiên quyết muốn đến địa cung, ngoại trừ muốn biết về Tần lăng to lớn, nguyên nhân lớn hơn là muốn biết vì sao ông chủ không có ý chí sinh tồn, muốn an nghỉ cùng với Phù Tô.Ít nhất khi cậu đi theo, ông chủ cần phải dẫn cậu về mà không thương tổn gì.Tiếp tục đi một hồi lâu, bác sĩ phát hiện mộ đạo chậm rãi rộng hơn, viên gạch dưới chân cũng bắt đầu trở nên có hoa văn điêu khắc, trên tường cũng có vẽ các bức bích họa. Phía cuối mộ đạo có tảng đá rất nặng, đã đóng kín cửa mộ suốt hai ngàn năm, không thể nào mở ra được nữa. Ông chủ dẫn bác sĩ đi một vòng qua mộ thất, lần nữa trở về mộ đạo, thì bác sĩ phát hiện gạch dưới chân có khắc hoa, có khảm vàng ngọc, cùng với gạch trong Tần cung lúc trong sương mù giống nhau như đúc, liền biết bọn họ đã đến trung tâm địa cung.Đang muốn bước về trước theo dấu chân ông chủ, bác sĩ thấy đối diện có tia sáng lóe lên làm cho hoảng sợ, giống như là bị người ta nhìn chằm chằm trong bóng tối.Bác sĩ nhanh tay lấy đèn pin chiếu qua, mới phát hiện đứng đối diện là một tượng binh mã rất cao lớn.Tượng binh mã này cùng với các tượng binh lính bác sĩ thấy trên TV hoàn toàn khác nhau, nó có hoa văn và màu sắc rất tươi đẹp. Hơn nữa y phục không giống với quân đoàn dưới đất ngoài cung đã được khai quật, rõ ràng tượng binh lính này thuộc sự quản lí của cẩm y vệ. Tượng thị vệ này so với bác sĩ còn cao hơn một chút, đầu đội trường quan, vẻ mặt trầm tĩnh kiên nghị, bên trong mặc tà áo ngắn, bên ngoài khoác áo giáo uy vũ tiện lợi, cả người toát ra khí thế oai hùng, phong thái hiên ngang. Kiếm ở thắt lưng không phải làm bằng đất sét, mà là kiếm đồng thật. Vì hai mắt làm bằng hắc diệu thạch, phía trước phản chiếu nhìn như nhãn cầu thực sự, còn có đèn pin mờ ảo phản xạ ánh sáng, chợt nhìn có vẻ giống như người sống.Tượng binh sĩ sống động như thế không chỉ có một. Hai phía mộ đạo đủ rộng để ba chiếc xe ngựa đi được, cách năm bước sẽ có một tương binh sĩ tương tự, qua hai ngàn năm chúng nó chưa động đậy, yên lặng canh giữ địa cung Tần lăng. Chúng mặc trang phục như nhau, nhưng ngũ quan lại không giống nhau, giống như là dựa vào người thật để tạo ra vậy. Nếu không phải bác sĩ biết những tượng đất này giống với tượng binh sĩ ở ngoài địa cungkhai quật được, đúng là thật sự làm bằng đất, thậm chí có thể tưởng người thật phải chịu một loại pháp thuật tà ác nào đó, bị biến thành hình nộm.Càng nghĩ như vậy, cả người bác sĩ lại phát lạnh, tuy ép buộc chính mình không đến xem hai bên, nhưng bị những người này nhìn chằm chằm, cảm thấy mọi thứ không được tự nhiên.Sau khi thật sự vào địa cung, đi tới tiền điện, bác sĩ cảm thấy có chút quen thuộc. Vì đây là cung ngầm trong lòng đất, nhái lại Tần cung năm đó, nên một chút chi tiết nhỏ cũng không hề thay đổi. Phù Tô sinh ra tại đây, gần như lớn lên ở Tần cung. Lúc ở trong sương mù dày đặc, bác sĩ đã nhanh chóng xem lướt qua cuộc đời củaPhù Tô, cho nên đối với Tần cung cực kì quen thuộc. Ngoại trừ sợ các cơ quan mà phải bước sát theo ông chủ, bác sĩ tinh tế nhận ra trước mặt bọn họ là điện thờ phụ ở tiền điện. Ngói đen trụ đỏ, ốc tích thẳng tắp, khuyết lâu nguy nga... Ngay cả cây cỏ ở sân rộng cũng tạo thành từ đất sét màu, bên này cung nữ hái hoa, bên kia thị vệ tuần tra, các vị đại thần xếp thành hàng đi vào thư phòng nghị sự... Bác sĩ từng thấy qua cảnh này trong Tần cung thật sự giống nhau như đúc, thế nhưng ở đây không có ánh sáng, không có người sống, chỉ là một tòa thành chết ngầm.Dường như ban đầu là tiên cảnh, bị người phù phép cho tạm dừng, mãi mãi ngừng lại...“Không phải nói, trong lăng Tần Thủy Hoàng có mỡ nhân ngư chế thành ngọn nến ngàn năm không tắt sao?” Bác sĩ không chịu được bầu không khí quá áp lực ở đây, đèn pin trong tay cũng đang hết pin, cậu dừng lại vừa thay pin, vừa hỏi.“Có, nhưng năm đó tôi không tin mỡ nhân ngư có thể cháy cả ngàn năm, cho nên trước khi rời đi đều đập tắt đèn đó rồi.”Âm thanh của ông chủ trong bóng đêm thản nhiên vang lên.Bác sĩ lục lọi ba lô, không cẩn thận làm pin dự phòng rơi hết trên mặt đất. Cậu thầm kêu một tiếng không tốt, cũng không dám đi đến nhặt lại. Ở nơi đây nơi nơi đều có cơ quan bẫy rập, tùy tiện bước nửa bước ra cũng là đường chết. Bác sĩ đang suy nghĩ có nên lấy di động ra chiếu sáng để bước ra không, thì bỗng nhiên từ phía ông chủ phát ra ánh sáng mờ nhạt yếu ớt.Bác sĩ nhìn kĩ vào, mới phát hiện đó là cái đồ chụp ngọn nến, ông chủ gắn ngọn nến vào đồ chụp, bình thường ngọn nến nhìn không hề sáng tỏ, nhưng lúc này nhìn vào cực kì chói mắt. Bác sĩ thích ứng trong chốc lát, liền nhận ra dưới giá nến thiếu một góc, thoạt nhìn ngọn nến này rất quen mắt: “Không phải đây là nến nhân ngư sao?”Ông chủ gật đầu nói: “Đúng vậy, nến nhân ngư này là năm đó tôi dùng mỡ nhân ngư trong địa cung tinh chế thành. Để thuận lợi chiếu sáng. Cuối cùng lúc ra khỏi mộ, tôi tiện tay thổi tắt. Sau đó để lưu lạc đến tay những người khác, tan ra thành hương nến, qua tay nhiều người rồi vào trong miếu, nghe trăm nghìn năm kinh văn, nến nhân ngư liền có linh hồn. Chuyện lúc đó, tôi cũng đã nói với cậu rồi.”Bác sĩ nhớ lại, nến này có tên là Chúc cùng tiểu hòa thượng làm nên mối tình người và quỷ còn dang dở. Không đúng, chuyện này xem như chuyện tình của người và yêu còn dang dở, còn có Chu Nguyên Chương xen vào, cuối cùng ông chủ đem nến nhân ngư vào Á Xá... Nhưng mà, này, điều này không phải vấn đề chính. Vấn đề là không phải ngọn nến này là bất diệt sao? Rốt cuộc sao ông chủ có thể mang thứ gì đó đang cháy lên máy bay! Cậu mạo hiểm cùng ông chủ đi có nguy cơ bị cảnh sát bắt lại!Khuôn mặt bác sĩ nhăn nhó, nhưng nửa câu cũng không dám hỏi, rất sợ cảm giác nghe xong đáp án không thể chấp nhận được, đành phải bỏ quan vấn đề này. “Tôi nhớ kĩ, nguyện vọng ban đầu của nến nhân ngư không phải là muốn quay về mộ Tần Thủy Hoàng, phá hủy ở đây sao? Sao cậu còn dám mang nàng theo?”Cậu vừa dứt lời, dư âm còn quanh quẩn quanh tiền điện trống trải, ánh nến sáng rực, từ ngọn nến khói bay lên chậm rãi hình thành một nữ nhân nửa trong suốt, dung nhan tuyệt mĩ, trên người vận y phục rất đẹp đẽ quý phái, tóc như gấm, tựa như có sinh mệnh, trôi vờn quanh thân nàng. Nhưng mà tay áo bên trái của nàng như bị vật gì đó cắn rách phân nửa, nhìn qua có thể thấy rõ được.Ông chủ lãnh đạm nói: “Có gì không dám đem theo? Nàng có thể làm cái gì sao?”Bác sĩ hơi ngạc nhiên, lúc này mới chú ý Chúc có một đôi mắt sâu mà to, nhưng trên khuôn mặt mĩ lệ như chứa lửa giận cuộn trào mãnh liệt. Quả thật cái gì nàng cũng không làm được, cùng lắm chỉ có thể làm ánh nến nhảy lên nhanh một chút, chắc muốn dùng khói nến hình thành nên thân thể cuốn lấy ông chủ, nhưng không có cách nào ngăn cản ông chủ đi về phía trước.Nhìn đôi mắt đẹp của Chúc chứa đầy lửa giận, bác sĩ chỉ có thể thầm than một tiếng đáng thương, thủ đoạn của ông chủ cậu đã thỉnh giáo qua, không ai có thể địch lại. Hơn nữa cậu phải thừa nhận nến nhân ngư tốt hơn ánh sáng yếu ớt của đèn pin rất nhiều, không phải tia sáng nhìn có hạn, mà là nến nhân ngư trong tay ông chủ ánh sáng khuếch tán ra bốn phía, cho nên thấy rõ hơn.Có thật đúng lúc.Bác sĩ theo ông chủ đi đến trước đại mông của tiền điện, thấy ông chủ không có hành động gì, giống như đứng yên bất động ở trước cửa đá nặng trịch.“Ở đây còn có cơ quan gì không?” Bác sĩ hiếu kì hỏi thăm. Lúc này Chúc đã chịu thua, thân thể nhẹ nhàng len theo khe cửa đá nhẹ nhàng đi vào, chỉ chừa lại một góc áo, cuối cùng chỉ còn lại ánh sáng cùng làn khói xanh không ngừng phiêu động.Ông chủ trầm mặc trong chốc lát, mới trầm lặng nói rằng: “Không, mọi cơ quan ở đây đã bị tôi tháo dỡ rồi, thậm chí huyền thiết khóa tôi cũng tháo ra, vì lúc hắn tỉnh lại, không cần cố sức cũng có thể đi ra...”Ban đầu bác sĩ nghe không hề cảm thấy gì cả, nhưng qua một chốc thì sởn gai ốc. Ông chủ lại có thể lưu giữ ý niệm Phù Tô sẽ sống lại trong đầu sao? Thân là chuyển thế của Phù Tô cậu có áp lực rất lớn...Ông chủ cũng không do dự lâu, đưa nến nhân ngư cho bác sĩ, sau đó hai tay nhẹ nhàng đẩy cửa đá, bụi bặm tung bay, hai phiến đá rất nặng phát ra một tiếng nổ lớn, hai bên bắt đầu mở ra. Bác sĩ hiểu phía dưới hai phiến đá có lẽ có cơ quan, nên ông chủ không cần tốn nhiều sức. Nhưng cậu không rảnh đi chứng mình chuyện này, bởi vì cậu thấy trên đỉnh đầu đêm tối xuất hiện, trăng tròn ở phía rất xa, bầu trời đầy sao, ngân hà kéo dài qua vòm trời.Trong nháy mắt bác sĩ cho rằng đã ra khỏi mộ Tần Thủy Hoàng, nhưng cậu lại không cảm nhận được không khí trong lành, không khỏi nghi ngờ. Đợi đến lúc thích nghi được với ánh sáng trong đây, thì cậu mới phát hiện trăng tròn và ngôi sao ở đây đều là những viên dạ minh châu to nhỏ. Những viên dạ minh châu này dựa theo hình dạng bầu trời mà khảm nạm, chợt nhìn lại, quả thật rất giống cảnh tượng bầu trời đêm.Trong lòng bác sĩ không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong địa cung lại có thể có bầu trời đêm, điều này làm cho không gian rộng rãi khó có thể tưởng tượng được.Cảm giác ông chủ cất bước đi về phía trước, bác sĩ vội vã đuổi theo, nhưng vừa mới đi được hai bước, một giọt nến nóng hổi chạy lên tay cậu, làm tay cậu run lên, nến nhân ngư trong tay không cầm được, để rơi trên mặt đất.Bác sĩ vội vàng xoay người lại chụp lấy, thấy nến nhân ngư đã rơi xuống đất, nhanh tay cầm lấy. May mắn là tay chân nhanh nhẹn,nhưng giây tiếp theo mở to hai mắt, nhìn một đốm lửa nhỏ bắn trên mặt đất, bỗng nhiên to hơn gấp vài lần, cháy lên rừng rực. Thì ra dưới chân cậu có một cái tàu ngựa, bên trong chất đầy mỡ, trong nháy mắt bị ánh nến dẫn cháy.Mỡ là trạng thái rắn cùng trạng thái lỏng, nên lửa cũng không có cháy lan nhanh chóng. Mà chậm rãi cháy dọc theo tàu ngựa tràn ra, địa cung rộng lớn như mở công tắc, chậm rãi xuất hiện trước mặt bọn họ.Dùng vàng xếp thành tam sơn ngũ nhạc, dùng thủy ngân đề làm thành sông Trường Giang và Hoàng Hà, ở đây đúng là dựa vào tỉ lệ chân thực mà tạo ra bản đồ địa hình vùng Trung Nguyên.Nhìn kĩ thì, còn có thể cảm thấy thủy ngân thay cho dòng sông còn đang chậm rãi chảy xuôi, ánh sáng màu bạc cùng màu vàng hòa lẫn, lộng lẫy làm người ta khó có thể nhìn thẳng.Bác sĩ rất vững vàng mà còn bị chấn động, đến đây mới biết trong sách sử ghi chép về mộ Tần Thủy Hoàng là chân thật.“Thủy ngân chảy tạo thành sông Trường Giang và Hoàng Hà, bắt đầu dẫn nước, trên bày thiên văn, dưới bày địa lí, dùng mỡ nhân ngư làm nến, có người bất tử...” Bác sĩ thì thào tự nói, lửa dọc theo bốn phía tàu ngựa bắt đầu nổi lên, cuối cùng tụ lại ở trong một chiếc chậu hình tròn nửa trong suốt, làm bùng cháy lên một quả cầu lửa thật lớn, hoàn toàn chiếu sáng dãy ngân hà bằng vàng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx