sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5

Đó là một cái hòm gỗ, song thưa. Các thanh chắn cách nhau chừng chục xăng ti mét; ta có thể nhìn rất rõ vào bên trong. Lúc này, bên trong không có gì, trống rỗng.

Gã đàn ông đã tóm lấy vai Alex, siết chặt lấy với sức mạnh khủng khiếp và lôi cô đến chỗ cái hòm. Rồi hắn quay đi, làm như cô không còn ở đó. Máy khoan trên thực tế là một máy bắt vít chạy điện. Hắn dùng máy tháo một thanh gỗ ở mặt trên cái hòm, rồi một thanh nữa. Hắn quay lưng lại phía cô, người cúi xuống. Cái gáy đỏ to bè của hắn lấm tấm mồ hôi… Người Neandertal, đó là ý nghĩ lướt qua đầu Alex.

Cô đứng ngay sau lưng hắn, hơi lùi lại, trần truồng, một tay ôm quanh ngực, tay kia úp lại che bộ phận sinh dục bởi vì cô vẫn thấy ngượng, ngay cả trong tình huống như thế này, thật rồ dại khi nghĩ đến nó. Cái lạnh làm cô run rẩy từ chân đến đầu, cô chờ đợi, hoàn toàn thụ động. Cô có thể thử làm gì đó. Lao vào hắn, đánh hắn, bỏ chạy. Nhà kho trống hoác và rất rộng. Đằng kia, phía trước mặt họ, cách chừng mười lăm mét, có một khoảng hở, như một cái lỗ lớn, những cánh cửa trượt to bản trước đây hẳn từng được dùng làm cửa ra vào phòng này giờ đã biến mất. Trong khi gã đàn ông tháo các thanh gỗ,

Alex cố làm cho đầu óc mình rục rịch hoạt động trở lại. Chạy trốn? Đánh hắn? Tìm cách giật cái khoan kia từ tay hắn? Hắn sẽ làm gì sau khi tháo xong cái hòm? Khiến cô phải chết, hắn đã nói thế, chính xác như vậy nghĩa là gì? Hắn muốn giết cô thế nào? Cô ý thức được con đường đáng lo ngại mà tâm trí cô đã trải qua chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ. Từ: “Mình không muốn chết” cô đã đến chỗ: “Miễn sao hắn làm cho nhanh.” Vào lúc cô hiểu ra điều đó, có hai sự kiện. Thứ nhất, trong óc cô xuất hiện một ý nghĩ đơn giản, kiên quyết, khăng khăng: đừng để cho hắn làm, không được chấp nhận, kháng cự đi, đánh trả đi. Rồi gã đàn ông quay đầu lại, đặt máy bắt vít xuống cạnh mình và chìa tay túm lấy vai cô. Vậy là một quyết định bí ẩn chợt nảy ra trong óc cô, như một mệnh lệnh bất ngờ, cô vùng chạy về phía khoảng trống ở đầu kia gian phòng. Gã đàn ông bị bất ngờ vì chuyện xảy ra nhanh quá, hắn không kịp nhúc nhích. Trong vài tích tắc, cô đã nhảy qua cái hòm rồi chạy, vẫn chân trần, nhanh hết sức. Chấm dứt cái lạnh, chấm dứt nỗi sợ, động lực thực sự của cô là ý chí chạy trốn, thoát khỏi nơi đây. Sàn nhà lạnh giá, cứng ngắc, trơn trượt vì ẩm ướt, một thứ nền bê tông thô, gồ ghề nhưng cô không cảm thấy gì, chỉ cắm cúi vào chạy. Nước mưa đã làm nền nhà ướt đẫm, hai bàn chân Alex làm nước bắn tung tóe khi chạy băng qua những vũng đọng to. Cô không ngoái đầu lại, cô thầm nhắc đi nhắc lại “chạy đi, chạy đi, chạy đi”, cô không biết gã đàn ông có chạy đuổi theo mình hay không. Mi nhanh hơn. Đó là điều chắc chắn. Hắn đã già, nặng nề, còn mi thì trẻ, mảnh mai. Mi nhanh nhẹn. Alex đến được chỗ khoảng trống, hơi chậm bước lại một chút, vừa kịp nhìn thấy phía bên tay trái ở cuối phòng có một khoảng hở khác, giống hệt cái cô vừa vượt qua. Mọi căn phòng đều giống hệt nhau. Lối ra nằm ở đâu? Cô không hề nảy ra ý nghĩ rời khỏi tòa nhà này trong tình trạng hoàn toàn trần truồng rồi cứ thế chạy ra ngoài phố. Tim cô đập thình thịch với tốc độ chóng mặt. Alex thèm được quay đầu lại để ước chừng xem mình đã vượt gã đàn ông kia bao xa nhưng nhất là cô thèm được thoát khỏi đây đến chết đi được. Phòng thứ ba. Lần này Alex dừng lại, hụt hơi và thiếu điều ngã gục, không, cô không làm sao mà tin nổi. Cô chạy tiếp nhưng nước mắt đã trào ra, cô đã đến đầu kia của tòa nhà, trước khoảng trống hẳn là dẫn ra bên ngoài.

Đã bị xây bít lại. Bằng những viên gạch đỏ to, từ đó phơi ra những đường chỉ xi măng dùng để gắn kết chúng với nhau, xi măng không được xoa kỹ mà chỉ vội vã trét vào, để bịt lối. Alex rờ rẫm những viên gạch, chúng cũng rỉ nước. Bị nhốt kín mất rồi. Cái lạnh đột ngột ụp xuống cô, cô đấm tay vào gạch, bắt đầu hét lên, có lẽ ở bên kia bức tường người ta sẽ nghe thấy giọng cô. Cô hét lên, chẳng nghĩ ra gì nhiều. Cho tôi ra ngoài. Tôi xin đấy. Alex đập mạnh hơn nhưng cô đã kiệt sức, thế nên cô dán người sát vào tường, như vào một thân cây, như thể muốn tan biến vào nó. Cô không hét nữa, đã mất giọng, chỉ là một lời cầu xin vướng vất lại nơi cuống họng. Cô im lặng nức nở và cứ đứng như vậy, dán chặt vào tường như một tấm áp phích. Rồi đột nhiên cô ngừng lại vì cảm thấy sự hiện diện của gã đàn ông, ở đó, ngay sau lưng cô. Hắn không hề vội vàng, hắn bình thản đi đến chỗ cô, cô nghe thấy những bước chân cuối cùng của hắn đang lại gần, cô không nhúc nhích nữa, những bước chân dừng lại. Cô nghĩ mình cảm nhận được hơi thở của hắn nhưng cái mà cô nghe thấy lại là nỗi sợ của chính mình. Hắn không nói một lời, hắn túm tóc cô, đó là cách thức của hắn, túm tóc. Cả một nắm, đầy lòng bàn tay, rồi giật thật mạnh. Cả người Alex bắn về phía sau, cô ngã ngửa ra, rơi phịch xuống, cố nén một tiếng hét. Cô sẵn sàng thề rằng mình đã bị liệt, cô bắt đầu rên rỉ nhưng hắn đã quyết định không để cô lại đó. Hắn đá một cú dữ dội vào bên sườn cô và, vì cô chưa nhúc nhích kịp, hắn đá thêm một cú nữa, còn mạnh hơn. “Con điếm.” Alex hét lên, cô biết chuyện này sẽ không dừng lại, thế nên cô dồn hết sức co quắp người lại. Tính toán ấy thật sai lầm. Chừng nào cô chưa nghe lời hắn, hắn còn đánh đập, hắn lại bồi thêm một cú đá nữa, lần này vào ngang thắt lưng, bằng mũi giày. Alex hét lên vì đau, lồm cồm chống khuỷu tay nhổm dậy, giơ tay lên ra dấu đầu hàng, cử chỉ ấy đã nói rõ: dừng lại, tôi sẽ làm những gì ông muốn. Hắn không cử động, hắn chờ đợi. Thế là Alex lảo đảo đứng dậy, xác định hướng đi, khập khễnh, thiếu điều thì ngã dúi, lảo đảo tiến lên. Cô đi không đủ nhanh thế nên hắn đá vào mông cô, cô ngã chúi về phía trước vài mét, sấp bụng xuống nhưng cô lại đứng dậy, đầu gối rướm máu, và lại bắt đầu bước đi, nhanh hơn. Thế là xong, hắn không phải đòi hỏi gì thêm nữa. Alex bỏ cuộc. Cô bước về phía căn phòng đầu tiên, đi qua khoảng hở trên tường, giờ cô đã sẵn sàng. Hoàn toàn kiệt sức. Đến gần cái hòm lớn, cô quay về phía hắn. Hai tay buông thõng, cô đã đánh mất mọi cảm giác thẹn thùng. Cả hắn cũng không nhúc nhích. Hắn đã nói gì lúc nãy nhỉ, câu cuối cùng ấy? “Tao sẽ nhìn mày chết, đồ điếm bẩn thỉu.”

Hắn nhìn cái hòm. Alex cũng nhìn. Đây là điểm bước qua rồi thì không thể trở ngược được nữa. Điều cô sẽ làm, điều cô sẽ chấp nhận, là không thể đảo ngược. Không thể sửa chữa. Sẽ chẳng bao giờ cô còn có thể quay lại quá khứ được nữa. Hắn sẽ hiếp cô à? Hay giết cô? Giết cô trước hay sau? Hắn có bắt cô chịu đau đớn thật lâu không? Hắn muốn gì, tay đao phủ chẳng chịu nói năng gì này? Câu trả lời cho những câu hỏi ấy, cô sẽ có trong vài phút nữa. Chỉ còn lại một điều bí ẩn duy nhất.

— N… nói cho tôi biết… - Alex cầu khẩn. Cô thì thào, như thể muốn được nghe một lời tâm sự. - Tại sao? Tại sao lại là tôi?

Gã đàn ông nhíu mày như thể hắn không nói được ngôn ngữ của cô và đang đoán xem câu hỏi của cô có nghĩa là gì. Một cách máy móc, Alex thò tay ra sau lưng, những ngón tay cô lướt qua mặt gỗ thô ráp của cái hòm.

— Tại sao lại là tôi?

Gã đàn ông chậm rãi mỉm cười. Cặp môi mỏng kia…

— Bởi vì tao muốn xem mày chết, đồ điếm bẩn thỉu.

Giọng nói đầy hiển nhiên. Có vẻ như hắn lấy làm chắc rằng mình đã trả lời câu hỏi một cách rõ ràng.

Alex nhắm mắt lại. Nước mắt trào ra. Cô những muốn nhìn thấy lại cuộc đời mình nhưng chẳng có gì hiện ra, những ngón tay cô đã thôi lướt trên mặt gỗ của cái hòm, giờ đây cô đặt cả bàn tay lên đó để ngăn mình khỏi ngã.

— Nào… - hắn nói, giọng tức tối.

Và hắn chỉ vào cái hòm.

Alex không còn là chính mình khi cô quay người lại, không còn là cô bước vào trong cái hòm, chẳng còn gì của cô trong cái cơ thể đang co quắp lại này. Cô đây, hai bàn chân chẽ ra để mỗi chân nằm trên một tấm ván, hai đầu gối khép lại giữa hai cánh tay như thể cái hòm này là nơi trú ẩn sau chót của cô, chứ không phải quan tài của cô.

Gã đàn ông tiến lại gần, ngắm nhìn cảnh tượng cô gái trần truồng đang nằm nép dưới đáy hòm. Hai mắt mở thật to, sung sướng, như nhà côn trùng học đang quan sát một loài hiếm. Hắn có vẻ toại nguyện.

Cuối cùng, hắn thở hắt ra và cầm lấy máy bắt vít.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx