sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7

Alex đã trèo vào cái hòm, còng lưng lại, nằm co ro. Gã đàn ông đã đặt nắp lên, vít chặt vào rồi sau đó lùi lại để ngắm nghía tác phẩm của mình.

Alex bầm giập từ chân đến đầu, cả người cô run rẩy. Cô thấy chuyện thật phi lý nhưng không thể chối bỏ điều hiển nhiên: trong cái hòm này, gần như cô cảm thấy được yên ổn. Như thể được ở trong chỗ trú ngụ. Những giờ vừa qua, cô không ngừng tưởng tượng xem hắn sẽ làm gì với mình, sẽ làm gì mình, nhưng ngoài những hành động tàn nhẫn hắn sử dụng để bắt cóc cô, ngoài những cái tát hắn giáng xuống cô… Thôi được rồi, những thứ đó đâu phải chuyện nhỏ, Alex vẫn còn bị đau ở đầu, vì những cái tát ấy quá mạnh, nhưng giờ thì cô đã ở đây, trong cái hòm này, toàn vẹn. Hắn đã không hiếp cô. Hắn đã không tra tấn cô. Hắn đã không giết cô. Điều gì đó bảo cô rằng “chưa”, Alex không muốn nghe thấy điều đó, cô coi từng giây có thêm là từng giây giành được, từng giây sắp tới vẫn còn chưa tới. Cô cố thở càng sâu càng tốt. Gã đàn ông vẫn bất động, cô nhìn thấy đôi giày công nhân to tướng của hắn, ống quần của hắn, hắn nhìn cô. “Tao sẽ nhìn mày chết…” Hắn đã nói thế, đó gần như là điều duy nhất hắn nói. Là vậy ư? Hắn muốn khiến cô phải chết? Hắn muốn nhìn cô chết? Hắn sẽ giết cô như thế nào? Alex không còn tự hỏi tại sao nữa, giờ cô tự hỏi như thế nào, bao giờ.

Tại sao hắn lại căm ghét phụ nữ đến mức ấy? Hắn từng gặp chuyện gì, để phải dựng nên một vụ việc như thế này? Để phải đánh cô mạnh đến thế? Cái lạnh không còn quá buốt nữa, nhưng với cơn mệt mỏi, những cú đánh, nỗi sợ hãi và màn đêm, Alex đông cứng người lại, cô cố đổi tư thế. Chuyện ấy không hề dễ dàng. Cô đang ngồi còng lưng xuống, đầu đặt lên hai cánh tay vốn đang ôm lấy hai đầu gối. Vừa nhổm dậy một chút để thử quay người, cô đã buột miệng hét lên. Cô vừa bị một cái dằm gỗ dài cắm vào cánh tay, tít phía trên cao, gần bả vai, cô buộc phải dùng răng rút nó ra. Không có khoảng trống. Gỗ làm hòm thô, ráp. Làm thế nào cô có thể trở mình đây, chống tay lên ư? Hay xoay mông? Trước tiên cô sẽ cố dịch chuyển hai bàn chân. Cô cảm thấy nỗi hãi hùng dâng lên trong bụng. Cô bắt đầu hét lên, cựa quậy theo đủ mọi hướng nhưng cô sợ làm mình đau với thứ gỗ không bào kỹ này, tuy nhiên cô vẫn phải cựa quậy, đến phát điên mất, cô vùng vẫy, tất tật những gì cô thu lượm được là có thêm vài xăng ti mét, cơn hoảng loạn trùm lên cô.

Khi ấy cái đầu to tướng của gã đàn ông xuất hiện trong tầm mắt cô. Đột ngột đến nỗi cô vội lùi lại ngay, khiến đầu cô đập vào thành gỗ. Hắn cúi xuống nhìn cô. Hắn ngoác miệng cười, với cặp môi mỏng dính. Một nụ cười nghiêm trang, không vui vẻ gì mà hẳn sẽ rất lố bịch nếu không mang nhiều vẻ dọa dẫm đến vậy. Cổ họng hắn phát ra một tiếng nghe như tiếng làu nhàu, vẫn không một lời, hắn gật đầu, như thể muốn nói: “Thế nào, mày hiểu rồi chứ?”

— Ông… - Alex mở đầu, nhưng cô không biết mình muốn nói gì với hắn, muốn hỏi hắn điều gì.

Hắn thì chỉ gật đầu, chỉ cái nụ cười đê tiện ấy. Hắn điên mất rồi, Alex tự nhủ.

— Ông điên rồi…

Nhưng cô không kịp nói thêm, hắn vừa lùi lại, rồi bỏ đi, cô không còn nhìn thấy hắn nữa, thế nên những cơn run rẩy của cô càng tăng thêm. Ngay khi hắn biến mất, cô đâm hoảng. Hắn sẽ làm gì đây? Cô ngoái cổ lại, chỉ nghe thấy tiếng động, từ khá xa, vang vọng trong căn phòng trống không rộng mênh mông này. Trừ mỗi việc giờ đây, nó động cựa. Cái hòm khẽ rung lên. Có tiếng gỗ răng rắc. Qua khóe mắt, sau khi cố hết sức vặn mình, cô nhìn thấy sợi dây phía trên. Lúc trước cô đã không nhìn thấy nó. Nó thòng vào nắp hòm. Alex vặn vẹo để có thể thò tay lên phía trên, luồn qua khe hở: một cái vòng thép, cô tóm được nút thắt của sợi dây, một nút thắt rất lớn, siết chặt.

Sợi dây rung lên và căng ra, cái hòm như thể buột ra một tiếng hét, nó được nâng bổng lên, rời khỏi mặt đất và bắt đầu chao đảo, chầm chậm xoay quanh. Gã đàn ông lại xuất hiện trong tầm mắt cô, cách cô chừng bảy hay tám mét, đứng gần bức tường, hắn đang kéo mạnh sợi dây được tròng qua hai ròng rọc. Cái hòm đi lên rất êm, gây cảm giác nó sắp lật nhào đến nơi, Alex không cựa quậy, gã đàn ông nhìn cô. Khi cô ở cách mặt đất khoảng một mét rưõi, hắn dừng lại, buộc cố định sợi dây, đến chỗ đống đồ ở gần khoảng hở trên tường lục lọi, rồi quay trở lại.

Họ đối diện với nhau, ngang tầm mắt nhau, và có thể nhìn vào mắt nhau. Hắn rút điện thoại di động ra. Để chụp ảnh cô. Hắn chọn góc, di chuyển, lùi lại, hắn chụp một, hai, ba lần… rồi kiểm tra các bức ảnh, xóa đi những bức hắn thấy chưa đạt. Sau đó, hắn quay lại chỗ gần bức tường, cái hòm lại lên tiếp, giờ đây cô ở cách mặt đất hai mét.

Gã đàn ông buộc sợi dây lại, thấy rõ là hắn đang rất hài lòng với bản thân. Hắn khoác áo vest vào, vỗ vỗ lên mấy cái túi để kiểm tra xem có quên gì không. Alex như thể không còn tồn tại nữa, hắn chỉ thoáng liếc nhìn cái hòm lúc đi khỏi. Thực sự hài lòng với tác phẩm của mình. Như thể hắn đang rời căn hộ của mình để đi làm.

Hắn đi khỏi.

Im lìm.

Cái hòm nặng nề đung đưa ở đầu sợi dây. Một luồng gió lạnh xoáy đến thành từng đợt phủ lên cơ thể đã đờ ra của Alex.

Cô chỉ còn một mình. Trần truồng, bị nhốt kín. Khi ấy đột nhiên cô hiểu ra.

Đó không phải là một cái hòm.

Đó là một cái lồng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx