sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ác quỷ - Chương 14

CHƯƠNG 14

Trong một gian phòng không nhìn rõ được đồ vật, chỉ có ánh nến khẽ đung đưa vì chuyển động của người đàn ông đi qua đi lại giữa phòng. Xen kẽ tiếng giày lộp cộp gõ lên nền đá là âm thanh rên rỉ nho nhỏ. Đột nhiên người đàn ông nọ dừng lại như một chiếc xe phanh gấp, cái bóng cao lớn phóng tới chộp lấy đứa bé co ro đang ôm đầu, bàn tay to bè nhằm vào cái cổ trắng nõn nhỏ bé, bóp chặt như muốn bẻ gãy nó. Toàn thân đứa bé run rẩy, ra sức giãy giụa, hai bàn tay ngắn ngủn khua khoắn loạn xạ trong không khí.

Điện thoại di động trên đầu giường đổ chuông.

Diêu Tân bật dậy, mồ hôi mướt trán. Anh lẩm bẩm chửi thề mấy tiếng, lại là giấc mơ kì quái khốn kiếp đó.

Nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi đến, Diêu Tân cau mày tự hỏi sao tay thám tử lại gọi anh vào sáng sớm thế này? Bình thường anh ta đều trực tiếp gửi tư liệu điều tra đến tận tay thư kí của anh. Diêu Tân cảm giác cổ họng khô khốc, anh khẽ liếm môi, khào giọng hỏi:

"Có chuyện gấp sao?".

Đầu bên kia thoáng im lặng, chỉ có âm thanh thở dốc nặng nề vọng đến. Diêu Tân càng lấy làm lạ.

"Alo?".

"Tôi đây... Chuyện là... giám đốc Diêu, nhà tôi có chút việc đột xuất. Tôi phải về quê gấp. Tiền anh ứng trước, tôi sẽ gửi trả lại cho thư kí của anh. Xin lỗi, vậy nhé!".

"Khoan đã! Người tôi nhờ anh theo dõi có động tĩnh gì sao?".

"Không. Không có... động tĩnh gì", viên thám tử ngừng lại như đang đắn đo suy nghĩ, sau đó tiếng thở hổn hển lại vang lên. "Tôi khuyên anh đừng điều tra người đó nữa".

"Cái gì? Alo? Này, alo?".

Diêu Tân gọi lại nhưng người kia đã khóa máy.

Ở khu vực ngoại ô, viên thám tử tư liếc nhìn căn biệt thự màu đen thấp thoáng phía xa, khẽ rùng mình không rõ vì cái lạnh buổi sáng hay vì nỗi sợ dâng lên trong lòng. Anh ta làm nghề này đã hơn chục năm, từ điều tra vợ (chồng) thân chủ ngoại tình đến những doanh nhân làm ăn phi pháp, dây vào không ít kẻ đáng sợ, gặp không ít tình huống nguy hiểm. Nhưng hai ngày nay liên tiếp những việc "trùng hợp" quái gở cứ nhằm vào anh ta. Một lần suýt vỡ đầu vì mấy viên gạch từ trên tầng cao của một tòa nhà đang thi công rớt xuống ngay trước mũi. Hai lần xe gặp sự cố, động cơ bốc khói khi anh ta đang trên đường. Nếu không phải mạng anh ta lớn chỉ e giờ này đã nằm trong nhà xác của bệnh viện nào đó rồi. Công nhân xây dựng rối rít xin lỗi anh vì hệ thống ròng rọc bị mòn, rỉ. Nhân viên bảo hành ô tô nói xe anh cũ rồi, một hai chỗ bị trục trặc cũng là bình thường, còn tươi cười muốn giới thiệu cho anh mấy con xe đời mới. Nhưng anh không tin, rõ ràng có kẻ đang cảnh cáo anh. Mấy tháng nay anh chỉ nhận một vụ theo dõi duy nhất. Trước đó anh còn nghĩ đây là mối làm ăn béo bở, vừa nhàn hạ vừa được món tiền công hậu hĩnh. Việc duy nhất cần làm là báo cáo cho thân chủ: người đàn ông trong căn biệt thự kia đi đâu, gặp gỡ ai, có hành động gì đáng ngờ hay không.

Người mà anh theo dõi, có vẻ ngoài rất đặc biệt. Người đàn ông trẻ hơn hẳn so với cái tuổi 28 kia thật sự rất đẹp, nhưng ngoài ra chẳng có gì đáng để vị giám đốc nọ bỏ tiền ra cho người theo dõi nhất cử nhất động. Khác hẳn với những người trước, đối tượng theo dõi lần này trông rất hiền lành tử tế, trừ việc đến công ty, thỉnh thoảng cùng vị hôn phu ra ngoài ăn tối, cũng chỉ ở nhà tưới cây cảnh, chơi với em gái nhỏ.

Nhưng mới ban nãy, anh ngồi trong xe dùng ống nhòm quan sát từ xa, người đàn ông đó đột ngột quay mặt lại, ánh mắt bắn thẳng về hướng này. Cả đời anh cũng không bao giờ quên đôi mắt đó, khuôn mặt đó. Hệt như một con quỷ chui ra từ tầng sâu nhất của Địa Ngục.

"Chúa phù hộ con". Viên thám tử mặt trắng bệch như sáp thốt lên, nổ máy lăn xe rời đi.

Chiều ngày hôm đó, Diêu Tân trực tiếp lái xe đến căn biệt thự đen. Những giấc mơ cứ bám riết lấy anh, cả thái độ thay đổi đột ngột của tay thám tử khiến anh muốn mau chóng gặp lại Nguyễn An. Rút cục đã xảy ra chuyện gì?

Ở nơi cao nhất của căn biệt thự, William nhìn chiếc xe hơi dần phóng đại trên con đường hẻo lánh dưới ánh hoàng hôn, nhếch nhếch khóe môi cười nói với người bên cạnh:

"Xem ra chúng ta có khách".

"Hừ, một vị khách không mời mà tới".

William nhún vai, bước tới hai bước, nhảy thẳng từ mái nhà xuống dưới.

Chiếc Accord chạy qua cánh cổng mở sẵn. Diêu Tân bước xuống từ ghế lái, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự mà anh đã từng xem qua ảnh trong tập tư liệu mà thám tử chụp từ mấy tháng trước. Ngoại trừ các ô cửa kính, từ tường bao đến mái nhà đều thuần một màu đen khiến ngôi nhà trông như một con thú khổng lồ tỏa ra thứ hơi thở khiến vị khách trở nên cảnh giác. Ánh hoàng hôn đỏ ối cũng không khiến nơi này sáng sủa hay ấm áp lên chút nào, đặc biệt là trong tiết trời cuối tháng 11 đang se lạnh lúc này. Ngược lại, màu đỏ của mặt trời trên mái nhà nom cứ như một đám cháy, những đám mây nơi chân trời hệt như vệt khói lại càng khiến sự liên tưởng kia trở thành một bức tranh sống động.

Cửa lớn chính diện cũng như cánh cổng bên ngoài, đều đã mở rộng từ trước y như rằng chủ nhân nơi đây đã biết trước sẽ có khách ghé thăm. Diêu Tân bước chân qua ngưỡng cửa. Bao quanh anh vẫn là một sự im lặng cô đặc, cho dù anh vểnh tai nghe ngóng song chẳng hề đón bắt được chút âm thanh gì giống như ngôi nhà này đã bị bỏ hoang không có người sinh sống bên trong.

Diêu Tân đứng giữa phòng khách rộng lớn, đưa mắt ngắm nghía xung quanh. Khi ánh mắt đánh tới chân cầu thang, Diêu Tân giật mình nhìn người đàn ông đứng đấy tự lúc nào. Anh hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân đi xuống. Đối phương nhìn anh với nét mặt ngạc nhiên. Diêu Tân lần đầu tiên trong đời cảm thấy bối rối. Anh đã quên mất nghĩ ra lý do cho cuộc viếng thăm bất ngờ của mình. Mối quan hệ giữa anh và cậu ta hoàn toàn không phải bạn bè, cũng chẳng phải đối tác để có thể dùng công việc làm cái cớ.

"Giám đốc Diêu? Cơn gió nào đưa anh đến đây vậy? Tôi không nhớ trên danh thiếp của mình có in địa chỉ nhà riêng".

Mặc dù đang đặt câu hỏi nhưng người vừa xuống cầu thang đi đến trước mặt anh trông không có vẻ khó chịu, Diêu Tân như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm cười đáp lời:

"Xin lỗi, tôi đến đường đột quá. Tôi ra ngoại ô hóng gió, đến gần đây thì nhớ ra có đối tác từng nhắc qua nơi này. Rất nhiều người có mong muốn được làm khách của anh, không biết hôm nay tôi có thể may mắn hơn họ hay không?".

"À, ra vậy".

Đối phương nhướn mày cười. Diêu Tân nhìn kĩ người trước mặt. Cậu ta vận chiếc quần âu đen với áo thun tay dài cùng màu, khá phong phanh so với thời tiết mùa này. Gương mặt vẫn trẻ trung với những đường nét hoàn mỹ đến từng chi tiết, chỉ là... Diêu Tân có chút thất thần. Đôi con ngươi kia hơi ánh lên màu xám, anh đã quan sát cậu rất nhiều nhưng không hề nhận ra điểm ấy trước kia. Dù cho lúc này đây, hai người mặt đối mặt đứng rất gần nhau nhưng anh lại không đoán được đối phương đang nghĩ gì, cái cảm giác bí hiểm như bị vây trong đám sương mù lần nữa trỗi dậy, cuộn trào trong lòng anh. Ngay cả khi cậu ta quay người đi, đôi mắt sâu hun hút như hai cái vực không đáy vẫn khiến anh đứng chôn chân tại chỗ.

Adolf ngoái đầu lại.

"Tôi tuân thủ giờ giấc dùng bữa rất nghiêm ngặt. Nếu giám đốc Diêu không chê, mời anh cùng dùng bữa tối với chúng tôi".

"Rất vui lòng, tôi phải thú nhận là cả ngày nay mình chưa ăn gì cả".

Diêu Tân theo sau, bước về phía phòng ăn. Anh đoán có lẽ người đang ở bên trong là Nguyễn Đan, không ngờ lại trông thấy một người đàn ông tóc vàng đang bày biện đồ ăn ra bàn.

"Đây là đầu bếp của nhà anh à?".

William bật cười.

"Phải. Đau lòng thay là tôi lại không được đồng thù lao nào cho công việc này. Tôi là William Kirwan, anh có thể xem như tôi là quản gia ở đây. Xin mời ngồi".

Ngay khi Diêu Tân vừa ngồi xuống, một cái bóng màu đỏ thình lình xuất hiện ở cửa phòng ăn. Cô phù thủy bé nhỏ anh từng gặp trong bệnh viện và cho người điều tra mà chẳng có tí ti thông tin đây mà. Ngôi nhà này quả thật quá yên ắng, từng người sống trong này đều giống hệt như nhau, bước đi cứ như bóng ma vậy. Diêu Tân cảm khái nghĩ. Anh chợt lóe lên ý định, biết đâu có thể thăm dò điều gì đó thông qua đứa trẻ này.

"Chào buổi tối. Tôi là bạn của anh trai em. Có thể cho tôi biết tên em không?". Diêu Tân mỉm cười chào hỏi bằng tiếng Đức.

Bạn? Arilda cười khẩy trong bụng. Cái gã từng xuất hiện bên ngoài phòng bệnh dạo trước, tưởng cô không nhớ chắc. Arilda ngồi vào vị trí của mình, híp mắt cười tinh nghịch, đáp bằng tiếng Việt:

"Tên tiếng Việt của em là Nguyễn Ánh. Anh cứ trò chuyện bằng tiếng Việt thoải mái, ngay cả anh William cũng nói được tiếng Việt".

"Mặc dù không được tốt lắm", William tươi cười bổ sung.

Diêu Tân khẽ ồ một tiếng.

"Tôi thậm chí có thể tin sái cổ rằng ba người sinh ra ở Việt Nam ấy chứ!".

William đặt đĩa thức ăn sau cùng lên bàn rồi ngồi xuống, nói với vẻ khiêm tốn pha nét bông đùa:

"Nhập gia tùy tục mà".

"Khả năng học ngôn ngữ mới của mọi người còn hơn cả xuất sắc đấy. Anh Kirwan học trường đại học nào ở Anh vậy? Anh là người Anh đúng không?", Diêu Tân bắt đầu thăm dò.

"Gọi tôi William được rồi. Tôi lớn lên ở Đức, theo học một trường đại học địa phương chẳng có gì đặc biệt cả".

"Vậy à, còn anh An thì sao? Tôi còn chưa biết anh từng học ở ngôi trường nào?".

Arilda làm động tác đưa ngón tay lên môi.

"Anh trai em khi dùng bữa không thích nói chuyện đâu. Anh ấy chưa từng đến trường, chỉ ở nhà đọc sách và học từ bố thôi".

Câu nói của Arilda đã chặn lại toàn bộ các câu hỏi sắp sẵn trên đầu lưỡi Diêu Tân, anh đành thất vọng từ bỏ ý định "do thám" trực tiếp. Trong lòng lại nghi ngờ. Một người chưa từng học qua trường lớp và sự đào tạo chuyên môn lại có bản lĩnh đến vậy ư? Chỉ riêng lĩnh vực chứng khoán đã thu về con số lợi nhuận cao ngất ngưỡng cho Minh Đan, khiến người đàn bà thép Lý Từ Dung hào phóng chuyển nhượng cho cậu ta 10% cổ phần công ty. Thật là làm người ta giật mình sửng sốt khi nghe cậu chưa từng đến những cơ sở giáo dục.

Không khí bữa ăn khá thoải mái. Arilda và William trò chuyện cùng vị khách với sự niềm nở tự nhiên không chút gượng gạo, nụ cười luôn rạng rỡ trên môi hai người cho thấy họ rất vui vẻ vì có thêm người cùng chia sẻ bữa tối. Nhưng rút cục thì Diêu Tân vẫn ra về với kết quả trắng tay. Không chỉ hai người lớn, mà ngay cả đứa bé gái xinh xắn kia, anh cũng chẳng moi được chút thông tin gì từ bọn họ. Thậm chí anh đã cố ý gài bẫy trong lời nói thì ánh mắt trong veo hồn nhiên của Arilda lẫn nụ cười lịch thiệp của chàng trai gốc Anh có phong thái như một quý tộc kia đều đối đáp hết sức thản nhiên như thể anh đã hỏi hai người trời hôm qua đã nắng hay mưa. Diêu Tân có cảm giác mình như một tên ngốc vậy. Anh đã lăn lộn trên thương trường ngần ấy năm, chưa từng có người nào anh không đối phó được. Nhưng cái cảm giác hệt như bản thân dùng toàn lực đấm vào một tấm chăn bông thế này làm anh choáng váng cả mặt mày. Anh thậm chí còn không dám tin đối phương nói dối. Đứa bé gái đó rõ rành rành chỉ là một đứa con nít tiểu học mà thôi.

Phải, có lẽ nếu không có những giấc mơ khó hiểu cùng những cuộc điều tra lâm vào ngõ cụt, có lẽ anh đã nhận định như thế. Nhưng không! Anh vẫn còn nhớ cái nhìn sắc lạnh của cậu ta ở Hamburg, ánh mắt sắc như dao cạo của cô bé tóc đỏ ở bệnh viện. Hai anh em bọn họ nhất định che giấu một bí mật nào đó. Bọn họ càng khôn khéo che đậy, càng chứng tỏ bí mật kia kinh khiếp đến mức họ cố hết sức chôn vùi nó vào nơi sâu nhất.

Mùi vị của sự cám dỗ và thách thức khiến bàn tay giữ vô lăng của Diêu Tân run lên vì thích thú.

"Cậu còn thú vị hơn cả sự mong đợi của tôi, A. H ạ".


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx