sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Cái lạnh làm cô tỉnh dậy. Cả những cú va đụng, vì chuyến đi rất dài. Bị trói nên cô không thể làm gì để ngăn người mình lăn qua lăn lại, đập vào thành xe. Rồi khi rốt cuộc xe cũng dừng, gã đàn ông mở cửa và trùm lên cô một tấm vải nhựa, buộc lại. Sau đó hắn vác cô lên vai. Thật hãi hùng khi bị biến thành một gói hàng đơn thuần, cũng hãi hùng khi nghĩ ta đang phải phó mặc vào tay một kẻ có thể vác ta trên vai như thế. Ta ngay lập tức hình dung được hắn có khả năng làm những gì.

Tiếp theo hắn chẳng buồn nương tay chút nào khi đặt cô xuống đất, khi kéo lê cô đi, lẫn cả khi lăn cô xuống cầu thang. Cạnh các bậc thang đập vào khắp người cô, và vì không thể bảo vệ đầu, Alex đã hét lên nhưng gã đàn ông vẫn tiếp tục hành trình. Khi đầu bị đập lần thứ hai, lần này là ở gáy, cô ngất đi.

Không thể biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ lúc ấy. Giờ đây, không còn tiếng ồn nữa nhưng lại có một cơn lạnh buốt khủng khiếp trên hai vai, trên cánh tay. Và hai bàn chân lạnh giá. Băng dính dán chặt đến nỗi máu cô không lưu thông nổi. Cô mở mắt, ít nhất là cô cố mở ra bởi vì mắt bên trái vẫn còn bị dán. Miệng cũng không thể mở được. Một thứ băng dính rộng bản. Cô không nhớ gì về chuyện này. Là trong khi cô còn đang ngất…

Alex nằm trên sàn, vật sang một bên, hai tay bị trói quặt ra sau lưng, hai bàn chân bị buộc vào nhau. Hông cô đau nhức, đó là chỗ chịu toàn bộ trọng lượng cơ thể. Cô nhổm dậy, chậm chạp như người đang hôn mê, khắp người đau dần như sau một tai nạn ô tô. Cô cố nhìn xem mình đang ở đâu, cô lắc hông và nằm ngửa lên được, hai vai đau khủng khiếp. Mắt cô rốt cuộc cũng thoát khỏi cảnh bị dán chặt nhưng nó không nhìn thấy hình ảnh nào. Mắt mình lòi mất rồi, Alex hoảng sợ tự nhủ. Nhưng sau vài giây, con mắt mở được một nửa giúp cô nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo như thể đến từ một hành tinh xa lắc cách nhiều năm ánh sáng.

Cô khụt khịt mũi, gạt mọi thứ ra khỏi đầu, cố suy nghĩ. Đây là một nhà chứa máy bay hoặc một nhà kho. Một nơi rất rộng trống không, với thứ ánh sáng lờ mờ hắt từ trên xuống. Nền nhà cứng ngắc, ẩm ướt, có mùi nước mưa bẩn, mùi nước đọng, chính vì vậy mà cô thấy lạnh đến thế: nơi này xâm xấp nước.

Điều đầu tiên quay trở lại trong trí óc cô là hình ảnh gã đàn ông ôm chặt lấy cô. Mùi của hắn hắc, nồng, mùi của mồ hôi, mùi thú vật. Vào những lúc bi thảm, thường thì ta lại có những suy nghĩ vụn vặt: hắn đã giật tóc mình, đó là ý nghĩ đầu tiên của cô. Cô tưởng tượng ra trên đầu mình có một khoảng trọc lốc, cả một túm tóc bị giật mất, và cô bật khóc. Thật ra thì không chỉ hình ảnh đó làm cô khóc, mà là tất tật những gì vừa xảy đến, cơn mệt mỏi, nỗi đau đớn. Và nỗi sợ. Cô khóc, và thật khó mà khóc được như vậy, với một miếng băng dính giữ hai môi khép chặt, cô nghẹn thở, cô muốn ho mà ho cũng chẳng dễ, họng cô nghẹt lại, mắt ầng ậng nước. Một cơn buồn nôn trào dâng trong bụng cô. Không thể nôn ra được. Miệng cô đầy một thứ dịch mà cô buộc phải nuốt vào. Việc ấy mất nhiều thời gian kinh khủng. Làm cô thấy thật kinh tởm.

Alex cố gắng hết sức để thở, cố gắng để hiểu, để phân tích tình hình. Mặc cho tình thế tuyệt vọng, cô vẫn tìm cách trấn tĩnh lại một chút. Không phải lúc nào giữ được bình tĩnh đã là đủ nhưng nếu không làm được vậy, ta hẳn sẽ tiêu đời. Alex cố gắng lấy lại bình tĩnh, để tim đập bình thường trở lại. Hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra, cô đang làm gì ở đây, tại sao cô lại ở đây.

Suy nghĩ. Cô đau đớn, nhưng còn một thứ gây phiền nhiễu nữa, là bàng quang, nó bị đè nén, đầy ứ. Cô chưa bao giờ giỏi nhịn trong chuyện này. Chưa mất đến hai mươi giây cô đã quyết định xong, cô thả lỏng mình, đái luôn xuống dưới, thật lâu. Hành động buông xuôi này không phải là một thất bại bởi vì chính cô đã lựa chọn làm thế. Nếu không làm vậy cô sẽ còn phải chịu đựng rất lâu, có lẽ còn phải vặn vẹo hàng tiếng đồng hồ và rồi cuối cùng vẫn phải làm thế. Và cứ nhìn vào tình hình thì cô còn khối điều khác để sợ, mót tiểu chỉ là một trở ngại vô tích sự. Trừ mỗi việc sau đó vài phút, cô bị lạnh hơn, cô đã không nghĩ đến điều này. Alex run rẩy và không còn biết là vì sao nữa, vì lạnh hay vì sợ. Cô thấy lại trong đầu mình hai hình ảnh: gã đàn ông trên tàu điện ngầm, ở cuối toa, hắn mỉm cười với cô, và mặt hắn, lúc hắn kéo cô sát lại, ngay trước khi đẩy cô vào thùng xe. Khi tiếp đất cô đã thực sự bị đau.

Đột nhiên từ xa có tiếng cánh cửa kim loại sập vào, vang vọng. Alex ngừng khóc ngay lập tức, rình chờ, đầy căng thẳng, gần như gục hẳn. Rồi, xoay hông, cô trả lại tư thế nằm nghiêng và nhắm mắt lại, sẵn sàng đón nhận cú đánh đầu tiên, bởi vì hắn sẽ đánh cô, chính vì vậy mà hắn bắt cóc cô. Alex nín thở. Từ xa, cô nghe tiếng gã đàn ông tiến lại gần, bước chân bình thản, nặng nề. Cuối cùng, hắn dừng lại trước cô. Qua làn mi, cô nhìn thấy đôi giày của hắn, đôi giày rất to, đánh xi cẩn thận. Hắn không nói gì. Hắn nhìn xuống cô, không nói một lời, và cứ như thế một lúc lâu, như thể đang trông chừng giấc ngủ của cô. Cuối cùng cô cũng quyết định, cô mở hẳn hai mắt nhìn về phía hắn. Hai tay hắn chắp sau lưng, mặt cúi xuống, không thấy có ý đồ gì, hắn chỉ cúi xuống nhìn cô như nhìn… một thứ đồ vật. Nhìn từ dưới lên, mặt hắn trông thật ấn tượng, hàng lông mày đen rậm, phủ bóng xuống và che đi một phần cặp mắt, nhưng nhất là, trán của hắn, rộng hơn phần còn lại của khuôn mặt, có thể nói rằng trán hắn tràn ra khỏi mặt. Khiến cho hắn có vẻ gì đó chậm tiến, nguyên thủy. Bướng bỉnh. Cô tìm từ. Nhưng không thấy.

Alex những muốn nói gì đó. Miếng băng dính ngăn không cho cô làm vậy. Dù sao thì tất cả những gì cô nghĩ ra cũng chỉ là: “Tôi xin ông…” Cô cố tìm xem mình có thể nói gì nếu hắn tháo miếng băng dính cho cô. Cô thực sự muốn tìm được điều gì đó khác ngoài cầu xin nhưng không gì hiện ra, không gì cả, không một câu hỏi nào, không một lời yêu cầu nào, mà chỉ có lời khẩn nài kia. Từ ngữ không chịu đến, trí óc Alex đã đông cứng lại. Và loáng thoáng điều này: hắn đã bắt cóc cô, trói cô, vứt cô ở đây, rồi hắn sẽ làm gì cô?

Alex khóc, cô không thể ngăn mình lại. Gã đàn ông đi ra xa, không nói một lời. Hắn tới tận góc phòng. Hắn giật mạnh một tấm bạt phủ, không thể nhìn được bên dưới có gì. Và vẫn là lời cầu khẩn thần diệu, phi lý trí ấy: xin đừng để hắn giết tôi.

Gã đàn ông quay lưng lại, cúi lom khom, hắn dùng hai tay kéo vật gì đó nặng lùi lại phía sau, một cái thùng chăng? Nó kêu rin rít trên mặt sàn bê tông. Hắn mặc quần vải thô màu ghi đậm, áo pull sọc, rộng thùng thình, sờn rách, có cảm giác hắn đã mặc nó từ rất nhiều năm.

Sau khi đi giật lùi như vậy vài mét, hắn ngừng kéo, ngẩng lên nhìn trần nhà như để ước lượng, rồi hắn cứ đứng yên như thế, hai tay chống nạnh, có vẻ đang tự cân nhắc cách thức tiến hành. Và cuối cùng, hắn quay đầu lại. Nhìn cô. Hắn tiến lại gần, cúi xuống, quỳ một đầu gối gần sát mặt cô, giơ tay ra và, bằng một động tác nhanh gọn, giật dải băng dính quấn chặt hai mắt cá chân cô. Rồi bàn tay to tướng của hắn túm lấy một đầu miếng băng dính dán trên khóe môi cô và giật thật mạnh. Alex hét lên đau đớn. Hắn chỉ cần một tay đã dựng được cô đứng dậy. Tất nhiên, Alex không nặng lắm nhưng dẫu sao thì, chỉ bằng một tay! Cô cảm thấy cơn choáng váng chạy khắp người, tư thế đứng thẳng khiến máu vọt lên đầu cô, cô lại lảo đảo. Trán cô ở ngang tầm ngực gã đàn ông. Hắn túm lấy vai cô, rất chặt, xoay người cô lại. Cô không kịp nói gì, hắn cắt dây trói ở cổ tay cô chỉ bằng một động tác.

Vậy là Alex bèn thu hết can đảm, cô không suy nghĩ gì, chỉ thốt ra những từ ập đến trong óc:

— Tôi xin… ông…

Cô không nhận ra nổi giọng của chính mình. Và rồi cô còn nói lắp, như một đứa trẻ con, như một đứa con gái.

Họ đứng đối diện nhau, đã đến thời điểm của sự thật. Alex khiếp sợ khi nghĩ đến những gì hắn có thể làm với mình đến nỗi đột nhiên cô muốn chết, ngay lập tức, không cầu xin gì, muốn hắn giết cô ngay bây giờ. Điều cô sợ hơn cả là khoảng chờ đợi mà trí tưởng tượng của cô đang rơi vào, cô nghĩ đến những gì hắn có thể làm với mình, cô nhắm mắt lại và thấy cơ thể mình, cứ như thể nó không còn thuộc về cô nữa, một cơ thể nằm thượt ra đó, chính xác ở tư thế như lúc nãy, đầy thương tích, đầm đìa máu, nó đau đớn, cứ như thể đó không phải là cô nhưng lại là cô. Cô thấy mình đã chết.

Cái lạnh, mùi nước đái, cô xấu hổ và cô sợ, chuyện gì sẽ xảy ra đây, chỉ mong sao hắn đừng giết mình, xin đừng để hắn giết tôi.

— Cởi quần áo ra, - gã đàn ông nói.

Một giọng trầm, bình thản. Mệnh lệnh nó phát ra cũng trầm, bình thản. Alex mở miệng, nhưng chưa kịp thốt ra lời nào thì hắn đã tát cô mạnh đến nỗi cô bổ nhào sang một bên, bước một bước, loạng choạng mất đà, rồi thêm một bước nữa và ngã ra đất, đầu đập xuống. Gã đàn ông chậm rãi tiến về phía cô, túm lấy tóc cô. Đau khủng khiếp. Hắn nhấc cô dậy, Alex cảm thấy tóc mình sắp rời hết ra khỏi đầu, cô níu chặt hai tay lấy tay hắn, cố trì giữ, tuy cô không để ý nhưng hai chân cô đã lấy lại sức mạnh, Alex đang đứng thẳng. Khi tát cô lần thứ hai, hắn vẫn túm tóc cô thế nên người cô chỉ giật nẩy lên, đầu quay đi một góc chín mươi độ. Cái tát khiến cô nghe oàng một tiếng thật to, cô gần như không còn cảm thấy gì nữa, đờ ra vì đau.

— Cởi quần áo ra, - gã đàn ông nhắc lại. - Cởi hết.

Và hắn thả cô ra. Alex tiến lên một bước, lảo đảo, cô cố sức đứng vững nhưng lại ngã khuỵu xuống, cố kìm không rên lên vì đau. Hắn tiến lên, cúi xuống. Phía trên cô, bản mặt to bè của hắn, cái đầu nặng nề với phần sọ to dị dạng, cặp mắt màu xám…

— Mày có hiểu không thế?

Và hắn đợi câu trả lời, bàn tay mở to hết cỡ giơ lên, Alex vội vã nói “có”, nhiều lần, “có, có, có,” cô đứng dậy ngay lập tức, phải làm mọi thứ hắn muốn để khỏi bị đánh nữa. Rất mau chóng, để hắn hiểu cô hoàn toàn, tuyệt đối sẵn sàng vâng lời hắn, cô cởi áo phông, tháo xu chiêng, gấp gáp tìm hàng khuy quần jean, như thể quần áo của cô vừa đột ngột bắt lửa, cô muốn mình trần truồng thật nhanh để hắn không đánh cô nữa. Alex vặn vẹo, trút bỏ mọi thứ cô đang mang trên người, tất tật, mau mau chóng chóng rồi cô đứng đó, hai tay buông dọc thân và mãi lúc ấy cô mới nhận ra mọi thứ mình vừa đánh mất, những thứ ấy sẽ không bao giờ cô còn tìm lại được nữa. Cô đã thất bại hoàn toàn, khi cởi quần áo nhanh đến như vậy, cô đã chấp nhận mọi chuyện, cô đã đồng ý với mọi chuyện. Theo một cách thức nào đó, Alex vừa chết. Cô tìm lại được những cảm giác rất xa xôi. Cứ như thể cô đang ở bên ngoài cơ thể chính mình. Có lẽ chính bởi vậy mà cô tìm ra sức lực để cất tiếng hỏi:

— Ông muốn… muốn gì?

Đúng là môi hắn quá mỏng. Ngay cả khi hắn mỉm cười thì ta cũng có thể tưởng tượng đó là bất kỳ cái gì, ngoại trừ một nụ cười. Vào lúc ấy, đó là biểu hiện của sự tra vấn.

— Mày có gì để chào hàng nào, con điếm bẩn thỉu?

Hắn cố tỏ vẻ thèm thuồng khi nói câu ấy, như thể hắn đang thành thực tìm cách quyến rũ cô. Với Alex, câu nói này có nghĩa. Với mọi phụ nữ, câu nói này đều có nghĩa. Cô nuốt nước bọt. Cô nghĩ: hắn sẽ không giết mình. Đầu óc cô cuộn quanh niềm tin chắc chắn này và thắt lại thật chặt để ngăn mọi điều ngược lại. Nhưng bên trong cô có điều gì đó nói với cô rằng dù gì sau đó hắn cũng sẽ giết cô, nhưng nút thắt quanh trí óc cô đã siết chặt lại, siết chặt lại, siết chặt lại.

— Ông có thể… l… làm tình với tôi, - cô nói.

Không, không phải thế, cô cảm nhận được điều đó, không phải theo cách thế này…

— Ông có thể… h… hiếp tôi, - cô nói thêm. - Ông có thể làm m… mọi thứ…

Nụ cười của gã đàn ông đông cứng lại. Hắn bước lùi lại để có thể đứng cách cô một khoảng mà nhìn. Từ chân lên đầu. Alex dang rộng hai tay, cô muốn tỏ ra mình đang dâng tặng, buông thả, cô muốn chứng tỏ mình đã thui chột toàn bộ ý chí, rằng cô quỵ lụy hắn, rằng cô thuộc về hắn, để kiếm thêm thời gian, chỉ thời gian mà thôi. Trong hoàn cảnh này, thời gian chính là sự sống.

Gã đàn ông bình thản nhìn cô chăm chăm, cái nhìn chầm chậm lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở bộ phận sinh dục của cô, thật lâu. Cô không nhúc nhích, hắn hơi nghiêng đầu, vẻ dò hỏi, Alex thấy ngượng vì lâm vào tình cảnh như thế này, vì bày ra cho hắn xem như thế. Và nếu hắn không thích cô, nếu với hắn chút ít mà cô có để giao nộp kia là chưa đủ, thì hắn sẽ làm gì? Vậy là hắn lắc lắc đầu như thể thất vọng lắm, vỡ mộng, không, không xong rồi. Và để cô hiểu điều đó rõ hơn hắn chìa tay ra, dùng ngón cái cùng ngón trỏ chộp lấy đầu ti bên phải của cô rồi vặn nhanh và mạnh đến nỗi cô gập người làm đôi và hét lên ngay lập tức.

Hắn thả cô ra. Alex ôm lấy ngực, hai mắt lồi ra, hơi thở đứt đoạn, cô nhảy lò cò hết chân này sang chân kia, cơn đau làm mờ mắt cô. Những giọt nước mắt cứ thế chảy khi cô hỏi:

— Ông sẽ… ông sẽ làm gì?

Gã đàn ông mỉm cười, như thể hắn muốn nhắc cô nhớ đến một điều hiển nhiên:

— Chà… tao sẽ nhìn mày chết, đồ điếm bẩn thỉu.

Rồi hắn bước tránh sang một bên, trông như động tác của diễn viên.

Thế là cô nhìn thấy. Đằng sau hắn. Trên sàn nhà, một cái khoan điện, bên cạnh một cái hòm gỗ, không quá lớn. Bằng kích cỡ một cơ thể.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx