sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 6

Bà gác cổng để lại căn phòng cho họ sử dụng rồi đi ngủ. Bà ngáy như kéo bễ suốt đêm. Họ để lại tiền trả cho bình cà phê, Louis viết thêm vài câu cảm ơn.

Đã ba giờ. Các đội đều đã đi khỏi. Sáu tiếng sau khi xảy ra vụ bắt cóc, kết quả hẳn có thể nằm gọn trong một bao diêm.

Camille và Louis ra đến ngoài vỉa hè. Họ sẽ về nhà, tắm rửa rồi ngay sau đó gặp lại nhau.

— Đi đi, - Camille nói.

Họ đang đứng trước bến taxi. Camille từ chối đi taxi.

— Không, không, tôi sẽ đi bộ tiếp một đoạn.

Họ chia tay nhau.

Camille đã phác họa cô gái ấy vô số lần, như ông hình dung, bước đi trên vỉa hè, ra dấu với người tài xế xe buýt, ông không ngừng vẽ đi vẽ lại bởi vì vẫn luôn luôn có một chút Irène ở trong đó. Chỉ cần nghĩ đến chuyện ấy thôi là Camille đã cảm thấy tồi tệ. Ông rảo bước chân. Cô gái này là một người khác. Đó là điều ông phải tự nhủ với mình. Nhất là khác biệt khủng khiếp này: cô ấy vẫn còn sống.

Con phố trầm lặng, xe cộ lác đác chạy qua.

Ông cố suy nghĩ theo logic. Logic, đó là thứ đã hành hạ ông ngay từ đầu. Người ta không bắt cóc ai đó một cách tình cờ, thường thì người ta bắt cóc ai đó có quen biết. Đôi khi không biết rõ lắm nhưng biết đủ để ít nhất có được một động cơ. Thế nên, chắc chắn hắn biết cô ấy sống ở đâu. Camille cứ nhắc đi nhắc lại điều đó suốt hơn một tiếng nay. Ông bước nhanh hơn. Và nếu hắn đã không bắt cóc cô ấy ở nhà cô ấy, hoặc trước nhà cô ấy, thì là bởi vì không thể làm thế được. Ta không biết tại sao, nhưng không thể làm thế được, nếu không hắn đã không làm việc đó ở đây, trên phố, với tất tật những nguy cơ mà việc này có thể gặp phải. Thế nhưng, hắn đã làm chuyện đó ở đây.

Camille đi nhanh thêm và suy nghĩ của ông theo sát nhịp điệu. Có hai lời giải, kẻ kia đi theo cô ấy hoặc đón lõng cô ấy. Lái chiếc xe tải đi theo cô ấy à? Không. Cô ấy không lên xe buýt, cô ấy đi bộ trên vỉa hè, và hắn đi theo cô ấy trên chiếc xe tải? đi thật chậm? đợi đến thời điểm… Nghe thật là vớ vẩn.

Thế thì, hắn đã rình cô ấy. Hắn biết cô ấy, hắn biết lộ trình của cô ấy, hắn cần một nơi cho phép hắn nhìn thấy cô ấy đi đến… và chuẩn bị sẵn để vồ lấy cô ấy. Và nơi này hẳn nhiên phải nằm trước cái nơi hắn bắt cóc cô ấy bởi vì đây là đường một chiều. Hắn nhìn thấy cô ấy, cô ấy đi qua hắn, hắn đuổi kịp cô ấy, hắn bắt cóc cô ấy.

— Mình đang nhìn nhận sự việc như vậy.

Không hiếm khi Camille tự nói chuyện với mình thành tiếng. Ông mới góa vợ chưa lâu nhưng các thói quen của đàn ông sống một mình thì hình thành nhanh lắm. Chính vì vậy mà ông đã không bảo Louis đi cùng, ông đã đánh mất phản xạ làm việc theo nhóm, quá cô độc, đã quá lâu chỉ suy tư và do vậy chỉ nghĩ đến mình. Ông đã tự vật lộn. Ông không thích mình thành ra thế này.

Ông tiếp tục đi thêm vài phút nữa, trong đầu vẫn nghiền ngẫm những ý nghĩ ấy. Ông tìm kiếm. Ông thuộc kiểu người cứ khăng khăng ngay cả khi nhầm lẫn cho đến lúc có các sự kiện ngược lại chứng minh họ đã nhầm. Đó là một khiếm khuyết nặng nề nếu là bạn của ai đó nhưng là một phẩm chất đáng quý ở một tay cớm. Ông đi qua một phố, tiếp tục tiến lên, một phố nữa, chẳng có gì bật ra. Và rồi rốt cuộc, điều gì đó thành hình trong tâm trí ông.

Phố Legrandin. Một ngõ cụt dài chưa đầy ba mươi mét nhưng đủ rộng để xe cộ đỗ được cả hai bên lề. Nếu là kẻ bắt cóc, thì ông sẽ phải đỗ xe ở đây. Camille tiến lên rồi quay ngược về phố kia. Ở chỗ giao lộ có một tòa nhà. Tầng trệt có một hiệu thuốc.

Ông ngẩng đầu lên. Có hai máy camera chĩa xuống phía trước hiệu thuốc.

• • •

Họ nhanh chóng tìm được hình cái xe hòm màu trắng. Ông Bertignac là một người lịch sự từ trong trứng nước, kiểu thương gia rất thích giúp đỡ cảnh sát. Những người như thế lúc nào cũng khiến ông, Camille, thấy hơi căng thẳng. Trong căn phòng phía sau cửa hiệu, ông Bertignac ngồi trước một màn hình máy tính khổng lồ. Ông không có dáng vẻ thích hợp với các dược sĩ nhưng cách thức thì có. Camille có biết qua điều này, bố ông là dược sĩ. Khi về hưu, trông ông thật giống một dược sĩ về hưu. Ông đã chết cách đây gần một năm. Ngay cả khi ông đã chết, Camille vẫn không thể không thấy ông có dáng vẻ của một dược sĩ đã chết.

Vậy là ông Bertignac giúp đỡ cảnh sát. Để làm việc ấy, ông hoàn toàn sẵn lòng dậy mở cửa cho chỉ huy Verhoeven vào lúc ba rưỡi sáng.

Và ông không hề thù dai, mặc dù hiệu thuốc Bertignac từng bị trộm năm lần cả thảy. Đối mặt với cơn thèm muốn vơ vét các hiệu thuốc của đám buôn ma túy, câu trả lời của ông là công nghệ. Mỗi lần bị trộm xong ông lại mua thêm một chiếc camera. Nay đã có năm cái, hai bên ngoài, chĩa vào từng khoảng vỉa hè, ba cái còn lại bên trong. Các cuộn băng lưu được hai mươi tư tiếng, sau đó chúng tự xóa. Và ông yêu thiết bị của mình, ông Bertignac ấy. Ông quá sung sướng nên không đòi được xem lệnh mới chịu trưng bày đồ nghề của mình. Chỉ mất vài phút đã chiếu đến phần ngõ cụt do máy camera thu được và chẳng có gì nhiều, chỉ có gầm những chiếc xe đỗ dọc theo vỉa hè, những bánh xe. Và vào lúc chín giờ bốn phút, chiếc xe tải nhỏ màu trắng đỗ lại rồi tiến lên, đủ để người lái có thể nhìn toàn cảnh phố Falguière. Điều Camille hẳn sẽ thích không chỉ là giả thiết của mình được xác nhận (cái đó thì ông cũng rất thích, ông vô cùng thích mình có lý), nhưng hẳn ông còn thích nhìn được nhiều hơn, bởi vì chiếc xe, trên hình ảnh được ông Bertignac cho dừng lại, chỉ bao gồm mỗi phần dưới thùng xe và các bánh trước. Đã biết thêm về cách thức, giờ giấc của vụ bắt cóc nhưng không biết thêm được gì về kẻ bắt cóc. Thật tuyệt vọng là trên phim chẳng hề xảy ra điều gì. Không gì hết. Rút lui thôi.

Dẫu vậy, Camille vẫn chưa quyết định được là sẽ đi khỏi đây ngay. Bởi thật bực vì đã có được kẻ bắt cóc ngay trong tầm tay, thế mà cái camera này lại ngu ngốc chỉ quay mỗi một chi tiết chẳng ai thèm quan tâm đến… Chín giờ hai mươi bảy phút, chiếc xe rời khỏi ngõ cụt. Và đúng lúc ấy có lóe chớp.

— Kia!

Ông Bertignac tự hào đóng vai kỹ sư phòng thu. Tua ngược lại. Đây rồi. Camille gí mặt vào sát màn hình, đòi phóng to ra. Ông Bertignac thực hiện liền. Vào lúc chiếc xe tiến lên để rời khỏi chỗ đỗ, nhìn phần dưới thùng xe có thể thấy rất rõ là xe đã được sơn lại, theo lối thủ công, và vẫn còn nhìn được dấu vết những chữ từng được viết ở hai bên. Nhưng không thể đọc được những chữ ấy. Nhìn chỉ thấp thoáng và, hơn thế nữa, chúng còn bị cắt ngang bởi đã kịch chiều cao màn hình, đó là giới hạn khuôn hình của loại camera theo dõi. Camille yêu cầu in ra giấy và viên dược sĩ đã đon đả cho ông mượn ổ USB chứa đầy đủ bản sao cuộn phim. Để độ tương phản tối đa, hình ảnh in ra trông tương tự thế này: Trông rất giống một ký hiệu morse. Phía dưới thùng xe có chỗ bị xước ra, có thể nhìn thấy vài vết sơn xanh lục nhỏ.

Bên khoa học hình sự lại có việc để làm rồi.

• • •

Rốt cuộc Camille cũng về tới nhà.

Đêm vừa rồi đã khiến ông hơi xáo trộn. Ông bước lên các bậc cầu thang. Ông sống ở tầng năm, ông không bao giờ đi thang máy, đó là vấn đề nguyên tắc.

Họ đã làm những gì có thể. Điều sắp đến bây giờ mới là khủng khiếp nhất. Chờ đợi. Ai đó thông báo về việc một phụ nữ mất tích. Có thể một ngày, hai ngày nữa, có thể hơn. Và trong thời gian đó… Khi Irène bị bắt cóc, chỉ mất chưa đầy mười tiếng là tìm được cô, đã chết. Cho đến lúc này, đã hơn nửa số thời gian ấy trôi qua. Nếu bên Lý lịch tư pháp tìm ra một dấu vết thực sự có thể dùng được thì họ đã phải biết rồi. Camille biết bản nhạc buồn và chậm này, bản nhạc của những dấu vết cần phải thu thập, cuộc chiến mòn mỏi này mất rất nhiều thời gian, làm tê liệt thần kinh con người ta.

Ông nghiền ngẫm cái đêm bất tận này. Ông đã kiệt sức. Chỉ đủ thời gian để tắm, uống vài tách cà phê.

Ông không giữ lại căn hộ từng sống chung với Irène, ông không muốn, kể cũng hơi khó khăn khi lại thấy cô ở khắp nơi trong nhà, ở lại đó thì cần phải can đảm một cách vô tích sự, tốt hơn là đem lòng can đảm ấy dùng vào việc khác. Camille từng tự hỏi sống sau khi Irène chết có phải là vấn đề liên quan đến lòng can đảm, có phải là chuyện về ý chí. Làm thế nào để trụ vững một mình khi mà chẳng còn gì xung quanh vững vàng nữa? Ông cần ngăn không cho bản thân sụp đổ. Ông cảm thấy căn hộ ấy nhấn mình chìm sâu trong tuyệt vọng nhưng lại không đủ can đảm rời bỏ nó. Ông đã hỏi bố (dù sao thì ông ấy cũng sẽ trả lời các câu hỏi một cách rõ ràng…) rồi hỏi Louis, anh đã đáp: “Để giữ thì phải thả.” Hình như đó là tư tưởng của Đạo giáo. Camille không chắc mình hiểu rõ câu trả lời.

— Như là trong Cây sồi và cây sậy[5], nếu anh muốn biết.

Camille muốn biết. Thế là ông đã bán nó đi. Từ ba năm nay, ông sống ở ke Valmy.

Ông bước vào căn hộ. Doudouche chạy ngay đến. À phải, còn có cả nó nữa, Doudouche, một con mèo cái lông vằn nhỏ bé.

— Một tay góa vợ với một con mèo, - Camille từng hỏi, - cậu không thấy như thế là hơi quá sáo mòn ư? Hình như lúc nào tôi cũng có quá nhiều thứ sáo mòn thì phải?

— Còn tùy thuộc vào con mèo nữa chứ, phải không? - Louis đáp.

Đó là toàn bộ vấn đề. Bởi tình yêu, bởi mong muốn được hài hòa, bởi bắt chước, bởi nỗi thẹn thùng, ai mà biết được, Doudouche nhỏ bé đến không thể tin nổi nếu căn cứ vào tuổi của nó. Nó có một khuôn mặt xinh xắn, những cái chân khoèo như một tay cao bồi và nó nhỏ xíu. Về điều này, ngay Louis cũng không có giả thiết nào, bí ẩn đến thế cơ mà.

— Có phải cả nó cũng quá bé không? - Camille cũng từng hỏi.

Tay bác sĩ thú y được hỏi thấy rất phiền khi Camille mang con mèo đến và đặt cho ông ta câu hỏi về vóc dáng.

Ông có về nhà vào giờ nào thì Doudouche cũng sẽ thức giấc, chạy ra đón ông. Đêm nay, sáng nay, Camille chỉ gãi gãi lưng nó. Không có quá nhiều nhu cầu thổ lộ tâm tình. Cho một ngày, vậy là đã quá nhiều.

Trước tiên là vụ bắt cóc một phụ nữ. Sau đó là chuyện gặp lại Louis trong hoàn cảnh ấy, phải đặt câu hỏi liệu Le Guen…

Camille đột ngột dừng lại.

— Đồ khốn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx