sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Lần đầu tiên hắn quay trở lại, trái tim Alex chao đảo. Cô nghe thấy tiếng hắn nhưng không thể quay đầu nhìn. Bước chân hắn nặng nề, chậm chạp và vang vọng như một lời đe dọa. Từng giờ từng phút trước đó Alex đều mường tượng ra cảnh hắn đến, thấy mình bị hiếp, bị đánh, bị giết.

Cô đã thấy cái lồng được hạ xuống, cô đã cảm thấy gã đàn ông túm lấy vai cô, lôi cô ra khỏi lồng, tát cô, vặn vẹo người cô, cưỡng ép cô, đi vào cô, làm cô hét lên, giết cô. Đúng như hắn đã hứa. “Tao sẽ nhìn mày chết, đồ điếm bẩn thỉu.” Khi coi một phụ nữ là đồ điếm bẩn thỉu thì tức là người ta muốn giết họ, đúng không nhỉ?

Chuyện ấy còn chưa xảy ra. Hắn chưa chạm vào cô, có lẽ bởi vì trước hết hắn muốn tận hưởng khoảng chờ đợi này đã. Nhét cô vào lồng như thế, mục đích của hắn là biến cô thành một con vật, làm nhục cô, thuần hóa cô, cho cô thấy hắn là ông chủ. Chính vì thế mà hắn đã đánh cô dữ dội đến vậy. Những ý nghĩ này, rồi thêm vô vàn ý nghĩ còn khủng khiếp hơn, ám ảnh cô. Chết không phải chuyện nhỏ. Nhưng chờ đợi cái chết thì…

Alex luôn tự hứa sẽ thầm ghi lại trong đầu những lúc hắn đến, nhưng các điểm mốc nhanh chóng trở nên rối mù. Sáng, ngày, tối, đêm, tất tật tạo thành một chuỗi thời gian liên tiếp, trong đó tâm trí cô mỗi lúc một thấy khó tìm ra con đường của mình hơn.

Khi đến, lúc đầu hắn đứng bên dưới lồng, hai tay đút túi áo, hắn nhìn cô một lúc lâu, rồi hắn bỏ cái áo bu dông da xuống đất, hạ cái hòm xuống ngang tầm mắt, rút điện thoại di động ra, chụp ảnh rồi dịch ra vài mét, nơi hắn để mọi thứ đồ nghề, khoảng một chục chai nước, đống túi ni lông và quần áo của Alex, vứt dưới sàn, cô thấy thật đau khổ khi vừa bị nhốt vừa phải nhìn thấy chúng, gần như ngay trong tầm tay. Hắn ngồi xuống. Hắn chỉ nhìn cô, vào lúc này hắn không làm việc gì khác nữa. Cứ như thể hắn đang chờ đợi điều gì đó, có điều hắn không nói đó là gì.

Và rồi cô chẳng biết sao mà đột nhiên hắn lại quyết định đi nhưng hắn bỗng đứng dậy, vỗ đùi như để tự khích lệ, treo cái lồng lên cao rồi, sau khi nhìn lại lần cuối, hắn đi.

Hắn không nói gì. Alex đã đặt cho hắn nhiều câu hỏi, nhưng không nhiều quá bởi vì cô không muốn làm hắn giận, hắn chỉ đáp đúng một lần, thời gian còn lại hắn không nói gì, thậm chí còn có thể nói rằng hắn chẳng nghĩ đến điều gì, chỉ chằm chằm nhìn cô. Và điều hắn nói là: Tao sẽ nhìn mày chết.

Tư thế của Alex là không thể chịu đựng nổi, đúng theo nghĩa đen. Không thể đứng vì cái lồng không đủ cao. Lại không đủ dài để nằm ra. Ngồi thì cái nắp quá thấp. Cô đành thu mình vào, gần như cuộn hẳn người lại. Nỗi đau đớn nhanh chóng trở nên không thể chịu đựng nổi. Cơ bắp đờ ra, các khớp như đông cứng lại, mọi thứ tê dại, mọi thứ đều nghẽn lại, mà đấy là còn chưa kể đến cái lạnh. Toàn thân cô cứng đơ và, vì Alex không thể cựa quậy nên tuần hoàn máu bị chậm lại, khiến cho nỗi đau do cơ căng cứng vốn đã thường trực lại càng tăng thêm. Nhiều hình ảnh xuất hiện trở lại trong tâm trí cô, các sơ đồ cô từng nhìn thấy hồi còn học y tá, các cơ bị teo, các khớp đơ ra, xơ cứng lại, đôi khi cô nghĩ mình đang dự phần vào quá trình băng hoại của cơ thể mình, cứ như thể cô là nhân viên chụp X-quang, rằng cơ thể này không còn là của cô và cô hiểu tâm trí mình đang bị chia đôi, một nửa ở đây, nửa kia không ở đây, đang sống ở nơi khác, nguy cơ sắp phát điên đang rình rập cô và sẽ là kết quả cơ học của cái tư thế khủng khiếp, phi nhân tính này.

Cô đã khóc rất nhiều nhưng sau đó, nước mắt cô đã cạn. Cô ngủ ít, không thể ngủ được lâu vì cơ bị căng cứ liên tục khiến cô thức giấc. Những cơn chuột rút đau thấu xương đầu tiên xuất hiện đêm trước, cô choàng tỉnh hét lên, cả chân vặn xoắn khủng khiếp. Để tìm cách làm giãn cơ, cô lấy hết sức đạp mạnh chân vào các tấm ván, như thể muốn làm cái lồng vỡ tung. Cơn chuột rút dần thuyên giảm nhưng cô biết mình đã cố gắng vô ích. Nó sẽ quay lại như đã đi. Tất tật những gì cô thu được là cái lồng bắt đầu đung đưa. Khi đã bắt đầu đung đưa, phải rất lâu nó mới ổn định trở lại. Sau một lúc thì thật không thể chịu nổi. Alex đã trải qua nhiều giờ với nỗi ám ảnh cơn chuột rút kia sắp quay lại. Cô săm soi từng bộ phận trên người nhưng càng nghĩ đến, cô càng thấy đau hơn.

Trong những lần hiếm hoi chợp mắt được, cô mơ thấy mình bị cầm tù, bị chôn sống, hay dìm xuống nước, những lúc không phải cơn chuột rút hay cái lạnh hoặc nỗi sợ làm cô thức giấc thì lại chính là những cơn ác mộng. Giờ đây, vì trong suốt nhiều chục tiếng đồng hồ chỉ nhúc nhích vài xăng ti mét, người cô cứ liên tục giật nẩy lên, cứ như thể các cơ của cô đang diễn lại các chuyển động, đó là những phản ứng co thắt mà cô không thể làm gì để tránh được, tay chân cô đập mạnh vào thành lồng, cô hét lên. Cô sẵn sàng chấp nhận bị đày đọa để có thể nằm duỗi mình ra, chỉ để nằm dài ra, dẫu chỉ một tiếng đồng hồ.

Vào một trong những lần đầu quay trở lại, hắn dùng một sợi dây khác kéo lên ngang tầm cái lồng một giỏ mây, nó chao đảo một lúc lâu rồi mới chịu đứng yên. Mặc dù nó ở không hề xa, Alex đã phải vận dụng tất tật kho ý chí của mình, đã để tay mình bị cào xước khi luồn qua kẽ hở giữa những thanh gỗ hòng với được một phần những gì đựng trong giỏ, một chai nước và mấy viên đồ ăn cho thú nuôi. Cho chó hoặc cho mèo. Alex không hề khăn khò mà vồ lấy ngay, chẳng suy nghĩ gì. Và gần như uống một hơi cạn ngay chai nước. Mãi sau cô mới tự hỏi không biết hắn có cho thứ gì vào đó không. Cô lại bắt đầu run rẩy nhưng không thể biết vì sao lại run, vì lạnh, vì kiệt sức, vì khát, vì sợ… Mấy viên thức ăn chỉ khơi dậy cơn khát trong cô chứ không thực sự làm cô no. Cô cố động đến chúng càng ít càng tốt, chỉ những lúc nào bị cái đói cào xé. Và rồi, còn phải đi tiểu nữa, lại còn… Thoạt đầu, cô thấy xấu hổ, nhưng biết làm thế nào đây? Nó rơi bẹt xuống sàn nhà chỗ ngay phía dưới cái lồng, như phân của một con chim khổng lồ. Cảm giác ngượng ngùng nhanh chóng trôi qua, nó chẳng nhằm nhò gì so với nỗi đau đớn, chẳng nhằm nhò gì so với nỗi ám ảnh phải sống như thế này hàng nhiều ngày trời, không thể nhúc nhích, không thể động cựa, không biết hắn sẽ còn giữ mình thêm bao lâu nữa, nếu quả thật hắn có chủ ý bắt cô phải chết ở đây, như thế này, trong cái lồng này. Cứ theo cách này thì phải mất bao nhiêu thời gian ta mới chết?

Những lần đầu, khi hắn tới, cô cầu xin hắn, cô xin lỗi hắn, cô cũng chẳng biết tại sao mình xin lỗi nữa, và thậm chí, có một lần cô còn buột miệng đề nghị hắn giết cô đi. Cô đã không ngủ suốt nhiều tiếng đồng hồ liền, cơn khát giày vò cô, cô nôn ra đống thức ăn cho thú nuôi tuy rằng trước đó đã nhai rất kỹ, cô ngửi thấy mùi nước tiểu và mùi đống nôn mửa, tư thế gò bó khiến cô phát điên, vào lúc này, với cô dường như cái chết là thứ đáng mong chờ hơn cả. Ngay lập tức, cô thấy tiếc lời vừa thốt vì thật ra cô không muốn chết, không phải lúc này, cô chưa từng hình dung cái kết của cuộc đời mình như thế này. Cô còn biết bao điều phải làm. Nhưng cô có nói gì, có đề nghị gì, thì gã đàn ông cũng không bao giờ đáp lại.

Trừ một lần.

Alex đã khóc rất nhiều, cô kiệt sức, cô cảm thấy tâm trí mình bắt đầu lơ mơ, rằng đầu óc mình đang trở thành một electron tự do, không kiểm soát, không kết nối, không điểm định vị. Hắn hạ cái lồng xuống để chụp ảnh và Alex cất lời, có lẽ là lần thứ một nghìn:

— Tại sao lại là tôi?

Gã đàn ông ngẩng đầu lên, như thể hắn chưa từng bao giờ tự đặt cho mình câu hỏi ấy. Hắn nghiêng người xuống. Qua các thanh gỗ, mặt họ chỉ còn cách nhau vài xăng ti mét.

— Bởi vì… bởi vì đó là mày.

Câu nói làm Alex chấn động. Cứ như thể mọi thứ đột ngột ngưng lại, như thể Chúa đã gạt cầu dao điện, cô không còn cảm thấy gì nữa, cả những cơn chuột rút, cả cơn khát, cả những đau đớn trong dạ dày, cũng như đám xương cốt lạnh thấu tủy, mọi thứ hướng hết về điều hắn sẽ trả lời.

— Ông là ai?

Hắn chỉ mỉm cười. Có lẽ hắn không quen nói nhiều, có lẽ chỉ vài từ kia thôi đã làm hắn kiệt sức. Hắn kéo cái lồng lên, rất nhanh, cầm lấy áo bu dông rồi đi khỏi mà không buồn nhìn lại, thậm chí hắn còn có vẻ nổi giận. Chắc hẳn hắn đã nói nhiều hơn mình muốn.

Lần ấy, cô không động đến đống thức ăn nữa, hắn vừa mới đổ thêm vào, cô chỉ với lấy chai nước và uống thật tiết kiệm. Cô muốn suy nghĩ về điều hắn vừa nói nhưng khi ta phải chịu đau đớn nhường ấy, làm sao còn nghĩ được đến thứ gì khác nữa?

Nhiều tiếng đồng hồ liền cô thò tay lên phía trên, bàn tay nắm chặt, vuốt ve cái nút buộc khổng lồ ở đầu sợi dây treo cái lồng. Một nút buộc to bằng nắm tay cô, chặt đến không thể tin nổi.

Đêm tiếp theo, Alex rơi vào một dạng hôn mê. Tâm trí cô không còn chuyên chú vào điều gì nữa, cô có cảm giác toàn bộ cơ bắp mình đã tan chảy, rằng cô không còn gì khác ngoài đống xương cốt, rằng tất cả với cô giờ chỉ còn là một cảm giác cứng nhắc hoàn toàn, một cơn co cứng khủng khiếp từ chân lên đầu. Cho tới lúc này, cô vẫn giữ được kỷ luật, những bài thể dục nhẹ nhàng cô tập gần như mỗi tiếng một lần. Trước tiên là ngọ nguậy các ngón chân, rồi hai mắt cá chân, quay theo một hướng ba lần, rồi ba lần sang hướng ngược lại, sau đó tiến lên tiếp, đến bắp chân, gồng bắp chân lên, thả lỏng, lại gồng, cả hai bên, duỗi chân bên phải dài hết mức, thu nó lại, rồi lại bắt đầu, ba lần, v.v… Nhưng lúc này, cô chẳng còn biết mình mơ thấy những bài thể dục đó hay đã thực sự tập. Điều khiến cô tỉnh dậy là những tiếng rên rỉ. Đến mức cô đã nghĩ là của một người khác, một giọng nói bên ngoài cô. Những tiếng rên buột lên từ bụng, những thanh âm mà cô không nhận biết được. Dù cho đã tỉnh hẳn, cô vẫn không sao ngăn được những tiếng rên rỉ này thoát ra từ trong mình, theo nhịp thở của cô.

Alex đã chắc chắn về điều đó. Cô đã bắt đầu chết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx