sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Camille săm soi thật kỹ tấm bản đồ Paris. Đứng trước bà gác cổng, một nhân viên mặc đồng phục, do Sở cảnh sát cử ra, đang giải thích cho những người hiếu kỳ, những người sống gần đó, rằng họ không được ở lại đây trừ phi có lời chứng quan trọng về vụ bắt cóc. Một vụ bắt cóc! Hấp dẫn làm sao, khác nào một vở diễn. Thiếu mất ngôi sao đóng vai chính nhưng có hề gì, chỉ cần phối cảnh sân khấu thôi cũng đủ mê hoặc lắm rồi. Cả buổi tối, người ta cứ nhắc đi nhắc lại cái từ ấy, như tại một ngôi làng, thật quá sức ngạc nhiên, nhưng ai, ai, ai, ai, nói cho mà biết là tôi không biết, một phụ nữ, theo như tôi hiểu, nhưng ta có biết cô ấy không, nói đi, ta có biết cô ấy không? Lời đồn thổi lan truyền, cả đến lũ trẻ con cũng xuống phố để xem trong khi lẽ ra giờ này chúng đã phải lên giường, nhưng tất cả mọi người trong khu đều phấn khích trước tình huống bất ngờ này. Ai đó hỏi bên truyền hình có đến quay không, họ không ngừng đặt mãi cùng những câu hỏi ấy cho nhân viên gác, họ đứng đó suốt hàng chục phút, rảnh rỗi, chẳng biết chờ đợi điều gì, chỉ cốt là có mặt để nhỡ ra có chuyện gì đó rốt cuộc cũng xảy đến, nhưng chẳng có gì, thế nên dần dần những xì xào đồn thổi cũng lắng xuống, niềm hứng thú giảm dần, đã khuya rồi, chỉ vài tiếng nữa thôi là đêm tối sẽ trở nên nặng nề hơn hẳn, trò vui biến thành điều phiền nhiễu, đã có những lời phàn nàn đầu tiên bay qua cửa sổ, giờ thì chúng tôi muốn đi ngủ, chúng tôi muốn yên tĩnh.

— Thì họ cứ việc đi mà gọi cảnh sát, - Camille cất tiếng.

Louis thì bình tĩnh hơn, như mọi khi. Trên tấm bản đồ của mình, anh đã gạch đậm những tuyến đường dẫn về địa điểm xảy ra vụ bắt cóc. Bốn tuyến đường khả dĩ mà người phụ nữ có thể đã đi qua trước khi bị bắt cóc. Quảng trường Falguière hay đại lộ Pasteur, phố Vigée-Lebrun hay, ở hướng ngược lại, phố Cotentin. Cô ta cũng có thể đã đi một chuyến xe buýt, xe 88 hoặc 95. Các bến tàu điện ngầm nằm khá xa nơi xảy ra vụ bắt cóc nhưng vẫn là một khả năng. Pemety, Plaisance, Volontatres, Vaugirard…

Nếu mãi vẫn không tìm được gì, đến mai sẽ phải mở rộng phạm vi điều tra, đi xa hơn để tìm kiếm bất kỳ thông tin nào dù là nhỏ nhất, muốn thế thì phải đợi bọn ngu ngốc kia ngủ dậy, đợi đến mai, cứ như là có nhiều thời gian lắm ấy.

Bắt cóc là một loại tội ác theo kiểu khá đặc biệt: nạn nhân không xuất hiện ngay trước mắt ta như trong một vụ giết người, mà ta phải hình dung ra người đó. Đó là việc Camille đang cố gắng làm. Dưới cây bút chì của ông hiện ra: hình bóng một phụ nữ bước đi trên phố. Ông cố gắng đánh giá khách quan hơn: quá thanh lịch, hơi có kiểu phụ nữ đài các. Hình như Camille già đi một chút khi vẽ những phụ nữ như vậy. Vừa gọi điện thoại, ông vừa gạch xóa, vẽ lại. Tại sao ông lại thấy cô ta trẻ đến thế? Những phụ nữ già có bị bắt cóc không nhỉ? Lần đầu tiên, ông nghĩ đến cô không phải như nghĩ đến một phụ nữ mà như một cô bé. “Một cô bé” đã bị bắt cóc trên phố Falguière. Ông vẽ lại bức tranh. Mặc quần jean, tóc cắt ngắn, đeo túi chéo qua vai. Không. Một bức khác, giờ đây cô mặc jupe, ngực to, ông lại gạch đi, tức tối. Ông thấy cô trẻ nhưng xét cho cùng, ông đâu có thấy cô. Và khi ông thấy cô, thì đó là Irène.

Trong đời ông không có người phụ nữ nào khác. Vào những dịp hiếm hoi mà một người đàn ông vóc dáng như ông có được, một phần vì cảm giác tội lỗi, một phần vì căm ghét bản thân và nỗi sợ phải nối lại những mối quan hệ bình thường với phụ nữ, nhu cầu tình dục của ông phụ thuộc vào sự hội tụ của quá nhiều điều kiện, không sao làm nổi. À có, một lần. Một phụ nữ rơi vào tình huống khó khăn, ông kéo cô ra khỏi rắc rối. Nhắm mắt lờ đi. Ông đọc thấy cảm giác nhẹ nhõm trong ánh mắt cô, ngay lúc đó thì không có gì thêm nữa. Và rồi ông gặp lại cô ở gần nhà ông, cứ như là tình cờ vậy. Thế là uống với nhau một cốc ở hàng hiên quán La Marine, rồi ăn tối, và đương nhiên trò chơi tiếp diễn, họ lên nhà để uống một cốc cuối cùng, và sau đó… Thường thì đó không phải loại sự việc mà một tay cớm thanh liêm có thể chấp nhận. Nhưng mà dễ thương lắm, hơi dị, vẻ như muốn thành thực cảm ơn ông. Dẫu sao đấy cũng là những gì Camille nhắc đi nhắc lại với mình sau đó để biện bạch. Hơn hai năm trời không chạm vào người phụ nữ nào, tự bản thân chuyện ấy đã là một lý do, nhưng chưa đủ. Ông đã mắc lỗi. Một buổi tối êm dịu và bình yên, ta thấy mình không bị buộc phải tin vào những gì cảm thấy. Cô đã biết chuyện của ông, ở Đội ai cũng biết chuyện ấy, vợ của Verhoeven đã bị sát hại. Cô đã nói những điều giản dị, mấy chuyện tầm phào, cô cởi quần áo ngay bên cạnh và ngay lập tức đến với ông, không có màn mào đầu nào, họ nhìn vào mắt nhau, rốt cuộc Camille nhắm mắt lại, không thể nào làm khác được. Thỉnh thoảng họ vẫn chạm mặt nhau, cô sống không xa nhà ông lắm. Có lẽ bốn mươi tuổi. Và cao hơn ông mười lăm xăng ti mét. Anne. Cả tinh tế nữa: cô đã không ngủ lại, bảo cô muốn về nhà hơn. Với Camille, như thế giúp ông tránh được những buồn bã, rõ là thế. Khi họ gặp nhau, cô làm như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Lần gần đây nhất, giữa chỗ đông người, thậm chí cô còn bắt tay ông. Tại sao giờ ông lại nghĩ đến cô? Đó có phải kiểu phụ nữ mà một gã đàn ông có thể muốn bắt cóc không?

Ý nghĩ của Camille hướng sang tên bắt cóc. Người ta có thể giết người bằng rất nhiều phương cách và vì rất nhiều lý do, nhưng mọi vụ bắt cóc đều giống nhau. Và có một điều chắc chắn: để bắt cóc ai đó, phải có dự đồ. Tất nhiên, người ta có thể làm chuyện đó theo cảm hứng bất chợt, vì cơn giận đột ngột nhưng như thế chỉ hiếm thôi, và hứa hẹn sẽ thất bại nhanh chóng. Trong phần lớn các trường hợp, tác giả phải tổ chức, suy tính từ trước, chuẩn bị cẩn thận. Theo số liệu thống kê thì không thuận lợi cho lắm, những giờ đầu tiên cực kỳ quan trọng, khả năng còn sống giảm xuống rất nhanh. Một con tin thì phiền lắm, người ta nhanh chóng muốn rũ bỏ.

Louis là người đi tiên phong. Anh gọi cho mọi tài xế xe buýt có ca làm việc từ bảy giờ đến chín rưỡi. Đánh thức từng người một.

— Tài xế đi chuyến cuối của tuyến 88, - anh nói với Camille trong khi lấy tay che ống nghe. - Khoảng chín giờ. Anh ta nhớ có một cô gái chạy đuổi theo xe anh ta nhưng sau đó lại đổi ý.

Camille đặt bút chì xuống, ngẩng đầu lên.

— Bến nào?

— Viện Pasteur.

Run rẩy đến tận xương sống.

— Tại sao anh ta còn nhớ cô ấy?

Louis truyền đạt các câu hỏi.

— Xinh lắm, - Louis nói.

Anh bịt chặt lấy ống nghe.

— Thực sự rất xinh.

— A…

— Và anh ta chắc chắn về giờ giấc. Họ đã khẽ ra hiệu cho nhau, cô ấy đã mỉm cười với anh ta, anh ta nói với cô ấy đó là chuyến cuối ngày nhưng cô ấy thích đi bộ trên phố Falguière hơn.

— Vỉa hè bên nào?

— Bên phải nếu đi xuôi.

Đúng hướng rồi.

— Có dấu hiệu nhận dạng nào không?

Louis hỏi thêm về các chi tiết nhưng cũng chẳng thu thêm được kết luận gì.

— Mơ hồ. Mơ hồ lắm.

Đó là vấn đề với những cô gái thực sự xinh đẹp: ta bị ngây ngất, không nhìn được chi tiết. Điều duy nhất mà ta còn nhớ được là mắt, miệng, mông hay cả ba thứ cùng một lúc nhưng còn chuyện cô ấy mặc gì thì… Đó là điều bất lợi với các nhân chứng là đàn ông, phụ nữ thì chính xác hơn.

Camille nghĩ tới nghĩ lui những điều ấy suốt một phần đêm.

Quãng hai rưõi sáng, mọi việc có thể làm đều đã được làm. Giờ đây, chỉ còn có thể hy vọng sẽ có một sự kiện nhanh chóng xảy tới, điều gì đó cung cấp cho họ sợi chỉ đầu tiên để kéo, một lời đòi tiền chuộc mở ra một triển vọng mới. Một xác chết được tìm thấy khép lại mọi xác chết khác. Một dấu vết nào đó, điều gì đó cần túm lấy.

Việc khẩn cấp nhất, nếu ta có thể, dĩ nhiên là xác định được danh tính nạn nhân. Lúc này, ở tổng đài điện thoại vẫn vậy: vẫn chẳng có tin báo nào về một vụ mất tích có khả năng trùng hợp với người phụ nữ này.

Chẳng có gì ở quanh hiện trường vụ bắt cóc. Và sáu tiếng đồng hồ đã trôi qua.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx